Chương 31: Là ai dụ dỗ ai?
Trần Thư Di vội vàng đẩy anh ra, hơi thở có phần dồn dập.
“Anh ăn cơm đi, vẫn còn nóng.”
Cảnh Phong nhìn cô, gương mặt ửng hồng càng nhìn càng muốn cắn một cái.
Anh nới lỏng cà vạt ra, vẫn giọng trầm thấp ấy nhưng trong câu nói lại hoàn toàn khác hẳn.
“Quả thật rất đói.”
“Vậy anh ăn đi. Em lấy ra cho anh.”
Cô đứng dậy đi về phía bàn.
Cảnh Phong đứng dậy vòng tay bế cô đặt lên bàn.
“A… Anh làm gì vậy?”
Cô chóng tay lên ngực anh. Vì hiện tại, cả người cô đều nằm gọn trong vòng tay nóng rực của anh.
Cảnh Phong nhếch nhẹ môi.
“Ăn em thì sao?”
“Hả? Em… Anh đừng đùa nữa. Em về đây.”
Trần Thư Di xấu hổ lí nhí nói.
Cảnh Phong không nói không rằng, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt lên đũng quần mình.
Trần Thư Di trố mắt. Dù là qua lớp vải nhưng rất nóng nha. Sắp bỏng tay luôn rồi. Cô muốn rút lại nhưng không cách nào rút ra được.
“Em…”
Cảnh Phong thật sự không một động tác thừa, kéo thắt lưng ném sang một bên.
“…” Trần Thư Di.
Tay cô hiện tại đã ở vị trí nóng nhất luôn rồi. Lúc nãy còn có lớp vải che chắn nên không đến mức độ đó.
“Nó muốn được em vuốt ve yêu thương. Em như vậy là đang ghét bỏ sao.”
“Không có!”
“Hửm?”
“Cảnh Phong, anh xấu lắm.”
Anh hôn lên vành tai cô. Phả hơi thở nóng rực.
“Em thử đi. Cảm giác có khác không.”
Trần Thư Di cứ như bị lời nói của anh thôi miên vậy. Tay nhẹ nhàng di chuyển.
Âm thanh rên khẽ của anh bên tai khiến cô càng cứng đờ người.
“Tiếp tục đi.”
“Em… Cảnh Phong, em không biết mà.”
Anh hôn xuống xương quai xanh nhưng cảm thấy chiếc áo này vướng víu thật.
Anh không bắt buộc cô nữa.
Trần Thư Di chưa kịp thở phào, tay vừa rút ra.
Anh đã trực tiếp cởi chiếc áo len mỏng ra ngoài.
“A… Đừng mà. Em…”
Cô lấy tay che chắn ngực mình lại. Vì hiện tại, cô chỉ còn lại chiếc áo lót ren mỏng manh.
“Lớn hơn đúng không?”
“Hả, lớn cái gì?”
Trần Thư Di ngơ ngác nhìn anh đầy khó hiểu.
Tay anh giữ gáy cô áp lên môi. Nụ hôn lần này cuồng nhiệt đến nỗi bản thân cô không còn cách nào kháng cự được.
Khoá chiếc áo lót bung ra, hơi thở dồn dập mỗi lúc một nhanh hơn.
Tay cô vòng qua cổ anh.
“Ưm… Cảnh Phong, không được đâu. Đừng…”
Âm thanh ngắt quãng cứ bật ra.
[…]
Bên ngoài cánh cổng lớn.
Ông nội Cảnh bước vào bên cạnh là Phương Ngọc Ái.
Lê Phúc vừa nhìn thấy trong đầu suy nghĩ vô số tình huống. Có khi nào sẽ vó một trận đánh ghen lớn xảy ra hay không? Nhưng cũng không phải… Người boss cầu hôn không phải là Phương tiểu thư này. Còn cô gái bên trong thì sao? Càng suy nghĩ đầu càng rối thì phải.
“Ông nội Cảnh! Phương tiểu thư!”
Lê Phúc vội vàng bước đến đón tiếp.
Ông nội Cảnh nhìn một vòng nghiêm nghị hỏi.
“Cảnh Phong có bên trong không?”
“Có… Nhưng boss đang bận.”
“Giờ nghỉ trưa cũng bận sao?”
Ông nội Cảnh nhíu mày.
Lê Phúc nhìn đến hộp giữ nhiệt trong tay Phương Ngọc Ái cũng hiểu được phần nào.
“Để tôi đi thông báo, ông nội Cảnh chờ một chút.”
Ông nội Cảnh liền gọi lại.
“Không cần. Ta tự đến đó.”
“…” Lê Phúc lao mồ hôi trán.
Phương Ngọc Ái nhíu mày, rõ ràng anh ta đang sợ cái gì đó. Tuy nhiên, cô ta vẫn giữ nét dịu dàng của mình, trong lời nói có chút buồn bã.
“Ông nội! Nếu anh Phong không rảnh để lần sau đến cũng được. Cháu sợ… Anh ấy càng có thành kiến với cháu.”
“Cháu yên tâm. Rồi nó sẽ hiểu tấm lòng của cháu. Dù sao, cháu cũng mất cả buổi sáng chuẩn bị cho nó. Có ông ở đây, cháu đừng lo.”
“Vâng!”
Hai người bước vào trong thang máy.
[…]
Cảnh Phong không trêu đùa cô nữa, trực tiếp bế cô vào phòng nghỉ.
Trần Thư Di bị anh áp dưới thân. Cô thì không mảnh vải che thân mặt cho anh càng quấy.
“Anh, thật quá đáng.”
Cảnh Phong cũng không dễ chịu gì, tiểu huynh đệ đã trướng đến phát đau rồi. Nhưng vẫn muốn cô chủ động hơn một chút.
“Em muốn sao?”
Giọng anh khàn khàn, tay vẫn không ngừng phiêu du trên mảnh xuân đẹp đẽ.
“Anh không công bằng… Ưm… Em, đừng mà.”
Chân cô co quắp lại khi anh chạm vào nơi tư mật. Cảm giác trống trải khi anh rời khỏi.
“Cởi giúp anh đi.”
Trần Thư Di thật sự không chịu nổi nữa rồi, cô xoay người anh lại. Cô nằm trên người anh, tay nhỏ cởi từng cúc áo sơ-mi trắng.
Cảnh Phong rất phối hợp, giúp cô dễ dàng cởi ra hơn.
Trần Thư Di thật sự rất vụn về, cảm giác trống rỗng lại không biết làm gì tiếp theo cả.
Anh đặt tay lên hông cô.
“Em muốn thử không?”
“Hả? Thử cái… A… Ưm…”
Cảnh Phong nhấc cô lên một chút.
“Di chuyển đi. Ngoan…”
Anh cũng không dễ chịu gì khi cô cứ để yên như vậy. Nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Trần Thư Di chóng tay lên ngực anh khẽ dịch người. Cảm giác này thật sự rất lạ… Từ ở vị trí này, cô có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng. Chiến thần nóng rực ấy muốn đâm thẳng vào tận sâu trong cơ thể mình vậy.
Mồ hôi trên gương mặt nhỏ rơi xuống ngực anh.
Cảnh Phong khẽ cười, xoay người cô lại.
“Phải rèn luyện thêm.”
“Anh đừng nói nữa.”
Ánh mắt cô mơ màng hoàn toàn bị dục vọng chi phối.
Hương vị của cuộc hoan ái cứ mỗi lúc một tăng lên. Hơi thở dồn dập của cả hai cứ hòa huyện cùng nhau.
[…]
Bên ngoài cửa, sắc mặt ông nội Cảnh còn đen hơn cả đít nồi. Vì gõ cửa cả buổi cũng không có tiếng đáp lại.
“Anh ăn cơm đi, vẫn còn nóng.”
Cảnh Phong nhìn cô, gương mặt ửng hồng càng nhìn càng muốn cắn một cái.
Anh nới lỏng cà vạt ra, vẫn giọng trầm thấp ấy nhưng trong câu nói lại hoàn toàn khác hẳn.
“Quả thật rất đói.”
“Vậy anh ăn đi. Em lấy ra cho anh.”
Cô đứng dậy đi về phía bàn.
Cảnh Phong đứng dậy vòng tay bế cô đặt lên bàn.
“A… Anh làm gì vậy?”
Cô chóng tay lên ngực anh. Vì hiện tại, cả người cô đều nằm gọn trong vòng tay nóng rực của anh.
Cảnh Phong nhếch nhẹ môi.
“Ăn em thì sao?”
“Hả? Em… Anh đừng đùa nữa. Em về đây.”
Trần Thư Di xấu hổ lí nhí nói.
Cảnh Phong không nói không rằng, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt lên đũng quần mình.
Trần Thư Di trố mắt. Dù là qua lớp vải nhưng rất nóng nha. Sắp bỏng tay luôn rồi. Cô muốn rút lại nhưng không cách nào rút ra được.
“Em…”
Cảnh Phong thật sự không một động tác thừa, kéo thắt lưng ném sang một bên.
“…” Trần Thư Di.
Tay cô hiện tại đã ở vị trí nóng nhất luôn rồi. Lúc nãy còn có lớp vải che chắn nên không đến mức độ đó.
“Nó muốn được em vuốt ve yêu thương. Em như vậy là đang ghét bỏ sao.”
“Không có!”
“Hửm?”
“Cảnh Phong, anh xấu lắm.”
Anh hôn lên vành tai cô. Phả hơi thở nóng rực.
“Em thử đi. Cảm giác có khác không.”
Trần Thư Di cứ như bị lời nói của anh thôi miên vậy. Tay nhẹ nhàng di chuyển.
Âm thanh rên khẽ của anh bên tai khiến cô càng cứng đờ người.
“Tiếp tục đi.”
“Em… Cảnh Phong, em không biết mà.”
Anh hôn xuống xương quai xanh nhưng cảm thấy chiếc áo này vướng víu thật.
Anh không bắt buộc cô nữa.
Trần Thư Di chưa kịp thở phào, tay vừa rút ra.
Anh đã trực tiếp cởi chiếc áo len mỏng ra ngoài.
“A… Đừng mà. Em…”
Cô lấy tay che chắn ngực mình lại. Vì hiện tại, cô chỉ còn lại chiếc áo lót ren mỏng manh.
“Lớn hơn đúng không?”
“Hả, lớn cái gì?”
Trần Thư Di ngơ ngác nhìn anh đầy khó hiểu.
Tay anh giữ gáy cô áp lên môi. Nụ hôn lần này cuồng nhiệt đến nỗi bản thân cô không còn cách nào kháng cự được.
Khoá chiếc áo lót bung ra, hơi thở dồn dập mỗi lúc một nhanh hơn.
Tay cô vòng qua cổ anh.
“Ưm… Cảnh Phong, không được đâu. Đừng…”
Âm thanh ngắt quãng cứ bật ra.
[…]
Bên ngoài cánh cổng lớn.
Ông nội Cảnh bước vào bên cạnh là Phương Ngọc Ái.
Lê Phúc vừa nhìn thấy trong đầu suy nghĩ vô số tình huống. Có khi nào sẽ vó một trận đánh ghen lớn xảy ra hay không? Nhưng cũng không phải… Người boss cầu hôn không phải là Phương tiểu thư này. Còn cô gái bên trong thì sao? Càng suy nghĩ đầu càng rối thì phải.
“Ông nội Cảnh! Phương tiểu thư!”
Lê Phúc vội vàng bước đến đón tiếp.
Ông nội Cảnh nhìn một vòng nghiêm nghị hỏi.
“Cảnh Phong có bên trong không?”
“Có… Nhưng boss đang bận.”
“Giờ nghỉ trưa cũng bận sao?”
Ông nội Cảnh nhíu mày.
Lê Phúc nhìn đến hộp giữ nhiệt trong tay Phương Ngọc Ái cũng hiểu được phần nào.
“Để tôi đi thông báo, ông nội Cảnh chờ một chút.”
Ông nội Cảnh liền gọi lại.
“Không cần. Ta tự đến đó.”
“…” Lê Phúc lao mồ hôi trán.
Phương Ngọc Ái nhíu mày, rõ ràng anh ta đang sợ cái gì đó. Tuy nhiên, cô ta vẫn giữ nét dịu dàng của mình, trong lời nói có chút buồn bã.
“Ông nội! Nếu anh Phong không rảnh để lần sau đến cũng được. Cháu sợ… Anh ấy càng có thành kiến với cháu.”
“Cháu yên tâm. Rồi nó sẽ hiểu tấm lòng của cháu. Dù sao, cháu cũng mất cả buổi sáng chuẩn bị cho nó. Có ông ở đây, cháu đừng lo.”
“Vâng!”
Hai người bước vào trong thang máy.
[…]
Cảnh Phong không trêu đùa cô nữa, trực tiếp bế cô vào phòng nghỉ.
Trần Thư Di bị anh áp dưới thân. Cô thì không mảnh vải che thân mặt cho anh càng quấy.
“Anh, thật quá đáng.”
Cảnh Phong cũng không dễ chịu gì, tiểu huynh đệ đã trướng đến phát đau rồi. Nhưng vẫn muốn cô chủ động hơn một chút.
“Em muốn sao?”
Giọng anh khàn khàn, tay vẫn không ngừng phiêu du trên mảnh xuân đẹp đẽ.
“Anh không công bằng… Ưm… Em, đừng mà.”
Chân cô co quắp lại khi anh chạm vào nơi tư mật. Cảm giác trống trải khi anh rời khỏi.
“Cởi giúp anh đi.”
Trần Thư Di thật sự không chịu nổi nữa rồi, cô xoay người anh lại. Cô nằm trên người anh, tay nhỏ cởi từng cúc áo sơ-mi trắng.
Cảnh Phong rất phối hợp, giúp cô dễ dàng cởi ra hơn.
Trần Thư Di thật sự rất vụn về, cảm giác trống rỗng lại không biết làm gì tiếp theo cả.
Anh đặt tay lên hông cô.
“Em muốn thử không?”
“Hả? Thử cái… A… Ưm…”
Cảnh Phong nhấc cô lên một chút.
“Di chuyển đi. Ngoan…”
Anh cũng không dễ chịu gì khi cô cứ để yên như vậy. Nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Trần Thư Di chóng tay lên ngực anh khẽ dịch người. Cảm giác này thật sự rất lạ… Từ ở vị trí này, cô có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng. Chiến thần nóng rực ấy muốn đâm thẳng vào tận sâu trong cơ thể mình vậy.
Mồ hôi trên gương mặt nhỏ rơi xuống ngực anh.
Cảnh Phong khẽ cười, xoay người cô lại.
“Phải rèn luyện thêm.”
“Anh đừng nói nữa.”
Ánh mắt cô mơ màng hoàn toàn bị dục vọng chi phối.
Hương vị của cuộc hoan ái cứ mỗi lúc một tăng lên. Hơi thở dồn dập của cả hai cứ hòa huyện cùng nhau.
[…]
Bên ngoài cửa, sắc mặt ông nội Cảnh còn đen hơn cả đít nồi. Vì gõ cửa cả buổi cũng không có tiếng đáp lại.