Chương 275
Lâm Vân ngẩn ra, lập tức cười nói: “Vậy sao? Tôi cũng giống như anh.”
Lúc nói chuyện, Lâm Vân nhìn lướt qua sân nhảy ở quán bar, ở đó đang có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ, đang khiêu vũ trong sàn nhảy, trong đó có không ít hành động khác.
Dời mắt đi, Lâm Vân nhìn Thạch Hàn cười nói:
“Thạch Hàn, tôi hỏi anh một vấn đề riêng tư có được không?”
“Mời cậu chú nói.” Thạch Hàn nghiêm túc trả lời.
“Chuyện đó… Anh còn là xử nam đúng không?”
Lâm Vân vừa mới nói xong câu đó, ngay cả mình cũng không nhịn được che miệng cười rộ lên.
“Cậu chủ, cậu…”
Thạch Hàn nghe thấy câu hỏi của Lâm Vân xong, gương mặt anh ta thậm chí hơi đỏ lên, ngay từ đầu anh ta đã không nghĩ tới Lâm Vân sẽ hỏi vấn đề này.
“Trời ạ, không nghĩ tới Thạch Hàn anh cũng có lúc đỏ mặt.” Lâm Vân che miệng cười nói.
Lâm Vân có cảm giác, anh phát hiện được một mặt khác của Thạch Hàn.
“Cậu chủ, là do tôi uống rượu mà thôi.” Thạch Hàn nghiêm túc giải thích.
“Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, dù sao tôi cũng đã nhìn ra, anh chắc chắn là xử nam, chuyện này cũng không có gì phải mất mặt, dù sao tôi cũng vậy.” Lâm Vân cười nói.
“Cậu chủ, cậu cũng vậy sao?” Thạch Hàn có vẻ kinh ngạc hỏi.
“Chậc chậc, Thạch Hàn anh nói như vậy, xem ra là thừa nhận rồi.” Lâm Vân cười nói.
“Cậu chủ, cậu đừng đùa tôi nữa.” Thạch Hàn cười nói.
Nhìn thấy Thạch Hàn cười, Lâm Vân ngây ra một lúc.
Lâm Vân thề, đây là lần đầu tiên anh thấy Thạch Hàn cười, có khả năng ngay cả ông ngoại của anh cũng chưa từng thấy Thạch Hàn cười.
Lâm Vân cười tiếp tục nói: “Thạch Hàn, có muốn tôi gọi cho anh một người, giúp anh phá lần đầu tiên không? Tôi mời.”
“Cậu chủ, tôi… Tôi thực sự không có hứng thú đối với chuyện này, cậu có thể đừng nói tới vấn đề này được không?” Thạch Hàn xấu hổ giang tay nói.
“Được rồi được rồi, tôi không nói được chưa. Nào uống rượu.”
Lâm Vân bưng ly rượu lên.
Thạch Hàn cũng bưng ly rượu lên, chạm ly với Lâm Vân.
Lâm Vân nói những chuyện này với Thạch Hàn, là vì muốn thân thiết với Thạch Hàn hơn.
Uống ly này xong.
“Thạch Hàn, lần trước ông ngoại tôi nói, anh từng là bộ đội đặc chủng, sau đó lại chuyển sang đánh quyền anh, anh có thể kể cho tôi nghe những chuyện anh từng trải qua không?” Lâm Vân tò mò hỏi.
Đối với Thạch Hàn, Lâm Vân có ấn tượng với anh ta là mạnh, thần bí.
Cho nên Lâm Vân rất muốn biết những chuyện Thạch Hàn từng trải qua.
Đương nhiên, với tính cách của Thạch Hàn, anh ta có thể kể cho mình nghe không, Lâm Vân không nắm chắc lắm.
Thạch Hàn im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nói:
“Lúc tôi còn nhỏ đã là cô nhi, lớn lên ở trong cô nhi viện, bởi vì trầm mặc ít lời, từ nhỏ tôi đã không có bạn, thành tích học tập cũng không tốt, chỉ có viện trưởng ở cô nhi viện là tốt với tôi, mà lúc tôi còn nhỏ nguyện vọng duy nhất là tham gia quân ngũ.”
Lúc nói chuyện, Lâm Vân nhìn lướt qua sân nhảy ở quán bar, ở đó đang có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ, đang khiêu vũ trong sàn nhảy, trong đó có không ít hành động khác.
Dời mắt đi, Lâm Vân nhìn Thạch Hàn cười nói:
“Thạch Hàn, tôi hỏi anh một vấn đề riêng tư có được không?”
“Mời cậu chú nói.” Thạch Hàn nghiêm túc trả lời.
“Chuyện đó… Anh còn là xử nam đúng không?”
Lâm Vân vừa mới nói xong câu đó, ngay cả mình cũng không nhịn được che miệng cười rộ lên.
“Cậu chủ, cậu…”
Thạch Hàn nghe thấy câu hỏi của Lâm Vân xong, gương mặt anh ta thậm chí hơi đỏ lên, ngay từ đầu anh ta đã không nghĩ tới Lâm Vân sẽ hỏi vấn đề này.
“Trời ạ, không nghĩ tới Thạch Hàn anh cũng có lúc đỏ mặt.” Lâm Vân che miệng cười nói.
Lâm Vân có cảm giác, anh phát hiện được một mặt khác của Thạch Hàn.
“Cậu chủ, là do tôi uống rượu mà thôi.” Thạch Hàn nghiêm túc giải thích.
“Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, dù sao tôi cũng đã nhìn ra, anh chắc chắn là xử nam, chuyện này cũng không có gì phải mất mặt, dù sao tôi cũng vậy.” Lâm Vân cười nói.
“Cậu chủ, cậu cũng vậy sao?” Thạch Hàn có vẻ kinh ngạc hỏi.
“Chậc chậc, Thạch Hàn anh nói như vậy, xem ra là thừa nhận rồi.” Lâm Vân cười nói.
“Cậu chủ, cậu đừng đùa tôi nữa.” Thạch Hàn cười nói.
Nhìn thấy Thạch Hàn cười, Lâm Vân ngây ra một lúc.
Lâm Vân thề, đây là lần đầu tiên anh thấy Thạch Hàn cười, có khả năng ngay cả ông ngoại của anh cũng chưa từng thấy Thạch Hàn cười.
Lâm Vân cười tiếp tục nói: “Thạch Hàn, có muốn tôi gọi cho anh một người, giúp anh phá lần đầu tiên không? Tôi mời.”
“Cậu chủ, tôi… Tôi thực sự không có hứng thú đối với chuyện này, cậu có thể đừng nói tới vấn đề này được không?” Thạch Hàn xấu hổ giang tay nói.
“Được rồi được rồi, tôi không nói được chưa. Nào uống rượu.”
Lâm Vân bưng ly rượu lên.
Thạch Hàn cũng bưng ly rượu lên, chạm ly với Lâm Vân.
Lâm Vân nói những chuyện này với Thạch Hàn, là vì muốn thân thiết với Thạch Hàn hơn.
Uống ly này xong.
“Thạch Hàn, lần trước ông ngoại tôi nói, anh từng là bộ đội đặc chủng, sau đó lại chuyển sang đánh quyền anh, anh có thể kể cho tôi nghe những chuyện anh từng trải qua không?” Lâm Vân tò mò hỏi.
Đối với Thạch Hàn, Lâm Vân có ấn tượng với anh ta là mạnh, thần bí.
Cho nên Lâm Vân rất muốn biết những chuyện Thạch Hàn từng trải qua.
Đương nhiên, với tính cách của Thạch Hàn, anh ta có thể kể cho mình nghe không, Lâm Vân không nắm chắc lắm.
Thạch Hàn im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nói:
“Lúc tôi còn nhỏ đã là cô nhi, lớn lên ở trong cô nhi viện, bởi vì trầm mặc ít lời, từ nhỏ tôi đã không có bạn, thành tích học tập cũng không tốt, chỉ có viện trưởng ở cô nhi viện là tốt với tôi, mà lúc tôi còn nhỏ nguyện vọng duy nhất là tham gia quân ngũ.”