Chương 319
“Này, trả tiền cho bà
Lâm Vân đưa tờ tiền dúm dó này cho người phụ nữ trung niên.
Lúc bà ta nhìn thấy tờ một nghìn này, vẻ mặt bà ta tái “Ranh con, cậu…!Cậu đùa tôi? Cậu dám đùa tôi?”
Sau khi người phụ nữ trung niên nhận lấy, bà ta vo thành một cục, sau đó hung hằng ném tờ một nghìn này lên mặt Lâm Vân.
Sắc mặt Lâm Vân nhất thời trầm xuống.
“Tôi đùa bà đấy thì sao nào? Ông đây nói cho bà biết, hôm nay tâm trạng của ông đây không tốt, biết điều thì nhanh biến đi, nếu không, một khi chọc giận đến tôi, hậu quả đó, bà không gánh được đâu.” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Vừa rồi, mặc dù Lâm Vân choáng váng, nhưng Lâm Vân vẫn còn giữ được ý thức.
Trước đó không cẩn thận đụng vào bà ta, Hoàng Luân đã xin lỗi bà ta, nhưng bà ta vẫn không buông tha, thậm chí còn mắng hai người Lâm Vân là kiến hôi, những điều này, Lâm Vân đều nghe được.
Cho nên lúc Lâm Vân nôn, anh không chuyển hướng, trực tiếp nôn lên người bà ta.
Hôm nay, vốn dĩ tâm trạng của Lâm Vân không tốt, gặp phải loại người này, Lâm Vân đương nhiên sẽ không khách khí.
“Được, để xem hôm nay chúng ta, ai là người chết chắc!”
Người phụ nữ trung niên sắc bén nói.
Ngay sau đó, bà ta quay đầu nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, lớn tiếng nói: “Trương Thanh, hôm nay cậu nhất định phải nghĩ cách để cậu ta bồi thường ba trăm năm mươi triệu, nếu không, tôi sẽ bảo ông chủ đuổi việc cậu!” “Vâng, vâng, vàng”
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, ngay sau đó anh ta lập tức ra lệnh.
“Các anh em, bao vây hai thằng nhóc này cho tôi.” Năm người vệ sĩ lập tức xông lên vây quanh hai người Lâm Vân.
“Ranh con, gọi điện thoại bảo người nhà mang tiền đến đây, tôi cam đoan, nếu như không có đủ ba trăm năm mươi triệu, hai cậu đừng nghĩ đến chuyện còn sống mà ra khỏi quán karaoke của chúng tôi.”
Đội trưởng đội bảo vệ chỉ vào Lâm Vân.
“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh không tránh đường, để cho tôi về phòng khách tiếp tục uống rượu, tôi nhất định sẽ đập nát quán của mấy người.” Lâm Vân nheo mắt nói.
“Con mẹ nó, cậu muốn chết!”
Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy Lâm Vân nói như thế, anh ta trực tiếp cầm dùi cui hướng về phía Lâm Vân.
“Anh Vân cẩn thận.
Hoàng Luân nhanh tay nhanh mắt, vội vàng thay Lâm
Vân cản lại.
“Bich!”
Một gậy này, đánh thẳng lên người Hoàng Luân.
Lâm Vân thấy thế, trong lúc nhất thời, hai mắt dấy lên lửa giận.
“Tôi đảm bảo anh sẽ phải trả giá đắt vì hành động này.” Lâm Vân nói xong, lúc này anh lấy điện thoại di động của mình ra.
“Alo, Trần Hạo, cậu và Hoàng Long đến đây, dẫn đủ người đến, dùng tốc độ nhanh nhất để đến quán karaoke Dương Cầm.
“Làm gì ư? Phá quán!”
Giọng điệu của Lâm Vân lạnh lùng..
Lâm Vân đưa tờ tiền dúm dó này cho người phụ nữ trung niên.
Lúc bà ta nhìn thấy tờ một nghìn này, vẻ mặt bà ta tái “Ranh con, cậu…!Cậu đùa tôi? Cậu dám đùa tôi?”
Sau khi người phụ nữ trung niên nhận lấy, bà ta vo thành một cục, sau đó hung hằng ném tờ một nghìn này lên mặt Lâm Vân.
Sắc mặt Lâm Vân nhất thời trầm xuống.
“Tôi đùa bà đấy thì sao nào? Ông đây nói cho bà biết, hôm nay tâm trạng của ông đây không tốt, biết điều thì nhanh biến đi, nếu không, một khi chọc giận đến tôi, hậu quả đó, bà không gánh được đâu.” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Vừa rồi, mặc dù Lâm Vân choáng váng, nhưng Lâm Vân vẫn còn giữ được ý thức.
Trước đó không cẩn thận đụng vào bà ta, Hoàng Luân đã xin lỗi bà ta, nhưng bà ta vẫn không buông tha, thậm chí còn mắng hai người Lâm Vân là kiến hôi, những điều này, Lâm Vân đều nghe được.
Cho nên lúc Lâm Vân nôn, anh không chuyển hướng, trực tiếp nôn lên người bà ta.
Hôm nay, vốn dĩ tâm trạng của Lâm Vân không tốt, gặp phải loại người này, Lâm Vân đương nhiên sẽ không khách khí.
“Được, để xem hôm nay chúng ta, ai là người chết chắc!”
Người phụ nữ trung niên sắc bén nói.
Ngay sau đó, bà ta quay đầu nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, lớn tiếng nói: “Trương Thanh, hôm nay cậu nhất định phải nghĩ cách để cậu ta bồi thường ba trăm năm mươi triệu, nếu không, tôi sẽ bảo ông chủ đuổi việc cậu!” “Vâng, vâng, vàng”
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, ngay sau đó anh ta lập tức ra lệnh.
“Các anh em, bao vây hai thằng nhóc này cho tôi.” Năm người vệ sĩ lập tức xông lên vây quanh hai người Lâm Vân.
“Ranh con, gọi điện thoại bảo người nhà mang tiền đến đây, tôi cam đoan, nếu như không có đủ ba trăm năm mươi triệu, hai cậu đừng nghĩ đến chuyện còn sống mà ra khỏi quán karaoke của chúng tôi.”
Đội trưởng đội bảo vệ chỉ vào Lâm Vân.
“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh không tránh đường, để cho tôi về phòng khách tiếp tục uống rượu, tôi nhất định sẽ đập nát quán của mấy người.” Lâm Vân nheo mắt nói.
“Con mẹ nó, cậu muốn chết!”
Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy Lâm Vân nói như thế, anh ta trực tiếp cầm dùi cui hướng về phía Lâm Vân.
“Anh Vân cẩn thận.
Hoàng Luân nhanh tay nhanh mắt, vội vàng thay Lâm
Vân cản lại.
“Bich!”
Một gậy này, đánh thẳng lên người Hoàng Luân.
Lâm Vân thấy thế, trong lúc nhất thời, hai mắt dấy lên lửa giận.
“Tôi đảm bảo anh sẽ phải trả giá đắt vì hành động này.” Lâm Vân nói xong, lúc này anh lấy điện thoại di động của mình ra.
“Alo, Trần Hạo, cậu và Hoàng Long đến đây, dẫn đủ người đến, dùng tốc độ nhanh nhất để đến quán karaoke Dương Cầm.
“Làm gì ư? Phá quán!”
Giọng điệu của Lâm Vân lạnh lùng..