Chương 21: “Chà, anh tán gái mà em vui vẻ đến thế sao?”
Kiểu tóc rất quan trọng đối với con gái, đổi kiểu tóc tương đương với đổi phong cách. Nhưng lần đầu tiên tôi biết đàn ông đổi kiểu tóc cũng có thể thay da đổi thịt.
Nói hoàn toàn xa lạ thì chắc chắn là khuếch đại, nhưng cái nhìn đầu tiên thật sự có ảo giác như một người khác.
Hàn Triệt cắt đầu đinh, rửa sạch dấu vết đàn ông tinh anh trưởng thành lúc trước, tươi mát gọn gàng như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, để lộ ra vầng trán đầy đặn sáng sủa, cả người trắng hơn hai tone.
Kỳ lạ nhất là anh còn đeo hoa tai thuần bạc, ngầu đến mức khiến tôi kẹp chân. Có trời mới biết trước kia quan niệm thẩm mỹ của tôi cho rằng, đàn ông đeo hoa tai sẽ trông khá ẻo lả, mà nay chỉ cần một ánh mắt đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn thật lâu, thậm chí quên mất thay giày.
Hàn Triệt mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, đang đứng tựa lưng vào tường phòng khách nâng tạ. Cơ bắp căng phồng sau khi vận động mạnh, mồ hôi lấp lánh cùng với tiếng thở dốc kêu rên mê người đến mức gần như tà tính.
Hàn Triệt không để ý đến tôi, hừ lạnh một tiếng, cố ý quay mặt nhìn về phía ban công.
“Đàn ông tập thể hình ngầu quá trời.” Tôi giả vờ khen anh bằng giọng điệu bông đùa, thực tế đã giản lược ít nhất hai mười tính từ trở lên.
Anh buông tạ tay xuống, cong một bên khóe môi khịa tôi: “Đứa nào trọng sắc khinh bạn là đứa đấy xấu.”
Rõ ràng là một người, nhưng sao ngay cả biểu cảm và giọng điệu quen thuộc cũng thay đổi hết vậy. Giờ phút này, Hàn Triệt cứ như một đàn em trẻ tuổi ngông cuồng.
“Em cũng thấy thế.” Tôi đồng ý gật đầu, nhanh chóng sải bước đến trước mặt anh, dùng ánh mắt liếc nhìn một cách tỉ mỉ. Tôi mất khống chế, trực tiếp dùng tay, xuyên qua quần áo sờ lên cơ bụng, mồ hôi trơn trượt bám lên đầu ngón tay, dẫn đường tôi thăm dò trên từng khối cơ bắp: “Đàn ông bên ngoài thật sự không thơm bằng trong nhà.”
Nếu không có Hàn Triệt thì lúc này chắc hẳn tôi sẽ lăn qua lăn lại trên giường, phỏng đoán Trương Đạc có ý gì, rốt cuộc là hẹn ch*ch hay hẹn hò? Nhưng có Hàn Triệt, tôi hoàn toàn phân tâm, ngầu như một tên trai đểu, vừa quay đầu đã quên sạch người cũ, vuốt ve mái tóc đầu đinh có xúc cảm rất dễ chịu của anh chàng đẹp trai trước mắt. Anh cắt tóc thật sự rất ngắn, gần gốc đến mức hầu như có thể thấy được da đầu khỏe mạnh, hormone đàn ông tỏa ra hơi nóng bốc lên từ chân tóc khiến lòng bàn tay tôi nóng rực.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đong đưa: “Sao anh lại muốn cắt kiểu tóc này?”
Anh lạnh lùng liếc tôi: “Đẹp không?”
Tôi liếm môi, mỉm cười hỏi lại: “Anh nghĩ sao?”
Trước mặt anh, khát vọng biểu đạt của tôi càng ngày càng trắng trợn, lúc này suy nghĩ muốn ăn sống nuốt tươi anh hoàn toàn lộ rõ trong đôi mắt tròn xoe. Anh từ trên cao nhìn tôi phát xuân, ánh mắt phức tạp.
Khi tôi nhón chân, chu môi đến gần anh, anh vươn một ngón tay chống lên trán tôi bằng ánh mắt sâu xa, giọng điệu ghi thù: “Nhưng anh lại không cho rằng đàn bà trong nhà thơm.”
Hồ Nguyệt Quang có một quán bar lành mạnh đặc sắc ven hồ, ngay gần khu chung cư của Hàn Triệt. Anh kéo tôi ra ngoài tìm vui, lúc này khuyên tai của anh đã đổi sang một viên kim cương xanh chói mắt, giữ khoảng cách một cánh tay với tôi.
Trước khi ra ngoài anh bảo tôi chọn khuyên tai cho anh. Tôi nhìn chằm chằm một chuỗi khuyên tai, chỉ vào chiếc màu hồng, anh khinh bỉ tôi: “Ánh mắt chọn khuyên tai cũng tệ hệt như chọn đàn ông. Anh mà đeo thứ này không bị coi là bê đê mới lạ.”
Tôi trừng anh: “Thế anh mua thứ này làm gì?”
Anh đắc ý vênh mặt: “Đeo lúc trước giả vờ làm gay.”
Đúng là xem nhẹ sự tích phong lưu của anh rồi.
Trên đường đi, tôi hỏi anh chuyện giả vờ làm gay, cuối cùng người ta có biết không? Anh im miệng không trả lời, tỏ vẻ giữ bí mật.
Tôi nói: “Tính ra giả vờ làm gay rất phù hợp với anh đấy. Hôn môi sờ mó, dừng lại ở đó thôi, tránh bại lộ nhược điểm, con gái còn liệt kê anh vào danh sách bạn bè.”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Giống như bây giờ phải không?”
Tôi bị ngoại hình lưu manh của anh mê hoặc, hoàn toàn không hiểu được mối liên hệ trong đó, ngốc nghếch gật đầu.
Quán bar lành mạnh này tên là “Night Breeze”, rất tươi mát, vừa bước vào sẽ thấy được ngay. Hai dãy bàn ghế được đặt dưới sân khấu cỡ nhỏ, diện tích nhỏ nên trông hơi chật hẹp, nhưng lại không cho người ta cảm giác khó chịu. Hơi cồn cuốn trôi sự mỏi mệt, mọi người chìm trong men say, buông người gõ nhịp theo tiếng nhạc.
Bên ngoài một vòng tường thủy tinh là mấy bộ bàn ghế ngoài trời ven hồ, thời tiết tháng mười một ngồi ở đó thì ít nhiều gì cũng thấy se lạnh. Tôi tựa lưng vào tường thủy tinh nhìn Hàn Triệt bưng một ly mojito đến gần một cô gái cô đơn ngồi trong gió.
Anh nói cảm xúc của cô gái ấy không vui nên khuyên nhủ mấy câu. Thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của anh, tôi châm chọc anh, đừng khuyên đến cuối cùng hai cái miệng dính vào nhau.
Anh hừ lạnh một tiếng, em cho rằng ai cũng như em chắc?
Ngoài trời chắc là rất lạnh, tôi ngồi bên cửa sổ thở ra một luồng sương trắng. Khi tôi dùng khăn giấy lau sạch thì Hàn Triệt đã ngồi đối diện cô gái ấy. Tôi chớp mắt mấy cái, tốc độ tiến triển thần cấp gì thế? Tôi tò mò đến mức vò đầu bứt tai, chỉ ước gì có thể đặt cái máy ghi âm ở đó để nghe phát sóng trực tiếp, cho dù chỉ là chuyển tiếp cũng được.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai người không rời mắt, tâm trạng của cô gái buồn bã kia có vẻ khá hơn nhiều. Tôi chỉ có thể thấy được bóng lưng của họ, cách lớp quần áo không mỏng, độ cong trên lưng cô gái đã giãn hơn lúc đầu rất nhiều.
Không nhịn được, tôi lấy di động ra: [Anh dùng chiêu gì vậy?]
Hàn Triệt không trả lời. Mãi đến nửa giờ sau, hai người mặt mày hớn hở vào quán bar, tôi dùng ly rượu che miệng, chăm chú dõi theo họ.
Anh đi đến trước quầy bar búng ngón tay cái “choách”, chắc là hỏi uống cái gì. Cô gái kia chống cằm suy tư, sau đó ghé vào bên tai Hàn Triệt, che miệng nói gì đó. Hai người thân mật tai kề tai trong quán bar ấm áp, cảnh tượng rất đẹp.
Nam ca sĩ đang hát ca khúc [Người tôi yêu] trên sân khấu. Dưới sự thôi thúc của âm nhạc, nói rằng tâm lý muốn giãi bày hoàn toàn không dao động là chuyện không có khả năng. Có một khoảnh khắc tôi cảm thấy mình là con vật bị vứt bỏ trong góc nhà, kiểu như “chó độc thân” vậy đó. May mà khi di động rung lên, tôi ý thức được mình cũng không cô đơn, cảm nhận được sự tốt đẹp khi mọi việc đều suôn sẻ. Chẳng trách trai đểu lúc nào cũng vui sướng.
Trương Đạc gửi tin nhắn: [Em ngủ chưa?]
Mười giờ mười lăm phút, làm gì có chuyện ngủ vào lúc này, tôi chính là cú đêm mà. [Chưa đâu, em mới tắm xong. Còn anh thì sao?] Chẳng phải rõ ràng cả hai người đều chưa ngủ hay sao? Nhưng tôi vẫn giữ quan điểm chỉ cần tôi không muốn kết thúc đề tài thì sẽ gửi một dấu chấm hỏi, bắt đầu trò chuyện câu được câu không.
Trò chuyện lúc mặt đối mặt chỉ toàn là đề tài đứng đắn, suy cho cùng thì không một ai sẽ ngang nhiên nói đùa chuyện 18+ với một người vừa quen biết, hơn nữa còn che lấp ý đồ “người lớn” của mình. Thế là lúc trò chuyện trên mạng sẽ trở thành một nơi lý tưởng để buông thả chân ngã, tiếp cận dục vọng.
Anh ta trả lời: [Anh không ngủ được, còn em?]
Tôi liếc nhìn Hàn Triệt, gõ chữ: [Em cũng vậy, đang định tìm bộ phim để xem.] Tôi cố ý không dùng từ “điện ảnh”.
[Xem cùng nhau nhé.]
[Vâng, anh nói xem phim gì bây giờ?]
Anh ta chia sẻ file phim cho tôi, tên của bộ điện ảnh là [Chuyện nàng Anna], nghe không giống loại phim đứng đắn chút nào. Hiện giờ tôi không có máy tính, cũng không muốn bại lộ sự thật mình đang ở bên ngoài nên giả vờ như đang download. Anh ta nói đi pha chế một ly rượu, lát nữa cùng nhau xem.
Tôi tiện tay tra Baidu, tìm được tài nguyên online, bấm nút tua nhanh xem khái quát, khóe miệng nở nụ cười quái dị, đúng là loại phim không đứng đắn thật. Tên đàn ông thối tha này.
Lúc Hàn Triệt quay đầu lại, tôi đang nấp trong bóng tối cười trộm, anh gửi tin nhắn: [Chà, anh tán gái mà em vui thế hả?]
[Em đang tìm đối tượng hôn môi kế tiếp.]
[?]
[Dù sao thì anh cũng sắp bị ô uế rồi.]
Với cái nết chó tha của Hàn Triệt, tán gái mà không ăn vào miệng thì hoàn toàn là chuyện bất khả thi, có ai tốn trí não tán gái chỉ đơn giản là muốn thấy nụ cười của cô ấy chứ? Không ngủ được thì cắn một miếng là điều tất nhiên, không thì kỹ năng hôn không thể nào rèn luyện đến mức xịn như vậy được. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh sẽ hôn một cô gái khác, ít nhiều gì tôi cũng hơi khó chịu. Không thể nói rõ nguyên do là gì, nhưng tóm lại là trong lòng rất ngột ngạt.
[Vậy thì đêm nay em muốn hôn anh như thế nào? Em gái, sao em tiêu chuẩn kép vậy?]
Tôi nào có. Ngoài miệng tôi vẫn hùng hổ: [Em nào có tiêu chuẩn kép.]
Một lát sau, anh trả lời: [Vậy thì được rồi.]
Khoảng mười lăm phút sau, anh ngồi xuống đối diện với tôi, tôi kích động nhìn về phía cô gái kia thì phát hiện cô ấy đã rời đi rồi.
Tôi thắc mắc hỏi: “Xong rồi à?”
Anh lười biếng xoay cổ: “Không thì sao?”
Thanh tiến độ của “Chuyện nàng Anna” đã chạy đến một phần ba, tôi và Hàn Triệt mới lững thững về đến nhà. Bởi vì không tập trung nên trên đường đi tôi không biết mình đã trả lời những gì, vừa vào cửa thì lập tức kéo lên xem khung chat, bắt đầu nhớ trọng điểm.
Trương Đạc đúng là một người thú vị, khi nữ chính vừa sơn tường vừa “sung sướng” với bạn trai thì anh ta nhắn tin: [Kiểu đứng rất thử thách lực lượng của eo.]
Tôi không phải là tay mơ, anh ta còn tập thể hình, lúc này hỏi một câu “thế sức eo của anh thế nào?” là phù hợp nhất, không phụ sự kích thích tán gẫu đêm khuya.
Hàn Triệt tinh mắt nhìn thoáng qua, khóe miệng nhếch lên khinh thường: “Có cần bây giờ anh đưa em đi thử không?”
Tôi đỡ trán, bày ra dáng vẻ liễu yếu đào tơ: “Khuya lắm rồi, hơn nữa em không giỏi uống rượu, chỉ đấu võ mồm được thôi.”
Anh hắng giọng ngồi xuống: “Vậy thì em định đấu võ mồm kiểu gì?”
Anh giả vờ đanh mặt lại, nhưng tôi lại nhạy cảm bắt giữ được sự hứng thú dày đặc trong đó: “Anh thấy thế nào?”
“Em trả lời ‘nếu sức eo rất mạnh thì sức lực trọng tâm cũng không được yếu, không thì sẽ chịu không nổi’.” Anh không kìm nén được ý cười, cả người bắt đầu run rẩy.
Tôi vừa gõ chữ vừa hỏi: “Sức lực trung tâm là sao?”
“Em tưởng tượng mà xem, nếu vòng eo va chạm mạnh quá thì chẳng phải cả người sẽ bị ngã xuống hay sao? Nơi khống chế thăng bằng cho em là chỗ nào?”
Tôi cúi đầu nhìn lướt một vòng, khóe miệng không giữ được, thử chỉ vào bụng. Anh gật đầu khen ngợi. Quả nhiên, vừa gửi tin nhắn xong thì Trương Đạc đã vội vàng trả lời: [Thế thì… sức lực trọng tâm của em thế nào?]
“Nói rất yếu đi.”
Cảm giác có quân sư chỉ huy không cần động não thật tốt, tôi trả lời theo chỉ đạo của Hàn Triệt, cười đến mức không nín nổi, cũng không biết chỗ nào buồn cười mà chúng tôi đều cùng nhau lăn đùng ra cười nắc nẻ.
[Thế thì sau này anh luyện cho em nhé?]
Tôi cầm di động hét lên: “Anh ta định luyện cho em kiểu gì? Thực chiến hay tập thể hình?”
Hàn Triệt nhướn mày: “Em hỏi xem.”
Tôi hỏi: [Luyện kiểu gì?]
[Đêm mai anh dẫn em đi tập nhé?]
“Em hỏi phương pháp mà anh ta lại trả lời thời gian, đúng là “tài xế già”, biết tránh nặng tìm nhẹ.”
“Em nghĩ anh ta cũng coi em là tài xế già đấy.”
Tôi trả lời Trương Đạc: [Tập kiểu gì?]
“Chẳng lẽ em không phải chắc?” Hàn Triệt liếc xéo tôi: “Nếu không phải thì em rất có thiên phú đấy.”
Tôi vui vẻ ôm cánh tay anh: “Thế à? Anh nghĩ em phải tu luyện bao nhiêu năm?” Thuộc tính của con gái đa số là ngọt ngào bảo thủ, điều này bắt nguồn từ cách giáo dục truyền thống kiểu Trung Quốc đối với con gái. Ban đầu tôi cũng thuộc loại người này, nhưng sau khi tiếp xúc với Hàn Triệt, tiếp xúc với trai đểu, tôi cảm nhận được sự kích thích khi đụng độ kỹ năng với kẻ kỳ phùng địch thủ, đột nhiên không muốn thuận theo thuộc tính ban đầu nữa, tôi muốn nổi loạn! Tôi muốn đi theo lối đi khác!
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Không cần bao nhiêu năm, chỉ cần một người đàn ông đủ tư cách thôi.”
Tôi trầm tư: “Trương Đạc ấy hả?” Dù anh ta có phải là kẻ lừa đảo hay không thì anh ta đều rất đủ tư cách. Dù sao chúng tôi cũng có thể chống đỡ được chiêu thức của nhau, mà cho dù tôi không chống đỡ được thì chẳng phải đằng sau vẫn còn một quân sư quạt mo hay sao!
Không ngờ sắc mặt Hàn Triệt chợt sa sầm xuống, tức giận gỡ tay tôi ra: “Thế thì hai đứa các em chơi với nhau đi.”
“Ấy ấy ấy! Anh ta trả lời rồi nè!” Tôi nhanh chóng vẫy tay, đọc nội dung tin nhắn: “Anh ta hỏi em ‘Em muốn tập kiểu gì?’. Hàn Triệt đừng đi, mau dạy em với!”
Tôi chặn anh trước cửa nhà vệ sinh phòng ngủ chính. Anh muốn đóng cửa, tôi nhảy phốc lên lưng anh, quơ tay vòng qua cổ anh, làm nũng: “Mau dạy em đi mà!”
Anh nín thở: “Đồ ngốc này! Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ.”
Tôi ước chừng thời gian: “Mười hai giờ.”
Anh nói như đinh đóng cột: “Cho nên đừng trả lời! Em là con gái, mười hai giờ thì nên vô tình ngủ quên mất.”
“Hả?” Tôi phản ứng lại chỉ trong một giây, hôn cái chụt lên má anh. Đúng là cao thủ!
Nói hoàn toàn xa lạ thì chắc chắn là khuếch đại, nhưng cái nhìn đầu tiên thật sự có ảo giác như một người khác.
Hàn Triệt cắt đầu đinh, rửa sạch dấu vết đàn ông tinh anh trưởng thành lúc trước, tươi mát gọn gàng như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, để lộ ra vầng trán đầy đặn sáng sủa, cả người trắng hơn hai tone.
Kỳ lạ nhất là anh còn đeo hoa tai thuần bạc, ngầu đến mức khiến tôi kẹp chân. Có trời mới biết trước kia quan niệm thẩm mỹ của tôi cho rằng, đàn ông đeo hoa tai sẽ trông khá ẻo lả, mà nay chỉ cần một ánh mắt đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn thật lâu, thậm chí quên mất thay giày.
Hàn Triệt mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, đang đứng tựa lưng vào tường phòng khách nâng tạ. Cơ bắp căng phồng sau khi vận động mạnh, mồ hôi lấp lánh cùng với tiếng thở dốc kêu rên mê người đến mức gần như tà tính.
Hàn Triệt không để ý đến tôi, hừ lạnh một tiếng, cố ý quay mặt nhìn về phía ban công.
“Đàn ông tập thể hình ngầu quá trời.” Tôi giả vờ khen anh bằng giọng điệu bông đùa, thực tế đã giản lược ít nhất hai mười tính từ trở lên.
Anh buông tạ tay xuống, cong một bên khóe môi khịa tôi: “Đứa nào trọng sắc khinh bạn là đứa đấy xấu.”
Rõ ràng là một người, nhưng sao ngay cả biểu cảm và giọng điệu quen thuộc cũng thay đổi hết vậy. Giờ phút này, Hàn Triệt cứ như một đàn em trẻ tuổi ngông cuồng.
“Em cũng thấy thế.” Tôi đồng ý gật đầu, nhanh chóng sải bước đến trước mặt anh, dùng ánh mắt liếc nhìn một cách tỉ mỉ. Tôi mất khống chế, trực tiếp dùng tay, xuyên qua quần áo sờ lên cơ bụng, mồ hôi trơn trượt bám lên đầu ngón tay, dẫn đường tôi thăm dò trên từng khối cơ bắp: “Đàn ông bên ngoài thật sự không thơm bằng trong nhà.”
Nếu không có Hàn Triệt thì lúc này chắc hẳn tôi sẽ lăn qua lăn lại trên giường, phỏng đoán Trương Đạc có ý gì, rốt cuộc là hẹn ch*ch hay hẹn hò? Nhưng có Hàn Triệt, tôi hoàn toàn phân tâm, ngầu như một tên trai đểu, vừa quay đầu đã quên sạch người cũ, vuốt ve mái tóc đầu đinh có xúc cảm rất dễ chịu của anh chàng đẹp trai trước mắt. Anh cắt tóc thật sự rất ngắn, gần gốc đến mức hầu như có thể thấy được da đầu khỏe mạnh, hormone đàn ông tỏa ra hơi nóng bốc lên từ chân tóc khiến lòng bàn tay tôi nóng rực.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đong đưa: “Sao anh lại muốn cắt kiểu tóc này?”
Anh lạnh lùng liếc tôi: “Đẹp không?”
Tôi liếm môi, mỉm cười hỏi lại: “Anh nghĩ sao?”
Trước mặt anh, khát vọng biểu đạt của tôi càng ngày càng trắng trợn, lúc này suy nghĩ muốn ăn sống nuốt tươi anh hoàn toàn lộ rõ trong đôi mắt tròn xoe. Anh từ trên cao nhìn tôi phát xuân, ánh mắt phức tạp.
Khi tôi nhón chân, chu môi đến gần anh, anh vươn một ngón tay chống lên trán tôi bằng ánh mắt sâu xa, giọng điệu ghi thù: “Nhưng anh lại không cho rằng đàn bà trong nhà thơm.”
Hồ Nguyệt Quang có một quán bar lành mạnh đặc sắc ven hồ, ngay gần khu chung cư của Hàn Triệt. Anh kéo tôi ra ngoài tìm vui, lúc này khuyên tai của anh đã đổi sang một viên kim cương xanh chói mắt, giữ khoảng cách một cánh tay với tôi.
Trước khi ra ngoài anh bảo tôi chọn khuyên tai cho anh. Tôi nhìn chằm chằm một chuỗi khuyên tai, chỉ vào chiếc màu hồng, anh khinh bỉ tôi: “Ánh mắt chọn khuyên tai cũng tệ hệt như chọn đàn ông. Anh mà đeo thứ này không bị coi là bê đê mới lạ.”
Tôi trừng anh: “Thế anh mua thứ này làm gì?”
Anh đắc ý vênh mặt: “Đeo lúc trước giả vờ làm gay.”
Đúng là xem nhẹ sự tích phong lưu của anh rồi.
Trên đường đi, tôi hỏi anh chuyện giả vờ làm gay, cuối cùng người ta có biết không? Anh im miệng không trả lời, tỏ vẻ giữ bí mật.
Tôi nói: “Tính ra giả vờ làm gay rất phù hợp với anh đấy. Hôn môi sờ mó, dừng lại ở đó thôi, tránh bại lộ nhược điểm, con gái còn liệt kê anh vào danh sách bạn bè.”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Giống như bây giờ phải không?”
Tôi bị ngoại hình lưu manh của anh mê hoặc, hoàn toàn không hiểu được mối liên hệ trong đó, ngốc nghếch gật đầu.
Quán bar lành mạnh này tên là “Night Breeze”, rất tươi mát, vừa bước vào sẽ thấy được ngay. Hai dãy bàn ghế được đặt dưới sân khấu cỡ nhỏ, diện tích nhỏ nên trông hơi chật hẹp, nhưng lại không cho người ta cảm giác khó chịu. Hơi cồn cuốn trôi sự mỏi mệt, mọi người chìm trong men say, buông người gõ nhịp theo tiếng nhạc.
Bên ngoài một vòng tường thủy tinh là mấy bộ bàn ghế ngoài trời ven hồ, thời tiết tháng mười một ngồi ở đó thì ít nhiều gì cũng thấy se lạnh. Tôi tựa lưng vào tường thủy tinh nhìn Hàn Triệt bưng một ly mojito đến gần một cô gái cô đơn ngồi trong gió.
Anh nói cảm xúc của cô gái ấy không vui nên khuyên nhủ mấy câu. Thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của anh, tôi châm chọc anh, đừng khuyên đến cuối cùng hai cái miệng dính vào nhau.
Anh hừ lạnh một tiếng, em cho rằng ai cũng như em chắc?
Ngoài trời chắc là rất lạnh, tôi ngồi bên cửa sổ thở ra một luồng sương trắng. Khi tôi dùng khăn giấy lau sạch thì Hàn Triệt đã ngồi đối diện cô gái ấy. Tôi chớp mắt mấy cái, tốc độ tiến triển thần cấp gì thế? Tôi tò mò đến mức vò đầu bứt tai, chỉ ước gì có thể đặt cái máy ghi âm ở đó để nghe phát sóng trực tiếp, cho dù chỉ là chuyển tiếp cũng được.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai người không rời mắt, tâm trạng của cô gái buồn bã kia có vẻ khá hơn nhiều. Tôi chỉ có thể thấy được bóng lưng của họ, cách lớp quần áo không mỏng, độ cong trên lưng cô gái đã giãn hơn lúc đầu rất nhiều.
Không nhịn được, tôi lấy di động ra: [Anh dùng chiêu gì vậy?]
Hàn Triệt không trả lời. Mãi đến nửa giờ sau, hai người mặt mày hớn hở vào quán bar, tôi dùng ly rượu che miệng, chăm chú dõi theo họ.
Anh đi đến trước quầy bar búng ngón tay cái “choách”, chắc là hỏi uống cái gì. Cô gái kia chống cằm suy tư, sau đó ghé vào bên tai Hàn Triệt, che miệng nói gì đó. Hai người thân mật tai kề tai trong quán bar ấm áp, cảnh tượng rất đẹp.
Nam ca sĩ đang hát ca khúc [Người tôi yêu] trên sân khấu. Dưới sự thôi thúc của âm nhạc, nói rằng tâm lý muốn giãi bày hoàn toàn không dao động là chuyện không có khả năng. Có một khoảnh khắc tôi cảm thấy mình là con vật bị vứt bỏ trong góc nhà, kiểu như “chó độc thân” vậy đó. May mà khi di động rung lên, tôi ý thức được mình cũng không cô đơn, cảm nhận được sự tốt đẹp khi mọi việc đều suôn sẻ. Chẳng trách trai đểu lúc nào cũng vui sướng.
Trương Đạc gửi tin nhắn: [Em ngủ chưa?]
Mười giờ mười lăm phút, làm gì có chuyện ngủ vào lúc này, tôi chính là cú đêm mà. [Chưa đâu, em mới tắm xong. Còn anh thì sao?] Chẳng phải rõ ràng cả hai người đều chưa ngủ hay sao? Nhưng tôi vẫn giữ quan điểm chỉ cần tôi không muốn kết thúc đề tài thì sẽ gửi một dấu chấm hỏi, bắt đầu trò chuyện câu được câu không.
Trò chuyện lúc mặt đối mặt chỉ toàn là đề tài đứng đắn, suy cho cùng thì không một ai sẽ ngang nhiên nói đùa chuyện 18+ với một người vừa quen biết, hơn nữa còn che lấp ý đồ “người lớn” của mình. Thế là lúc trò chuyện trên mạng sẽ trở thành một nơi lý tưởng để buông thả chân ngã, tiếp cận dục vọng.
Anh ta trả lời: [Anh không ngủ được, còn em?]
Tôi liếc nhìn Hàn Triệt, gõ chữ: [Em cũng vậy, đang định tìm bộ phim để xem.] Tôi cố ý không dùng từ “điện ảnh”.
[Xem cùng nhau nhé.]
[Vâng, anh nói xem phim gì bây giờ?]
Anh ta chia sẻ file phim cho tôi, tên của bộ điện ảnh là [Chuyện nàng Anna], nghe không giống loại phim đứng đắn chút nào. Hiện giờ tôi không có máy tính, cũng không muốn bại lộ sự thật mình đang ở bên ngoài nên giả vờ như đang download. Anh ta nói đi pha chế một ly rượu, lát nữa cùng nhau xem.
Tôi tiện tay tra Baidu, tìm được tài nguyên online, bấm nút tua nhanh xem khái quát, khóe miệng nở nụ cười quái dị, đúng là loại phim không đứng đắn thật. Tên đàn ông thối tha này.
Lúc Hàn Triệt quay đầu lại, tôi đang nấp trong bóng tối cười trộm, anh gửi tin nhắn: [Chà, anh tán gái mà em vui thế hả?]
[Em đang tìm đối tượng hôn môi kế tiếp.]
[?]
[Dù sao thì anh cũng sắp bị ô uế rồi.]
Với cái nết chó tha của Hàn Triệt, tán gái mà không ăn vào miệng thì hoàn toàn là chuyện bất khả thi, có ai tốn trí não tán gái chỉ đơn giản là muốn thấy nụ cười của cô ấy chứ? Không ngủ được thì cắn một miếng là điều tất nhiên, không thì kỹ năng hôn không thể nào rèn luyện đến mức xịn như vậy được. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh sẽ hôn một cô gái khác, ít nhiều gì tôi cũng hơi khó chịu. Không thể nói rõ nguyên do là gì, nhưng tóm lại là trong lòng rất ngột ngạt.
[Vậy thì đêm nay em muốn hôn anh như thế nào? Em gái, sao em tiêu chuẩn kép vậy?]
Tôi nào có. Ngoài miệng tôi vẫn hùng hổ: [Em nào có tiêu chuẩn kép.]
Một lát sau, anh trả lời: [Vậy thì được rồi.]
Khoảng mười lăm phút sau, anh ngồi xuống đối diện với tôi, tôi kích động nhìn về phía cô gái kia thì phát hiện cô ấy đã rời đi rồi.
Tôi thắc mắc hỏi: “Xong rồi à?”
Anh lười biếng xoay cổ: “Không thì sao?”
Thanh tiến độ của “Chuyện nàng Anna” đã chạy đến một phần ba, tôi và Hàn Triệt mới lững thững về đến nhà. Bởi vì không tập trung nên trên đường đi tôi không biết mình đã trả lời những gì, vừa vào cửa thì lập tức kéo lên xem khung chat, bắt đầu nhớ trọng điểm.
Trương Đạc đúng là một người thú vị, khi nữ chính vừa sơn tường vừa “sung sướng” với bạn trai thì anh ta nhắn tin: [Kiểu đứng rất thử thách lực lượng của eo.]
Tôi không phải là tay mơ, anh ta còn tập thể hình, lúc này hỏi một câu “thế sức eo của anh thế nào?” là phù hợp nhất, không phụ sự kích thích tán gẫu đêm khuya.
Hàn Triệt tinh mắt nhìn thoáng qua, khóe miệng nhếch lên khinh thường: “Có cần bây giờ anh đưa em đi thử không?”
Tôi đỡ trán, bày ra dáng vẻ liễu yếu đào tơ: “Khuya lắm rồi, hơn nữa em không giỏi uống rượu, chỉ đấu võ mồm được thôi.”
Anh hắng giọng ngồi xuống: “Vậy thì em định đấu võ mồm kiểu gì?”
Anh giả vờ đanh mặt lại, nhưng tôi lại nhạy cảm bắt giữ được sự hứng thú dày đặc trong đó: “Anh thấy thế nào?”
“Em trả lời ‘nếu sức eo rất mạnh thì sức lực trọng tâm cũng không được yếu, không thì sẽ chịu không nổi’.” Anh không kìm nén được ý cười, cả người bắt đầu run rẩy.
Tôi vừa gõ chữ vừa hỏi: “Sức lực trung tâm là sao?”
“Em tưởng tượng mà xem, nếu vòng eo va chạm mạnh quá thì chẳng phải cả người sẽ bị ngã xuống hay sao? Nơi khống chế thăng bằng cho em là chỗ nào?”
Tôi cúi đầu nhìn lướt một vòng, khóe miệng không giữ được, thử chỉ vào bụng. Anh gật đầu khen ngợi. Quả nhiên, vừa gửi tin nhắn xong thì Trương Đạc đã vội vàng trả lời: [Thế thì… sức lực trọng tâm của em thế nào?]
“Nói rất yếu đi.”
Cảm giác có quân sư chỉ huy không cần động não thật tốt, tôi trả lời theo chỉ đạo của Hàn Triệt, cười đến mức không nín nổi, cũng không biết chỗ nào buồn cười mà chúng tôi đều cùng nhau lăn đùng ra cười nắc nẻ.
[Thế thì sau này anh luyện cho em nhé?]
Tôi cầm di động hét lên: “Anh ta định luyện cho em kiểu gì? Thực chiến hay tập thể hình?”
Hàn Triệt nhướn mày: “Em hỏi xem.”
Tôi hỏi: [Luyện kiểu gì?]
[Đêm mai anh dẫn em đi tập nhé?]
“Em hỏi phương pháp mà anh ta lại trả lời thời gian, đúng là “tài xế già”, biết tránh nặng tìm nhẹ.”
“Em nghĩ anh ta cũng coi em là tài xế già đấy.”
Tôi trả lời Trương Đạc: [Tập kiểu gì?]
“Chẳng lẽ em không phải chắc?” Hàn Triệt liếc xéo tôi: “Nếu không phải thì em rất có thiên phú đấy.”
Tôi vui vẻ ôm cánh tay anh: “Thế à? Anh nghĩ em phải tu luyện bao nhiêu năm?” Thuộc tính của con gái đa số là ngọt ngào bảo thủ, điều này bắt nguồn từ cách giáo dục truyền thống kiểu Trung Quốc đối với con gái. Ban đầu tôi cũng thuộc loại người này, nhưng sau khi tiếp xúc với Hàn Triệt, tiếp xúc với trai đểu, tôi cảm nhận được sự kích thích khi đụng độ kỹ năng với kẻ kỳ phùng địch thủ, đột nhiên không muốn thuận theo thuộc tính ban đầu nữa, tôi muốn nổi loạn! Tôi muốn đi theo lối đi khác!
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Không cần bao nhiêu năm, chỉ cần một người đàn ông đủ tư cách thôi.”
Tôi trầm tư: “Trương Đạc ấy hả?” Dù anh ta có phải là kẻ lừa đảo hay không thì anh ta đều rất đủ tư cách. Dù sao chúng tôi cũng có thể chống đỡ được chiêu thức của nhau, mà cho dù tôi không chống đỡ được thì chẳng phải đằng sau vẫn còn một quân sư quạt mo hay sao!
Không ngờ sắc mặt Hàn Triệt chợt sa sầm xuống, tức giận gỡ tay tôi ra: “Thế thì hai đứa các em chơi với nhau đi.”
“Ấy ấy ấy! Anh ta trả lời rồi nè!” Tôi nhanh chóng vẫy tay, đọc nội dung tin nhắn: “Anh ta hỏi em ‘Em muốn tập kiểu gì?’. Hàn Triệt đừng đi, mau dạy em với!”
Tôi chặn anh trước cửa nhà vệ sinh phòng ngủ chính. Anh muốn đóng cửa, tôi nhảy phốc lên lưng anh, quơ tay vòng qua cổ anh, làm nũng: “Mau dạy em đi mà!”
Anh nín thở: “Đồ ngốc này! Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ.”
Tôi ước chừng thời gian: “Mười hai giờ.”
Anh nói như đinh đóng cột: “Cho nên đừng trả lời! Em là con gái, mười hai giờ thì nên vô tình ngủ quên mất.”
“Hả?” Tôi phản ứng lại chỉ trong một giây, hôn cái chụt lên má anh. Đúng là cao thủ!