Chương 38: Muốn trốn ư! Không có cửa đâu
Sau khi tiếng quát có ba người, hai trẻ một già lững thững đi tới, trên nét mặt không giận tự uy không buồn không vui không có một chút cảm xúc nào, trông như ba cái xác biết di động vậy, nếu gặp họ vào ban đêm chắc bị dọa sợ vãi tè. Ba người này chính là An lão cùng với tu la song đao, nhìn thấy mấy chục người áo đen nằm la liệt trên mặt đất An lão hơi khựng lại sau đó hất hàm về phía Thanh Sơn.
- Là hai đứa bọn mày làm ra chuyện này?
Nói rồi ông ta tự trả lời
- Cũng có chút bản lĩnh, song chút thực lực đó không đáng là gì trước mặt chúng tao.
Khi mà ba người này xuất hiện Thanh Sơn có dự cảm không lành, bởi vì khí thế của ba người làm Thanh Sơn hiểu rằng đây là tuyệt đỉnh cao thủ, nếu trực tiếp giao phong khả năng chiến thắng là không lớn, vì vậy lúc này trong đầu Thanh Sơn có một ý niệm là bỏ trốn bởi vậy Thanh Sơn quay sang bảo Trương Bá Hưng.
- Ba người này tuyệt đối là cao thủ chân chính, nếu giao chiến chúng ta không có phần thắng nào, vậy nên a lên xe chạy trước đi, còn tôi sẽ cầm chân bọn chúng rồi bỏ chạy sau.
Nhưng Trương Bá Hưng là người cứng đầu, anh ta đâu chịu như vậy, trước khi lên xe Phan Như Nguyệt dặn đi dặn lại là phải bảo vệ an toàn cho Thanh Sơn bởi vậy cho dù bỏ mạng a ta cũng không thể để cho cô chủ thất vọng được, nếu bây giờ bỏ trốn a ta còn mặt mũi nào về nhìn thấy cô chủ nữa.
- Không được, bây giờ tôi sẽ ở lại đây chặn bọn họ, cậu hãy bỏ chạy trước đi, còn giờ tôi có trốn thoát cũng không còn mặt mũi nào về gặp cô chủ, mà tôi không phải là người tham sống sợ chết, có chết thì cũng đứng chết chứ không chịu nhục mà sống được, cô chủ có ơn với tôi, tôi không thể phụ lòng cô ấy.
Thấy a ta cứng đầu như vậy Thanh Sơn nhẹ giọng khuyên bảo.
- Tôi không biết lái xe nên cho dù có chạy cũng không thể chạy thoát được, mà mục tiêu của bọn chúng là tôi, vì vậy mà đằng nào cũng chết, vậy nên a hãy chạy trước đi tìm người giúp đỡ trong khi tôi cầm cự bọn chúng, như vậy may ra còn con đường sống. Nếu sau này cô chủ anh có trách thì anh hãy nói là tôi nói như vậy.
Thấy hai người dùng dằng như vậy An lão cất tiếng mỉa.
- Sao rồi đã chọn xong đứa nào chết trước chưa, hôm nay ở đây cả hai thằng chúng mày đều không có cơ hội thoát thân đâu, bởi vậy mà hãy ngoan ngoãn đến đây nhận lấy cái chết.
Giờ này An lão tỏ ra khá mất kiên nhẫn, khi ra đi Cao tiên sinh dặn dò ông ta không được chủ quan, phải bắt bằng được Thanh Sơn mang về trị tội, nên ông ta muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện này, không để mất quá nhiều thì giờ được.
Lúc này Thanh Sơn cũng hơi bất ngờ về độ trung thành của Trương Bá Hưng. nhưng rốt cục hắn không thể để một người vô tội hi sinh vì mình được.
- Nếu bây giờ anh không lên xe chạy trốn trước tôi sẽ trói mình dâng nộp cho bọn chúng, a hãy đi gọi giúp đỡ như thế cơ hội sẽ lớn hơn. Chúng ta không còn cách nào khác.
Nói xong Thanh Sơn đẩy Trương Bá Hưng lên ghế lái trốn đi. còn Thanh Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón ba đối thủ. đây cũng là lúc hắn rèn luyện thêm kỹ năng cũng như nâng cao kinh nghiệm chiến đấu. nhưng một đấu với ba cao thủ tuyệt đỉnh quả thật là phần thắng thật nhỏ nhoi.
Thấy chiếc xe lăn rời đi Tu la song đao định tiến lên ngăn, nhưng bị An lão cản lại.
- Để hắn đi thôi, đó không phải là mục tiêu của chúng ta, bớt được một tên thì sẽ đỡ tốn sức hơn, một tên lái xe mà thôi không quan trọng để phí sức lực của chúng ta.
Nói xong cả ba tiến lên vây Thanh Sơn lại ở giữa, lúc này Thanh Sơn mới để ý kỹ ba người.
An lão có khuôn mặt già nua, có một vết thẹo dài bên má, mũi ưng mắt cáo trông là kẻ hung ác, còn tu la song đao có khuôn mặt và ngoại hình tương tự nhau, có vẻ là anh em song sinh. khuôn mặt tròn như cái đĩa hai mắt to tròn, mũi to, miệng rộng trông khá hài hước. sau khi vây Thanh Sơn vào giữa thì hai người bọn họ thả tay buông xuống. Một cặp đao nhọn sáng lấp lánh xuất hiện trong tay, bốn thanh đao giống hệt nhau. thân dài năm tấc rộng 3 ngón tay, cong hình lưỡi liềm, trên sống đao có các móc câu sắc bén vô cùng. Hai người gõ gõ hai thanh đao lại với nhau nghe tiếng keng dài ngân vang, chứng tỏ đao vô cùng sắc bén.
Thanh Sơn cũng không hề nao núng hay sợ hãi, hắn tiến lên giữa vòng trò hất tay ra hiệu hãy xông vào đi. Thấy vậy tu la song đao dẫm chân vào mặt đất lấy đà sau đó hai chân nhue chong chóng xoay tròn phi nhanh về phía thanh sơn, hai người bốn đao đâm chém lia lịa, ánh thép lấp lóe chói lòa vào mắt người quan sát, Thanh sơn không sử dụng binh khí nên hắn chỉ có thể né tránh.
Một đao từ trên cao hạ nhanh xuống đầu Thanh sơn mà không có một dấu hiệu nào báo trước, hai bên tả hữu đều có lưỡi đao quét ngang, còn thanh đao thứ tư thì từ hậu tâm đâm vào, An lão thấy thế cười đắc ý, cứ nghĩ sau chiêu này chắc chắn Thanh Sơn phải bị trọng thương hoặc có thế mất mạng.
Nhưng chỉ chốc lát lão ta thất thần nhìn cục diện chiến trường, lão không nghĩ ra được tại sao Thanh Sơn lại né được một chiêu hung hiểm và trí mạng như thế. Và cái mà lão ngạc nhiên hơn là bước chân di chuyển của Thanh Sơn vô cùng quỷ dị, cứ giống như một bóng ma tránh né giữa rừng đao. Quan chiến một lúc lão đánh giá thế trận rồi tự lẩm bẩm.
- Chỉ dựa vào hai người tu la song đao là không bắt được thiếu niên này. ta đành tự mình ra tay vậy.
Nói xong lão nhẹ dẫm chân một cái thân hình lướt đi nhẹ nhàng như gió mùa thu. tiến đến gia nhập vòng chiến, lão ta ra chiêu vô cùng hung ác, mỗi chiêu mỗi thức đều là muốn lấy mạng của người khác, Thanh Sơn lúc này đã vô cùng chật vật, đánh nhau với tu la song đao hắn còn có thể cầm cự được, nhưng sau khi một tuyệt đỉnh cao thủ như an lão gia nhập vòng chiênns thì thế trận đã nghiêng hẳn một bên, Thanh Sơn chật vật chống đỡ ba người.
Thanh Sơn cảm thấy nếu giờ cứ đánh như thế này chẳng bao lâu sẽ bị ba người kia mài chết. bởi vậy hắn vừa đánh vừa nhìn ngó xung quanh để tìn cơ hội đào thoát. Nhưng dường như An lão thấy được âm mưu của Thanh Sơn nên lão ta cất giọng chế giễu.
- Muốn trốn ư.. không có cửa đâu....
- Là hai đứa bọn mày làm ra chuyện này?
Nói rồi ông ta tự trả lời
- Cũng có chút bản lĩnh, song chút thực lực đó không đáng là gì trước mặt chúng tao.
Khi mà ba người này xuất hiện Thanh Sơn có dự cảm không lành, bởi vì khí thế của ba người làm Thanh Sơn hiểu rằng đây là tuyệt đỉnh cao thủ, nếu trực tiếp giao phong khả năng chiến thắng là không lớn, vì vậy lúc này trong đầu Thanh Sơn có một ý niệm là bỏ trốn bởi vậy Thanh Sơn quay sang bảo Trương Bá Hưng.
- Ba người này tuyệt đối là cao thủ chân chính, nếu giao chiến chúng ta không có phần thắng nào, vậy nên a lên xe chạy trước đi, còn tôi sẽ cầm chân bọn chúng rồi bỏ chạy sau.
Nhưng Trương Bá Hưng là người cứng đầu, anh ta đâu chịu như vậy, trước khi lên xe Phan Như Nguyệt dặn đi dặn lại là phải bảo vệ an toàn cho Thanh Sơn bởi vậy cho dù bỏ mạng a ta cũng không thể để cho cô chủ thất vọng được, nếu bây giờ bỏ trốn a ta còn mặt mũi nào về nhìn thấy cô chủ nữa.
- Không được, bây giờ tôi sẽ ở lại đây chặn bọn họ, cậu hãy bỏ chạy trước đi, còn giờ tôi có trốn thoát cũng không còn mặt mũi nào về gặp cô chủ, mà tôi không phải là người tham sống sợ chết, có chết thì cũng đứng chết chứ không chịu nhục mà sống được, cô chủ có ơn với tôi, tôi không thể phụ lòng cô ấy.
Thấy a ta cứng đầu như vậy Thanh Sơn nhẹ giọng khuyên bảo.
- Tôi không biết lái xe nên cho dù có chạy cũng không thể chạy thoát được, mà mục tiêu của bọn chúng là tôi, vì vậy mà đằng nào cũng chết, vậy nên a hãy chạy trước đi tìm người giúp đỡ trong khi tôi cầm cự bọn chúng, như vậy may ra còn con đường sống. Nếu sau này cô chủ anh có trách thì anh hãy nói là tôi nói như vậy.
Thấy hai người dùng dằng như vậy An lão cất tiếng mỉa.
- Sao rồi đã chọn xong đứa nào chết trước chưa, hôm nay ở đây cả hai thằng chúng mày đều không có cơ hội thoát thân đâu, bởi vậy mà hãy ngoan ngoãn đến đây nhận lấy cái chết.
Giờ này An lão tỏ ra khá mất kiên nhẫn, khi ra đi Cao tiên sinh dặn dò ông ta không được chủ quan, phải bắt bằng được Thanh Sơn mang về trị tội, nên ông ta muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện này, không để mất quá nhiều thì giờ được.
Lúc này Thanh Sơn cũng hơi bất ngờ về độ trung thành của Trương Bá Hưng. nhưng rốt cục hắn không thể để một người vô tội hi sinh vì mình được.
- Nếu bây giờ anh không lên xe chạy trốn trước tôi sẽ trói mình dâng nộp cho bọn chúng, a hãy đi gọi giúp đỡ như thế cơ hội sẽ lớn hơn. Chúng ta không còn cách nào khác.
Nói xong Thanh Sơn đẩy Trương Bá Hưng lên ghế lái trốn đi. còn Thanh Sơn đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón ba đối thủ. đây cũng là lúc hắn rèn luyện thêm kỹ năng cũng như nâng cao kinh nghiệm chiến đấu. nhưng một đấu với ba cao thủ tuyệt đỉnh quả thật là phần thắng thật nhỏ nhoi.
Thấy chiếc xe lăn rời đi Tu la song đao định tiến lên ngăn, nhưng bị An lão cản lại.
- Để hắn đi thôi, đó không phải là mục tiêu của chúng ta, bớt được một tên thì sẽ đỡ tốn sức hơn, một tên lái xe mà thôi không quan trọng để phí sức lực của chúng ta.
Nói xong cả ba tiến lên vây Thanh Sơn lại ở giữa, lúc này Thanh Sơn mới để ý kỹ ba người.
An lão có khuôn mặt già nua, có một vết thẹo dài bên má, mũi ưng mắt cáo trông là kẻ hung ác, còn tu la song đao có khuôn mặt và ngoại hình tương tự nhau, có vẻ là anh em song sinh. khuôn mặt tròn như cái đĩa hai mắt to tròn, mũi to, miệng rộng trông khá hài hước. sau khi vây Thanh Sơn vào giữa thì hai người bọn họ thả tay buông xuống. Một cặp đao nhọn sáng lấp lánh xuất hiện trong tay, bốn thanh đao giống hệt nhau. thân dài năm tấc rộng 3 ngón tay, cong hình lưỡi liềm, trên sống đao có các móc câu sắc bén vô cùng. Hai người gõ gõ hai thanh đao lại với nhau nghe tiếng keng dài ngân vang, chứng tỏ đao vô cùng sắc bén.
Thanh Sơn cũng không hề nao núng hay sợ hãi, hắn tiến lên giữa vòng trò hất tay ra hiệu hãy xông vào đi. Thấy vậy tu la song đao dẫm chân vào mặt đất lấy đà sau đó hai chân nhue chong chóng xoay tròn phi nhanh về phía thanh sơn, hai người bốn đao đâm chém lia lịa, ánh thép lấp lóe chói lòa vào mắt người quan sát, Thanh sơn không sử dụng binh khí nên hắn chỉ có thể né tránh.
Một đao từ trên cao hạ nhanh xuống đầu Thanh sơn mà không có một dấu hiệu nào báo trước, hai bên tả hữu đều có lưỡi đao quét ngang, còn thanh đao thứ tư thì từ hậu tâm đâm vào, An lão thấy thế cười đắc ý, cứ nghĩ sau chiêu này chắc chắn Thanh Sơn phải bị trọng thương hoặc có thế mất mạng.
Nhưng chỉ chốc lát lão ta thất thần nhìn cục diện chiến trường, lão không nghĩ ra được tại sao Thanh Sơn lại né được một chiêu hung hiểm và trí mạng như thế. Và cái mà lão ngạc nhiên hơn là bước chân di chuyển của Thanh Sơn vô cùng quỷ dị, cứ giống như một bóng ma tránh né giữa rừng đao. Quan chiến một lúc lão đánh giá thế trận rồi tự lẩm bẩm.
- Chỉ dựa vào hai người tu la song đao là không bắt được thiếu niên này. ta đành tự mình ra tay vậy.
Nói xong lão nhẹ dẫm chân một cái thân hình lướt đi nhẹ nhàng như gió mùa thu. tiến đến gia nhập vòng chiến, lão ta ra chiêu vô cùng hung ác, mỗi chiêu mỗi thức đều là muốn lấy mạng của người khác, Thanh Sơn lúc này đã vô cùng chật vật, đánh nhau với tu la song đao hắn còn có thể cầm cự được, nhưng sau khi một tuyệt đỉnh cao thủ như an lão gia nhập vòng chiênns thì thế trận đã nghiêng hẳn một bên, Thanh Sơn chật vật chống đỡ ba người.
Thanh Sơn cảm thấy nếu giờ cứ đánh như thế này chẳng bao lâu sẽ bị ba người kia mài chết. bởi vậy hắn vừa đánh vừa nhìn ngó xung quanh để tìn cơ hội đào thoát. Nhưng dường như An lão thấy được âm mưu của Thanh Sơn nên lão ta cất giọng chế giễu.
- Muốn trốn ư.. không có cửa đâu....