Chương 274
“Cha, cha… Sao cha kỳ lạ như vậy?” Tô Bảo Nhi kinh ngạc nhìn cha mình.
Tô Bảo Nhi biết rõ tính cách của cha, lần đầu tiên con rể tới cửa mà lỡ hẹn, Tô Bảo Nhi cho rằng cha của cô ấy sẽ tức giận cơ.
Tô Bảo Nhi cảm thấy cha mình đúng là kỳ lạ, đây là cha cô ấy sao?
Trong quán bar Bách Nhiên.
Chỗ quầy bar.
Trong quầy bar có một cô gái xinh đẹp, cô gái xinh đẹp này có mái tóc dài xoăn màu rượu vang, từng vòng đều rất nóng bỏng, lông mi nồng đậm, đôi mắt mị hoặc, đôi môi đỏ mọng, không có lúc nào không để lộ ra phong tình vạn chủng.
“Ồ, đây không phải là Lâm Vân đấy sao, đã lâu không gặp.”
Lâm Vân vừa đi tới, người phụ nữ xinh đẹp này liền cười chào hỏi với Lâm Vân.
“Chị Hoa, cho tôi một ghế dài hoàn cảnh tốt đi.” Lâm Vân nói với người phụ nữ xinh đẹp ở sau quầy.
Lúc Lâm Vân mới là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, đến nơi này tiêu tiền, đã hỏi chuyện chị Hoa này hai lần, cho nên coi như là quen biết cô ta.
“Không thành vấn đề. Chị Hoa sẽ sắp xếp cho cậu. Đúng rồi cậu Thiên, có cần gọi hai em gái tiếp rượu không? Mỗi một loại hình đều có.” Chị Hoa cười tươi nói.
Lâm Vân nghe thấy vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Thạch Hàn ở phía sau.
“Thạch Hàn, anh thích loại hình gì, hay là tôi gọi một người cho anh nhé.” Lâm Vân vỗ bả vai Thạch Hàn nói.
“Tôi sao? Cậu chủ, cậu đừng đùa nữa, tôi là tới bảo vệ cậu, không phải là tới để chơi.” Thạch Hàn hơi xấu hổ trả lời.
“Ha ha! Tôi đùa anh thôi.” Lâm Vân cười ha ha.
“Nhưng mà tôi thật sự không ngờ tới, anh đường đường là Thạch Hàn, mà cũng có lúc xấu hổ.” Lâm Vân cười nói.
Dưới sự sắp xếp của chị Hoa, Lâm Vân đi tới một ghế dài có hoàn cảnh rất tốt.
Sau khi Lâm Vân ngồi xuống, Thạch Hàn lại đứng ở phía sau, bộ dạng giống như vệ sĩ, không có ý ngồi xuống.
“Thạch Hàn, tôi là tới mời anh uống rượu, anh nhanh tới đây đi.”
Lâm Vân vừa nói, vừa cố gắng kéo Thạch Hàn ngồi xuống ghế.
“Nào, tôi rót rượu cho anh.”
Lâm Vân lại chủ động rót rượu cho Thạch Hàn.
Ngay sau đó, Lâm Vân bưng ly rượu lên, nghiêm túc nói:
“Hôm nay anh cứu tôi một mạng, mình còn bị thương, ly rượu này tôi kính anh.”
Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp ngửa đầu uống sạch.
Thạch Hàn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn bưng ly rượu lên, uống một ngụm.
“Ha ha, như vậy mới được chứ.” Lâm Vân thấy Thạch Hàn uống xong, Lâm Vân lập tức lộ ra tươi cười vui vẻ.
Ngay sau đó, Lâm Vân lại rót rượu cho Thạch Hàn, lại kính anh ta một ly.
Sau khi rượu quá ba vòng, Lâm Vân ngồi xuống.
Hiện giờ đã là mười giờ tối, đúng là lúc quán bar đông người, trong quán bar là tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc.
Thạch Hàn nhìn lướt qua, sau đó nói: “Nói thật với cậu chủ, cá nhân tôi không quen ở nơi này, cũng không thích nơi này.”
Tô Bảo Nhi biết rõ tính cách của cha, lần đầu tiên con rể tới cửa mà lỡ hẹn, Tô Bảo Nhi cho rằng cha của cô ấy sẽ tức giận cơ.
Tô Bảo Nhi cảm thấy cha mình đúng là kỳ lạ, đây là cha cô ấy sao?
Trong quán bar Bách Nhiên.
Chỗ quầy bar.
Trong quầy bar có một cô gái xinh đẹp, cô gái xinh đẹp này có mái tóc dài xoăn màu rượu vang, từng vòng đều rất nóng bỏng, lông mi nồng đậm, đôi mắt mị hoặc, đôi môi đỏ mọng, không có lúc nào không để lộ ra phong tình vạn chủng.
“Ồ, đây không phải là Lâm Vân đấy sao, đã lâu không gặp.”
Lâm Vân vừa đi tới, người phụ nữ xinh đẹp này liền cười chào hỏi với Lâm Vân.
“Chị Hoa, cho tôi một ghế dài hoàn cảnh tốt đi.” Lâm Vân nói với người phụ nữ xinh đẹp ở sau quầy.
Lúc Lâm Vân mới là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, đến nơi này tiêu tiền, đã hỏi chuyện chị Hoa này hai lần, cho nên coi như là quen biết cô ta.
“Không thành vấn đề. Chị Hoa sẽ sắp xếp cho cậu. Đúng rồi cậu Thiên, có cần gọi hai em gái tiếp rượu không? Mỗi một loại hình đều có.” Chị Hoa cười tươi nói.
Lâm Vân nghe thấy vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Thạch Hàn ở phía sau.
“Thạch Hàn, anh thích loại hình gì, hay là tôi gọi một người cho anh nhé.” Lâm Vân vỗ bả vai Thạch Hàn nói.
“Tôi sao? Cậu chủ, cậu đừng đùa nữa, tôi là tới bảo vệ cậu, không phải là tới để chơi.” Thạch Hàn hơi xấu hổ trả lời.
“Ha ha! Tôi đùa anh thôi.” Lâm Vân cười ha ha.
“Nhưng mà tôi thật sự không ngờ tới, anh đường đường là Thạch Hàn, mà cũng có lúc xấu hổ.” Lâm Vân cười nói.
Dưới sự sắp xếp của chị Hoa, Lâm Vân đi tới một ghế dài có hoàn cảnh rất tốt.
Sau khi Lâm Vân ngồi xuống, Thạch Hàn lại đứng ở phía sau, bộ dạng giống như vệ sĩ, không có ý ngồi xuống.
“Thạch Hàn, tôi là tới mời anh uống rượu, anh nhanh tới đây đi.”
Lâm Vân vừa nói, vừa cố gắng kéo Thạch Hàn ngồi xuống ghế.
“Nào, tôi rót rượu cho anh.”
Lâm Vân lại chủ động rót rượu cho Thạch Hàn.
Ngay sau đó, Lâm Vân bưng ly rượu lên, nghiêm túc nói:
“Hôm nay anh cứu tôi một mạng, mình còn bị thương, ly rượu này tôi kính anh.”
Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp ngửa đầu uống sạch.
Thạch Hàn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn bưng ly rượu lên, uống một ngụm.
“Ha ha, như vậy mới được chứ.” Lâm Vân thấy Thạch Hàn uống xong, Lâm Vân lập tức lộ ra tươi cười vui vẻ.
Ngay sau đó, Lâm Vân lại rót rượu cho Thạch Hàn, lại kính anh ta một ly.
Sau khi rượu quá ba vòng, Lâm Vân ngồi xuống.
Hiện giờ đã là mười giờ tối, đúng là lúc quán bar đông người, trong quán bar là tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc.
Thạch Hàn nhìn lướt qua, sau đó nói: “Nói thật với cậu chủ, cá nhân tôi không quen ở nơi này, cũng không thích nơi này.”