Chương 20: “Vậy thì trò chơi mập mờ mới có thể tiếp tục một cách sung sướng.”
Chúng tôi đi ăn Haidilao, một cái nồi uyên ương, anh gọi mười món ăn, khẩu vị rất nặng, lòng vịt, não lợn, sách bò… Tôi từng ăn bít tết mà anh làm, không ngờ anh ăn cơm Trung lại điên cuồng đến thế.
Lần đầu tiên tôi thấy người ăn lẩu phải pha chế hai bát gia vị, một bát chấm đồ mặn, một bát chấm đồ chay.
Nước lẩu cay nóng bỏng, nước lẩu nguyên vị đậm đà, khí nóng không ngừng cuồn cuộn, người đang đói mà ngửi thấy mùi thơm này chỉ cảm thấy thèm thuồng hết chỗ chê. Lại thêm lúc này đã gần đến 0 giờ khuya, tăng thêm sự kích thích phá giới, đề tài nhảy qua nhảy lại giữa tán gái và ẩm thực.
Hàn Triệt là kiểu người cô độc. Anh nói cuộc đời nghệ thuật của một dân chơi rất ngắn ngủi, đại khái sẽ kết thúc ở tuổi hai mươi tám. Chuyện này cũng không quan trọng lắm, dù sao một người tán gái với một đám người đi bay lắc nhân tiện tán gái đều không sai, nhưng đau khổ nhất là muốn ăn bữa khuya hoặc thử nhà hàng mới nào đó mà không gọi được người đi cùng.
“Nhiều em gái như vậy mà không ai có thể đi cùng anh à?” Cứ tìm đại một người trò chuyện vui vẻ trên mạng, hẹn gặp bên ngoài, vừa mới mẻ kích thích lại vừa thích mắt. Tôi quả thực đã bị phương thức tán gái của anh tẩy não mất rồi, bất tri bất giác tán thành với anh.
“Ăn cơm thì chủ yếu là phải thoải mái.” Hàn Triệt nhúng một miếng dạ dày, chấm vào nồi nước cay rồi bỏ vào đĩa đồ chấm mặn của tôi: “Lúc ăn món ngon còn phải vắt hết óc suy nghĩ đề tài trò chuyện, đồng thời còn phải che lấp logic thông thuận. Như vậy thì mệt lắm, món ăn ngon cỡ nào cũng bị giảm hương vị, mỹ nhân đẹp cỡ nào cũng sẽ suy giảm nhan sắc.”
Tôi châm chọc anh: “Em còn tưởng nói dối là bản năng của loại người như các anh.” Cứ như cầm đũa ăn cơm, chức năng đã có sẵn từ trong tế bào rồi.
“Đúng là kỹ năng, nhưng không phải là bản năng. Thứ này cần huấn luyện.” Anh uống một ngụm coca: “Giống như anh tin chắc rằng trong thân phận để tạo ra hình tượng người đàn ông thành đạt của thằng chơi cổ phiếu kia, chắc chắn vẫn có thông tin che giấu em.”
Đôi đũa của tôi cứng đờ giữa không trung, gượng gạo rụt về: “Vì sao?”
Vẻ mặt Hàn Triệt chắc nịch: “Mỗi một tin tức anh ta quăng cho em đều đã được thiết kế tỉ mỉ, với kiểu con gái như em thì chắc chắn sẽ đánh đâu trúng đó.”
“Lỡ như anh ta vốn dĩ là người xuất sắc như thế thì sao?” Hormone đàn ông của Trương Đạc rất dồi dào, vừa thấy đã biết không thể nào là kiểu đàn ông ngoan ngoãn. Nhưng nếu nói anh ta xấu xa thì tôi không nhận thấy được. Tiếp cận, xin phương thức liên lạc, sau đấy hẹn hò rồi tiếp xúc thân thể, đây là quy trình phát triển quan hệ như dây chuyền sản xuất trong nhà máy của đa số nam nữ. Cùng lắm thì Trương Đạc chỉ đang tăng tốc tiến trình thôi, còn nói anh ta lừa gạt tôi chỗ nào thì tôi không đồng ý.
“Có phải đàn ông xuất sắc đã tuyệt chủng hết rồi đâu.” Anh bỏ rau vào nồi, chờ đến khi canh suông đã sôi ùng ục thì dùng muôi vớt lên, lọc qua nước canh, bỏ vào đĩa đồ chấm chay mà anh pha chế cho tôi: “Nào, ăn thử rau đi. Ý anh là có lẽ anh ta rất xuất sắc thật, nhưng chắc chắn bên trong vẫn có lời nói dối hoặc sự giấu diếm để nhanh chóng đạt được mục đích lên giường cùng em. Bởi vì sự hoàn hảo là thuốc kích dục tốt nhất đối với phụ nữ đã đến tuổi kết hôn.”
“Ví dụ như nói dối chỗ nào? Tên tuổi công việc của anh ta đều là thật.” Đặt một cái tên giả cực kỳ tương tự với tên thật thì mới là bậc thầy nói dối. Cho dù Trương Đạc nói dối giỏi cỡ nào thì trong lòng tôi, anh ta vẫn không có cửa vượt qua được Hàn Triệt.
“Điều này phải do chính em phát hiện.” Anh nở nụ cười thưởng thức: “Em gái, chẳng phải em am hiểu chuyện này nhất sao?”
Tôi kinh ngạc trừng mắt: “Em am hiểu ư?”
Hàn Triệt bật cười: “Em là người đầu tiên vạch trần được anh.”
Tôi sửng sốt.
“Tất nhiên cũng có khả năng là vì em trùng hợp phát hiện nick Zhihu của anh.”
“Trước kia chưa từng có ai phát hiện ra à?”
Anh híp mắt lại, hơi khó chịu: “Chưa bao giờ.”
Con gái quá ngây thơ rồi, phải biết cách dùng động cơ trên internet chứ. Tôi nhún vai xòe tay: “Được thôi, như vậy chỉ có thể chứng minh rằng lời nói dối của anh không hoàn hảo.” Độ nhạy cảm riêng tư của trai thẳng không bằng phụ nữ được. ID của tôi trên mỗi trang web đều không giống nhau, có nhiều cái tên trên mạng văn nghệ đáng yêu như thế, đổi bao nhiêu cũng không hết được, làm gì có chuyện chỉ dùng một cái tên.
“Thêu dệt một lời nói dối thành công không dễ chút nào đâu.”
Tôi gắp rau xà lách nhúng vào gia vị, lẩm bẩm: “Em cảm thấy dễ lắm mà.” Lúc tán gẫu với Trương Đạc, có những lời nói dối mà tôi chỉ cần buột miệng thốt ra, không chút sơ hở.
“Đầu tiên, nói dối không phải là lời bịa đặt không căn cứ, đây là sự ngộ nhận về lời nói dối của đàn ông của rất nhiều người. Lời nói dối nhất định phải được xây dựng trên một phần chân tướng sự thật, nếu không thì chẳng mấy chốc, không có điểm tựa ký ức thì sẽ rất khó bù đắp lại lời nói dối ấy. Đây không phải là tiểu thuyết phi truyền hình, muốn xây dựng một nhân vật thì các biên kịch sẽ phải kết hợp tư liệu tổng hợp tính logic cho nhân vật. Chúng ta là những con ốc trong xã hội, mỗi người thuộc một ngành nghề, rất dễ bị vạch trần. Cho nên một nửa nội dung anh lừa em, còn một nửa là sự thật.”
“Ý anh là Trương Đạc cũng thế?”
Thấy tôi vẫn không muốn tin tưởng, anh nói tiếp: “Không phải thằng đàn ông nào cũng sẽ lừa em, nhưng loại đàn ông sẽ khiến em nhanh chóng nảy sinh thiện cảm và ảo giác hoàn hảo thì nhất định phải cảnh giác.”
Tôi không kiên nhẫn: “Biết rồi biết rồi.” Anh đang phá hủy lòng tin của tôi đối với những người đàn ông xuất sắc.
“Anh không nói anh ta là một kẻ xấu xa tội ác tày trời. Anh chỉ hy vọng em biết rõ, khi chung sống với loại người nào đó thì phải chuẩn bị tinh thần chơi trò chơi, biết đối phương muốn gì, biết rõ điểm giới hạn của mình là gì, vậy thì trò chơi mập mờ mới có thể tiếp tục một cách sung sướng, không cần phải lo lắng quá nhiều.”
“Lý do có rất nhiều cô gái nổi điên sau khi bị lừa, đa số là vì giữa mong muốn và sự thật chênh lệch quá lớn. Ngay từ đầu em đừng thiết lập cao đến thế thì sẽ bớt đau khổ hơn nhiều.”
Cách nồi lẩu sôi trào, tôi im lặng gặm nhấm những lời anh nói. Đối diện với Hàn Triệt một lúc lâu, tôi chợt lạc đường trong con ngươi sâu thẳm đen nhánh của anh.
Rõ ràng đêm khuya không phải lúc thích hợp để tiếp thu những đạo lý lớn. Tôi bị mất ngủ, trăn trở lời nói của Hàn Triệt, hành động của Trương Đạc, trái tim thiếu nữ cứ ba chìm bảy nổi trong lúc nửa tỉnh nửa mơ.
Trước lúc ngủ, tôi gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng hỏi con chó của cô ấy đã quay về chưa? Gửi quá khuya nên đến sáng cô ấy mới trả lời tôi, nói là chưa, hỏi tôi khi nào quay về?
Tôi đoán rằng mình không cần nói rõ nguyên nhân mình ngủ bên ngoài thì đối phương cũng có thể hiểu được, thế là đùn đẩy nói rằng chờ mấy ngày nữa. Nếu tôi ở trong phòng trọ nhìn họ chạy ra chạy vào tìm con chó, có lẽ tôi sẽ áy náy đến mức khó thở mất.
Lúc đánh răng, tôi đang tra giá của giống chó Golden Retriever trên trang web 58, ai ngờ Hàn Triệt lại đạp một phát mở cửa với mái tóc tổ quạ. Không chờ tôi buông lời ân cần thăm hỏi thì anh đã vùi đầu vào hõm vai tôi, ôm tôi thúc một cái thật mạnh. Lần thứ nhất tôi không có cảm giác gì, đến khi tỉnh táo lại thì hét toáng lên ngồi lên bồn cầu, hai chân đạp tứ tung: “Hàn Triệt! Anh điên rồi!”
Phòng ngủ chính của anh có một nhà vệ sinh, tôi cam chịu đây là nhà vệ sinh cho khách. Sáng sớm còn ngái ngủ, đầu óc ngơ ngác đến mức quên mất anh có bệnh.
Hàn Triệt dựa vào tường buồn bực vò đầu, khống chế hô hấp không được nên thở hổn hển liên tục.
Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt đề phòng, bọt biển trắng chảy xuống theo khóe miệng, không dám nhúc nhích chút nào. Sau mấy lần hít thở, anh cắm đầu chui vào phòng tắm, bật vòi hoa sen để nước lạnh tưới lên đầu mình, mái tóc bù xù cũng bị nước xối xẹp xuống, nửa người trên cường tráng co quắp dưới dòng nước lạnh.
Khoảng chừng mười mấy giây sau, hô hấp của Hàn Triệt đã bình phục lại như thường, lều trại cũng sập xuống.
Anh men theo dòng nước suy sụp ngồi bệt dưới vòi hoa sen, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi, làm em sợ rồi.”
“…” Tôi do dự nhìn chằm chằm vào anh một lát, cho đến khi tôi đánh răng xong, anh vẫn không đứng dậy, chỉ nâng tay điều chỉnh nước lạnh thành nước ấm, bỗng chốc nhà vệ sinh toàn là sương mù. Tôi mở cửa sổ thông gió, hỏi anh: “Anh không rửa mặt hả?”
“Anh vẫn chưa bình tĩnh lại được.”
Tôi cười một tiếng: “Anh vui sướng bất ngờ vì nó đứng dậy được hả?”
“Làm ơn đi, mức độ hormone của dân ED bọn anh là bình thường nhé!” Thấy tôi không giận, anh có vẻ thở phào nhẹ nhõm, tự giễu lẩm bẩm: “Chẳng qua là chất lượng không được thôi.”
Tôi nhanh chóng soi gương trang điểm, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo khỏi trạng thái đờ đẫn: “Thế thì anh còn dội nước làm gì? Thứ kia nghỉ ngơi rồi thì mau chóng chuẩn bị đi bưng gạch đi!”
Anh để mặc cho dòng nước tưới lên đầu mình, vẫn không nhúc nhích, cả người được dòng nước vẽ nên những đường cong mê người. Tôi liếc nhìn hai lần, à không, mười mấy lần.
“Em có biết giai đoạn hiền giả không?”
Sao tôi biết được: “Không biết, nhưng em biết tóc anh dài rồi!” Vừa ngủ dậy sẽ xù lên, một anh chàng đẹp trai mà sáng ngủ dậy biến thành kiểu tóc Tế Công xấu hoắc, sống cùng một nhà đúng là vỡ mộng hoàn toàn.
Anh dùng hai tay vuốt ngược mái tóc ra sau, ngửa đầu mờ mịt nhìn tôi: “Thế à?”
Tôi nuốt nước miếng, im lặng gật đầu.
Buổi trưa Trương Đạc gọi điện thoại cho tôi, ân cần hỏi bữa trưa tôi ăn gì. Trong ánh mắt hóng hớt của đồng nghiệp, tôi nghiêm túc cứ như gọi điện với ba mẹ: “Thịt kho tàu, rau xanh, canh cải bẹ thịt băm.”
Ở đầu dây bên kia, anh ta cười khẽ, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello: “Bữa cơm bình thường quá nhỉ. Buổi tối có muốn điều tiết lại khẩu vị không?”
Trương Đạc không hề nhắc lại chuyện đêm qua tôi từ chối lời mời của anh ta, điều này khiến tôi rất kinh ngạc, nhưng vẫn nảy sinh một chút áy náy. Tôi cúp điện thoại rồi chuồn vào phòng trà nước, gọi điện cho Hàn Triệt.
Bên chỗ anh rất ồn ào, một đám đàn ông đang cất cao giọng, anh không lên tiếng, tiếng ồn càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi một tiếng đóng cửa truyền tới, anh mới cất giọng: “Nhớ anh à?”
“…” Tôi âm thầm lườm một phát, sau đó thở dài: “Tối nay anh tự đi cắt tóc một mình đi.”
Anh thông minh biết chừng nào, lập tức cả giận: “Em cho anh leo cây chỉ vì một thằng lừa đảo hả?”
Người ta lừa đảo chỗ nào? “Em chỉ đi ăn bữa cơm… Nhân tiện tìm kiếm sơ hở của anh ta.” Tôi thật sự phải vỗ tay khen ngợi trí thông minh của mình, đúng là lý do không trọng sắc khinh bạn chút nào.
Lần này không phải quán bar, mà là một nhà hàng Tây. Suốt cả quá trình tôi đều được hưởng thụ chu đáo sự quan tâm của quý ông. Sự dịu dàng này khác hẳn với không khí mập mờ lúc trước, không phù hợp với ngoại hình lạnh lùng của anh ta. Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng ăn đến nửa chừng, tôi vẫn bị mê hoặc hoàn toàn.
Anh ta nhắc đến vụ đầu tư của mình, hỏi tôi hoàn cảnh nhà hàng này thế nào, anh ta cũng muốn mở một nhà hàng Tây có phong cách tương tự thế này, diện tích nhỏ, đẹp đẽ sang trọng chỉ nhằm vào một nhóm khách hàng, phải đặt bàn trước. Tôi lập tức có cảm giác người ngồi đối diện với mình không phải là một người làm công cao cấp mà là một chủ nhà hàng nhỏ trong tương lai, thậm chí vô thức để chân kiểu thục nữ dưới bàn.
Tôi thừa nhận, sau bữa cơm anh ta không đưa ra lời mời một lần nữa mà chỉ đưa tôi về nhà, điều này khiến tôi thoáng chốc cảm thấy mất mát.
Mặc dù anh ta có mời thì tôi cũng sẽ không đồng ý, nhưng anh ta không nhắc lại làm trái tim tôi lúc lên cao lúc xuống thấp, bắt đầu cảm thấy lo được lo mất.
Chờ đến khi xe của Trương Đạc rời khỏi tầm nhìn, tôi vẫy taxi đến nhà Hàn Triệt.
Vừa mở cửa, tôi lập tức hoảng sợ.
Lần đầu tiên tôi thấy người ăn lẩu phải pha chế hai bát gia vị, một bát chấm đồ mặn, một bát chấm đồ chay.
Nước lẩu cay nóng bỏng, nước lẩu nguyên vị đậm đà, khí nóng không ngừng cuồn cuộn, người đang đói mà ngửi thấy mùi thơm này chỉ cảm thấy thèm thuồng hết chỗ chê. Lại thêm lúc này đã gần đến 0 giờ khuya, tăng thêm sự kích thích phá giới, đề tài nhảy qua nhảy lại giữa tán gái và ẩm thực.
Hàn Triệt là kiểu người cô độc. Anh nói cuộc đời nghệ thuật của một dân chơi rất ngắn ngủi, đại khái sẽ kết thúc ở tuổi hai mươi tám. Chuyện này cũng không quan trọng lắm, dù sao một người tán gái với một đám người đi bay lắc nhân tiện tán gái đều không sai, nhưng đau khổ nhất là muốn ăn bữa khuya hoặc thử nhà hàng mới nào đó mà không gọi được người đi cùng.
“Nhiều em gái như vậy mà không ai có thể đi cùng anh à?” Cứ tìm đại một người trò chuyện vui vẻ trên mạng, hẹn gặp bên ngoài, vừa mới mẻ kích thích lại vừa thích mắt. Tôi quả thực đã bị phương thức tán gái của anh tẩy não mất rồi, bất tri bất giác tán thành với anh.
“Ăn cơm thì chủ yếu là phải thoải mái.” Hàn Triệt nhúng một miếng dạ dày, chấm vào nồi nước cay rồi bỏ vào đĩa đồ chấm mặn của tôi: “Lúc ăn món ngon còn phải vắt hết óc suy nghĩ đề tài trò chuyện, đồng thời còn phải che lấp logic thông thuận. Như vậy thì mệt lắm, món ăn ngon cỡ nào cũng bị giảm hương vị, mỹ nhân đẹp cỡ nào cũng sẽ suy giảm nhan sắc.”
Tôi châm chọc anh: “Em còn tưởng nói dối là bản năng của loại người như các anh.” Cứ như cầm đũa ăn cơm, chức năng đã có sẵn từ trong tế bào rồi.
“Đúng là kỹ năng, nhưng không phải là bản năng. Thứ này cần huấn luyện.” Anh uống một ngụm coca: “Giống như anh tin chắc rằng trong thân phận để tạo ra hình tượng người đàn ông thành đạt của thằng chơi cổ phiếu kia, chắc chắn vẫn có thông tin che giấu em.”
Đôi đũa của tôi cứng đờ giữa không trung, gượng gạo rụt về: “Vì sao?”
Vẻ mặt Hàn Triệt chắc nịch: “Mỗi một tin tức anh ta quăng cho em đều đã được thiết kế tỉ mỉ, với kiểu con gái như em thì chắc chắn sẽ đánh đâu trúng đó.”
“Lỡ như anh ta vốn dĩ là người xuất sắc như thế thì sao?” Hormone đàn ông của Trương Đạc rất dồi dào, vừa thấy đã biết không thể nào là kiểu đàn ông ngoan ngoãn. Nhưng nếu nói anh ta xấu xa thì tôi không nhận thấy được. Tiếp cận, xin phương thức liên lạc, sau đấy hẹn hò rồi tiếp xúc thân thể, đây là quy trình phát triển quan hệ như dây chuyền sản xuất trong nhà máy của đa số nam nữ. Cùng lắm thì Trương Đạc chỉ đang tăng tốc tiến trình thôi, còn nói anh ta lừa gạt tôi chỗ nào thì tôi không đồng ý.
“Có phải đàn ông xuất sắc đã tuyệt chủng hết rồi đâu.” Anh bỏ rau vào nồi, chờ đến khi canh suông đã sôi ùng ục thì dùng muôi vớt lên, lọc qua nước canh, bỏ vào đĩa đồ chấm chay mà anh pha chế cho tôi: “Nào, ăn thử rau đi. Ý anh là có lẽ anh ta rất xuất sắc thật, nhưng chắc chắn bên trong vẫn có lời nói dối hoặc sự giấu diếm để nhanh chóng đạt được mục đích lên giường cùng em. Bởi vì sự hoàn hảo là thuốc kích dục tốt nhất đối với phụ nữ đã đến tuổi kết hôn.”
“Ví dụ như nói dối chỗ nào? Tên tuổi công việc của anh ta đều là thật.” Đặt một cái tên giả cực kỳ tương tự với tên thật thì mới là bậc thầy nói dối. Cho dù Trương Đạc nói dối giỏi cỡ nào thì trong lòng tôi, anh ta vẫn không có cửa vượt qua được Hàn Triệt.
“Điều này phải do chính em phát hiện.” Anh nở nụ cười thưởng thức: “Em gái, chẳng phải em am hiểu chuyện này nhất sao?”
Tôi kinh ngạc trừng mắt: “Em am hiểu ư?”
Hàn Triệt bật cười: “Em là người đầu tiên vạch trần được anh.”
Tôi sửng sốt.
“Tất nhiên cũng có khả năng là vì em trùng hợp phát hiện nick Zhihu của anh.”
“Trước kia chưa từng có ai phát hiện ra à?”
Anh híp mắt lại, hơi khó chịu: “Chưa bao giờ.”
Con gái quá ngây thơ rồi, phải biết cách dùng động cơ trên internet chứ. Tôi nhún vai xòe tay: “Được thôi, như vậy chỉ có thể chứng minh rằng lời nói dối của anh không hoàn hảo.” Độ nhạy cảm riêng tư của trai thẳng không bằng phụ nữ được. ID của tôi trên mỗi trang web đều không giống nhau, có nhiều cái tên trên mạng văn nghệ đáng yêu như thế, đổi bao nhiêu cũng không hết được, làm gì có chuyện chỉ dùng một cái tên.
“Thêu dệt một lời nói dối thành công không dễ chút nào đâu.”
Tôi gắp rau xà lách nhúng vào gia vị, lẩm bẩm: “Em cảm thấy dễ lắm mà.” Lúc tán gẫu với Trương Đạc, có những lời nói dối mà tôi chỉ cần buột miệng thốt ra, không chút sơ hở.
“Đầu tiên, nói dối không phải là lời bịa đặt không căn cứ, đây là sự ngộ nhận về lời nói dối của đàn ông của rất nhiều người. Lời nói dối nhất định phải được xây dựng trên một phần chân tướng sự thật, nếu không thì chẳng mấy chốc, không có điểm tựa ký ức thì sẽ rất khó bù đắp lại lời nói dối ấy. Đây không phải là tiểu thuyết phi truyền hình, muốn xây dựng một nhân vật thì các biên kịch sẽ phải kết hợp tư liệu tổng hợp tính logic cho nhân vật. Chúng ta là những con ốc trong xã hội, mỗi người thuộc một ngành nghề, rất dễ bị vạch trần. Cho nên một nửa nội dung anh lừa em, còn một nửa là sự thật.”
“Ý anh là Trương Đạc cũng thế?”
Thấy tôi vẫn không muốn tin tưởng, anh nói tiếp: “Không phải thằng đàn ông nào cũng sẽ lừa em, nhưng loại đàn ông sẽ khiến em nhanh chóng nảy sinh thiện cảm và ảo giác hoàn hảo thì nhất định phải cảnh giác.”
Tôi không kiên nhẫn: “Biết rồi biết rồi.” Anh đang phá hủy lòng tin của tôi đối với những người đàn ông xuất sắc.
“Anh không nói anh ta là một kẻ xấu xa tội ác tày trời. Anh chỉ hy vọng em biết rõ, khi chung sống với loại người nào đó thì phải chuẩn bị tinh thần chơi trò chơi, biết đối phương muốn gì, biết rõ điểm giới hạn của mình là gì, vậy thì trò chơi mập mờ mới có thể tiếp tục một cách sung sướng, không cần phải lo lắng quá nhiều.”
“Lý do có rất nhiều cô gái nổi điên sau khi bị lừa, đa số là vì giữa mong muốn và sự thật chênh lệch quá lớn. Ngay từ đầu em đừng thiết lập cao đến thế thì sẽ bớt đau khổ hơn nhiều.”
Cách nồi lẩu sôi trào, tôi im lặng gặm nhấm những lời anh nói. Đối diện với Hàn Triệt một lúc lâu, tôi chợt lạc đường trong con ngươi sâu thẳm đen nhánh của anh.
Rõ ràng đêm khuya không phải lúc thích hợp để tiếp thu những đạo lý lớn. Tôi bị mất ngủ, trăn trở lời nói của Hàn Triệt, hành động của Trương Đạc, trái tim thiếu nữ cứ ba chìm bảy nổi trong lúc nửa tỉnh nửa mơ.
Trước lúc ngủ, tôi gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng hỏi con chó của cô ấy đã quay về chưa? Gửi quá khuya nên đến sáng cô ấy mới trả lời tôi, nói là chưa, hỏi tôi khi nào quay về?
Tôi đoán rằng mình không cần nói rõ nguyên nhân mình ngủ bên ngoài thì đối phương cũng có thể hiểu được, thế là đùn đẩy nói rằng chờ mấy ngày nữa. Nếu tôi ở trong phòng trọ nhìn họ chạy ra chạy vào tìm con chó, có lẽ tôi sẽ áy náy đến mức khó thở mất.
Lúc đánh răng, tôi đang tra giá của giống chó Golden Retriever trên trang web 58, ai ngờ Hàn Triệt lại đạp một phát mở cửa với mái tóc tổ quạ. Không chờ tôi buông lời ân cần thăm hỏi thì anh đã vùi đầu vào hõm vai tôi, ôm tôi thúc một cái thật mạnh. Lần thứ nhất tôi không có cảm giác gì, đến khi tỉnh táo lại thì hét toáng lên ngồi lên bồn cầu, hai chân đạp tứ tung: “Hàn Triệt! Anh điên rồi!”
Phòng ngủ chính của anh có một nhà vệ sinh, tôi cam chịu đây là nhà vệ sinh cho khách. Sáng sớm còn ngái ngủ, đầu óc ngơ ngác đến mức quên mất anh có bệnh.
Hàn Triệt dựa vào tường buồn bực vò đầu, khống chế hô hấp không được nên thở hổn hển liên tục.
Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt đề phòng, bọt biển trắng chảy xuống theo khóe miệng, không dám nhúc nhích chút nào. Sau mấy lần hít thở, anh cắm đầu chui vào phòng tắm, bật vòi hoa sen để nước lạnh tưới lên đầu mình, mái tóc bù xù cũng bị nước xối xẹp xuống, nửa người trên cường tráng co quắp dưới dòng nước lạnh.
Khoảng chừng mười mấy giây sau, hô hấp của Hàn Triệt đã bình phục lại như thường, lều trại cũng sập xuống.
Anh men theo dòng nước suy sụp ngồi bệt dưới vòi hoa sen, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi, làm em sợ rồi.”
“…” Tôi do dự nhìn chằm chằm vào anh một lát, cho đến khi tôi đánh răng xong, anh vẫn không đứng dậy, chỉ nâng tay điều chỉnh nước lạnh thành nước ấm, bỗng chốc nhà vệ sinh toàn là sương mù. Tôi mở cửa sổ thông gió, hỏi anh: “Anh không rửa mặt hả?”
“Anh vẫn chưa bình tĩnh lại được.”
Tôi cười một tiếng: “Anh vui sướng bất ngờ vì nó đứng dậy được hả?”
“Làm ơn đi, mức độ hormone của dân ED bọn anh là bình thường nhé!” Thấy tôi không giận, anh có vẻ thở phào nhẹ nhõm, tự giễu lẩm bẩm: “Chẳng qua là chất lượng không được thôi.”
Tôi nhanh chóng soi gương trang điểm, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo khỏi trạng thái đờ đẫn: “Thế thì anh còn dội nước làm gì? Thứ kia nghỉ ngơi rồi thì mau chóng chuẩn bị đi bưng gạch đi!”
Anh để mặc cho dòng nước tưới lên đầu mình, vẫn không nhúc nhích, cả người được dòng nước vẽ nên những đường cong mê người. Tôi liếc nhìn hai lần, à không, mười mấy lần.
“Em có biết giai đoạn hiền giả không?”
Sao tôi biết được: “Không biết, nhưng em biết tóc anh dài rồi!” Vừa ngủ dậy sẽ xù lên, một anh chàng đẹp trai mà sáng ngủ dậy biến thành kiểu tóc Tế Công xấu hoắc, sống cùng một nhà đúng là vỡ mộng hoàn toàn.
Anh dùng hai tay vuốt ngược mái tóc ra sau, ngửa đầu mờ mịt nhìn tôi: “Thế à?”
Tôi nuốt nước miếng, im lặng gật đầu.
Buổi trưa Trương Đạc gọi điện thoại cho tôi, ân cần hỏi bữa trưa tôi ăn gì. Trong ánh mắt hóng hớt của đồng nghiệp, tôi nghiêm túc cứ như gọi điện với ba mẹ: “Thịt kho tàu, rau xanh, canh cải bẹ thịt băm.”
Ở đầu dây bên kia, anh ta cười khẽ, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello: “Bữa cơm bình thường quá nhỉ. Buổi tối có muốn điều tiết lại khẩu vị không?”
Trương Đạc không hề nhắc lại chuyện đêm qua tôi từ chối lời mời của anh ta, điều này khiến tôi rất kinh ngạc, nhưng vẫn nảy sinh một chút áy náy. Tôi cúp điện thoại rồi chuồn vào phòng trà nước, gọi điện cho Hàn Triệt.
Bên chỗ anh rất ồn ào, một đám đàn ông đang cất cao giọng, anh không lên tiếng, tiếng ồn càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi một tiếng đóng cửa truyền tới, anh mới cất giọng: “Nhớ anh à?”
“…” Tôi âm thầm lườm một phát, sau đó thở dài: “Tối nay anh tự đi cắt tóc một mình đi.”
Anh thông minh biết chừng nào, lập tức cả giận: “Em cho anh leo cây chỉ vì một thằng lừa đảo hả?”
Người ta lừa đảo chỗ nào? “Em chỉ đi ăn bữa cơm… Nhân tiện tìm kiếm sơ hở của anh ta.” Tôi thật sự phải vỗ tay khen ngợi trí thông minh của mình, đúng là lý do không trọng sắc khinh bạn chút nào.
Lần này không phải quán bar, mà là một nhà hàng Tây. Suốt cả quá trình tôi đều được hưởng thụ chu đáo sự quan tâm của quý ông. Sự dịu dàng này khác hẳn với không khí mập mờ lúc trước, không phù hợp với ngoại hình lạnh lùng của anh ta. Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng ăn đến nửa chừng, tôi vẫn bị mê hoặc hoàn toàn.
Anh ta nhắc đến vụ đầu tư của mình, hỏi tôi hoàn cảnh nhà hàng này thế nào, anh ta cũng muốn mở một nhà hàng Tây có phong cách tương tự thế này, diện tích nhỏ, đẹp đẽ sang trọng chỉ nhằm vào một nhóm khách hàng, phải đặt bàn trước. Tôi lập tức có cảm giác người ngồi đối diện với mình không phải là một người làm công cao cấp mà là một chủ nhà hàng nhỏ trong tương lai, thậm chí vô thức để chân kiểu thục nữ dưới bàn.
Tôi thừa nhận, sau bữa cơm anh ta không đưa ra lời mời một lần nữa mà chỉ đưa tôi về nhà, điều này khiến tôi thoáng chốc cảm thấy mất mát.
Mặc dù anh ta có mời thì tôi cũng sẽ không đồng ý, nhưng anh ta không nhắc lại làm trái tim tôi lúc lên cao lúc xuống thấp, bắt đầu cảm thấy lo được lo mất.
Chờ đến khi xe của Trương Đạc rời khỏi tầm nhìn, tôi vẫy taxi đến nhà Hàn Triệt.
Vừa mở cửa, tôi lập tức hoảng sợ.