Chương : 18
Nam Cung Nhã phi thường buồn bực.
Nàng vẫn cảm thấy nữ tử sau khi lập gia đình phải búi tóc, là nỗi đau mà cuộc đời này nàng không thể thản nhiên đối mặt. Nguyên nhân không tha cũng bởi vì...
Búi tóc rất xấu a được không!
Nhưng cố tình Lưu Trưng đơn giản nói hai câu làm cho nàng không hề có sức chống cự.
“Vẫn là ngươi đã quên? Ngươi làm trò trước mặt Liêu tổng tiêu đầu gọi ta 'phu quân' còn tự xưng 'hai phu thê chúng ta'. Đêm qua lại ngủ cùng ta, toàn bộ người trong cục đều nhìn ở trong mắt.”
Lưu Trưng khó nói được một câu dài một mạch như vậy.
Mà Nam Cung Nhã nghe xong cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chải đầu, một bên hận tại sao mình lại vạ miệng như vậy!
Phu thê...
Cái búi tóc vạn ác này!
Thời gian chải đầu đột nhiên liền kéo dài, bởi vì Nam Cung Nhã cân nhắc như thế nào cũng cảm thấy khó coi. Trong chốc lát chải đầu, trong chốc lát lại thả tóc, cố tình hành lý đều đã đánh mất, công cụ trang điểm trên tay hữu hạn, vật trang sức cũng ít đến đáng thương.
Đợi đến cuối cùng Lưu Trưng không thể nhịn được nữa.
“Đã xong chưa đó?”
“Hảo...”
Cuối cùng Nam Cung Nhã nghẹn khuất dùng một cây trâm đầu dẹt đem toàn bộ tóc chải lên, sơ thành một cái triêu vân kế đơn giản mộc mạc, vẻ mặt không tình nguyện theo sát phía sau Lưu Trưng ra lều trại.
Nhưng mà nàng vừa ra lều trại liền gặp được một người vô luận như thế nào cũng không tưởng tượng được.
Người nọ cũng một thân áo trắng giống Lưu Trưng, chính là quần áo của hắn vừa bẩn lại hỗ độn, có vẻ thập phần chật vật, thêm nữa hắn cúi đầu một đương đi theo phía sau Liêu Uy, quả thực không hề có khí chất đáng nói. Phía sau tùy tùng áo xanh đi theo vẻ mặt nản lòng, cố sức rất chậm đi theo, đại khái là bị thương.
Nam Cung Nhã có chút giật mình, thiếu chút nữa không nhận ra.
Đây...
Vẫn là phong độ thế gia đệ tử Thượng Quan Sách Vân?
Nàng nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tự mình cho ra kết luận, Đúng, là Thượng Quan Sách Vân.
Lần này nàng thật là có chút khó xử.
Từ sau khi từ biệt ở Thanh Thủy trấn, bọn họ liền không còn gặp mặt. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là dọc đường đi gặp được nhiều biến cố, trừ lần nàng lo lắng vì bị Lưu Trưng bỏ lại, Nam Cung Nhã cơ hồ chưa từng nhớ tới người này.
Nguyên bản bọ họ chính là hôn phu, hôn thê.
Nguyên bản...
Nàng cho là chính mình cũng có chút cảm tình đối với hắn.
Nhưng hiện tại, Nam Cung Nhã nhìn thấy Thượng Quan Sách Vân bộ dạng như vậy, cũng chỉ cho đó như là người qua đường, trong lòng mắng thầm hai câu, hắn như thế nào biến thành cái dạng này? Ngoài ra cái gì cũng không nghĩ.Nhưng nếu gặp phải như vậy, muốn tránh cũng tránh không được.
Nam Cung Nhã theo bản năng quay đầu muốn tìm Lưu Trưng, vừa quay đầu lại đã thấy Lưu Trưng đạng nhìn nàng.
“Hắn...”
“Ân.”
Ân? Nam Cung Nhã hơi chút hồ đồ, hoàn toàn không rõ tình huống ở ngoài. Lời của nàng còn chưa nói ra miệng đâu, Lưu Trưng 'Ân' cái gì a! Bất quá nàng muốn hỏi Lưu Trưng cái gì nàng cũng không nói ra được.
Hỏi nàng có thể nói chuyện với hắn không? Hay là hỏi.... nàng phải nói gì mới tốt?
Phi, cái loạn thất bát tao gì vây.
Nam Cung Nhã dùng sức lắc đầu.
Đã như vậy, một lát sau, Thượng Quan Sách Vân còn chạy tới trước mặt. Nam Cung Nhã khi ngẩng đầu lên, Lưu Trưng thế nhưng lập tức đi ra, mà Thượng Quan Sách Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào tóc của nàng.
“Nhã muội muội, tóc ngươi như thế nào...”
Nam Cung Nhã vừa nghe những lời này lửa giận liền bốc lên. Thượng Quan Sách Vân quả thực chính là hồ không nói nên hồ! Lại nhìn Liêu Uy thế nhưng cũng tủm tỉm cười nhìn nàng sơ triêu vân kế, nụ cười kia tựa hồ còn có chút ý vị thâm trường. Nam Cung Nhã chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi biện giải nói: “Ta đây... Ta đây để tóc chỉ vì tiện! Tiện cho đi lại!”
Tức... Tức chết nàng!
Tuy rằng không biết mình tức... cái gì...
Nhưng lúc này Nam Cung Nhã cảm thấy ngực bốc hỏa, vung tay áo liền đi về phía trước.
“Nhã muội muội...”
“Cái gì!”
Nam Cung Nhã trợn mắt, thật xác nhận lần đầu tiên đối Thượng Quan sách Vân tức giận như vậy.
Thượng Quan Sách Vân cũng bị dọa sửng sốt, nhưng cũng chỉ sửng sốt thôi, lúc sau liền rất nhanh mang theo tươi cười, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ta đây một đường không ngủ không ngớt đuổi theo, cuối cùng là đuổi kịp ngươi. Lúc này đây, ta sẽ không buông ngươi đi với người nào hết.” Nói đến chỗ động tình, Thượng Quan Sách Vân đưa tay kéo lại tay Nam Cung Nhã. Tuy rằng hắn có chút chật vật, nhưng dù sao dạy lòng ngạo khí của đệ tử thế gia vẫn còn, lại thêm ở trước mặt Nam Cung Nhã, Thượng Quan Sách Vân bất giác thẳng lưng, cuối cùng tìm về phong thái của ngày xưa.
Nam Cung Nhã lập tức có điểm không kịp phản ứng.
Không ngủ không ngớt, một đường đuổi theo, không bao giờ... buông nàng cùng người khác đi? Còn có thể dường như không có việc gì nắm chặt tay nàng, giả bộ thâm tình lưu luyến...
Đây thật sự là Thượng Quan Sách Vân, người đã đem nàng thành tiền đặt cược thua cho một tên qua đường,?
Nam Cung Nhã cảm thấy có chút buồn cười, cho nên nàng kịp phản ứng. Trước hết đem của mình rút trở về.
“Ta... nghe có chút không... hiểu được.”
“Nhã muội muội, ngày đó ta đem ngươi thua cho tiểu tử kia ở Kim Ngọc đổ phường chính là kế sách tạm thời! Lúc ấy tình thế bức nhân, ta không còn phương pháp, ta... Ta chỉ là muốn... Ai, Kim Ngọc đổ phường cũng không phải dễ chọc! Theo ta điều tra, qua nhiều năm như vậy, Kim Ngọc đổ phương dù gặp biến cố vẫn sừng sững không ngã, còn có vẻ càng thêm thịnh vượng, biết được thân phận của ta và ngươi còn dám như thế... Sau lưng tuyệt đối... Tuyệt đối là có vấn đề! Ta nghĩ ngươi dù sao cũng là Đại tiểu thư của Nam Cung thế gia, mà tiểu tử kia lại không có võ công trong người, nghĩ sẽ không đối với ngươi như thế nào, cho nên một đường đuổi theo, đành phải chờ ra Thanh Thủy trấn làm tính toán. Ai ngờ ra thị trấn liền đánh mất tung tích của các ngươi. Đến Linh Tà thôn lại gặp được nhiều chuyện lạ, thật vất vả ra thôn gặp được Liêu tổng tiêu đầu. Cuối cùng mới tìm được ngươi!”
Lời nói của Thượng Quan Sách Vân mạnh mẽ, nói được cực kỳ chân thành, đem chính mình trở thành một người bất đắc dĩ bị bức bách dưới thế lực, rồi lại chấp nhất truy tìm. Hình tượng được đắp nặn vô cùng tốt.
---------trừ bỏ, ở một vài chỗ mấu chốt có nói lắp.
Nam Cung Nhã có chút mệt mỏi.
Kỳ thật nàng thần nghĩ hỏi một câu.
Lần này là 'Tình thế bức nhân', 'kế sách tạm thời', như vậy lần sau lại gặp lại 'tình thế bức nhân', nàng có phải hay không lại bị hắn thua một lần nữa?
Bất quá vấn đề này ở trọng miệng nàng đảo qua, nhưng vẫn không thể thốt ra.
Coi như là...
Cho Thượng Quan Sách Vân, đệ tử thế gia lưu vài phần mặt mũi đi.
Nam Cung Nhã nhìn thoáng qua, xa xa Long Hưng tiêu cục đã muốn thu thập không sai biệt lắm chuẩn bị khởi hành, thậm chí còn có thể nghe thấy Liêu Uy gọi thủ hạ của mình lại để phân phó, ngay tại chỗ tùy tiện dùng chút lương khô, chờ đến thị trấn ở phía trước lại tiếp tục nghỉ ngơi.
“Nhã muội muội... Ta đối đãi ngươi một mảnh thiệt tình, bằng không cũng sẽ không...”
Nam Cung Nhã nhìn một vòng.
Kỳ quái, tổng cảm thấy giống như thiếu cái gì.
“Nhã muội muội, ngươi là người mà Thượng Quan Sách Vân ta nhận định là thê tử, chủ mẫu của Thượng Quan gia! Ngàn vạn lần không thể bị một tiểu tử nhà quê dụ dỗ, hủy thanh danh trong sạch của mình!”
Tiểu tử…. Nhà quê?
Đứng, Lưu Trưng đi đâu vậy? Nam Cung Nhã kịp phản ứng, không phản ứng lại Thượng Quan Sách Vân thoạt nhìn còn có điểm muốn nói tiếp, kéo váy chạy thẳng tới chỗ Liêu Uy.
“Liêu bá bá, ngươi có thấy được phu... A Lưu Trưng?”
Liêu Uy cũng sửng sốt, trước nhìn thoáng qua Thượng Quan Sách Vân theo sát Nam Cung Nhã ở phía sau, lại liếc nhìn thoáng qua sắc mặt Nam Cung Nhã có chút lo lắng, ho nhẹ một tiếng mới nói: “Diệp công tử cùng thủ hạ của ta, chính là Chương Thừa Hiên đang đi phía trước dò đường.”
“A?” Nam Cung Nhã có chút mạch danh kỳ diệu: “Dò đường? Nàng như thế nào đột nhiên đi đo đường.”
Thương Quan Sách Vân lại hừ lạnh một tiếng.
Nam Cung Nhã suy nghĩ, chẳng lẽ Lưu Trưng nhìn thấy nàng cùng Thượng Quan Sách Vân gặp lại, nghĩ đến nàng còn có thể cùng hắn đi? Không... Không đúng. Vậy... Chẳng lẽ Lưu Trưng sinh khí, không thích nàng cùng Thượng Quan Sách Vân nói chuyện? A... Càng... Lại càng không đúng rồi.
Coi nàng đối với Lưu Trưng hiểu biết, chỉ sợ Lưu Trưng ước gì quăng mất được cái phiền toái như nàng, sớm mong Thương Quan Sách Vân đóng gói đem nàng mang đi đâu.
Ai...
Cho nên, e rằng Lưu Trưng thật sự chính là nhàn rỗi đi tán gẫu dò đường mà thôi.
Cho ra kết luận như vậy, Nam Cung Nhã thập phần uể oải.
Liêu uy gặp hai người thần sắc khác nhau, khó tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Tình yêu gút mắt phức tạp của những người trẻ tuổi hắn không rõ ràng lắm, cũng không nghĩ muốn tham gia vào, cho nên cuối cùng hắn vấn là đánh vỡ cục diện bế tắc, nhắc nhở một câu: “Chúng ta lập tức sẽ lên đường, không biết nhị vị vẫn cùng đường kết bạn mà đi, vẫn là từ biệt như vậy?”
“Ta cùng với Lưu Trưng đi cùng nhau.”
Thái độ của Nam Cung Nhã thực kiện định.
Sắc mặt Thượng Quan Sách Vân xanh mét, nhưng cuối cũng vẫn mở miệng: “Chỉ sợ còn muốn quấy rầy Liêu tổng tiêu đầu một đoạn thời gian.”
Liêu Uy xấu hổ cười: “Đâu có, đâu có.”
Nói xong mấy câu đó. Long Hưng tiêu cục đã chờ xuất phát.
Sớm đã có người đưa đến trước mặt Nam Cung Nhã cùng Thượng Quan Sách Vân túi lương khô, nhưng Nam Cung Nhã chỉ ăn hai cái liền ăn không vô. Mấy ngày nay, nàng cùng Lưu Trưng sớm chiều gặp mặt, sớm đã hình thành thói quen lúc nào cũng có người như vậy bên tồn tại cạnh mình, nhưng cố tình giờ phút nayfm người nọ không ở trước mắt, nàng nhất thời tâm phù khí táo, nhất thời u buồn phiền muộn, quả thực có chút thất hồn lạc phách.
Đại khái tại bản tính của nàng là thích dính người đi.
Nam Cung Nhã nghĩ nghĩ, lại cảm thấy ủy khuất vạn phần.
Nàng lưu luyến như vậy lại có ích lợi gì? Lưu Trưng cho tới bây giờ sẽ không đem nàng để ở trong lòng. Phía trước Lưu Trưng còn không phải nói nàng chính là 'trách nhiệm' mà thôi sao? Bởi vì ký hôn thư mới đối nàng phải phụ trách, kia nếu hôn thư có một ngày trở thành phế thải...
Các nàng chẳng phải biến thành người xa lạ không hề có liên quan?
Nguyên bản Nam Cung Nhã miên man suy nghĩ thông suốt cũng không có gì, nhưng lúc này nghĩ đến đây, vô luận như thế nào cũng không thể nhận. Nàng đứng lên, vội vàng chạy tới bên người Liêu Uy.
“Liêu bá bá, chúng ta khi nào thì đi a?”
“Liêu bá bá, dò đường phía trước còn chưa trở về sao? Chúng ta khi nào mới có thể vượt qua bọn họ?”
“Liêu bá bá...”
Liêu Uy vội vàng khoát tay nói: “Yên tâm đi, bọn họ đã đi xong, chỉ sợ lập tức sẽ trở về. Chờ bọn hắn trở về lập tức liền khởi hành.”
Đang nói, quả nhiên phía trước vang lên từng đợt tiếng vó ngựa.
Nam Cung Nhã vui vô cùng, hướng phía trước chạy vài bước. Quả thực nhìn thấy hai con ngựa một hắc một hồng chạy như bay mà đến. Lưu Trưng ngồi trên con ngựa đen, nàng thần sắc lãnh ngạo, giống như không nhìn thấy Nam Cung Nhã bình thường, dần dần thả chậm tốc độ, trực tiếp đi qua Nam Cung Nhã, lập tực đi hướng Liêu Uy. Mà đi sát sau đó đang ngồi trên hồng mã chính là tiêu sư trẻ tuổi đêm hôm trước múc nước cho nàng. Hắn bộ mặt sạch sẽ,xinh đẹp, nho nhã, thoạt nhìn như là một bạch diện thư sinh. Nhìn thấy Nam Cung Nhã, hắn ngừng ngựa hướng nàng cười khách khí, Nam Cung Nhã là một người rộng rãi sáng sủa, tự nhiên cũng cười trở về.
Thượng Quan Sách Vân không biết đi lên từ khi nào, gặp được một màn này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nam Cung Nhã mới mặc kệ cái đó, xoay người lại đi tìm Lưu Trưng.
Đã có thời gian trì hoãn, Lưu Trưng cung Liêu Uy đã nói chuyện xong, lại gục ngựa quay đầu đi về phía trước. Lại...
--------- trực tiếp đi qua Nam Cung Nhã.
“Nâng hàng xuất phát!”
Đội ngũ cao giọng mở đường.
Nam Cung Nhã ngây ngốc đứng ở bên đường, nhìn người áo trắng ngồi trên hắc mã càng đi càng xa, dần dần sắp không thấy rõ bộ dáng.
Mà bên cạnh lại có vài tiếng lạch cạch của tiếng vó ngựa. Cuối cùng thanh âm dừng ở trước Nam Cung Nhã.
“Nhã muội muội, nơi này hoang dã không có xe ngựa để ngồi, chỉ có ủy khuất ngươi ngồi chung một con ngựa với ta.”
Một bàn tay đưa tới trước mặt Nam Cung Nhã.
Nhưng...
Cũng không phải là bàn tay mà đáy lòng nàng thật sự muốn nắm lấy.
Nàng vẫn cảm thấy nữ tử sau khi lập gia đình phải búi tóc, là nỗi đau mà cuộc đời này nàng không thể thản nhiên đối mặt. Nguyên nhân không tha cũng bởi vì...
Búi tóc rất xấu a được không!
Nhưng cố tình Lưu Trưng đơn giản nói hai câu làm cho nàng không hề có sức chống cự.
“Vẫn là ngươi đã quên? Ngươi làm trò trước mặt Liêu tổng tiêu đầu gọi ta 'phu quân' còn tự xưng 'hai phu thê chúng ta'. Đêm qua lại ngủ cùng ta, toàn bộ người trong cục đều nhìn ở trong mắt.”
Lưu Trưng khó nói được một câu dài một mạch như vậy.
Mà Nam Cung Nhã nghe xong cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chải đầu, một bên hận tại sao mình lại vạ miệng như vậy!
Phu thê...
Cái búi tóc vạn ác này!
Thời gian chải đầu đột nhiên liền kéo dài, bởi vì Nam Cung Nhã cân nhắc như thế nào cũng cảm thấy khó coi. Trong chốc lát chải đầu, trong chốc lát lại thả tóc, cố tình hành lý đều đã đánh mất, công cụ trang điểm trên tay hữu hạn, vật trang sức cũng ít đến đáng thương.
Đợi đến cuối cùng Lưu Trưng không thể nhịn được nữa.
“Đã xong chưa đó?”
“Hảo...”
Cuối cùng Nam Cung Nhã nghẹn khuất dùng một cây trâm đầu dẹt đem toàn bộ tóc chải lên, sơ thành một cái triêu vân kế đơn giản mộc mạc, vẻ mặt không tình nguyện theo sát phía sau Lưu Trưng ra lều trại.
Nhưng mà nàng vừa ra lều trại liền gặp được một người vô luận như thế nào cũng không tưởng tượng được.
Người nọ cũng một thân áo trắng giống Lưu Trưng, chính là quần áo của hắn vừa bẩn lại hỗ độn, có vẻ thập phần chật vật, thêm nữa hắn cúi đầu một đương đi theo phía sau Liêu Uy, quả thực không hề có khí chất đáng nói. Phía sau tùy tùng áo xanh đi theo vẻ mặt nản lòng, cố sức rất chậm đi theo, đại khái là bị thương.
Nam Cung Nhã có chút giật mình, thiếu chút nữa không nhận ra.
Đây...
Vẫn là phong độ thế gia đệ tử Thượng Quan Sách Vân?
Nàng nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tự mình cho ra kết luận, Đúng, là Thượng Quan Sách Vân.
Lần này nàng thật là có chút khó xử.
Từ sau khi từ biệt ở Thanh Thủy trấn, bọn họ liền không còn gặp mặt. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là dọc đường đi gặp được nhiều biến cố, trừ lần nàng lo lắng vì bị Lưu Trưng bỏ lại, Nam Cung Nhã cơ hồ chưa từng nhớ tới người này.
Nguyên bản bọ họ chính là hôn phu, hôn thê.
Nguyên bản...
Nàng cho là chính mình cũng có chút cảm tình đối với hắn.
Nhưng hiện tại, Nam Cung Nhã nhìn thấy Thượng Quan Sách Vân bộ dạng như vậy, cũng chỉ cho đó như là người qua đường, trong lòng mắng thầm hai câu, hắn như thế nào biến thành cái dạng này? Ngoài ra cái gì cũng không nghĩ.Nhưng nếu gặp phải như vậy, muốn tránh cũng tránh không được.
Nam Cung Nhã theo bản năng quay đầu muốn tìm Lưu Trưng, vừa quay đầu lại đã thấy Lưu Trưng đạng nhìn nàng.
“Hắn...”
“Ân.”
Ân? Nam Cung Nhã hơi chút hồ đồ, hoàn toàn không rõ tình huống ở ngoài. Lời của nàng còn chưa nói ra miệng đâu, Lưu Trưng 'Ân' cái gì a! Bất quá nàng muốn hỏi Lưu Trưng cái gì nàng cũng không nói ra được.
Hỏi nàng có thể nói chuyện với hắn không? Hay là hỏi.... nàng phải nói gì mới tốt?
Phi, cái loạn thất bát tao gì vây.
Nam Cung Nhã dùng sức lắc đầu.
Đã như vậy, một lát sau, Thượng Quan Sách Vân còn chạy tới trước mặt. Nam Cung Nhã khi ngẩng đầu lên, Lưu Trưng thế nhưng lập tức đi ra, mà Thượng Quan Sách Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào tóc của nàng.
“Nhã muội muội, tóc ngươi như thế nào...”
Nam Cung Nhã vừa nghe những lời này lửa giận liền bốc lên. Thượng Quan Sách Vân quả thực chính là hồ không nói nên hồ! Lại nhìn Liêu Uy thế nhưng cũng tủm tỉm cười nhìn nàng sơ triêu vân kế, nụ cười kia tựa hồ còn có chút ý vị thâm trường. Nam Cung Nhã chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi biện giải nói: “Ta đây... Ta đây để tóc chỉ vì tiện! Tiện cho đi lại!”
Tức... Tức chết nàng!
Tuy rằng không biết mình tức... cái gì...
Nhưng lúc này Nam Cung Nhã cảm thấy ngực bốc hỏa, vung tay áo liền đi về phía trước.
“Nhã muội muội...”
“Cái gì!”
Nam Cung Nhã trợn mắt, thật xác nhận lần đầu tiên đối Thượng Quan sách Vân tức giận như vậy.
Thượng Quan Sách Vân cũng bị dọa sửng sốt, nhưng cũng chỉ sửng sốt thôi, lúc sau liền rất nhanh mang theo tươi cười, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ta đây một đường không ngủ không ngớt đuổi theo, cuối cùng là đuổi kịp ngươi. Lúc này đây, ta sẽ không buông ngươi đi với người nào hết.” Nói đến chỗ động tình, Thượng Quan Sách Vân đưa tay kéo lại tay Nam Cung Nhã. Tuy rằng hắn có chút chật vật, nhưng dù sao dạy lòng ngạo khí của đệ tử thế gia vẫn còn, lại thêm ở trước mặt Nam Cung Nhã, Thượng Quan Sách Vân bất giác thẳng lưng, cuối cùng tìm về phong thái của ngày xưa.
Nam Cung Nhã lập tức có điểm không kịp phản ứng.
Không ngủ không ngớt, một đường đuổi theo, không bao giờ... buông nàng cùng người khác đi? Còn có thể dường như không có việc gì nắm chặt tay nàng, giả bộ thâm tình lưu luyến...
Đây thật sự là Thượng Quan Sách Vân, người đã đem nàng thành tiền đặt cược thua cho một tên qua đường,?
Nam Cung Nhã cảm thấy có chút buồn cười, cho nên nàng kịp phản ứng. Trước hết đem của mình rút trở về.
“Ta... nghe có chút không... hiểu được.”
“Nhã muội muội, ngày đó ta đem ngươi thua cho tiểu tử kia ở Kim Ngọc đổ phường chính là kế sách tạm thời! Lúc ấy tình thế bức nhân, ta không còn phương pháp, ta... Ta chỉ là muốn... Ai, Kim Ngọc đổ phường cũng không phải dễ chọc! Theo ta điều tra, qua nhiều năm như vậy, Kim Ngọc đổ phương dù gặp biến cố vẫn sừng sững không ngã, còn có vẻ càng thêm thịnh vượng, biết được thân phận của ta và ngươi còn dám như thế... Sau lưng tuyệt đối... Tuyệt đối là có vấn đề! Ta nghĩ ngươi dù sao cũng là Đại tiểu thư của Nam Cung thế gia, mà tiểu tử kia lại không có võ công trong người, nghĩ sẽ không đối với ngươi như thế nào, cho nên một đường đuổi theo, đành phải chờ ra Thanh Thủy trấn làm tính toán. Ai ngờ ra thị trấn liền đánh mất tung tích của các ngươi. Đến Linh Tà thôn lại gặp được nhiều chuyện lạ, thật vất vả ra thôn gặp được Liêu tổng tiêu đầu. Cuối cùng mới tìm được ngươi!”
Lời nói của Thượng Quan Sách Vân mạnh mẽ, nói được cực kỳ chân thành, đem chính mình trở thành một người bất đắc dĩ bị bức bách dưới thế lực, rồi lại chấp nhất truy tìm. Hình tượng được đắp nặn vô cùng tốt.
---------trừ bỏ, ở một vài chỗ mấu chốt có nói lắp.
Nam Cung Nhã có chút mệt mỏi.
Kỳ thật nàng thần nghĩ hỏi một câu.
Lần này là 'Tình thế bức nhân', 'kế sách tạm thời', như vậy lần sau lại gặp lại 'tình thế bức nhân', nàng có phải hay không lại bị hắn thua một lần nữa?
Bất quá vấn đề này ở trọng miệng nàng đảo qua, nhưng vẫn không thể thốt ra.
Coi như là...
Cho Thượng Quan Sách Vân, đệ tử thế gia lưu vài phần mặt mũi đi.
Nam Cung Nhã nhìn thoáng qua, xa xa Long Hưng tiêu cục đã muốn thu thập không sai biệt lắm chuẩn bị khởi hành, thậm chí còn có thể nghe thấy Liêu Uy gọi thủ hạ của mình lại để phân phó, ngay tại chỗ tùy tiện dùng chút lương khô, chờ đến thị trấn ở phía trước lại tiếp tục nghỉ ngơi.
“Nhã muội muội... Ta đối đãi ngươi một mảnh thiệt tình, bằng không cũng sẽ không...”
Nam Cung Nhã nhìn một vòng.
Kỳ quái, tổng cảm thấy giống như thiếu cái gì.
“Nhã muội muội, ngươi là người mà Thượng Quan Sách Vân ta nhận định là thê tử, chủ mẫu của Thượng Quan gia! Ngàn vạn lần không thể bị một tiểu tử nhà quê dụ dỗ, hủy thanh danh trong sạch của mình!”
Tiểu tử…. Nhà quê?
Đứng, Lưu Trưng đi đâu vậy? Nam Cung Nhã kịp phản ứng, không phản ứng lại Thượng Quan Sách Vân thoạt nhìn còn có điểm muốn nói tiếp, kéo váy chạy thẳng tới chỗ Liêu Uy.
“Liêu bá bá, ngươi có thấy được phu... A Lưu Trưng?”
Liêu Uy cũng sửng sốt, trước nhìn thoáng qua Thượng Quan Sách Vân theo sát Nam Cung Nhã ở phía sau, lại liếc nhìn thoáng qua sắc mặt Nam Cung Nhã có chút lo lắng, ho nhẹ một tiếng mới nói: “Diệp công tử cùng thủ hạ của ta, chính là Chương Thừa Hiên đang đi phía trước dò đường.”
“A?” Nam Cung Nhã có chút mạch danh kỳ diệu: “Dò đường? Nàng như thế nào đột nhiên đi đo đường.”
Thương Quan Sách Vân lại hừ lạnh một tiếng.
Nam Cung Nhã suy nghĩ, chẳng lẽ Lưu Trưng nhìn thấy nàng cùng Thượng Quan Sách Vân gặp lại, nghĩ đến nàng còn có thể cùng hắn đi? Không... Không đúng. Vậy... Chẳng lẽ Lưu Trưng sinh khí, không thích nàng cùng Thượng Quan Sách Vân nói chuyện? A... Càng... Lại càng không đúng rồi.
Coi nàng đối với Lưu Trưng hiểu biết, chỉ sợ Lưu Trưng ước gì quăng mất được cái phiền toái như nàng, sớm mong Thương Quan Sách Vân đóng gói đem nàng mang đi đâu.
Ai...
Cho nên, e rằng Lưu Trưng thật sự chính là nhàn rỗi đi tán gẫu dò đường mà thôi.
Cho ra kết luận như vậy, Nam Cung Nhã thập phần uể oải.
Liêu uy gặp hai người thần sắc khác nhau, khó tránh khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Tình yêu gút mắt phức tạp của những người trẻ tuổi hắn không rõ ràng lắm, cũng không nghĩ muốn tham gia vào, cho nên cuối cùng hắn vấn là đánh vỡ cục diện bế tắc, nhắc nhở một câu: “Chúng ta lập tức sẽ lên đường, không biết nhị vị vẫn cùng đường kết bạn mà đi, vẫn là từ biệt như vậy?”
“Ta cùng với Lưu Trưng đi cùng nhau.”
Thái độ của Nam Cung Nhã thực kiện định.
Sắc mặt Thượng Quan Sách Vân xanh mét, nhưng cuối cũng vẫn mở miệng: “Chỉ sợ còn muốn quấy rầy Liêu tổng tiêu đầu một đoạn thời gian.”
Liêu Uy xấu hổ cười: “Đâu có, đâu có.”
Nói xong mấy câu đó. Long Hưng tiêu cục đã chờ xuất phát.
Sớm đã có người đưa đến trước mặt Nam Cung Nhã cùng Thượng Quan Sách Vân túi lương khô, nhưng Nam Cung Nhã chỉ ăn hai cái liền ăn không vô. Mấy ngày nay, nàng cùng Lưu Trưng sớm chiều gặp mặt, sớm đã hình thành thói quen lúc nào cũng có người như vậy bên tồn tại cạnh mình, nhưng cố tình giờ phút nayfm người nọ không ở trước mắt, nàng nhất thời tâm phù khí táo, nhất thời u buồn phiền muộn, quả thực có chút thất hồn lạc phách.
Đại khái tại bản tính của nàng là thích dính người đi.
Nam Cung Nhã nghĩ nghĩ, lại cảm thấy ủy khuất vạn phần.
Nàng lưu luyến như vậy lại có ích lợi gì? Lưu Trưng cho tới bây giờ sẽ không đem nàng để ở trong lòng. Phía trước Lưu Trưng còn không phải nói nàng chính là 'trách nhiệm' mà thôi sao? Bởi vì ký hôn thư mới đối nàng phải phụ trách, kia nếu hôn thư có một ngày trở thành phế thải...
Các nàng chẳng phải biến thành người xa lạ không hề có liên quan?
Nguyên bản Nam Cung Nhã miên man suy nghĩ thông suốt cũng không có gì, nhưng lúc này nghĩ đến đây, vô luận như thế nào cũng không thể nhận. Nàng đứng lên, vội vàng chạy tới bên người Liêu Uy.
“Liêu bá bá, chúng ta khi nào thì đi a?”
“Liêu bá bá, dò đường phía trước còn chưa trở về sao? Chúng ta khi nào mới có thể vượt qua bọn họ?”
“Liêu bá bá...”
Liêu Uy vội vàng khoát tay nói: “Yên tâm đi, bọn họ đã đi xong, chỉ sợ lập tức sẽ trở về. Chờ bọn hắn trở về lập tức liền khởi hành.”
Đang nói, quả nhiên phía trước vang lên từng đợt tiếng vó ngựa.
Nam Cung Nhã vui vô cùng, hướng phía trước chạy vài bước. Quả thực nhìn thấy hai con ngựa một hắc một hồng chạy như bay mà đến. Lưu Trưng ngồi trên con ngựa đen, nàng thần sắc lãnh ngạo, giống như không nhìn thấy Nam Cung Nhã bình thường, dần dần thả chậm tốc độ, trực tiếp đi qua Nam Cung Nhã, lập tực đi hướng Liêu Uy. Mà đi sát sau đó đang ngồi trên hồng mã chính là tiêu sư trẻ tuổi đêm hôm trước múc nước cho nàng. Hắn bộ mặt sạch sẽ,xinh đẹp, nho nhã, thoạt nhìn như là một bạch diện thư sinh. Nhìn thấy Nam Cung Nhã, hắn ngừng ngựa hướng nàng cười khách khí, Nam Cung Nhã là một người rộng rãi sáng sủa, tự nhiên cũng cười trở về.
Thượng Quan Sách Vân không biết đi lên từ khi nào, gặp được một màn này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nam Cung Nhã mới mặc kệ cái đó, xoay người lại đi tìm Lưu Trưng.
Đã có thời gian trì hoãn, Lưu Trưng cung Liêu Uy đã nói chuyện xong, lại gục ngựa quay đầu đi về phía trước. Lại...
--------- trực tiếp đi qua Nam Cung Nhã.
“Nâng hàng xuất phát!”
Đội ngũ cao giọng mở đường.
Nam Cung Nhã ngây ngốc đứng ở bên đường, nhìn người áo trắng ngồi trên hắc mã càng đi càng xa, dần dần sắp không thấy rõ bộ dáng.
Mà bên cạnh lại có vài tiếng lạch cạch của tiếng vó ngựa. Cuối cùng thanh âm dừng ở trước Nam Cung Nhã.
“Nhã muội muội, nơi này hoang dã không có xe ngựa để ngồi, chỉ có ủy khuất ngươi ngồi chung một con ngựa với ta.”
Một bàn tay đưa tới trước mặt Nam Cung Nhã.
Nhưng...
Cũng không phải là bàn tay mà đáy lòng nàng thật sự muốn nắm lấy.