Chương : 250
“Tớ có chuyện gấp, phải đi ra ngoài một chuyến.” Cố Cơ Uyển còn chưa tiến vào cổng trường đã quay ngược ra ngoài.
Tô Tử Lạp gấp gáp: “Cơ Uyển, chẳng phải cậu đã nói lên lớp xong sẽ quay lại Mộ Thị à?”
“Đúng đó, thời gian của chúng ta rất cấp bách.” Hạ Lăng Chi cũng lộ vẻ mặt lo lắng.
Nếu Cơ Uyển vắng mặt, bên phóng viên phỏng vấn Truyền thông Cửu Nguyệt sẽ xôi hỏng bỏng không.
“Cậu hai Giang sẽ không nghe theo bọn tớ, nếu cậu không quay lại thì bọn tớ phải làm thế nào?”
Cố Cơ Uyển nhìn thời gian, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tớ sẽ quay lại ngay.”
Trong lòng cô thật sự rất bất an.
Tối qua lúc rời đi, trong lòng cô luôn có một cảm giác mơ hồ không thể nói rõ được.
Như thể bà cụ vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với cô vậy.
Nhưng vì sự xuất hiện của Cố Vị Y, nên bà cụ chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang rồi.
Bà cụ gấp gáp gọi cô qua đó như vậy, chẳng lẽ muốn nói hết những lời bà cụ chưa kịp nói tối qua ư?
“Cơ Uyển…” Tô Tử Lạp vẫn rất lo lắng.
Quả thật hôm nay là ngày rất quan trọng, mặc dù cô không biết rốt cuộc Cố Cơ Uyển đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngộ nhỡ cô ấy không quay lại…
“Hãy tin tớ, chắc chắn tớ sẽ quay lại…”
Cố Cơ Uyển bắt một chiếc taxi ở bên đường, lập tức lên xe không nói thêm một lời.
“Lớp trưởng à, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Tô Tử Lạp nhìn Hạ Lăng Chi, trong lòng không ngừng bất an.
“Không sao đâu, chúng ta cứ tin tưởng Cơ Uyển, chắc chắn cậu ấy sẽ quay lại thôi.”
Thật ra giờ trong lòng Hạ Lăng Chi cũng rất thấp thỏm, Cố Cơ Uyển rời đi vào lúc này thật khiến người khác phải lo lắng.
Nhưng giờ bọn cô có lo lắng thế nào cũng không có tác dụng.
“Chúng ta cứ lên lớp trước đi.”
…
Lúc Cố Cơ Uyển đi tới nhà họ Mộ, bà cụ không ở trong nhà.
Nghe nói bà cụ đang ở bên bờ hồ tại sân sau, Cố Cơ Uyển không hề nghĩ ngợi đã vội vàng đi qua đó.
Nhưng trước khi đi tới hồ bơi, cô vẫn rất thận trọng.
Cô tìm một nữ giúp việc để nghe ngóng, biết Cố Vị Y đã ra ngoài từ sáng sớm, lúc này cô mới yên tâm đi tới bên hồ.
Quả nhiên bà cụ đang ở bên hồ hóng gió, Thúy Nhi thì đang ở bên cạnh chăm sóc.
Thấy Cố Cơ Uyển đi tới đây, Thúy Nhi cười nói: “Mợ… cô Cơ Uyển tới rồi à!”
Bà cụ quay đầu lại, thấy Cố Cơ Uyển đi tới mới thở phào nhẹ nhõm: “Cơ Uyển!”
“Bà nội, thật sự là bà gọi cháu tới đây ạ?” Thật ra trong lòng Cố Cơ Uyển hơi nghi ngờ.
Ngộ nhỡ đây là âm mưu của Cố Vị Y, vậy cô ta không chỉ hãm hại một mình cô.
Có thể là do cô đọc quá nhiều tiểu thuyết, nên lúc tới đây, cô thật sự đã nghĩ tới những tình tiết như hãm hại bà cụ rồi giá họa cho cô gì đó.
Nhưng thấy bà cụ gật đầu, lúc này cô mới yên lòng.
Xem ra là do cô suy nghĩ quá nhiều.
“Tối qua, Cố Vị Y có… gây khó dễ cho bà không?”
Không phải cô muốn nói xấu người khác trước mặt bà cụ.
Nhưng tối qua thái độ của Cố Vị Y thật sự quá hống hách.
“Không có, nhưng sáng nay nó đã… nhận lỗi với bà rồi.”
Bà cụ nhớ lại cảnh tượng đó, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Bà dè dặt, lo lắng suốt đêm nhưng không ngờ sự thay đổi ngoạn mục này sẽ xảy ra khi bà thức dậy vào sáng hôm sau như vậy!
“Cô ta nhận lỗi với bà ư?” Người phụ đó cũng biết chủ động nhận lỗi với người khác à? Cô có nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.
Nhưng Cố Cơ Uyển vẫn hỏi lại: “Cô ta nhận lỗi gì với bà thế?”
“Nó…” Bà cụ ngẫm nghĩ, nhưng không trả lời cô ngay, mà khẽ thở dài.
“Cơ Uyển, mấy ngày qua cháu đã chịu tủi thân rồi, sáng nay ông cụ sẽ quay về, bà sẽ nói rõ khi có mặt ông ấy.”
Có những chuyện, bà quyết định không trốn tránh tiếp nữa.
Bà hiểu rõ sức khỏe mình, biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
Thay vì suốt ngày che giấu để rồi sau này một ngày nào đó bị ông cụ điều tra ra thì không bằng bà tự khai ra.
“Bà nội, bà muốn nói gì với ông nội thế?” Chuyện đó có liên quan đến cô ư?
Bằng không tại sao bà lại gấp gáp bảo cô quay về chứ?
“Cơ Uyển, cháu là…”
Bà cụ ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêng đầu nhìn Thúy Nhi.
“Cô đi chuẩn bị chút điểm tâm rồi mang qua cho chúng tôi đi.”
Thúy Nhi biết bà cụ muốn nói riêng với Cố Cơ Uyển, nên cố ý sai mình đi chỗ khác.
Cô gật đầu rồi xoay người rời đi.
Đợi Thúy Nhi đi xa rồi, bà cụ mới nắm tay Cố Cơ Uyển: “Cơ Uyển, có chuyện này bà không biết mẹ cháu đã nói với cháu chưa?”
“Cháu không có ấn tượng gì với mẹ cháu cả, cháu hoàn toàn không có chút ký ức nào về bà ấy.”
Cố Cơ Uyển ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, rồi nhìn bà cụ: “Bà nội, bà quen mẹ cháu ạ?”
“Tất nhiên là quen rồi, khuôn mặt của cháu giống hệt mẹ cháu, tối qua khi nhìn thấy cháu, bà đã suýt cho rằng…”
Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, trong lòng bà thật sự rất chấn động.
Nhưng cũng may, cuối cùng Cố Vị Y cũng tìm lại được lương tâm của mình, hoặc là vì sợ hãi, nên mới sáng sớm đã thành thật nhận lỗi với bà.
“Cơ Uyển, mẹ cháu là…” Bà cụ chậm rãi nói: “Thật ra cháu là… Cơ Uyển?”
Sắc mặt bà cụ bỗng thay đổi, rõ ràng đã cảm thấy điều bất ổn.
Cố Cơ Uyển nhìn bà nói: “Bà nội, bà sao thế? Mẹ cháu có quan hệ gì bà ư? Bà… bà nội! Chuyện gì thế này?”
Xe lăn của bà cụ cứ lăn về phía hồ bơi.
Cố Cơ Uyển nhào tới, muốn kéo xe lăn lại nhưng cô hoàn toàn không đủ sức.
“Bà nội!”
“Cơ Uyển, Cơ Uyển…” Bà cụ sợ đến mức suýt ngất xỉu, chỉ có thể nắm chặt tay vịn của xe lăn.
Cố Cơ Uyển đã kéo xe lăn đến mép hồ rồi, nhưng xe lăn chuyển động quá nhanh, tay cô vừa buông ra, xe lăn đã lăn xuống hồ ngay.
“Á…” Cách đó không xa, Thúy Nhi hét toáng lên: “Bà chủ!”
Cố Cơ Uyển không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống hồ.
Nhưng xe lăn đã lăn tới giữa hồ, có mấy lần cô suýt bắt được tay bà cụ, nhưng lần nào cũng không với tới.
Cố Cơ Uyển đành phải đuổi theo, nhưng cô hoàn toàn không biết bơi.
Cô chưa đuổi theo được bao lâu, người đã mơ màng, không thể nào hít thở được.
“Bà chủ!” Thúy Nhi đi tới bên hồ, thấy hai người đều bị chìm dưới đáy hồ thì sợ đến mức hét toáng lên: “Cứu người! Mau tới đây cứu người đi!”
“Bà chủ và mợ chủ rơi xuống hồ rồi! Mau tới đây cứu người đi!”
Mấy bảo vệ nghe vậy thì chạy đến, chẳng mấy chốc đã cứu Cố Cơ Uyển, người ở gần bờ hồ nhất lên.
Nhưng bà cụ ở dưới nước quá lâu, nên lúc cứu lên, người đã thoi thóp rồi.
Hai người đều được đưa vào phòng y tế, Dương Quân vô cùng lo lắng chạy tới, sau khi xác định Cố Cơ Uyển không sao thì dốc hết sức cứu chữa bà cụ ngay.
Nhưng đáng tiếc, bà cụ bị sặc nước quá lâu nên đành… bất lực.
“Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Ông cụ vừa xuống trực thăng, lúc đi tới đây thì vừa hay nghe được tin dữ do Dương Quân thông báo.
Ông không nói một câu, đi vào trong với vẻ mặt không cảm xúc.
Mộ Tu Kiệt cũng quay về, còn có toàn bộ người nhà họ Mộ nữa.
Tất cả đều chen vào phòng, cả phòng y tế gần như đều là người nhà họ Mộ.
Sau khi Cố Cơ Uyển tỉnh lại thì muốn vào trong ngay, nhưng bị người khác đuổi ra ngoài.
Cố Vị Y cũng quay về, sau khi tiến vào phòng thì nằm nhoài bên cạnh bà cụ bắt đầu khóc lóc.
Người bên trong đều khóc rống lên.
Tiếng khóc thảm thiết đó làm Cố Cơ Uyển như rơi vào hầm băng.
Bà cụ đi rồi, bà thật sự đi rồi!
Đều tại cô! Nếu lúc nãy cô có thể kịp thời kéo bà cụ lại thì đã không xảy ra sự cố này rồi.
Đều tại cô không tốt, sao cô không cứu bà về? Tại sao chứ?
Đúng lúc này, bỗng có người mở cửa phòng y tế, rồi xông ra ngoài, tát mạnh vào mặt Cố Cơ Uyển.
“Sao cô lại hại bà nội chứ? Tại sao thế? Bà nội chết rồi! Cô vui lắm đúng không? Bà nội chết rồi đó!”