Chương : 27
Tám năm sau.
Trên một khối đá lớn gần Đào Nguyên đảo, một bóng người gầy đón gió mà ngồi. Hắn hai mắt vô thần nhìn ra nơi xa, tay không ý thức nhẹ nhàng vuốt ve nửa khối ngọc bội. Bị gió biển thổi trúng vạt áo không ngừng trở mình bay về phía trước là một thân bạch sa trường sam, hơn nửa thỉnh thoảng lộ ra bên ngoài quần áo là làn da tái nhợt làm hắn cả người thoạt nhìn thanh nhã sạch sẽ, giống như thần tiên rơi xuống trần gian. Nhưng là khuôn mặt của hắn bị một mặt nạ che khuất, chỉ lộ ra hai mắt cùng môi.
“Hải Sinh, Hải Sinh!” Từ xa một thanh niên chạy lại, thân ảnh khỏe mạnh cường tráng cùng làn da bị phơi nắng đến ngăm đen khiến cho người khác nhìn vào là biết một người hoạt bát thích vận động. Hắn một mặt chạy một mặt hướng phía bạch sắc nhân ảnh ngồi mà gọi, nhưng là người đã lâm vào trầm tư phảng phất không nghe hắn kêu gọi.
Người thanh niên đã đi tới phụ cận, nhìn thân ảnh tuyết trắng cho dù mình kêu thế nào cũng không phản ứng, hắn ngoài mặt trở mình xem thường, trên khuôn mặt búp bê lộ biểu tình chịu không nổi. A, lại nữa. Kể từ tám năm trước hắn ở ven biển tìm được người này đang hấp hối, rồi sau khi ngàn cầu vạn cầu lãnh khốc sư phụ của hắn cứu sống người này, người này liền ngày nào cũng bày ra dáng vẻ mất hồn. Mỗi ngày không phải ngồi lì trong nhà xem y thư khó hiểu của sư phụ, hoặc là giúp đỡ cư dân trên đảo xem bệnh, còn lại gần như tất cả thời gian đều ở đây ngẩn người. Bất quá ngẩm lại hắn cũng thực đáng thương, ngày ấy chính mình cứu hắn lên cả người đều là vết thương, ngực còn có một vết thương chí mạng do chưởng phong, đáng sợ nhất là khuôn mặt hắn, sư phụ nói là bị người dùng độc dược phá hủy. Bất quá càng làm hắn tức giận chính là, lúc hắn đổi dược cho người này nhìn đến phía sau hắn địa phương đó có vết thương bị nứt ra, sư phụ nói đó là bị người vũ nhục lưu lại. Thật không biết là ai tàn nhẫn như vậy! Mặc dù người này lúc tỉnh lại có một đoạn thời gian dường như không còn muốn sống, bất quá cuối cùng dưới cố gắng không ngừng của hắn cũng sống ở đây (chỉ có hắn tin như thế.....). Khuôn mặt ngăm đen của thanh niên lộ ra tươi cười đắc ý. Bất quá người này giống như không nhớ kỹ sự tình trước kia, thậm chí đến tên hắn hắn cũng lắc đầu, thế là liền đặt cho hắn cái tên mới, Hải Sinh. Không biết đã nghe ở đâu, chỉ biết nghĩa là sinh ra từ trong biển rộng, “Ha hả” càng nghĩ càng cảm thấy chính mình đặt tên này thật chính xác, thanh niên bất giác tự hào cười ra tiếng.
“A Bảo, ngươi đang cười cái gì?” Một thanh âm ôn nhu hỏi.
“A?! Hải Sinh, ngươi tỉnh rồi?” Nhìn thấy thân ảnh màu trắng đã tới trước mặt mình, A Bảo bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi.
“Là ngươi tỉnh, mới đúng đi.” Hải Sinh cười hỏi. Mới mơ màng một chút, chính mình đã ngẩn người a.
“Hắc hắc......” Ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt ngăm đen lộ ra một mạt hồng vựng.
“Trở về có được cái gì không, lần này cùng A Vượng thúc rời bến đi Huyền thành có thu hoạch cái gì a.” Chỉ biết tiểu gia khỏa đơn thuần này bụng không giấu được gì, nhất định trở về liền chạy tới tìm chính mình khoe vào thành nhìn thấy gì, Hải Sinh thông minh dời đi chủ đề.
“Đúng vậy, đúng vậy, có thiệt nhiều thứ hảo ngoạn đâu? Đi, chúng ta về nhà, vừa đi vừa nói!” A Bảo khoái trá kéo Hải Sinh hướng về nơi bọn họ ở đi đến.
Đứng dậy cầm ấm đựng nước, Hải Sinh nghĩ muốn cho A Bảo chén nước. Tiểu tử này đã nói nửa ngày, hắn không mệt sao? Nhìn không được bộ dáng thao thao bất tuyệt của A Bảo, hắn không còn cách nào lắc lắc đầu.
“Ân, lần này vào thành, chúng ta lại nghe được một ít chuyện kinh thành đâu?”
Nghe “Kinh thành” hai chữ, Hải Sinh thân mình chấn động.
“Nghe nói kinh thành cái gì Đoan lão vương gia giống như mắc cái gì quái bệnh, tất cả thầy thuốc đều thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp), hoàng đế giống như ra chiếu kêu gọi thầy thuốc trên cáo thị, ai có thể chữa khỏi cho hắn, thưởng hoàng kim mười vạn lượng đâu! Nếu sư phụ không đi du lịch thì tốt rồi, bệnh người khác không chữa được không là gì đối với thánh thủ y tiên. Ai, bất quá cho dù hắn ở, cái người băng sơn đó cũng không nhất định sẽ ra tay.” Bĩu môi, hắn không phát giác dị dạng của người nghe hắn nói.
Hải Sinh nghe hắn nói Đoan vương gia bệnh nặng, trong đầu cũng chỉ còn câu nói này, A Bảo lúc sau nói cái gì hắn một chút cũng không nghe vào.
“A, Hải Sinh ngươi thế nào lại ngẩn ngươi, nước, nước đổ ra ngoài.” Cuối cùng phát hiện hắn phân tâm A Bảo lớn tiếng hô.
“A! Xin lỗi.” Hải Sinh bị A Bảo đánh thức, vội vàng cầm khăn tay chà lau.
“Hải Sinh, ngươi thế nào?” Hắn thế nào có chút phát run, là bệnh cũ tái phát sao? Phải biết sẽ không a, kể từ hai năm trước sư phụ bảo hắn không cần ăn dược tới nay, đều hảo hảo a.
“Không, không việc gì, có thể là vừa rồi gió thổi hơi lớn, có chút chóng mặt, ta nghỉ ngơi một chút.” Hải Sinh đơn giản hoảng loạn giải thích nói.
“Vậy ngươi nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, ở đây để ta thu thập.” Thấy hắn nói không thoải mái, A Bảo vội vàng giục hắn vào phòng.
Một mình nằm trên giường, nội tâm hắn sóng cuộn dâng trào. Hắn căn bản không mất kí ức, hắn chính là Liễu Ức Vân. Năm ấy bị cứu tỉnh hắn từng một lần mất đi ý thức muốn sống, may mắn sư phụ, A Bảo cùng những người thiện lương trên đảo làm hắn hiểu được sinh mệnh trân quý, làm hắn có được sự ấm áp, hắn cuối cùng sống tiếp. Có một ngày hắn biết người cứu hắn là thánh thủ y tiên, hắn liền bắt đầu cố gắng theo học tập y thuật, mặc dù người kia nói không thu đồ đệ, nhưng người trời sinh tính lạnh băng như vậy lại không cự tuyệt chính mình học tập. Tám năm này, dựa vào cố gắng của hắn, hắn đã học được bảy phần y thuật của sư phụ hắn, hắn thầm nghĩ vĩnh viễn ở lại đây, giúp người ta xem bệnh, vô sự thì đọc y thư, yên lặng như vậy cả đời. Hắn một mực cố gắng quên đi kí ức về cuốc sống trước kia, mặc dù có lúc hắn vô tình nghĩ tới, nhưng hắn tin tưởng thời gian sẽ vùi lấp hết thảy, rồi sẽ có một ngày hắn quên đi sự tồn tại của Liễu Ức Vân, thật sự trở thành Hải Sinh. Nhưng là hiện giờ vận mệnh lại một lần nữa đem hắn ra vui đùa. Phụ vương bị bệnh nặng! Mặc dù phụ vương không còn nhận chính mình, nhưng hắn không thể nhìn người chết mà không cứu. Mà nếu hắn trở về cứu phụ vương, liền nhất định thấy y, nhìn thấy người hắn cực lực muốn quên, vậy tám năm cố gắng của hắn sẽ hóa thành bọt nước. Ông trời, vì cái gì phải tra tấn hắn như vậy, hắn rốt cuộc nên làm sao bây giờ?
Trên một khối đá lớn gần Đào Nguyên đảo, một bóng người gầy đón gió mà ngồi. Hắn hai mắt vô thần nhìn ra nơi xa, tay không ý thức nhẹ nhàng vuốt ve nửa khối ngọc bội. Bị gió biển thổi trúng vạt áo không ngừng trở mình bay về phía trước là một thân bạch sa trường sam, hơn nửa thỉnh thoảng lộ ra bên ngoài quần áo là làn da tái nhợt làm hắn cả người thoạt nhìn thanh nhã sạch sẽ, giống như thần tiên rơi xuống trần gian. Nhưng là khuôn mặt của hắn bị một mặt nạ che khuất, chỉ lộ ra hai mắt cùng môi.
“Hải Sinh, Hải Sinh!” Từ xa một thanh niên chạy lại, thân ảnh khỏe mạnh cường tráng cùng làn da bị phơi nắng đến ngăm đen khiến cho người khác nhìn vào là biết một người hoạt bát thích vận động. Hắn một mặt chạy một mặt hướng phía bạch sắc nhân ảnh ngồi mà gọi, nhưng là người đã lâm vào trầm tư phảng phất không nghe hắn kêu gọi.
Người thanh niên đã đi tới phụ cận, nhìn thân ảnh tuyết trắng cho dù mình kêu thế nào cũng không phản ứng, hắn ngoài mặt trở mình xem thường, trên khuôn mặt búp bê lộ biểu tình chịu không nổi. A, lại nữa. Kể từ tám năm trước hắn ở ven biển tìm được người này đang hấp hối, rồi sau khi ngàn cầu vạn cầu lãnh khốc sư phụ của hắn cứu sống người này, người này liền ngày nào cũng bày ra dáng vẻ mất hồn. Mỗi ngày không phải ngồi lì trong nhà xem y thư khó hiểu của sư phụ, hoặc là giúp đỡ cư dân trên đảo xem bệnh, còn lại gần như tất cả thời gian đều ở đây ngẩn người. Bất quá ngẩm lại hắn cũng thực đáng thương, ngày ấy chính mình cứu hắn lên cả người đều là vết thương, ngực còn có một vết thương chí mạng do chưởng phong, đáng sợ nhất là khuôn mặt hắn, sư phụ nói là bị người dùng độc dược phá hủy. Bất quá càng làm hắn tức giận chính là, lúc hắn đổi dược cho người này nhìn đến phía sau hắn địa phương đó có vết thương bị nứt ra, sư phụ nói đó là bị người vũ nhục lưu lại. Thật không biết là ai tàn nhẫn như vậy! Mặc dù người này lúc tỉnh lại có một đoạn thời gian dường như không còn muốn sống, bất quá cuối cùng dưới cố gắng không ngừng của hắn cũng sống ở đây (chỉ có hắn tin như thế.....). Khuôn mặt ngăm đen của thanh niên lộ ra tươi cười đắc ý. Bất quá người này giống như không nhớ kỹ sự tình trước kia, thậm chí đến tên hắn hắn cũng lắc đầu, thế là liền đặt cho hắn cái tên mới, Hải Sinh. Không biết đã nghe ở đâu, chỉ biết nghĩa là sinh ra từ trong biển rộng, “Ha hả” càng nghĩ càng cảm thấy chính mình đặt tên này thật chính xác, thanh niên bất giác tự hào cười ra tiếng.
“A Bảo, ngươi đang cười cái gì?” Một thanh âm ôn nhu hỏi.
“A?! Hải Sinh, ngươi tỉnh rồi?” Nhìn thấy thân ảnh màu trắng đã tới trước mặt mình, A Bảo bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi.
“Là ngươi tỉnh, mới đúng đi.” Hải Sinh cười hỏi. Mới mơ màng một chút, chính mình đã ngẩn người a.
“Hắc hắc......” Ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt ngăm đen lộ ra một mạt hồng vựng.
“Trở về có được cái gì không, lần này cùng A Vượng thúc rời bến đi Huyền thành có thu hoạch cái gì a.” Chỉ biết tiểu gia khỏa đơn thuần này bụng không giấu được gì, nhất định trở về liền chạy tới tìm chính mình khoe vào thành nhìn thấy gì, Hải Sinh thông minh dời đi chủ đề.
“Đúng vậy, đúng vậy, có thiệt nhiều thứ hảo ngoạn đâu? Đi, chúng ta về nhà, vừa đi vừa nói!” A Bảo khoái trá kéo Hải Sinh hướng về nơi bọn họ ở đi đến.
Đứng dậy cầm ấm đựng nước, Hải Sinh nghĩ muốn cho A Bảo chén nước. Tiểu tử này đã nói nửa ngày, hắn không mệt sao? Nhìn không được bộ dáng thao thao bất tuyệt của A Bảo, hắn không còn cách nào lắc lắc đầu.
“Ân, lần này vào thành, chúng ta lại nghe được một ít chuyện kinh thành đâu?”
Nghe “Kinh thành” hai chữ, Hải Sinh thân mình chấn động.
“Nghe nói kinh thành cái gì Đoan lão vương gia giống như mắc cái gì quái bệnh, tất cả thầy thuốc đều thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp), hoàng đế giống như ra chiếu kêu gọi thầy thuốc trên cáo thị, ai có thể chữa khỏi cho hắn, thưởng hoàng kim mười vạn lượng đâu! Nếu sư phụ không đi du lịch thì tốt rồi, bệnh người khác không chữa được không là gì đối với thánh thủ y tiên. Ai, bất quá cho dù hắn ở, cái người băng sơn đó cũng không nhất định sẽ ra tay.” Bĩu môi, hắn không phát giác dị dạng của người nghe hắn nói.
Hải Sinh nghe hắn nói Đoan vương gia bệnh nặng, trong đầu cũng chỉ còn câu nói này, A Bảo lúc sau nói cái gì hắn một chút cũng không nghe vào.
“A, Hải Sinh ngươi thế nào lại ngẩn ngươi, nước, nước đổ ra ngoài.” Cuối cùng phát hiện hắn phân tâm A Bảo lớn tiếng hô.
“A! Xin lỗi.” Hải Sinh bị A Bảo đánh thức, vội vàng cầm khăn tay chà lau.
“Hải Sinh, ngươi thế nào?” Hắn thế nào có chút phát run, là bệnh cũ tái phát sao? Phải biết sẽ không a, kể từ hai năm trước sư phụ bảo hắn không cần ăn dược tới nay, đều hảo hảo a.
“Không, không việc gì, có thể là vừa rồi gió thổi hơi lớn, có chút chóng mặt, ta nghỉ ngơi một chút.” Hải Sinh đơn giản hoảng loạn giải thích nói.
“Vậy ngươi nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, ở đây để ta thu thập.” Thấy hắn nói không thoải mái, A Bảo vội vàng giục hắn vào phòng.
Một mình nằm trên giường, nội tâm hắn sóng cuộn dâng trào. Hắn căn bản không mất kí ức, hắn chính là Liễu Ức Vân. Năm ấy bị cứu tỉnh hắn từng một lần mất đi ý thức muốn sống, may mắn sư phụ, A Bảo cùng những người thiện lương trên đảo làm hắn hiểu được sinh mệnh trân quý, làm hắn có được sự ấm áp, hắn cuối cùng sống tiếp. Có một ngày hắn biết người cứu hắn là thánh thủ y tiên, hắn liền bắt đầu cố gắng theo học tập y thuật, mặc dù người kia nói không thu đồ đệ, nhưng người trời sinh tính lạnh băng như vậy lại không cự tuyệt chính mình học tập. Tám năm này, dựa vào cố gắng của hắn, hắn đã học được bảy phần y thuật của sư phụ hắn, hắn thầm nghĩ vĩnh viễn ở lại đây, giúp người ta xem bệnh, vô sự thì đọc y thư, yên lặng như vậy cả đời. Hắn một mực cố gắng quên đi kí ức về cuốc sống trước kia, mặc dù có lúc hắn vô tình nghĩ tới, nhưng hắn tin tưởng thời gian sẽ vùi lấp hết thảy, rồi sẽ có một ngày hắn quên đi sự tồn tại của Liễu Ức Vân, thật sự trở thành Hải Sinh. Nhưng là hiện giờ vận mệnh lại một lần nữa đem hắn ra vui đùa. Phụ vương bị bệnh nặng! Mặc dù phụ vương không còn nhận chính mình, nhưng hắn không thể nhìn người chết mà không cứu. Mà nếu hắn trở về cứu phụ vương, liền nhất định thấy y, nhìn thấy người hắn cực lực muốn quên, vậy tám năm cố gắng của hắn sẽ hóa thành bọt nước. Ông trời, vì cái gì phải tra tấn hắn như vậy, hắn rốt cuộc nên làm sao bây giờ?