Chương : 245
Cả đêm Lữ Duy Duy chưa chợp mắt, thật vất vả mới ngủ được, dường như mình mới ngủ một lát đã cảm giác có người lặng lẽ nhích gần vào mình, một đôi tay vuốt ve bộ ngực mềm mại của cô.
"Tư Tề, chớ quấy rầy mẹ, mẹ buồn ngủ lắm?" Lữ Duy Duy vừa nói vừa lật người, hướng mặt về bên kia.
Chăn lặng lẽ bị nhấc lên, một người chui vào, ôm chặt cô vào trong ngực.
Không phải Tư Tề?
"A?" Lữ Duy Duy quát to một tiếng, ngồi dậy từ trên giường.
Lục Tề Phong có chút buồn cười nhìn cô gái trước mắt kinh hoảng, "Thế nào? Tối ngày hôm qua em làm kẻ trộm sao? Hiện tại mấy giờ rồi vẫn chưa chịu dậy, em muốn con trai anh đói chết sao?"
"Thật hả? Hiện tại mấy giờ rồi?"
Nghe Lục Tề Phong nói, Lữ Duy Duy cũng quẫn bách, bây giờ không phải là ở nước Mĩ, Tư Tề có người chăm sóc, nếu mình thật còn ngủ nướng giống như trước đây, con trai có thể sẽ phải chết đói thật.
"Mười giờ rưỡi, anh đợi em hai giờ rồi, lại còn ngủ, nếu không phải là buổi sáng anh tới đây, có phải con anh sẽ đói bụng đến hiện tại hay không?" Lục Tề Phong nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy, mở miệng một tiếng con anh.
"Lục Tề Phong, nói chuyện thì anh chú ý chút, tôi không muốn Tư Tề biết chuyện phức tạp này, nó còn nhỏ."
Lữ Duy Duy có chút bất mãn nhìn cửa phòng, chỉ sợ con trai đi vào nghe được.
"Rất phức tạp à? Anh là cha nó, nó là con anh, chỉ đơn giản thế thôi."
"Vậy người cha hiện tại thế nào thành chồng của người khác đây?"
Vừa nhắc tới chuyện này, nghĩ đến hình ảnh đau khổ đêm qua, lửa giận của Lữ Duy Duy đã thức dậy.
"Cái này thì cứ hỏi mẹ nó là được? Lữ Duy Duy, anh không có trách em phản bội anh, tại sao em ép thành bộ dáng người bị hại? Chỉ trích anh cưới người khác?" Lục Tề Phong rất căm tức đối mặt với Lữ Duy Duy thẳng thắn chỉ trích.
"Tại sao? Chỉ bằng chuyện tôi bị tổn thương đều là do anh?"
Lữ Duy Duy vừa nghĩ tới tổn thương mà cô gái kia mang tới cho mình, mà người đàn ông trước mặt đã từng nói yêu cô, sau khi mình rời đi, thoắt cái đã cưới cô gái kia về, trong lòng cô cũng có chút tức giận, phẫn nộ.
"Lời này của em là có ý gì? Chẳng lẽ anh ép em đi tìm đàn ông? Cũng đúng, anh không cách nào thỏa mãn em, người đàn ông kia ở trên giường mạnh hơn gấp trăm lần so với anh, em lựa chọn chọn anh ta cũng không thể quở trách nhiều, nhưng chính em hạ tiện tại sao lại đẩy trách nhiệm lên trên người anh?" Lục Tề Phong nói lời ác độc, lớn tiếng rống lên.
Nghĩ tới năm đó Lữ Duy Duy nói lời tổn thương anh, anh không áp chế nổi sự phẫn nộ dâng lên.
Lữ Duy Duy đối mặt với Lục Tề Phong không hiểu cùng lời ác độc tổn thương, cô không nhịn được khóc, "Lục Tề Phong, anh khốn kiếp?"
"Mẹ? Tại sao mẹ khóc? Chú xấu, vì sao chú quát mẹ cháu? Chú tránh ra?"
Tiểu Tư Tề ở phòng khách nghe được tiếng quát tức giận, vội vàng chạy vào, bé nhìn thấy gương mặt mẹ đầy nước mắt, vội vàng bò lên trên giường ôm Lữ Duy Duy, như đại nhân an ủi Lữ Duy Duy.
"Tư Tề, thật xin lỗi, chú không phải. . . . . ."
"Tư Tề, mẹ ôm, nghe lời, mẹ không có việc gì, mẹ có chuyện muốn nói với chú này, nhưng đó là bí mật giữa người lớn với nhau, trẻ con không thể nghe lén, cho nên hiện tại con ra bên ngoài chơi một lát, mẹ thay quần áo xong sẽ dẫn con đi tìm Thiên Hữu có được không?"
Lữ Duy Duy dịu dàng ôm Tư Tề, lau nước mắt, dán chặt khuôn mặt nhỏ non nớt, kiên nhẫn nói với bé.
"Được, mẹ, con nghe lời mẹ, con biết điều ngoan, mẹ đừng khóc nữa, chú Thiên Lỗi biết sẽ khó chịu."
Nghe con trai mình nhắc tới tên Tề Thiên Lỗi kia, sắc mặt của Lục Tề Phong càng trầm xuống.
Tiểu Tư Tề nghe lời bò dậy từ trên người Duy Duy, nhìn Lục Tề Phong bên cạnh mặt màu xanh đen, tiếp đó lại cảnh cáo.
"Không cho quát mẹ cháu, chú Thiên Lỗi nói rồi, những người bắt nạt mẹ trước kia đều bị phế sạch rồi, nếu như chú bắt nạt mẹ cháu, cháu sẽ bảo chú Thiên Lỗi phế bỏ của chú luôn." Tiểu Tư Tề nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, khuôn mặt nhỏ nói nghiêm nghị.
Đây là con trai anh? "Tư Tề? Con nói cái gì?" Lữ Duy Duy nghe Tư Tề nói, kinh ngạc kêu thành tiếng.
Chuyện này, ban đầu cô không muốn nói cho Thiên Lỗi, nhưng khi anh ép hỏi, cô bệnh thần kinh muốn chết, hung hăng đem những hình kia lắc trước mặt anh.
Sau, Thiên Lỗi yên lặng, sau khi trở lại đồng ý mang mình rời đi.
Lúc đó cô không biết Thiên Lỗi đã làm gì vì cô, nhưng từ trong lời nói vừa rồi của Tư Tề, cô nghe được rất rõ ràng.
"Tư Tề? Con nói trước kia mẹ con bị người bắt nạt sao? Người nào nói cho con? Chuyện xảy ra khi nào? Đây là chuyện gì?"
Mặc dù Lục Tề Phong đang hỏi Tư Tề, nhưng một câu cuối cùng rất rõ ràng là hỏi Lữ Duy Duy, ánh mắt của anh chăm chú nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy, hình như muốn tìm được đáp án từ trong mắt của Lữ Duy Duy.
"Tư Tề, đó là chú Thiên Lỗi đùa với con thôi, con mau đi chơi, một lát nữa mẹ sẽ ra."
Lữ Duy Duy thấy ánh mắt hoài nghi của Lục Tề Phong, cô dụ dỗ con trai, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.
"A, được, mẹ, mẹ phải nhanh nhé, con muốn chơi với Thiên Hữu."
Tiểu Tư Tề vừa đi ra ngoài cửa, vẫn không quên thúc giục người mẹ thích ngủ nướng.
Nhìn con trai đi ra ngoài, Lữ Duy Duy nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, còn không chưa mở miệng thì Lục Tề Phong đã tiến lên, nắm chặt lấy tay cô.
"Tư Tề nói là có ý gì? Rốt cuộc từng xảy ra cái gì?" Tim Lục Tề Phong nhảy lên, anh có dự cảm xấu.
"Tư Tề, chớ quấy rầy mẹ, mẹ buồn ngủ lắm?" Lữ Duy Duy vừa nói vừa lật người, hướng mặt về bên kia.
Chăn lặng lẽ bị nhấc lên, một người chui vào, ôm chặt cô vào trong ngực.
Không phải Tư Tề?
"A?" Lữ Duy Duy quát to một tiếng, ngồi dậy từ trên giường.
Lục Tề Phong có chút buồn cười nhìn cô gái trước mắt kinh hoảng, "Thế nào? Tối ngày hôm qua em làm kẻ trộm sao? Hiện tại mấy giờ rồi vẫn chưa chịu dậy, em muốn con trai anh đói chết sao?"
"Thật hả? Hiện tại mấy giờ rồi?"
Nghe Lục Tề Phong nói, Lữ Duy Duy cũng quẫn bách, bây giờ không phải là ở nước Mĩ, Tư Tề có người chăm sóc, nếu mình thật còn ngủ nướng giống như trước đây, con trai có thể sẽ phải chết đói thật.
"Mười giờ rưỡi, anh đợi em hai giờ rồi, lại còn ngủ, nếu không phải là buổi sáng anh tới đây, có phải con anh sẽ đói bụng đến hiện tại hay không?" Lục Tề Phong nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy, mở miệng một tiếng con anh.
"Lục Tề Phong, nói chuyện thì anh chú ý chút, tôi không muốn Tư Tề biết chuyện phức tạp này, nó còn nhỏ."
Lữ Duy Duy có chút bất mãn nhìn cửa phòng, chỉ sợ con trai đi vào nghe được.
"Rất phức tạp à? Anh là cha nó, nó là con anh, chỉ đơn giản thế thôi."
"Vậy người cha hiện tại thế nào thành chồng của người khác đây?"
Vừa nhắc tới chuyện này, nghĩ đến hình ảnh đau khổ đêm qua, lửa giận của Lữ Duy Duy đã thức dậy.
"Cái này thì cứ hỏi mẹ nó là được? Lữ Duy Duy, anh không có trách em phản bội anh, tại sao em ép thành bộ dáng người bị hại? Chỉ trích anh cưới người khác?" Lục Tề Phong rất căm tức đối mặt với Lữ Duy Duy thẳng thắn chỉ trích.
"Tại sao? Chỉ bằng chuyện tôi bị tổn thương đều là do anh?"
Lữ Duy Duy vừa nghĩ tới tổn thương mà cô gái kia mang tới cho mình, mà người đàn ông trước mặt đã từng nói yêu cô, sau khi mình rời đi, thoắt cái đã cưới cô gái kia về, trong lòng cô cũng có chút tức giận, phẫn nộ.
"Lời này của em là có ý gì? Chẳng lẽ anh ép em đi tìm đàn ông? Cũng đúng, anh không cách nào thỏa mãn em, người đàn ông kia ở trên giường mạnh hơn gấp trăm lần so với anh, em lựa chọn chọn anh ta cũng không thể quở trách nhiều, nhưng chính em hạ tiện tại sao lại đẩy trách nhiệm lên trên người anh?" Lục Tề Phong nói lời ác độc, lớn tiếng rống lên.
Nghĩ tới năm đó Lữ Duy Duy nói lời tổn thương anh, anh không áp chế nổi sự phẫn nộ dâng lên.
Lữ Duy Duy đối mặt với Lục Tề Phong không hiểu cùng lời ác độc tổn thương, cô không nhịn được khóc, "Lục Tề Phong, anh khốn kiếp?"
"Mẹ? Tại sao mẹ khóc? Chú xấu, vì sao chú quát mẹ cháu? Chú tránh ra?"
Tiểu Tư Tề ở phòng khách nghe được tiếng quát tức giận, vội vàng chạy vào, bé nhìn thấy gương mặt mẹ đầy nước mắt, vội vàng bò lên trên giường ôm Lữ Duy Duy, như đại nhân an ủi Lữ Duy Duy.
"Tư Tề, thật xin lỗi, chú không phải. . . . . ."
"Tư Tề, mẹ ôm, nghe lời, mẹ không có việc gì, mẹ có chuyện muốn nói với chú này, nhưng đó là bí mật giữa người lớn với nhau, trẻ con không thể nghe lén, cho nên hiện tại con ra bên ngoài chơi một lát, mẹ thay quần áo xong sẽ dẫn con đi tìm Thiên Hữu có được không?"
Lữ Duy Duy dịu dàng ôm Tư Tề, lau nước mắt, dán chặt khuôn mặt nhỏ non nớt, kiên nhẫn nói với bé.
"Được, mẹ, con nghe lời mẹ, con biết điều ngoan, mẹ đừng khóc nữa, chú Thiên Lỗi biết sẽ khó chịu."
Nghe con trai mình nhắc tới tên Tề Thiên Lỗi kia, sắc mặt của Lục Tề Phong càng trầm xuống.
Tiểu Tư Tề nghe lời bò dậy từ trên người Duy Duy, nhìn Lục Tề Phong bên cạnh mặt màu xanh đen, tiếp đó lại cảnh cáo.
"Không cho quát mẹ cháu, chú Thiên Lỗi nói rồi, những người bắt nạt mẹ trước kia đều bị phế sạch rồi, nếu như chú bắt nạt mẹ cháu, cháu sẽ bảo chú Thiên Lỗi phế bỏ của chú luôn." Tiểu Tư Tề nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, khuôn mặt nhỏ nói nghiêm nghị.
Đây là con trai anh? "Tư Tề? Con nói cái gì?" Lữ Duy Duy nghe Tư Tề nói, kinh ngạc kêu thành tiếng.
Chuyện này, ban đầu cô không muốn nói cho Thiên Lỗi, nhưng khi anh ép hỏi, cô bệnh thần kinh muốn chết, hung hăng đem những hình kia lắc trước mặt anh.
Sau, Thiên Lỗi yên lặng, sau khi trở lại đồng ý mang mình rời đi.
Lúc đó cô không biết Thiên Lỗi đã làm gì vì cô, nhưng từ trong lời nói vừa rồi của Tư Tề, cô nghe được rất rõ ràng.
"Tư Tề? Con nói trước kia mẹ con bị người bắt nạt sao? Người nào nói cho con? Chuyện xảy ra khi nào? Đây là chuyện gì?"
Mặc dù Lục Tề Phong đang hỏi Tư Tề, nhưng một câu cuối cùng rất rõ ràng là hỏi Lữ Duy Duy, ánh mắt của anh chăm chú nhìn chằm chằm Lữ Duy Duy, hình như muốn tìm được đáp án từ trong mắt của Lữ Duy Duy.
"Tư Tề, đó là chú Thiên Lỗi đùa với con thôi, con mau đi chơi, một lát nữa mẹ sẽ ra."
Lữ Duy Duy thấy ánh mắt hoài nghi của Lục Tề Phong, cô dụ dỗ con trai, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.
"A, được, mẹ, mẹ phải nhanh nhé, con muốn chơi với Thiên Hữu."
Tiểu Tư Tề vừa đi ra ngoài cửa, vẫn không quên thúc giục người mẹ thích ngủ nướng.
Nhìn con trai đi ra ngoài, Lữ Duy Duy nhìn chằm chằm Lục Tề Phong, còn không chưa mở miệng thì Lục Tề Phong đã tiến lên, nắm chặt lấy tay cô.
"Tư Tề nói là có ý gì? Rốt cuộc từng xảy ra cái gì?" Tim Lục Tề Phong nhảy lên, anh có dự cảm xấu.