Chương : 3
Lên tám tuổi, Dương Thiếu Quân bắt đầu thấy cha mẹ mình không giống với những cặp vợ chồng bình thường khác.
Gia cảnh nhà hắn không tốt lắm, phải ở trong một căn nhà cấp bốn có một phòng ngủ, một phòng khách đã cũ, trên trần nhà treo một cái đèn nhỏ, ánh đèn sáng lờ mờ, ngoài trời vẫn đang sáng choang, vào nhà xong lại chỉ thấy u tối. Sau này hắn mới biết, cha mẹ hắn cũng không nghèo như hắn tưởng tượng, thậm chí công ty còn cấp nhà cho cha hắn nữa, chỉ là hai người họ không ai muốn bỏ tiền ra cho cái gia đình này.
Bọn họ không ly hôn, nhưng không ai muốn về nhà, có đôi lần họ về, đều dẫn theo người lạ, vào phòng ngủ đóng cửa lại, để một mình Dương Thiếu Quân ngồi nơi phòng khách tối tăm làm bài tập.
Có một ngày, Dương Thiếu Quân nghe thấy các bạn thảo luận về bữa sáng, hắn đi sát lại gần, lặng lẽ nghe.
Bạn học giáp ngạc nhiên nói: “Sao cơ? Sáng ra cậu phải ăn đồ để qua đêm á?” Bạn học ất buồn bã cúi đầu: “Bởi vì sáng dậy không kịp làm.” Bạn học bính thấy thế thì chen vào: “Nhiêu đây thôi thì đã là gì, bố mẹ tớ chơi mạt chược cả đêm không về, tớ còn chẳng được ăn, đồ để qua đêm đã là gì chứ.”
Dương Thiếu Quân cười cười, hắn xoay người bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ: Nếu mình không cầm tiền mẹ để trên bàn, ngay cả cơm ăn cũng còn chẳng có.
Năm Dương Thiếu Quân lên lớp một, trường học cách nhà hắn bốn con phố, nói xa cũng không quá xa, nếu như buổi sáng mà dậy sớm, hắn có thể tự đi bộ đến trường, tiền đi xe tiết kiệm được, tan học sẽ mua đồ ăn vặt hoặc mua ít thịt sườn. Hắn đã quen với đĩa mì sốt dầu hành ở một quán ven đường, quán ấy cũng không cho nhiều nguyên liệu lắm, nếu như hôm nào ngấy, thì đổi sang làm bát mì nước là được.
Một năm kia, Tô gia làm ăn thu hoạch không tệ, cha mẹ Tô Kiềm sinh thêm cho anh một cậu em trai, cậu bé được đặt tên là Tô Di. Hồi Tô Bác Hoa mới làm giàu, ông đưa vợ con sang nhập quốc tịch Mỹ, thế nên không phải lo kế hoạch hóa gia đình, hai vợ chồng bên nhau mười năm, có năm đứa con lớn nhỏ, ba nam hai nữ, không phải lo tiền sữa bột, cả nhà hòa thuận rất vui vẻ.
Lúc Tô Kiềm ẵm Tô Di vào lòng, ngón tay tò mò chạm vào miệng em trai, thì Dương Thiếu Quân ngồi bên ô cửa sổ, lặng lẽ cắn móng tay mình, nghĩ nếu tối nay hắn nhịn, vậy là mai có năm tệ rồi, có thể mua được một bát cơm gà. Đã lâu lắm rồi hắn không ăn cơm, bởi vì không có ai nguyện ý về nhà nấu cho hắn.
– x –
Chuyện ban sáng bởi vì Dương Thiếu Quân thờ ơ, Tô Kiềm đành phải gạt sang một bên. Anh ngồi lặng trong phòng gần nửa tiếng, cố ép bản thân không nghĩ đến chuyện kia, rồi khoác âu phục ra khỏi nhà.
Cuối tuần chạy tới công ty, Tô Kiềm kéo theo một đống nhân viên tăng ca làm việc ngoài giờ cùng mình, bản thân thì ngồi xem xét rất nhiều hợp đồng, cố gắng hoàn hết công việc tồn dư trong tuần này, đồng thời triển khai công việc ở tuần tiếp theo.
Đương lúc nhân viên trong Tô thị kêu trời kêu đất, thì một cuộc điện thoại đã cứu đỗi họ.
Tô Kiềm hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình, sau đó nhận điện thoại: “… Chị à, có chuyện gì vậy?”
Người gọi tới là con trưởng của Tô gia, Tô Tạ Nguyên, bởi vì mẹ anh họ Tạ, thế nên lúc sinh con gái đầu lòng, liền đặt cái tên này. Chị hai thì tên Tô Tạ Tích, thế nhưng tên của ba cậu con trai cũng không mang họ mẹ nữa, mẹ anh nói để vậy thì nghe lạ lắm, nên chỉ lấy một chữ đặt cho tên con trai.
Tô Tạ Nguyên nói: “Hôm nay Tiểu Văn đưa Tiểu Niên về nước đấy, vốn là con bé không muốn nói cho em biết, nhưng chị nghĩ cũng lâu rồi em không được gặp con trai, nên khuyên con bé ấy, nó đồng ý để em gặp Tiểu Niên rồi. Bũa nay cuối tuần, em có rảnh không? Tầm năm giờ đến sân bay đón mẹ con nó.”
Tô Kiềm do dự một lúc, sau đó gật đầu đáp ứng. “Vâng, em biết rồi.” Tô Tạ Nguyên nói tên chuyến bay của người kia cho Tô Kiềm, sau đó chị còn dặn dò thêm: “Nửa năm rồi không gặp Tiểu Niên, em mua gì tặng thằng bé đi. Bình thường ra ngoài gặp khách khứa đều có quà biếu, sao với vợ con lại cứ như người dưng nước lã vậy? Tiểu Văn không muốn ở với em cũng đúng, em..”
Tô Kiềm ngắt lời chị mình: “Em biết rồi, bây giờ em còn đang ở công ty, gọi lại cho chị sau.”
Tô Tạ Nguyên ở đầu dây bên kia khẽ cười. “Thứ bảy mà vẫn phải đến công ty, hóa ra vì thế nên mới cáu gắt. Đều cùng một bố mẹ, sao ba đứa không san sẻ cho nhau, lấy si tình của Tiểu Di chia cho em một chút, lấy tính tình thoải mái của Tiểu Duy san cho em một tẹo, em thì cho hai đứa kia vài phần trách nhiệm, được vậy thì hay quá chừng.”
Vốn là Tô Kiềm đang mất kiên nhẫn muốn cúp máy, thế nhưng nghe thấy tên Tô Duy thì ngực khẽ nhói lên, yên lặng chờ chị mình nói xong, khàn giọng hỏi: “Tiểu Duy có liên lạc với chị sao? Em ấy... vẫn khỏe chứ?”
Tô Tạ Nguyên khẽ ừ một tiếng: “Ba hôm trước thằng bé gọi cho chị. Sao vậy, nó không gọi cho em sao? Nó với cái cậu nhóc kia đang lon ton bên Thụy Sĩ, còn cho chị xem ảnh chụp nữa, lát nữa chị gửi cho em xem.”
Tô Kiềm ậm ừ vài tiếng, sau rồi anh cúp máy.
Anh nhìn mấy bản hợp đồng phía trước mặt, ánh mắt như dại ra, đột nhiên thấy khó chịu trong lòng: Tô Duy, ấy từng là đứa em trai mà anh hết mực yêu thương, nắm trong tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan, thế mà thằng bé lại chán ghét anh gần mười năm trời. Mặc dù sau này được cậu nhóc kia giúp đỡ, giải khai khúc mắc giữa hai người, thế nhưng giữa hai người họ vẫn có một rành lăn vô hình, chẳng thể tiến thêm nổi một bước.
Vì sao anh và Tô Duy lại thành ra nông nỗi này? Tô Kiềm bực mình nghĩ: Hắn là vì cái tên Dương Thiếu Quân chết tiệt kia đi! Nếu không phải năm đó hắn dây dưa cùng Tiểu Duy của anh….. Cứ coi như anh cũng có một phần lỗi đi, nhưng nếu như tên khốn Dương Thiếu Quân kia không xuất hiện, có lẽ bây giờ Tô Duy của anh vẫn đáng yêu như hai mươi năm trước, hai mắt cong cong, cái miệng chúm chím nhoẻn cười, tò tò đi theo sau anh, nũng nịu hai tiếng “anh trai”.
Nửa giờ sau, Tô Kiềm ra khỏi phòng tổng giám đốc, quét mắt nhìn bầu không khí nặng nề ở sảnh làm việc, anh quay đầu hướng thư ký bảo: “Nói với bên tài vụ, hôm nay những ai tới tăng ca… được gấp ba tiền làm thêm ngoài giờ.”
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đều hứng trí bừng bừng.
Mấy chuyện này vốn chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả, là boss tối cao trong công ty, rất ít khi anh lộ diện, có không ít người không hiểu anh, về phần những người đó nghĩ gì về anh, anh một chút cũng chẳng bận tâm. Anh chỉ nghĩ đơn giản, coi đây như một trò chơi, người khác bị anh kéo vào cùng tham gia trò này, bất luận là cam tâm hay bị bắt ép, anh đều tuân theo luật chơi kia mà đền đáp. Chỉ như vậy, trò chơi này mới có thể tiếp tục.
Lái chiếc BMW X5 ra khỏi tòa cao ốc, dừng xe ở một trung tâm thương mại, anh đến quầy đồ chơi nhờ người bán hàng lấy ba hộp mô hình đồ chơi mới nhất nhập từ Nhật Bản, sau đó lái xe đến sân bay.
Lúc đến nơi, vì thời gian vẫn còn sớm, anh đành tới quán cafe rồi gọi điện thoại cho Dương Thiếu Quân, nói là đêm nay có lẽ sẽ về trễ.
Bản nhạc chờ 《Für Elise》 vang lên gần một phút, thế nhưng Tô Kiềm vẫn kiên nhẫn lắng nghe, anh nghĩ bản nhạc này êm tai hơn tiếng chuông báo thức chết tiệt kia đến ngàn lần, nếu có thể, anh mong sáng nào cũng được nghe thấy nó.
Cuối cùng Dương Thiếu Quân cũng nhấc máy, anh chưa nói gì hắn đã cười he he, sau đó dùng cái giọng giống như đang ngái ngủ hỏi: “Đại thiếu gia ~~~ sao đi có một mình vầy ~~ không để vệ sĩ đi theo sao?”
Cách điện thoại, anh cũng không cảm thấy thiếu an toàn như hồi sáng, thậm chí Tô Kiềm còn tin, người ở đầu dây bên kia chắc chắn là Dương Thiếu Quân thật. Trong điện thoại có tiếng ồn ào, anh nhíu mày, để điện thoại cách ra xa một chút. Hình như Dương Thiếu Quân uống rượu, hơn lại uống không ít, nghĩ đến đây, chân mày anh nhíu càng sâu. “Không có. Cậu đang ở đâu vậy? Ở cùng với ai sao?”
Nghe anh nói vậy, giọng Dương Thiếu Quân pha chút trách móc: “Không có? Anh đang ở đâu!”
Tô Kiềm suy nghĩ một hồi, đành nói cho hắn biết. “Sân bay. Tiểu Văn đưa Tiểu Kiển về nước, tôi đi đón họ.”
Dương Thiếu Quân hỏi anh: “Sân bay Phố Đông hay Hồng Kiều? Mấy giờ thì họ hạ cánh?”
Tô Kiềm trả lời. “Sáu giờ. Sân bay Phố Đông.”
Dương Thiếu Quân không nói gì nữa mà cúp máy.
Nửa giờ sau, ở quán cà phê trong sân bay, Tô Kiềm trông thấy bóng dáng quen thuộc, người kia dáng vẻ phong trần, tiêu sái tiến vào sân bay, hắn nhìn quanh một chút, thấy anh ngồi đây liền nghênh ngang bước tới.
Đột nhiên Tô Kiềm muốn chạy trốn!
Người kia không phải Dương Thiếu Quân! Dương Thiếu Quân của anh không ân cần như vậy! Rốt cuộc người này mạo danh Dương Thiếu Quân với anh nhằm mục đích gì? Vì tiền? Hay muốn mạng anh? Hay là cậu ta được phái đến nằm vùng?
Dương Thiếu Quân tùy tiện ngồi xuống bên cạnh anh, cởi hai khuy áo gió, hắn thở một hơi dài. Mặt hắn có chút hồng, vừa nhìn đã biết mới uống rượu, thế nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, xem ra vẫn đang tỉnh táo, còn chưa đến mức say.
Tô Kiềm cố gắng giữ bình tĩnh, anh nghĩ mình không nên hành động lỗ mãng như sáng nay, mà nên chậm rãi quan sát xem hắn tiếp cận anh nhằm mục đích gì.
Anh hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Dương Thiếu Quân gác chân lên: “Lái xe đến! Chiếc bentley của anh ấy, em thấy chìa khóa trong ngăn kéo.”
Tô Kiềm lại hỏi tiếp: “Không phải mới uống rượu sao? Sao lái xe được?”
Dương Thiếu Quân cười xùy: “Ui dào, em là ai cơ chứ, là đội trưởng đội cảnh sát đấy, em với đại đội trưởng bên giao thông là anh em tốt với nhau, đừng nói là say rượu lái xe, em có cướp xe cũng chẳng bị làm sao cả!”
Tô Kiềm khẽ nhíu mày. Tư thế ngồi của anh lúc nào cũng ưu nhã ổn trọng, mà Dương Thiếu Quân lại luôn rất phóng đãng, hai người ngồi chung một bàn, càng nhìn lại càng thấy đối lập.
Dương Thiếu Quân nghịch nghịch chiếc chìa khóa trong tay, thấy ba hộp đồ chơi đặt bên ghế Tô Kiềm liền cầm lên nhìn, sau lại tỏ vẻ ghét bỏ mà đặt xuống: “Toàn là đồ chơi sao, chẳng hiểu sao bọn trẻ con lại mê mấy thứ này. À phải rồi, vợ con anh hôm nay về nước, sao chưa từng nghe thấy anh nhắc qua?”
Tô Kiềm bất đắc dĩ sửa lại lời hắn: “Là vợ trước.. Đến hôm nay tôi mới biết.”
Dương Thiếu Quân cười cười, hắn bảo: “Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy, sáng thì lên cơn, trưa dở chứng đi ra ngoài, chiều lại tới sân bay đón người, đi có một mình. Sao bữa nay đại thiếu gia anh không phô trương nữa, vệ sĩ đâu cả rồi?”
Tô Kiềm siết chặt tay, nghe giọng điệu của hắn chỉ muốn đập, thế nhưng vì được dạy dỗ cẩn thận nên anh vẫn cố nén nhịn, thậm chí cũng chẳng tỏ vẻ không vui. “Thỉnh thoảng cũng nên đi một mình, đến lúc ấy quyết định, không ai biết lộ trình của tôi, vậy cũng hay.”
Dương Thiếu Quân dịch ghế sang bên cạnh, nâng tay anh lên nhè nhẹ vuốt, hắn nói. “Đại thiếu gia của em, nếu anh gặp chuyện không hay, em sẽ rất đau lòng.”
Tay bị hắn nắm lấy, Tô Kiềm không khỏi cứng người, lúc bàn tay thô ráp của Dương Thiếu Quân vuốt lên bàn tay anh, nỗi sợ hãi không tên bao trùm lấy, khiến anh có cảm giác như bị điện giật, vội vàng rút tay về.
Dương Thiếu Quân ngẩn người, lắc đầu cười cười nói: “Da mặt vẫn mỏng như vậy.”
Đút bàn tay run rẩy vào trong túi, anh cố gắng trấn tĩnh, tay kia bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Một lát sau, loa phóng thanh trong sân bay vang lên, chuyến bay của vợ cũ và con anh đã hạ cánh, người thân đã có thể chuẩn bị ra đón.
Gia cảnh nhà hắn không tốt lắm, phải ở trong một căn nhà cấp bốn có một phòng ngủ, một phòng khách đã cũ, trên trần nhà treo một cái đèn nhỏ, ánh đèn sáng lờ mờ, ngoài trời vẫn đang sáng choang, vào nhà xong lại chỉ thấy u tối. Sau này hắn mới biết, cha mẹ hắn cũng không nghèo như hắn tưởng tượng, thậm chí công ty còn cấp nhà cho cha hắn nữa, chỉ là hai người họ không ai muốn bỏ tiền ra cho cái gia đình này.
Bọn họ không ly hôn, nhưng không ai muốn về nhà, có đôi lần họ về, đều dẫn theo người lạ, vào phòng ngủ đóng cửa lại, để một mình Dương Thiếu Quân ngồi nơi phòng khách tối tăm làm bài tập.
Có một ngày, Dương Thiếu Quân nghe thấy các bạn thảo luận về bữa sáng, hắn đi sát lại gần, lặng lẽ nghe.
Bạn học giáp ngạc nhiên nói: “Sao cơ? Sáng ra cậu phải ăn đồ để qua đêm á?” Bạn học ất buồn bã cúi đầu: “Bởi vì sáng dậy không kịp làm.” Bạn học bính thấy thế thì chen vào: “Nhiêu đây thôi thì đã là gì, bố mẹ tớ chơi mạt chược cả đêm không về, tớ còn chẳng được ăn, đồ để qua đêm đã là gì chứ.”
Dương Thiếu Quân cười cười, hắn xoay người bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ: Nếu mình không cầm tiền mẹ để trên bàn, ngay cả cơm ăn cũng còn chẳng có.
Năm Dương Thiếu Quân lên lớp một, trường học cách nhà hắn bốn con phố, nói xa cũng không quá xa, nếu như buổi sáng mà dậy sớm, hắn có thể tự đi bộ đến trường, tiền đi xe tiết kiệm được, tan học sẽ mua đồ ăn vặt hoặc mua ít thịt sườn. Hắn đã quen với đĩa mì sốt dầu hành ở một quán ven đường, quán ấy cũng không cho nhiều nguyên liệu lắm, nếu như hôm nào ngấy, thì đổi sang làm bát mì nước là được.
Một năm kia, Tô gia làm ăn thu hoạch không tệ, cha mẹ Tô Kiềm sinh thêm cho anh một cậu em trai, cậu bé được đặt tên là Tô Di. Hồi Tô Bác Hoa mới làm giàu, ông đưa vợ con sang nhập quốc tịch Mỹ, thế nên không phải lo kế hoạch hóa gia đình, hai vợ chồng bên nhau mười năm, có năm đứa con lớn nhỏ, ba nam hai nữ, không phải lo tiền sữa bột, cả nhà hòa thuận rất vui vẻ.
Lúc Tô Kiềm ẵm Tô Di vào lòng, ngón tay tò mò chạm vào miệng em trai, thì Dương Thiếu Quân ngồi bên ô cửa sổ, lặng lẽ cắn móng tay mình, nghĩ nếu tối nay hắn nhịn, vậy là mai có năm tệ rồi, có thể mua được một bát cơm gà. Đã lâu lắm rồi hắn không ăn cơm, bởi vì không có ai nguyện ý về nhà nấu cho hắn.
– x –
Chuyện ban sáng bởi vì Dương Thiếu Quân thờ ơ, Tô Kiềm đành phải gạt sang một bên. Anh ngồi lặng trong phòng gần nửa tiếng, cố ép bản thân không nghĩ đến chuyện kia, rồi khoác âu phục ra khỏi nhà.
Cuối tuần chạy tới công ty, Tô Kiềm kéo theo một đống nhân viên tăng ca làm việc ngoài giờ cùng mình, bản thân thì ngồi xem xét rất nhiều hợp đồng, cố gắng hoàn hết công việc tồn dư trong tuần này, đồng thời triển khai công việc ở tuần tiếp theo.
Đương lúc nhân viên trong Tô thị kêu trời kêu đất, thì một cuộc điện thoại đã cứu đỗi họ.
Tô Kiềm hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình, sau đó nhận điện thoại: “… Chị à, có chuyện gì vậy?”
Người gọi tới là con trưởng của Tô gia, Tô Tạ Nguyên, bởi vì mẹ anh họ Tạ, thế nên lúc sinh con gái đầu lòng, liền đặt cái tên này. Chị hai thì tên Tô Tạ Tích, thế nhưng tên của ba cậu con trai cũng không mang họ mẹ nữa, mẹ anh nói để vậy thì nghe lạ lắm, nên chỉ lấy một chữ đặt cho tên con trai.
Tô Tạ Nguyên nói: “Hôm nay Tiểu Văn đưa Tiểu Niên về nước đấy, vốn là con bé không muốn nói cho em biết, nhưng chị nghĩ cũng lâu rồi em không được gặp con trai, nên khuyên con bé ấy, nó đồng ý để em gặp Tiểu Niên rồi. Bũa nay cuối tuần, em có rảnh không? Tầm năm giờ đến sân bay đón mẹ con nó.”
Tô Kiềm do dự một lúc, sau đó gật đầu đáp ứng. “Vâng, em biết rồi.” Tô Tạ Nguyên nói tên chuyến bay của người kia cho Tô Kiềm, sau đó chị còn dặn dò thêm: “Nửa năm rồi không gặp Tiểu Niên, em mua gì tặng thằng bé đi. Bình thường ra ngoài gặp khách khứa đều có quà biếu, sao với vợ con lại cứ như người dưng nước lã vậy? Tiểu Văn không muốn ở với em cũng đúng, em..”
Tô Kiềm ngắt lời chị mình: “Em biết rồi, bây giờ em còn đang ở công ty, gọi lại cho chị sau.”
Tô Tạ Nguyên ở đầu dây bên kia khẽ cười. “Thứ bảy mà vẫn phải đến công ty, hóa ra vì thế nên mới cáu gắt. Đều cùng một bố mẹ, sao ba đứa không san sẻ cho nhau, lấy si tình của Tiểu Di chia cho em một chút, lấy tính tình thoải mái của Tiểu Duy san cho em một tẹo, em thì cho hai đứa kia vài phần trách nhiệm, được vậy thì hay quá chừng.”
Vốn là Tô Kiềm đang mất kiên nhẫn muốn cúp máy, thế nhưng nghe thấy tên Tô Duy thì ngực khẽ nhói lên, yên lặng chờ chị mình nói xong, khàn giọng hỏi: “Tiểu Duy có liên lạc với chị sao? Em ấy... vẫn khỏe chứ?”
Tô Tạ Nguyên khẽ ừ một tiếng: “Ba hôm trước thằng bé gọi cho chị. Sao vậy, nó không gọi cho em sao? Nó với cái cậu nhóc kia đang lon ton bên Thụy Sĩ, còn cho chị xem ảnh chụp nữa, lát nữa chị gửi cho em xem.”
Tô Kiềm ậm ừ vài tiếng, sau rồi anh cúp máy.
Anh nhìn mấy bản hợp đồng phía trước mặt, ánh mắt như dại ra, đột nhiên thấy khó chịu trong lòng: Tô Duy, ấy từng là đứa em trai mà anh hết mực yêu thương, nắm trong tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan, thế mà thằng bé lại chán ghét anh gần mười năm trời. Mặc dù sau này được cậu nhóc kia giúp đỡ, giải khai khúc mắc giữa hai người, thế nhưng giữa hai người họ vẫn có một rành lăn vô hình, chẳng thể tiến thêm nổi một bước.
Vì sao anh và Tô Duy lại thành ra nông nỗi này? Tô Kiềm bực mình nghĩ: Hắn là vì cái tên Dương Thiếu Quân chết tiệt kia đi! Nếu không phải năm đó hắn dây dưa cùng Tiểu Duy của anh….. Cứ coi như anh cũng có một phần lỗi đi, nhưng nếu như tên khốn Dương Thiếu Quân kia không xuất hiện, có lẽ bây giờ Tô Duy của anh vẫn đáng yêu như hai mươi năm trước, hai mắt cong cong, cái miệng chúm chím nhoẻn cười, tò tò đi theo sau anh, nũng nịu hai tiếng “anh trai”.
Nửa giờ sau, Tô Kiềm ra khỏi phòng tổng giám đốc, quét mắt nhìn bầu không khí nặng nề ở sảnh làm việc, anh quay đầu hướng thư ký bảo: “Nói với bên tài vụ, hôm nay những ai tới tăng ca… được gấp ba tiền làm thêm ngoài giờ.”
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đều hứng trí bừng bừng.
Mấy chuyện này vốn chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả, là boss tối cao trong công ty, rất ít khi anh lộ diện, có không ít người không hiểu anh, về phần những người đó nghĩ gì về anh, anh một chút cũng chẳng bận tâm. Anh chỉ nghĩ đơn giản, coi đây như một trò chơi, người khác bị anh kéo vào cùng tham gia trò này, bất luận là cam tâm hay bị bắt ép, anh đều tuân theo luật chơi kia mà đền đáp. Chỉ như vậy, trò chơi này mới có thể tiếp tục.
Lái chiếc BMW X5 ra khỏi tòa cao ốc, dừng xe ở một trung tâm thương mại, anh đến quầy đồ chơi nhờ người bán hàng lấy ba hộp mô hình đồ chơi mới nhất nhập từ Nhật Bản, sau đó lái xe đến sân bay.
Lúc đến nơi, vì thời gian vẫn còn sớm, anh đành tới quán cafe rồi gọi điện thoại cho Dương Thiếu Quân, nói là đêm nay có lẽ sẽ về trễ.
Bản nhạc chờ 《Für Elise》 vang lên gần một phút, thế nhưng Tô Kiềm vẫn kiên nhẫn lắng nghe, anh nghĩ bản nhạc này êm tai hơn tiếng chuông báo thức chết tiệt kia đến ngàn lần, nếu có thể, anh mong sáng nào cũng được nghe thấy nó.
Cuối cùng Dương Thiếu Quân cũng nhấc máy, anh chưa nói gì hắn đã cười he he, sau đó dùng cái giọng giống như đang ngái ngủ hỏi: “Đại thiếu gia ~~~ sao đi có một mình vầy ~~ không để vệ sĩ đi theo sao?”
Cách điện thoại, anh cũng không cảm thấy thiếu an toàn như hồi sáng, thậm chí Tô Kiềm còn tin, người ở đầu dây bên kia chắc chắn là Dương Thiếu Quân thật. Trong điện thoại có tiếng ồn ào, anh nhíu mày, để điện thoại cách ra xa một chút. Hình như Dương Thiếu Quân uống rượu, hơn lại uống không ít, nghĩ đến đây, chân mày anh nhíu càng sâu. “Không có. Cậu đang ở đâu vậy? Ở cùng với ai sao?”
Nghe anh nói vậy, giọng Dương Thiếu Quân pha chút trách móc: “Không có? Anh đang ở đâu!”
Tô Kiềm suy nghĩ một hồi, đành nói cho hắn biết. “Sân bay. Tiểu Văn đưa Tiểu Kiển về nước, tôi đi đón họ.”
Dương Thiếu Quân hỏi anh: “Sân bay Phố Đông hay Hồng Kiều? Mấy giờ thì họ hạ cánh?”
Tô Kiềm trả lời. “Sáu giờ. Sân bay Phố Đông.”
Dương Thiếu Quân không nói gì nữa mà cúp máy.
Nửa giờ sau, ở quán cà phê trong sân bay, Tô Kiềm trông thấy bóng dáng quen thuộc, người kia dáng vẻ phong trần, tiêu sái tiến vào sân bay, hắn nhìn quanh một chút, thấy anh ngồi đây liền nghênh ngang bước tới.
Đột nhiên Tô Kiềm muốn chạy trốn!
Người kia không phải Dương Thiếu Quân! Dương Thiếu Quân của anh không ân cần như vậy! Rốt cuộc người này mạo danh Dương Thiếu Quân với anh nhằm mục đích gì? Vì tiền? Hay muốn mạng anh? Hay là cậu ta được phái đến nằm vùng?
Dương Thiếu Quân tùy tiện ngồi xuống bên cạnh anh, cởi hai khuy áo gió, hắn thở một hơi dài. Mặt hắn có chút hồng, vừa nhìn đã biết mới uống rượu, thế nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, xem ra vẫn đang tỉnh táo, còn chưa đến mức say.
Tô Kiềm cố gắng giữ bình tĩnh, anh nghĩ mình không nên hành động lỗ mãng như sáng nay, mà nên chậm rãi quan sát xem hắn tiếp cận anh nhằm mục đích gì.
Anh hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Dương Thiếu Quân gác chân lên: “Lái xe đến! Chiếc bentley của anh ấy, em thấy chìa khóa trong ngăn kéo.”
Tô Kiềm lại hỏi tiếp: “Không phải mới uống rượu sao? Sao lái xe được?”
Dương Thiếu Quân cười xùy: “Ui dào, em là ai cơ chứ, là đội trưởng đội cảnh sát đấy, em với đại đội trưởng bên giao thông là anh em tốt với nhau, đừng nói là say rượu lái xe, em có cướp xe cũng chẳng bị làm sao cả!”
Tô Kiềm khẽ nhíu mày. Tư thế ngồi của anh lúc nào cũng ưu nhã ổn trọng, mà Dương Thiếu Quân lại luôn rất phóng đãng, hai người ngồi chung một bàn, càng nhìn lại càng thấy đối lập.
Dương Thiếu Quân nghịch nghịch chiếc chìa khóa trong tay, thấy ba hộp đồ chơi đặt bên ghế Tô Kiềm liền cầm lên nhìn, sau lại tỏ vẻ ghét bỏ mà đặt xuống: “Toàn là đồ chơi sao, chẳng hiểu sao bọn trẻ con lại mê mấy thứ này. À phải rồi, vợ con anh hôm nay về nước, sao chưa từng nghe thấy anh nhắc qua?”
Tô Kiềm bất đắc dĩ sửa lại lời hắn: “Là vợ trước.. Đến hôm nay tôi mới biết.”
Dương Thiếu Quân cười cười, hắn bảo: “Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy, sáng thì lên cơn, trưa dở chứng đi ra ngoài, chiều lại tới sân bay đón người, đi có một mình. Sao bữa nay đại thiếu gia anh không phô trương nữa, vệ sĩ đâu cả rồi?”
Tô Kiềm siết chặt tay, nghe giọng điệu của hắn chỉ muốn đập, thế nhưng vì được dạy dỗ cẩn thận nên anh vẫn cố nén nhịn, thậm chí cũng chẳng tỏ vẻ không vui. “Thỉnh thoảng cũng nên đi một mình, đến lúc ấy quyết định, không ai biết lộ trình của tôi, vậy cũng hay.”
Dương Thiếu Quân dịch ghế sang bên cạnh, nâng tay anh lên nhè nhẹ vuốt, hắn nói. “Đại thiếu gia của em, nếu anh gặp chuyện không hay, em sẽ rất đau lòng.”
Tay bị hắn nắm lấy, Tô Kiềm không khỏi cứng người, lúc bàn tay thô ráp của Dương Thiếu Quân vuốt lên bàn tay anh, nỗi sợ hãi không tên bao trùm lấy, khiến anh có cảm giác như bị điện giật, vội vàng rút tay về.
Dương Thiếu Quân ngẩn người, lắc đầu cười cười nói: “Da mặt vẫn mỏng như vậy.”
Đút bàn tay run rẩy vào trong túi, anh cố gắng trấn tĩnh, tay kia bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Một lát sau, loa phóng thanh trong sân bay vang lên, chuyến bay của vợ cũ và con anh đã hạ cánh, người thân đã có thể chuẩn bị ra đón.