Chương 235
“Cậu chủ Lâm, tôi là Trương Kiến Thụy của tập đoàn Thiên Minh, đây là danh thiếp của tôi.
Đám ông chủ này, đều vô cùng cung kính đưa danh thiếp của bọn họ cho Lâm Vân.
Những ông chủ này, lúc trước từng ở hội trường bán đấu giá.
Bọn họ đã thấy được khí phách và cơ trí của Lâm Vân ở trong buổi đấu giá, cộng thêm bọn họ biết Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, tất nhiên là muốn có quan hệ tốt với Lâm Vân.
“Lưu Ba, nhận lấy danh thiếp giúp tôi.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Vâng, chủ tịch Lâm
Lưu Ba gật đầu, sau đó nhận lấy danh thiếp giúp Lâm Vân.
“Các vị, tôi rất hân hạnh được làm quen với mọi người, Lâm Vân tôi rất chờ mong sau này có thể hợp tác với các
Lâm Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, sau đó xoay người đi ra ngoài khách sạn.
“Tuy chưa tới hai mươi tuổi, nhưng xử lý mọi việc không sợ hãi, thái độ đối với người khác cũng vừa đủ, hoàn toàn không giống đời thứ ba nhà giàu.
“Đúng vậy, cậu ta là đời thứ ba của nhà giàu nhất, vậy mà không mặc hàng hiệu, đúng là khó mà tin được!” “Người như vậy tương lai sẽ làm nên chuyện lớn.
“Tôi trở về nhất định phải dạy dỗ lại con nhà tôi, nên nhìn chủ tịch Lâm mà học tập.
Mọi người nhìn bóng lưng Lâm Vân rời đi, tán thưởng không thôi.
Ở bãi đỗ xe của khách sạn.
“Chủ tịch Lâm.
Lâm Vân vừa định lên xe, phía sau truyền tới giọng nói nịnh nọt.
Lâm Vân quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên đầu hỏi.
“Chào chủ tịch Lâm, tôi tên là Giang Minh Thành, làm về chuỗi nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi.
Người đàn ông hói đầu tươi cười, đưa danh thiếp bằng hai tay.
“Trái lại ông rất thông minh, người khác đều đợi tôi ở thang máy, chỉ có mình ông đợi tôi ở đây.” Lâm Vân nói.
“Ha ha, không gặp riêng chủ tịch Lâm, sao chủ tịch Lâm có thể nhớ kỹ tôi được.
Người đàn ông hói đầu cười nói.
Lâm Vân nhận lấy danh thiếp nhìn.
“Ha?”
Lâm Vân phát hiện Giang Minh Thành trước mặt này, thật ra là cha của anh Giang.
“Chủ tịch Lâm, sau này có chuyện gì cần, cứ việc liên lạc với tôi, số điện thoại ở trên danh thiếp, là số riêng của tôi mở hai mươi tư tiếng.
Người đàn ông hỏi đầu cười nói..
“Tôi đã biết.”
Lâm Vân gật đầu, sau đó ngồi vào trong xe, xe chậm rãi rời khỏi khách sạn.
Trong vườn nhà họ Lê ở tỉnh lị.
Liễu Chí Trung ngồi trên ghế sofa, cầm máy tỉnh bảng trong tay xem.
Trên máy tính bảng truyền tin tới, chính là video clip trong hội trường bán đấu giá ở thành phố Bảo Thạnh.
Đám ông chủ này, đều vô cùng cung kính đưa danh thiếp của bọn họ cho Lâm Vân.
Những ông chủ này, lúc trước từng ở hội trường bán đấu giá.
Bọn họ đã thấy được khí phách và cơ trí của Lâm Vân ở trong buổi đấu giá, cộng thêm bọn họ biết Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, tất nhiên là muốn có quan hệ tốt với Lâm Vân.
“Lưu Ba, nhận lấy danh thiếp giúp tôi.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Vâng, chủ tịch Lâm
Lưu Ba gật đầu, sau đó nhận lấy danh thiếp giúp Lâm Vân.
“Các vị, tôi rất hân hạnh được làm quen với mọi người, Lâm Vân tôi rất chờ mong sau này có thể hợp tác với các
Lâm Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, sau đó xoay người đi ra ngoài khách sạn.
“Tuy chưa tới hai mươi tuổi, nhưng xử lý mọi việc không sợ hãi, thái độ đối với người khác cũng vừa đủ, hoàn toàn không giống đời thứ ba nhà giàu.
“Đúng vậy, cậu ta là đời thứ ba của nhà giàu nhất, vậy mà không mặc hàng hiệu, đúng là khó mà tin được!” “Người như vậy tương lai sẽ làm nên chuyện lớn.
“Tôi trở về nhất định phải dạy dỗ lại con nhà tôi, nên nhìn chủ tịch Lâm mà học tập.
Mọi người nhìn bóng lưng Lâm Vân rời đi, tán thưởng không thôi.
Ở bãi đỗ xe của khách sạn.
“Chủ tịch Lâm.
Lâm Vân vừa định lên xe, phía sau truyền tới giọng nói nịnh nọt.
Lâm Vân quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên đầu hỏi.
“Chào chủ tịch Lâm, tôi tên là Giang Minh Thành, làm về chuỗi nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi.
Người đàn ông hói đầu tươi cười, đưa danh thiếp bằng hai tay.
“Trái lại ông rất thông minh, người khác đều đợi tôi ở thang máy, chỉ có mình ông đợi tôi ở đây.” Lâm Vân nói.
“Ha ha, không gặp riêng chủ tịch Lâm, sao chủ tịch Lâm có thể nhớ kỹ tôi được.
Người đàn ông hói đầu cười nói.
Lâm Vân nhận lấy danh thiếp nhìn.
“Ha?”
Lâm Vân phát hiện Giang Minh Thành trước mặt này, thật ra là cha của anh Giang.
“Chủ tịch Lâm, sau này có chuyện gì cần, cứ việc liên lạc với tôi, số điện thoại ở trên danh thiếp, là số riêng của tôi mở hai mươi tư tiếng.
Người đàn ông hỏi đầu cười nói..
“Tôi đã biết.”
Lâm Vân gật đầu, sau đó ngồi vào trong xe, xe chậm rãi rời khỏi khách sạn.
Trong vườn nhà họ Lê ở tỉnh lị.
Liễu Chí Trung ngồi trên ghế sofa, cầm máy tỉnh bảng trong tay xem.
Trên máy tính bảng truyền tin tới, chính là video clip trong hội trường bán đấu giá ở thành phố Bảo Thạnh.