Chương 42: Thời cơ cho kẻ tham lam
Trần Thư Di sắp xếp thức ăn vào hộp giữ nhiệt chuẩn bị đến thăm ông nội Cảnh. Mặc dù biết ông không hề thích mình nhưng đã là người nhà của anh, cô cũng muốn thật lòng đối xử.
Phan Liễu nhìn con gái mình nghĩ như vậy rất hài lòng.
“Con làm như vậy rất phải. Cảnh Phong rất tốt với mẹ con chúng ta.”
Trần Thư Di mỉm cười nắm lấy tay bà.
“Mẹ, khoảng thời gian này con ít chăm sóc mẹ. Mẹ đừng buồn con nha.”
Phan Liễu vỗ vỗ lên tay cô.
“Con gái ngốc. Chăm sóc gì nữa đây. Mọi người ở đây đều rất tốt với mẹ. Huống gì, Cảnh Phong đều đặn cho bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe của mẹ. Hiện tại, mẹ không cần ai chăm sóc cả. Chỉ cần hai đứa vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.”
Trần Thư Di khựng lại khi nghe câu này. Nếu như mẹ biết, Cảnh Phong…
Cô mỉm cười.
“Con biết rồi.”
Lúc này, bà mới để ý.
“Con đi một mình sao?”
“Cảnh Phong anh ấy có việc rồi. Con có thể tự mình đến thăm ông.”
Bà gật gật đầu.
Nhìn thôi gian cũng không còn sớm bà vội vàng hối thúc.
“Con đi nhanh lên. Nếu không thức ăn nguội lạnh mất.”
“Vâng! Con đi đây.”
[…]
Tập đoàn Cảnh Thị.
Cảnh Bảo ngồi vào vị trí phó tổng trong lòng có chút không vui. Tuy nhiên, vẫn nở nụ cười hài lòng.
“Ba! Con thấy mình còn trẻ năng lực còn yếu kém. Con…”
Ông ta vỗ vỗ lên vai con trai mình.
“Con đừng suy nghĩ lung tung. Ba tự có sắp xếp. Chỉ là không muốn mọi người nghi ngờ năng lực của con thôi. Sau một thời gian, ba sẽ có sắp xếp khác.”
“Vâng! Con sẽ cố gắng không để ba thất vọng.”
“Tốt! Tốt!”
Mặc dù bên ngoài, Cảnh Lâm vẫn không có biểu hiện gì nhưng nếu tình trạng này kéo dài e rằng Cảnh Thị sẽ không trụ nổi nữa. Huống gì ở bữa tiệc ngày hôm ấy, ông ta càng không có cơ hội để đến gặp mặt Cảnh Phong để nhờ giúp đỡ.
Lúc này, điện thoại trong túi ông ta reo lên.
Là một dãy số lạ, không biết bên kia nói gì sắc mặt ông ta có chút thay đổi. Rất nhanh, ông ta liền nở nụ cười.
[…]
Cảnh Bảo liền đi đến.
“Ba, có việc gì tốt sao?”
“Haha… Đúng là như vậy. Con ở đây xem xét mọi việc. Ba có chút việc cần ra ngoài.”
“Vâng! Ba yên tâm. Con sẽ cố gắng.”
Thấy ông ta rời khỏi, Cảnh Bảo liền gọi về cho mẹ mình.
Vài hồi chuông đã được kết nói.
Anh ta liền kể lại.
Đầu bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng.
[Con không cần để ý đến chuyện này. Chỉ cần làm tốt việc công việc của mình. Mẹ sẽ có sắp xếp.]
“Vâng! Con hiểu rồi.”
Tiếng tút tút vang lên. Tay anh ta siết chặt điện thoại. Rõ ràng giữa ba mẹ có chút gì đó khó nói nhưng lại không biết là chuyện gì. Còn bề ngoài, luôn là một gia đình chuẩn mực.
***
Quay trở lại bệnh viện.
Trần Thư Di hít sâu một hơi, tay siết chặt hộp giữ nhiệt bước vào.
Vừa đi đến dãy hành lang thì khựng lại, cô nép sang một bên.
Phương Ngọc Ái đang nói chuyện với ai đó nhưng rõ ràng là thái độ hoàn toàn khác hẳn. Nhưng giọng nói này… Mình đã nghe ở đâu đó rồi.
“Liệu như vậy có ổn không. Cháu sợ…”
“Sẽ không ai biết. Loại chất lỏng này vào cơ thể sẽ hòa tan. Dù có nghi ngờ thì lúc xét nghiệm cũng chẳng ai biết đâu.”
“Cảnh Phong… Anh ấy…”
Giọng Phương Ngọc Ái khi nhắc đến tên anh có chút ngập ngừng. Dường như vẫn còn rất sợ.
“Yên tâm! Sẽ không ai nghi ngờ cháu đâu.”
Vẻ mặt chắc chắn của người đối diện khiến cô ta thả lỏng một chút.
Rồi gật đầu.
Một âm thanh lạ khiến hai người đều nhìn sang.
Bước chân mỗi lúc một tiến gần về phía Trần Thư Di đang trốn. Cô vừa định xoay người bỏ chạy lại nghe giọng nói của người đàn ông vang lên.
“Hai vị đang tìm ai à?”
“Chào bác sĩ. Chúng tôi tìm phòng ba không ba.”
“Tầng trên rẻ phải cách hai phòng là đến.”
“Cám ơn bác sĩ!”
Trần Thư Di đặt tay lên ngực mình thở phào.
Lại nghe giọng nói của vị bác sĩ vừa chỉ đường cho hai người vang lên khiến cô giật mình.
“Họ đi hết rồi.”
Trần Thư Di cố gắng ổn định lại tâm trạng bước ra. Nghi hoặc hỏi.
“Sao…”
“Haha… Em gái Thư Di. Không nhận ra anh à.”
Vừa nghe câu này, Trần Thư Di mới dám ngẩng mặt lên nhìn xem rõ mặt người đó là ai.
“Anh là… Đàn anh Hàn Lập.”
“Nhớ ra rồi à.”
Anh ta lại nhìn hộp giữ nhiệt trong tay cô.
“Em đến thăm bệnh à?”
Trần Thư Di gật đầu.
Anh ta nhìn thời gian cũng không còn sớm. Để dịp khác hỏi thăm cô nhiều hơn. Tuy nhiên, Cảnh Phong cũng đã có vợ rồi. Có nói hay không cũng như nhau thôi.
Lúc này, hai người họ quay lại. Tìm kiếm xung quanh một lúc thấy thật sự không có gì đáng nghi mới thật sự rời khỏi.
[…]
Phòng VIP ba không ba.
Ông nội Cảnh mới tỉnh lại không lâu nên sức khỏe vẫn còn yếu. Hiện tại không thể ăn uống được.
Phương Ngọc Ái nắm lấy tay ông nội.
“Ông nội! Ông ăn một ít đi.”
Ông nội Cảnh chỉ gật gật đầu. Nhưng ánh mắt rõ ràng có chút đau lòng nhìn Phương Ngọc Ái.
[…]
Phan Liễu nhìn con gái mình nghĩ như vậy rất hài lòng.
“Con làm như vậy rất phải. Cảnh Phong rất tốt với mẹ con chúng ta.”
Trần Thư Di mỉm cười nắm lấy tay bà.
“Mẹ, khoảng thời gian này con ít chăm sóc mẹ. Mẹ đừng buồn con nha.”
Phan Liễu vỗ vỗ lên tay cô.
“Con gái ngốc. Chăm sóc gì nữa đây. Mọi người ở đây đều rất tốt với mẹ. Huống gì, Cảnh Phong đều đặn cho bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe của mẹ. Hiện tại, mẹ không cần ai chăm sóc cả. Chỉ cần hai đứa vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.”
Trần Thư Di khựng lại khi nghe câu này. Nếu như mẹ biết, Cảnh Phong…
Cô mỉm cười.
“Con biết rồi.”
Lúc này, bà mới để ý.
“Con đi một mình sao?”
“Cảnh Phong anh ấy có việc rồi. Con có thể tự mình đến thăm ông.”
Bà gật gật đầu.
Nhìn thôi gian cũng không còn sớm bà vội vàng hối thúc.
“Con đi nhanh lên. Nếu không thức ăn nguội lạnh mất.”
“Vâng! Con đi đây.”
[…]
Tập đoàn Cảnh Thị.
Cảnh Bảo ngồi vào vị trí phó tổng trong lòng có chút không vui. Tuy nhiên, vẫn nở nụ cười hài lòng.
“Ba! Con thấy mình còn trẻ năng lực còn yếu kém. Con…”
Ông ta vỗ vỗ lên vai con trai mình.
“Con đừng suy nghĩ lung tung. Ba tự có sắp xếp. Chỉ là không muốn mọi người nghi ngờ năng lực của con thôi. Sau một thời gian, ba sẽ có sắp xếp khác.”
“Vâng! Con sẽ cố gắng không để ba thất vọng.”
“Tốt! Tốt!”
Mặc dù bên ngoài, Cảnh Lâm vẫn không có biểu hiện gì nhưng nếu tình trạng này kéo dài e rằng Cảnh Thị sẽ không trụ nổi nữa. Huống gì ở bữa tiệc ngày hôm ấy, ông ta càng không có cơ hội để đến gặp mặt Cảnh Phong để nhờ giúp đỡ.
Lúc này, điện thoại trong túi ông ta reo lên.
Là một dãy số lạ, không biết bên kia nói gì sắc mặt ông ta có chút thay đổi. Rất nhanh, ông ta liền nở nụ cười.
[…]
Cảnh Bảo liền đi đến.
“Ba, có việc gì tốt sao?”
“Haha… Đúng là như vậy. Con ở đây xem xét mọi việc. Ba có chút việc cần ra ngoài.”
“Vâng! Ba yên tâm. Con sẽ cố gắng.”
Thấy ông ta rời khỏi, Cảnh Bảo liền gọi về cho mẹ mình.
Vài hồi chuông đã được kết nói.
Anh ta liền kể lại.
Đầu bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng.
[Con không cần để ý đến chuyện này. Chỉ cần làm tốt việc công việc của mình. Mẹ sẽ có sắp xếp.]
“Vâng! Con hiểu rồi.”
Tiếng tút tút vang lên. Tay anh ta siết chặt điện thoại. Rõ ràng giữa ba mẹ có chút gì đó khó nói nhưng lại không biết là chuyện gì. Còn bề ngoài, luôn là một gia đình chuẩn mực.
***
Quay trở lại bệnh viện.
Trần Thư Di hít sâu một hơi, tay siết chặt hộp giữ nhiệt bước vào.
Vừa đi đến dãy hành lang thì khựng lại, cô nép sang một bên.
Phương Ngọc Ái đang nói chuyện với ai đó nhưng rõ ràng là thái độ hoàn toàn khác hẳn. Nhưng giọng nói này… Mình đã nghe ở đâu đó rồi.
“Liệu như vậy có ổn không. Cháu sợ…”
“Sẽ không ai biết. Loại chất lỏng này vào cơ thể sẽ hòa tan. Dù có nghi ngờ thì lúc xét nghiệm cũng chẳng ai biết đâu.”
“Cảnh Phong… Anh ấy…”
Giọng Phương Ngọc Ái khi nhắc đến tên anh có chút ngập ngừng. Dường như vẫn còn rất sợ.
“Yên tâm! Sẽ không ai nghi ngờ cháu đâu.”
Vẻ mặt chắc chắn của người đối diện khiến cô ta thả lỏng một chút.
Rồi gật đầu.
Một âm thanh lạ khiến hai người đều nhìn sang.
Bước chân mỗi lúc một tiến gần về phía Trần Thư Di đang trốn. Cô vừa định xoay người bỏ chạy lại nghe giọng nói của người đàn ông vang lên.
“Hai vị đang tìm ai à?”
“Chào bác sĩ. Chúng tôi tìm phòng ba không ba.”
“Tầng trên rẻ phải cách hai phòng là đến.”
“Cám ơn bác sĩ!”
Trần Thư Di đặt tay lên ngực mình thở phào.
Lại nghe giọng nói của vị bác sĩ vừa chỉ đường cho hai người vang lên khiến cô giật mình.
“Họ đi hết rồi.”
Trần Thư Di cố gắng ổn định lại tâm trạng bước ra. Nghi hoặc hỏi.
“Sao…”
“Haha… Em gái Thư Di. Không nhận ra anh à.”
Vừa nghe câu này, Trần Thư Di mới dám ngẩng mặt lên nhìn xem rõ mặt người đó là ai.
“Anh là… Đàn anh Hàn Lập.”
“Nhớ ra rồi à.”
Anh ta lại nhìn hộp giữ nhiệt trong tay cô.
“Em đến thăm bệnh à?”
Trần Thư Di gật đầu.
Anh ta nhìn thời gian cũng không còn sớm. Để dịp khác hỏi thăm cô nhiều hơn. Tuy nhiên, Cảnh Phong cũng đã có vợ rồi. Có nói hay không cũng như nhau thôi.
Lúc này, hai người họ quay lại. Tìm kiếm xung quanh một lúc thấy thật sự không có gì đáng nghi mới thật sự rời khỏi.
[…]
Phòng VIP ba không ba.
Ông nội Cảnh mới tỉnh lại không lâu nên sức khỏe vẫn còn yếu. Hiện tại không thể ăn uống được.
Phương Ngọc Ái nắm lấy tay ông nội.
“Ông nội! Ông ăn một ít đi.”
Ông nội Cảnh chỉ gật gật đầu. Nhưng ánh mắt rõ ràng có chút đau lòng nhìn Phương Ngọc Ái.
[…]