Chương 24
Sáng của ngày hôm sau, Châu Thiên Thiên cũng không thể đợi thêm nữa liền nhanh chóng chạy một mạch đến thẳng nhà anh, anh tránh né cô, cô càng muốn gặp anh. Nếu không chủ động thì cô là con ngốc tùy ý bị anh sắp đặt rồi.
"Mặc Cảnh... Mặc Cảnh... "
Cô đứng ở dưới nhà giọng rất lớn tiếng, vọng lên đến thẳng tầng trên phòng ngủ của anh. Lâm Mặc Cảnh, đang mặc dở chiếc áo sơ mi vì tiếng gọi của cô mà đi đến cửa sổ nhìn xuống, hai đầu lông mày người đàn ông cau có dáng vẻ của cô ở dưới lại không chút kiên nhẫn tiếp tục gọi lớn tiếng hơn.
"Mặc Cảnh... Anh đã hứa với bố là sẽ chăm sóc em, tại sao còn trốn tránh em hả? Mặc Cảnh!"
Anh ở trên, tiếng liền vọng xuống.
"Thiên Thiên, có im ngay không?"
Nghe tiếng của anh cô liền ngẩn đầu lên tìm kiếm ánh mắt dừng tại thân ảnh quen thuộc của anh đứng trên tầng lầu, nhưng cơ thể hoàn mỹ săn chắc không chút mỡ thừa đó mới là thứ thu hút cô, áo sơ mi chỉ mặc một nữa còn không kịp cài cúc. Để lộ bờ ngực săn chắc bên trong, làn da màu đồng bị nắng chiếu vào càng óng ánh, cô nuốt nước miếng cái ực tự khống chế cảm xúc của chính mình.
Lâm Mặc Cảnh, sáng sớm đã muốn dụ dỗ người khác phạm tội rồi!
"Mặc Cảnh, còn không mau xuống mở cửa cho em!"
Châu Thiên Thiên, kiềm nén giọng điệu nói với anh. Hai đầu lông mày anh có chút nới lỏng, liền xuống lầu mở cửa cho cô, cúc áo dĩ nhiên cũng được anh cài gọn hoàn toàn.
"Sáng sớm đến tìm chú sao? Lớn tiếng như vậy, sẽ làm phiền hàng xóm đó!"
"Anh trốn em... Lâm Mặc Cảnh, anh dựa vào cái gì mà muốn trốn tránh em!"
Cô mặc kệ lời anh nói, giọng điệu chất vấn hét thẳng vào tai anh.
"Chú không có, chỉ là gần đây công ty hơi bận!"
Anh có chút né tránh, Châu Thiên Thiên bạo gan dùng hai tay áp lên mặc anh.
"Nhìn em, nhìn thẳng vào em này. Anh còn muốn nói xạo sao? Lâm Mặc Cảnh, nói cho anh biết từng hành động cử chỉ ánh mắt của anh em đều nhìn ra được."
Anh quả nhiên bị cô làm cho kinh ngạc, anh nhìn vào đôi mắt kiên định đó, anh nghe được lời nói dứt khoát đó chính bản thân lúc ấy tim của loạn đi vài nhịp.
"Được rồi, là chú sai được chưa. Ngoan muốn gì nào?"
Anh đưa tay theo thói quen xoa đầu cô, nhưng Châu Thiên Thiên lại ghét cay cái hành động này, cô gạt tay anh ra.
"Em không phải đứa trẻ, cho nên anh đừng cứ lúc nào cũng tùy ý xoa đầu em!"
Anh cười, nụ cười so với ánh mặt trời còn chói chan hơn, anh hơi cúi người rất gần với khuôn mặt của cô, khiến tâm tư Châu Thiên Thiên có chút chấn động.
"Thiên Thiên, nhớ chú sao? Chỉ mấy ngày không gặp đã không chịu nổi rồi!"
Ánh mắt anh chan hoà nhìn thẳng vào cô, khiến cô bối rối. Dáng vẻ làm loạn lúc nãy cũng không dám thể hiện ra, ánh nắng xuyên qua chóp mũi cao chót vót của anh khiến cô càng nhìn càng mê mẩn.
"Đúng vậy... Mặc Cảnh, em nhớ anh!"
Lâm Mặc Cảnh, đáy mắt kiên định cũng khẽ chớp vì câu trả lời của cô. Anh thừa nhận bản thân đối với cô cháu gái này cảm giác rất khác biệc, nhưng anh không đủ can đảm để thử, vì anh sợ bản thân anh không đủ tốt để trở thành người đàn ông cả đời của cô.
Châu Thiên Thiên, đột nhiên nhăn mặt, giọng nhỏ nhẹ vang lên.
"Mặc Cảnh... Em đói rồi!"
Tay cô ôm bụng, ngẫm nghĩ lại cả buổi sáng chạy đến tìm anh cũng chưa ăn gì. Không đói mới lại, anh cười ôn hoà.
"Được rồi, chú đứa cháu đi ăn vậy!"
Miệng cô cười tươi hơn hoa.
"Em muốn ăn bánh bao nhân đậu, cá hấp và cả mỳ sốt kem!"
"Được!"
***
Lâm Mặc Cảnh dẫn Châu Thiên Thiên đến một nhà hàng gần công ty anh làm. Vừa bước vào quán đã thu hút được rất nhiều ánh mắt của mấy bà cô gần đó nhìn chằm chằm vào anh, giống như rất mê mẩn trước cái nhan sắc cực phẩm của Lâm Mặc Cảnh vậy, Châu Thiên Thiên chán ghét cực độ liền cố tình đi đến khoát tay anh. Mấy bà cô liền xì sầm bàn tán.
"Người đàn ông đó đẹp trai thật đấy! Nhưng có cô gái đi cạnh anh ta là ai vậy... Nhìn cũng không giống tình nhân cho lắm!"
"Nói nhảm gì vậy? Mặt con bé kia rõ ràng có thể búng ra sữa đấy... Mình biết anh ấy, là giám đốc Lâm của công ty Lâm Nhất, cô gái bên cạnh có lẽ là con gái của anh ấy!"
"Ôi, ra là vậy. Bố con đều đẹp như nhau!"
Nghe đến đấy đáy mắt Châu Thiên Thiên đã tối sầm cực độ, cô hằn hộc bước đến hét lớn vào mặt mấy bà cô nhiều chuyện.
"Mấy cô lắng tai nghe cho kỹ đây... Tôi là Lâm phu nhân vợ của anh ấy, nghe rõ chưa."
Mấy bà cô cũng bị sự hung hăng của cô doạ cho sợ, chỉ biết gật đầu, cúi mặt cũng không dám lên tiếng. Đúng lúc đó người kinh ngạc nhất cũng không phải Lâm Mặc Cảnh, mà là Trịnh Minh Minh, cô ấy đứng cách đó không xa đã vô tình nghe được từng câu từng chữ lúc nãy của cô. Cả ba người đối diện với nhau, lúc này bầu không khí có chút yên ắng căng thẳng.
"Mặc Cảnh... Mặc Cảnh... "
Cô đứng ở dưới nhà giọng rất lớn tiếng, vọng lên đến thẳng tầng trên phòng ngủ của anh. Lâm Mặc Cảnh, đang mặc dở chiếc áo sơ mi vì tiếng gọi của cô mà đi đến cửa sổ nhìn xuống, hai đầu lông mày người đàn ông cau có dáng vẻ của cô ở dưới lại không chút kiên nhẫn tiếp tục gọi lớn tiếng hơn.
"Mặc Cảnh... Anh đã hứa với bố là sẽ chăm sóc em, tại sao còn trốn tránh em hả? Mặc Cảnh!"
Anh ở trên, tiếng liền vọng xuống.
"Thiên Thiên, có im ngay không?"
Nghe tiếng của anh cô liền ngẩn đầu lên tìm kiếm ánh mắt dừng tại thân ảnh quen thuộc của anh đứng trên tầng lầu, nhưng cơ thể hoàn mỹ săn chắc không chút mỡ thừa đó mới là thứ thu hút cô, áo sơ mi chỉ mặc một nữa còn không kịp cài cúc. Để lộ bờ ngực săn chắc bên trong, làn da màu đồng bị nắng chiếu vào càng óng ánh, cô nuốt nước miếng cái ực tự khống chế cảm xúc của chính mình.
Lâm Mặc Cảnh, sáng sớm đã muốn dụ dỗ người khác phạm tội rồi!
"Mặc Cảnh, còn không mau xuống mở cửa cho em!"
Châu Thiên Thiên, kiềm nén giọng điệu nói với anh. Hai đầu lông mày anh có chút nới lỏng, liền xuống lầu mở cửa cho cô, cúc áo dĩ nhiên cũng được anh cài gọn hoàn toàn.
"Sáng sớm đến tìm chú sao? Lớn tiếng như vậy, sẽ làm phiền hàng xóm đó!"
"Anh trốn em... Lâm Mặc Cảnh, anh dựa vào cái gì mà muốn trốn tránh em!"
Cô mặc kệ lời anh nói, giọng điệu chất vấn hét thẳng vào tai anh.
"Chú không có, chỉ là gần đây công ty hơi bận!"
Anh có chút né tránh, Châu Thiên Thiên bạo gan dùng hai tay áp lên mặc anh.
"Nhìn em, nhìn thẳng vào em này. Anh còn muốn nói xạo sao? Lâm Mặc Cảnh, nói cho anh biết từng hành động cử chỉ ánh mắt của anh em đều nhìn ra được."
Anh quả nhiên bị cô làm cho kinh ngạc, anh nhìn vào đôi mắt kiên định đó, anh nghe được lời nói dứt khoát đó chính bản thân lúc ấy tim của loạn đi vài nhịp.
"Được rồi, là chú sai được chưa. Ngoan muốn gì nào?"
Anh đưa tay theo thói quen xoa đầu cô, nhưng Châu Thiên Thiên lại ghét cay cái hành động này, cô gạt tay anh ra.
"Em không phải đứa trẻ, cho nên anh đừng cứ lúc nào cũng tùy ý xoa đầu em!"
Anh cười, nụ cười so với ánh mặt trời còn chói chan hơn, anh hơi cúi người rất gần với khuôn mặt của cô, khiến tâm tư Châu Thiên Thiên có chút chấn động.
"Thiên Thiên, nhớ chú sao? Chỉ mấy ngày không gặp đã không chịu nổi rồi!"
Ánh mắt anh chan hoà nhìn thẳng vào cô, khiến cô bối rối. Dáng vẻ làm loạn lúc nãy cũng không dám thể hiện ra, ánh nắng xuyên qua chóp mũi cao chót vót của anh khiến cô càng nhìn càng mê mẩn.
"Đúng vậy... Mặc Cảnh, em nhớ anh!"
Lâm Mặc Cảnh, đáy mắt kiên định cũng khẽ chớp vì câu trả lời của cô. Anh thừa nhận bản thân đối với cô cháu gái này cảm giác rất khác biệc, nhưng anh không đủ can đảm để thử, vì anh sợ bản thân anh không đủ tốt để trở thành người đàn ông cả đời của cô.
Châu Thiên Thiên, đột nhiên nhăn mặt, giọng nhỏ nhẹ vang lên.
"Mặc Cảnh... Em đói rồi!"
Tay cô ôm bụng, ngẫm nghĩ lại cả buổi sáng chạy đến tìm anh cũng chưa ăn gì. Không đói mới lại, anh cười ôn hoà.
"Được rồi, chú đứa cháu đi ăn vậy!"
Miệng cô cười tươi hơn hoa.
"Em muốn ăn bánh bao nhân đậu, cá hấp và cả mỳ sốt kem!"
"Được!"
***
Lâm Mặc Cảnh dẫn Châu Thiên Thiên đến một nhà hàng gần công ty anh làm. Vừa bước vào quán đã thu hút được rất nhiều ánh mắt của mấy bà cô gần đó nhìn chằm chằm vào anh, giống như rất mê mẩn trước cái nhan sắc cực phẩm của Lâm Mặc Cảnh vậy, Châu Thiên Thiên chán ghét cực độ liền cố tình đi đến khoát tay anh. Mấy bà cô liền xì sầm bàn tán.
"Người đàn ông đó đẹp trai thật đấy! Nhưng có cô gái đi cạnh anh ta là ai vậy... Nhìn cũng không giống tình nhân cho lắm!"
"Nói nhảm gì vậy? Mặt con bé kia rõ ràng có thể búng ra sữa đấy... Mình biết anh ấy, là giám đốc Lâm của công ty Lâm Nhất, cô gái bên cạnh có lẽ là con gái của anh ấy!"
"Ôi, ra là vậy. Bố con đều đẹp như nhau!"
Nghe đến đấy đáy mắt Châu Thiên Thiên đã tối sầm cực độ, cô hằn hộc bước đến hét lớn vào mặt mấy bà cô nhiều chuyện.
"Mấy cô lắng tai nghe cho kỹ đây... Tôi là Lâm phu nhân vợ của anh ấy, nghe rõ chưa."
Mấy bà cô cũng bị sự hung hăng của cô doạ cho sợ, chỉ biết gật đầu, cúi mặt cũng không dám lên tiếng. Đúng lúc đó người kinh ngạc nhất cũng không phải Lâm Mặc Cảnh, mà là Trịnh Minh Minh, cô ấy đứng cách đó không xa đã vô tình nghe được từng câu từng chữ lúc nãy của cô. Cả ba người đối diện với nhau, lúc này bầu không khí có chút yên ắng căng thẳng.