Chương 23: Chăm sóc cậu bị ốm
cốc Cốc
tiếng gõ cửa trong phòng làm việc của hắn vang lên, thư ký Kiều mở cửa bước vào
"Lam tổng người của chúng ta đã đến đón Âu Dương thiếu gia nhưng… " thư ký Kiều ấp úng nhìn người đang ngồi trước mặt, vẻ mặt vô cảm không thể hiện ra chút cảm xúc nào
“nhưng…?”. hắn còn chưa nói hết câu người phía ngoài cửa đã mở cửa chạy đến chỗ hắn, ôm chầm lấy hắn với giọng hờn dỗi
“Dung Ly mình rất nhớ cậu đó, sau khi thu xếp xong công việc là mình bay đến đây gặp cậu liền” tại sao cậu ấy lại phải ở lại chi nhánh nhỏ bé này, mình thật sự không hiểu nên mới vội vàng bay đến đây
“Thiệu Hoa cậu đi đường khá dài nên cần nghỉ ngơi, tớ đã cho người sắp xếp cho cậu nơi để nghỉ ngơi, cậu chỉ cần đi theo họ là được”. giọng nói hắn nhẹ nhưng bên trong lại không có chút độ ấm nào, hắn đẩy cậu ta ra khỏi người mình sau đó đứng dậy sải bước đi ra cửa
“Dung Ly cậu đi đâu vậy? mình muốn ở cùng cậu” Thiệu Hoa nói vọng theo người đang mở cửa muốn rời đi
“không liên quan đến cậu” hắn lạnh nhạt để lại năm từ cho người đang đứng đó, rồi lạnh lùng mở cửa bước ra ngoài
không liên quan đến cậu? sao cậu luôn dùng giọng điệu đó để nói chuyện với mình, mình vì ai mà không quản mệt nhọc, bỏ tất cả các công việc đang dang dở chỉ muốn đến đây với cậu ta, Dung Ly mình nhất định phải có được cậu. Thiệu Hoa tay nắm chặt thành quyền ánh mắt sắc bén nhìn cánh cửa vừa đóng lại
Âu Dương Thiệu Hoa là thiếu gia nhà họ Âu là ảnh đế nối tiếng, có gương mặt nhỏ nhắn và thanh tú và ngoài hình cao gầy, nếu so với cậu thì cậu ta có lẽ hơi cao hơn cậu một chút, nhưng về phần nhan sắc thì cậu ta thật sự không thể so được với cậu, Âu Dương Thiệu Hoa cũng là bạn thời thơ ấu của Lam Dung Ly và có tình cảm yêu thầm Lam Dung Ly từ khi còn bé cho đến hiện tại, và là một Omega được nhiều người yêu thích
…----------------…
sau khi hắn về nhà nhìn quanh không thấy cậu đâu, liền đi lên phòng tìm thì nhìn thấy cậu đang ngủ say trên giường
hắn đi đến đưa tay lên chạm vào gương mặt cậu, đột nhiên hắn nhíu mày sau đó đưa tay lên sờ lên trán chính mình thì mới biết cậu hiện tại đang rất nóng, hắn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Hoàn kêu bác sĩ đến
một lúc sau trợ lý Hoàn cùng bác sĩ cũng đã có mặt trong phòng cậu, bác sĩ vừa khám cho cậu vừa cảm thấy áp lực vô cùng, vì hắn đứng kế bên cứ nhìn chằm chằm vào với gương mặt âm u và lạnh băng
bác sĩ khám cho cậu xong thì liền nói với giọng hơi run vì sợ “bệnh nhân…chỉ bị cảm …nên mới phát sốt…chỉ cần uống thuốc và… nghỉ ngơi rất nhanh sẽ khỏi”. Chap ?ới l?ô? có tại ++ ??UM??U? ỆN﹒?N ++
hắn gật đầu sau đó nhìn trợ lý và bác sĩ “về đi”
“nhưng boss cậu ấy vẫn chưa hạ sốt”. trợ lý Hoàn vừa giật khăn để lên trán cậu vừa nói
“ta sẽ làm nên cậu về đi”
trợ lý Hoàn kinh ngạc và nghi hoặc trước lời nói của hắn “nhưng Boss biết chăm sóc người ốm ạ?”
“không biết” hắn hùng hổ thản nhiên nói
“Boss hay là để tôi chăm sóc cậu ấy”
“ta bảo cậu về đi, ta sẽ tự mình làm điều đó” hắn không kiên nhẫn ánh mắt sắc lạnh nhìn trợ lý Hoàn nói
trợ lý Hoàn và bác sĩ đều sợ hãi vội vàng rời đi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy hắn tự mình muốn đích thân chăm sóc một ai đó, có đều bây giờ họ đã biết rõ cậu trong lòng hắn đặc biệt thế nào và có giá trị ra sao
chỉ là chăm sóc một người bệnh thì có gì khó, không biết thì chỉ cần học hỏi không phải là được rồi sao. không có gì có thể làm khó được một Alpha như mình, chỉ là có muốn học hỏi hay không mà thôi. hắn ngồi xuống ghế xoắn tay áo lên giật khăn trong chậu nhỏ sau đó để lên trán cậu
hắn thức cả đêm chăm sóc cậu, lúc đầu thì thật sự còn rất hậu đậu, nhưng cũng quen dần không còn bỡ ngỡ như trước nữa, hắn không biết nấu nước ấm thế nào, và đo nhiệt kế ra sao, tất cả mọi thứ hắn đều gọi điện thoại bảo trợ lý chỉ dạy
ngày hôm sau
Buổi sáng ánh nắng mặt trời chiếu vào khe cửa sổ le lói ánh nắng chiếu vào trong phòng, cậu nằm trên giường chợt mở mắt tỉnh dậy, cảm thấy có chút ấm từ nơi bàn tay truyền đến, cậu theo phản xạ nhìn xuống bàn tay thì nhìn thấy hắn đang nắm tay cậu với dáng vẻ đang ngồi, và đầu thì gục xuống giường kế bên cậu đang ngủ say
hôm qua mình cảm thấy rất mệt mỏi và cơ thể thì nặng trĩu, nên mình đã về phòng và ngủ thiếp đi. cậu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay hắn, động tác của cậu làm hắn khẽ động từ từ mở mắt ra nhìn cậu
hắn đưa tay lên chạm vào trán cậu “xem ra là đã hạ sốt rồi”
hành động này của hắn làm trong lòng cậu có chút ấm áp, từ khi mẹ cậu qua đời thì có lẽ đây là lần đầu tiên có người chăm sóc cậu, trước đây mỗi khi cậu đổ bệnh toàn là một thân một mình tự mình vượt qua bây giờ có người chăm sóc cảm giác trong lòng thật ấm áp
tiếng gõ cửa trong phòng làm việc của hắn vang lên, thư ký Kiều mở cửa bước vào
"Lam tổng người của chúng ta đã đến đón Âu Dương thiếu gia nhưng… " thư ký Kiều ấp úng nhìn người đang ngồi trước mặt, vẻ mặt vô cảm không thể hiện ra chút cảm xúc nào
“nhưng…?”. hắn còn chưa nói hết câu người phía ngoài cửa đã mở cửa chạy đến chỗ hắn, ôm chầm lấy hắn với giọng hờn dỗi
“Dung Ly mình rất nhớ cậu đó, sau khi thu xếp xong công việc là mình bay đến đây gặp cậu liền” tại sao cậu ấy lại phải ở lại chi nhánh nhỏ bé này, mình thật sự không hiểu nên mới vội vàng bay đến đây
“Thiệu Hoa cậu đi đường khá dài nên cần nghỉ ngơi, tớ đã cho người sắp xếp cho cậu nơi để nghỉ ngơi, cậu chỉ cần đi theo họ là được”. giọng nói hắn nhẹ nhưng bên trong lại không có chút độ ấm nào, hắn đẩy cậu ta ra khỏi người mình sau đó đứng dậy sải bước đi ra cửa
“Dung Ly cậu đi đâu vậy? mình muốn ở cùng cậu” Thiệu Hoa nói vọng theo người đang mở cửa muốn rời đi
“không liên quan đến cậu” hắn lạnh nhạt để lại năm từ cho người đang đứng đó, rồi lạnh lùng mở cửa bước ra ngoài
không liên quan đến cậu? sao cậu luôn dùng giọng điệu đó để nói chuyện với mình, mình vì ai mà không quản mệt nhọc, bỏ tất cả các công việc đang dang dở chỉ muốn đến đây với cậu ta, Dung Ly mình nhất định phải có được cậu. Thiệu Hoa tay nắm chặt thành quyền ánh mắt sắc bén nhìn cánh cửa vừa đóng lại
Âu Dương Thiệu Hoa là thiếu gia nhà họ Âu là ảnh đế nối tiếng, có gương mặt nhỏ nhắn và thanh tú và ngoài hình cao gầy, nếu so với cậu thì cậu ta có lẽ hơi cao hơn cậu một chút, nhưng về phần nhan sắc thì cậu ta thật sự không thể so được với cậu, Âu Dương Thiệu Hoa cũng là bạn thời thơ ấu của Lam Dung Ly và có tình cảm yêu thầm Lam Dung Ly từ khi còn bé cho đến hiện tại, và là một Omega được nhiều người yêu thích
…----------------…
sau khi hắn về nhà nhìn quanh không thấy cậu đâu, liền đi lên phòng tìm thì nhìn thấy cậu đang ngủ say trên giường
hắn đi đến đưa tay lên chạm vào gương mặt cậu, đột nhiên hắn nhíu mày sau đó đưa tay lên sờ lên trán chính mình thì mới biết cậu hiện tại đang rất nóng, hắn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý Hoàn kêu bác sĩ đến
một lúc sau trợ lý Hoàn cùng bác sĩ cũng đã có mặt trong phòng cậu, bác sĩ vừa khám cho cậu vừa cảm thấy áp lực vô cùng, vì hắn đứng kế bên cứ nhìn chằm chằm vào với gương mặt âm u và lạnh băng
bác sĩ khám cho cậu xong thì liền nói với giọng hơi run vì sợ “bệnh nhân…chỉ bị cảm …nên mới phát sốt…chỉ cần uống thuốc và… nghỉ ngơi rất nhanh sẽ khỏi”. Chap ?ới l?ô? có tại ++ ??UM??U? ỆN﹒?N ++
hắn gật đầu sau đó nhìn trợ lý và bác sĩ “về đi”
“nhưng boss cậu ấy vẫn chưa hạ sốt”. trợ lý Hoàn vừa giật khăn để lên trán cậu vừa nói
“ta sẽ làm nên cậu về đi”
trợ lý Hoàn kinh ngạc và nghi hoặc trước lời nói của hắn “nhưng Boss biết chăm sóc người ốm ạ?”
“không biết” hắn hùng hổ thản nhiên nói
“Boss hay là để tôi chăm sóc cậu ấy”
“ta bảo cậu về đi, ta sẽ tự mình làm điều đó” hắn không kiên nhẫn ánh mắt sắc lạnh nhìn trợ lý Hoàn nói
trợ lý Hoàn và bác sĩ đều sợ hãi vội vàng rời đi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy hắn tự mình muốn đích thân chăm sóc một ai đó, có đều bây giờ họ đã biết rõ cậu trong lòng hắn đặc biệt thế nào và có giá trị ra sao
chỉ là chăm sóc một người bệnh thì có gì khó, không biết thì chỉ cần học hỏi không phải là được rồi sao. không có gì có thể làm khó được một Alpha như mình, chỉ là có muốn học hỏi hay không mà thôi. hắn ngồi xuống ghế xoắn tay áo lên giật khăn trong chậu nhỏ sau đó để lên trán cậu
hắn thức cả đêm chăm sóc cậu, lúc đầu thì thật sự còn rất hậu đậu, nhưng cũng quen dần không còn bỡ ngỡ như trước nữa, hắn không biết nấu nước ấm thế nào, và đo nhiệt kế ra sao, tất cả mọi thứ hắn đều gọi điện thoại bảo trợ lý chỉ dạy
ngày hôm sau
Buổi sáng ánh nắng mặt trời chiếu vào khe cửa sổ le lói ánh nắng chiếu vào trong phòng, cậu nằm trên giường chợt mở mắt tỉnh dậy, cảm thấy có chút ấm từ nơi bàn tay truyền đến, cậu theo phản xạ nhìn xuống bàn tay thì nhìn thấy hắn đang nắm tay cậu với dáng vẻ đang ngồi, và đầu thì gục xuống giường kế bên cậu đang ngủ say
hôm qua mình cảm thấy rất mệt mỏi và cơ thể thì nặng trĩu, nên mình đã về phòng và ngủ thiếp đi. cậu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay hắn, động tác của cậu làm hắn khẽ động từ từ mở mắt ra nhìn cậu
hắn đưa tay lên chạm vào trán cậu “xem ra là đã hạ sốt rồi”
hành động này của hắn làm trong lòng cậu có chút ấm áp, từ khi mẹ cậu qua đời thì có lẽ đây là lần đầu tiên có người chăm sóc cậu, trước đây mỗi khi cậu đổ bệnh toàn là một thân một mình tự mình vượt qua bây giờ có người chăm sóc cảm giác trong lòng thật ấm áp