Chương 41: Đơn giản chỉ là hù dọa thôi sao?
Vội vàng đóng cửa nhưng đã muộn mất rồi.
Bàn tay thon dài đã giữ cánh cửa lại.
Anh bước vào trong.
Cạch! Âm thanh chốt cửa vang lên.
Tần Vĩ Khang và Tô Tiêu Tiêu nuốt nước bọt.
“Cảnh, Cảnh tổng! Ngài tự ý xong vào nơi riêng tư của người khác là phạm pháp. Chúng tôi, chúng tôi có thể kiện ngài đó.”
Cảnh Phong ung dung ngồi xuống ghế. Vắt chéo chân.
Tách! Âm thanh bật lửa vang lên kèm theo ánh sáng.
“Ngài… Cảnh tổng! Ngài…”
Liếc mắt đến chốt cửa. Lập tức lao đến mở ra lần nữa, sắc mặt liền tái đi rồi đóng lại.
Đơn giản vì bên ngoài có vài tên đàn ông cao to lực lưỡng. Nhìn thôi cũng đủ sợ rồi.
“Chúng ta làm sao đây?”
“Làm sao tôi biết làm sao. Cũng tại cô, ganh tị cái gì chứ.”
Hai người thì thầm to nhỏ rồi bắt đầu đổ lỗi cho nhau. Âm thanh mỗi lúc một lớn dần.
“Sao anh lại đổ hết lỗi cho tôi. Rõ ràng, anh nói có người giúp đỡ. Lôi kéo tôi vào chuyện này.”
“Cô có im miệng không. Không phải vì sự nhỏ mọn hẹp hòi của cô tôi mới làm những chuyện ngu ngốc à.”
“Anh đúng là cặn bã. Không phải do anh chê Trần Thư Di nghèo hèn không xứng đáng với anh mới tìm đến tôi sao. Giờ hối tiếc sao.”
Chát! Cái tát tay như trời giáng rơi xuống mặt Tô Tiêu Tiêu.
“A… Anh dám đánh tôi.”
Cô ta ôm bên mặt, ánh mắt đầy giận dữ.
“Tôi đánh cô thì sao.”
Tô Tiêu Tiêu liền lao đến.
Cả hai bắt đầu một trận chiến nảy lửa không ai nhường ai.
Cảnh Phong từ đầu đến cuối không nói gì.
Anh hờ hững như xem khỉ diễn xiếc mà thôi.
[…]
Anh nhìn thời gian trên đồng hồ.
“Diễn xong rồi.”
Tần Vĩ Khang cùng Tô Tiêu Tiêu mặt mày đều là vết xước. Nói chung chẳng ai hơn ai. Dù sức Tần Vĩ Khang có hơn thì vết cào cấu đều không tránh khỏi. Bởi Tô Tiêu Tiêu là loại người gì, không còn là xa lạ nữa.
Tô Tiêu Tiêu liền quỳ xuống.
“Cảnh tổng, tất cả là do anh ta xúi giục tôi. Tôi không biết gì cả. Là thật đó. Ngài làm ơn tha cho tôi đi.”
Tần Vĩ Khang cùng quỳ xuống.
“Cảnh tổng, chính là cô ta. Tôi chỉ bị xúi giục. Còn nữa…”
Nói đến đây, anh ta lại ấp úng.
“Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
Vừa nghe câu này, Tần Vĩ Khang liền giật bắn người.
“Cảnh tổng! Ngài cũng đã biết người muốn tôi đến đó là ai rồi. Ngài làm ơn, tha cho tôi đi. Tuyệt đối tôi không dám tái phạm nữa.”
Cảnh Phong gật đầu.
Tần Vĩ Khang chưa kịp vui mừng đã bị câu nói của anh làm cho sắp tè ra quần vì sợ hãi.
“Tôi chỉ tin lời người chết mà thôi.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Tô Tiêu Tiêu không còn giọt máu.
“Cảnh, Cảnh tổng. Tôi không liên quan đến chuyện này. Có chết cũng là anh ta. Tôi không muốn chết đâu.”
Tần Vĩ Khang lại bị chỉa mũi dùi về phía mình tất nhiên là không cam lòng.
“Cảnh tổng, ngài từng học ngành y. Không phải nói bác sĩ thường có lòng nhân ái sao. Ngài làm ơn tha cho tôi đi. Tôi hứa vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa.”
Cảnh Phong bật cười, xoắn nhẹ tay áo. Cử chỉ nho nhã nhưng với nụ cười này càng làm cho họ thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
“Tất nhiên rồi.”
Hai người chưa kịp vui mừng đã nghe anh nói tiếp.
“Tôi biết điểm nào sẽ nhẹ nhàng nhất. Không đau lắm đâu.”
“…” Cả hai người nhìn nhau, lùi về phía sau.
Giờ chỉ có con đường chết. Đánh liều vậy.
Mở cửa ra tìm đường chạy.
Nhưng cơ hội cuối cùng cũng không còn. Cả hai bị tóm lại trong một nốt nhạc.
“Thả ra. Cứu chúng tôi. Cứu chúng tôi.”
Cả hai cùng hô toán lên.
Vệ sĩ đã nhét giẻ lau vào miệng hai người, giữ chặt dưới nền gạch.
Cảnh Phong nhàn nhã đứng dậy đi về phía hai người.
“Không la nữa à. Chạy đường này cũng khá lâu. Tôi chỉ hai người một con đường tắt.”
Lời vừa dứt.
Anh đã kéo hai người về phía cửa sổ. Nửa người như đã nằm ở bên ngoài.
Cả hai sắc mặt trắng bệch, ánh mắt sợ hãi.
Hai người đang ở tầng mười, phía dưới mọi thứ đều thu nhỏ. Tiếng gió rít gào lên vô cùng lạnh lẽo. Nếu rơi xuống thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Cảnh Phong khẽ cười, kéo vào ném sang một bên.
Cả hai vẫn còn rung rẩy, miệng mấp máy mãi vẫn không lên được tiếng nào.
Cảnh Phong nhếch nhẹ môi. Lấy ra một chiếc ống tiêm nhỏ. Bên trong là chất lỏng màu vàng nhạt.
Anh hơi khụy xuống, tóm lấy tóc Tần Vĩ Khang.
“Màu sắc khá đẹp. Nếu tiêm vào người thì sao nhỉ.”
“Đừng, Cảnh tổng. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.”
Tô Tiêu Tiêu sợ hãi đến nỗi muốn ngất nhưng không thể ngất được.
“Yên tâm! Người nào cũng có phần cả.”
Vệ sĩ liền bước đến giữ chặt hai người lại.
Chiếc kim tiêm nhỏ xíu chứa chất lỏng từ từ đi vào mạch máu.
“Yên tâm! Không chết được đâu. Từ từ hưởng thụ đi.”
Anh đứng dậy, ra hiệu cho vệ sĩ nới lỏng tay ra.
Lúc này, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng.
Tần Vĩ Khang ngồi dậy.
“Chúng ta thoát rồi sao. Chúng ta an toàn rồi.”
Tô Tiêu Tiêu cũng mừng rỡ.
“Chắc hẳn là anh ta muốn hù dọa chúng ta thôi. An toàn rồi.”
Hai người ôm nhau rồi lại nhớ đến việc vừa rồi liền cạch mặt nhau.
“Tôi về đây.”
Tần Vĩ Khang liền nhìn theo nheo mắt. Rõ ràng ánh mắt có chút thay đổi.
[…]
Bàn tay thon dài đã giữ cánh cửa lại.
Anh bước vào trong.
Cạch! Âm thanh chốt cửa vang lên.
Tần Vĩ Khang và Tô Tiêu Tiêu nuốt nước bọt.
“Cảnh, Cảnh tổng! Ngài tự ý xong vào nơi riêng tư của người khác là phạm pháp. Chúng tôi, chúng tôi có thể kiện ngài đó.”
Cảnh Phong ung dung ngồi xuống ghế. Vắt chéo chân.
Tách! Âm thanh bật lửa vang lên kèm theo ánh sáng.
“Ngài… Cảnh tổng! Ngài…”
Liếc mắt đến chốt cửa. Lập tức lao đến mở ra lần nữa, sắc mặt liền tái đi rồi đóng lại.
Đơn giản vì bên ngoài có vài tên đàn ông cao to lực lưỡng. Nhìn thôi cũng đủ sợ rồi.
“Chúng ta làm sao đây?”
“Làm sao tôi biết làm sao. Cũng tại cô, ganh tị cái gì chứ.”
Hai người thì thầm to nhỏ rồi bắt đầu đổ lỗi cho nhau. Âm thanh mỗi lúc một lớn dần.
“Sao anh lại đổ hết lỗi cho tôi. Rõ ràng, anh nói có người giúp đỡ. Lôi kéo tôi vào chuyện này.”
“Cô có im miệng không. Không phải vì sự nhỏ mọn hẹp hòi của cô tôi mới làm những chuyện ngu ngốc à.”
“Anh đúng là cặn bã. Không phải do anh chê Trần Thư Di nghèo hèn không xứng đáng với anh mới tìm đến tôi sao. Giờ hối tiếc sao.”
Chát! Cái tát tay như trời giáng rơi xuống mặt Tô Tiêu Tiêu.
“A… Anh dám đánh tôi.”
Cô ta ôm bên mặt, ánh mắt đầy giận dữ.
“Tôi đánh cô thì sao.”
Tô Tiêu Tiêu liền lao đến.
Cả hai bắt đầu một trận chiến nảy lửa không ai nhường ai.
Cảnh Phong từ đầu đến cuối không nói gì.
Anh hờ hững như xem khỉ diễn xiếc mà thôi.
[…]
Anh nhìn thời gian trên đồng hồ.
“Diễn xong rồi.”
Tần Vĩ Khang cùng Tô Tiêu Tiêu mặt mày đều là vết xước. Nói chung chẳng ai hơn ai. Dù sức Tần Vĩ Khang có hơn thì vết cào cấu đều không tránh khỏi. Bởi Tô Tiêu Tiêu là loại người gì, không còn là xa lạ nữa.
Tô Tiêu Tiêu liền quỳ xuống.
“Cảnh tổng, tất cả là do anh ta xúi giục tôi. Tôi không biết gì cả. Là thật đó. Ngài làm ơn tha cho tôi đi.”
Tần Vĩ Khang cùng quỳ xuống.
“Cảnh tổng, chính là cô ta. Tôi chỉ bị xúi giục. Còn nữa…”
Nói đến đây, anh ta lại ấp úng.
“Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
Vừa nghe câu này, Tần Vĩ Khang liền giật bắn người.
“Cảnh tổng! Ngài cũng đã biết người muốn tôi đến đó là ai rồi. Ngài làm ơn, tha cho tôi đi. Tuyệt đối tôi không dám tái phạm nữa.”
Cảnh Phong gật đầu.
Tần Vĩ Khang chưa kịp vui mừng đã bị câu nói của anh làm cho sắp tè ra quần vì sợ hãi.
“Tôi chỉ tin lời người chết mà thôi.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Tô Tiêu Tiêu không còn giọt máu.
“Cảnh, Cảnh tổng. Tôi không liên quan đến chuyện này. Có chết cũng là anh ta. Tôi không muốn chết đâu.”
Tần Vĩ Khang lại bị chỉa mũi dùi về phía mình tất nhiên là không cam lòng.
“Cảnh tổng, ngài từng học ngành y. Không phải nói bác sĩ thường có lòng nhân ái sao. Ngài làm ơn tha cho tôi đi. Tôi hứa vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa.”
Cảnh Phong bật cười, xoắn nhẹ tay áo. Cử chỉ nho nhã nhưng với nụ cười này càng làm cho họ thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
“Tất nhiên rồi.”
Hai người chưa kịp vui mừng đã nghe anh nói tiếp.
“Tôi biết điểm nào sẽ nhẹ nhàng nhất. Không đau lắm đâu.”
“…” Cả hai người nhìn nhau, lùi về phía sau.
Giờ chỉ có con đường chết. Đánh liều vậy.
Mở cửa ra tìm đường chạy.
Nhưng cơ hội cuối cùng cũng không còn. Cả hai bị tóm lại trong một nốt nhạc.
“Thả ra. Cứu chúng tôi. Cứu chúng tôi.”
Cả hai cùng hô toán lên.
Vệ sĩ đã nhét giẻ lau vào miệng hai người, giữ chặt dưới nền gạch.
Cảnh Phong nhàn nhã đứng dậy đi về phía hai người.
“Không la nữa à. Chạy đường này cũng khá lâu. Tôi chỉ hai người một con đường tắt.”
Lời vừa dứt.
Anh đã kéo hai người về phía cửa sổ. Nửa người như đã nằm ở bên ngoài.
Cả hai sắc mặt trắng bệch, ánh mắt sợ hãi.
Hai người đang ở tầng mười, phía dưới mọi thứ đều thu nhỏ. Tiếng gió rít gào lên vô cùng lạnh lẽo. Nếu rơi xuống thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Cảnh Phong khẽ cười, kéo vào ném sang một bên.
Cả hai vẫn còn rung rẩy, miệng mấp máy mãi vẫn không lên được tiếng nào.
Cảnh Phong nhếch nhẹ môi. Lấy ra một chiếc ống tiêm nhỏ. Bên trong là chất lỏng màu vàng nhạt.
Anh hơi khụy xuống, tóm lấy tóc Tần Vĩ Khang.
“Màu sắc khá đẹp. Nếu tiêm vào người thì sao nhỉ.”
“Đừng, Cảnh tổng. Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.”
Tô Tiêu Tiêu sợ hãi đến nỗi muốn ngất nhưng không thể ngất được.
“Yên tâm! Người nào cũng có phần cả.”
Vệ sĩ liền bước đến giữ chặt hai người lại.
Chiếc kim tiêm nhỏ xíu chứa chất lỏng từ từ đi vào mạch máu.
“Yên tâm! Không chết được đâu. Từ từ hưởng thụ đi.”
Anh đứng dậy, ra hiệu cho vệ sĩ nới lỏng tay ra.
Lúc này, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng.
Tần Vĩ Khang ngồi dậy.
“Chúng ta thoát rồi sao. Chúng ta an toàn rồi.”
Tô Tiêu Tiêu cũng mừng rỡ.
“Chắc hẳn là anh ta muốn hù dọa chúng ta thôi. An toàn rồi.”
Hai người ôm nhau rồi lại nhớ đến việc vừa rồi liền cạch mặt nhau.
“Tôi về đây.”
Tần Vĩ Khang liền nhìn theo nheo mắt. Rõ ràng ánh mắt có chút thay đổi.
[…]