Chương 18: “Em muốn hôn.”
Tôi tức giận nói: “Hàn Triệt, anh phá hỏng chuyện tốt của em rồi!”
Hàn Triệt giễu cợt: “Em còn mặt dày nhắc tới được nữa à?”
Gió lạnh giữa tháng mười một vờn quanh người tôi, 360 độ không góc chết.
Tôi ôm cánh tay lạnh đến mức run rẩy, chiếc váy mỏng bị gió thổi dán sát vào bắp đùi, anh đút hai tay vào túi, hoàn toàn không để ý đến tôi, lạnh lùng đứng trong gió: “Em nói anh thế nào?”
“Em nói gì ấy hả?” Tôi chột dạ né tránh ánh mắt của anh: “Nói anh ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái, chưa tới ba mươi sự nghiệp đã thành, mọi bộ phận trên cơ thể đều hoàn hảo!”
“Ồ?” Anh tiến lại gần tôi, giả vờ tự hỏi: “Thế tại sao cô ấy lại một mực đề phòng anh? Nói được ba câu thì mất hai câu móc mỉa, vấn đề là... còn lấy tay che ngực?”
“Chắc người đẹp này là một người sành sỏi, vừa liếc mắt đã nhìn thấu bản chất của anh.” Tôi lạnh đến mức cánh môi run rẩy, sau khi nói xong, tôi bị anh kéo lại. Anh hỏi: “Em có vội giải thích với người đàn ông đó không?”
“Không cần đâu.” Tôi tuyệt vọng dậm chân để giữ ấm: “Sắp chết cóng rồi, chúng ta vào bên trong nói đi.”
Anh chợt nhận ra tôi có vẻ lạnh, lúc này mới thong thả nói: “Thế à, phải nói sớm chứ.”
Chúng tôi đi đến quán 7-11 bên kia đường, tôi cầm cốc ca cao nóng, như tìm thấy hơi ấm của thế giới: “Sau đó Đường Đường tạt rượu anh luôn?”
Hàn Triệt nghiến răng lẩm bẩm ‘Còn Đường Đường cái gì nữa’, sau đấy hỏi ngược lại tôi: “Em đoán xem?”
Tôi tự biết mình sai, bèn ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi, em làm hỏng chuyện rồi.”
Không ngờ tôi lại thừa nhận sai lầm của mình nhanh như vậy, anh không nhịn được thở dài: “Còn em thì sao, cuộc trò chuyện của em với người đàn ông đó thế nào rồi?”
Tôi ôm má cười say sưa với anh: “Ha ha, chúng em nói chuyện với nhau vui vô cùng.” Nếu anh không ngắt lời thì càng tuyệt vời hơn.
Anh khinh ra mặt: “Nhìn em vui vẻ kìa, gặp phải một tay chơi thôi mà.”
“Ai nói là tay chơi!” Tôi lườm anh một cái: “Người ta là nhà phân tích chứng khoán, tốt nghiệp một trường 985* mà em từng nghe nhắc tới, ba mươi ba tuổi, biết rất rõ về rượu.”
(*: Chỉ những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc)
Hàn Lập giễu cợt: “Hơ, bị người ta chuốc cho nốc từng ly rượu mà vẫn tôn thờ người ta được. Em có ngốc không vậy?”
Nói xong, anh chọc ngón tay vào trán tôi, chọc đến mức tôi phát cáu, tức giận nói với anh: “Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống như anh.”
“Em có tin không, sau khi hai người trao đổi WeChat, anh ta sẽ moi ra chủ đề nói chuyện từ trang cá nhân của em, sau đó rót thêm cho em vài ly rượu nữa là tối nay em sẽ ở trong vòng tay của anh ta rồi.”
Tôi nghẹn cứng họng, tửu lượng của người đàn ông đó thực sự khá tốt. Nhưng tôi quyết không mềm yếu: “Anh đoán thế thôi chứ chắc gì đã đúng.”
Anh lạnh lùng hậm hực: “Đương nhiên, nếu em cũng có ý kia thì coi như anh chưa nói gì.”
Tôi cúi mắt xuống, cố gắng nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Trương Đạc, liệu anh ta có đưa ra gợi ý nào nhưng bị tôi phớt lờ không. Sau đấy nghĩ đến lúc mình nói bậy nói bạ là thích chạy đêm, tôi chợt phì cười. Ai bảo tôi không phải một kẻ lừa gạt chứ.
Thấy vậy, vẻ mặt Hàn Lập thất vọng như nhìn một cô thiếu nữ điên cuồng mua tình: “Em muốn qua đêm thật đấy à? Thôi bỏ đi vậy, coi như anh nhìn nhầm em.” Nói xong, anh nghiêm túc hỏi: “Em có mang bao cao su không??”
“Cái gì?” Mặt tôi đờ đẫn.
Anh mở túi trên bàn tôi ra, đếm từng cái một: “Phấn nền, son môi, đây là cái gì?”
Tôi nghiêng đầu nhìn: “À, giấy thấm dầu.”
Anh nhìn chằm chằm tôi, cạn lời dựng ngược chiếc túi nhỏ của tôi ra, mắt thường cũng có thể nhìn thấy bên trong không còn gì nữa: “Em mang theo ít đồ như vậy thôi sao?”
“Chứ còn sao nữa?” Chẳng lẽ anh kéo cả cái vali đến quán bar?
“Lần trước anh đã bảo với em là lúc nào cũng phải mang theo bao cao su bên người cơ mà?”
Tôi sống đến hai mươi hai tuổi, lại phải cần một người đàn ông không thân quen đến nhắc nhở tôi vấn đề riêng tư như vậy, đã thế, tôi còn chỉ có thể tiu nghỉu trả lời như một đứa học sinh quên bài tập về nhà: “Em quên mất...”
Hàn Triệt nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng, cúi đầu lấy một gói nhỏ ra: “Thôi vậy, anh đưa cái của anh cho em trước.”
Thấy anh hành động như một gã “lưu manh giả danh tri thức”, tôi vội nói với anh: “Không phải ai cũng đến quán bar để hẹn ch*ch đâu!”
“Đến quán bar mà không hẹn ch*ch thì sẽ chẳng ai bắt chuyện với em đâu.” Đi quẩy, tụ tập với bạn bè cũ, ít nhiều cũng có suy nghĩ về chuyện gái trai.
“Còn anh thì sao? Có phải anh đến đây để hẹn ch*ch đâu, nhưng anh vẫn bắt chuyện đấy thôi?”
“Dù em có đụng phải người như anh thì người ta vẫn dắt em vào nhà nghỉ. Đàn ông có cả đống lý do cho chuyện này. Hơn nữa...” Anh nheo mắt lại,nói với vẻ khinh thường: “Anh rất nghi ngờ là em không thể phân biệt được.”
Tôi là đứa ngốc sao? Tôi mất cảm giác chắc? Điều quan trọng nhất là tôi sẽ không phát sinh bất kỳ mối quan hệ nào ở quán bar, tôi vẫn có tiêu chuẩn với tiến độ làm quen giữa đàn ông và phụ nữ nhé!
“Anh ghen kìa!” Đàn ông ED ghen với đàn ông bình thường quá là điều bình thường, đàn ông mắc tật này mà tâm lý cân bằng thì mới lạ.
Hàn Triệt phớt lờ tôi, cúi đầu mở ví vài lần, vỗ vỗ túi hai lần, sau đấy rơi vào trầm tư.
Tôi đợi một lúc rồi hỏi anh: “Bao cao su của anh đâu?”
Anh xòe tay ra, nói rất thản nhiên: "Dùng hết rồi.”
“...” Tôi tỏ vẻ nghi ngờ.
“Làm việc chán quá nên thổi bong bóng cho vui.” Anh xoa đầu tôi, dẫn tôi đến quầy mua một ít rồi hỏi tôi thích hương vị gì.
Lần đầu tiên trong đời, tôi mua thứ này với một người đàn ông, còn chẳng phải để chúng tôi sử dụng. Quá xấu hổ!
Tôi lấy tay che mặt, lén ngửi mùi bạc hà dưới kẽ ngón tay. Tôi nghĩ mùi này rất mát.
Anh lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cho nhân viên thu ngân thanh toán. Tôi vùi mặt sau lưng anh, tim đập thình thịch, Hàn Triệt mở ngay túi ra, nhét một chiếc vào tay tôi rồi dặn: “Cất đi, sau này phải mang theo bên người.”
Tôi siết chặt gói nilon nhỏ trong lòng bàn tay, chẳng hiểu sao lại cảm thấy lòng mình ấm áp. Tôi vòng tay quanh cổ, đu lên vai anh, hai chân đong đưa giữa khoảng không: “Hàn Triệt, anh tốt thật đấy.”
Anh cười tủm tỉm nói: “Vậy tối nay em vẫn ở bên người khác?”
“Em nào có.”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Anh ấy kéo tay tôi ra và vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Chẳng phải vẫn chưa trao đổi WeChat sao?”
Tôi sửng sốt, gật đầu.
Khi bước vào quán bar lần nữa, Trương Đạc nhìn tôi với vẻ ý tứ hơn. Tôi nặn ra một nụ cười, xin lỗi anh ta và Đường Đường, nói rằng tôi đang đùa với bạn của mình thôi, nếu có gì không phải thì xin hai người thứ lỗi.
Đường Đường đã uống nhiều rồi, lý trí đã dần trở nên mơ hồ, cứ níu lấy tôi xưng chị em với nhau. Chắc mẩm đã không phân biệt được rõ ràng nữa. Cô ấy xua xua tay, nói tất cả chỉ là chuyện nhỏ. Trương Đạc hơi không tin: “Thế à? Anh chàng đó được đấy.”
Tôi tẩn ngẩn cười: “À, anh họ tôi tốt lắm phải không?”
Hiểu lầm được tháo gỡ hoàn toàn. Quan hệ huyết thống có thể phủi sạch hầu hết các hành vi thân mật thời nay.
Đúng là tệ hại hết thuốc chữa. Một lời nói dối sẽ tự khắc kéo theo vô số lời nói dối khác, trơn tru, không chớp mắt.
Trên thực tế, tôi không biết trao đổi WeChat xong thì sẽ xảy ra chuyện gì. Sau khi rượu tan, hưng phấn dục vọng cũng hoàn toàn biến mất.
Hàn Triệt đã hẹn với tôi, nếu nửa tiếng nữa tôi vẫn chưa ra thì anh sẽ tự đi về nhà. Không ngờ tôi lại đánh nhanh thắng nhanh chỉ trong vòng mười lăm phút.
Bảng hiệu neon màu xanh đỏ của quán Swindlers tựa tán lá cây vả xòe bóng trong Vườn Địa đàng.
Tôi đẩy cửa đi ra ngoài ra, xông vào khói lửa nhân gian. Hàn Triệt đứng giữa mảng trắng trong ánh đèn rực rỡ, nhìn ngay thấy tôi ở phía bên kia dãy nhà.
Anh ấy bước nhanh khỏi 7-11, vẫy tay với tôi.
Tôi xách túi đứng bất động, nghiêng đầu nhìn anh.
Xe cộ qua lại giữa chúng tôi như thoi đưa, ồn ào không dứt. Thấy tôi không di chuyển, anh cũng đứng yên tại chỗ.
Điện thoại khẽ rung lên.
Anh ra hiệu cho tôi, tôi nhấp vào WeChat: [Anh biết ngay tối nay em sẽ là của anh mà!]
Tôi quay mặt đi, cố nhịn cười, nhưng tôi không nhịn được. Cuối cùng vẫn bật cười ngớ ngẩn.
Một chiếc xe buýt chạy ngang qua. Hàn Triệt lập tức phi như bay từ vạch kẻ đường cho người đi bộ sang. Anh với tay ôm chặt lấy tôi, xoay một vòng giữa không trung. Nhìn nhau lần nữa. Khói bụi mịt mù.
Tôi ôm gương mặt anh, gọi rất nghiêm túc: “Hàn Triệt!”
Anh không thả tôi xuống, cánh tay vạm vỡ siết chặt tôi vào lòng: “Sao vậy?”
“Em muốn hôn.”
“Em có thể nghĩ ra cái gì khác không?”
“Em... Ưm...”
Hàn Triệt giễu cợt: “Em còn mặt dày nhắc tới được nữa à?”
Gió lạnh giữa tháng mười một vờn quanh người tôi, 360 độ không góc chết.
Tôi ôm cánh tay lạnh đến mức run rẩy, chiếc váy mỏng bị gió thổi dán sát vào bắp đùi, anh đút hai tay vào túi, hoàn toàn không để ý đến tôi, lạnh lùng đứng trong gió: “Em nói anh thế nào?”
“Em nói gì ấy hả?” Tôi chột dạ né tránh ánh mắt của anh: “Nói anh ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái, chưa tới ba mươi sự nghiệp đã thành, mọi bộ phận trên cơ thể đều hoàn hảo!”
“Ồ?” Anh tiến lại gần tôi, giả vờ tự hỏi: “Thế tại sao cô ấy lại một mực đề phòng anh? Nói được ba câu thì mất hai câu móc mỉa, vấn đề là... còn lấy tay che ngực?”
“Chắc người đẹp này là một người sành sỏi, vừa liếc mắt đã nhìn thấu bản chất của anh.” Tôi lạnh đến mức cánh môi run rẩy, sau khi nói xong, tôi bị anh kéo lại. Anh hỏi: “Em có vội giải thích với người đàn ông đó không?”
“Không cần đâu.” Tôi tuyệt vọng dậm chân để giữ ấm: “Sắp chết cóng rồi, chúng ta vào bên trong nói đi.”
Anh chợt nhận ra tôi có vẻ lạnh, lúc này mới thong thả nói: “Thế à, phải nói sớm chứ.”
Chúng tôi đi đến quán 7-11 bên kia đường, tôi cầm cốc ca cao nóng, như tìm thấy hơi ấm của thế giới: “Sau đó Đường Đường tạt rượu anh luôn?”
Hàn Triệt nghiến răng lẩm bẩm ‘Còn Đường Đường cái gì nữa’, sau đấy hỏi ngược lại tôi: “Em đoán xem?”
Tôi tự biết mình sai, bèn ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi, em làm hỏng chuyện rồi.”
Không ngờ tôi lại thừa nhận sai lầm của mình nhanh như vậy, anh không nhịn được thở dài: “Còn em thì sao, cuộc trò chuyện của em với người đàn ông đó thế nào rồi?”
Tôi ôm má cười say sưa với anh: “Ha ha, chúng em nói chuyện với nhau vui vô cùng.” Nếu anh không ngắt lời thì càng tuyệt vời hơn.
Anh khinh ra mặt: “Nhìn em vui vẻ kìa, gặp phải một tay chơi thôi mà.”
“Ai nói là tay chơi!” Tôi lườm anh một cái: “Người ta là nhà phân tích chứng khoán, tốt nghiệp một trường 985* mà em từng nghe nhắc tới, ba mươi ba tuổi, biết rất rõ về rượu.”
(*: Chỉ những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc)
Hàn Lập giễu cợt: “Hơ, bị người ta chuốc cho nốc từng ly rượu mà vẫn tôn thờ người ta được. Em có ngốc không vậy?”
Nói xong, anh chọc ngón tay vào trán tôi, chọc đến mức tôi phát cáu, tức giận nói với anh: “Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống như anh.”
“Em có tin không, sau khi hai người trao đổi WeChat, anh ta sẽ moi ra chủ đề nói chuyện từ trang cá nhân của em, sau đó rót thêm cho em vài ly rượu nữa là tối nay em sẽ ở trong vòng tay của anh ta rồi.”
Tôi nghẹn cứng họng, tửu lượng của người đàn ông đó thực sự khá tốt. Nhưng tôi quyết không mềm yếu: “Anh đoán thế thôi chứ chắc gì đã đúng.”
Anh lạnh lùng hậm hực: “Đương nhiên, nếu em cũng có ý kia thì coi như anh chưa nói gì.”
Tôi cúi mắt xuống, cố gắng nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Trương Đạc, liệu anh ta có đưa ra gợi ý nào nhưng bị tôi phớt lờ không. Sau đấy nghĩ đến lúc mình nói bậy nói bạ là thích chạy đêm, tôi chợt phì cười. Ai bảo tôi không phải một kẻ lừa gạt chứ.
Thấy vậy, vẻ mặt Hàn Lập thất vọng như nhìn một cô thiếu nữ điên cuồng mua tình: “Em muốn qua đêm thật đấy à? Thôi bỏ đi vậy, coi như anh nhìn nhầm em.” Nói xong, anh nghiêm túc hỏi: “Em có mang bao cao su không??”
“Cái gì?” Mặt tôi đờ đẫn.
Anh mở túi trên bàn tôi ra, đếm từng cái một: “Phấn nền, son môi, đây là cái gì?”
Tôi nghiêng đầu nhìn: “À, giấy thấm dầu.”
Anh nhìn chằm chằm tôi, cạn lời dựng ngược chiếc túi nhỏ của tôi ra, mắt thường cũng có thể nhìn thấy bên trong không còn gì nữa: “Em mang theo ít đồ như vậy thôi sao?”
“Chứ còn sao nữa?” Chẳng lẽ anh kéo cả cái vali đến quán bar?
“Lần trước anh đã bảo với em là lúc nào cũng phải mang theo bao cao su bên người cơ mà?”
Tôi sống đến hai mươi hai tuổi, lại phải cần một người đàn ông không thân quen đến nhắc nhở tôi vấn đề riêng tư như vậy, đã thế, tôi còn chỉ có thể tiu nghỉu trả lời như một đứa học sinh quên bài tập về nhà: “Em quên mất...”
Hàn Triệt nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng, cúi đầu lấy một gói nhỏ ra: “Thôi vậy, anh đưa cái của anh cho em trước.”
Thấy anh hành động như một gã “lưu manh giả danh tri thức”, tôi vội nói với anh: “Không phải ai cũng đến quán bar để hẹn ch*ch đâu!”
“Đến quán bar mà không hẹn ch*ch thì sẽ chẳng ai bắt chuyện với em đâu.” Đi quẩy, tụ tập với bạn bè cũ, ít nhiều cũng có suy nghĩ về chuyện gái trai.
“Còn anh thì sao? Có phải anh đến đây để hẹn ch*ch đâu, nhưng anh vẫn bắt chuyện đấy thôi?”
“Dù em có đụng phải người như anh thì người ta vẫn dắt em vào nhà nghỉ. Đàn ông có cả đống lý do cho chuyện này. Hơn nữa...” Anh nheo mắt lại,nói với vẻ khinh thường: “Anh rất nghi ngờ là em không thể phân biệt được.”
Tôi là đứa ngốc sao? Tôi mất cảm giác chắc? Điều quan trọng nhất là tôi sẽ không phát sinh bất kỳ mối quan hệ nào ở quán bar, tôi vẫn có tiêu chuẩn với tiến độ làm quen giữa đàn ông và phụ nữ nhé!
“Anh ghen kìa!” Đàn ông ED ghen với đàn ông bình thường quá là điều bình thường, đàn ông mắc tật này mà tâm lý cân bằng thì mới lạ.
Hàn Triệt phớt lờ tôi, cúi đầu mở ví vài lần, vỗ vỗ túi hai lần, sau đấy rơi vào trầm tư.
Tôi đợi một lúc rồi hỏi anh: “Bao cao su của anh đâu?”
Anh xòe tay ra, nói rất thản nhiên: "Dùng hết rồi.”
“...” Tôi tỏ vẻ nghi ngờ.
“Làm việc chán quá nên thổi bong bóng cho vui.” Anh xoa đầu tôi, dẫn tôi đến quầy mua một ít rồi hỏi tôi thích hương vị gì.
Lần đầu tiên trong đời, tôi mua thứ này với một người đàn ông, còn chẳng phải để chúng tôi sử dụng. Quá xấu hổ!
Tôi lấy tay che mặt, lén ngửi mùi bạc hà dưới kẽ ngón tay. Tôi nghĩ mùi này rất mát.
Anh lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cho nhân viên thu ngân thanh toán. Tôi vùi mặt sau lưng anh, tim đập thình thịch, Hàn Triệt mở ngay túi ra, nhét một chiếc vào tay tôi rồi dặn: “Cất đi, sau này phải mang theo bên người.”
Tôi siết chặt gói nilon nhỏ trong lòng bàn tay, chẳng hiểu sao lại cảm thấy lòng mình ấm áp. Tôi vòng tay quanh cổ, đu lên vai anh, hai chân đong đưa giữa khoảng không: “Hàn Triệt, anh tốt thật đấy.”
Anh cười tủm tỉm nói: “Vậy tối nay em vẫn ở bên người khác?”
“Em nào có.”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Anh ấy kéo tay tôi ra và vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Chẳng phải vẫn chưa trao đổi WeChat sao?”
Tôi sửng sốt, gật đầu.
Khi bước vào quán bar lần nữa, Trương Đạc nhìn tôi với vẻ ý tứ hơn. Tôi nặn ra một nụ cười, xin lỗi anh ta và Đường Đường, nói rằng tôi đang đùa với bạn của mình thôi, nếu có gì không phải thì xin hai người thứ lỗi.
Đường Đường đã uống nhiều rồi, lý trí đã dần trở nên mơ hồ, cứ níu lấy tôi xưng chị em với nhau. Chắc mẩm đã không phân biệt được rõ ràng nữa. Cô ấy xua xua tay, nói tất cả chỉ là chuyện nhỏ. Trương Đạc hơi không tin: “Thế à? Anh chàng đó được đấy.”
Tôi tẩn ngẩn cười: “À, anh họ tôi tốt lắm phải không?”
Hiểu lầm được tháo gỡ hoàn toàn. Quan hệ huyết thống có thể phủi sạch hầu hết các hành vi thân mật thời nay.
Đúng là tệ hại hết thuốc chữa. Một lời nói dối sẽ tự khắc kéo theo vô số lời nói dối khác, trơn tru, không chớp mắt.
Trên thực tế, tôi không biết trao đổi WeChat xong thì sẽ xảy ra chuyện gì. Sau khi rượu tan, hưng phấn dục vọng cũng hoàn toàn biến mất.
Hàn Triệt đã hẹn với tôi, nếu nửa tiếng nữa tôi vẫn chưa ra thì anh sẽ tự đi về nhà. Không ngờ tôi lại đánh nhanh thắng nhanh chỉ trong vòng mười lăm phút.
Bảng hiệu neon màu xanh đỏ của quán Swindlers tựa tán lá cây vả xòe bóng trong Vườn Địa đàng.
Tôi đẩy cửa đi ra ngoài ra, xông vào khói lửa nhân gian. Hàn Triệt đứng giữa mảng trắng trong ánh đèn rực rỡ, nhìn ngay thấy tôi ở phía bên kia dãy nhà.
Anh ấy bước nhanh khỏi 7-11, vẫy tay với tôi.
Tôi xách túi đứng bất động, nghiêng đầu nhìn anh.
Xe cộ qua lại giữa chúng tôi như thoi đưa, ồn ào không dứt. Thấy tôi không di chuyển, anh cũng đứng yên tại chỗ.
Điện thoại khẽ rung lên.
Anh ra hiệu cho tôi, tôi nhấp vào WeChat: [Anh biết ngay tối nay em sẽ là của anh mà!]
Tôi quay mặt đi, cố nhịn cười, nhưng tôi không nhịn được. Cuối cùng vẫn bật cười ngớ ngẩn.
Một chiếc xe buýt chạy ngang qua. Hàn Triệt lập tức phi như bay từ vạch kẻ đường cho người đi bộ sang. Anh với tay ôm chặt lấy tôi, xoay một vòng giữa không trung. Nhìn nhau lần nữa. Khói bụi mịt mù.
Tôi ôm gương mặt anh, gọi rất nghiêm túc: “Hàn Triệt!”
Anh không thả tôi xuống, cánh tay vạm vỡ siết chặt tôi vào lòng: “Sao vậy?”
“Em muốn hôn.”
“Em có thể nghĩ ra cái gì khác không?”
“Em... Ưm...”