Chương : 244
Một hồi lạnh lẽo xuyên thấu thân thể của Lữ Duy Duy, cô không khỏi rụt người lại, theo bản năng vây quanh mình.
Nhưng mà đôi tay mới vừa vòng qua hai vai cô liền chợt mở mắt ra. Cảm xúc tơ lụa ở trên tay khiến cho đại não đột nhiên tỉnh táo lại.
Mình không có mặc quần áo?
Cái ý nghĩ này lập tức chợt xuất hiện trong đầu của cô.
Cô chợt ngồi dậy, phát hiện chính mình toàn thân trần trụi nằm ở trong một căn phòng không người, dưới ánh đèn lờ mờ, ga giường một mảnh xốc xếch.
Nhất thời, đầu óc của cô trống rỗng, cô không biết sự việc này là thế nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, tay của nàng chạm được một xấp lạnh lẽo gì đó, nàng vén cái mền lên, một xấp hình chui vào đáy mắt cô.
Khi cô xem qua xấp hình này, thế giới của cô một hồi long trời lở đất, cô lắc đầu không chịu tin tưởng.
Nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô cúi đầu, kiểm tra thân thể mình, hi vọng đây tất cả đều không phải là thật.
Nhưng mà trên người mình những thứ vết bầm kia hiện ra đã thật sâu đả kích cô, nơi tư mật nhất bên đùi cũng khiêu khích y hệt để lại ấn ký.
Đây tất cả đã nói lên những tấm hình kia đều là thật.
Cô ? Cô thật sự đã?
Một buổi tối cô hôn mê, cô đã bị người ta xâm hại rồi, hơn nữa còn là ba người đàn ông ?
Lữ Duy Duy khổ sở ôm lấy đầu của mình, đoạn trí nhớ đen tối này là một sự thật rất tàn khốc, đau đớn dai dẵng, cả đời này cô đều không muốn nhớ lại.
Nhưng là hôm nay, ngay hôm nay, sau ba năm mất tích, những hình này lại một lần nữa xuất hiện.
Chẳng lẽ hoài nghi lúc trước của mình là thật? Chuyện kia chính là do cô ta gây nên?
Xem ra, cuộc sóng gió này không thể tránh né được nếu bị khơi lên? Cô đã không thể tránh không khỏi được rồi? T7sh.
Cô không có nghĩ tới mình còn có cái gì đối với Lục Tề Phong nữa rồi, bởi vì, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có cách nào vãn hồi, nhưng mà sau khi lấy được Lục Tề Phong , cô ta vẫn còn muốn dồn ép mình không tha?
Cô ta đã cướp đi người đàn ông mà mình yêu mến nhất, tàn nhẫn phá hủy lòng tràn đầy mong đợi của mình, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ sao?
Giờ khắc này, lòng của Lữ Duy Duy như bị níu lại thật chặt, đau đến cơ hồ muốn hít thở không thông?
Không, không được?
Cô phải phản kích?
Lần này, vô luận là ai đứng sau lưng, cô tuyệt đối sẽ không hèn yếu lựa chọn trốn tránh như vậy nữa?
Bởi vì hiện tại mình nên vì con trai mà ở lại?
Bởi vì hiện tại, cô đã không hề bận tâm, anh hôm nay đã là chồng của người khác, không có một xu quan hệ với mình ở đây nữa?
Quyết định chủ ý, toàn thân Lữ Duy Duy phát run, cô liếc mắt nhìn con trai bên cạnh ngủ say, đứng dậy đến phòng khách gọi điện thoại cho Lãnh Tiếu Tiếu.
"Alo? Tiếu Tiếu, cậu đã ngủ chưa?" Lữ Duy Duy có chút chần chờ hỏi.
Dù sao bây giờ còn là tân hôn của Tiếu Tiếu, lúc này gọi điện thoại đến đã coi như quấy rầy chuyện tốt của vợ chồng họ.
"Không có, còn chưa ngủ, Duy Duy, bạn làm sao vậy? Nghe giọng nói của bạn giống như đã khóc?" giọng nói của Tiếu Tiếu có chút lười biếng, bên kia điện thoại an tĩnh, có một hơi thở mập mờ khác thường truyền đến.
"Tiếu Tiếu, những hình kia lại xuất hiện. Ba năm, cô ta vẫn không chịu buông tha cho mình, Tiếu Tiếu, mình hoài nghi đây tất cả đều cùng có liên quan đến cô ta, lần này, mình không muốn đầu hàng đơn giản như vậy?"
Mặc dù biết mình có thể quấy rầy Tiếu Tiếu, nhưng mà ở nơi này thời điểm, cô cũng chỉ có thể tìm Tiếu Tiếu mà thôi.
"Cái gì? Bạn hoài nghi. . . . . . ? Duy Duy, bạn có chứng cớ sao? Mặc dù cô ta là hiềm nghi là lớn nhất, nhưng. . . . . ."
"Không có, hiện tại mình chỉ là hoài nghi, nhưng trực giác nói cho mình biết, nhất định có liên quan tới cô ta, bởi vì mình không ở lại Đài Bắc, cho nên căn bản không có liên quan đến người khác. Hơn nữa, hôm nay mình đã thấy cô ta, mà cô ta còn có thể biết sự tồn tại của Tư Tề. Cho nên, mình càng khẳng định là cô ta, Tiếu Tiếu, Tư Tề thích nơi này, mình muốn ở lại. Cho nên, lần này, mình không thể thỏa hiệp với cô ta nữa." Lữ Duy Duy nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, ánh mắt ấy là sao kiên định.
"Thật? Bạn sẽ ở lại? Thật tốt quá, mình sẽ giúp cho bạn Duy Duy, Trạch Vũ cũng sẽ giúp, Duy Duy, vậy bạn định sẽ nói cho Tề Phong biết chuyện này sao? Bạn còn có thể cho Tề Phong cơ hội sao?"
"Không, Tiếu Tiếu, mình không muốn cho anh ấy biết, vô luận kết quả như thế nào, mình cùng anh ấy đã bỏ lỡ, cho nên mình cũng không muốn đi cưỡng cầu những chuyện này, lúc này mình chỉ có một nghĩ duy nhất là có thể cùng Tư Tề sống một cuộc sống vui vẻ yên lặng."
Lữ Duy Duy có chút khổ sở mà nói sau đí cúp điện thoại, nước mắt không cầm được rơi xuống?
Cô không phải là không thương anh, cũng không phải là không có khát vọng, chỉ là, đoạn cảm tình này, đoạn đường này đi tới ngày hôm nay cô chỉ có thể nói, có lẽ hai người bọn họ quả thật là vô duyên.
Khi cô biết anh muốn kết hôn, lòng của cô đã đau thật là đau, giống như là bị ngàn côn trùng xé xát, đau đến không muốn sống.
Là mình bị buộc bỏ qua anh ấy, chẳng lẽ còn trông cậy đời này anh ấy vì mình mà thủ thân sao?
Kết quả như thế là rất tự nhiên, nhưng mà cô không thể nào tiếp thu được chính là mình mới rời khỏi không tới ba tháng, cái miệng kia đã từng nói nhiều tiếng yêu với mình liền cưới người khác.
Cô cho là mình rời đi thì tất cả cũng sẽ từ từ quên lãng, nhưng cô thật không ngờ , anh ấy lại trụ sâu trong lòng của mình như vậy, sâu như vậy. . . . . .
Thật may là trong khoảng thời gian đen tối nhất, khó qua nhất trong cuộc sống, cô lại phát hiện có Tư Tề, đứa bé này đã ủng hộ tinh thần cho cô chống đỡ chính mình cùng nhau sống tiếp, cuối cùng cô rốt cuộc học được cách từ từ thử để xuống?
Con người là như vậy, để xuống liền buông xuống, không có hy vọng xa vời cũng sẽ không thất vọng. Một khi muốn có được, đều sẽ sợ mất đi, cái loại cảm giác sợ mất đi đó, cảm giác lo được lo mất đó, cô thật sự chịu đủ rồi.
Cô đây cũng không cần?
Nhưng mà đôi tay mới vừa vòng qua hai vai cô liền chợt mở mắt ra. Cảm xúc tơ lụa ở trên tay khiến cho đại não đột nhiên tỉnh táo lại.
Mình không có mặc quần áo?
Cái ý nghĩ này lập tức chợt xuất hiện trong đầu của cô.
Cô chợt ngồi dậy, phát hiện chính mình toàn thân trần trụi nằm ở trong một căn phòng không người, dưới ánh đèn lờ mờ, ga giường một mảnh xốc xếch.
Nhất thời, đầu óc của cô trống rỗng, cô không biết sự việc này là thế nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, tay của nàng chạm được một xấp lạnh lẽo gì đó, nàng vén cái mền lên, một xấp hình chui vào đáy mắt cô.
Khi cô xem qua xấp hình này, thế giới của cô một hồi long trời lở đất, cô lắc đầu không chịu tin tưởng.
Nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô cúi đầu, kiểm tra thân thể mình, hi vọng đây tất cả đều không phải là thật.
Nhưng mà trên người mình những thứ vết bầm kia hiện ra đã thật sâu đả kích cô, nơi tư mật nhất bên đùi cũng khiêu khích y hệt để lại ấn ký.
Đây tất cả đã nói lên những tấm hình kia đều là thật.
Cô ? Cô thật sự đã?
Một buổi tối cô hôn mê, cô đã bị người ta xâm hại rồi, hơn nữa còn là ba người đàn ông ?
Lữ Duy Duy khổ sở ôm lấy đầu của mình, đoạn trí nhớ đen tối này là một sự thật rất tàn khốc, đau đớn dai dẵng, cả đời này cô đều không muốn nhớ lại.
Nhưng là hôm nay, ngay hôm nay, sau ba năm mất tích, những hình này lại một lần nữa xuất hiện.
Chẳng lẽ hoài nghi lúc trước của mình là thật? Chuyện kia chính là do cô ta gây nên?
Xem ra, cuộc sóng gió này không thể tránh né được nếu bị khơi lên? Cô đã không thể tránh không khỏi được rồi? T7sh.
Cô không có nghĩ tới mình còn có cái gì đối với Lục Tề Phong nữa rồi, bởi vì, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có cách nào vãn hồi, nhưng mà sau khi lấy được Lục Tề Phong , cô ta vẫn còn muốn dồn ép mình không tha?
Cô ta đã cướp đi người đàn ông mà mình yêu mến nhất, tàn nhẫn phá hủy lòng tràn đầy mong đợi của mình, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ sao?
Giờ khắc này, lòng của Lữ Duy Duy như bị níu lại thật chặt, đau đến cơ hồ muốn hít thở không thông?
Không, không được?
Cô phải phản kích?
Lần này, vô luận là ai đứng sau lưng, cô tuyệt đối sẽ không hèn yếu lựa chọn trốn tránh như vậy nữa?
Bởi vì hiện tại mình nên vì con trai mà ở lại?
Bởi vì hiện tại, cô đã không hề bận tâm, anh hôm nay đã là chồng của người khác, không có một xu quan hệ với mình ở đây nữa?
Quyết định chủ ý, toàn thân Lữ Duy Duy phát run, cô liếc mắt nhìn con trai bên cạnh ngủ say, đứng dậy đến phòng khách gọi điện thoại cho Lãnh Tiếu Tiếu.
"Alo? Tiếu Tiếu, cậu đã ngủ chưa?" Lữ Duy Duy có chút chần chờ hỏi.
Dù sao bây giờ còn là tân hôn của Tiếu Tiếu, lúc này gọi điện thoại đến đã coi như quấy rầy chuyện tốt của vợ chồng họ.
"Không có, còn chưa ngủ, Duy Duy, bạn làm sao vậy? Nghe giọng nói của bạn giống như đã khóc?" giọng nói của Tiếu Tiếu có chút lười biếng, bên kia điện thoại an tĩnh, có một hơi thở mập mờ khác thường truyền đến.
"Tiếu Tiếu, những hình kia lại xuất hiện. Ba năm, cô ta vẫn không chịu buông tha cho mình, Tiếu Tiếu, mình hoài nghi đây tất cả đều cùng có liên quan đến cô ta, lần này, mình không muốn đầu hàng đơn giản như vậy?"
Mặc dù biết mình có thể quấy rầy Tiếu Tiếu, nhưng mà ở nơi này thời điểm, cô cũng chỉ có thể tìm Tiếu Tiếu mà thôi.
"Cái gì? Bạn hoài nghi. . . . . . ? Duy Duy, bạn có chứng cớ sao? Mặc dù cô ta là hiềm nghi là lớn nhất, nhưng. . . . . ."
"Không có, hiện tại mình chỉ là hoài nghi, nhưng trực giác nói cho mình biết, nhất định có liên quan tới cô ta, bởi vì mình không ở lại Đài Bắc, cho nên căn bản không có liên quan đến người khác. Hơn nữa, hôm nay mình đã thấy cô ta, mà cô ta còn có thể biết sự tồn tại của Tư Tề. Cho nên, mình càng khẳng định là cô ta, Tiếu Tiếu, Tư Tề thích nơi này, mình muốn ở lại. Cho nên, lần này, mình không thể thỏa hiệp với cô ta nữa." Lữ Duy Duy nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, ánh mắt ấy là sao kiên định.
"Thật? Bạn sẽ ở lại? Thật tốt quá, mình sẽ giúp cho bạn Duy Duy, Trạch Vũ cũng sẽ giúp, Duy Duy, vậy bạn định sẽ nói cho Tề Phong biết chuyện này sao? Bạn còn có thể cho Tề Phong cơ hội sao?"
"Không, Tiếu Tiếu, mình không muốn cho anh ấy biết, vô luận kết quả như thế nào, mình cùng anh ấy đã bỏ lỡ, cho nên mình cũng không muốn đi cưỡng cầu những chuyện này, lúc này mình chỉ có một nghĩ duy nhất là có thể cùng Tư Tề sống một cuộc sống vui vẻ yên lặng."
Lữ Duy Duy có chút khổ sở mà nói sau đí cúp điện thoại, nước mắt không cầm được rơi xuống?
Cô không phải là không thương anh, cũng không phải là không có khát vọng, chỉ là, đoạn cảm tình này, đoạn đường này đi tới ngày hôm nay cô chỉ có thể nói, có lẽ hai người bọn họ quả thật là vô duyên.
Khi cô biết anh muốn kết hôn, lòng của cô đã đau thật là đau, giống như là bị ngàn côn trùng xé xát, đau đến không muốn sống.
Là mình bị buộc bỏ qua anh ấy, chẳng lẽ còn trông cậy đời này anh ấy vì mình mà thủ thân sao?
Kết quả như thế là rất tự nhiên, nhưng mà cô không thể nào tiếp thu được chính là mình mới rời khỏi không tới ba tháng, cái miệng kia đã từng nói nhiều tiếng yêu với mình liền cưới người khác.
Cô cho là mình rời đi thì tất cả cũng sẽ từ từ quên lãng, nhưng cô thật không ngờ , anh ấy lại trụ sâu trong lòng của mình như vậy, sâu như vậy. . . . . .
Thật may là trong khoảng thời gian đen tối nhất, khó qua nhất trong cuộc sống, cô lại phát hiện có Tư Tề, đứa bé này đã ủng hộ tinh thần cho cô chống đỡ chính mình cùng nhau sống tiếp, cuối cùng cô rốt cuộc học được cách từ từ thử để xuống?
Con người là như vậy, để xuống liền buông xuống, không có hy vọng xa vời cũng sẽ không thất vọng. Một khi muốn có được, đều sẽ sợ mất đi, cái loại cảm giác sợ mất đi đó, cảm giác lo được lo mất đó, cô thật sự chịu đủ rồi.
Cô đây cũng không cần?