Chương 236
Lúc này ông cụ Liễu Chí Trung đã xem xong video clip này.
“Tên nhóc này, vậy mà khiến Khương Hùng Dũng tức tới mức ngất xỉu, ha ha.” Liễu Chí Trung không nhịn được nở nụ cười.
Thư ký cũng cười ha ha nói: “Ông Lê, năng lực tùy cơ ứng biến của cậu chủ đúng là mạnh.”
“Đúng vậy, tôi vốn cho rằng thằng bé sẽ dùng tiền đập chết Khương Hùng Dũng, nhưng mà thằng bé có thể dựa vào tình thế tùy cơ ứng biến, trái lại bẫy ngược Khương Hùng Dũng năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, tên nhóc này rất có đầu óc.” Trên gương mặt Liễu Chí Trung tràn ngập vui mừng.
Biểu hiện của Lâm Vân, vượt qua sự mong đợi của Liễu Chí Trung, ông ấy phát hiện Lâm Vân càng ngày càng mang tới nhiều kinh ngạc vui mừng cho ông ấy.
Lúc này, thư ký lại nói:
“Nhưng mà với tính cách của Khương Hùng Dũng, hôm nay ông ta ăn thiệt nhiều như vậy, kế tiếp nhất định sẽ nghĩ biện pháp điên cuồng trả thù, một đoạn thời gian kế tiếp, chỉ sợ sẽ có rất nhiều chuyện khiến cậu chủ đau đầu.”
“Có Thạch Hàn bảo vệ thằng bé, về phương diện an toàn thì không cần lo lắng.”
“Nhưng về phương diện khác, chỉ sợ sẽ gặp chút phiền phức, xem thằng bé ứng phó thế nào, vẫn là câu nói kia, đây là khảo nghiệm đối với thằng bé, cũng là rèn luyện đối với thằng bé.” Ông Lê nói.
Ở một bên khác.
Trong biệt thự ở lưng chừng núi của Khương Hùng Dũng.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Bình hoa cổ, các loại rượu vang trân quý, cùng với vật trang trí ở trong biệt thự, tất cả đều bị ném mạnh xuống đất, trên mặt đất là một vùng bừa bãi.
“Khốn nạn!”
“Khốn nạn!”
“Ông đây là Khương Hùng Dũng, vậy mà dám lừa ông đây ở ngay trên địa bàn của ông đây! Còn đối phó ông đây như vậy!”
Khương Hùng Dũng vừa phẫn nộ ném đồ xuống đất, vừa chửi ầm lên.
Người giúp việc, vệ sĩ ở trong phòng đều bị dọa sợ, run rẩy trốn trong góc không dám có hành động gì, sợ có chút không đúng, sẽ khiến Khương Hùng Dũng giận lây sang bọn họ.
Cho dù là luật sư, cũng đứng cách rất xa, không dám đi ra khuyên can.
Bầu không khí trong biệt thự, đều vô cùng căng thẳng.
Khương Hùng Dũng đập vỡ đồ khoảng một tiếng, đập mệt tới mức không cử động nổi, lúc này mới ngồi trên ghế sofa.
“Luật sư! Ông lại đây!”
Gương mặt Khương Hùng Dũng âm trầm hét to một tiếng.
Luật sư vội vàng chạy chậm tới trước mặt Khương Hùng Dũng.
“Luật sư, tên nhóc Lâm Vân kia, tôi nhất định phải giết chết cậu ta.” Khương Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ông Khương, cậu ta là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, chúng ta muốn giết chết cậu ta, nhất định phải làm thật bí mật, thật sạch sẽ, còn không thể khua chiêng gióng trống bắt cậu ta.” Luật sư nói.
Im lặng một lát, luật sư tiếp tục nói:
“Hơn nữa người lần trước chúng ta phái đi giết tên nhóc này, đều chết một cách rất khó giải thích, hiện giờ ngay cả thi thể cũng không tìm được…”
“Tên nhóc này, vậy mà khiến Khương Hùng Dũng tức tới mức ngất xỉu, ha ha.” Liễu Chí Trung không nhịn được nở nụ cười.
Thư ký cũng cười ha ha nói: “Ông Lê, năng lực tùy cơ ứng biến của cậu chủ đúng là mạnh.”
“Đúng vậy, tôi vốn cho rằng thằng bé sẽ dùng tiền đập chết Khương Hùng Dũng, nhưng mà thằng bé có thể dựa vào tình thế tùy cơ ứng biến, trái lại bẫy ngược Khương Hùng Dũng năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, tên nhóc này rất có đầu óc.” Trên gương mặt Liễu Chí Trung tràn ngập vui mừng.
Biểu hiện của Lâm Vân, vượt qua sự mong đợi của Liễu Chí Trung, ông ấy phát hiện Lâm Vân càng ngày càng mang tới nhiều kinh ngạc vui mừng cho ông ấy.
Lúc này, thư ký lại nói:
“Nhưng mà với tính cách của Khương Hùng Dũng, hôm nay ông ta ăn thiệt nhiều như vậy, kế tiếp nhất định sẽ nghĩ biện pháp điên cuồng trả thù, một đoạn thời gian kế tiếp, chỉ sợ sẽ có rất nhiều chuyện khiến cậu chủ đau đầu.”
“Có Thạch Hàn bảo vệ thằng bé, về phương diện an toàn thì không cần lo lắng.”
“Nhưng về phương diện khác, chỉ sợ sẽ gặp chút phiền phức, xem thằng bé ứng phó thế nào, vẫn là câu nói kia, đây là khảo nghiệm đối với thằng bé, cũng là rèn luyện đối với thằng bé.” Ông Lê nói.
Ở một bên khác.
Trong biệt thự ở lưng chừng núi của Khương Hùng Dũng.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Bình hoa cổ, các loại rượu vang trân quý, cùng với vật trang trí ở trong biệt thự, tất cả đều bị ném mạnh xuống đất, trên mặt đất là một vùng bừa bãi.
“Khốn nạn!”
“Khốn nạn!”
“Ông đây là Khương Hùng Dũng, vậy mà dám lừa ông đây ở ngay trên địa bàn của ông đây! Còn đối phó ông đây như vậy!”
Khương Hùng Dũng vừa phẫn nộ ném đồ xuống đất, vừa chửi ầm lên.
Người giúp việc, vệ sĩ ở trong phòng đều bị dọa sợ, run rẩy trốn trong góc không dám có hành động gì, sợ có chút không đúng, sẽ khiến Khương Hùng Dũng giận lây sang bọn họ.
Cho dù là luật sư, cũng đứng cách rất xa, không dám đi ra khuyên can.
Bầu không khí trong biệt thự, đều vô cùng căng thẳng.
Khương Hùng Dũng đập vỡ đồ khoảng một tiếng, đập mệt tới mức không cử động nổi, lúc này mới ngồi trên ghế sofa.
“Luật sư! Ông lại đây!”
Gương mặt Khương Hùng Dũng âm trầm hét to một tiếng.
Luật sư vội vàng chạy chậm tới trước mặt Khương Hùng Dũng.
“Luật sư, tên nhóc Lâm Vân kia, tôi nhất định phải giết chết cậu ta.” Khương Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ông Khương, cậu ta là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, chúng ta muốn giết chết cậu ta, nhất định phải làm thật bí mật, thật sạch sẽ, còn không thể khua chiêng gióng trống bắt cậu ta.” Luật sư nói.
Im lặng một lát, luật sư tiếp tục nói:
“Hơn nữa người lần trước chúng ta phái đi giết tên nhóc này, đều chết một cách rất khó giải thích, hiện giờ ngay cả thi thể cũng không tìm được…”