Chương : 249
Hơn nửa giờ sau, cậu hai Giang khệ nệ vác cái bụng lớn bước từ trên xe xuống.
Cố Cơ Uyển đã xuống xe từ lâu. Lúc này cô đang vội vã đến tòa nhà văn phòng của Truyền thông Cửu Nguyệt.
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng choang. Không nằm ngoài dự đoán của Cố Cơ Uyển, mấy người kia đều đang bận tối tăm mặt mày.
Có điều thành quả trước mắt này hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của cô!
“Điều này quả thật rất hoàn hảo, đúng không?” Chỉ một đêm ngắn ngủi mà thôi, mọi người đã làm thế nào vậy?
Thậm chí nó còn đẹp hơn cả trong kế hoạch của cô!
“Cậu đã chạy đi chơi bời lông bông ở đâu với người đàn ông vụng trộm của cậu thế? Cũng không biết trở về giúp đỡ một tay!”
Tô Tử Lạp là người đầu tiên phàn nàn: “Mệt chết cục cưng rồi, cậu…”
Rốt cuộc cô cũng nhìn rõ ràng người đàn ông “vụng trộm” sau lưng Cố Cơ Uyển là ai.
Hai mắt Tô Tử Lạp trợn trừng, sợ đến nỗi nói lắp: “Ông, ông, ông chủ, sao anh, anh…”
Trời ơi, cậu hai Giang có nghe những lời cô vừa nói không?
Cô lại dám nói Cố Cơ Uyển và “người đàn ông vụng trộm” đi chơi bời lêu lổng.
Nhưng bây giờ người trở về cùng lúc với Cố Cơ Uyển lại là sếp của bọn họ!
Không phải Cơ Uyển nói đi tới nhà họ Mộ một chuyến sao? Tại sao đang là bốn giờ sáng mà cô lại xuất hiện bên cạnh Giang Nam chứ?
Lẽ nào mấy lời đồn trên mạng nói cô ấy và Giang Nam đang hẹn hò, là…thật sao?
“Thu hồi ý nghĩ không đúng đắn của cậu lại đi, anh ta còn chưa đủ tư cách làm người đàn ông vụng trộm của tớ đâu.”
Bây giờ đã tan sở rồi, nên không cần phải lễ phép với sếp.
Nhưng những lời này lại khiến cho một nhóm người sợ hãi!
Công khai nói sếp không đủ tư cách làm người đàn ông của mình. Điều này có nghĩa là cô không muốn làm việc ở Giang Thị nữa sao?
Giang Nam đi từ sau lưng Cố Cơ Uyển tới. Vốn dĩ anh ta vẫn có rất nhiều ý kiến đối với lời nói của Cố Cơ Uyển nhưng sau khi nhìn thấy những người ở sảnh, thì anh ta lập tức mất hết ý kiến.
Không đủ tư cách thì thôi, dù sao anh ta cũng không thèm.
Nhưng tất cả những thứ trước mắt này, quả thật…có phần khó tin!
“Ai sắp đặt những thứ này?” Đại sảnh rất rộng, hơn ba ngàn mét vuông, trước đó vốn dĩ chỉ là một chỗ trống trải, bây giờ lại để đầy áp phích truyện tranh.
“Cơ Uyển sắp đặt, chúng tôi chỉ là người thực hiện.” Tô Tử Lạp lập tức nói.
“Em sắp xếp sao?”
Áp phích truyện tranh này khác với áp phích thông thường.
Xung quanh mỗi tấm áp phích đều có bàn nghệ thuật.
Dựa theo bố cục này, thì đây là chỗ để thức ăn và nước uống.
Về phần truyện tranh trên những áp phích kia khi kết nối với nhau, nó sẽ trở thành một câu chuyện.
“Đây là tác phẩm của chúng tôi đã làm trước kia, vừa mới xóa khỏi nền tảng, bây giờ trên mạng vẫn chưa có.”
Có thể sẽ có một số bản lậu, chỉ có điều nền tảng chính vẫn chưa có.
Tuy chỉ là một vài tác phẩm, nhưng vì cách bài trí tinh tế nên sau khi vào cửa đi dọc theo con đường này thì có thể xem được một bộ truyện tranh.
Cách làm này sẽ mang đến cho người thưởng thức một cảm giác vô cùng mãn nhãn.
Hơn ba ngàn mét vuông nhưng lại không khiến người ta cảm thấy trống trải chút nào.
“Tôi phải thừa nhận rằng, đại sảnh này mang đến cho mọi người một bầu không khí rất văn học, nhưng nếu chỉ có đại sảnh như thế thì không thể nào làm hài lòng các phóng viên được.”
Ngay cả khi thời gian phỏng vấn có thể rút ngắn xuống một giờ nhưng trong một giờ này chỉ mỗi đại sảnh thì sẽ tham quan không đủ.
“Việc này cần phải có sự hợp tác của ông chủ đây, ngày mai sếp cho chúng tôi mượn mấy chục người dùng tạm.” Cố Cơ Uyển nói.
“Cô có thể tùy ý điều động người của phòng quảng cáo, bộ phận lễ tân, và phòng bảo vệ.”
“Vậy là được!” Cố Cơ Uyển lại liếc nhìn xung quanh một lần, sau khi thấy việc bố trí cũng sắp xong rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu hai Giang, thật ra tôi có một việc mong anh có thể giúp đỡ.”
“Chuyện gì?” Hình như chuyện cô cần giúp đỡ càng lúc càng nhiều.
Cố Cơ Uyển cười với anh ta, sau đó đến gần anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai, tôi có thể mượn anh được không?”
Đêm đó, Cố Cơ Uyển và ê kíp của cô đã quần quật đến hơn năm giờ mới tan cuộc.
Giang Nam cũng không biết sợi dây thần kinh nào của mình bị chập mạch, vậy mà lại đi theo bọn họ đến năm giờ.
Còn về chuyện Cố Cơ Uyển nói muốn mượn anh, cô chỉ nói nửa vời.
Chỉ nói đến lúc đó để anh xuất hiện trước mặt mọi người một lát là được.
Hơn năm giờ đám người kia lái chiếc ô tô bảy chỗ đã qua sử dụng trở lại phòng làm việc của trường học ngủ, còn anh ta trở về nhà một mình và cảm thấy mình đúng là ngớ ngẩn.
Anh ta đi cùng cô cả ngày là vì cái gì?
Đáp án à? Dĩ nhiên không có.
Sáng hôm sau, Cố Cơ Uyển và Tô Tử Lạp, còn có Hạ Lăng Chi, ai nấy cùng nhìn chằm chằm vành mắt thâm quầng, bò từ trên giường dậy.
Sửa soạn và ăn qua loa bánh mì xong, ba người cùng chạy vội về phía trường học.
Buổi sáng có tiết học tới mười giờ mới tan học cho nên Cố Cơ Uyển sắp xếp thời gian phỏng vấn là mười giờ rưỡi đến mười một giờ rưỡi sáng.
“Cậu thật sự định dùng scandal của cậu hai Giang để thu hút đám phóng viên đó sao?”
Đến hôm nay Cố Cơ Uyển mới nói kế hoạch của mình ra, trước đó ngay cả Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi cũng không biết.
“Tại sao cậu hai Giang sẽ đồng ý chứ? Sao anh ta lại tốt bụng như vậy?”
“Anh ta không đồng ý, chỉ đồng ý cho tớ mượn thời gian của anh ấy.”
Cố Cơ Uyển mỉm cười bí mật, cô nhìn chằm chằm Tô Tử Lạp nói: “Đến lúc đó, cậu phải ra sức một chút, đều dựa vào cậu hết đấy!”
“Tớ?” Tô Tử Lạp sửng sốt một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao đến lúc này Cố Cơ Uyển mới nói kế hoạch của mình ra.
Bởi vì nếu cô nói ra sớm chắc chắn sẽ bị mắng chết.
“Cố Cơ Uyển, không ngờ cậu lại muốn lợi dụng tớ? Không, không, tuyệt đối không! Ngay cả quần áo của cậu hai Giang tớ còn không dám động tới nữa là. Sao tớ có thể làm được chứ?”
Lần này Cơ Uyển đùa hơi quá trớn. Cô lại dám bảo Tô Tử Lạp đóng vai bạn gái tin đồn của cậu hai Giang.
Không thể nào, chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, sau này cô làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác nữa chứ?
“Sợ cái gì?” Hạ Lăng Chi suy nghĩ một hồi bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch của Cố Cơ Uyển đúng là rất tốt.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là chuyện đó vừa không liên quan gì đến cô, mà cô vừa có thể làm ngư ông đắc lợi.
“Tử Lạp, cậu nghe tớ nói đi, tòa nhà làm việc của chúng ta thật sự quá rộng, phía trên lại trống trơn, hoàn toàn không thể cho phóng viên xem được.”
“Cậu nên biết, bây giờ chúng ta chỉ có thể để cho bọn họ tham quan đại sảnh, nhưng chỉ một gian đại sảnh thì làm sao có thể tham quan cả tiếng đồng hồ, đúng không?”
“Không được…” Tô Tử Lạp vẫn muốn kháng nghị.
Hạ Lăng Chi lại khuyên nhủ: “Được mà, được mà. Tớ tin tưởng Cơ Uyển đã sắp xếp xong rồi, buổi sáng để cho Đàm Kiệt tung tin trên mạng cậu hai Giang sắp đính hôn.”
Tất nhiên rồi, phải đẩy scandal này lên tới mức độ sắp đính hôn như vậy mới có thể khiến cho giới truyền thông nhiệt tình hơn.
Tin tức lớn như vậy không đưa tin, chỉ phỏng vấn mỗi phòng truyện tranh thì có ích gì?
Tuy nhiên, cuộc phỏng vấn này lại là do công ty sắp xếp, bắt buộc phải viết được bản nháp tin tức.
Vì vậy, cách bố trí của sảnh gần như có thể khiến phóng viên liên tưởng đến “bố cục” của các tầng khác.
Về cơ bản chính là như vậy, một vài văn phòng, một không gian làm việc, có công ty truyện tranh nào mà không giống nhau?
Bây giờ bọn họ chỉ thiếu thời gian để mua đồ dùng phòng làm việc và thực sự trang trí phòng làm việc mà thôi.
Dù sao một phòng truyện tranh đúng là cũng không có gì hay để xem.
Nhưng scandal của cậu hai Giang thì khác rồi. Đó là một tin tức cực kỳ có giá trị.
“Cơ Uyển cậu thật là lợi hại. Như vậy mà cậu cũng có thể nghĩ ra, tớ khâm phục cậu chết mất thôi!”
Hạ Lăng Chi không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Có điều, cậu hai Giang sẽ đồng ý chứ? Tớ thấy lúc gần sáng cậu cũng không có giải thích rõ với anh ta.”
“Thật ra anh ta… Là người tốt.” Vì lẽ đó, anh ta sẽ đáp ứng.
Bỗng nhiên điện thoại di động của Cố Cơ Uyển vang lên âm báo có tin nhắn, cô mở ra xem thì nụ cười trên môi lập tức cứng đờ.
“Cơ Uyển, bà có việc gấp muốn tìm con, mau đến nhà họ Mộ. Ngay bây giờ!”
Số điện thoại này là của…bà nội?