Chương 17: “Vừa nhìn đã biết là trai đểu!”
Lại lần nữa bước vào quán bar Swindlers, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng nghĩ tới lý do tới đây không phải chỉ để giải trí, nên trông tôi cũng không được thoải mái gì.
Tôi và Hàn Triệt cãi nhau suốt cả buổi chiều, lời nói ra đều rất chua chát.
Anh phát cáu ném ly rượu kia đi ngay trước mặt tôi, cực kỳ nghiêm túc phổ cập kiến thức cho tôi rằng loại rượu thuốc này thực tế không có tác dụng chữa bệnh hay tác dụng tráng dương, ngoài tác dụng sinh tinh thì chỉ khiến người khác nóng trong người thôi. Nói xong, anh tiếp tục làm việc mà không nói một lời. Thế là đến lượt kẻ “biếu quà” tôi đây chìm trong lo sợ. Đây không chỉ là sai lầm nhỏ khi mua nhầm thương hiệu, mà là một mũi kim đâm thẳng vào trong lòng.
Tôi buông bỏ hết mọi đặc trưng người phương Bắc của mình xuống, kéo tay áo anh, nũng nịu xin lỗi: “Anh đừng tức giận nữa. Em tặng anh thứ khác được không?”
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, dáng vẻ như chiết ra chút thời gian để quan tâm tới tôi: “Cái gì?”
“Anh thích gì?” Lần này tôi nói thẳng, không tỏ ra thông minh nữa.
Anh giơ tay lên, nghiêng người nhìn tôi nói: “Em nghĩ sao?”
“Em chỉ biết anh thích phụ nữ đẹp thôi.”
“Vậy thì tặng anh cái này đi.” Anh lại tiến đến gần tôi, xắn tay áo lên như kiểu không thể chờ đợi được nữa, cố tình cười như một tên lưu manh, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Đúng lúc uống phải một ly rượu sinh tinh mà không có nơi nào để phát tiết.” Tay anh chạm vào eo của tôi, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trên da thịt tôi.
Tôi để mặc cho anh làm gì thì làm, hoàn toàn không cho là thật. Đầu óc tôi quay cuồng. Làm sao có thể tặng anh một cô nàng xinh đẹp đây? Ở thành phố M, tôi không quen biết cô nào vừa xinh đẹp vừa có thể cắt đứt liên lạc bất cứ lúc nào. Nhưng rồi lúc này tôi đột nhiên nhìn thấy cây đàn guitar trong thư phòng của anh. Tôi phấn khích nắm lấy bàn tay không chịu buông xuống của anh, vui mừng khôn xiết nói: “Ở quán bar tối nay, em làm wingman* cho anh nhé?”
(*: Hoặc wingmate – là một từ chỉ những “người trong ngành”, am hiểu về lĩnh vực tình cảm, có vai trò giúp đỡ những người khác chinh phục được mối tình mà họ mong muốn)
Dĩ nhiên tôi biết những người như Hàn Triệt sẽ tự tán gái mà không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không tò mò về cách thả thính này. Những người mà cuộc sống được nuôi dưỡng bằng những bộ phim truyền hình của Anh Mỹ sẽ có tính tò mò và thước đo hành vi cao hơn những người bình thường, đặc biệt là anh.
Sau khi tôi nói xong, mắt anh chợt sáng lên. Anh nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi. Tôi biết mớ hỗn độn này có hy vọng được cứu vãn trở lại rồi.
Nhưng tôi không ngờ rằng, tiêu chuẩn của tôi thấp quá rồi.
Chiếc ghế quầy bar phô bày trọn vẹn đôi chân dài của cô nàng xinh đẹp, ánh sáng mờ ảo của quán bar càng làm tăng thêm bầu không khí mập mờ. Đây là lần đầu tiên tôi đến quán bar để tìm gái xinh một cách ân cần và tận tâm như vậy. Đúng như mong đợi của tôi, trên thế giới này có quá nhiều gái xinh hơn trai đẹp. Tôi chỉ cần quét mắt nhìn bừa một vòng thôi cũng có thể nhìn thấy những cô gái xinh đẹp đủ kiểu.
Đồng thời cũng cũng đáp ứng được hy vọng nho nhỏ của tôi là nhắm được một anh chàng đẹp trai, thậm chí còn lọt vào mắt xanh của anh ta nữa.
Tôi nói với Hàn Triệt: “Em thấy cô gái váy vàng ở quầy bar khá xinh đấy.”
Anh lắc đầu.
Tôi lại chỉ vào người phụ nữ trưởng thành mặc vest đỏ và nói: “Còn người này thì sao?” Cô gái này là gu của tôi, tôi thích những người ở những nơi ồn ào mà vẫn có phong cách văn nghệ.
Anh lắc đầu: “Giới văn sĩ đau đầu lắm.”
“Còn cô gái sexy mặc áo dây màu xanh ngọc bích thì sao?”
“Trong mắt em anh buông thả thế sao?”
“…” Anh không phải vậy chắc? Tôi nén giận trừng mắt nhìn anh.
Anh thu lại vẻ kén chọn của mình, nhấp một ngụm whisky nói: “Được rồi, thật ra anh sợ cô ta sẽ đưa anh vào nhà vệ sinh.”
Thế thì thảm quá rồi. Tôi lấy lại kiên nhẫn sau một lúc trầm mặc. Nhưng chẳng nói được vài ba câu thì anh lại đuổi tôi đi. Tôi chống nạnh tức giận nói: “Rốt cuộc anh đến đây có phải để tán gái không vậy?”
Anh thất vọng: “Anh chỉ không ngờ mắt nhìn của anh và em khác biệt nhiều đến thế thôi.”
“Sao em biết được anh thích gì chứ!”
“Em đi soi gương là biết ngay thôi mà?” Anh nói với giọng điệu bình thản, làm cho tôi đỏ cả mặt.
Tôi mím môi vui vẻ, còn định lấy chiếc gương ra soi thật. Anh giữ lấy ngón tay tôi rồi nói: “ Không phải bây giờ, bây giờ cần một kính chiếu yêu.”
Người đàn ông này thật phiền phức. Tôi phớt lờ anh, miễn cưỡng son môi trong bóng tối. Anh thong thả nhìn tôi rồi cười khẩy: “Nói đàn ông là lũ lừa đảo, chẳng lẽ phụ nữ không phải chắc. Mọi người đều không thể chịu đựng được thử thách của thời gian, thậm chí bọn họ còn phơi bày nhanh hơn.”
“Bọn em đang trau chuốt cho vẻ bề ngoài nhé!”
“Còn bọn anh thì đang sửa đổi nội tâm! Em gái, chúng ta có cùng mục tiêu, nhưng đi theo những con đường khác nhau thôi!”
Ai rảnh đâu mà nói chuyện về giới tính với anh chứ. Tôi cau mày nói: “Vậy món quà này em không thể tặng được sao?” Trông anh có vẻ không quan tâm lắm.
Anh nhướng mày: “Ai nói thế?”
Không ngờ anh đã sớm có mục tiêu rồi, tôi nhìn anh cứ cúi đầu uống rượu, nên cứ nghĩ vấn đề này hoàn toàn giao phó cho tôi. Đáng lẽ tôi nên nghĩ đến, đôi mắt của playboy là mắt chó bằng hợp kim titan 24k, dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể thấy được cup ABCD.
Hàn Triệt cúi đầu uống một ngụm rượu, anh trầm giọng nói: “Hướng ba giờ, quý cô ngồi bên cạnh người đàn ông mặc vest, em giúp anh câu về được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, đó chính là bàn của anh chàng đẹp trai vừa chạm mắt với tôi lúc nãy. Tôi còn thấy tiếc vì anh ta đã có bạn gái rồi. “Nhưng người ta đã có bạn trai rồi.”
“Mối quan hệ không rõ ràng, ngoại trừ việc hai người ngồi cùng nhau thì không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào khác. Vả lại.” Anh nhướng mày quả quyết nói: “Cô ấy còn nhìn anh vài lần.”
Tôi nghẹn lời, vậy thì còn cần tôi làm gì nữa.
Anh trêu chọc tôi: “Không phải em đi giật dây cho anh à, không phải em là wingman sao?”
“Nếu như không có em thì bình thường anh sẽ làm gì?” Tôi đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt.
Anh cũng không hề giấu giếm: “Anh sẽ gọi một ly cocktail, đứng ở quầy pha chế giao tiếp bằng mắt với cô ấy cho tới khi cô ấy nhìn vào anh. Nếu được thì là được, còn không được là không được thôi.”
Đúng là đơn giản và thô lỗ. “Phải còn có khả năng nào khác chứ?”
“Em không thể bớt làm bộ làm tịch đi à?” Anh nâng ly rượu lên, cụng ly với tôi đầy ẩn ý, anh nói bóng nói gió: “Nếu để nói khả năng nào khác thì anh cũng thích có cảm giác chinh phục.”
Tôi sử dụng ly rượu để che đậy sự hoảng hốt trong lòng, giống như bị thứ gì đó đâm vào sống lưng vậy, lòng tôi chợt trào lên cảm giác căng thẳng vô cớ. Tôi chính là kiểu người không dám xông lên trước nhưng lại vô cùng háo hức. Tính tò mò luôn vượt quá sức chịu đựng của bản thân.
Tôi uống hết chỗ rượu còn lại, rồi đập mạnh chiếc ly rỗng lên bàn, bắt đầu duỗi người khởi động, dáng vẻ như chuẩn bị ra chiến trường: “Chờ tín hiệu của em!”
Anh kéo tôi lại rồi nói: “Em định qua đó nói cái gì vậy?”
“Nói cho anh thì sẽ thành công chắc?” Tôi kênh kiệu, tiến lên hai bước rồi quay lại nhìn anh, chỉ vào cổ áo của anh rồi nói: “Anh cởi nút áo này ra đi.”
Anh nghe lời cởi ra một nút, tôi nâng cằm lên, anh mỉm cười rồi cúi đầu cởi tiếp một nút khác ra. Tôi lắc đầu, tự mình ra tay, thô bạo kéo cả chiếc thứ ba ra luôn: “Như này mới đẹp.”
Anh liếm môi nhìn tôi, hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Em thích như vậy à?”
Tôi học theo anh: “Hôm nay bà đây thích như vậy.”
Tôi bước nhanh đến bàn của cô gái xinh đẹp mặc áo ống, người đầu tiên nhìn tôi chính là người đàn ông.
Anh ta không có vẻ đẹp trai hoàn hảo như Hàn Triệt, khuôn mặt mang nét Á Đông, nhưng tóc tai gọn gàng, thân hình cường tráng. Khí chất nổi bật và đôi mắt sắc bén tựa đại bàng giống ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ ở nơi như quán bar.
Tôi chớp mắt, cố gắng loại bỏ dáng vẻ trẻ con của mình xuống, chào hỏi một cách tự nhiên. Người đàn ông cắn nhẹ ngón tay cái, dùng ánh mắt đánh giá nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi thừa nhận mình bị shock, ngay cả hơi thở cũng rối loạn.
Tôi ngồi cạnh người phụ nữ xinh đẹp, nhẹ nhàng hỏi: “Hi, đôi bông tai của cô có thiết kế đặc biệt thật đấy, có thể cho tôi biết đây là của thương hiệu nào không?”
Người đẹp cười tủm tỉm nói cảm ơn, sau đó mở taobao rồi tìm kiếm cho tôi cửa hàng thiết kế đó.
Cô ấy nói tên cô ấy là Đường Đường, ban nãy cô ấy chú ý thấy tôi có tỷ lệ cơ thể vừa vặn, dáng người rất đẹp, hỏi tôi có phải là vũ công không. Tôi khen cô ấy có mắt nhìn thật tốt, có kỹ năng nhìn người.
Chúng tôi khen nhau vài câu, chưa nói được mấy câu thì tôi đã bị rơi vào tay giặc, cô ấy quá ngọt ngào, thật đúng với cái tên của mình.
Người đàn ông gọi cho tôi một ly rượu cocktail, tôi nháy mắt nói cảm ơn. Sau khi thêm cửa hàng vào mục yêu thích, đúng lúc tôi vừa định nhắc đến Hàn Triệt thì Đường Đường rủ tôi vào nhà vệ sinh rồi đề nghị tôi thử đeo đôi bông tai kia, xem có hợp không.
Lương tâm của tôi bị đả kích nặng nề.
Trời ơi, người phụ nữ tốt như vậy không thể bị hủy hoại được!
Tôi cắn môi nhìn về phía quầy bar cong cong trên tầng hai. Lúc này áo của Hàn Triệt đang mở một nửa, anh cầm chiếc cốc dưới ánh sáng mờ ảo ái muội, làn da sống trong nhung lụa từ bé được phản chiếu một màu sắc quyến rũ. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng người qua hỏi Đường Đường: “Cô thấy người đàn ông đó thế nào?”
Đường Đường xoay người lại nhìn, xác nhận người rôi đang nói là ai rồi mới đáp: “Hai người quen nhau sao?”
Tôi lắc đầu.
“Tôi thấy anh ấy rất đẹp trai.” Cô ấy thì thầm vào tai tôi, “Anh ấy có tỷ lệ cơ thể rất đẹp. Mặc dù đang ngồi nhưng chiều cao của anh ấy chắc tầm khoảng 182-185. Hơn nữa.” mắt cô ấy sáng lên, giọng điệu của cô ấy vô cùng phấn khích: “Chắc anh ấy có thói quen tập thể dục. Cô nhìn cơ ngực và đường nét cánh tay của anh ấy bị áo sơ mi phác họa ra xem.”
Tôi ngạc nhiên: “Đông nghìn nghịt như vậy mà cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy sao!”
Cô ấy cười khúc khích.
Đôi bông tai đó rất khoa trương và bắt mắt. Sau khi tôi đeo vào, mặt tôi trông gầy hẳn đi. Cô ấy tỏ ra rất hâm mộ tôi: “Nếu tôi mà có tỷ lệ cơ thể như cô thì tôi sẽ mặc được nhiều kiểu hơn.”
Tôi hoàn toàn bị thu hút bởi những lời nói ngọt ngào của cô gái, tôi mang vẻ mặt phiền não, nhắm mắt đưa chân đi theo cô ấy ra ngoài. Không ngờ Đường Đường lại chủ động nói với tôi: “Cô thấy người đàn ông đó như thế nào?”
Tôi khó xử mím môi, giả vờ như không biết. Cô ấy nói, cô ấy sẽ đi xin số điện thoại của anh!
Tôi cứ tưởng tôi sẽ ghen tị hoặc là chua chát, nhưng không thể nào ngờ được nỗi đau lại chiếm hữu trước, làm lương tâm tôi đau nhói.
Tôi buột miệng nói: “Vừa nhìn đã biết là trai đểu rồi!”
Cô ấy nghi ngờ “ớ” lên thành tiếng.
“Tôi vừa nhìn thấy anh ta kiễng chân nhìn xuống chỗ cô.” Hàn Triệt ở trên tầng hai, Đường Đường ở tầng một, thực ra anh không cần cố ý làm ra động tác gì cũng có thể nhìn thấy được phong cảnh trước ngực cô ấy, tôi nói như vậy chỉ đơn thuần muốn phá vỡ hảo cảm của Đường Đường với anh.
Cô ấy ngạc nhiên che miệng lại, rồi vô thức ôm ngực, kéo kéo vạt áo ống lên, không thể tin nổi anh chàng đẹp trai mà cô ấy liếc mắt đưa tình lại dung tục như vậy.
Tôi không quay về chỗ ngồi, chủ yếu là vì không dám, thế là bèn chạy đến quầy bar đi loanh quanh. Một lúc sau, người đàn ông mắt đại bàng kia đi đến.
“Tửu lượng của em có tốt không?” Anh ta có giọng nam trầm, trầm và quyến rũ giống như tiếng đàn cello.
Không giống với cảm giác lần trước khi được Hồ Mẫn tiếp cận ở quán karaoke. Vừa nhìn Hồ Mẫn là biết anh ta thuôc kiểu đàn ông thật thà, có rất ít thủ đoạn. Nhưng người đàn ông trước mặt này lại có thuộc tính tấn công rất mạnh. Nhớ đến những lời Hàn Triệt từng nói, tôi thẳng lưng, vén tóc bên tai cười thẹn thùng nói: “Cũng được ạ.”
Tôi đang do dự không biết có nên uống cùng hay không, tôi tin chắc người đàn ông này không cho thứ tệ hại gì vào ly cả. Sau khi phục vụ đặt ly rượu trên bàn thì tay anh ta không chạm vào ly mà chỉ làm động tác mời thôi.
Tôi cảm nhận được áp lực dưới ánh mắt của anh ta, sau khi hít thở sâu hai hơi, tôi ổn định lại tâm trạng, cụng ly với anh ta.
Anh ta tên là Trương Đạc, là nhà phân tích chứng khoán. Cúc hoa của tôi thắt lại, nghề này đúng thật là lĩnh vực thiên bẩm của đàn ông, mở miệng nói dối với vẻ nghiêm túc vô cùng. Nhưng may là tôi không đầu tư chứng khoán, anh ta cũng không giới thiệu cho tôi. Uống rượu thưởng trà có thể thúc đẩy tình cảm nam nữ, đúng là mang lại hiệu quả y như trong phim. Đôi mắt sắc bén của anh ta dần trở nên dịu dàng hơn khi chúng tôi trò chuyện. Tôi hoàn toàn không để ý rằng, khoảng cách giữa chúng tôi vốn dĩ là nửa chiếc ghế, nhưng tới một chủ đề thú vị nào đó, anh ta chợt nhích ghế về phía trước một chút. Đến khi tôi nhận ra thì đầu gối của chúng tôi đã chạm vào nhau rồi.
Phải công nhận loại thả thính này tiến triển rất kỳ diệu, tiết tấu đồng điệu, nhịp tim của tôi tăng vọt. Dĩ nhiên là tôi luôn ghi nhớ những gì Hàn Triệt đã nói: “Không để mình đổ gục.”
“Vậy nếu lần sau em có thời gian thì chúng ta cùng nhau chạy bộ ban đêm nhé.” Nói xong, Trương Đạc lại cụng ly với tôi lần nữa. Hình như trong ngành này của họ, cứ sau mỗi câu nói đều cụng ly một cái thì phải, tôi đã uống ba ly cocktail và một ly whisky rồi.
Hai má tôi bị anh ta nhìn đến mức nóng bừng, tôi giả vờ xấu hổ gật đầu: “Ok, lần sau mình cùng đi nhé.” Nhìn xem, không phải chỉ có đàn ông mới có thể mạnh miệng cưa cẩm người khác giới, mà phụ nữ cũng có thể. Có trời mới biết người có tín ngưỡng “Sinh mệnh nằm trong sự tĩnh lặng” như tôi lại thích chạy bộ vào ban đêm chứ.
Công nhận đúng thật, sự dối trá của đàn ông và phụ nữ dù đi theo những con đường khác nhau nhưng cuối cùng vẫn đổ về một hướng.
Trương Đạc muốn gọi rượu thêm cho tôi nên tôi giả vờ hiếu kỳ hỏi: “Em không thường xuyên đến quán này. Ở đây ngoài cocktail và whiskey ra còn có đồ uống nào khác không?”
Anh ta lập tức hưng phấn, thao thao bất tuyệt nói về những loại rượu. Anh ta gọi đại một ly absinthe. Khi bartender rót rượu bằng thìa cà phê và đốt viên đường, tôi trợn tròn mắt thích thú reo hò. Anh ta tự hào đến mức như thể chính anh ta đã phát minh ra nó vậy: “Cái này gọi là ‘Hiệu ứng Huyền Nhũ”. Nào, em uống thử xem.”
“Nó có mùi thơm thoang thoảng.”
“Là mùi hương hồi, rượu absinthe còn có cách uống ly trong ly nữa, lần sau chúng ta cùng thử nha.” Anh ta nheo mắt, nhìn tôi chăm chú, sau đấy lại cụng ly với tôi. Tôi cắn môi đồng ý, ngón tay vô thức lấy một lọn tóc bên tai rồi quấn tròn, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ xuân tình nhộn nhạo của anh ta.
‘Xuân tình nhộn nhạo’ là từ mà Hàn Triệt dùng để miêu tả với tôi.
Khi chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ rồi lấy điện thoại ra trao đổi WeChat thì chợt có một bàn tay ướt nhẹp túm lấy gáy tôi, lực không mạnh nhưng lại đầy vết rượu. Hàn Triệt tức giận ghé sát vào tai tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thế này mà là wingman gì hả? Cái đồ báo hại đồng đội này nữa!”
Bạn có thể tưởng tượng ra cảnh một giây trước bạn còn đang liếc mắt đưa tình tán tỉnh với một ai đó, nhưng ngay giây sau lại bị bóp cổ như bị bắt quả tang ngoại tình không? Đầu óc tôi như ngừng hoạt động, tôi hoảng sợ tựa người vào mép bàn.
Trương Đạc phản ứng rất nhanh: “Anh đang làm gì vậy!” Anh ta đưa tay kéo Hàn Triệt ra để bảo vệ tôi.
Quán bar náo nhiệt vô cùng, bốn phía đều nhộn nhịp, xung quanh chỉ có vài người chú ý tới chỗ tụi tôi.
Tôi vặn vẹo cánh tay, nhưng Hàn Triệt càng nắm chặt hơn, tôi gầm gừ: “Anh làm gì vậy hả!”
Anh không để ý đến tôi, ôm tôi vào lòng như thể đang tuyên bố chủ quyền, anh nhìn thẳng vào Trương Đạc rồi hôn lên trán tôi một nụ hôn nồng nàn. Anh nói: “Ngại quá, tôi phải xử lý chút việc nhà.”
Tôi và Hàn Triệt cãi nhau suốt cả buổi chiều, lời nói ra đều rất chua chát.
Anh phát cáu ném ly rượu kia đi ngay trước mặt tôi, cực kỳ nghiêm túc phổ cập kiến thức cho tôi rằng loại rượu thuốc này thực tế không có tác dụng chữa bệnh hay tác dụng tráng dương, ngoài tác dụng sinh tinh thì chỉ khiến người khác nóng trong người thôi. Nói xong, anh tiếp tục làm việc mà không nói một lời. Thế là đến lượt kẻ “biếu quà” tôi đây chìm trong lo sợ. Đây không chỉ là sai lầm nhỏ khi mua nhầm thương hiệu, mà là một mũi kim đâm thẳng vào trong lòng.
Tôi buông bỏ hết mọi đặc trưng người phương Bắc của mình xuống, kéo tay áo anh, nũng nịu xin lỗi: “Anh đừng tức giận nữa. Em tặng anh thứ khác được không?”
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, dáng vẻ như chiết ra chút thời gian để quan tâm tới tôi: “Cái gì?”
“Anh thích gì?” Lần này tôi nói thẳng, không tỏ ra thông minh nữa.
Anh giơ tay lên, nghiêng người nhìn tôi nói: “Em nghĩ sao?”
“Em chỉ biết anh thích phụ nữ đẹp thôi.”
“Vậy thì tặng anh cái này đi.” Anh lại tiến đến gần tôi, xắn tay áo lên như kiểu không thể chờ đợi được nữa, cố tình cười như một tên lưu manh, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Đúng lúc uống phải một ly rượu sinh tinh mà không có nơi nào để phát tiết.” Tay anh chạm vào eo của tôi, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trên da thịt tôi.
Tôi để mặc cho anh làm gì thì làm, hoàn toàn không cho là thật. Đầu óc tôi quay cuồng. Làm sao có thể tặng anh một cô nàng xinh đẹp đây? Ở thành phố M, tôi không quen biết cô nào vừa xinh đẹp vừa có thể cắt đứt liên lạc bất cứ lúc nào. Nhưng rồi lúc này tôi đột nhiên nhìn thấy cây đàn guitar trong thư phòng của anh. Tôi phấn khích nắm lấy bàn tay không chịu buông xuống của anh, vui mừng khôn xiết nói: “Ở quán bar tối nay, em làm wingman* cho anh nhé?”
(*: Hoặc wingmate – là một từ chỉ những “người trong ngành”, am hiểu về lĩnh vực tình cảm, có vai trò giúp đỡ những người khác chinh phục được mối tình mà họ mong muốn)
Dĩ nhiên tôi biết những người như Hàn Triệt sẽ tự tán gái mà không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không tò mò về cách thả thính này. Những người mà cuộc sống được nuôi dưỡng bằng những bộ phim truyền hình của Anh Mỹ sẽ có tính tò mò và thước đo hành vi cao hơn những người bình thường, đặc biệt là anh.
Sau khi tôi nói xong, mắt anh chợt sáng lên. Anh nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi. Tôi biết mớ hỗn độn này có hy vọng được cứu vãn trở lại rồi.
Nhưng tôi không ngờ rằng, tiêu chuẩn của tôi thấp quá rồi.
Chiếc ghế quầy bar phô bày trọn vẹn đôi chân dài của cô nàng xinh đẹp, ánh sáng mờ ảo của quán bar càng làm tăng thêm bầu không khí mập mờ. Đây là lần đầu tiên tôi đến quán bar để tìm gái xinh một cách ân cần và tận tâm như vậy. Đúng như mong đợi của tôi, trên thế giới này có quá nhiều gái xinh hơn trai đẹp. Tôi chỉ cần quét mắt nhìn bừa một vòng thôi cũng có thể nhìn thấy những cô gái xinh đẹp đủ kiểu.
Đồng thời cũng cũng đáp ứng được hy vọng nho nhỏ của tôi là nhắm được một anh chàng đẹp trai, thậm chí còn lọt vào mắt xanh của anh ta nữa.
Tôi nói với Hàn Triệt: “Em thấy cô gái váy vàng ở quầy bar khá xinh đấy.”
Anh lắc đầu.
Tôi lại chỉ vào người phụ nữ trưởng thành mặc vest đỏ và nói: “Còn người này thì sao?” Cô gái này là gu của tôi, tôi thích những người ở những nơi ồn ào mà vẫn có phong cách văn nghệ.
Anh lắc đầu: “Giới văn sĩ đau đầu lắm.”
“Còn cô gái sexy mặc áo dây màu xanh ngọc bích thì sao?”
“Trong mắt em anh buông thả thế sao?”
“…” Anh không phải vậy chắc? Tôi nén giận trừng mắt nhìn anh.
Anh thu lại vẻ kén chọn của mình, nhấp một ngụm whisky nói: “Được rồi, thật ra anh sợ cô ta sẽ đưa anh vào nhà vệ sinh.”
Thế thì thảm quá rồi. Tôi lấy lại kiên nhẫn sau một lúc trầm mặc. Nhưng chẳng nói được vài ba câu thì anh lại đuổi tôi đi. Tôi chống nạnh tức giận nói: “Rốt cuộc anh đến đây có phải để tán gái không vậy?”
Anh thất vọng: “Anh chỉ không ngờ mắt nhìn của anh và em khác biệt nhiều đến thế thôi.”
“Sao em biết được anh thích gì chứ!”
“Em đi soi gương là biết ngay thôi mà?” Anh nói với giọng điệu bình thản, làm cho tôi đỏ cả mặt.
Tôi mím môi vui vẻ, còn định lấy chiếc gương ra soi thật. Anh giữ lấy ngón tay tôi rồi nói: “ Không phải bây giờ, bây giờ cần một kính chiếu yêu.”
Người đàn ông này thật phiền phức. Tôi phớt lờ anh, miễn cưỡng son môi trong bóng tối. Anh thong thả nhìn tôi rồi cười khẩy: “Nói đàn ông là lũ lừa đảo, chẳng lẽ phụ nữ không phải chắc. Mọi người đều không thể chịu đựng được thử thách của thời gian, thậm chí bọn họ còn phơi bày nhanh hơn.”
“Bọn em đang trau chuốt cho vẻ bề ngoài nhé!”
“Còn bọn anh thì đang sửa đổi nội tâm! Em gái, chúng ta có cùng mục tiêu, nhưng đi theo những con đường khác nhau thôi!”
Ai rảnh đâu mà nói chuyện về giới tính với anh chứ. Tôi cau mày nói: “Vậy món quà này em không thể tặng được sao?” Trông anh có vẻ không quan tâm lắm.
Anh nhướng mày: “Ai nói thế?”
Không ngờ anh đã sớm có mục tiêu rồi, tôi nhìn anh cứ cúi đầu uống rượu, nên cứ nghĩ vấn đề này hoàn toàn giao phó cho tôi. Đáng lẽ tôi nên nghĩ đến, đôi mắt của playboy là mắt chó bằng hợp kim titan 24k, dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể thấy được cup ABCD.
Hàn Triệt cúi đầu uống một ngụm rượu, anh trầm giọng nói: “Hướng ba giờ, quý cô ngồi bên cạnh người đàn ông mặc vest, em giúp anh câu về được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, đó chính là bàn của anh chàng đẹp trai vừa chạm mắt với tôi lúc nãy. Tôi còn thấy tiếc vì anh ta đã có bạn gái rồi. “Nhưng người ta đã có bạn trai rồi.”
“Mối quan hệ không rõ ràng, ngoại trừ việc hai người ngồi cùng nhau thì không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào khác. Vả lại.” Anh nhướng mày quả quyết nói: “Cô ấy còn nhìn anh vài lần.”
Tôi nghẹn lời, vậy thì còn cần tôi làm gì nữa.
Anh trêu chọc tôi: “Không phải em đi giật dây cho anh à, không phải em là wingman sao?”
“Nếu như không có em thì bình thường anh sẽ làm gì?” Tôi đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt.
Anh cũng không hề giấu giếm: “Anh sẽ gọi một ly cocktail, đứng ở quầy pha chế giao tiếp bằng mắt với cô ấy cho tới khi cô ấy nhìn vào anh. Nếu được thì là được, còn không được là không được thôi.”
Đúng là đơn giản và thô lỗ. “Phải còn có khả năng nào khác chứ?”
“Em không thể bớt làm bộ làm tịch đi à?” Anh nâng ly rượu lên, cụng ly với tôi đầy ẩn ý, anh nói bóng nói gió: “Nếu để nói khả năng nào khác thì anh cũng thích có cảm giác chinh phục.”
Tôi sử dụng ly rượu để che đậy sự hoảng hốt trong lòng, giống như bị thứ gì đó đâm vào sống lưng vậy, lòng tôi chợt trào lên cảm giác căng thẳng vô cớ. Tôi chính là kiểu người không dám xông lên trước nhưng lại vô cùng háo hức. Tính tò mò luôn vượt quá sức chịu đựng của bản thân.
Tôi uống hết chỗ rượu còn lại, rồi đập mạnh chiếc ly rỗng lên bàn, bắt đầu duỗi người khởi động, dáng vẻ như chuẩn bị ra chiến trường: “Chờ tín hiệu của em!”
Anh kéo tôi lại rồi nói: “Em định qua đó nói cái gì vậy?”
“Nói cho anh thì sẽ thành công chắc?” Tôi kênh kiệu, tiến lên hai bước rồi quay lại nhìn anh, chỉ vào cổ áo của anh rồi nói: “Anh cởi nút áo này ra đi.”
Anh nghe lời cởi ra một nút, tôi nâng cằm lên, anh mỉm cười rồi cúi đầu cởi tiếp một nút khác ra. Tôi lắc đầu, tự mình ra tay, thô bạo kéo cả chiếc thứ ba ra luôn: “Như này mới đẹp.”
Anh liếm môi nhìn tôi, hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Em thích như vậy à?”
Tôi học theo anh: “Hôm nay bà đây thích như vậy.”
Tôi bước nhanh đến bàn của cô gái xinh đẹp mặc áo ống, người đầu tiên nhìn tôi chính là người đàn ông.
Anh ta không có vẻ đẹp trai hoàn hảo như Hàn Triệt, khuôn mặt mang nét Á Đông, nhưng tóc tai gọn gàng, thân hình cường tráng. Khí chất nổi bật và đôi mắt sắc bén tựa đại bàng giống ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ ở nơi như quán bar.
Tôi chớp mắt, cố gắng loại bỏ dáng vẻ trẻ con của mình xuống, chào hỏi một cách tự nhiên. Người đàn ông cắn nhẹ ngón tay cái, dùng ánh mắt đánh giá nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi thừa nhận mình bị shock, ngay cả hơi thở cũng rối loạn.
Tôi ngồi cạnh người phụ nữ xinh đẹp, nhẹ nhàng hỏi: “Hi, đôi bông tai của cô có thiết kế đặc biệt thật đấy, có thể cho tôi biết đây là của thương hiệu nào không?”
Người đẹp cười tủm tỉm nói cảm ơn, sau đó mở taobao rồi tìm kiếm cho tôi cửa hàng thiết kế đó.
Cô ấy nói tên cô ấy là Đường Đường, ban nãy cô ấy chú ý thấy tôi có tỷ lệ cơ thể vừa vặn, dáng người rất đẹp, hỏi tôi có phải là vũ công không. Tôi khen cô ấy có mắt nhìn thật tốt, có kỹ năng nhìn người.
Chúng tôi khen nhau vài câu, chưa nói được mấy câu thì tôi đã bị rơi vào tay giặc, cô ấy quá ngọt ngào, thật đúng với cái tên của mình.
Người đàn ông gọi cho tôi một ly rượu cocktail, tôi nháy mắt nói cảm ơn. Sau khi thêm cửa hàng vào mục yêu thích, đúng lúc tôi vừa định nhắc đến Hàn Triệt thì Đường Đường rủ tôi vào nhà vệ sinh rồi đề nghị tôi thử đeo đôi bông tai kia, xem có hợp không.
Lương tâm của tôi bị đả kích nặng nề.
Trời ơi, người phụ nữ tốt như vậy không thể bị hủy hoại được!
Tôi cắn môi nhìn về phía quầy bar cong cong trên tầng hai. Lúc này áo của Hàn Triệt đang mở một nửa, anh cầm chiếc cốc dưới ánh sáng mờ ảo ái muội, làn da sống trong nhung lụa từ bé được phản chiếu một màu sắc quyến rũ. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nghiêng người qua hỏi Đường Đường: “Cô thấy người đàn ông đó thế nào?”
Đường Đường xoay người lại nhìn, xác nhận người rôi đang nói là ai rồi mới đáp: “Hai người quen nhau sao?”
Tôi lắc đầu.
“Tôi thấy anh ấy rất đẹp trai.” Cô ấy thì thầm vào tai tôi, “Anh ấy có tỷ lệ cơ thể rất đẹp. Mặc dù đang ngồi nhưng chiều cao của anh ấy chắc tầm khoảng 182-185. Hơn nữa.” mắt cô ấy sáng lên, giọng điệu của cô ấy vô cùng phấn khích: “Chắc anh ấy có thói quen tập thể dục. Cô nhìn cơ ngực và đường nét cánh tay của anh ấy bị áo sơ mi phác họa ra xem.”
Tôi ngạc nhiên: “Đông nghìn nghịt như vậy mà cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy sao!”
Cô ấy cười khúc khích.
Đôi bông tai đó rất khoa trương và bắt mắt. Sau khi tôi đeo vào, mặt tôi trông gầy hẳn đi. Cô ấy tỏ ra rất hâm mộ tôi: “Nếu tôi mà có tỷ lệ cơ thể như cô thì tôi sẽ mặc được nhiều kiểu hơn.”
Tôi hoàn toàn bị thu hút bởi những lời nói ngọt ngào của cô gái, tôi mang vẻ mặt phiền não, nhắm mắt đưa chân đi theo cô ấy ra ngoài. Không ngờ Đường Đường lại chủ động nói với tôi: “Cô thấy người đàn ông đó như thế nào?”
Tôi khó xử mím môi, giả vờ như không biết. Cô ấy nói, cô ấy sẽ đi xin số điện thoại của anh!
Tôi cứ tưởng tôi sẽ ghen tị hoặc là chua chát, nhưng không thể nào ngờ được nỗi đau lại chiếm hữu trước, làm lương tâm tôi đau nhói.
Tôi buột miệng nói: “Vừa nhìn đã biết là trai đểu rồi!”
Cô ấy nghi ngờ “ớ” lên thành tiếng.
“Tôi vừa nhìn thấy anh ta kiễng chân nhìn xuống chỗ cô.” Hàn Triệt ở trên tầng hai, Đường Đường ở tầng một, thực ra anh không cần cố ý làm ra động tác gì cũng có thể nhìn thấy được phong cảnh trước ngực cô ấy, tôi nói như vậy chỉ đơn thuần muốn phá vỡ hảo cảm của Đường Đường với anh.
Cô ấy ngạc nhiên che miệng lại, rồi vô thức ôm ngực, kéo kéo vạt áo ống lên, không thể tin nổi anh chàng đẹp trai mà cô ấy liếc mắt đưa tình lại dung tục như vậy.
Tôi không quay về chỗ ngồi, chủ yếu là vì không dám, thế là bèn chạy đến quầy bar đi loanh quanh. Một lúc sau, người đàn ông mắt đại bàng kia đi đến.
“Tửu lượng của em có tốt không?” Anh ta có giọng nam trầm, trầm và quyến rũ giống như tiếng đàn cello.
Không giống với cảm giác lần trước khi được Hồ Mẫn tiếp cận ở quán karaoke. Vừa nhìn Hồ Mẫn là biết anh ta thuôc kiểu đàn ông thật thà, có rất ít thủ đoạn. Nhưng người đàn ông trước mặt này lại có thuộc tính tấn công rất mạnh. Nhớ đến những lời Hàn Triệt từng nói, tôi thẳng lưng, vén tóc bên tai cười thẹn thùng nói: “Cũng được ạ.”
Tôi đang do dự không biết có nên uống cùng hay không, tôi tin chắc người đàn ông này không cho thứ tệ hại gì vào ly cả. Sau khi phục vụ đặt ly rượu trên bàn thì tay anh ta không chạm vào ly mà chỉ làm động tác mời thôi.
Tôi cảm nhận được áp lực dưới ánh mắt của anh ta, sau khi hít thở sâu hai hơi, tôi ổn định lại tâm trạng, cụng ly với anh ta.
Anh ta tên là Trương Đạc, là nhà phân tích chứng khoán. Cúc hoa của tôi thắt lại, nghề này đúng thật là lĩnh vực thiên bẩm của đàn ông, mở miệng nói dối với vẻ nghiêm túc vô cùng. Nhưng may là tôi không đầu tư chứng khoán, anh ta cũng không giới thiệu cho tôi. Uống rượu thưởng trà có thể thúc đẩy tình cảm nam nữ, đúng là mang lại hiệu quả y như trong phim. Đôi mắt sắc bén của anh ta dần trở nên dịu dàng hơn khi chúng tôi trò chuyện. Tôi hoàn toàn không để ý rằng, khoảng cách giữa chúng tôi vốn dĩ là nửa chiếc ghế, nhưng tới một chủ đề thú vị nào đó, anh ta chợt nhích ghế về phía trước một chút. Đến khi tôi nhận ra thì đầu gối của chúng tôi đã chạm vào nhau rồi.
Phải công nhận loại thả thính này tiến triển rất kỳ diệu, tiết tấu đồng điệu, nhịp tim của tôi tăng vọt. Dĩ nhiên là tôi luôn ghi nhớ những gì Hàn Triệt đã nói: “Không để mình đổ gục.”
“Vậy nếu lần sau em có thời gian thì chúng ta cùng nhau chạy bộ ban đêm nhé.” Nói xong, Trương Đạc lại cụng ly với tôi lần nữa. Hình như trong ngành này của họ, cứ sau mỗi câu nói đều cụng ly một cái thì phải, tôi đã uống ba ly cocktail và một ly whisky rồi.
Hai má tôi bị anh ta nhìn đến mức nóng bừng, tôi giả vờ xấu hổ gật đầu: “Ok, lần sau mình cùng đi nhé.” Nhìn xem, không phải chỉ có đàn ông mới có thể mạnh miệng cưa cẩm người khác giới, mà phụ nữ cũng có thể. Có trời mới biết người có tín ngưỡng “Sinh mệnh nằm trong sự tĩnh lặng” như tôi lại thích chạy bộ vào ban đêm chứ.
Công nhận đúng thật, sự dối trá của đàn ông và phụ nữ dù đi theo những con đường khác nhau nhưng cuối cùng vẫn đổ về một hướng.
Trương Đạc muốn gọi rượu thêm cho tôi nên tôi giả vờ hiếu kỳ hỏi: “Em không thường xuyên đến quán này. Ở đây ngoài cocktail và whiskey ra còn có đồ uống nào khác không?”
Anh ta lập tức hưng phấn, thao thao bất tuyệt nói về những loại rượu. Anh ta gọi đại một ly absinthe. Khi bartender rót rượu bằng thìa cà phê và đốt viên đường, tôi trợn tròn mắt thích thú reo hò. Anh ta tự hào đến mức như thể chính anh ta đã phát minh ra nó vậy: “Cái này gọi là ‘Hiệu ứng Huyền Nhũ”. Nào, em uống thử xem.”
“Nó có mùi thơm thoang thoảng.”
“Là mùi hương hồi, rượu absinthe còn có cách uống ly trong ly nữa, lần sau chúng ta cùng thử nha.” Anh ta nheo mắt, nhìn tôi chăm chú, sau đấy lại cụng ly với tôi. Tôi cắn môi đồng ý, ngón tay vô thức lấy một lọn tóc bên tai rồi quấn tròn, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ xuân tình nhộn nhạo của anh ta.
‘Xuân tình nhộn nhạo’ là từ mà Hàn Triệt dùng để miêu tả với tôi.
Khi chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ rồi lấy điện thoại ra trao đổi WeChat thì chợt có một bàn tay ướt nhẹp túm lấy gáy tôi, lực không mạnh nhưng lại đầy vết rượu. Hàn Triệt tức giận ghé sát vào tai tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thế này mà là wingman gì hả? Cái đồ báo hại đồng đội này nữa!”
Bạn có thể tưởng tượng ra cảnh một giây trước bạn còn đang liếc mắt đưa tình tán tỉnh với một ai đó, nhưng ngay giây sau lại bị bóp cổ như bị bắt quả tang ngoại tình không? Đầu óc tôi như ngừng hoạt động, tôi hoảng sợ tựa người vào mép bàn.
Trương Đạc phản ứng rất nhanh: “Anh đang làm gì vậy!” Anh ta đưa tay kéo Hàn Triệt ra để bảo vệ tôi.
Quán bar náo nhiệt vô cùng, bốn phía đều nhộn nhịp, xung quanh chỉ có vài người chú ý tới chỗ tụi tôi.
Tôi vặn vẹo cánh tay, nhưng Hàn Triệt càng nắm chặt hơn, tôi gầm gừ: “Anh làm gì vậy hả!”
Anh không để ý đến tôi, ôm tôi vào lòng như thể đang tuyên bố chủ quyền, anh nhìn thẳng vào Trương Đạc rồi hôn lên trán tôi một nụ hôn nồng nàn. Anh nói: “Ngại quá, tôi phải xử lý chút việc nhà.”