Chương : 19
Cuối cùng Nam Cung Nhã đương nhiên...
Đương nhiên không có thật sự cùng Thượng Quan Sách Vân cưỡi cùng một con ngựa!
Nàng giờ phút này chỉ hận tại sao Thượng Quan Sách Vân lại mặt dày không chịu biến mất, nàng như thế nào lại không có cốt khí cùng hắn cưỡi cùng một con ngựa đâu? Nói sau, nàng chính là búi tóc để chứng tỏ 'đã gã cho người'! Hơn nữa thật bất hạnh 'người' cũng không phải Thượng Quan Sách Vân, cho nên, phải tuân thủ nữ tắc, cùng hắn bảo trì khoảng cách thật xa!
Nam Cung Nhã cảm thấy được mình thật là một liệt nữ kiên trinh bất khuất.
Người đau đầu lại là Liêu Uy.
Long Hưng tiêu cục là đi áp tải hàng, cho dù chuẩn bị lều trại thậm chí chậu đồng, cũng không có khả năng chuẩn bị một chiếc xe ngựa.
Nam Cung Nhã không biết cưỡi ngựa, lại là nữ tử không thể cùng nam nhân cùng chung ngựa...
Liêu Uy suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lấy hai thùng hàng ở trên xe chở hàng đeo ở trên lưng ngựa, lại thỉnh đại phiền toái Nam Cung Đại tiểu thư ngồi ở chỗ trống của hai thùng hàng, sau đó tìm một tiêu sư thân thủ hảo, kỹ thuật đánh xe cao siêu để kéo xe, mới có thể giải quyết cái vấn đề khó khăn này.
Đương nhiên, bị cự tuyệt thượng Quan Sách Vân thật mất hứng, mặt đen đáy nồi.
Nam Cung Nhã ngồi trên xe vẫn không thành thật. Một đường đi vẫn luôn thúc giục tiêu sư kéo xe nhanh một chút. Vị Lý tiêu sư gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, liều mạng đuổi theo ngựa ở phía trước. Nhưng dù sao cũng kéo theo một xe hàng cùng một người lớn, dù thế nào cũng không bằng Lưu Trưng một người một ngựa.
Đuổi theo hơn nửa canh giờ, cả người lẫn ngựa đuổi theo đều mệt mỏi, cuối cùng cũng đuổi kịp đến sau mông hắc mã của Lưu Trưng.
Thượng Quan Sách Vân lúc nãy đen mặt nhưng vẫn đuổi theo, dính sát vào xe chở hàng Nam Cung Nhã đang ngồi.
Nhưng Lưu Trưng tựa hồ không phát hiện, vẫn cùng tiêu sư trẻ tuổi ở bên cạnh là Chương Thừa Hiên chạy song song với nhau. Xưa nay ít lời như nàng thế nhưng có thể cùng tiêu sư kia nói chuyện mấy câu, tuy rằng thần sắc vẫn thản nhiên như cũ, nhưng Nam Cung Nhã lại phát hiện khóe miệng nàng tựa hồ ngẫu nhiên có chút nhợt nhạt ý cười.
Một màn này ở trong mắt người khác thật không cóm gì, nhưng trong lòng Nam Cung Nhã hơi khó chịu.
Chính mình cũng coi như là người cá tính sáng sủa dễ dàng ở chung, như thế nào lại không gặp Lưu Trưng cùng nàng nói cười đâu? Quả nhiên... Chính là đem nàng trở thành trói buộc hoặc là phiền toái?
Hơn nữa Lưu Trưng lại cười nói cùng một nam tử.
Người khác không biết, nàng chính là biết đến.
Lưu Trưng là một nữ tử, nàng chính mắt... Ân, chứng kiến thấy.
Nam Cung Nhã dọc theo đường đi tích cóp từng tí một oán khí không hiểu xuất phát từ đâu, bất tri bất giác liền có chút thất thần, nhưng lúc này xe hàng nàng ngồi lảo đảo một cái, thế nhưng ngừng lại.
“Như thế nào không đi tiếp?”
“Đằng trước có gì đó không đúng, tổng tiêu đầu hạ lệnh cho chúng ta dừng lại.” Lý tiêu sư lau mồ hôi, giải thích một phen.
Từ sau khi ra Linh Tà thôn, Nam Cung Nhã liền có tật xấu 'Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng', lúc này vừa nghe nói phía trước không đúng, lập tức chui vào trong thùng xe chật ních rụt lui lại.
Mọi người tập trung, nín thở, quả thực mơ hồ có thể nghe thấy một ít động tĩnh từ trong rừng rậm phía trước truyền đến.
Mỗi người hoặc là rút đao, hoặc đang đè lấy chuôi kiếm, dần dần tụ tập lại dựa lưng về phía xe hàng. Động tác lưu loát, cơ hồ không phát ra tiếng vang, vừa nhìn đã biết là được nghiêm chỉnh huấn luyện.
Nam Cung Nhã trong lòng sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được thò ra nhìn.
Chỉ nghe tiếng vang càng ngày càng gần. Không bao lâu một lão nhân đầu tóc rối bù từ trong rừng rậm chui ra. Lõa nhân vừa ra thấy trận thế này bị kinh hách sợ hãi, hỡn nữa thấy chói lọi đao kiếm, sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, một bên khóc lóc run rẩy hô to: “Cứu... Cứu mạng...”
Mà ngay cả vụng về như Nam Cung Nhã cũng có thể nhìn ra, lão đầu tử này chỉ là một lưu dân bình thường.
Nhưng Long Hưng tiêu cục hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng gặp qua không ít trò xiếc, mặc dù cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn như cũ, vô cùng nghiêm chỉnh chờ đợi để tránh rơi vào bẫy.
Không lâu lắm, bên trong rừng lại có thêm khoảng mười lưu dân chạy ra, nữ có nam có, già có trẻ có. Mỗi người đều ăn mặc rách nát, nhìn vô cùng đáng thương, nhưng kỳ quái nhất chính là, bộ dạng bọn họ ai cũng kinh hoàng giống như vừa gặp quỷ. Thấy xe hàng căn bản không dám tới gần. Phần lớn giống như lão nhân xuất hiện trước đó, khóc hô cứu mạng.
Nam Cung Nhã tránh ở phía sau thùng xe nhìn trôm thật lâu, thấy Liêu Uy nhíu mày.
Đằng trước có một cô nương sắc mặt vàng như nến, nghiêng người lảo đảo, không biết có phải do chen lấn nên bị đẩy ngã một phen, đặt mông ở dưới vó ngựa của xe hàng. Con ngựa kia phát ra tiếng kêu phì phì trong mũi, cô nương kia cả kinh nhắm mắt lại oa oa kêu to lên.
Nam Cung Nhã có chút không đành lòng, lại không thấy một tiêu sư nào tiến lên, mà Thương Quan Sách Vân ở bên cạnh còn nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ. Nội tâm nàng căm phẫn, đang chuẩn bị từ trên xe nhảy xuống, lại thấy ở phía trước một bạch y nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ở trước mặt tiểu cô nương kia.
“Không cần sợ, không có việc gì.”
Thanh âm của Lưu Trưng rất mềm nhẹ, nhưng lại có một loại sức mạnh khiến người ta an tân.
Tiểu cô nương nghe xong những lời này, tuy rằng thân thể vẫn co ro, nhưng vẫn chậm rãi mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Lưu Trưng đưa tay muốn đỡ tiểu cô nương, nhưng tiểu cô nương lại nhanh chóng co người lại, lắc đầu nói: “Ta... Ta không sao, không cần là bẩn tay công tử...”
Lưu Trưng hơi nhíu mi, cũng không miễn cưỡng, chính là vẫn dùng thanh âm ôn hòa hỏi các nàng: “Các ngươi từ đâu đến đây?”
“Chúng ta.... Chúng ta gặp.... quỷ quái! Rất nhiều rất nhiều... Thật đáng sợ... Quỷ quái giết người! Thôn của chúng ta toàn bộ đều bị bọn hắn chiếm...”
Quỷ quái giết người?
Nếu nói đến quỷ quái,điều thứ nhất mà Nam Cung Nhã nghĩ đến chính là Linh Tà thôn.
Nhưng người ở Linh Tà thôn sớm đã bị lão quái vật giết sạch rồi, như vậy lưu dân ở đây là từ đâu tới?
Liêu Uy vẫn không mở miệng, đứng ở một bên tinh tế quan sát một lúc lâu, xác định những người này thật sự là lưu dân mới chậm rãi đi đến tìm một người lớn tuổi, cảm xúc có vẻ ổn định đến hỏi mấy câu.
Nam Cung Nhã cách một khoảng, nghe không được rõ ràng lắm, chỉ nghe được đứt quảng mấy từ.
“... Giết người... Chết rất nhiều...”
“Một đường trốn...”
“Rất nhanh... Ngay tại kế bên này!”
“Cả người đều là... Có thể biến ra băng!”
Nam Cung Nhã vừa nghe đến chữ 'băng', không tự giác lại nghĩ đến lão quái vật trong Linh Tà thôn lúc phát công hình dạng quái dị, toàn thân đầy sương mù, hơi nước ngưng kết lại thành băng! Chẳng lẽ thủ hạ của lão quái vật đuổi tới? Nhưng vì sao bọn hắn nơi nơi giết người, thậm chí khiến cho người ở trong thôn chạy trốn đâu?
Liêu Uy lúc trước đã nghe Nam Cung Nhã miêu tả chuyện các nàng gặp được ở Linh Tà thôn, nghe xong những lời này cũng suy tư một phen, nghĩ ngợi một lúc lại đi qua hướng Lưu Trưng.
Nam Cung Nhã rốt cuộc kiềm chế không được, từ trên xe nhảy xuống chạy nhanh theo.
“Ta cũng muốn nghe...”
Thượng Quan Sách Vân hừ lạnh một tiếng, cũng nhảy xuống ngựa.
“... Nghe bọn hắn nói, yêu nhân này mặt xanh đen, người đầy lệ khí (độc ác), hình thù quỷ mị. Đầu tiên chính là đuổi bọn hắn rời thôn, nếu không nghe theo liền ra tay giết người, hơn phân nữa người đều bị một chiêu của bọn hắn động lạnh thành cột băng. Xem ra bọn họ rất có thể gặp được thủ hạ của lão quái vật ở Linh Tà thôn hoặc là đồng môn. Chính là không biết đó là tà phái nào, thế nhưng lại lạm sát người vô tội, đối với bình thường dân chúng cũng hạ thủ được!”
Lưu Trưng nhíu chặt mi, nghi hoặc nói: “Mặc dù là yêu tà, tổng lại cũng phải có lý do giết người, vì sao...”
Tà môn ngoại đạo lấy giết người làm niềm vui, làm sao cần nhiều lý do như vậy!”
Thượng Quan Sách Vân không biết ở đâu ra nói một câu như vậy
Đương nhiên, người ở chỗ này trừ bỏ Liêu Uy xấu hổ ho khan một tiếng, ngoài ra mọi người còn lại không phản ứng gì.
“Ta vừa nghe tiểu cô nương kia nói, quỷ quái chẳng những giết người, còn chiếm thôn của bọ họ, đại khái trong thôn có gì quỷ quái? Lưu Trưng nghĩ nghĩ, lại đến hỏi mấy câu.
Nam Cung Nhã trong lòng rối loạn, tổng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhưng cố tình Thượng Quan Vân Sách còn muốn tiếp cận nàng nói chuyện, còn vô cùng chân thành nói: “Nhã muội muội, việc ngày xưa đều do ta không ở bên cạnh ngươi mới để cho ngươi chịu ủy khuất đau khổ. Hiện giờ ta đã tìm được ngươi, chúng ta vẫn là nhanh rời nơi này đi. Nếu không... Nếu không ta đưa ngươi quay về Diệp Hoài thành trước?”
Nam Cung Nhã trực tiếp xem thường: “Không cần.”
“Nhã muội muội, ngươi vì sao chấp mê bất ngộ (Khăng khăng một mực).
“Đã hỏi được.” Lưu Trưng lại xem nhẹ tang gia tiểu bạch khuyển đang nóng nảy đến độ giơ chân, lập tức hướng Liêu Uy nói: “Cách đây hơn mười dạm có một thôn nhỏ. Trong thôn có một hàn tuyền (suối băng) tự nhiên.
“Hàn tuyền?”
“Không sai.” Lưu Trưng nói đến chỗ này, giống như nghĩ đến cái gì đó, chuyển mắt nhìn Nam Cung Nhã: “Khối hàn ngọc kia đâu?”
Lúc ấy các nàng ở Linh Tà thôn cùng lão quái vật chiến đấu, vẫn là Lưu Trưng phát hiện một thân tà công của lão quái vật đều dựa vào khối hàn ngọc đeo trên người, sau đó Nhị Nha nhờ am hiểu nhu thuật mới đoạt được khối hàn ngọc của hắn. Về sau, Lưu Trưng lại bảo Nam Cung Nhã đem hàn ngọc đựng ở trong hà bao, nghĩ ngày sau có thể nhờ vào ngọc đẻ thăm dò xuất thân lai lịch của lão quái vật.
Vừa là hàn ngọc, vừa là hàn tuyền, hơn nữa hàn khí tà môn yêu pháp...
Thạt sự là quá mức quỷ dị.
Nam Cung Nhã nghe vậy vội vàng đem hà bao trên người cởi xuống, thật cẩn thận lấy ra khối ngọc.
Ai ngờ Thượng Quan Sách Vân đứng ở một bên lại đột nhiên biến sắc.
“Đây.... Đây là...”
“Ngươi biết ngọc này?”
“Ta.. Ta hình như là biết, bọn họ là... người của U Minh phủ ở Phương Bắc lạnh vô cùng!” Thượng Quan Sách Vân sắc mặt trắng bệch, khóe miệng run rẩy: “Nhưng... Nhưng bọn họ không phải không đặt chân tới Trung Nguyên sao... Ta cũng... Ta cũng chỉ là nghe cha đề cập đến một lần... Ở trong sách nhìn thấy hoa văn hàn ngọc phủ của họ...”
Đối với danh môn chính phái ở Trung Nguyên mà nói, U Minh phủ lấy âm tang khí tu luyện vu thuật, lại để hàn địa thế tu luyện pháp môn, tự nhiên xem là oai môn tà đạo. Còn nữa, người tu luyện bởi vì lâu ngày tiếp cận âm tang, nội công tu chính là hàn khí, bản thể cùng linh khí sớm bị hủy hoại, bộ dạng chẳng những phần lớn giống quỷ mị, thân hình cũng càng ngày càng giống quỷ quái.
Nói trắng ra là, bọn họ giết người rất lợi hại, người cũng khó đánh chết được bọn họ.
Phàn là dính phải người như vậy, giống như xương mu bàn chân bị giòi bâu, không chết không được.
Liêu Uy cũng có chút hiểu biết, U Minh phủ lợi hại hắn cũng nghe mộ ít, chính là không biết được chi tiết. Lúc này nghe được Thượng Quan Sách Vân nhận ra được hàn ngọc phù (dấu hiệu), đầu tiên là cả kinh, tiếp theo liền trực tiếp đi ra phía trước lớn tiến ra hiệu lệnh. Mọi người rất nhanh điều chỉnh đội hình, đem toàn bộ vũ khí trên người kiểm tra, tập trung đề phòng.
Nam Cung Nhã có chút không kịp phản ứng, theo bản năng đi kéo tay áo của Lưu Trưng.
“Liêu bá bá, hắn... Hắn như thế nào...”
Lưu Trưng hơi dừng lại một chút, lại đem ánh mắt chuyển hướng sang Thượng Quan Sách Vân: “Thượng Quan công tử chính là đang sợ?”
“Ai... Ai sợ?”
Thượng Quan Sách Vân ngạnh cổ.
“Vậy bảo vệ tốt vị hôn thê của ngươi.” Lưu Trưng kéo tay áo, thế nhưng đi về phía trước.
Nam Cung Nhã trên tay trống không, cả người đều dại ra.
Nàng...
Lưu Trưng đi từng bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã, nói một câu không đầu không đuôi: “Ngươi đã quên ngươi cùng Liêu tổng tiêu đầu nhận thức nhau như thế nào rồi?”
Như thế nào... nhận thức?
...”Giam thủ tự đạo.”
...
Băng tằm y?!
Đương nhiên không có thật sự cùng Thượng Quan Sách Vân cưỡi cùng một con ngựa!
Nàng giờ phút này chỉ hận tại sao Thượng Quan Sách Vân lại mặt dày không chịu biến mất, nàng như thế nào lại không có cốt khí cùng hắn cưỡi cùng một con ngựa đâu? Nói sau, nàng chính là búi tóc để chứng tỏ 'đã gã cho người'! Hơn nữa thật bất hạnh 'người' cũng không phải Thượng Quan Sách Vân, cho nên, phải tuân thủ nữ tắc, cùng hắn bảo trì khoảng cách thật xa!
Nam Cung Nhã cảm thấy được mình thật là một liệt nữ kiên trinh bất khuất.
Người đau đầu lại là Liêu Uy.
Long Hưng tiêu cục là đi áp tải hàng, cho dù chuẩn bị lều trại thậm chí chậu đồng, cũng không có khả năng chuẩn bị một chiếc xe ngựa.
Nam Cung Nhã không biết cưỡi ngựa, lại là nữ tử không thể cùng nam nhân cùng chung ngựa...
Liêu Uy suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lấy hai thùng hàng ở trên xe chở hàng đeo ở trên lưng ngựa, lại thỉnh đại phiền toái Nam Cung Đại tiểu thư ngồi ở chỗ trống của hai thùng hàng, sau đó tìm một tiêu sư thân thủ hảo, kỹ thuật đánh xe cao siêu để kéo xe, mới có thể giải quyết cái vấn đề khó khăn này.
Đương nhiên, bị cự tuyệt thượng Quan Sách Vân thật mất hứng, mặt đen đáy nồi.
Nam Cung Nhã ngồi trên xe vẫn không thành thật. Một đường đi vẫn luôn thúc giục tiêu sư kéo xe nhanh một chút. Vị Lý tiêu sư gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, liều mạng đuổi theo ngựa ở phía trước. Nhưng dù sao cũng kéo theo một xe hàng cùng một người lớn, dù thế nào cũng không bằng Lưu Trưng một người một ngựa.
Đuổi theo hơn nửa canh giờ, cả người lẫn ngựa đuổi theo đều mệt mỏi, cuối cùng cũng đuổi kịp đến sau mông hắc mã của Lưu Trưng.
Thượng Quan Sách Vân lúc nãy đen mặt nhưng vẫn đuổi theo, dính sát vào xe chở hàng Nam Cung Nhã đang ngồi.
Nhưng Lưu Trưng tựa hồ không phát hiện, vẫn cùng tiêu sư trẻ tuổi ở bên cạnh là Chương Thừa Hiên chạy song song với nhau. Xưa nay ít lời như nàng thế nhưng có thể cùng tiêu sư kia nói chuyện mấy câu, tuy rằng thần sắc vẫn thản nhiên như cũ, nhưng Nam Cung Nhã lại phát hiện khóe miệng nàng tựa hồ ngẫu nhiên có chút nhợt nhạt ý cười.
Một màn này ở trong mắt người khác thật không cóm gì, nhưng trong lòng Nam Cung Nhã hơi khó chịu.
Chính mình cũng coi như là người cá tính sáng sủa dễ dàng ở chung, như thế nào lại không gặp Lưu Trưng cùng nàng nói cười đâu? Quả nhiên... Chính là đem nàng trở thành trói buộc hoặc là phiền toái?
Hơn nữa Lưu Trưng lại cười nói cùng một nam tử.
Người khác không biết, nàng chính là biết đến.
Lưu Trưng là một nữ tử, nàng chính mắt... Ân, chứng kiến thấy.
Nam Cung Nhã dọc theo đường đi tích cóp từng tí một oán khí không hiểu xuất phát từ đâu, bất tri bất giác liền có chút thất thần, nhưng lúc này xe hàng nàng ngồi lảo đảo một cái, thế nhưng ngừng lại.
“Như thế nào không đi tiếp?”
“Đằng trước có gì đó không đúng, tổng tiêu đầu hạ lệnh cho chúng ta dừng lại.” Lý tiêu sư lau mồ hôi, giải thích một phen.
Từ sau khi ra Linh Tà thôn, Nam Cung Nhã liền có tật xấu 'Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng', lúc này vừa nghe nói phía trước không đúng, lập tức chui vào trong thùng xe chật ních rụt lui lại.
Mọi người tập trung, nín thở, quả thực mơ hồ có thể nghe thấy một ít động tĩnh từ trong rừng rậm phía trước truyền đến.
Mỗi người hoặc là rút đao, hoặc đang đè lấy chuôi kiếm, dần dần tụ tập lại dựa lưng về phía xe hàng. Động tác lưu loát, cơ hồ không phát ra tiếng vang, vừa nhìn đã biết là được nghiêm chỉnh huấn luyện.
Nam Cung Nhã trong lòng sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được thò ra nhìn.
Chỉ nghe tiếng vang càng ngày càng gần. Không bao lâu một lão nhân đầu tóc rối bù từ trong rừng rậm chui ra. Lõa nhân vừa ra thấy trận thế này bị kinh hách sợ hãi, hỡn nữa thấy chói lọi đao kiếm, sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, một bên khóc lóc run rẩy hô to: “Cứu... Cứu mạng...”
Mà ngay cả vụng về như Nam Cung Nhã cũng có thể nhìn ra, lão đầu tử này chỉ là một lưu dân bình thường.
Nhưng Long Hưng tiêu cục hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng gặp qua không ít trò xiếc, mặc dù cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn như cũ, vô cùng nghiêm chỉnh chờ đợi để tránh rơi vào bẫy.
Không lâu lắm, bên trong rừng lại có thêm khoảng mười lưu dân chạy ra, nữ có nam có, già có trẻ có. Mỗi người đều ăn mặc rách nát, nhìn vô cùng đáng thương, nhưng kỳ quái nhất chính là, bộ dạng bọn họ ai cũng kinh hoàng giống như vừa gặp quỷ. Thấy xe hàng căn bản không dám tới gần. Phần lớn giống như lão nhân xuất hiện trước đó, khóc hô cứu mạng.
Nam Cung Nhã tránh ở phía sau thùng xe nhìn trôm thật lâu, thấy Liêu Uy nhíu mày.
Đằng trước có một cô nương sắc mặt vàng như nến, nghiêng người lảo đảo, không biết có phải do chen lấn nên bị đẩy ngã một phen, đặt mông ở dưới vó ngựa của xe hàng. Con ngựa kia phát ra tiếng kêu phì phì trong mũi, cô nương kia cả kinh nhắm mắt lại oa oa kêu to lên.
Nam Cung Nhã có chút không đành lòng, lại không thấy một tiêu sư nào tiến lên, mà Thương Quan Sách Vân ở bên cạnh còn nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ. Nội tâm nàng căm phẫn, đang chuẩn bị từ trên xe nhảy xuống, lại thấy ở phía trước một bạch y nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ở trước mặt tiểu cô nương kia.
“Không cần sợ, không có việc gì.”
Thanh âm của Lưu Trưng rất mềm nhẹ, nhưng lại có một loại sức mạnh khiến người ta an tân.
Tiểu cô nương nghe xong những lời này, tuy rằng thân thể vẫn co ro, nhưng vẫn chậm rãi mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Lưu Trưng đưa tay muốn đỡ tiểu cô nương, nhưng tiểu cô nương lại nhanh chóng co người lại, lắc đầu nói: “Ta... Ta không sao, không cần là bẩn tay công tử...”
Lưu Trưng hơi nhíu mi, cũng không miễn cưỡng, chính là vẫn dùng thanh âm ôn hòa hỏi các nàng: “Các ngươi từ đâu đến đây?”
“Chúng ta.... Chúng ta gặp.... quỷ quái! Rất nhiều rất nhiều... Thật đáng sợ... Quỷ quái giết người! Thôn của chúng ta toàn bộ đều bị bọn hắn chiếm...”
Quỷ quái giết người?
Nếu nói đến quỷ quái,điều thứ nhất mà Nam Cung Nhã nghĩ đến chính là Linh Tà thôn.
Nhưng người ở Linh Tà thôn sớm đã bị lão quái vật giết sạch rồi, như vậy lưu dân ở đây là từ đâu tới?
Liêu Uy vẫn không mở miệng, đứng ở một bên tinh tế quan sát một lúc lâu, xác định những người này thật sự là lưu dân mới chậm rãi đi đến tìm một người lớn tuổi, cảm xúc có vẻ ổn định đến hỏi mấy câu.
Nam Cung Nhã cách một khoảng, nghe không được rõ ràng lắm, chỉ nghe được đứt quảng mấy từ.
“... Giết người... Chết rất nhiều...”
“Một đường trốn...”
“Rất nhanh... Ngay tại kế bên này!”
“Cả người đều là... Có thể biến ra băng!”
Nam Cung Nhã vừa nghe đến chữ 'băng', không tự giác lại nghĩ đến lão quái vật trong Linh Tà thôn lúc phát công hình dạng quái dị, toàn thân đầy sương mù, hơi nước ngưng kết lại thành băng! Chẳng lẽ thủ hạ của lão quái vật đuổi tới? Nhưng vì sao bọn hắn nơi nơi giết người, thậm chí khiến cho người ở trong thôn chạy trốn đâu?
Liêu Uy lúc trước đã nghe Nam Cung Nhã miêu tả chuyện các nàng gặp được ở Linh Tà thôn, nghe xong những lời này cũng suy tư một phen, nghĩ ngợi một lúc lại đi qua hướng Lưu Trưng.
Nam Cung Nhã rốt cuộc kiềm chế không được, từ trên xe nhảy xuống chạy nhanh theo.
“Ta cũng muốn nghe...”
Thượng Quan Sách Vân hừ lạnh một tiếng, cũng nhảy xuống ngựa.
“... Nghe bọn hắn nói, yêu nhân này mặt xanh đen, người đầy lệ khí (độc ác), hình thù quỷ mị. Đầu tiên chính là đuổi bọn hắn rời thôn, nếu không nghe theo liền ra tay giết người, hơn phân nữa người đều bị một chiêu của bọn hắn động lạnh thành cột băng. Xem ra bọn họ rất có thể gặp được thủ hạ của lão quái vật ở Linh Tà thôn hoặc là đồng môn. Chính là không biết đó là tà phái nào, thế nhưng lại lạm sát người vô tội, đối với bình thường dân chúng cũng hạ thủ được!”
Lưu Trưng nhíu chặt mi, nghi hoặc nói: “Mặc dù là yêu tà, tổng lại cũng phải có lý do giết người, vì sao...”
Tà môn ngoại đạo lấy giết người làm niềm vui, làm sao cần nhiều lý do như vậy!”
Thượng Quan Sách Vân không biết ở đâu ra nói một câu như vậy
Đương nhiên, người ở chỗ này trừ bỏ Liêu Uy xấu hổ ho khan một tiếng, ngoài ra mọi người còn lại không phản ứng gì.
“Ta vừa nghe tiểu cô nương kia nói, quỷ quái chẳng những giết người, còn chiếm thôn của bọ họ, đại khái trong thôn có gì quỷ quái? Lưu Trưng nghĩ nghĩ, lại đến hỏi mấy câu.
Nam Cung Nhã trong lòng rối loạn, tổng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhưng cố tình Thượng Quan Vân Sách còn muốn tiếp cận nàng nói chuyện, còn vô cùng chân thành nói: “Nhã muội muội, việc ngày xưa đều do ta không ở bên cạnh ngươi mới để cho ngươi chịu ủy khuất đau khổ. Hiện giờ ta đã tìm được ngươi, chúng ta vẫn là nhanh rời nơi này đi. Nếu không... Nếu không ta đưa ngươi quay về Diệp Hoài thành trước?”
Nam Cung Nhã trực tiếp xem thường: “Không cần.”
“Nhã muội muội, ngươi vì sao chấp mê bất ngộ (Khăng khăng một mực).
“Đã hỏi được.” Lưu Trưng lại xem nhẹ tang gia tiểu bạch khuyển đang nóng nảy đến độ giơ chân, lập tức hướng Liêu Uy nói: “Cách đây hơn mười dạm có một thôn nhỏ. Trong thôn có một hàn tuyền (suối băng) tự nhiên.
“Hàn tuyền?”
“Không sai.” Lưu Trưng nói đến chỗ này, giống như nghĩ đến cái gì đó, chuyển mắt nhìn Nam Cung Nhã: “Khối hàn ngọc kia đâu?”
Lúc ấy các nàng ở Linh Tà thôn cùng lão quái vật chiến đấu, vẫn là Lưu Trưng phát hiện một thân tà công của lão quái vật đều dựa vào khối hàn ngọc đeo trên người, sau đó Nhị Nha nhờ am hiểu nhu thuật mới đoạt được khối hàn ngọc của hắn. Về sau, Lưu Trưng lại bảo Nam Cung Nhã đem hàn ngọc đựng ở trong hà bao, nghĩ ngày sau có thể nhờ vào ngọc đẻ thăm dò xuất thân lai lịch của lão quái vật.
Vừa là hàn ngọc, vừa là hàn tuyền, hơn nữa hàn khí tà môn yêu pháp...
Thạt sự là quá mức quỷ dị.
Nam Cung Nhã nghe vậy vội vàng đem hà bao trên người cởi xuống, thật cẩn thận lấy ra khối ngọc.
Ai ngờ Thượng Quan Sách Vân đứng ở một bên lại đột nhiên biến sắc.
“Đây.... Đây là...”
“Ngươi biết ngọc này?”
“Ta.. Ta hình như là biết, bọn họ là... người của U Minh phủ ở Phương Bắc lạnh vô cùng!” Thượng Quan Sách Vân sắc mặt trắng bệch, khóe miệng run rẩy: “Nhưng... Nhưng bọn họ không phải không đặt chân tới Trung Nguyên sao... Ta cũng... Ta cũng chỉ là nghe cha đề cập đến một lần... Ở trong sách nhìn thấy hoa văn hàn ngọc phủ của họ...”
Đối với danh môn chính phái ở Trung Nguyên mà nói, U Minh phủ lấy âm tang khí tu luyện vu thuật, lại để hàn địa thế tu luyện pháp môn, tự nhiên xem là oai môn tà đạo. Còn nữa, người tu luyện bởi vì lâu ngày tiếp cận âm tang, nội công tu chính là hàn khí, bản thể cùng linh khí sớm bị hủy hoại, bộ dạng chẳng những phần lớn giống quỷ mị, thân hình cũng càng ngày càng giống quỷ quái.
Nói trắng ra là, bọn họ giết người rất lợi hại, người cũng khó đánh chết được bọn họ.
Phàn là dính phải người như vậy, giống như xương mu bàn chân bị giòi bâu, không chết không được.
Liêu Uy cũng có chút hiểu biết, U Minh phủ lợi hại hắn cũng nghe mộ ít, chính là không biết được chi tiết. Lúc này nghe được Thượng Quan Sách Vân nhận ra được hàn ngọc phù (dấu hiệu), đầu tiên là cả kinh, tiếp theo liền trực tiếp đi ra phía trước lớn tiến ra hiệu lệnh. Mọi người rất nhanh điều chỉnh đội hình, đem toàn bộ vũ khí trên người kiểm tra, tập trung đề phòng.
Nam Cung Nhã có chút không kịp phản ứng, theo bản năng đi kéo tay áo của Lưu Trưng.
“Liêu bá bá, hắn... Hắn như thế nào...”
Lưu Trưng hơi dừng lại một chút, lại đem ánh mắt chuyển hướng sang Thượng Quan Sách Vân: “Thượng Quan công tử chính là đang sợ?”
“Ai... Ai sợ?”
Thượng Quan Sách Vân ngạnh cổ.
“Vậy bảo vệ tốt vị hôn thê của ngươi.” Lưu Trưng kéo tay áo, thế nhưng đi về phía trước.
Nam Cung Nhã trên tay trống không, cả người đều dại ra.
Nàng...
Lưu Trưng đi từng bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã, nói một câu không đầu không đuôi: “Ngươi đã quên ngươi cùng Liêu tổng tiêu đầu nhận thức nhau như thế nào rồi?”
Như thế nào... nhận thức?
...”Giam thủ tự đạo.”
...
Băng tằm y?!