Chương : 4
Dương Thiếu Quân sinh sau năm 80, lúc lệnh kế hoạch hóa gia đình mới ban hành được vài năm. Cha mẹ Dương hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia, chỉ sinh một mình hắn. Không giống như Tô Bác Hoa, lệnh kế hoạch hóa gia đình vừa được ban đã lập tức lên sách lược kéo vợ con ra nước ngoài nhập quốc tịch, khiến Tô Kiềm từ nhỏ đã có anh chị em bao quanh.
Mặc dù Dương Thiếu Quân có anh em họ, nhưng lại chẳng mấy thân, chỉ khi lễ tết hay dịp đặc biệt gì đó mới được gặp nhau, ngày thường thì chẳng có chuyện liên lạc; sau này quan hệ giữa bố mẹ trở nên căng thẳng, chẳng còn ai dẫn Dương Thiếu Quân đến thăm họ hàng nữa, vì vậy Dương Thiếu Quân mất đi cơ hội gặp gỡ giao lưu với anh chị em cùng tuổi.
Bạn thân nhất của Dương Thiếu Quân là quen ở tiểu học.
Bởi vì chuyện gia đình, Dương Thiếu Quân còn nhỏ mà tính cách đã khá quái gở, lúc nào cũng lặng im, chẳng bao giờ chủ động nói chuyện cùng người khác. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại chạm mặt cậu trai tên Tề Vĩnh Húc.
Tề Vĩnh Húc, tính cách cậu ta cũng giống như cái tên của mình, thậm chí còn có phần hồn nhiên quá lố.. Lên lớp hai hai người được xếp ngồi cùng bàn nhau, thế là từ đấy, Dương Thiếu Quân bị cậu trai này quấn lấy. (Vĩnh trong vĩnh viễn, Húc là ánh ban mai)
Bọn trẻ con thường không quan tâm đến sắc mặt người khác, cho nên dù Dương Thiếu Quân lạnh lùng đến đâu, Tề Vĩnh Húc cũng không cảm thấy buồn bã thương tâm gì. Huống hồ, Dương Thiếu Quân cũng không phải không thích kết giao bạn bè, thật ra trong lòng hắn vẫn luôn khát cầu một người bạn thân, chỉ là vì tự ti và vì cái tôi của bản thân, nên hắn không thể ngây thơ hồn nhiên được như các bạn đồng trang lứa. Ngồi với nhau được ba tuần, cứ tan học là Tề Vĩnh Húc lại kéo Dương Thiếu Quân tham gia mấy trò quái đản của cậu ấy, như là tháo van xe đạp nhà người ta, đi vào khu dân cư bấm chuông rồi bỏ chạy, núp ở lầu trên rồi ném pháo xuống, cứ như vậy, hai người trở thành bạn bè của nhau.
Sau này, Tề Vĩnh Húc trở thành một trong những người quan trọng nhất, trong sinh mệnh của Dương Thiếu Quân.
Trẻ con luôn khát vọng tự do, Tề Vĩnh Húc thích nhất là đến nhà Dương Thiếu Quân chơi. Tuy rằng căn nhà rất nhỏ, ánh sáng âm u, hoàn cảnh so ra thì kém lắm, nhưng quan trọng là ở đây không có người lớn, thế nên với Tề Vĩnh Húc mà nói, nơi này quả đúng là thiên đường.
Cứ hễ cuối tuần hay đến ngày nghỉ, Tề Vĩnh Húc tỉnh dậy đánh răng rửa mặt xong là lại chạy qua hai con phố để đến nhà Dương Thiếu Quân. Hai đứa trẻ vừa trêu nhau vừa làm bài tập, không thì quỳ dưới đất chơi thẻ bài, không thì rủ mấy đứa nhóc nhà hàng xóm chơi bịt mắt bắt dê, không thì chơi video game. Không có ai quản, đói bụng thì sẽ ăn cái món mà đứa trẻ nào cũng thích nhưng không có chút dinh dưỡng gì, ấy là mì ăn liền.
Tề Vĩnh Húc ở lại đấy ngồi chơi, đến giờ ăn cơm mới về nhà, sự xuất hiện của cậu có ý nghĩa rất lớn, khiến một ngày của Dương Thiếu Quân đầy ắp niềm vui. Thế nhưng cậu về rồi, căn nhà nhỏ lại trở nên quạnh quẽ, màn đêm đen thăm thẳm, nuốt trọn nỗi cô đơn của Dương Thiếu Quân.
Có rất nhiều đứa trẻ sợ bóng đêm, nhưng Dương Thiếu Quân lại không có lý do để sợ màn đêm đen ấy. Nếu một đứa trẻ nhỏ tuổi, ngày ngày quẩn quanh trong gian nhà chỉ có một ngọn đèn mờ, căn nhà trống trải vắng hơi người, đứa trẻ ấy sẽ không còn sợ hãi bóng tối.
-x-
Tô Kiềm và Dương Thiếu Quân đi đến chỗ đón người, rất nhanh đã thấy Uông Văn dắt Tiểu Niên đi ra.
Đã lâu rồi Tiểu Niên không được gặp bố mình, cậu bé vô cùng cao hứng, từ đằng xa đã liên tục vẫy tay với bố, thậm chí còn buông bàn tay đang nắm của mẹ ra, chạy vội đến chỗ Tô Kiềm.
Một giây đó, Uông Văn không khỏi lúng túng và nhói đau, chị đưa mắt nhìn về phía Tô Kiểm, ánh mắt đầy căm giận.
Hai người họ ly hôn cũng đã hơn một năm, ngày ấy Uông Văn nhã nhặn đưa đơn ly hôn ra, cả nhà họ Tô đều kinh hãi. Muốn ly hôn, chắc chắn sẽ liên quan đến chuyện nuôi nấng đứa con trai duy nhất. Lão Tô chỉ có ba con trai, hai người kia đều đã come out với gia đình, vì vậy con trai Tô Kiềm là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tô. Dĩ nhiên Uông Văn biết điều đó, Tô gia tuyệt đối sẽ không buông tha quyền nuôi nấng Tiểu Niên, chị thì không có khả năng đấu lại người nhà họ, nên khi ấy chị đã quỳ gối trong phòng khách nhà họ Tô, xin họ nghĩ cho bảy năm hai mẹ con chị sống nương tựa vào nhau, để chị có thể nuôi con trai đến khi thằng bé lên mười, cả nhà họ Tô lại cả kinh.
Nương tựa vào nhau —— đúng vậy, là sống nương tựa vào nhau. Uông Văn và Tô Kiềm kết hôn hơn bảy năm, chủ yếu thời gian chỉ có hai mẹ con chị tựa vào nhau mà sống. Đây cũng là lý do vì sao Uông Văn kiên quyết ly hôn: cái người tên Tô Kiềm kia, căn bản anh ta không quan tâm đến chuyện yêu đương, cuộc sống của anh, sự nghiệp được đặt lên hàng đầu, nếu nói anh ta có tình yêu, thì tình yêu đó đã dành hết cho hai người em trai của mình. Uông Văn cảm thấy mình giống như một cái máy đẻ ở nhà họ Tô. Nói đến đây chị lại tự thấy mỉa mai, dẫu chị vì nhà họ Tô làm bao nhiêu việc, Tô Kiềm cũng chẳng bận lòng, trong mắt anh, hai đứa em trai mới là tối quan trọng.
Không phải Uông Văn chưa từng thử giành quyền nuôi nấng con trai, thậm chí ở Tô gia, hai cậu em trai và chị gái lớn đều ủng hộ chị, chỉ có mình cô chị hai Tô Tạ Tích là không đồng ý, quyết tâm giành lại đứa cháu này chô Tô gia. Hết lần này tới lần khác, Tô Tạ Tích mới là người khó đối phó nhất. Cô ấy không chỉ là một luật sư nổi tiếng ở trong và ngoài nước, mà còn tự mở một văn phòng luật sư riêng, chưa nói đến bối cảnh hùng mạnh của Tô gia, chỉ riêng cô chị hai và những cấp dưới tài ba kia thôi đã đủ khiến quan tòa không đồng ý giao quyền nuôi con cho Uông Văn. Thế nên cuối cùng, vì lợi ích toàn cục, chị đành tạm nhân nhượng và đưa ra một phương thức hòa hoãn, đó là cho thằng bé ở bên cạnh chị thêm ba năm nữa. Đến nay đã được hơn một năm rồi.
Tô Kiềm nhìn Tô Tiểu Niên hưng phấn chạy đến trước mặt, nhất thời có chút lúng túng. Vốn nghĩ, hẳn mình nên giống như các ông bố trong TV kia, bế con lên cao và xoay ba vòng, thế nhưng khi con trai chạy đến trước mặt, anh lại cảm thấy làm như vậy thật khó khăn, cuối cùng anh chỉ đưa ba hộp đồ chơi kia cho Tiểu Niên, nói là: “Quà của con.”
Cánh tay Tô Tiểu Niên bé xíu, chẳng thể ôm được nhiều hộp vậy, cậu bé vươn tay cầm lấy một hộp đồ chơi, lật qua lật lại nhìn một hồi, khuôn mặt nhỏ cau có, cậu bé bĩu môi: “Con không chơi mấy cái này đâu.”
Tô Kiềm có chút lúng túng, Dương Thiếu Quân thấy vậy thì híp mắt cười, cúi người xoa xoa đầu Tô Tiểu Niên: “Thế cháu thích gì nào? Để mai chú dẫn cháu đi mua.”
Tô Tiểu Niên ngẩng đầu, hai mắt to tròn sáng lấp lánh: “Chú Dương, cháu muốn một chiếc ván trượt! Mẹ không mua cho cháu, nói là nó nguy hiểm!”
Uông Văn đi tới đây, liếc mắt nhìn đứa con trai đang nhõng nhẽo: “Lại nói linh tinh, không phải tháng trước mẹ mua cho con rồi hay sao!”
Tô Tiểu Niên cãi lại ngay: “Đó là snake board, chán muốn chết! Chỉ có trẻ mẫu giáo mới chơi cái này, con muốn cái ván có thể trượt tít lên cao giống như anh Tiểu Lăng cơ! Cái ấy mới ngầu!”
Tô Kiềm vẫn đứng yên chẳng nhúc nhích.
Dương Thiếu Quân nhận lấy hành lý trong tay Uông Văn, sau đó ngồi xổm xuống cười cười, cọ râu mình lên gương mặt trắng nộn của Tiểu Niên, đến khi bé con vừa cười vừa đẩy hắn ra mới chịu thôi, hắn nói: “Bây giờ chúng ta đi về đã, hôm nào chú Dương dẫn cháu đi chơi mấy cái còn ngầu hơn!”
Lúc rời sân bay, Dương Thiếu Quân vừa kéo hành lý vừa nắm tay cậu bé đi phía trước, Tô Kiềm và Uông Văn lặng lẽ bước theo sau.
Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu sao mỗi lần thấy tôi là mặt cô lại đanh ra, làm như tôi thiếu nợ cô không bằng. Nếu tôi nhớ không lầm, cô kiên quyết ly hôn với tôi, chẳng phải vì mê mê muội muội cái thằng nhóc con hai mươi tuổi đầu kia hay sao. Sao rồi, hai người còn ở với nhau không?”
Uông Văn nhìn anh đầy khinh thường: “Chúng tôi từ trước tới giờ không có quan hệ gì. Nói chính xác hơn thì, cậu ấy đã gợi lại niềm vui với cuộc sống này cho tôi, khiến tôi nhận ra mình còn trẻ, không nên lãng phí thời gian mà làm một cái máy đẻ cho anh.”
Tô Kiềm nghe xong liền bật cười: “Máy đẻ? Tôi không biết sao cô lại tự nhận mình như vậy, cô mà tôi biết trước kia đâu thiếu tự tin như thế này. Máy đẻ là cái gì cơ? Chẳng lẽ phụ nữ kết hôn sinh con đều là cái máy đẻ?”
Uông Văn dừng bước, xoay người mặt đối mặt với anh: “Là cái gì trong lòng tôi rất rõ, tôi từng mong có một ngày anh nhận ra, thế nhưng nhìn lại thực tế thì, rốt cuộc đây chỉ là vọng tưởng của tôi mà thôi. Tô Kiềm, anh khó chịu với tôi bởi vì tôi đột nhiên dừng bước, không đi theo đúng tính toán kế hoạch của anh. À mà anh cũng chẳng có gì phải khó chịu, tôi tay trắng ra đi, thứ duy nhất không bỏ lại được là Tiểu Niên —— thằng bé là phần thưởng xứng đáng dành cho tôi. Có rất nhiều thứ tôi xứng đáng được hưởng, thế nhưng tôi không muốn dây dưa cùng anh nên mới bỏ lại mà thôi.”
Đến đây Tô Kiềm càng cảm thấy khó hiểu. Người phụ nữ này tự nguyện tay trắng ra đi, đương nhiên gia cảnh nhà cô cũng không hề tệ, có thể cùng Tô gia kết hôn thì tuyệt đối không phải dòng họ bình thường. Tô Kiềm vốn nghĩ, cô ấy vì thằng nhóc kia mà ly hôn, thế nhưng ly hôn rồi, hai người lại không cùng nhau ở một chỗ, cô đưa con đi du ngoạn khắp nơi, ngay cả công việc mẹ giao cho cũng chẳng màng. Đúng là một người phụ nữ điên cuồng. Chẳng lẽ hình tượng người vợ hiền đức hạnh trước kia đều là giả bộ thôi sao.
Dương Thiếu Quân lái xe đưa mẹ con Uông Văn đến khách sạn năm sao, hứa với Tiểu Niên rằng sẽ đưa cậu bé đến một nơi rất ngầu gì đó, sau rồi mới lái xe cùng Tô Kiềm quay trở về biệt thự.
Uông Văn và Tiểu Niên vừa đi, chỉ còn hai người cùng một chỗ, Tô Kiềm bắt đầu không được tự nhiên. Anh không ngừng quan sát Dương Thiếu Quân qua gương chiếu hậu, vẻ mặt đầy đề phòng, con ngươi di chuyển liên tục, hành động thất thố dị thường, với dáng vẻ quyết đoán sát phạt trên thương trường kia tựa như hai người trái biệt.
Dương Thiếu Quân không lái xe về nhà, hắn dừng xe tại một con đường hẻo lánh. Lúc này Tô Kiềm càng thêm khẩn trương, hai tay bày ra tư thế phòng ngự, căng thẳng như đang ôm một quả bom nổ chậm, chỉ cần Dương Thiếu Quân có thêm một hành động bất thường, quả bom ấy sẽ nổ tung.
Dương Thiếu Quân tức giận kéo hai tay anh xuống: “Anh bị bệnh à, sợ em ở đây cưỡng-gian anh sao?”
Tô Kiềm muốn chống cự, nhưng lại nhận ra mình không phải đối thủ của Dương Thiếu Quân, chẳng mấy mà anh bị khống chế.
Làm đội trưởng đội hình sự đã bao năm, mắt nhìn người ngày càng đanh thép, hắn không thể quên được một loạt hành xử lạ lùng của Tô Kiềm ngày hôm nay. Hắn nói: “Em nghĩ hai ta cần nói chuyện. Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Từ sáng tới giờ rồi, em thấy anh rất không bình thường.”
Tô Kiềm vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn, thậm chí trong ánh mắt còn lưu lại hận ý.
Dương Thiếu Quân không khỏi ngạc nhiên: “Sáng nay anh hỏi em là ai, anh nói em không phải là Dương Thiếu Quân... Rốt cuộc thì anh đang nghĩ gì?”
Anh lặng im không nói.
Dương Thiếu Quân trầm ngâm chốc lát, dựa theo suy đoán của bản thân mà đặt câu hỏi: “Có phải anh nghĩ.. Em là người xấu, em muốn mưu hại anh? Lấy danh nghĩa bảo vệ anh nhưng mục đích là cố ý tiếp cận? Có phải anh cho rằng em không phải Dương Thiếu Quân, em giả danh như vậy để tiếp cận anh?”
Tô Kiềm chớp mi mắt, hô hấp dồn dập hơn, anh rời tầm mắt, cố tránh khỏi cái nhìn của Dương Thiếu Quân. Chỉ trong chốc lát, hốc mắt anh nóng lên. Quen biết anh hơn chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên Dương Thiếu Quân thấy cái người tự cao tự đại kia lộ ra vẻ mặt cơ khổ như thế này.
Mặc dù Dương Thiếu Quân có anh em họ, nhưng lại chẳng mấy thân, chỉ khi lễ tết hay dịp đặc biệt gì đó mới được gặp nhau, ngày thường thì chẳng có chuyện liên lạc; sau này quan hệ giữa bố mẹ trở nên căng thẳng, chẳng còn ai dẫn Dương Thiếu Quân đến thăm họ hàng nữa, vì vậy Dương Thiếu Quân mất đi cơ hội gặp gỡ giao lưu với anh chị em cùng tuổi.
Bạn thân nhất của Dương Thiếu Quân là quen ở tiểu học.
Bởi vì chuyện gia đình, Dương Thiếu Quân còn nhỏ mà tính cách đã khá quái gở, lúc nào cũng lặng im, chẳng bao giờ chủ động nói chuyện cùng người khác. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại chạm mặt cậu trai tên Tề Vĩnh Húc.
Tề Vĩnh Húc, tính cách cậu ta cũng giống như cái tên của mình, thậm chí còn có phần hồn nhiên quá lố.. Lên lớp hai hai người được xếp ngồi cùng bàn nhau, thế là từ đấy, Dương Thiếu Quân bị cậu trai này quấn lấy. (Vĩnh trong vĩnh viễn, Húc là ánh ban mai)
Bọn trẻ con thường không quan tâm đến sắc mặt người khác, cho nên dù Dương Thiếu Quân lạnh lùng đến đâu, Tề Vĩnh Húc cũng không cảm thấy buồn bã thương tâm gì. Huống hồ, Dương Thiếu Quân cũng không phải không thích kết giao bạn bè, thật ra trong lòng hắn vẫn luôn khát cầu một người bạn thân, chỉ là vì tự ti và vì cái tôi của bản thân, nên hắn không thể ngây thơ hồn nhiên được như các bạn đồng trang lứa. Ngồi với nhau được ba tuần, cứ tan học là Tề Vĩnh Húc lại kéo Dương Thiếu Quân tham gia mấy trò quái đản của cậu ấy, như là tháo van xe đạp nhà người ta, đi vào khu dân cư bấm chuông rồi bỏ chạy, núp ở lầu trên rồi ném pháo xuống, cứ như vậy, hai người trở thành bạn bè của nhau.
Sau này, Tề Vĩnh Húc trở thành một trong những người quan trọng nhất, trong sinh mệnh của Dương Thiếu Quân.
Trẻ con luôn khát vọng tự do, Tề Vĩnh Húc thích nhất là đến nhà Dương Thiếu Quân chơi. Tuy rằng căn nhà rất nhỏ, ánh sáng âm u, hoàn cảnh so ra thì kém lắm, nhưng quan trọng là ở đây không có người lớn, thế nên với Tề Vĩnh Húc mà nói, nơi này quả đúng là thiên đường.
Cứ hễ cuối tuần hay đến ngày nghỉ, Tề Vĩnh Húc tỉnh dậy đánh răng rửa mặt xong là lại chạy qua hai con phố để đến nhà Dương Thiếu Quân. Hai đứa trẻ vừa trêu nhau vừa làm bài tập, không thì quỳ dưới đất chơi thẻ bài, không thì rủ mấy đứa nhóc nhà hàng xóm chơi bịt mắt bắt dê, không thì chơi video game. Không có ai quản, đói bụng thì sẽ ăn cái món mà đứa trẻ nào cũng thích nhưng không có chút dinh dưỡng gì, ấy là mì ăn liền.
Tề Vĩnh Húc ở lại đấy ngồi chơi, đến giờ ăn cơm mới về nhà, sự xuất hiện của cậu có ý nghĩa rất lớn, khiến một ngày của Dương Thiếu Quân đầy ắp niềm vui. Thế nhưng cậu về rồi, căn nhà nhỏ lại trở nên quạnh quẽ, màn đêm đen thăm thẳm, nuốt trọn nỗi cô đơn của Dương Thiếu Quân.
Có rất nhiều đứa trẻ sợ bóng đêm, nhưng Dương Thiếu Quân lại không có lý do để sợ màn đêm đen ấy. Nếu một đứa trẻ nhỏ tuổi, ngày ngày quẩn quanh trong gian nhà chỉ có một ngọn đèn mờ, căn nhà trống trải vắng hơi người, đứa trẻ ấy sẽ không còn sợ hãi bóng tối.
-x-
Tô Kiềm và Dương Thiếu Quân đi đến chỗ đón người, rất nhanh đã thấy Uông Văn dắt Tiểu Niên đi ra.
Đã lâu rồi Tiểu Niên không được gặp bố mình, cậu bé vô cùng cao hứng, từ đằng xa đã liên tục vẫy tay với bố, thậm chí còn buông bàn tay đang nắm của mẹ ra, chạy vội đến chỗ Tô Kiềm.
Một giây đó, Uông Văn không khỏi lúng túng và nhói đau, chị đưa mắt nhìn về phía Tô Kiểm, ánh mắt đầy căm giận.
Hai người họ ly hôn cũng đã hơn một năm, ngày ấy Uông Văn nhã nhặn đưa đơn ly hôn ra, cả nhà họ Tô đều kinh hãi. Muốn ly hôn, chắc chắn sẽ liên quan đến chuyện nuôi nấng đứa con trai duy nhất. Lão Tô chỉ có ba con trai, hai người kia đều đã come out với gia đình, vì vậy con trai Tô Kiềm là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tô. Dĩ nhiên Uông Văn biết điều đó, Tô gia tuyệt đối sẽ không buông tha quyền nuôi nấng Tiểu Niên, chị thì không có khả năng đấu lại người nhà họ, nên khi ấy chị đã quỳ gối trong phòng khách nhà họ Tô, xin họ nghĩ cho bảy năm hai mẹ con chị sống nương tựa vào nhau, để chị có thể nuôi con trai đến khi thằng bé lên mười, cả nhà họ Tô lại cả kinh.
Nương tựa vào nhau —— đúng vậy, là sống nương tựa vào nhau. Uông Văn và Tô Kiềm kết hôn hơn bảy năm, chủ yếu thời gian chỉ có hai mẹ con chị tựa vào nhau mà sống. Đây cũng là lý do vì sao Uông Văn kiên quyết ly hôn: cái người tên Tô Kiềm kia, căn bản anh ta không quan tâm đến chuyện yêu đương, cuộc sống của anh, sự nghiệp được đặt lên hàng đầu, nếu nói anh ta có tình yêu, thì tình yêu đó đã dành hết cho hai người em trai của mình. Uông Văn cảm thấy mình giống như một cái máy đẻ ở nhà họ Tô. Nói đến đây chị lại tự thấy mỉa mai, dẫu chị vì nhà họ Tô làm bao nhiêu việc, Tô Kiềm cũng chẳng bận lòng, trong mắt anh, hai đứa em trai mới là tối quan trọng.
Không phải Uông Văn chưa từng thử giành quyền nuôi nấng con trai, thậm chí ở Tô gia, hai cậu em trai và chị gái lớn đều ủng hộ chị, chỉ có mình cô chị hai Tô Tạ Tích là không đồng ý, quyết tâm giành lại đứa cháu này chô Tô gia. Hết lần này tới lần khác, Tô Tạ Tích mới là người khó đối phó nhất. Cô ấy không chỉ là một luật sư nổi tiếng ở trong và ngoài nước, mà còn tự mở một văn phòng luật sư riêng, chưa nói đến bối cảnh hùng mạnh của Tô gia, chỉ riêng cô chị hai và những cấp dưới tài ba kia thôi đã đủ khiến quan tòa không đồng ý giao quyền nuôi con cho Uông Văn. Thế nên cuối cùng, vì lợi ích toàn cục, chị đành tạm nhân nhượng và đưa ra một phương thức hòa hoãn, đó là cho thằng bé ở bên cạnh chị thêm ba năm nữa. Đến nay đã được hơn một năm rồi.
Tô Kiềm nhìn Tô Tiểu Niên hưng phấn chạy đến trước mặt, nhất thời có chút lúng túng. Vốn nghĩ, hẳn mình nên giống như các ông bố trong TV kia, bế con lên cao và xoay ba vòng, thế nhưng khi con trai chạy đến trước mặt, anh lại cảm thấy làm như vậy thật khó khăn, cuối cùng anh chỉ đưa ba hộp đồ chơi kia cho Tiểu Niên, nói là: “Quà của con.”
Cánh tay Tô Tiểu Niên bé xíu, chẳng thể ôm được nhiều hộp vậy, cậu bé vươn tay cầm lấy một hộp đồ chơi, lật qua lật lại nhìn một hồi, khuôn mặt nhỏ cau có, cậu bé bĩu môi: “Con không chơi mấy cái này đâu.”
Tô Kiềm có chút lúng túng, Dương Thiếu Quân thấy vậy thì híp mắt cười, cúi người xoa xoa đầu Tô Tiểu Niên: “Thế cháu thích gì nào? Để mai chú dẫn cháu đi mua.”
Tô Tiểu Niên ngẩng đầu, hai mắt to tròn sáng lấp lánh: “Chú Dương, cháu muốn một chiếc ván trượt! Mẹ không mua cho cháu, nói là nó nguy hiểm!”
Uông Văn đi tới đây, liếc mắt nhìn đứa con trai đang nhõng nhẽo: “Lại nói linh tinh, không phải tháng trước mẹ mua cho con rồi hay sao!”
Tô Tiểu Niên cãi lại ngay: “Đó là snake board, chán muốn chết! Chỉ có trẻ mẫu giáo mới chơi cái này, con muốn cái ván có thể trượt tít lên cao giống như anh Tiểu Lăng cơ! Cái ấy mới ngầu!”
Tô Kiềm vẫn đứng yên chẳng nhúc nhích.
Dương Thiếu Quân nhận lấy hành lý trong tay Uông Văn, sau đó ngồi xổm xuống cười cười, cọ râu mình lên gương mặt trắng nộn của Tiểu Niên, đến khi bé con vừa cười vừa đẩy hắn ra mới chịu thôi, hắn nói: “Bây giờ chúng ta đi về đã, hôm nào chú Dương dẫn cháu đi chơi mấy cái còn ngầu hơn!”
Lúc rời sân bay, Dương Thiếu Quân vừa kéo hành lý vừa nắm tay cậu bé đi phía trước, Tô Kiềm và Uông Văn lặng lẽ bước theo sau.
Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Tôi không hiểu sao mỗi lần thấy tôi là mặt cô lại đanh ra, làm như tôi thiếu nợ cô không bằng. Nếu tôi nhớ không lầm, cô kiên quyết ly hôn với tôi, chẳng phải vì mê mê muội muội cái thằng nhóc con hai mươi tuổi đầu kia hay sao. Sao rồi, hai người còn ở với nhau không?”
Uông Văn nhìn anh đầy khinh thường: “Chúng tôi từ trước tới giờ không có quan hệ gì. Nói chính xác hơn thì, cậu ấy đã gợi lại niềm vui với cuộc sống này cho tôi, khiến tôi nhận ra mình còn trẻ, không nên lãng phí thời gian mà làm một cái máy đẻ cho anh.”
Tô Kiềm nghe xong liền bật cười: “Máy đẻ? Tôi không biết sao cô lại tự nhận mình như vậy, cô mà tôi biết trước kia đâu thiếu tự tin như thế này. Máy đẻ là cái gì cơ? Chẳng lẽ phụ nữ kết hôn sinh con đều là cái máy đẻ?”
Uông Văn dừng bước, xoay người mặt đối mặt với anh: “Là cái gì trong lòng tôi rất rõ, tôi từng mong có một ngày anh nhận ra, thế nhưng nhìn lại thực tế thì, rốt cuộc đây chỉ là vọng tưởng của tôi mà thôi. Tô Kiềm, anh khó chịu với tôi bởi vì tôi đột nhiên dừng bước, không đi theo đúng tính toán kế hoạch của anh. À mà anh cũng chẳng có gì phải khó chịu, tôi tay trắng ra đi, thứ duy nhất không bỏ lại được là Tiểu Niên —— thằng bé là phần thưởng xứng đáng dành cho tôi. Có rất nhiều thứ tôi xứng đáng được hưởng, thế nhưng tôi không muốn dây dưa cùng anh nên mới bỏ lại mà thôi.”
Đến đây Tô Kiềm càng cảm thấy khó hiểu. Người phụ nữ này tự nguyện tay trắng ra đi, đương nhiên gia cảnh nhà cô cũng không hề tệ, có thể cùng Tô gia kết hôn thì tuyệt đối không phải dòng họ bình thường. Tô Kiềm vốn nghĩ, cô ấy vì thằng nhóc kia mà ly hôn, thế nhưng ly hôn rồi, hai người lại không cùng nhau ở một chỗ, cô đưa con đi du ngoạn khắp nơi, ngay cả công việc mẹ giao cho cũng chẳng màng. Đúng là một người phụ nữ điên cuồng. Chẳng lẽ hình tượng người vợ hiền đức hạnh trước kia đều là giả bộ thôi sao.
Dương Thiếu Quân lái xe đưa mẹ con Uông Văn đến khách sạn năm sao, hứa với Tiểu Niên rằng sẽ đưa cậu bé đến một nơi rất ngầu gì đó, sau rồi mới lái xe cùng Tô Kiềm quay trở về biệt thự.
Uông Văn và Tiểu Niên vừa đi, chỉ còn hai người cùng một chỗ, Tô Kiềm bắt đầu không được tự nhiên. Anh không ngừng quan sát Dương Thiếu Quân qua gương chiếu hậu, vẻ mặt đầy đề phòng, con ngươi di chuyển liên tục, hành động thất thố dị thường, với dáng vẻ quyết đoán sát phạt trên thương trường kia tựa như hai người trái biệt.
Dương Thiếu Quân không lái xe về nhà, hắn dừng xe tại một con đường hẻo lánh. Lúc này Tô Kiềm càng thêm khẩn trương, hai tay bày ra tư thế phòng ngự, căng thẳng như đang ôm một quả bom nổ chậm, chỉ cần Dương Thiếu Quân có thêm một hành động bất thường, quả bom ấy sẽ nổ tung.
Dương Thiếu Quân tức giận kéo hai tay anh xuống: “Anh bị bệnh à, sợ em ở đây cưỡng-gian anh sao?”
Tô Kiềm muốn chống cự, nhưng lại nhận ra mình không phải đối thủ của Dương Thiếu Quân, chẳng mấy mà anh bị khống chế.
Làm đội trưởng đội hình sự đã bao năm, mắt nhìn người ngày càng đanh thép, hắn không thể quên được một loạt hành xử lạ lùng của Tô Kiềm ngày hôm nay. Hắn nói: “Em nghĩ hai ta cần nói chuyện. Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Từ sáng tới giờ rồi, em thấy anh rất không bình thường.”
Tô Kiềm vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn, thậm chí trong ánh mắt còn lưu lại hận ý.
Dương Thiếu Quân không khỏi ngạc nhiên: “Sáng nay anh hỏi em là ai, anh nói em không phải là Dương Thiếu Quân... Rốt cuộc thì anh đang nghĩ gì?”
Anh lặng im không nói.
Dương Thiếu Quân trầm ngâm chốc lát, dựa theo suy đoán của bản thân mà đặt câu hỏi: “Có phải anh nghĩ.. Em là người xấu, em muốn mưu hại anh? Lấy danh nghĩa bảo vệ anh nhưng mục đích là cố ý tiếp cận? Có phải anh cho rằng em không phải Dương Thiếu Quân, em giả danh như vậy để tiếp cận anh?”
Tô Kiềm chớp mi mắt, hô hấp dồn dập hơn, anh rời tầm mắt, cố tránh khỏi cái nhìn của Dương Thiếu Quân. Chỉ trong chốc lát, hốc mắt anh nóng lên. Quen biết anh hơn chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên Dương Thiếu Quân thấy cái người tự cao tự đại kia lộ ra vẻ mặt cơ khổ như thế này.