Chương 8: “Cảm động à? Cảm động thì hôn môi nhé.”
Thế mới nói tôi tốt số, lại còn to gan. Vừa mới chân ướt chân ráo vào đời mà đã gấu đến mức gặp trai đểu còn có thể vui vẻ làm bạn. Sau đó có hôm tôi uống say thật, nằng nặc kéo Hàn Triệt, tự nói tôi rất giỏi, gặp trai đểu còn có thể thoát thân nguyên vẹn. Anh còn hỏi ngược lại tôi, anh đểu chỗ nào?
Tôi suýt phun hết ly nước vừa nốc ra ngoài, chỉ vào mặt anh mắng rú lên lũ đàn ông thật không ra gì. Đã có nhà khoa học nào phát hiện ra loại tự tin vặn vẹo và sự mù quáng này rốt cuộc xuất phát từ chuỗi gen nào chưa?
Đương nhiên chuyện đó để nói sau, trước hết phải vạch trần mức độ cặn bã của người trước mắt đã!
Mập lấy một chai Vodka tới, tôi cười nhạo: “Một chai sao đủ cho đống lời dối trá của anh.”
Hàn Triệt ngồi khoanh chân đối diện tôi, tiếng của quán bar rất lớn, đầu gối chúng tôi phải chạm vào nhau mới nghe rõ đối phương nói gì.
Tôi ho nhẹ, lòng đầy căm phẫn bắt đầu đặt câu hỏi: “Anh là kỹ sư thiết kế cầu đường thật chứ?”
Anh đắc ý xoay cần cổ, đẩy ly whisky vừa rót đầy đến trước mặt tôi: “Hàng giả cho đổi trả!”
Tôi còn như không tin tưởng, nhìn về phía Mập. Tuy có khả năng là Mập cũng lừa tôi, nhưng anh ta lại trưng ra vẻ mặt hoang mang kiểu ‘hỏi cái gì quái thế?’
Tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu, dáng uống hào sảng vô cùng. Đối với người không quen uống rượu tây, rượu này vào miệng nóng rát, tôi quay chai rượu ra nhìn, 50 độ. Được thôi, rượu tây ở quầy bar đều pha thêm nước, miễn cưỡng hơn 30 độ.
Hàn Triệt huýt sáo, đáy mắt đầy ý cười nhìn tôi. Tôi chu môi hình chữ “O”, thổi ra một hơi: “Đại học giao thông Tây Nam?”
“Uống!” Anh nâng một ly rượu lên, đưa tới bên môi tôi, tiếc nuối lắc đầu: “Chậc chậc, muốn uống rượu mà khó ghê.”
“Thật sự có nhà ở cạnh hồ Nguyệt Quang chứ?”
Anh lại đẩy ly rượu tới trước mặt tôi.
“Tuổi thì sao?”
Anh hất cằm về phía rượu trên bàn. Được thôi, tôi lại uống.
“Thật ra anh chưa từng dùng tên kia đúng không?”
Anh hài hước búng tay cái choách với tôi, cạn một ly. Trong lúc uống, anh vẫn luôn nhìn thẳng tôi, ngay cả khi ngẩng cổ, rót rượu, yết hầu rung động nuốt xuống. May mà quán bar tối tăm, không thì khó mà che giấu được bản chất dại trai của tôi.
“Mấy thứ anh đăng trên Zhihu là thật hết à?” Tôi hỏi tiếp.
“Zhihu?” Anh cứng người: “Cái gì cơ?”
“Không phải anh à? Phương thức trả lời vấn đề và chuyên ngành đều ăn khớp mà.” Bao gồm cả sở thích và phong cách tán gái. Tôi uống hơi nhanh nên hơi choáng váng, xoa xoa huyệt Thái Dương.
“Sao em biết?” Anh nghiêm mặt, nhưng lại không dọa được tôi. Trông anh nghiêm túc chứ cũng không hung dữ.
“Zach Han…” Tôi lơ đễnh: “Cũng có khó tìm đâu.”
“Em đã xem Zhihu của anh rồi còn hỏi anh có phải kỹ sư thiết kế cầu đường không à?” Anh hơi lộ vẻ mất tự nhiên, lảng mắt đi cúi đầu uống một ly.
“Sao em biết được, nhỡ may anh tự tạo ra một bộ mặt khác thì sao?”
“Rảnh đâu mà làm thế!” Anh lại bực bội uống thêm một ly, rõ ràng là đang buồn bực.
“Không rảnh mà anh nói dối nhiều hế à!” Tôi tức giận đến mức phải tự vuốt ngực cho mình.
Lúc này Mập mới phát huy công dụng lớn nhất của mình… chủ trì đại cục. Anh ta hỏi chúng tôi còn định tiếp tục không, chưa uống đến mức nằm bò cơ mà.
Tôi không hiểu quy định phải uống đến nằm bò của bọn họ, chỉ biết mình có chuyện chưa hỏi xong.
Tôi mượn men rượu, động tác tứ chi càng mạnh dạn hơn, nâng tay lên thật cao, đúng kiểu học sinh ngoan đề ra vấn đề trên lớp: “Có phải hôm ấy anh không cần họp không?”
Anh lộ ra vẻ mặt tán thưởng, uống rượu xong thì chép miệng một cái: “Không sai.”
“Có độc à, chuyện này mà cũng lừa em!” Mặt tôi như đưa đám: “Lại còn nói sẽ bị ăn chửi.” Làm tôi mất công lo cho anh.
“Anh đây là cổ đông đấy, ai dám chửi anh? Mà chuyện này cũng không tính là lừa em, chỉ là một loại đường lui thôi.” Nói đến một nửa, DJ trên quầy rượu đánh cho tiếng beat siêu lớn. Anh khẽ kéo tôi đến gần, dán vào tai tôi nói: “Còn nữa, như vậy thì có thể tìm cớ cho chuyện không nhắn tin trả lời, cũng có thể mượn cớ chuồn luôn.”
Nói xong, anh buông tôi ra, trưng ra vẻ mặt: ‘Chúc mừng em đã tiếp thu được kiến thức mới’.
Tôi ngoắc ngoắc ngón tay với anh, anh nhanh chóng ghé lại gần. Tôi chưa kịp phòng bị, hít phải một hơi mùi rượu, bị môi anh lướt ngang chóp mũi: “... ED thì sao?”
Đáy mắt anh lóe lên tia sắc bén, sau đó nhanh chóng thay bằng vẻ nghiền ngẫm: “Có phải em muốn tự mình ra trận nghiệm chứng không?”
Tôi lắc đầu, thất vọng hoàn toàn. Nghiệm chứng chuyện này thì xấu hổ chết đi được.
Uống xong rượu nên uống, tôi ra hiệu ‘OK’ với Mập. Hỏi hết rồi, chẳng thu hoạch được gì. Dù rằng tôi uống nhiều hơn anh, không vạch trần được bao nhiêu lời nói dối, nhưng tóm lại anh vẫn là thằng khốn nạn.
“Em không hiểu. Nếu anh không được… thì tán gái làm gì?” Tôi phồng má, dậm chân giận dữ với ông trời, lãng phí gương mặt và vóc người tốt thế này.
“Gì cơ?” Anh tới gần tôi, lên giọng hỏi lại.
Tôi khum hai tay làm loa, chụm bên tai anh nhắc lại. Uống nhiều quá, lời nói mang theo hơi thở, thổi đến mức tai anh nóng bóng.
Tôi nào phát hiện ánh mắt anh trầm xuống, chỉ chăm chú áp tai nghe anh trả lời: “Em không hiểu à? Người như bọn anh đều rất biến thái, nơi nào không được thì phải tìm cảm giác chinh phục ở nơi khác.”
“Vậy anh cứ dính lấy em làm gì? Dứt khoát ngó lơ em từ khi ấy không được à?” Lãng phí thời gian và tình cảm.
“Không phải em nói vừa đến thành phố M, cũng chỉ gặp một người hợp ý là anh à? Anh đâu thể lấy mất hy vọng duy nhất của em.” Lần này anh dán mặt đến sát gò má của tôi để nói, nói xong cả câu thì mặt tôi cũng ướt át, nóng hổi.
Toi đời nhất là ở chỗ, nghe anh nói như vậy làm tôi nảy sinh cảm động, bờ môi đỏ mấp máy, do dự không biết nên mạnh mồm nói cảm ơn không. Đúng là nhờ anh mà tôi mới vượt qua những ngày gian nan xa lạ lúc mới đến thành phố này, anh dạy tôi rất nhiều cách sinh hoạt nhanh và tiện lợi ở thành phố M. Nhưng tôi còn đang tìm từ thì anh đã hỏi trước: “Cảm động không?”
Ánh sáng đèn chùm rực rỡ mông lung xoay tròn ngay trên mí mắt.
Tôi gật đầu, không phân rõ chấn động mãnh liệt kia là nhịp đập của tim mình hay là nhịp beat nữa.
Hàn Triệt nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cảm động thì hôn môi đi.”
Tôi suýt phun hết ly nước vừa nốc ra ngoài, chỉ vào mặt anh mắng rú lên lũ đàn ông thật không ra gì. Đã có nhà khoa học nào phát hiện ra loại tự tin vặn vẹo và sự mù quáng này rốt cuộc xuất phát từ chuỗi gen nào chưa?
Đương nhiên chuyện đó để nói sau, trước hết phải vạch trần mức độ cặn bã của người trước mắt đã!
Mập lấy một chai Vodka tới, tôi cười nhạo: “Một chai sao đủ cho đống lời dối trá của anh.”
Hàn Triệt ngồi khoanh chân đối diện tôi, tiếng của quán bar rất lớn, đầu gối chúng tôi phải chạm vào nhau mới nghe rõ đối phương nói gì.
Tôi ho nhẹ, lòng đầy căm phẫn bắt đầu đặt câu hỏi: “Anh là kỹ sư thiết kế cầu đường thật chứ?”
Anh đắc ý xoay cần cổ, đẩy ly whisky vừa rót đầy đến trước mặt tôi: “Hàng giả cho đổi trả!”
Tôi còn như không tin tưởng, nhìn về phía Mập. Tuy có khả năng là Mập cũng lừa tôi, nhưng anh ta lại trưng ra vẻ mặt hoang mang kiểu ‘hỏi cái gì quái thế?’
Tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu, dáng uống hào sảng vô cùng. Đối với người không quen uống rượu tây, rượu này vào miệng nóng rát, tôi quay chai rượu ra nhìn, 50 độ. Được thôi, rượu tây ở quầy bar đều pha thêm nước, miễn cưỡng hơn 30 độ.
Hàn Triệt huýt sáo, đáy mắt đầy ý cười nhìn tôi. Tôi chu môi hình chữ “O”, thổi ra một hơi: “Đại học giao thông Tây Nam?”
“Uống!” Anh nâng một ly rượu lên, đưa tới bên môi tôi, tiếc nuối lắc đầu: “Chậc chậc, muốn uống rượu mà khó ghê.”
“Thật sự có nhà ở cạnh hồ Nguyệt Quang chứ?”
Anh lại đẩy ly rượu tới trước mặt tôi.
“Tuổi thì sao?”
Anh hất cằm về phía rượu trên bàn. Được thôi, tôi lại uống.
“Thật ra anh chưa từng dùng tên kia đúng không?”
Anh hài hước búng tay cái choách với tôi, cạn một ly. Trong lúc uống, anh vẫn luôn nhìn thẳng tôi, ngay cả khi ngẩng cổ, rót rượu, yết hầu rung động nuốt xuống. May mà quán bar tối tăm, không thì khó mà che giấu được bản chất dại trai của tôi.
“Mấy thứ anh đăng trên Zhihu là thật hết à?” Tôi hỏi tiếp.
“Zhihu?” Anh cứng người: “Cái gì cơ?”
“Không phải anh à? Phương thức trả lời vấn đề và chuyên ngành đều ăn khớp mà.” Bao gồm cả sở thích và phong cách tán gái. Tôi uống hơi nhanh nên hơi choáng váng, xoa xoa huyệt Thái Dương.
“Sao em biết?” Anh nghiêm mặt, nhưng lại không dọa được tôi. Trông anh nghiêm túc chứ cũng không hung dữ.
“Zach Han…” Tôi lơ đễnh: “Cũng có khó tìm đâu.”
“Em đã xem Zhihu của anh rồi còn hỏi anh có phải kỹ sư thiết kế cầu đường không à?” Anh hơi lộ vẻ mất tự nhiên, lảng mắt đi cúi đầu uống một ly.
“Sao em biết được, nhỡ may anh tự tạo ra một bộ mặt khác thì sao?”
“Rảnh đâu mà làm thế!” Anh lại bực bội uống thêm một ly, rõ ràng là đang buồn bực.
“Không rảnh mà anh nói dối nhiều hế à!” Tôi tức giận đến mức phải tự vuốt ngực cho mình.
Lúc này Mập mới phát huy công dụng lớn nhất của mình… chủ trì đại cục. Anh ta hỏi chúng tôi còn định tiếp tục không, chưa uống đến mức nằm bò cơ mà.
Tôi không hiểu quy định phải uống đến nằm bò của bọn họ, chỉ biết mình có chuyện chưa hỏi xong.
Tôi mượn men rượu, động tác tứ chi càng mạnh dạn hơn, nâng tay lên thật cao, đúng kiểu học sinh ngoan đề ra vấn đề trên lớp: “Có phải hôm ấy anh không cần họp không?”
Anh lộ ra vẻ mặt tán thưởng, uống rượu xong thì chép miệng một cái: “Không sai.”
“Có độc à, chuyện này mà cũng lừa em!” Mặt tôi như đưa đám: “Lại còn nói sẽ bị ăn chửi.” Làm tôi mất công lo cho anh.
“Anh đây là cổ đông đấy, ai dám chửi anh? Mà chuyện này cũng không tính là lừa em, chỉ là một loại đường lui thôi.” Nói đến một nửa, DJ trên quầy rượu đánh cho tiếng beat siêu lớn. Anh khẽ kéo tôi đến gần, dán vào tai tôi nói: “Còn nữa, như vậy thì có thể tìm cớ cho chuyện không nhắn tin trả lời, cũng có thể mượn cớ chuồn luôn.”
Nói xong, anh buông tôi ra, trưng ra vẻ mặt: ‘Chúc mừng em đã tiếp thu được kiến thức mới’.
Tôi ngoắc ngoắc ngón tay với anh, anh nhanh chóng ghé lại gần. Tôi chưa kịp phòng bị, hít phải một hơi mùi rượu, bị môi anh lướt ngang chóp mũi: “... ED thì sao?”
Đáy mắt anh lóe lên tia sắc bén, sau đó nhanh chóng thay bằng vẻ nghiền ngẫm: “Có phải em muốn tự mình ra trận nghiệm chứng không?”
Tôi lắc đầu, thất vọng hoàn toàn. Nghiệm chứng chuyện này thì xấu hổ chết đi được.
Uống xong rượu nên uống, tôi ra hiệu ‘OK’ với Mập. Hỏi hết rồi, chẳng thu hoạch được gì. Dù rằng tôi uống nhiều hơn anh, không vạch trần được bao nhiêu lời nói dối, nhưng tóm lại anh vẫn là thằng khốn nạn.
“Em không hiểu. Nếu anh không được… thì tán gái làm gì?” Tôi phồng má, dậm chân giận dữ với ông trời, lãng phí gương mặt và vóc người tốt thế này.
“Gì cơ?” Anh tới gần tôi, lên giọng hỏi lại.
Tôi khum hai tay làm loa, chụm bên tai anh nhắc lại. Uống nhiều quá, lời nói mang theo hơi thở, thổi đến mức tai anh nóng bóng.
Tôi nào phát hiện ánh mắt anh trầm xuống, chỉ chăm chú áp tai nghe anh trả lời: “Em không hiểu à? Người như bọn anh đều rất biến thái, nơi nào không được thì phải tìm cảm giác chinh phục ở nơi khác.”
“Vậy anh cứ dính lấy em làm gì? Dứt khoát ngó lơ em từ khi ấy không được à?” Lãng phí thời gian và tình cảm.
“Không phải em nói vừa đến thành phố M, cũng chỉ gặp một người hợp ý là anh à? Anh đâu thể lấy mất hy vọng duy nhất của em.” Lần này anh dán mặt đến sát gò má của tôi để nói, nói xong cả câu thì mặt tôi cũng ướt át, nóng hổi.
Toi đời nhất là ở chỗ, nghe anh nói như vậy làm tôi nảy sinh cảm động, bờ môi đỏ mấp máy, do dự không biết nên mạnh mồm nói cảm ơn không. Đúng là nhờ anh mà tôi mới vượt qua những ngày gian nan xa lạ lúc mới đến thành phố này, anh dạy tôi rất nhiều cách sinh hoạt nhanh và tiện lợi ở thành phố M. Nhưng tôi còn đang tìm từ thì anh đã hỏi trước: “Cảm động không?”
Ánh sáng đèn chùm rực rỡ mông lung xoay tròn ngay trên mí mắt.
Tôi gật đầu, không phân rõ chấn động mãnh liệt kia là nhịp đập của tim mình hay là nhịp beat nữa.
Hàn Triệt nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cảm động thì hôn môi đi.”