Chương 9: “Đợt này thay đổi khẩu vị.”
Bên tai vang lên một âm thanh điện tử sắc bén ù ù, tôi cau mày không biết làm sao, vừa mới hé môi thì đã bị hòa tan vào sự thành thạo của anh.
Hôn được một nửa, trên đỉnh đầu có một cái áo bay xuống, ngăn cản triệt để ánh đèn sắc màu nhoang nhoáng bên người. Khoảnh khắc ấy, chúng tôi gần như đồng thời quàng tay lên cổ đối phương, hoàn toàn làm càn.
Nụ hôn cháy bỏng bị chiếc di động rung lên không ngừng của tôi cắt ngang.
Chỉ có một lớp áo khoác che đậy nhưng tôi lại suýt hít thở không thông. Đây chắc chắn là nụ hôn kích thích nhất tôi nhận được trong đời, không nói rõ được nguyên nhân. Có lẽ vì đối phương là một ED, cảm giác như đang hôn 'người khuyết tật' vậy.
Một sợi chỉ bạc rời ra, son môi của tôi gần như bị anh ăn sạch. Hàn Triệt thở hổn hển lấy hơi, rút khăn giấy nâng mặt tôi qua, giúp tôi lau sạch son môi bị lem. Khi thấy anh cầm khăn giấy đến gần tôi còn ngạc nhiên cơ. Trời ạ, tốt bụng vậy sao, còn bao cả khâu giải quyết hậu quả?
Nhưng ai biết động tác của anh thô lỗ như vậy, lau đến khi miệng tôi phát đau.
“Đệch, lại ăn một đống sáp.”
Rượu vào thấy bản tính, có thể thấy được anh cũng chẳng phải quý ông đích thực. Tôi cau mày quay đầu đi, nói đau.
Anh đưa khăn đến trước mắt tôi: “Em tự lau đi.”
Tôi căm phẫn bĩu môi, trong lòng mắng anh hôn xong trở mặt, đúng chuẩn trai đểu không lẫn vào đâu được. Tôi đang định nhận khăn tay thì anh lại tiếp tục lau giúp tôi, lần này không dùng giấy mà dùng ngón cái lau từng tí một, dịu dàng hơn nhiều. “Tối lửa tắt đèn thế này, đến anh còn không nhìn rõ, em đừng càng lau càng xấu.”
Tôi hoàn toàn không biết rằng mặt của tôi bị son môi màu đỏ lửa bôi cho lem nhem như dị ứng.
“Hứ, không phải anh nói muốn ăn cá lư hấp à, sao hôm nay thấy thịt kho tàu cũng cho vào miệng được thế?” Nguyên tắc cũng không cứng nhắc lắm nhỉ.
Anh hôn đã miệng rồi, giọng nói hàm chứa hưng phấn: “Đợt này đổi khẩu vị.”
Lau cho tôi xong, anh nâng mặt tôi về phía đèn rồi quay mặt tôi ngắm trái ngắm phải, rất tập trung. Gương mặt trái xoan của tôi bị anh ấp trong tay như viên dạ minh châu vừa được bảo dưỡng, cảm giác như được che chở quá độ.
Tôi hơi mất tự nhiên, bắt đầu đánh pháo miệng: “Có phải bên dưới không được nên bên trên mới giỏi thế không?” Âm rung nho nhỏ chính là âm lưỡi từ miệng tôi phát ra.
“Anh xem như em đang khen anh.” Anh hoàn toàn không bị chọc trúng điểm nhạy cảm, có cảm giác như còn tự hào vì mình ED vậy.
Một rưỡi sáng, anh đón xe đưa tôi về nhà. Trong xe lay động, ánh nghê hồng nhàn nhạt xẹt qua khuôn mặt, chúng tôi nói chuyện câu được câu không, chủ đề cũng chẳng thống nhất, lúc cái này lúc cái kia.
“Thực ra em vẫn luôn không hiểu sao Summer lại chia tay Tom.” Chúng tôi đang bàn đến một bộ điện ảnh tên là '500 Days of Summer'.
“Hai người chia tay nhau cũng không cần lý do mạnh mẽ gì cả. Có đôi khi chỉ nháy mắt đã sinh ra quyết định này.” Anh khép mắt lại, giọng nói miễn cưỡng.
Tôi chớp chớp mắt, nhỏ giọng than thở: “Đậu má, khốn nạn thật.” Tuy rằng cực giống lý do chia tay trước kia của tôi, nhưng bình tĩnh ngẫm kỹ lại thì, không đúng, tôi sẽ không chấp nhận câu trả lời máu lạnh như thế.
Đúng là tôi thường bất chợt nảy ra ý định chia tay trong đầu thật, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ tìm ra cái cớ biện minh. Ví dụ như tôi tiết kiệm tiền cho đối phương, khẩu âm của anh ấy hơi nặng, hoặc là anh ấy răng hô, không tiện hôn môi gì đó. Cách nói của Hàn Triệt chẳng khác nào gom chung tôi vào hàng cặn bã.
Lúc xuống xe, anh nhìn khu nhà tối đen, dặn tài xế đừng đi vội, thấp giọng chửi thầm: “Khu nhà rách nát gì mà chẳng có đèn, thiết kế kiểu gì đấy.”
Tôi chỉ vào ngọn đèn treo chiếu sáng trước cửa phòng an ninh: “Kia, đèn kia kìa.”
Anh cười nhạo khinh thường: “Trăng còn sáng hơn nó.”
Anh không nói sẽ theo tôi vào, nhưng lại đi cùng tôi đến bên trong, chúng tôi im lặng suốt nửa đường.
Rạng sáng đầu hạ hơi lành lạnh, gió thổi chút hơi cồn còn lại trong người tôi bay biến. Không biết lần sau đến khi nào mới có thể hẹn nhau, tôi cảm khái: “Quen biết anh tốt thật đấy, chắc sau này em nhìn đàn ông sẽ chuẩn hơn nhiều.”
“Ừ, cơ bản gặp được người như anh một lần là chỉ số thông minh sẽ bình thường đi một ít. Sau đó tỷ lệ bị đàn ông lừa coi như bằng không.”
“Nói không chừng sau này còn có thể so chiêu với dân chơi lão luyện.” Tôi đắc ý, cho là mình đã nắm giữ rất nhiều tri thức quan trọng.
Anh nhìn tôi với vẻ khó hiểu: “Em nghĩ như nào thì gọi là dân chơi?”
“Chỉ chơi chân giữa, không chơi chân tình?”
Anh đứng lại, cười nhạt hai tiếng, như thể muốn nói đáp án này thật hoang đường. Anh xoa gương mặt trắng nõn mịn màng của tôi, trêu tức nói: “Em gái, không chơi chân tình thì có gì vui đâu. Nếu thế thì thà đi tìm gái làng chơi còn hơn, tự do tự tại.”
“?” Thế định nghĩa như nào?
Đồng tử tôi phản chiếu hai bóng trăng, hai bóng anh, mà anh trong mắt tôi thì ngày càng phóng đại.
“Dân chơi là không để mình đổ gục.” Nụ hôn của anh bao trùm lấy tôi, nóng ẩm dài lâu, nhưng lại không hề khiến tôi đắm chìm. Không hiểu sao tôi lại tỉnh táo vô cùng, ngước mặt ngắm trăng, cứ như vừa bị dội cho một bát canh giải rượu lên đầu.
Cuộc sống vẫn cần tiếp tục, tuy tối hôm đó mất ngủ, nhưng tôi lại không buồn bã. Tôi không vội ngủ ngay, mà ngẫm lại những lời của anh rồi phân tích tỉ mỉ. Không ngờ lại cảm thấy rất thú vị. Tôi dùng ngón tay miết nhẹ môi mình, vùi vào chăn cười rộ lên, đúng là hoang đường, thú vị thật đấy.
Vài ngày sau, một người cũ quan hệ khá tốt với tôi tới thành phố M công tác, nói mời tôi đi ăn. Tôi rảnh rỗi mà, thế là nhiệt tình đồng ý. Nhưng đúng hôm đó Hàn Triệt lại hỏi tôi đến chơi không, chỗ anh ít người nên chán quá.
Rõ ràng anh coi tôi thành người đến góp cho đủ số, tôi đáp lại: [Đi ăn với bạn trai cũ rồi, không rảnh.]
Anh vô liêm sỉ đáp: [Ăn với nhau mà còn có thể ăn đến tận sau nửa đêm à? Với cái dạ dày gà con của em thì đến chín giờ là hòm hòm rồi. Chờ em đấy.]
[Chẳng may ăn xong, sau nửa đêm có hoạt động khác thì sao?]
[Thì căng lắm là đến một giờ chứ gì. Một giờ qua đây nhé? Hôm nay bọn anh chơi thâu đêm.]
Mình thân lắm hả? Xin anh đấy được không, anh là người từng làm tổn thương em đấy.
Tôi buồn bực không muốn tới hẹn. Chủ yếu là bạn trai cũ lải nhà lải nhải gợi tôi nhớ tới lần chia tay với anh ta khi trước, cực kỳ ảnh hưởng tâm trạng.
Tôi bỗng nhiên phát hiện mình còn chẳng bằng Hàn Triệt, ít ra khi anh không hứng thú với tôi còn rất kiên nhẫn, đầy nhân tính để ý đến lòng tự trọng của tôi, trái lương tâm khen ngợi tôi. Còn tôi khi đối mặt với chế phẩm thô ráp không lọt vào mắt thì còn chẳng thể ra vẻ kiên nhẫn có lệ với đối phương.
Tám giờ hai mươi, tôi vừa rửa mặt xong thì Hàn Triệt lại nhắn tin tới: [Đến không? Giới thiệu một anh cao ráo đẹp trai nhiều tiền cho em này.]
Tưởng tôi mới mười tám à? Tổng hợp giá trị ba cái này thì ai vượt nổi Hàn Triệt nhà anh: [Cao ráo đẹp trai nhiều tiền cộng thêm ED à?]
Anh gửi tôi một chuỗi câm nín, tôi vừa thoa mỹ phẩm dưỡng da vừa nghĩ mãi, có phải tại tôi cứ nói đi nói lại nên anh khó chịu không?
Ngay khi tôi đang xoắn xuýt xem nên làm thế nào để thoải mái gỡ được đề tài kia, thì anh lại nhắn tới: [Không phải ông nào ED cũng thành thật nói cho em biết đâu…]
Tôi ngửi được ít mùi suy sụp thì phải?
[Bọn họ sẽ nói với em là mình rất đỉnh, bao cô bạn gái cũ của họ đều sung sướng ngất trời, sau đó tung tăng lừa em lên giường, ba centimet, năm giây, còn hỏi em có sướng không, có đau không. Thời gian hút điếu thuốc sau khi chơi xong còn lâu hơn nguyên trận. Còn em thì sẽ phối hợp diễn trò, sợ tổn thương lòng tự tôn của người ta nên nào dám chê người ta không được.]
Tôi không biết nên trả lời kiểu gì nữa, cảm giác vượt qua phạm vi kinh nghiệm của tôi, chỉ có thể đáp lời bằng một chuỗi câm nín.
[Gõ nhiều chữ như thế! Dạy học miễn phí! Đây đều là kiến thức phải ăn thiệt nhiều lắm mới học được đấy!]
Rõ ràng người này coi tôi là đội viên bù khuyết, gọi tới góp đủ số khi chơi trò chơi nhưng lại thiếu người. Tôi còn chưa nghĩ kỹ xem có nên gia nhập vào danh sách bạn bè của anh không, nhưng không thể phủ nhận, anh là người biết chơi nhất mà tôi quen ở thành phố M.
Sự kiên trì của anh không hề uổng phí, tôi chỉ xoắn xuýt đúng ba phút, đã cầm cả phấn lên rồi thì tin nhắn đòi mạng kia gửi tới: [Em gái, người ta nhớ em mà.]
Sến chúa.
Một hàng quạ đen kêu quang quác bay qua đầu tôi, tôi trợn mắt: [Em sẽ đến!]
Anh lập tức gửi liền một chuỗi...
[Hóa ra là thế à...]
[Đã thế thì...]
[Anh nhớ em lắm, Lâm Vẫn, anh muốn hôn em nữa cơ.]
[Anh cảm thấy em nghĩ ED cũng tốt, hay mình thử xem nhé?]
[Gớm quá, sởn cả gai ốc. Tốt nhất là khi em đến thì giới thiệu anh đẹp trai cao ráo nhiều tiền cho em đi.] Tôi cầm di động mà nổi da gà cả người, lớp nền bị cười đến mức nhăn hết cả.
Tên khốn này đáng yêu thật đấy.
[Được, xuống lầu luôn đi, anh ở ngay dưới nhà em!]
Tôi nhìn thời gian trên di động, lần đầu tiên có cảm giác: 21 giờ, đêm vừa mới bắt đầu.
Hôn được một nửa, trên đỉnh đầu có một cái áo bay xuống, ngăn cản triệt để ánh đèn sắc màu nhoang nhoáng bên người. Khoảnh khắc ấy, chúng tôi gần như đồng thời quàng tay lên cổ đối phương, hoàn toàn làm càn.
Nụ hôn cháy bỏng bị chiếc di động rung lên không ngừng của tôi cắt ngang.
Chỉ có một lớp áo khoác che đậy nhưng tôi lại suýt hít thở không thông. Đây chắc chắn là nụ hôn kích thích nhất tôi nhận được trong đời, không nói rõ được nguyên nhân. Có lẽ vì đối phương là một ED, cảm giác như đang hôn 'người khuyết tật' vậy.
Một sợi chỉ bạc rời ra, son môi của tôi gần như bị anh ăn sạch. Hàn Triệt thở hổn hển lấy hơi, rút khăn giấy nâng mặt tôi qua, giúp tôi lau sạch son môi bị lem. Khi thấy anh cầm khăn giấy đến gần tôi còn ngạc nhiên cơ. Trời ạ, tốt bụng vậy sao, còn bao cả khâu giải quyết hậu quả?
Nhưng ai biết động tác của anh thô lỗ như vậy, lau đến khi miệng tôi phát đau.
“Đệch, lại ăn một đống sáp.”
Rượu vào thấy bản tính, có thể thấy được anh cũng chẳng phải quý ông đích thực. Tôi cau mày quay đầu đi, nói đau.
Anh đưa khăn đến trước mắt tôi: “Em tự lau đi.”
Tôi căm phẫn bĩu môi, trong lòng mắng anh hôn xong trở mặt, đúng chuẩn trai đểu không lẫn vào đâu được. Tôi đang định nhận khăn tay thì anh lại tiếp tục lau giúp tôi, lần này không dùng giấy mà dùng ngón cái lau từng tí một, dịu dàng hơn nhiều. “Tối lửa tắt đèn thế này, đến anh còn không nhìn rõ, em đừng càng lau càng xấu.”
Tôi hoàn toàn không biết rằng mặt của tôi bị son môi màu đỏ lửa bôi cho lem nhem như dị ứng.
“Hứ, không phải anh nói muốn ăn cá lư hấp à, sao hôm nay thấy thịt kho tàu cũng cho vào miệng được thế?” Nguyên tắc cũng không cứng nhắc lắm nhỉ.
Anh hôn đã miệng rồi, giọng nói hàm chứa hưng phấn: “Đợt này đổi khẩu vị.”
Lau cho tôi xong, anh nâng mặt tôi về phía đèn rồi quay mặt tôi ngắm trái ngắm phải, rất tập trung. Gương mặt trái xoan của tôi bị anh ấp trong tay như viên dạ minh châu vừa được bảo dưỡng, cảm giác như được che chở quá độ.
Tôi hơi mất tự nhiên, bắt đầu đánh pháo miệng: “Có phải bên dưới không được nên bên trên mới giỏi thế không?” Âm rung nho nhỏ chính là âm lưỡi từ miệng tôi phát ra.
“Anh xem như em đang khen anh.” Anh hoàn toàn không bị chọc trúng điểm nhạy cảm, có cảm giác như còn tự hào vì mình ED vậy.
Một rưỡi sáng, anh đón xe đưa tôi về nhà. Trong xe lay động, ánh nghê hồng nhàn nhạt xẹt qua khuôn mặt, chúng tôi nói chuyện câu được câu không, chủ đề cũng chẳng thống nhất, lúc cái này lúc cái kia.
“Thực ra em vẫn luôn không hiểu sao Summer lại chia tay Tom.” Chúng tôi đang bàn đến một bộ điện ảnh tên là '500 Days of Summer'.
“Hai người chia tay nhau cũng không cần lý do mạnh mẽ gì cả. Có đôi khi chỉ nháy mắt đã sinh ra quyết định này.” Anh khép mắt lại, giọng nói miễn cưỡng.
Tôi chớp chớp mắt, nhỏ giọng than thở: “Đậu má, khốn nạn thật.” Tuy rằng cực giống lý do chia tay trước kia của tôi, nhưng bình tĩnh ngẫm kỹ lại thì, không đúng, tôi sẽ không chấp nhận câu trả lời máu lạnh như thế.
Đúng là tôi thường bất chợt nảy ra ý định chia tay trong đầu thật, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ tìm ra cái cớ biện minh. Ví dụ như tôi tiết kiệm tiền cho đối phương, khẩu âm của anh ấy hơi nặng, hoặc là anh ấy răng hô, không tiện hôn môi gì đó. Cách nói của Hàn Triệt chẳng khác nào gom chung tôi vào hàng cặn bã.
Lúc xuống xe, anh nhìn khu nhà tối đen, dặn tài xế đừng đi vội, thấp giọng chửi thầm: “Khu nhà rách nát gì mà chẳng có đèn, thiết kế kiểu gì đấy.”
Tôi chỉ vào ngọn đèn treo chiếu sáng trước cửa phòng an ninh: “Kia, đèn kia kìa.”
Anh cười nhạo khinh thường: “Trăng còn sáng hơn nó.”
Anh không nói sẽ theo tôi vào, nhưng lại đi cùng tôi đến bên trong, chúng tôi im lặng suốt nửa đường.
Rạng sáng đầu hạ hơi lành lạnh, gió thổi chút hơi cồn còn lại trong người tôi bay biến. Không biết lần sau đến khi nào mới có thể hẹn nhau, tôi cảm khái: “Quen biết anh tốt thật đấy, chắc sau này em nhìn đàn ông sẽ chuẩn hơn nhiều.”
“Ừ, cơ bản gặp được người như anh một lần là chỉ số thông minh sẽ bình thường đi một ít. Sau đó tỷ lệ bị đàn ông lừa coi như bằng không.”
“Nói không chừng sau này còn có thể so chiêu với dân chơi lão luyện.” Tôi đắc ý, cho là mình đã nắm giữ rất nhiều tri thức quan trọng.
Anh nhìn tôi với vẻ khó hiểu: “Em nghĩ như nào thì gọi là dân chơi?”
“Chỉ chơi chân giữa, không chơi chân tình?”
Anh đứng lại, cười nhạt hai tiếng, như thể muốn nói đáp án này thật hoang đường. Anh xoa gương mặt trắng nõn mịn màng của tôi, trêu tức nói: “Em gái, không chơi chân tình thì có gì vui đâu. Nếu thế thì thà đi tìm gái làng chơi còn hơn, tự do tự tại.”
“?” Thế định nghĩa như nào?
Đồng tử tôi phản chiếu hai bóng trăng, hai bóng anh, mà anh trong mắt tôi thì ngày càng phóng đại.
“Dân chơi là không để mình đổ gục.” Nụ hôn của anh bao trùm lấy tôi, nóng ẩm dài lâu, nhưng lại không hề khiến tôi đắm chìm. Không hiểu sao tôi lại tỉnh táo vô cùng, ngước mặt ngắm trăng, cứ như vừa bị dội cho một bát canh giải rượu lên đầu.
Cuộc sống vẫn cần tiếp tục, tuy tối hôm đó mất ngủ, nhưng tôi lại không buồn bã. Tôi không vội ngủ ngay, mà ngẫm lại những lời của anh rồi phân tích tỉ mỉ. Không ngờ lại cảm thấy rất thú vị. Tôi dùng ngón tay miết nhẹ môi mình, vùi vào chăn cười rộ lên, đúng là hoang đường, thú vị thật đấy.
Vài ngày sau, một người cũ quan hệ khá tốt với tôi tới thành phố M công tác, nói mời tôi đi ăn. Tôi rảnh rỗi mà, thế là nhiệt tình đồng ý. Nhưng đúng hôm đó Hàn Triệt lại hỏi tôi đến chơi không, chỗ anh ít người nên chán quá.
Rõ ràng anh coi tôi thành người đến góp cho đủ số, tôi đáp lại: [Đi ăn với bạn trai cũ rồi, không rảnh.]
Anh vô liêm sỉ đáp: [Ăn với nhau mà còn có thể ăn đến tận sau nửa đêm à? Với cái dạ dày gà con của em thì đến chín giờ là hòm hòm rồi. Chờ em đấy.]
[Chẳng may ăn xong, sau nửa đêm có hoạt động khác thì sao?]
[Thì căng lắm là đến một giờ chứ gì. Một giờ qua đây nhé? Hôm nay bọn anh chơi thâu đêm.]
Mình thân lắm hả? Xin anh đấy được không, anh là người từng làm tổn thương em đấy.
Tôi buồn bực không muốn tới hẹn. Chủ yếu là bạn trai cũ lải nhà lải nhải gợi tôi nhớ tới lần chia tay với anh ta khi trước, cực kỳ ảnh hưởng tâm trạng.
Tôi bỗng nhiên phát hiện mình còn chẳng bằng Hàn Triệt, ít ra khi anh không hứng thú với tôi còn rất kiên nhẫn, đầy nhân tính để ý đến lòng tự trọng của tôi, trái lương tâm khen ngợi tôi. Còn tôi khi đối mặt với chế phẩm thô ráp không lọt vào mắt thì còn chẳng thể ra vẻ kiên nhẫn có lệ với đối phương.
Tám giờ hai mươi, tôi vừa rửa mặt xong thì Hàn Triệt lại nhắn tin tới: [Đến không? Giới thiệu một anh cao ráo đẹp trai nhiều tiền cho em này.]
Tưởng tôi mới mười tám à? Tổng hợp giá trị ba cái này thì ai vượt nổi Hàn Triệt nhà anh: [Cao ráo đẹp trai nhiều tiền cộng thêm ED à?]
Anh gửi tôi một chuỗi câm nín, tôi vừa thoa mỹ phẩm dưỡng da vừa nghĩ mãi, có phải tại tôi cứ nói đi nói lại nên anh khó chịu không?
Ngay khi tôi đang xoắn xuýt xem nên làm thế nào để thoải mái gỡ được đề tài kia, thì anh lại nhắn tới: [Không phải ông nào ED cũng thành thật nói cho em biết đâu…]
Tôi ngửi được ít mùi suy sụp thì phải?
[Bọn họ sẽ nói với em là mình rất đỉnh, bao cô bạn gái cũ của họ đều sung sướng ngất trời, sau đó tung tăng lừa em lên giường, ba centimet, năm giây, còn hỏi em có sướng không, có đau không. Thời gian hút điếu thuốc sau khi chơi xong còn lâu hơn nguyên trận. Còn em thì sẽ phối hợp diễn trò, sợ tổn thương lòng tự tôn của người ta nên nào dám chê người ta không được.]
Tôi không biết nên trả lời kiểu gì nữa, cảm giác vượt qua phạm vi kinh nghiệm của tôi, chỉ có thể đáp lời bằng một chuỗi câm nín.
[Gõ nhiều chữ như thế! Dạy học miễn phí! Đây đều là kiến thức phải ăn thiệt nhiều lắm mới học được đấy!]
Rõ ràng người này coi tôi là đội viên bù khuyết, gọi tới góp đủ số khi chơi trò chơi nhưng lại thiếu người. Tôi còn chưa nghĩ kỹ xem có nên gia nhập vào danh sách bạn bè của anh không, nhưng không thể phủ nhận, anh là người biết chơi nhất mà tôi quen ở thành phố M.
Sự kiên trì của anh không hề uổng phí, tôi chỉ xoắn xuýt đúng ba phút, đã cầm cả phấn lên rồi thì tin nhắn đòi mạng kia gửi tới: [Em gái, người ta nhớ em mà.]
Sến chúa.
Một hàng quạ đen kêu quang quác bay qua đầu tôi, tôi trợn mắt: [Em sẽ đến!]
Anh lập tức gửi liền một chuỗi...
[Hóa ra là thế à...]
[Đã thế thì...]
[Anh nhớ em lắm, Lâm Vẫn, anh muốn hôn em nữa cơ.]
[Anh cảm thấy em nghĩ ED cũng tốt, hay mình thử xem nhé?]
[Gớm quá, sởn cả gai ốc. Tốt nhất là khi em đến thì giới thiệu anh đẹp trai cao ráo nhiều tiền cho em đi.] Tôi cầm di động mà nổi da gà cả người, lớp nền bị cười đến mức nhăn hết cả.
Tên khốn này đáng yêu thật đấy.
[Được, xuống lầu luôn đi, anh ở ngay dưới nhà em!]
Tôi nhìn thời gian trên di động, lần đầu tiên có cảm giác: 21 giờ, đêm vừa mới bắt đầu.