Chương 33
Hạ Thính Nam trả lời anh chỉ bằng một từ: “Nhà.”
Từ Bỉnh Nhiên nói có chuyện muốn hỏi cô, một lúc nữa sẽ đến tìm cô.
Hạ Thính Nam tự nghĩ: Sao phải một lúc nữa, anh có thể đến ngay bây giờ mà.
Cô trực tiếp mở toang cửa sổ, kì học quân sự năm nhất giúp cô cao lên vài phân, dựa vào chiều cao hiện giờ, việc trèo cửa sổ quả thật quá dễ dàng.
Từ Bỉnh Nhiên vừa mới tắm xong, trên người còn vài giọt nước, anh cầm điện thoại trong tay, lẽ ra phải đang nói chuyện phiếm với Hạ Thính Nam sát vách mới đúng. Đột nhiên nhìn thấy Hạ Thính Nam xuất hiện, cả người Từ Bỉnh Nhiên cứng đờ tại chỗ, cơ bắp căng chặt, tay vô thức sờ vạt áo xác định xem mình có đang mặc áo hay không, vẻ mặt lúng túng không thể giải thích.
Hạ Thính Nam đột nhiên bật cười, mắt nheo lại thành một đường thẳng.
“Sao anh dễ bị dọa thế?” Trước kia đâu phải chưa thấy anh cởi trần bao giờ.
Vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên hơi kì quặc, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thường: “Không, anh chỉ thắc mắc sao em không đi cửa chính qua đây.”
“…….” Cô quên mất!
Hạ Thính Nam không còn là trẻ con, hơn nữa trong nhà chỉ có mỗi Từ Bỉnh Nhiên, cô không cần phải trốn tránh.
Không đúng, cũng không nhất định, nếu Từ Bỉnh Nhiên có bạn gái, cô vẫn phải tránh bị nghi ngờ.
“Quên mất không hỏi anh, anh đã có bạn gái chưa?” Cô tò mò hỏi.
“Có rồi.” Từ Bỉnh Nhiên trả lời rất nhanh.
Hạ Thính Nam lập tức hưng phấn, “Thật hả? Ai vậy? Anh có ảnh không?”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó nghiêng đầu một cách thản nhiên đáp: “Kia kìa.”
Cô nghi ngờ nhìn về phía anh chỉ, đập vào mắt là bộ đồng phục cảnh sát phẳng phiu sạch sẽ.
Hạ Thính Nam: “…Trêu em vui lắm hả?”
Từ Bỉnh Nhiên mỉm cười.
Đột nhiên trong lòng Hạ Thính Nam nhảy lên một cái, đùa cợt hỏi: “Không phải là anh vẫn còn thích em đấy chứ?”
Cô tự nhủ trong lòng, có lẽ không đến mức đó, Từ Bỉnh Nhiên là ai cơ chứ, lâu vậy rồi chẳng lẽ vẫn còn thích cô.
Từ Bỉnh Nhiên đang định trả lời thì điện thoại reo.
Anh cầm điện thoại lên, là Tiết Khải.
“Vẫn chưa.”
“Chứng chỉ ở trong ngăn kéo.”
“Ngày mai báo lại, không sao hết.”
Hạ Thính Nam không hiểu anh đang nói gì, cô quay người đi đến chỗ tủ đựng đĩa game.
Không biết vấp phải thứ gì, ngón chân cô va vào góc bàn.
“Á!” Hạ Thính Nam không nhịn được hét lên một tiếng, ngã xuống bên cạnh cái tủ.
Từ Bỉnh Nhiên lập tức nhìn sang, đi tới ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn, “May mà không sao, móng chân không bị bật ra.”
Tiết Khải ở đầu bên kia ngạc nhiên kêu lên: ”Từ Bỉnh Nhiên, tôi nghe thấy tiếng con gái, cậu có bạn gái rồi hả?”
Từ Bỉnh Nhiên liêc nhìn dáng vẻ chột dạ của Hạ Thính Nam, trả lời: “Không phải, là em gái tôi.”
Nghe thấy anh trả lời, Hạ Thính Nam mỉm cười yên tâm.
Tiết Khải: “Ôi, tôi cứ tưởng cuối cùng Đại Từ của chúng ta cũng nghĩ thông rồi, không làm kẻ cuồng công việc nữa chứ.”
“Cậu không có chuyện gì làm hả?”
“…………Không, tôi còn có việc, tạm biệt!”
Sau khi cúp điện thoại, anh lại quan sát ngón chân của Hạ Thính Nam, phát hiện móng chân cái của cô bị xước một ít.
Hạ Thính Nam muốn co chân lại, nhưng đã bị Từ Bỉnh Nhiên nhanh nhẹn giữ chặt cổ chân.
Lòng bàn tay anh rất nóng, Hạ Thính Nam cảm giác như có một túi chườm nóng áp vào da mình. Cả trong và ngoài phần tiếp xúc đó đều vô cùng nóng.
Cô ngẩng đầu lên, muốn rụt chân lại: “Em không sao.”
Ánh mắt của Từ Bỉnh Nhiên chuyển từ cổ chân cô lên, nhìn thấy viền ren mờ màu đen thấp thoáng bên trong chiếc quần ngủ rộng rãi, nhìn tương đối quen thuộc, nhưng cũng khá lạ lẫm.
Cuối cùng anh vẫn buông tay đứng dậy, các ngón tay dùng lực cọ xát vào nhau, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc. Từ Bỉnh Nhiên thở ra một hơi, dìu Hạ Thính Nam đang khập khiễng ngồi xuống giường.
Giường mềm lún xuống, phác họa hình dáng cặp mông của Hạ Thính Nam.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Đợi anh lấy hộp y tế.”
“Không cần đâu.” Cô cảm thấy không quá nghiêm trọng, chỉ hơi đau một chút.
Từ Bỉnh Nhiên trả lời rất nhanh: “Vậy thôi.”
Anh rút cho Hạ Thính Nam hai tờ khăn giấy, để cô tự lau máu trên chân rồi xoay người vào bếp rót một cốc nước lạnh uống cạn.
Uống xong cốc nước nhưng có vẻ chưa hài lòng lắm, Từ Bỉnh Nhiên lại lấy thêm hai viên đá bỏ vào cốc, rót thêm nước uống cạn, phải mất một lúc các cơ bắp trên người mới dần thả lỏng.
Trong phòng, Hạ Thính Nam buồn bực lau máu ở đầu ngón chân vẫn còn hơi đau của mình, “Em muốn chơi Just Dance [*], sợ giờ không chơi được rồi.”
[*] Just Dance: Là một sê-ri trò chơi nhịp điệu được phát triển và phát hành bởi Ubisoft. Trong mỗi bài hát, người chơi sẽ nhìn thấy một chuỗi điệu nhảy được thực hiện bởi các vũ công và hình minh họa xuất hiện trên màn hình, làm theo những động tác đó và nhận được điểm số tương ứng theo cấp bậc OK – GOOD – SUPER và PERFECT.
Nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thính Nam nhìn Từ Bỉnh Nhiên vừa uống nước đi vào, hỏi: “À đúng rồi, anh muốn nói chuyện gì với em vậy?”
Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô, thư viện mà cô đang làm rộng không, có chỗ nào có thể tự học hay không.
Hạ Thính Nam: “Thư viện khu đó khá lớn, đến sớm có thể sẽ còn chỗ, đến muộn thì chưa chắc.”
Dù sao cũng có rất nhiều học sinh và sinh viên đến thư viện học bài, nên để giành được chỗ ngồi, họ đều đến từ sớm.
“Vậy em giữ một chỗ cho anh được không?”
Hạ Thính Nam thắc mắc: “Anh vào thư viện làm gì?”
Từ Bỉnh Nhiên lấy từ trong túi ra hai cuốn sách vô cùng quen thuộc với Hạ Thính Nam, đó là hai trong bốn cuốn Nghiên cứu Lịch sử Đảng. Từ Bỉnh Nhiên lắc nhẹ hai cuốn sách, “Em phải học Lịch sử Đảng, anh cũng vậy.”
Họ không chỉ phải kiểm tra lịch sử Đảng, còn phải tham gia khóa đào tạo cảnh sát, thường xuyên bị kiểm tra bất ngờ. Thành tích các bài kiểm tra liên quan đến việc thăng chức cuối năm, vì vậy không chỉ có áp lực công việc, mà áp lực học hành rất lớn.
Năm ngoái, nội bộ tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên giữa các phòng ban với nhau. Từ Bỉnh Nhiên không bị chọn trúng, nhưng đội trưởng của đại đội khác đã được chọn làm đại diện cho chi đội đó tham gia sát hạch. Kết quả người đó lại là người duy nhất trong dánh sách sát hạch ngẫu nhiên không đạt điểm chuẩn.
Bộ Chính trị đã ban hành một văn bản cùng với thông báo phê bình trên trang chủ Thành ủy. Tên của đội trưởng đó và đơn vị “Chi đội Trị an” được đăng trên trang mạng của Hội đồng Thành phố, vô cùng mất mặt.
Lãnh đạo chi đội dạy cho bọn họ một bài học, yêu cầu mọi người phải tăng cường học tập. Nhưng đây không phải điều tồi tệ nhất, thảm nhất là Bộ Chính trị yêu cầu tất cả thành viên của chi đội phải tham gia sát hạch, mọi người đều bị kéo xuống nước, đúng là tai bay vạ gió.
Các thành viên của chi đội khác đều phì cười khi chứng kiến kết cục này.
Để sự việc đó tránh tái diễn trong năm nay, trước khi thành phố tiến hành sát hạch, chính ủy yêu cầu nội bộ chi đội tiến hành kiểm tra trước, lôi những cá nhân không đạt yêu cầu ra phê bình, giết gà dọa khỉ, cảnh cáo toàn bộ chi đội, đảm bảo mọi người đều phải nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ sát hạch.
Từ Bỉnh Nhiên: “Cuối tuần này em đi làm phải không? Thứ bảy anh qua, em giữ một chỗ giúp anh nhé?”
Hạ Thính Nam hơi do dự: “Nhưng mà việc giữ chỗ này,…”
“Anh sẽ qua sớm thôi.”
Hàm ý của anh là anh sẽ không chiếm chỗ mà không dùng, Hạ Thính Nam hiểu điều đó nên gật đầu đồng ý.
Thật ra việc giữ chỗ dễ như trở bàn tay, mỗi tội cô sợ bị người khác bàn tán.
Thời đại học, mặc dù không thích học nhưng mỗi khi đến gần kì thi, cô cũng cắm chân ở thư viện để học bù các môn bị hổng kiến thức. Có một khoảng thời gian, Từ Bỉnh Nhiên rảnh rỗi nên đến cùng cô.
Thời điểm đó, Hạ Thính Nam gần như không phải học gì, vì vậy cô toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Ngày nào cô cũng ngồi ở vị trí đấy, chất đầy sách giáo khoa lên bàn, khỏi phải di chuyển hay mất công mang sách đến. Hơn nữa thời gian cô ở thư viện dài nên cũng không bị ai nói ra nói vào.
Kể từ khi Từ Bỉnh Nhiên đến thăm, sự nhiệt huyết của cô với thư viện giảm hơn hằn, vì cô không muốn dẫn anh đến đó. Cô vừa xấu hổ vừa thấy tội lỗi, Từ Bỉnh Nhiên bận rộn vất vả, rõ ràng có thể tranh thủ nghỉ ngơi, nhưng anh lại bôn ba khắp nơi, đến trường ăn không ngồi rồi với cô.
Ngày hôm đó cô nảy ra một ý tưởng, để Từ Bỉnh Nhiên biết khó mà lùi, cô cố tình trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Bình thường cô hay đến thư viện lúc tám giờ, nhưng hôm ấy trì hoãn đến gần trưa mới tới, bằng cách này có thể rút ngắn thời gian ở cạnh Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên không thoải mái lắm, đương nhiên anh biết là Hạ Thính Nam cố ý, song anh vẫn nhẫn nại chịu đựng.
Vậy là trước khi Từ Bỉnh Nhiên bị ép đến nỗi phải bỏ đi, Hạ Thính Nam đã mất đi vị trí cố định trong thư viện vì hành động này. Sách của cô bị vứt lộn xộn một góc, thậm chí có người còn lên án hành vi chiếm chỗ không dùng này trên diễn đàn trường.
Hạ Thính Nam áy náy oan ức, cô không hề cố ý, chỉ vì tối hôm trước cô không nghĩ ra nên mang sách nào mà thôi.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, mấy ngày sau đó cứ sáng sớm Từ Bỉnh Nhiên đã đến thư viện giữ chỗ cho cô. Lúc Hạ Thính Nam không ở đó, anh tự đọc sách, Hạ Thính Nam đến, anh sẽ nhường chỗ cho cô.
Điều này làm Hạ Thính Nam càng hổ thẹn hơn, cảm thấy trên ghế như có lửa đốt. Tuy nhiên cô không thể vì hổ thẹn mà đồng ý ở bên anh được, như vậy sẽ không công bằng với cả hai, Từ Bỉnh Nhiên cũng không thích như vậy. Vì vậy cô chỉ có thể dùng vật chất bồi thường cho anh.
Trước giờ Hạ Thính Nam không phải là người quyết đoán, đôi khi còn bị bế tắc vì một chuyện nhỏ. Cô quan tâm đến mối hệ nhiều năm giữa hai người, luôn mềm lòng với anh, không nỡ nhẫn tâm nhưng lại sợ sẽ cho anh hy vọng.
Từ Bỉnh Nhiên không hề mảy may mất kiên nhẫn hay nản lòng vì con tim sắt đá của Hạ Thính Nam. Anh chỉ dùng hành động của mình nói cho cô biết, anh sẽ luôn chờ đợi cô.
Chờ cô rung động.
Từ Bỉnh Nhiên nói có chuyện muốn hỏi cô, một lúc nữa sẽ đến tìm cô.
Hạ Thính Nam tự nghĩ: Sao phải một lúc nữa, anh có thể đến ngay bây giờ mà.
Cô trực tiếp mở toang cửa sổ, kì học quân sự năm nhất giúp cô cao lên vài phân, dựa vào chiều cao hiện giờ, việc trèo cửa sổ quả thật quá dễ dàng.
Từ Bỉnh Nhiên vừa mới tắm xong, trên người còn vài giọt nước, anh cầm điện thoại trong tay, lẽ ra phải đang nói chuyện phiếm với Hạ Thính Nam sát vách mới đúng. Đột nhiên nhìn thấy Hạ Thính Nam xuất hiện, cả người Từ Bỉnh Nhiên cứng đờ tại chỗ, cơ bắp căng chặt, tay vô thức sờ vạt áo xác định xem mình có đang mặc áo hay không, vẻ mặt lúng túng không thể giải thích.
Hạ Thính Nam đột nhiên bật cười, mắt nheo lại thành một đường thẳng.
“Sao anh dễ bị dọa thế?” Trước kia đâu phải chưa thấy anh cởi trần bao giờ.
Vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên hơi kì quặc, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thường: “Không, anh chỉ thắc mắc sao em không đi cửa chính qua đây.”
“…….” Cô quên mất!
Hạ Thính Nam không còn là trẻ con, hơn nữa trong nhà chỉ có mỗi Từ Bỉnh Nhiên, cô không cần phải trốn tránh.
Không đúng, cũng không nhất định, nếu Từ Bỉnh Nhiên có bạn gái, cô vẫn phải tránh bị nghi ngờ.
“Quên mất không hỏi anh, anh đã có bạn gái chưa?” Cô tò mò hỏi.
“Có rồi.” Từ Bỉnh Nhiên trả lời rất nhanh.
Hạ Thính Nam lập tức hưng phấn, “Thật hả? Ai vậy? Anh có ảnh không?”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó nghiêng đầu một cách thản nhiên đáp: “Kia kìa.”
Cô nghi ngờ nhìn về phía anh chỉ, đập vào mắt là bộ đồng phục cảnh sát phẳng phiu sạch sẽ.
Hạ Thính Nam: “…Trêu em vui lắm hả?”
Từ Bỉnh Nhiên mỉm cười.
Đột nhiên trong lòng Hạ Thính Nam nhảy lên một cái, đùa cợt hỏi: “Không phải là anh vẫn còn thích em đấy chứ?”
Cô tự nhủ trong lòng, có lẽ không đến mức đó, Từ Bỉnh Nhiên là ai cơ chứ, lâu vậy rồi chẳng lẽ vẫn còn thích cô.
Từ Bỉnh Nhiên đang định trả lời thì điện thoại reo.
Anh cầm điện thoại lên, là Tiết Khải.
“Vẫn chưa.”
“Chứng chỉ ở trong ngăn kéo.”
“Ngày mai báo lại, không sao hết.”
Hạ Thính Nam không hiểu anh đang nói gì, cô quay người đi đến chỗ tủ đựng đĩa game.
Không biết vấp phải thứ gì, ngón chân cô va vào góc bàn.
“Á!” Hạ Thính Nam không nhịn được hét lên một tiếng, ngã xuống bên cạnh cái tủ.
Từ Bỉnh Nhiên lập tức nhìn sang, đi tới ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn, “May mà không sao, móng chân không bị bật ra.”
Tiết Khải ở đầu bên kia ngạc nhiên kêu lên: ”Từ Bỉnh Nhiên, tôi nghe thấy tiếng con gái, cậu có bạn gái rồi hả?”
Từ Bỉnh Nhiên liêc nhìn dáng vẻ chột dạ của Hạ Thính Nam, trả lời: “Không phải, là em gái tôi.”
Nghe thấy anh trả lời, Hạ Thính Nam mỉm cười yên tâm.
Tiết Khải: “Ôi, tôi cứ tưởng cuối cùng Đại Từ của chúng ta cũng nghĩ thông rồi, không làm kẻ cuồng công việc nữa chứ.”
“Cậu không có chuyện gì làm hả?”
“…………Không, tôi còn có việc, tạm biệt!”
Sau khi cúp điện thoại, anh lại quan sát ngón chân của Hạ Thính Nam, phát hiện móng chân cái của cô bị xước một ít.
Hạ Thính Nam muốn co chân lại, nhưng đã bị Từ Bỉnh Nhiên nhanh nhẹn giữ chặt cổ chân.
Lòng bàn tay anh rất nóng, Hạ Thính Nam cảm giác như có một túi chườm nóng áp vào da mình. Cả trong và ngoài phần tiếp xúc đó đều vô cùng nóng.
Cô ngẩng đầu lên, muốn rụt chân lại: “Em không sao.”
Ánh mắt của Từ Bỉnh Nhiên chuyển từ cổ chân cô lên, nhìn thấy viền ren mờ màu đen thấp thoáng bên trong chiếc quần ngủ rộng rãi, nhìn tương đối quen thuộc, nhưng cũng khá lạ lẫm.
Cuối cùng anh vẫn buông tay đứng dậy, các ngón tay dùng lực cọ xát vào nhau, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc. Từ Bỉnh Nhiên thở ra một hơi, dìu Hạ Thính Nam đang khập khiễng ngồi xuống giường.
Giường mềm lún xuống, phác họa hình dáng cặp mông của Hạ Thính Nam.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Đợi anh lấy hộp y tế.”
“Không cần đâu.” Cô cảm thấy không quá nghiêm trọng, chỉ hơi đau một chút.
Từ Bỉnh Nhiên trả lời rất nhanh: “Vậy thôi.”
Anh rút cho Hạ Thính Nam hai tờ khăn giấy, để cô tự lau máu trên chân rồi xoay người vào bếp rót một cốc nước lạnh uống cạn.
Uống xong cốc nước nhưng có vẻ chưa hài lòng lắm, Từ Bỉnh Nhiên lại lấy thêm hai viên đá bỏ vào cốc, rót thêm nước uống cạn, phải mất một lúc các cơ bắp trên người mới dần thả lỏng.
Trong phòng, Hạ Thính Nam buồn bực lau máu ở đầu ngón chân vẫn còn hơi đau của mình, “Em muốn chơi Just Dance [*], sợ giờ không chơi được rồi.”
[*] Just Dance: Là một sê-ri trò chơi nhịp điệu được phát triển và phát hành bởi Ubisoft. Trong mỗi bài hát, người chơi sẽ nhìn thấy một chuỗi điệu nhảy được thực hiện bởi các vũ công và hình minh họa xuất hiện trên màn hình, làm theo những động tác đó và nhận được điểm số tương ứng theo cấp bậc OK – GOOD – SUPER và PERFECT.
Nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thính Nam nhìn Từ Bỉnh Nhiên vừa uống nước đi vào, hỏi: “À đúng rồi, anh muốn nói chuyện gì với em vậy?”
Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô, thư viện mà cô đang làm rộng không, có chỗ nào có thể tự học hay không.
Hạ Thính Nam: “Thư viện khu đó khá lớn, đến sớm có thể sẽ còn chỗ, đến muộn thì chưa chắc.”
Dù sao cũng có rất nhiều học sinh và sinh viên đến thư viện học bài, nên để giành được chỗ ngồi, họ đều đến từ sớm.
“Vậy em giữ một chỗ cho anh được không?”
Hạ Thính Nam thắc mắc: “Anh vào thư viện làm gì?”
Từ Bỉnh Nhiên lấy từ trong túi ra hai cuốn sách vô cùng quen thuộc với Hạ Thính Nam, đó là hai trong bốn cuốn Nghiên cứu Lịch sử Đảng. Từ Bỉnh Nhiên lắc nhẹ hai cuốn sách, “Em phải học Lịch sử Đảng, anh cũng vậy.”
Họ không chỉ phải kiểm tra lịch sử Đảng, còn phải tham gia khóa đào tạo cảnh sát, thường xuyên bị kiểm tra bất ngờ. Thành tích các bài kiểm tra liên quan đến việc thăng chức cuối năm, vì vậy không chỉ có áp lực công việc, mà áp lực học hành rất lớn.
Năm ngoái, nội bộ tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên giữa các phòng ban với nhau. Từ Bỉnh Nhiên không bị chọn trúng, nhưng đội trưởng của đại đội khác đã được chọn làm đại diện cho chi đội đó tham gia sát hạch. Kết quả người đó lại là người duy nhất trong dánh sách sát hạch ngẫu nhiên không đạt điểm chuẩn.
Bộ Chính trị đã ban hành một văn bản cùng với thông báo phê bình trên trang chủ Thành ủy. Tên của đội trưởng đó và đơn vị “Chi đội Trị an” được đăng trên trang mạng của Hội đồng Thành phố, vô cùng mất mặt.
Lãnh đạo chi đội dạy cho bọn họ một bài học, yêu cầu mọi người phải tăng cường học tập. Nhưng đây không phải điều tồi tệ nhất, thảm nhất là Bộ Chính trị yêu cầu tất cả thành viên của chi đội phải tham gia sát hạch, mọi người đều bị kéo xuống nước, đúng là tai bay vạ gió.
Các thành viên của chi đội khác đều phì cười khi chứng kiến kết cục này.
Để sự việc đó tránh tái diễn trong năm nay, trước khi thành phố tiến hành sát hạch, chính ủy yêu cầu nội bộ chi đội tiến hành kiểm tra trước, lôi những cá nhân không đạt yêu cầu ra phê bình, giết gà dọa khỉ, cảnh cáo toàn bộ chi đội, đảm bảo mọi người đều phải nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ sát hạch.
Từ Bỉnh Nhiên: “Cuối tuần này em đi làm phải không? Thứ bảy anh qua, em giữ một chỗ giúp anh nhé?”
Hạ Thính Nam hơi do dự: “Nhưng mà việc giữ chỗ này,…”
“Anh sẽ qua sớm thôi.”
Hàm ý của anh là anh sẽ không chiếm chỗ mà không dùng, Hạ Thính Nam hiểu điều đó nên gật đầu đồng ý.
Thật ra việc giữ chỗ dễ như trở bàn tay, mỗi tội cô sợ bị người khác bàn tán.
Thời đại học, mặc dù không thích học nhưng mỗi khi đến gần kì thi, cô cũng cắm chân ở thư viện để học bù các môn bị hổng kiến thức. Có một khoảng thời gian, Từ Bỉnh Nhiên rảnh rỗi nên đến cùng cô.
Thời điểm đó, Hạ Thính Nam gần như không phải học gì, vì vậy cô toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Ngày nào cô cũng ngồi ở vị trí đấy, chất đầy sách giáo khoa lên bàn, khỏi phải di chuyển hay mất công mang sách đến. Hơn nữa thời gian cô ở thư viện dài nên cũng không bị ai nói ra nói vào.
Kể từ khi Từ Bỉnh Nhiên đến thăm, sự nhiệt huyết của cô với thư viện giảm hơn hằn, vì cô không muốn dẫn anh đến đó. Cô vừa xấu hổ vừa thấy tội lỗi, Từ Bỉnh Nhiên bận rộn vất vả, rõ ràng có thể tranh thủ nghỉ ngơi, nhưng anh lại bôn ba khắp nơi, đến trường ăn không ngồi rồi với cô.
Ngày hôm đó cô nảy ra một ý tưởng, để Từ Bỉnh Nhiên biết khó mà lùi, cô cố tình trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Bình thường cô hay đến thư viện lúc tám giờ, nhưng hôm ấy trì hoãn đến gần trưa mới tới, bằng cách này có thể rút ngắn thời gian ở cạnh Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên không thoải mái lắm, đương nhiên anh biết là Hạ Thính Nam cố ý, song anh vẫn nhẫn nại chịu đựng.
Vậy là trước khi Từ Bỉnh Nhiên bị ép đến nỗi phải bỏ đi, Hạ Thính Nam đã mất đi vị trí cố định trong thư viện vì hành động này. Sách của cô bị vứt lộn xộn một góc, thậm chí có người còn lên án hành vi chiếm chỗ không dùng này trên diễn đàn trường.
Hạ Thính Nam áy náy oan ức, cô không hề cố ý, chỉ vì tối hôm trước cô không nghĩ ra nên mang sách nào mà thôi.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, mấy ngày sau đó cứ sáng sớm Từ Bỉnh Nhiên đã đến thư viện giữ chỗ cho cô. Lúc Hạ Thính Nam không ở đó, anh tự đọc sách, Hạ Thính Nam đến, anh sẽ nhường chỗ cho cô.
Điều này làm Hạ Thính Nam càng hổ thẹn hơn, cảm thấy trên ghế như có lửa đốt. Tuy nhiên cô không thể vì hổ thẹn mà đồng ý ở bên anh được, như vậy sẽ không công bằng với cả hai, Từ Bỉnh Nhiên cũng không thích như vậy. Vì vậy cô chỉ có thể dùng vật chất bồi thường cho anh.
Trước giờ Hạ Thính Nam không phải là người quyết đoán, đôi khi còn bị bế tắc vì một chuyện nhỏ. Cô quan tâm đến mối hệ nhiều năm giữa hai người, luôn mềm lòng với anh, không nỡ nhẫn tâm nhưng lại sợ sẽ cho anh hy vọng.
Từ Bỉnh Nhiên không hề mảy may mất kiên nhẫn hay nản lòng vì con tim sắt đá của Hạ Thính Nam. Anh chỉ dùng hành động của mình nói cho cô biết, anh sẽ luôn chờ đợi cô.
Chờ cô rung động.