Chương 30: Lời nói mập mờ hay do suy nghĩ đen tối
Ngủ một giấc thật thoải mái đến khi trời sáng hẳn. Cô mò mẫm bên cạnh nhưng trống rỗng. Mở mắt ra, nhìn thời gian đã hơn chín giờ sáng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Thư Di vội vàng lấy chiếc áo sơ-mi của anh mặc vào để che đi dấu vết mập mờ trên cơ thể mình. Chỉnh lại mái tóc ngay ngắn, cô bước về phía cửa.
Cánh cửa mở ra, không au khác chính là mẹ cô.
Phan Liễu nhìn chiếc váy ngủ kèm cả áo sơ mi trắng của con rể trên người cô trong lòng lại vui vẻ hẳn.
“Dậy rồi xuống ăn sáng với mẹ.”
“Vâng! Con xuống ngay.”
Thấy bà bước xuống cầu thang, cô như thở phào.
[…]
Ngồi vào bàn ăn rộng lớn chỉ có hai người quả thật trống trải.
Phan Liễu mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Ăn cơm xong, con mang cơm trưa cho con rể đi.”
“Phụt!” Trần Thư Di phun ra ngụm nước vừa uống.
“…” Phan Liễu đen mặt.
Trần Thư Di vội vàng lau miệng.
“Con xin lỗi mẹ. Con không cố ý.”
“Con làm sao vậy? Chỉ là mang cơm có cần phản ứng đến mức đó.”
Trần Thư Di xoa xoa tay vào nhau.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu. Con…”
Cô ngập ngừng.
Phan Liễu đứng dậy đi về phía phòng bếp.
“Vào giúp mẹ một tay.”
“Vâng!”
Trần Thư Di ỉu xìu lên tiếng, đứng dậy.
Quản gia thấy vậy đành ra ngoài vườn phụ giúp một tay. Đúng là từ khi có phu nhân căn biệt thự này ấm cúng hơn hẳn.
[…]
***
Ngân hàng Viễn Phong.
Cuộc họp cấp cao đang diễn ra.
Những bản báo cáo và màn hình hiển thị số liệu được thống kê vô cùng chói mắt. Nếu như cái đà này lợi nhuận của Viễn Phong sẽ không thể nào liệt kê nổi mất.
Cảnh Phong lật bản báo cáo trên bàn, âm thanh của trang giấy nhẹ nhàng vang lên.
Họ đều là người có thâm niên trong ngành nhưng vẫn choáng với khoảng lợi nhuận khổng lồ được liệt kê.
Âm thanh điện thoại vang lên.
Ai nấy cũng nhìn nhau xem điện thoại của người nào đang phát ra.
Người điềm tĩnh nhất đang ngồi ở vị trí cao nhất cuối cùng cũng dừng lại động tác.
Anh lấy điện thoại ra.
“Anh nghe!”
[Em… Em có mang cơm trưa cho anh. Anh có bận gì không?]
“Em đang ở đâu?”
[Em, ở bên ngoài cửa ngân hàng Viễn Phong.]
“Được! Anh ra đón em.”
Màn hình điện thoại tối lại.
Cảnh Phong đứng dậy.
“Tan họp.”
“…” Cả một đám người trố mắt. Cuộc gọi của vị thần thánh nào có thể gọi Cảnh tổng rời khỏi phòng họp.
Cánh cửa khép lại.
Mọi người mới giật mình.
Đến ngay cả trợ lý của anh cũng vẻ mặt ngơ ngác nhìn.
Anh ta vội vàng đứng dậy bước theo sau. Thân là trợ lý cũng phải thu thập tin tức một chút, nếu không đến mức cả thế giới đều biết mình vẫn còn ngu ngơ thì sao.
Ai gặp anh đều cúi đầu chào một cách vô cùng cung kính.
[…]
Trần Thư Di tự lái xe đến.
Cô tựa lưng vào thành xe, tay vẫn cầm hộp giữ nhiệt.
Cô luôn có cảm giác ai cũng đang nhìn mình thì phải. Hay là chiếc siêu xe sau lưng mình nữa.
Cô mặc chiếc quần bò cùng chiếc áo len mỏng tay dài. Cách ăn mặc của cô vô cùng đơn giản.
Cảnh Phong bước ra đã nhìn thấy cô.
Trần Thư Di vẫn đang cúi đầu xuống nhìn hộp giữ nhiệt trong tay mình.
Đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Trần Thư Di từ từ ngẩng mặt lên nhìn.
Cảnh Phong trong bộ vets trắng vô cùng đẹp mắt.
Cảnh Phong thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô khoé môi khẽ cong lên. Tay đưa lên gõ nhẹ lên trán cô.
“Cảnh phu nhân, ánh mắt đó của em là gì?”
Trần Thư Di dời đi ánh mắt.
“Gì là gì chứ.”
Cảnh Phong nhận hộp giữ nhiệt trong tay Trần Thư Di. Tay còn lại nắm lấy tay cô.
“Vào thôi.”
“Hả? Em cũng phải vào sao?”
Cảnh Phong nhíu mày không trả lời.
“…” Trần Thư Di. Có vẻ câu hỏi của mình bị dư thừa rồi.
Tuy hai người bước vào trong vô cùng thân mật nhưng những nhân viên nơi này vẫn chuyên tâm vào công việc. Điều này khiến cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đúng là công ty lớn, làm việc rất chuyên nghiệp.
Vừa thấy hai người bước vào thang máy.
Bắt đầu, nội tâm đang nhảy loạn của mọi người được giải phóng.
“Cô gái đó là ai?”
“Người tình mới của chủ tịch đúng không? Còn đích thân chủ tịch ra đón. Quá lợi hại.”
[…]
Chỉ vài giây ngắn ngủi, tin tức đã lan truyền khắp nơi trong công ty rồi.
Lê Phúc một mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn chưa tiêu hóa nổi tin tức này. Người phụ nữ boss cầu hôn trước mặt tất cả mọi người và cô gái này nữa. Liệu có giống với tin đồn họ đều có nét tương đồng với mối tình đầu của boss.
Bên ngoài, vẫn ồn ào náo nhiệt.
Trong phòng chủ tịch lại vô cùng im lặng. Ngoài nhịp thở của hai người ra thì chẳng có âm thanh gì khác.
Trần Thư Di quả thật choáng ngợp với căn phòng làm việc này rồi. Ngồi lên ghế thôi cũng bỏng cả mông.
“Anh cứ làm việc đi. Em về trước.”
Cô đứng dậy.
Cảnh Phong nắm lấy cổ tay cô kéo xuống.
“A…”
Cả người cô đều nằm gọn trong lòng anh.
Đầu anh tựa vào hõm vai cô, tay vòng qua eo nhỏ, hơi thở nóng rực khiến cổ cô có chút nhột.
“Cảnh, Cảnh Phong! Đây là phòng làm việc. Người ta thấy sẽ không tốt đâu.”
Giọng anh mang ý cười nhàn nhạt.
“Ai quy định công ty không thể.”
Lời nói của anh mập mờ khiến người khác suy nghĩ sâu xa hơn một chút.
“…” Trần Thư Di. Không thể cái gì chứ? Úp úp mở mở kiểu này khiến người khác hiểu lầm thì sao.
Cảnh Phong hôn lên cổ cô, tay mơn trớn vòng eo nhỏ rồi xuyên qua lớp áo.
Trần Thư Di giật mình chặng lại tay anh.
“Đừng mà… Người… Ưm…”
Lời chưa nói hết đã bị anh chặng lại bởi nụ hôn.
Đầu lưỡi dễ dàng luồn lách vào trong khoang miệng cô như muốn hút hết mật ngọt.
Trần Thư Di thật sự không thể chịu nổi sự khiêu khích của anh. Cả người rung lên khi tay anh chạm vào cơ thể mình.
[…]
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Thư Di vội vàng lấy chiếc áo sơ-mi của anh mặc vào để che đi dấu vết mập mờ trên cơ thể mình. Chỉnh lại mái tóc ngay ngắn, cô bước về phía cửa.
Cánh cửa mở ra, không au khác chính là mẹ cô.
Phan Liễu nhìn chiếc váy ngủ kèm cả áo sơ mi trắng của con rể trên người cô trong lòng lại vui vẻ hẳn.
“Dậy rồi xuống ăn sáng với mẹ.”
“Vâng! Con xuống ngay.”
Thấy bà bước xuống cầu thang, cô như thở phào.
[…]
Ngồi vào bàn ăn rộng lớn chỉ có hai người quả thật trống trải.
Phan Liễu mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Ăn cơm xong, con mang cơm trưa cho con rể đi.”
“Phụt!” Trần Thư Di phun ra ngụm nước vừa uống.
“…” Phan Liễu đen mặt.
Trần Thư Di vội vàng lau miệng.
“Con xin lỗi mẹ. Con không cố ý.”
“Con làm sao vậy? Chỉ là mang cơm có cần phản ứng đến mức đó.”
Trần Thư Di xoa xoa tay vào nhau.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu. Con…”
Cô ngập ngừng.
Phan Liễu đứng dậy đi về phía phòng bếp.
“Vào giúp mẹ một tay.”
“Vâng!”
Trần Thư Di ỉu xìu lên tiếng, đứng dậy.
Quản gia thấy vậy đành ra ngoài vườn phụ giúp một tay. Đúng là từ khi có phu nhân căn biệt thự này ấm cúng hơn hẳn.
[…]
***
Ngân hàng Viễn Phong.
Cuộc họp cấp cao đang diễn ra.
Những bản báo cáo và màn hình hiển thị số liệu được thống kê vô cùng chói mắt. Nếu như cái đà này lợi nhuận của Viễn Phong sẽ không thể nào liệt kê nổi mất.
Cảnh Phong lật bản báo cáo trên bàn, âm thanh của trang giấy nhẹ nhàng vang lên.
Họ đều là người có thâm niên trong ngành nhưng vẫn choáng với khoảng lợi nhuận khổng lồ được liệt kê.
Âm thanh điện thoại vang lên.
Ai nấy cũng nhìn nhau xem điện thoại của người nào đang phát ra.
Người điềm tĩnh nhất đang ngồi ở vị trí cao nhất cuối cùng cũng dừng lại động tác.
Anh lấy điện thoại ra.
“Anh nghe!”
[Em… Em có mang cơm trưa cho anh. Anh có bận gì không?]
“Em đang ở đâu?”
[Em, ở bên ngoài cửa ngân hàng Viễn Phong.]
“Được! Anh ra đón em.”
Màn hình điện thoại tối lại.
Cảnh Phong đứng dậy.
“Tan họp.”
“…” Cả một đám người trố mắt. Cuộc gọi của vị thần thánh nào có thể gọi Cảnh tổng rời khỏi phòng họp.
Cánh cửa khép lại.
Mọi người mới giật mình.
Đến ngay cả trợ lý của anh cũng vẻ mặt ngơ ngác nhìn.
Anh ta vội vàng đứng dậy bước theo sau. Thân là trợ lý cũng phải thu thập tin tức một chút, nếu không đến mức cả thế giới đều biết mình vẫn còn ngu ngơ thì sao.
Ai gặp anh đều cúi đầu chào một cách vô cùng cung kính.
[…]
Trần Thư Di tự lái xe đến.
Cô tựa lưng vào thành xe, tay vẫn cầm hộp giữ nhiệt.
Cô luôn có cảm giác ai cũng đang nhìn mình thì phải. Hay là chiếc siêu xe sau lưng mình nữa.
Cô mặc chiếc quần bò cùng chiếc áo len mỏng tay dài. Cách ăn mặc của cô vô cùng đơn giản.
Cảnh Phong bước ra đã nhìn thấy cô.
Trần Thư Di vẫn đang cúi đầu xuống nhìn hộp giữ nhiệt trong tay mình.
Đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Trần Thư Di từ từ ngẩng mặt lên nhìn.
Cảnh Phong trong bộ vets trắng vô cùng đẹp mắt.
Cảnh Phong thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô khoé môi khẽ cong lên. Tay đưa lên gõ nhẹ lên trán cô.
“Cảnh phu nhân, ánh mắt đó của em là gì?”
Trần Thư Di dời đi ánh mắt.
“Gì là gì chứ.”
Cảnh Phong nhận hộp giữ nhiệt trong tay Trần Thư Di. Tay còn lại nắm lấy tay cô.
“Vào thôi.”
“Hả? Em cũng phải vào sao?”
Cảnh Phong nhíu mày không trả lời.
“…” Trần Thư Di. Có vẻ câu hỏi của mình bị dư thừa rồi.
Tuy hai người bước vào trong vô cùng thân mật nhưng những nhân viên nơi này vẫn chuyên tâm vào công việc. Điều này khiến cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đúng là công ty lớn, làm việc rất chuyên nghiệp.
Vừa thấy hai người bước vào thang máy.
Bắt đầu, nội tâm đang nhảy loạn của mọi người được giải phóng.
“Cô gái đó là ai?”
“Người tình mới của chủ tịch đúng không? Còn đích thân chủ tịch ra đón. Quá lợi hại.”
[…]
Chỉ vài giây ngắn ngủi, tin tức đã lan truyền khắp nơi trong công ty rồi.
Lê Phúc một mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn chưa tiêu hóa nổi tin tức này. Người phụ nữ boss cầu hôn trước mặt tất cả mọi người và cô gái này nữa. Liệu có giống với tin đồn họ đều có nét tương đồng với mối tình đầu của boss.
Bên ngoài, vẫn ồn ào náo nhiệt.
Trong phòng chủ tịch lại vô cùng im lặng. Ngoài nhịp thở của hai người ra thì chẳng có âm thanh gì khác.
Trần Thư Di quả thật choáng ngợp với căn phòng làm việc này rồi. Ngồi lên ghế thôi cũng bỏng cả mông.
“Anh cứ làm việc đi. Em về trước.”
Cô đứng dậy.
Cảnh Phong nắm lấy cổ tay cô kéo xuống.
“A…”
Cả người cô đều nằm gọn trong lòng anh.
Đầu anh tựa vào hõm vai cô, tay vòng qua eo nhỏ, hơi thở nóng rực khiến cổ cô có chút nhột.
“Cảnh, Cảnh Phong! Đây là phòng làm việc. Người ta thấy sẽ không tốt đâu.”
Giọng anh mang ý cười nhàn nhạt.
“Ai quy định công ty không thể.”
Lời nói của anh mập mờ khiến người khác suy nghĩ sâu xa hơn một chút.
“…” Trần Thư Di. Không thể cái gì chứ? Úp úp mở mở kiểu này khiến người khác hiểu lầm thì sao.
Cảnh Phong hôn lên cổ cô, tay mơn trớn vòng eo nhỏ rồi xuyên qua lớp áo.
Trần Thư Di giật mình chặng lại tay anh.
“Đừng mà… Người… Ưm…”
Lời chưa nói hết đã bị anh chặng lại bởi nụ hôn.
Đầu lưỡi dễ dàng luồn lách vào trong khoang miệng cô như muốn hút hết mật ngọt.
Trần Thư Di thật sự không thể chịu nổi sự khiêu khích của anh. Cả người rung lên khi tay anh chạm vào cơ thể mình.
[…]