Chương 23
Trong gian phòng kín tương đối rộng lớn, không gian bày trí kiểu cách trung hoa. Hiếm khi cả hai người đàn ông này có thời gian cùng nhau dùng cơm, thực sự đã rất lâu rồi thì phải. Từ lúc anh và Châu Minh mở được công ty riêng đến nay thì bận đến không có thời gian, hôm nay vì chuyện của Châu Thiên Thiên mà anh đặc biệc hẹn Châu Minh đến nhà hàng trung hoa này dùng cơm.
Qua nửa giờ, Lâm Mặc Cảnh cũng chỉ uống chút trà. Lời phát ra từ miệng liền nuốt xuống, thực sự rất khó khăn để nói. Châu Minh quan sát sắc mặt của anh cười thầm trong lòng, anh ho khan một tiếng.
"Cảnh, trước giờ chưa từng thấy cậu khó xử đến vậy đó. Có gì muốn nói cứ nói ra... "
Châu Minh, có chút gợi ý đi kèm sự hối thúc trong lời nói. Lâm Mặc Cảnh uống thêm một ngụm trà, mới lấy hết dũng khí mở miệng.
"Tôi... Không muốn Thiên Thiên phải kết hôn cùng Trịnh Sở. Mong cậu thay đổi ý định ép con bé!"
Châu Minh, cố gắng nhịn cười giọng điềm tĩnh vang lên.
"Cậu cũng biết rồi đấy, tôi sắp sửa sang Pháp kết hôn cùng Tiêu Mẫn. Bọn tôi sẽ định cư ở đó, Thiên Thiên vẫn nên cần một người đàn ông chăm sóc, con bé... Cũng nên lập gia đình rồi!"
Thật ra chuyện Châu Minh và Tiêu Mẫn sang Pháp kết hôn định cư ai cũng biết, mọi dự định ban đầu là muốn Châu Thiên Thiên đi cùng vì công ty chính của Châu Thị vẫn nằm ở Pháp. Châu Minh ở lại Đài Bắc mấy năm nay cứ bay đi bay lại để lo công việc, anh cũng mệt rồi. Chỉ muốn định cư ở một chỗ, cùng Tiêu Mẫn sống cùng hưởng thụ chút tình yêu này. Anh từng muốn Châu Thiên Thiên đi cùng, nhưng nó lại vương vấn một tình yêu to lớn tại Đại Bắc là Lâm Mặc Cảnh, anh không muốn ép nó. Cho nên anh đồng thuận tác hợp cho cả hai, sự định kiến ban đầu cũng anh chính là sợ Châu Thiên Thiên không đủ chính chắn, không đủ kiên định, anh từng nghĩ tình yêu của con gái mình đối với Lâm Mặc Cảnh là nhất thời rung động.
Nhưng không...
Lúc anh vô tình đọc được cuốn nhất ký của Thiên Thiên, con bé cất dưới gối nằm rất kĩ, đêm nào cũng thức đến khuya để ghi chép, trong thư là toàn bộ quá trình theo đuổi tình yêu của Thiên Thiên từ năm mười bốn tuổi cho đến hiện tại, đọc từng nét chữ tinh tế đó anh mới hiểu được con gái anh thực sự trưởng thành rồi, tình yêu của Thiên Thiên rất kiên trì, rất nỗ lực ngay cả Tiêu Mẫn cùng anh đọc cũng không kìm được nước mắt anh nhận ra mình đã sai...
Lúc anh đưa Thiên Thiên sang Pháp bắt con bé lấy bằng được tấm bằng đại học, anh đã sai một lần vì vô tình chia cắt cô và Lâm Mặc Cảnh tận hai năm. Hiện tại anh không thể ít kỷ thêm một lần nào nữa.
Lâm Mặc Cảnh, đầu cúi thấp nhìn ly trà lòng anh càng rối bời.
"Trịnh Sở không hợp với con bé!"
Nụ cười trên môi Châu Minh càng đậm.
"Vậy cậu nói ai sẽ hợp đây?"
Lâm Mặc Cảnh, hít một hơi.
"Châu Minh, nếu như cậu muốn gả Thiên Thiên chỉ vì mong muốn có một người có thể thay cậu chăm sóc cho con bé... Thì tôi chấp nhận là người đó, đừng gả bừa có được không?"
"Ý cậu là... Cậu thay Trịnh Sở lấy Thiên Thiên sao?"
Châu Minh, giả vờ hỏi lại.
"Tôi... Sẽ chăm sóc con bé đến khi nào Thiên Thiên tìm được người đàn ông con bé thực sự yêu. Với từ cách một người chú, tôi sẽ toàn tâm toàn ý chăm lo cho con bé!"
"Tư cách người chú... Cảnh, kì thật Thiên Thiên rất thích cậu, cậu một chút cũng không nhìn ra sao?"
Lâm Mặc Cảnh, lắc đầu.
"Con bé còn nhỏ, không hiểu được quá nhiều chuyện. Hiện tại chỉ là cảm giác dựa dẫm thôi!"
Châu Minh, đôi mắt sâu lắng khẽ khép hờ. Con gái anh thì hết lòng si tình, bạn thân của anh thì không chịu nhìn nhận. Sự đời vốn dĩ luôn trái ngang như vậy, nếu mọi chuyện đều dễ dàng có được, thì đau khổ ai sẽ hứng chịu đây.
"Được, vậy tôi cũng không ép Thiên Thiên nữa. Có cậu chăm sóc cho con bé, tôi cũng yên tâm rồi!"
Lâm Mặc Cảnh, đáy mắt thoáng hiện lên tia bất ngờ. Anh còn nghĩ giữa anh và Châu Minh hôm nay sẽ cùng cãi nhau một trận sống chết chứ, thật không ngờ cậu ta dễ dàng đồng ý như vậy sao? Trong chuyện này có gì đó bất thường thì phải, nhưng bất thường ở đâu anh cũng không đoán được.
***
Trên đường Châu Minh lái xe về nhà. Liền nhận được wechat từ Thiên Thiên, đã không đợi được nữa liền hỏi thăm anh tình hình.
"Cậu ta không chịu kết hôn cùng con, nhưng cậu ta hứa sẽ thay bố chăm sóc cho con đấy! Bố cũng hết cách rồi, bố sợ kỳ kèo thêm cậu ta lại đổi ý nên bố chịu luôn!"
Bên kia Châu Thiên Thiên soạn lại vài tin.
"Bố con yêu bố!"
Mặc dù kết quả vẫn chưa hẳn lại mỹ mãn, nhưng xem ra bước đầu tiên như vậy đã rất ổn rồi. Còn để anh ấy yêu cô hay không đều phải dựa vào thực lực của chình mình thôi!
"Bố à, bố mau chóng cầu hôn dì Tiêu Mẫn đi, đừng để dì ấy chờ như vậy chứ?"
Châu Minh, trầm mặc tay cũng nhanh chóng soạn tin.
"Bố không phải là không muốn cầu hôn, mà là bố không biết nên làm thế nào là thích hợp nhất!"
"Nể tình bố yêu đã giúp con toại nguyện, con chỉ bố thế này nhá. Bố nghĩ sao khi cầu hôn một người phụ nữ trước tháp Eiffel, một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn... và một bó hoa hồng đỏ rực. Chẳng có người phụ nữ nào từ chối được sự lãng mạng đó cả!"
Châu Thiên Thiên, soạn một đoạn dài gửi đi. Bên kia bố chỉ soạn lại hai chữ ngắn ngủ.
"Sến sẩm!"
"Tùy bố vậy, con gợi ý rồi đấy... thành công hay thất bại đều nằm ở chỗ bố!"
***
Châu Thiên Thiên, đứng trên giường lớn hét to hết mức có thể. Lô Na ở bên cạnh đang ngủ cũng bật người dậy vì giật mình.
"Gì vậy? Cậu phát điên cái gì chứ?"
Hahahahaahah
"Lô Na, bạn thân yêu quý của mình. Sau này nếu mình có bận yêu đương không đến nhà chơi cùng bạn thì bạn cũng được trách mình đó!"
Shit
"Chú ấy cũng chưa nói lấy cậu mà, còn khoa trương cái gì?"
Shit
"Mình ở cạnh anh ấy, ngày ngày giờ giờ, anh ấy có thể không động tâm sao? Lâm Mặc Cảnh, mình nhất định sẽ tìm một cái lồng sắt nhốt anh ấy lại, dù anh ấy không yêu mình, mình cũng sẽ giam anh ấy cả đời!"
Lô Na:""...."""
Qua nửa giờ, Lâm Mặc Cảnh cũng chỉ uống chút trà. Lời phát ra từ miệng liền nuốt xuống, thực sự rất khó khăn để nói. Châu Minh quan sát sắc mặt của anh cười thầm trong lòng, anh ho khan một tiếng.
"Cảnh, trước giờ chưa từng thấy cậu khó xử đến vậy đó. Có gì muốn nói cứ nói ra... "
Châu Minh, có chút gợi ý đi kèm sự hối thúc trong lời nói. Lâm Mặc Cảnh uống thêm một ngụm trà, mới lấy hết dũng khí mở miệng.
"Tôi... Không muốn Thiên Thiên phải kết hôn cùng Trịnh Sở. Mong cậu thay đổi ý định ép con bé!"
Châu Minh, cố gắng nhịn cười giọng điềm tĩnh vang lên.
"Cậu cũng biết rồi đấy, tôi sắp sửa sang Pháp kết hôn cùng Tiêu Mẫn. Bọn tôi sẽ định cư ở đó, Thiên Thiên vẫn nên cần một người đàn ông chăm sóc, con bé... Cũng nên lập gia đình rồi!"
Thật ra chuyện Châu Minh và Tiêu Mẫn sang Pháp kết hôn định cư ai cũng biết, mọi dự định ban đầu là muốn Châu Thiên Thiên đi cùng vì công ty chính của Châu Thị vẫn nằm ở Pháp. Châu Minh ở lại Đài Bắc mấy năm nay cứ bay đi bay lại để lo công việc, anh cũng mệt rồi. Chỉ muốn định cư ở một chỗ, cùng Tiêu Mẫn sống cùng hưởng thụ chút tình yêu này. Anh từng muốn Châu Thiên Thiên đi cùng, nhưng nó lại vương vấn một tình yêu to lớn tại Đại Bắc là Lâm Mặc Cảnh, anh không muốn ép nó. Cho nên anh đồng thuận tác hợp cho cả hai, sự định kiến ban đầu cũng anh chính là sợ Châu Thiên Thiên không đủ chính chắn, không đủ kiên định, anh từng nghĩ tình yêu của con gái mình đối với Lâm Mặc Cảnh là nhất thời rung động.
Nhưng không...
Lúc anh vô tình đọc được cuốn nhất ký của Thiên Thiên, con bé cất dưới gối nằm rất kĩ, đêm nào cũng thức đến khuya để ghi chép, trong thư là toàn bộ quá trình theo đuổi tình yêu của Thiên Thiên từ năm mười bốn tuổi cho đến hiện tại, đọc từng nét chữ tinh tế đó anh mới hiểu được con gái anh thực sự trưởng thành rồi, tình yêu của Thiên Thiên rất kiên trì, rất nỗ lực ngay cả Tiêu Mẫn cùng anh đọc cũng không kìm được nước mắt anh nhận ra mình đã sai...
Lúc anh đưa Thiên Thiên sang Pháp bắt con bé lấy bằng được tấm bằng đại học, anh đã sai một lần vì vô tình chia cắt cô và Lâm Mặc Cảnh tận hai năm. Hiện tại anh không thể ít kỷ thêm một lần nào nữa.
Lâm Mặc Cảnh, đầu cúi thấp nhìn ly trà lòng anh càng rối bời.
"Trịnh Sở không hợp với con bé!"
Nụ cười trên môi Châu Minh càng đậm.
"Vậy cậu nói ai sẽ hợp đây?"
Lâm Mặc Cảnh, hít một hơi.
"Châu Minh, nếu như cậu muốn gả Thiên Thiên chỉ vì mong muốn có một người có thể thay cậu chăm sóc cho con bé... Thì tôi chấp nhận là người đó, đừng gả bừa có được không?"
"Ý cậu là... Cậu thay Trịnh Sở lấy Thiên Thiên sao?"
Châu Minh, giả vờ hỏi lại.
"Tôi... Sẽ chăm sóc con bé đến khi nào Thiên Thiên tìm được người đàn ông con bé thực sự yêu. Với từ cách một người chú, tôi sẽ toàn tâm toàn ý chăm lo cho con bé!"
"Tư cách người chú... Cảnh, kì thật Thiên Thiên rất thích cậu, cậu một chút cũng không nhìn ra sao?"
Lâm Mặc Cảnh, lắc đầu.
"Con bé còn nhỏ, không hiểu được quá nhiều chuyện. Hiện tại chỉ là cảm giác dựa dẫm thôi!"
Châu Minh, đôi mắt sâu lắng khẽ khép hờ. Con gái anh thì hết lòng si tình, bạn thân của anh thì không chịu nhìn nhận. Sự đời vốn dĩ luôn trái ngang như vậy, nếu mọi chuyện đều dễ dàng có được, thì đau khổ ai sẽ hứng chịu đây.
"Được, vậy tôi cũng không ép Thiên Thiên nữa. Có cậu chăm sóc cho con bé, tôi cũng yên tâm rồi!"
Lâm Mặc Cảnh, đáy mắt thoáng hiện lên tia bất ngờ. Anh còn nghĩ giữa anh và Châu Minh hôm nay sẽ cùng cãi nhau một trận sống chết chứ, thật không ngờ cậu ta dễ dàng đồng ý như vậy sao? Trong chuyện này có gì đó bất thường thì phải, nhưng bất thường ở đâu anh cũng không đoán được.
***
Trên đường Châu Minh lái xe về nhà. Liền nhận được wechat từ Thiên Thiên, đã không đợi được nữa liền hỏi thăm anh tình hình.
"Cậu ta không chịu kết hôn cùng con, nhưng cậu ta hứa sẽ thay bố chăm sóc cho con đấy! Bố cũng hết cách rồi, bố sợ kỳ kèo thêm cậu ta lại đổi ý nên bố chịu luôn!"
Bên kia Châu Thiên Thiên soạn lại vài tin.
"Bố con yêu bố!"
Mặc dù kết quả vẫn chưa hẳn lại mỹ mãn, nhưng xem ra bước đầu tiên như vậy đã rất ổn rồi. Còn để anh ấy yêu cô hay không đều phải dựa vào thực lực của chình mình thôi!
"Bố à, bố mau chóng cầu hôn dì Tiêu Mẫn đi, đừng để dì ấy chờ như vậy chứ?"
Châu Minh, trầm mặc tay cũng nhanh chóng soạn tin.
"Bố không phải là không muốn cầu hôn, mà là bố không biết nên làm thế nào là thích hợp nhất!"
"Nể tình bố yêu đã giúp con toại nguyện, con chỉ bố thế này nhá. Bố nghĩ sao khi cầu hôn một người phụ nữ trước tháp Eiffel, một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn... và một bó hoa hồng đỏ rực. Chẳng có người phụ nữ nào từ chối được sự lãng mạng đó cả!"
Châu Thiên Thiên, soạn một đoạn dài gửi đi. Bên kia bố chỉ soạn lại hai chữ ngắn ngủ.
"Sến sẩm!"
"Tùy bố vậy, con gợi ý rồi đấy... thành công hay thất bại đều nằm ở chỗ bố!"
***
Châu Thiên Thiên, đứng trên giường lớn hét to hết mức có thể. Lô Na ở bên cạnh đang ngủ cũng bật người dậy vì giật mình.
"Gì vậy? Cậu phát điên cái gì chứ?"
Hahahahaahah
"Lô Na, bạn thân yêu quý của mình. Sau này nếu mình có bận yêu đương không đến nhà chơi cùng bạn thì bạn cũng được trách mình đó!"
Shit
"Chú ấy cũng chưa nói lấy cậu mà, còn khoa trương cái gì?"
Shit
"Mình ở cạnh anh ấy, ngày ngày giờ giờ, anh ấy có thể không động tâm sao? Lâm Mặc Cảnh, mình nhất định sẽ tìm một cái lồng sắt nhốt anh ấy lại, dù anh ấy không yêu mình, mình cũng sẽ giam anh ấy cả đời!"
Lô Na:""...."""