Chương 44: Nụ hôn đầu
Những ngày tiếp theo, họ tiếp tục giữ mối quan hệ bí mật của mình. Đông Thăng vẫn thường xuyên đến đón Khả Ny đi học, nhưng luôn cẩn thận để không bị ai phát hiện. Họ dành thời gian bên nhau sau giờ học, cùng nhau ôn bài và chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống.
Vốn dĩ là công cuộc điều trị tình trạng viêm sưng do hóa chất trên gương mặt Khả Ny phải mất thời gian một năm để hồi phục thế nhưng hễ có thời gian rảnh Võ Đông Thăng lại cùng cô đi thăm khám ở các bệnh viện, uống thuốc, truyền chất, thuốc bôi đều có đủ, nhờ vậy mà gương mặt Khả Ny cải thiện đáng kể. Mặt cô chỉ còn một vài hạt nhỏ li ti, chỉ cẩn cô cẩn thận che khuyết điểm sẽ hoàn toàn không nhận ra.
Bộ dạng xinh xắn đáng yêu ngày trước đã quay trở lại, mỗi ngày đến trưởng Khả Ny thu hút không ít ánh nhìn nam sinh làm cho Võ Đông Thăng phải ghen đỏ mắt. Chỉ muốn nói rõ cho bọn họ biết đây là người của anh, của anh có biết không?
Võ Đông Thăng đi cạnh cô, cả hai chuẩn bị vào lớp, dọc đường đi không biết có bao nhiêu người chào hỏi cô, làm quen, bắt chuyện
" Chào buổi sáng, Khả Ny "
Cô mỉm cười gật đầu với họ
" Hôm nay cậu rảnh không? Có thể đi karaoke với chúng mình không? "
" Xin lỗi mình bận rồi "
Lại có người không tiếc lời khen ngợi
" Hôm nay cậu xinh lắm "
" Cám ơn cậu "
Võ Đông Thăng cáu giận trừng đám người kia, bọn họ bị khí thế của anh dọa sợ liền không dám đến gần cô nữa.Dù vậy, trong lòng Đông Thăng vẫn không thể nguôi ngoai cảm giác ghen tuông và lo lắng. Anh không muốn ai khác ngoài anh được gần gũi với Khả Ny.
Trong lớp học, Khả Ny cố gắng không có những hành động quá đỗi thân mật với Đông Thăng để tránh gây sự chú ý.
Ra về, khi Võ Đông Thăng đang đợi Khả Ny ở cổng trường, anh thấy một nhóm nam sinh đang tụ tập nói chuyện về cô. Một trong số họ, có vẻ là người đứng đầu nhóm, nói với giọng đầy tự tin:
" Khả Ny ngày càng xinh đẹp, tại sao lúc trước tao không nhìn ra vậy? Tao phải tìm cách làm quen với cô ấy. "
Nghe thấy những lời đó, Đông Thăng không thể kìm nén được sự giận dữ. Anh bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhóm nam sinh.
" Bọn mày nên biết điều một chút. Khả Ny không phải là người để chúng mày làm phiền đâu."
Nhóm nam sinh giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của Đông Thăng. Họ nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, không dám đối đầu. Người đứng đầu nhóm lắp bắp:
" Chúng tôi chỉ nói chuyện thôi mà, không có ý gì đâu."
Võ Đông Thăng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt cảnh cáo rõ ràng. Nhóm nam sinh nhanh chóng rời đi, để lại Đông Thăng đứng đó với nỗi lo lắng trong lòng. Anh biết rằng Khả Ny đang thu hút sự chú ý của nhiều người, và anh phải cẩn thận hơn để bảo vệ cô.
Khi Khả Ny bước ra từ cổng trường, cô thấy Đông Thăng đang đứng chờ với vẻ mặt nghiêm trọng. Cô bước tới, nhẹ nhàng hỏi:
" Có chuyện gì vậy anh?"
Đông Thăng mỉm cười, cố gắng giấu đi nỗi lo lắng.
" Không có gì, chỉ là một số người muốn làm phiền em. Nhưng anh đã giải quyết xong rồi."
…
Buổi chiều tà, cả hai ngồi cùng nhau bên bờ hồ, mặt nước tĩnh lặng êm ả. Gò má Khả Ny dưới ánh hoàn hôn ửng hồng một mảng, trong trẻo đáng yêu. Võ Đông Thăng đã ở cạnh cô một khoảng thời gian rồi nhưng anh vẫn không bao giờ kịp thích nghi trước cảnh đẹp động lòng này, anh bất ngờ lấy từ trong balo ra một cây xương rồng nhỏ rồi đưa cho cô
" Cái này tặng em, quá kỷ niệm 4 tháng bên nhau" anh nói, ánh mắt đầy dịu dàng.
Khả Ny nhìn món quà có phần quen mắt
" Đây chẳng phải…lần trước bị em vô tình làm rụng hoa rồi sao? "
Lần này cây xương rồng nhỏ lại nở ra một đó hoa ra màu hoa đỏ rực cực kỳ bắt mắt. Võ Đông Thăng giải thích
" Nó tên là Tiểu Nữ Vương, vốn dĩ từ đầu nó đã dành cho em rồi, nói đúng hơn là cho Kathy nữ thần của anh. Nhưng bây giờ em đã ở ngay trước mặt rồi…vậy thì em nhận đi "
Khả Ny nhìn cây xương rồng nhỏ bé trong lòng bàn tay lại nhìn Võ Đông Thăng, anh thật sự rất ấm áp, anh luôn có những hành động nhỏ nhặt làm cho cô hạnh phúc, vui vẻ.
Ánh mắt cả hai giao nhau, Khả Ny chậm rãi tiến đến gần. Trái tim cô đập rộn ràng, mỗi bước chân như muốn tan biến vào khoảng không tĩnh lặng của buổi chiều. Võ Đông Thăng cũng không khác gì, nhịp tim anh tăng lên theo từng cử chỉ của Khả Ny. Cô đặt cây xương rồng xuống, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn vào mắt anh.
" Thăng "
Cô thì thầm, giọng nói ngọt ngào như gió thoảng
" Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em, luôn làm em cảm thấy thật đặc biệt. "
Võ Đông Thăng nhẹ nhàng đặt tay lên má Khả Ny, ngón tay anh chạm vào làn da mềm mại, cảm nhận sự ấm áp từ cô.
"Anh cũng cảm ơn em, Khả Ny. Em là ánh sáng trong cuộc đời anh, là người làm anh hiểu thế nào là hạnh phúc thực sự. "
Khả Ny cảm nhận được từng lời anh nói, cô không kiềm chế được nữa. Đôi mắt cô khép lại, môi cô tiến gần hơn, cảm nhận hơi thở của anh. Võ Đông Thăng cũng nhắm mắt lại, đôi môi của họ chạm nhau trong một nụ hôn ngọt ngào, đầy cảm xúc.
Nụ hôn đầu tiên, như một cơn gió dịu nhẹ, mang theo hương vị ngọt ngào của tình yêu. Khả Ny cảm thấy như mọi lo lắng, sợ hãi tan biến, chỉ còn lại cảm giác an lành, hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thương. Võ Đông Thăng cũng đắm chìm trong khoảnh khắc này, cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ Khả Ny.
Thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng thì thầm của gió, tiếng róc rách của mặt nước bên hồ. Mọi thứ dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hai trái tim đang hòa quyện vào nhau.
Khả Ny và Đông Thăng tách ra, đôi mắt họ mở ra, nhìn vào nhau với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Khả Ny cười nhẹ, đôi má ửng hồng càng thêm phần xinh đẹp.
Họ ngồi bên nhau cho đến khi ánh hoàng hôn tắt dần, bầu trời chuyển sang màu xanh đen. Đêm xuống, không khí trở nên mát mẻ hơn. Cô nắm chặt tay anh
" Chúng ta về thôi. Ngày mai còn nhiều việc phải làm."
Võ Đông Thăng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn khoảnh khắc đẹp đẽ này. Họ đứng lên, tay trong tay, bước đi trên con đường nhỏ dẫn về nhà. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, họ cảm nhận được tình yêu và sự kết nối mạnh mẽ giữa hai trái tim.
Vốn dĩ là công cuộc điều trị tình trạng viêm sưng do hóa chất trên gương mặt Khả Ny phải mất thời gian một năm để hồi phục thế nhưng hễ có thời gian rảnh Võ Đông Thăng lại cùng cô đi thăm khám ở các bệnh viện, uống thuốc, truyền chất, thuốc bôi đều có đủ, nhờ vậy mà gương mặt Khả Ny cải thiện đáng kể. Mặt cô chỉ còn một vài hạt nhỏ li ti, chỉ cẩn cô cẩn thận che khuyết điểm sẽ hoàn toàn không nhận ra.
Bộ dạng xinh xắn đáng yêu ngày trước đã quay trở lại, mỗi ngày đến trưởng Khả Ny thu hút không ít ánh nhìn nam sinh làm cho Võ Đông Thăng phải ghen đỏ mắt. Chỉ muốn nói rõ cho bọn họ biết đây là người của anh, của anh có biết không?
Võ Đông Thăng đi cạnh cô, cả hai chuẩn bị vào lớp, dọc đường đi không biết có bao nhiêu người chào hỏi cô, làm quen, bắt chuyện
" Chào buổi sáng, Khả Ny "
Cô mỉm cười gật đầu với họ
" Hôm nay cậu rảnh không? Có thể đi karaoke với chúng mình không? "
" Xin lỗi mình bận rồi "
Lại có người không tiếc lời khen ngợi
" Hôm nay cậu xinh lắm "
" Cám ơn cậu "
Võ Đông Thăng cáu giận trừng đám người kia, bọn họ bị khí thế của anh dọa sợ liền không dám đến gần cô nữa.Dù vậy, trong lòng Đông Thăng vẫn không thể nguôi ngoai cảm giác ghen tuông và lo lắng. Anh không muốn ai khác ngoài anh được gần gũi với Khả Ny.
Trong lớp học, Khả Ny cố gắng không có những hành động quá đỗi thân mật với Đông Thăng để tránh gây sự chú ý.
Ra về, khi Võ Đông Thăng đang đợi Khả Ny ở cổng trường, anh thấy một nhóm nam sinh đang tụ tập nói chuyện về cô. Một trong số họ, có vẻ là người đứng đầu nhóm, nói với giọng đầy tự tin:
" Khả Ny ngày càng xinh đẹp, tại sao lúc trước tao không nhìn ra vậy? Tao phải tìm cách làm quen với cô ấy. "
Nghe thấy những lời đó, Đông Thăng không thể kìm nén được sự giận dữ. Anh bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhóm nam sinh.
" Bọn mày nên biết điều một chút. Khả Ny không phải là người để chúng mày làm phiền đâu."
Nhóm nam sinh giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của Đông Thăng. Họ nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, không dám đối đầu. Người đứng đầu nhóm lắp bắp:
" Chúng tôi chỉ nói chuyện thôi mà, không có ý gì đâu."
Võ Đông Thăng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt cảnh cáo rõ ràng. Nhóm nam sinh nhanh chóng rời đi, để lại Đông Thăng đứng đó với nỗi lo lắng trong lòng. Anh biết rằng Khả Ny đang thu hút sự chú ý của nhiều người, và anh phải cẩn thận hơn để bảo vệ cô.
Khi Khả Ny bước ra từ cổng trường, cô thấy Đông Thăng đang đứng chờ với vẻ mặt nghiêm trọng. Cô bước tới, nhẹ nhàng hỏi:
" Có chuyện gì vậy anh?"
Đông Thăng mỉm cười, cố gắng giấu đi nỗi lo lắng.
" Không có gì, chỉ là một số người muốn làm phiền em. Nhưng anh đã giải quyết xong rồi."
…
Buổi chiều tà, cả hai ngồi cùng nhau bên bờ hồ, mặt nước tĩnh lặng êm ả. Gò má Khả Ny dưới ánh hoàn hôn ửng hồng một mảng, trong trẻo đáng yêu. Võ Đông Thăng đã ở cạnh cô một khoảng thời gian rồi nhưng anh vẫn không bao giờ kịp thích nghi trước cảnh đẹp động lòng này, anh bất ngờ lấy từ trong balo ra một cây xương rồng nhỏ rồi đưa cho cô
" Cái này tặng em, quá kỷ niệm 4 tháng bên nhau" anh nói, ánh mắt đầy dịu dàng.
Khả Ny nhìn món quà có phần quen mắt
" Đây chẳng phải…lần trước bị em vô tình làm rụng hoa rồi sao? "
Lần này cây xương rồng nhỏ lại nở ra một đó hoa ra màu hoa đỏ rực cực kỳ bắt mắt. Võ Đông Thăng giải thích
" Nó tên là Tiểu Nữ Vương, vốn dĩ từ đầu nó đã dành cho em rồi, nói đúng hơn là cho Kathy nữ thần của anh. Nhưng bây giờ em đã ở ngay trước mặt rồi…vậy thì em nhận đi "
Khả Ny nhìn cây xương rồng nhỏ bé trong lòng bàn tay lại nhìn Võ Đông Thăng, anh thật sự rất ấm áp, anh luôn có những hành động nhỏ nhặt làm cho cô hạnh phúc, vui vẻ.
Ánh mắt cả hai giao nhau, Khả Ny chậm rãi tiến đến gần. Trái tim cô đập rộn ràng, mỗi bước chân như muốn tan biến vào khoảng không tĩnh lặng của buổi chiều. Võ Đông Thăng cũng không khác gì, nhịp tim anh tăng lên theo từng cử chỉ của Khả Ny. Cô đặt cây xương rồng xuống, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn vào mắt anh.
" Thăng "
Cô thì thầm, giọng nói ngọt ngào như gió thoảng
" Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em, luôn làm em cảm thấy thật đặc biệt. "
Võ Đông Thăng nhẹ nhàng đặt tay lên má Khả Ny, ngón tay anh chạm vào làn da mềm mại, cảm nhận sự ấm áp từ cô.
"Anh cũng cảm ơn em, Khả Ny. Em là ánh sáng trong cuộc đời anh, là người làm anh hiểu thế nào là hạnh phúc thực sự. "
Khả Ny cảm nhận được từng lời anh nói, cô không kiềm chế được nữa. Đôi mắt cô khép lại, môi cô tiến gần hơn, cảm nhận hơi thở của anh. Võ Đông Thăng cũng nhắm mắt lại, đôi môi của họ chạm nhau trong một nụ hôn ngọt ngào, đầy cảm xúc.
Nụ hôn đầu tiên, như một cơn gió dịu nhẹ, mang theo hương vị ngọt ngào của tình yêu. Khả Ny cảm thấy như mọi lo lắng, sợ hãi tan biến, chỉ còn lại cảm giác an lành, hạnh phúc bên cạnh người mình yêu thương. Võ Đông Thăng cũng đắm chìm trong khoảnh khắc này, cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ Khả Ny.
Thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng thì thầm của gió, tiếng róc rách của mặt nước bên hồ. Mọi thứ dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hai trái tim đang hòa quyện vào nhau.
Khả Ny và Đông Thăng tách ra, đôi mắt họ mở ra, nhìn vào nhau với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Khả Ny cười nhẹ, đôi má ửng hồng càng thêm phần xinh đẹp.
Họ ngồi bên nhau cho đến khi ánh hoàng hôn tắt dần, bầu trời chuyển sang màu xanh đen. Đêm xuống, không khí trở nên mát mẻ hơn. Cô nắm chặt tay anh
" Chúng ta về thôi. Ngày mai còn nhiều việc phải làm."
Võ Đông Thăng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn khoảnh khắc đẹp đẽ này. Họ đứng lên, tay trong tay, bước đi trên con đường nhỏ dẫn về nhà. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, họ cảm nhận được tình yêu và sự kết nối mạnh mẽ giữa hai trái tim.