Chương 32
Nghe thấy Hạ Thính Nam bảo muốn nói chuyện, ngón tay bên người Từ Bỉnh Nhiên khẽ động đậy.
“Nói về cái gì?” Anh cúi người bắt đầu phân loại băng cassette.
Ánh mắt của Hạ Thính Nam dán chặt lấy thân hình anh, muốn nhìn vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên, nhưng anh lại cứ cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của cô.
“Còn nói cái gì? Từ Bỉnh Nhiên, anh đừng có giả vờ hồ đồ nữa. Nếu không nói ra em sẽ khó chịu chết mất. Anh không muốn nói cũng được, nghe em nói là được rồi.”
Động tác thu dọn băng cassette của anh trở nên chậm chạp.
Hạ Thính Nam nghiêm túc: “Năm đó em sai khi hủy kết bạn với anh, sau này muốn thêm lại mà mãi vẫn không được chấp nhận. Em tưởng anh không muốn quan tâm đến em, vì thế mới không dám liên lạc với anh. Thật sự em không phải là… không phải là không muốn gặp anh.”
Những lời cô nói năm đó ít nhiều đã làm anh bị tổn thương. Sau đó Từ Bỉnh Nhiên không chủ động liên lạc với cô, mà cô lại không liên lạc được với anh. Vì vậy Hạ Thính Nam tự nghĩ rằng anh không chịu được cô nữa, từ bỏ việc thích cô.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Anh chưa từng nghĩ sẽ không quan tâm em nữa.”
Tiếng nói nhẹ nhàng, xem lẫn với âm thanh trò chơi, nhưng Hạ Thính Nam vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng. Cơn giận vô cớ xuất phát từ trong lòng, Hạ Thính Nam vốn có nhiều lời muốn nói, song giờ mở miệng lại nói không nên lời.
“Năm đó người theo đuổi em suốt ba bốn năm là anh. Mọi người xung quanh đều cho rằng anh là bạn trai của em, giết chết bao hoa đào của em. Sau đó người đột nhiên biến mất cũng là anh.”
“Anh nói chưa từng nghĩ sẽ không quan tâm em nữa, vậy tại sao khi em kết bạn với anh, anh lại không đồng ý? Sao em gọi anh không nhấc máy? Sao anh không liên lạc với em, Từ Bỉnh Nhiên, anh nói có vô lý hay không? Cho dù anh không còn thích em, nhưng chúng ta đã quen nhau nhiều năm vậy rồi, cũng là bạn bè được mà?”
“Lại nhắc đến thời gian thực tập, em không có quan hệ gì với người đàn ông kia, tự dưng anh lại đến tìm người ta.”
Cô bắt đầu kể về chuyện cũ, muốn biết rõ ràng mọi thứ.
Khi còn là học sinh năm cuối, cô ở trong kí túc xá của công ty nước ngoài mà cô đang thực tập gần trường.
Hồi đó Từ Bỉnh Nhiên đang là cảnh sát đặc nhiệm, ngày ngày ngoài huấn luyện cũng chỉ huấn luyện, gần như không có ngày nghỉ. Tuy nhiên anh vẫn cố gắng sắp xếp thời gian đến gặp cô, dần dần các đồng nghiệp sống cùng một toà nhà với cô đều có ấn tượng với anh. Huống chi ngoại hình và vóc dáng của Từ Bỉnh Nhiên vô cùng nổi bật, muốn người khác không chú ý đến cũng khó.
Lúc ấy có một đồng nghiệp nam làm cùng dự án với cô, thường xuyên nói chuyện, vì vậy mối quan hệ giữa hai người khá tốt. Hai người thường xuyên ăn cơm cùng nhau, đôi lúc còn cùng nhau tan làm.
Cô không biết tại sao Từ Bỉnh Nhiên lại có phương thức liên lạc của đồng nghiệp kia. Dưới tình huống cô không biết gì, họ đã có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với nhau.
Kế đó đồng nghiệp kia bắt đầu giữ khoảng cách với Hạ Thính Nam. Không lâu sau đó, trong công ty xuất hiện những tin đồn xấu về cô, ví dụ như cô có quan hệ nam nữ hỗn loạn với nhiều đàn ông, hơn nữa còn có xu thế ngày một nghiêm trọng.
Dù Hạ Thính Nam có lạc quan đến đâu đi nữa, cô vẫn chỉ là một cô gái mới ngoài hai mươi. Hơn nữa khoảng thời gian đó cô rất bận rộn, tâm trạng lúc nào cũng phiền muộn, lại vài lần bắt gặp người khác bàn tán sau lưng mình. Hạ Thính Nam tựa như một thùng dầu bị châm lửa, cả người luôn muốn bốc cháy.
Cô cần một đối tượng để trút hết cơn giận của mình, vì vậy ngòi súng đã chĩa về người mà cô cho rằng là người khởi xướng tất cả chuyện này – Từ Bỉnh Nhiên.
Sau này nghĩ lại, Từ Bỉnh Nhiên là người như thế nào chẳng lẽ cô không rõ. Người mà cô nên trút giận rõ ràng chính là đồng nghiệp nam kia, không biết anh ta đã thả ra bên ngoài những tin đồn lung tung nào về Hạ Thính Nam.
Nhưng mà lúc ấy cô còn quá trẻ, mắc phải những sai lầm mà người trẻ thường có, mềm nắn rắn buông [*], thích trút giận lên bản thân và những người thân xung quanh mình.
[*] Mềm nắn rắn buông: Với kẻ yếu đuối thì lấn át, đối với người cứng cỏi thì nhân nhượng.
Trong cơn tức giận, cô đã xoá hết thông tin liên lạc của Từ Bỉnh Nhiên. Sau đó Từ Bỉnh Nhiên đến tìm cô vài lần, song vì lửa giận chưa tắt nên cô nhẫn tâm không gặp anh. Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, muốn kết bạn Wechat với anh thì anh không còn quan tâm tới cô.
Kết thúc khoảng thời gian thực tập, cô rời khỏi công ty kia, trước khi đi còn cãi nhau một trận rất to với đồng nghiệp nam đó. Kế đó thì viết luận văn, chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp, tìm việc rồi lại đổi việc, mọi thứ chồng chất, cả cơ thể và tâm hồn của Hạ Thính Nam đều trong trạng thái bận rộn, đừng nói đến việc liên lạc với Từ Bỉnh Nhiên.
Vả lại cũng do giận dỗi, hơn nữa cô là con gái, phải giữ thể diện, kết bạn với bạn anh lâu như vậy mà anh vẫn không đồng ý, dần dần cô không kiên trì tìm cách liên lạc với anh nữa.
Từ Bỉnh Nhiên đứng dậy giải thích: “Anh không nói gì với đồng nghiệp kia của em cả. Anh cũng không ngờ anh ta là người như vậy. Xin lỗi em.”
“Không, không, anh không làm gì sai cả. Hồi ấy là do em quá đáng.”
Nhìn thấy anh xin lỗi thành thật, Hạ Thính Nam càng thấy xấu hổ. Rõ ràng cô muốn nghiêm túc xin lỗi anh, không ngờ bản thân lại đột nhiên tức giận, cô vội vàng nói: “Em mới là người cần xin lỗi, tại em quá nóng nảy, anh không giận em phải không?”
Từ Bỉnh Nhiên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng, chỉ lắc đầu nhẹ.
Cô lại hỏi: “Vậy vì sao anh không đồng ý kết bạn với em?”
Từ Bỉnh Nhiên im lặng hai giây, đáp: “Không muốn quan tâm em nữa.”
Hạ Thính Nam: …….Hả?
Hạ Thính Nam: Vừa nãy anh mới nói anh chưa từng nghĩ sẽ không quan tâm em mà?
Từ Bỉnh Nhiên: Anh nói nhầm đó.
Hạ Thính Nam:?
Từ Bỉnh Nhiên: Đùa em đấy.
Hạ Thính Nam: Thế còn được.
Hạ Thính Nam vừa giận vừa buồn cười, tâm trạng dần được buông lỏng. Trước đó cô luôn cảm thấy có một tảng đá đè nặng trong lòng, bây giờ mọi thứ đã nói rõ ràng, cái gai trong lòng cũng được nhổ đi.
Nếu không giải quyết kịp thời, rất có thể hiểu lầm sẽ càng nghiêm trọng hơn, không hiểu sao vì một chuyện nhỏ như vậy mà hai người lại chiến tranh lạnh suốt ba năm.
Trong ba năm này, không phải cô chưa từng quan tâm đến Từ Bỉnh Nhiên, cô biết năm nào anh cũng sắp xếp thời gian về thăm ba mẹ. Có điều tiếc là trước giờ hai người không chạm mặt nhau, cô cứ tưởng là anh cố tình tránh mặt mình.
Cô biết sự nghiệp của anh thuận buồm xuôi gió, nhưng không biết rằng anh đã được điều về đây. Cô tưởng anh không có ý định quay lại. Cô cũng biết thi thoảng Từ Bỉnh Nhiên sẽ hỏi thăm tình hình của cô, nhưng anh lại không chủ động liên lạc với cô. Cô cho rằng mình và anh không thể quay lại như lúc xưa nữa.
Hạ Thính Nam bỗng gọi tên anh: “Từ Bỉnh Nhiên.”
Từ Bình ngước mắt nhìn cô.
Hạ Thính Nam ngắm nhìn anh, chân thành nói: “Em rất nhớ anh, thật đấy.”
Từ Bỉnh Nhiên sững sờ giây lát rồi mím môi cười, để lộ lúm đồng tiền và đôi lông mày dịu dàng vô cùng quen thuộc với Hạ Thính Nam.
Anh đáp: “Anh cũng vậy.”
Hạ Thính Nam mỉm cười tươi rói: “Vậy sau này chúng ta không chiến tranh lạnh nữa đúng không anh?”
Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi gật đầu dưới ánh mắt chờ đợi của cô.
Vì vậy mỗi ngày sau đó, cô đều đến nhà Từ Bỉnh Nhiên chơi game, tận lực thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt anh. Từ Bỉnh Nhiên có lúc sẽ chơi cùng cô, khi thì chỉ ngồi nhìn cô chơi, mọi thứ vẫn diễn ra tự nhiên như ngày trước.
Từ Bỉnh Nhiên biết cô cảm thấy xấu hổ vì năm đó đã hiểu lầm và nói những lời quá đáng với anh, nhưng thật ra anh không còn nhớ gì cả. Cũng có thể là anh cố tình quên đi những lời tổn thương ấy. Hình như chỉ là mấy câu nói ngắn gọn, cái gì mà dù không thích đồng nghiệp nam kia cũng sẽ không thích anh. Hoặc là anh quá phiền phức, không muốn gặp lại anh.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy đó chỉ là những lời nói trong lúc nóng giận của cô. Nhưng vào thời điểm ấy, đúng là những lời nói đó đã khiến anh tổn thương. Sự buồn bã trong lòng khiến anh mất ngủ, khó thở, không biết nên làm sao. Bây giờ nghĩ lại lòng vẫn đau âm ỉ.
Anh thất vọng vì Hạ Thính Nam không tin anh, cô không hề bố thí cho anh một chút thương hại nào cả. Dần dần anh đành chấp nhận mọi thứ.
Cuộc sống vô cùng kì diệu, có thể khiến chúng ta suy nghĩ thông suốt trong một khoảnh khắc không thể ngờ tới. Sau đó đưa sự tình vượt ngoài kiểm soát quay về đúng quỹ đạo của nó
******
Khoảng thời gian trước, Hạ Thính Nam thường xuyên gặp ác mộng, trong giấc mơ luôn xuất hiện những chuyện kì lạ, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ gì nữa.
Thật ra cô hiếm khi mơ thấy những chuyện đã xảy ra, mà đa số chính là cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người. Gần đây, cô lại mơ tới nguyên nhân gặp gỡ Từ Bỉnh Nhiên, một ngày nọ lần đầu cô mơ thấy thời còn là học sinh của mình.
Kể từ khi Từ Bỉnh Nhiên tỏ tình, anh dùng hành động của mình để chứng minh với Hạ Thính Nam rằng anh không hề nói đùa.
Không ngoài dự đoán, kết quả của Hạ Thính Nam vẫn cứ bình thường như trước, không thi đỗ bất kì trường nào trong thành phố. Vì vậy mẹ Hạ quyết định điền nguyện vọng cho cô vào một trường đại học ở xa, nhờ vậy cô mới được trải qua cuộc sống sinh viên.
Trường cô học cách chỗ của Từ Bỉnh Nhiên không quá xa, nhưng cũng không gần, đi ô tô mất ít nhất hai tiếng mới tới. Học viện Cảnh sát quản lí vô cùng nghiêm ngặt, tuy nhiên sau năm ba tất cả cũng được nới lỏng hơn nhiều. Chỉ cần được nghỉ hoặc đến ngày lễ, Từ Bỉnh Nhiên đều cố gắng đến trường thăm cô, hầu hết là đi về trong ngày, cực kì vất vả.
Điều này làm nhiều bạn học của Hạ Thính Nam tưởng Từ Bỉnh Nhiên là bạn trai của cô, đồng thời rất hâm mộ Hạ Thính Nam. Có điều nó cũng là nguyên nhân khiến cô trở thành cây vạn tuế độc thân, mãi không có cơ hội nở hoa.
Ban đầu cô còn kiên nhẫn giải thích với mọi người, nhưng về sau cũng mặc kệ suy nghĩ của họ.
Chỉ có bạn bè cực kì thân thiết mới biết sự tình thật giả thế nào, mà Tôn Nhã Thư là một trong số đó.
Hai ngày trước cô kể với Tôn Nhã Thư mình và Từ Bỉnh Nhiên đã làm lành.
Lúc thấy tin nhắn của Hạ Thính Nam, cô ấy suýt nữa ngã ra khỏi giường.
Gì cơ?……Làm lành là sao?………Quay lại rồi à?
Hai người gương vỡ lại lành ư?
Thấy giọng điệu khó tin, nói không nên lời của cô ấy, cô trực tiếp gọi thẳng cho Tôn Nhã Thư: “Này, cái gì mà quay lại, cái gì mà gương vỡ lại lành, cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi! Đâu phải là cậu không biết mình với anh ấy chưa từng yêu nhau.”
Tôn Nhã Thư là bạn thân nhất thời đại học của cô, cũng là người chứng kiến toàn bộ quá trình Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi cô và thời gian chiến tranh lạnh giữa hai người, ngoài ra còn khuyên cô vô số lần đồng ý ở bên Từ Bỉnh Nhiên. Tuy nhiên lúc đó Hạ Thính Nam chỉ mê muội người giấy, không muốn yêu đương, đặc biệt đối tượng còn là Từ Bỉnh Nhiên.
Tôn Nhã Thư cười hì hì: “Mình chỉ đùa cậu thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng chẳng có gì, đơn giản là nói rõ chuyện năm xưa thôi. Chuyện năm đó không phải việc lớn gì, bây giờ đã được giải quyết rõ ràng. Chỉ thế thoii.” Cô nói ngắn gọn đầu đuôi, giọng điệu bình tĩnh.
“Thế bây giờ hai người là…?”
“Kết thúc chiến tranh lạnh, ai cũng vui vẻ, anh em đồng lòng!”
“Anh ấy theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, sau đó hai người lại không liên lạc mấy năm, hai người các cậu không cảm thấy ngại à?” Tôn Nhã Thư tò mò hỏi.
Hạ Thính Nam suy nghĩ, đáp: “Cũng ổn, mới đầu còn hơi khó xử, qua vài ngày là ổn. Cậu cũng biết mình là người ai cũng có thể nói chuyện được mà. Huống hồ bây giờ Từ Bỉnh Nhiên không thích mình nữa, chuyện năm đó đã được làm rõ, không có gì phải khó xử cả.”
“Nhưng rất lâu rồi hai người không gặp nhau.”
“Mình với cậu cũng lâu rồi không gặp.”
“Mình với cậu đâu giống cậu và anh ấy, chúng ta vẫn thường xuyên liên lạc qua mạng. Nhưng cậu với Từ Bỉnh Nhiên chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài, không gặp mặt cũng không nói chuyện. Năng lực thích nghi của hai người mạnh quá đấy.” Tôn Nhã Thư biết cô là một người vô tư, nhưng không ngờ lại vô tư đến vậy.
“Mình và anh ấy lớn lên cùng nhau, ba năm chiến trạnh lạnh có tính là gì…..” Hạ Thính Nam không biết nói sao, “Nếu cậu không gặp ba mẹ vài năm, cậu cũng thấy ngại à? Mình thấy lúc học đại học cậu cũng không thường xuyên về nhà, chẳng lẽ tốt nghiệp về nhà thì không thân với ba mẹ nữa?”
“Không giống, đó là người thân mà.” Tôn Nhã Thư lẩm bẩm.
“Không giống ở đâu?”
Từ Bỉnh Nhiên cũng là người thân của cô, ngày xưa cô nói ba mẹ cô chính là ba mẹ của Từ Bỉnh Nhiên, đâu phải nói đùa. Ba mẹ Hạ coi Từ Bỉnh Nhiên như con con trai mình, thậm chí còn đối xử với anh tốt hơn với cô.
Nguyên nhân có lẽ là Từ Bỉnh Nhiên hiếu thảo hơn cô, mặc dù làm việc ở xa, anh vẫn thường xuyên liên lạc hỏi thăm ba mẹ Hạ. Còn cô, trừ những lúc chìa tay xin tiền, cô rất ít khi gọi về nhà.
Hạ Thính Nam cảm thấy không phải do mình vô tư, mà cơ bản là không có gì để cô phải khó xử cả. Có điều cô hơi khó chịu, xa cách lâu khiến hai người không còn thân thiết như trước.
Cô xem trang cá nhân của anh, thấy hầu hết các bài đăng đều là chia sẻ lại các tin tức từ Bộ Công An. Chỉ có vài dòng trạng thái là anh tự đăng, cô nhấn vào xem bài từ một năm trước, chỉ có ảnh mà không có mô tả, là một cái cây cổ thụ xanh um tươi tốt cùng với trời xanh mây trắng, có lẽ được chụp vào mùa hè.
Cô lại lướt tiếp xuống dưới, thấy không có gì thú vị.
Lúc này cô bỗng nhận được tin nhắn của Từ Bỉnh Nhiên, hỏi cô có ở nhà không.
“Nói về cái gì?” Anh cúi người bắt đầu phân loại băng cassette.
Ánh mắt của Hạ Thính Nam dán chặt lấy thân hình anh, muốn nhìn vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên, nhưng anh lại cứ cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của cô.
“Còn nói cái gì? Từ Bỉnh Nhiên, anh đừng có giả vờ hồ đồ nữa. Nếu không nói ra em sẽ khó chịu chết mất. Anh không muốn nói cũng được, nghe em nói là được rồi.”
Động tác thu dọn băng cassette của anh trở nên chậm chạp.
Hạ Thính Nam nghiêm túc: “Năm đó em sai khi hủy kết bạn với anh, sau này muốn thêm lại mà mãi vẫn không được chấp nhận. Em tưởng anh không muốn quan tâm đến em, vì thế mới không dám liên lạc với anh. Thật sự em không phải là… không phải là không muốn gặp anh.”
Những lời cô nói năm đó ít nhiều đã làm anh bị tổn thương. Sau đó Từ Bỉnh Nhiên không chủ động liên lạc với cô, mà cô lại không liên lạc được với anh. Vì vậy Hạ Thính Nam tự nghĩ rằng anh không chịu được cô nữa, từ bỏ việc thích cô.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Anh chưa từng nghĩ sẽ không quan tâm em nữa.”
Tiếng nói nhẹ nhàng, xem lẫn với âm thanh trò chơi, nhưng Hạ Thính Nam vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng. Cơn giận vô cớ xuất phát từ trong lòng, Hạ Thính Nam vốn có nhiều lời muốn nói, song giờ mở miệng lại nói không nên lời.
“Năm đó người theo đuổi em suốt ba bốn năm là anh. Mọi người xung quanh đều cho rằng anh là bạn trai của em, giết chết bao hoa đào của em. Sau đó người đột nhiên biến mất cũng là anh.”
“Anh nói chưa từng nghĩ sẽ không quan tâm em nữa, vậy tại sao khi em kết bạn với anh, anh lại không đồng ý? Sao em gọi anh không nhấc máy? Sao anh không liên lạc với em, Từ Bỉnh Nhiên, anh nói có vô lý hay không? Cho dù anh không còn thích em, nhưng chúng ta đã quen nhau nhiều năm vậy rồi, cũng là bạn bè được mà?”
“Lại nhắc đến thời gian thực tập, em không có quan hệ gì với người đàn ông kia, tự dưng anh lại đến tìm người ta.”
Cô bắt đầu kể về chuyện cũ, muốn biết rõ ràng mọi thứ.
Khi còn là học sinh năm cuối, cô ở trong kí túc xá của công ty nước ngoài mà cô đang thực tập gần trường.
Hồi đó Từ Bỉnh Nhiên đang là cảnh sát đặc nhiệm, ngày ngày ngoài huấn luyện cũng chỉ huấn luyện, gần như không có ngày nghỉ. Tuy nhiên anh vẫn cố gắng sắp xếp thời gian đến gặp cô, dần dần các đồng nghiệp sống cùng một toà nhà với cô đều có ấn tượng với anh. Huống chi ngoại hình và vóc dáng của Từ Bỉnh Nhiên vô cùng nổi bật, muốn người khác không chú ý đến cũng khó.
Lúc ấy có một đồng nghiệp nam làm cùng dự án với cô, thường xuyên nói chuyện, vì vậy mối quan hệ giữa hai người khá tốt. Hai người thường xuyên ăn cơm cùng nhau, đôi lúc còn cùng nhau tan làm.
Cô không biết tại sao Từ Bỉnh Nhiên lại có phương thức liên lạc của đồng nghiệp kia. Dưới tình huống cô không biết gì, họ đã có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với nhau.
Kế đó đồng nghiệp kia bắt đầu giữ khoảng cách với Hạ Thính Nam. Không lâu sau đó, trong công ty xuất hiện những tin đồn xấu về cô, ví dụ như cô có quan hệ nam nữ hỗn loạn với nhiều đàn ông, hơn nữa còn có xu thế ngày một nghiêm trọng.
Dù Hạ Thính Nam có lạc quan đến đâu đi nữa, cô vẫn chỉ là một cô gái mới ngoài hai mươi. Hơn nữa khoảng thời gian đó cô rất bận rộn, tâm trạng lúc nào cũng phiền muộn, lại vài lần bắt gặp người khác bàn tán sau lưng mình. Hạ Thính Nam tựa như một thùng dầu bị châm lửa, cả người luôn muốn bốc cháy.
Cô cần một đối tượng để trút hết cơn giận của mình, vì vậy ngòi súng đã chĩa về người mà cô cho rằng là người khởi xướng tất cả chuyện này – Từ Bỉnh Nhiên.
Sau này nghĩ lại, Từ Bỉnh Nhiên là người như thế nào chẳng lẽ cô không rõ. Người mà cô nên trút giận rõ ràng chính là đồng nghiệp nam kia, không biết anh ta đã thả ra bên ngoài những tin đồn lung tung nào về Hạ Thính Nam.
Nhưng mà lúc ấy cô còn quá trẻ, mắc phải những sai lầm mà người trẻ thường có, mềm nắn rắn buông [*], thích trút giận lên bản thân và những người thân xung quanh mình.
[*] Mềm nắn rắn buông: Với kẻ yếu đuối thì lấn át, đối với người cứng cỏi thì nhân nhượng.
Trong cơn tức giận, cô đã xoá hết thông tin liên lạc của Từ Bỉnh Nhiên. Sau đó Từ Bỉnh Nhiên đến tìm cô vài lần, song vì lửa giận chưa tắt nên cô nhẫn tâm không gặp anh. Đợi đến khi cô bình tĩnh lại, muốn kết bạn Wechat với anh thì anh không còn quan tâm tới cô.
Kết thúc khoảng thời gian thực tập, cô rời khỏi công ty kia, trước khi đi còn cãi nhau một trận rất to với đồng nghiệp nam đó. Kế đó thì viết luận văn, chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp, tìm việc rồi lại đổi việc, mọi thứ chồng chất, cả cơ thể và tâm hồn của Hạ Thính Nam đều trong trạng thái bận rộn, đừng nói đến việc liên lạc với Từ Bỉnh Nhiên.
Vả lại cũng do giận dỗi, hơn nữa cô là con gái, phải giữ thể diện, kết bạn với bạn anh lâu như vậy mà anh vẫn không đồng ý, dần dần cô không kiên trì tìm cách liên lạc với anh nữa.
Từ Bỉnh Nhiên đứng dậy giải thích: “Anh không nói gì với đồng nghiệp kia của em cả. Anh cũng không ngờ anh ta là người như vậy. Xin lỗi em.”
“Không, không, anh không làm gì sai cả. Hồi ấy là do em quá đáng.”
Nhìn thấy anh xin lỗi thành thật, Hạ Thính Nam càng thấy xấu hổ. Rõ ràng cô muốn nghiêm túc xin lỗi anh, không ngờ bản thân lại đột nhiên tức giận, cô vội vàng nói: “Em mới là người cần xin lỗi, tại em quá nóng nảy, anh không giận em phải không?”
Từ Bỉnh Nhiên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng, chỉ lắc đầu nhẹ.
Cô lại hỏi: “Vậy vì sao anh không đồng ý kết bạn với em?”
Từ Bỉnh Nhiên im lặng hai giây, đáp: “Không muốn quan tâm em nữa.”
Hạ Thính Nam: …….Hả?
Hạ Thính Nam: Vừa nãy anh mới nói anh chưa từng nghĩ sẽ không quan tâm em mà?
Từ Bỉnh Nhiên: Anh nói nhầm đó.
Hạ Thính Nam:?
Từ Bỉnh Nhiên: Đùa em đấy.
Hạ Thính Nam: Thế còn được.
Hạ Thính Nam vừa giận vừa buồn cười, tâm trạng dần được buông lỏng. Trước đó cô luôn cảm thấy có một tảng đá đè nặng trong lòng, bây giờ mọi thứ đã nói rõ ràng, cái gai trong lòng cũng được nhổ đi.
Nếu không giải quyết kịp thời, rất có thể hiểu lầm sẽ càng nghiêm trọng hơn, không hiểu sao vì một chuyện nhỏ như vậy mà hai người lại chiến tranh lạnh suốt ba năm.
Trong ba năm này, không phải cô chưa từng quan tâm đến Từ Bỉnh Nhiên, cô biết năm nào anh cũng sắp xếp thời gian về thăm ba mẹ. Có điều tiếc là trước giờ hai người không chạm mặt nhau, cô cứ tưởng là anh cố tình tránh mặt mình.
Cô biết sự nghiệp của anh thuận buồm xuôi gió, nhưng không biết rằng anh đã được điều về đây. Cô tưởng anh không có ý định quay lại. Cô cũng biết thi thoảng Từ Bỉnh Nhiên sẽ hỏi thăm tình hình của cô, nhưng anh lại không chủ động liên lạc với cô. Cô cho rằng mình và anh không thể quay lại như lúc xưa nữa.
Hạ Thính Nam bỗng gọi tên anh: “Từ Bỉnh Nhiên.”
Từ Bình ngước mắt nhìn cô.
Hạ Thính Nam ngắm nhìn anh, chân thành nói: “Em rất nhớ anh, thật đấy.”
Từ Bỉnh Nhiên sững sờ giây lát rồi mím môi cười, để lộ lúm đồng tiền và đôi lông mày dịu dàng vô cùng quen thuộc với Hạ Thính Nam.
Anh đáp: “Anh cũng vậy.”
Hạ Thính Nam mỉm cười tươi rói: “Vậy sau này chúng ta không chiến tranh lạnh nữa đúng không anh?”
Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi gật đầu dưới ánh mắt chờ đợi của cô.
Vì vậy mỗi ngày sau đó, cô đều đến nhà Từ Bỉnh Nhiên chơi game, tận lực thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt anh. Từ Bỉnh Nhiên có lúc sẽ chơi cùng cô, khi thì chỉ ngồi nhìn cô chơi, mọi thứ vẫn diễn ra tự nhiên như ngày trước.
Từ Bỉnh Nhiên biết cô cảm thấy xấu hổ vì năm đó đã hiểu lầm và nói những lời quá đáng với anh, nhưng thật ra anh không còn nhớ gì cả. Cũng có thể là anh cố tình quên đi những lời tổn thương ấy. Hình như chỉ là mấy câu nói ngắn gọn, cái gì mà dù không thích đồng nghiệp nam kia cũng sẽ không thích anh. Hoặc là anh quá phiền phức, không muốn gặp lại anh.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy đó chỉ là những lời nói trong lúc nóng giận của cô. Nhưng vào thời điểm ấy, đúng là những lời nói đó đã khiến anh tổn thương. Sự buồn bã trong lòng khiến anh mất ngủ, khó thở, không biết nên làm sao. Bây giờ nghĩ lại lòng vẫn đau âm ỉ.
Anh thất vọng vì Hạ Thính Nam không tin anh, cô không hề bố thí cho anh một chút thương hại nào cả. Dần dần anh đành chấp nhận mọi thứ.
Cuộc sống vô cùng kì diệu, có thể khiến chúng ta suy nghĩ thông suốt trong một khoảnh khắc không thể ngờ tới. Sau đó đưa sự tình vượt ngoài kiểm soát quay về đúng quỹ đạo của nó
******
Khoảng thời gian trước, Hạ Thính Nam thường xuyên gặp ác mộng, trong giấc mơ luôn xuất hiện những chuyện kì lạ, nhưng khi tỉnh dậy lại không nhớ gì nữa.
Thật ra cô hiếm khi mơ thấy những chuyện đã xảy ra, mà đa số chính là cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người. Gần đây, cô lại mơ tới nguyên nhân gặp gỡ Từ Bỉnh Nhiên, một ngày nọ lần đầu cô mơ thấy thời còn là học sinh của mình.
Kể từ khi Từ Bỉnh Nhiên tỏ tình, anh dùng hành động của mình để chứng minh với Hạ Thính Nam rằng anh không hề nói đùa.
Không ngoài dự đoán, kết quả của Hạ Thính Nam vẫn cứ bình thường như trước, không thi đỗ bất kì trường nào trong thành phố. Vì vậy mẹ Hạ quyết định điền nguyện vọng cho cô vào một trường đại học ở xa, nhờ vậy cô mới được trải qua cuộc sống sinh viên.
Trường cô học cách chỗ của Từ Bỉnh Nhiên không quá xa, nhưng cũng không gần, đi ô tô mất ít nhất hai tiếng mới tới. Học viện Cảnh sát quản lí vô cùng nghiêm ngặt, tuy nhiên sau năm ba tất cả cũng được nới lỏng hơn nhiều. Chỉ cần được nghỉ hoặc đến ngày lễ, Từ Bỉnh Nhiên đều cố gắng đến trường thăm cô, hầu hết là đi về trong ngày, cực kì vất vả.
Điều này làm nhiều bạn học của Hạ Thính Nam tưởng Từ Bỉnh Nhiên là bạn trai của cô, đồng thời rất hâm mộ Hạ Thính Nam. Có điều nó cũng là nguyên nhân khiến cô trở thành cây vạn tuế độc thân, mãi không có cơ hội nở hoa.
Ban đầu cô còn kiên nhẫn giải thích với mọi người, nhưng về sau cũng mặc kệ suy nghĩ của họ.
Chỉ có bạn bè cực kì thân thiết mới biết sự tình thật giả thế nào, mà Tôn Nhã Thư là một trong số đó.
Hai ngày trước cô kể với Tôn Nhã Thư mình và Từ Bỉnh Nhiên đã làm lành.
Lúc thấy tin nhắn của Hạ Thính Nam, cô ấy suýt nữa ngã ra khỏi giường.
Gì cơ?……Làm lành là sao?………Quay lại rồi à?
Hai người gương vỡ lại lành ư?
Thấy giọng điệu khó tin, nói không nên lời của cô ấy, cô trực tiếp gọi thẳng cho Tôn Nhã Thư: “Này, cái gì mà quay lại, cái gì mà gương vỡ lại lành, cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi! Đâu phải là cậu không biết mình với anh ấy chưa từng yêu nhau.”
Tôn Nhã Thư là bạn thân nhất thời đại học của cô, cũng là người chứng kiến toàn bộ quá trình Từ Bỉnh Nhiên theo đuổi cô và thời gian chiến tranh lạnh giữa hai người, ngoài ra còn khuyên cô vô số lần đồng ý ở bên Từ Bỉnh Nhiên. Tuy nhiên lúc đó Hạ Thính Nam chỉ mê muội người giấy, không muốn yêu đương, đặc biệt đối tượng còn là Từ Bỉnh Nhiên.
Tôn Nhã Thư cười hì hì: “Mình chỉ đùa cậu thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng chẳng có gì, đơn giản là nói rõ chuyện năm xưa thôi. Chuyện năm đó không phải việc lớn gì, bây giờ đã được giải quyết rõ ràng. Chỉ thế thoii.” Cô nói ngắn gọn đầu đuôi, giọng điệu bình tĩnh.
“Thế bây giờ hai người là…?”
“Kết thúc chiến tranh lạnh, ai cũng vui vẻ, anh em đồng lòng!”
“Anh ấy theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, sau đó hai người lại không liên lạc mấy năm, hai người các cậu không cảm thấy ngại à?” Tôn Nhã Thư tò mò hỏi.
Hạ Thính Nam suy nghĩ, đáp: “Cũng ổn, mới đầu còn hơi khó xử, qua vài ngày là ổn. Cậu cũng biết mình là người ai cũng có thể nói chuyện được mà. Huống hồ bây giờ Từ Bỉnh Nhiên không thích mình nữa, chuyện năm đó đã được làm rõ, không có gì phải khó xử cả.”
“Nhưng rất lâu rồi hai người không gặp nhau.”
“Mình với cậu cũng lâu rồi không gặp.”
“Mình với cậu đâu giống cậu và anh ấy, chúng ta vẫn thường xuyên liên lạc qua mạng. Nhưng cậu với Từ Bỉnh Nhiên chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài, không gặp mặt cũng không nói chuyện. Năng lực thích nghi của hai người mạnh quá đấy.” Tôn Nhã Thư biết cô là một người vô tư, nhưng không ngờ lại vô tư đến vậy.
“Mình và anh ấy lớn lên cùng nhau, ba năm chiến trạnh lạnh có tính là gì…..” Hạ Thính Nam không biết nói sao, “Nếu cậu không gặp ba mẹ vài năm, cậu cũng thấy ngại à? Mình thấy lúc học đại học cậu cũng không thường xuyên về nhà, chẳng lẽ tốt nghiệp về nhà thì không thân với ba mẹ nữa?”
“Không giống, đó là người thân mà.” Tôn Nhã Thư lẩm bẩm.
“Không giống ở đâu?”
Từ Bỉnh Nhiên cũng là người thân của cô, ngày xưa cô nói ba mẹ cô chính là ba mẹ của Từ Bỉnh Nhiên, đâu phải nói đùa. Ba mẹ Hạ coi Từ Bỉnh Nhiên như con con trai mình, thậm chí còn đối xử với anh tốt hơn với cô.
Nguyên nhân có lẽ là Từ Bỉnh Nhiên hiếu thảo hơn cô, mặc dù làm việc ở xa, anh vẫn thường xuyên liên lạc hỏi thăm ba mẹ Hạ. Còn cô, trừ những lúc chìa tay xin tiền, cô rất ít khi gọi về nhà.
Hạ Thính Nam cảm thấy không phải do mình vô tư, mà cơ bản là không có gì để cô phải khó xử cả. Có điều cô hơi khó chịu, xa cách lâu khiến hai người không còn thân thiết như trước.
Cô xem trang cá nhân của anh, thấy hầu hết các bài đăng đều là chia sẻ lại các tin tức từ Bộ Công An. Chỉ có vài dòng trạng thái là anh tự đăng, cô nhấn vào xem bài từ một năm trước, chỉ có ảnh mà không có mô tả, là một cái cây cổ thụ xanh um tươi tốt cùng với trời xanh mây trắng, có lẽ được chụp vào mùa hè.
Cô lại lướt tiếp xuống dưới, thấy không có gì thú vị.
Lúc này cô bỗng nhận được tin nhắn của Từ Bỉnh Nhiên, hỏi cô có ở nhà không.