Chương 320
Sau khi cúp máy.
“Ồ, làm bộ gọi điện thoại để dọa tôi à? Tôi nói cho cậu biết, trong vòng hai tiếng, nếu như tôi không nhìn thấy được ba trăm năm mươi triệu, tôi tuyệt đối sẽ giết chết cậu.” Đội trưởng đội bảo vệ quát to.
Người phụ nữ trung niên cũng cười nhạo: “Hừ, hai con kiến hôi này còn dám giả vờ giả vịt.”
Khoảng mười phút sau.
Hơn mười chiếc xe màu đen đỗ ở cửa quán karaoke Dương Cầm, hơn một trăm người mặc đồ đen cao to vạm vỡ từ trong xe đi xuống.
Trong tay bọn họ cầm gậy đánh bóng chày, không nói gì, xông thẳng vào trong quán karaoke Dương Cầm, một đường đập phá, bảo vệ ngăn cản, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
Trên hành lang tầng bốn của quán karaoke.
“Nhóc con, mười phút trôi qua rồi, tôi xem cậu còn có thể ngồi vững đến khi nào.”
Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói.
Lúc này, một người bảo vệ vội vàng chạy đến.
“Đội trưởng, không xong rồi, một số lượng lớn người xông vào đập phá quán của chúng ta, trên cơ bản, đám anh em của chúng ta đều đã bị thương, bọn họ quá đông, chúng ta không ngăn được!” Bảo vệ vội nói.
“Cái gì? Có bao nhiêu người đến?” Đội trưởng đội bảo vệ vội hỏi.
“Có ít nhất là một trăm người.” Bảo vệ trả lời.
Sau khi đội trưởng đội bảo vệ nghe được con số này, sắc mặt anh ta nhất thời trở nên tái nhợt.
“Ối!”
Lúc này một tiếng hét thảm vang lên, ngay sau đó trên hành lang ở tầng bốn xuất hiện một đám người, từng người đều cầm gậy bóng chày trong tay.
Đội trưởng đội bảo vệ bị dọa sợ đến mức liên tục lùi về sau, người phụ nữ trung niên kia cũng bị trận thế này dọa cho ngây người.
Dẫn đầu đám người chính là Trần Hạo và Hoàng Long.
“Anh Vân!”
Trần Hạo và Hoàng Long chào Lâm Vân.
“Chào anh Vân.”
Đám người mặc đồ đen phía sau cũng đồng thời cúi chào Lâm Vân, thanh thế rất lớn.
“Chuyện này, chuyện này, chuyện này…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đội trưởng đội bảo vệ và người phụ nữ trung niên kia bị dọa đến mức trợn tròn mắt.
Bọn họ không nghĩ đến, những người này thật sự là do Lâm Vân gọi đến.
“Trần Hạo, Hoàng Long, hai anh nhìn thấy hai người bên kia không?” Lâm Vân chỉ về phía đội trưởng đội bảo vệ và người phụ nữ trung niên kia.
“Nhìn thấy.” Trần Hạo và Hoàng Long đều gật đầu.
“Phế hai người bọn họ đi, mặt khác, đập nát nơi này cho tôi.” Lâm Vân nheo mắt nói.
“Không thành vấn đề.”
Trần Hạo và Hoàng Long đồng thanh trả lời.
“Hoàng Luân, đi, chúng ta tiếp tục uống rượu.”
“Ồ, làm bộ gọi điện thoại để dọa tôi à? Tôi nói cho cậu biết, trong vòng hai tiếng, nếu như tôi không nhìn thấy được ba trăm năm mươi triệu, tôi tuyệt đối sẽ giết chết cậu.” Đội trưởng đội bảo vệ quát to.
Người phụ nữ trung niên cũng cười nhạo: “Hừ, hai con kiến hôi này còn dám giả vờ giả vịt.”
Khoảng mười phút sau.
Hơn mười chiếc xe màu đen đỗ ở cửa quán karaoke Dương Cầm, hơn một trăm người mặc đồ đen cao to vạm vỡ từ trong xe đi xuống.
Trong tay bọn họ cầm gậy đánh bóng chày, không nói gì, xông thẳng vào trong quán karaoke Dương Cầm, một đường đập phá, bảo vệ ngăn cản, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
Trên hành lang tầng bốn của quán karaoke.
“Nhóc con, mười phút trôi qua rồi, tôi xem cậu còn có thể ngồi vững đến khi nào.”
Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói.
Lúc này, một người bảo vệ vội vàng chạy đến.
“Đội trưởng, không xong rồi, một số lượng lớn người xông vào đập phá quán của chúng ta, trên cơ bản, đám anh em của chúng ta đều đã bị thương, bọn họ quá đông, chúng ta không ngăn được!” Bảo vệ vội nói.
“Cái gì? Có bao nhiêu người đến?” Đội trưởng đội bảo vệ vội hỏi.
“Có ít nhất là một trăm người.” Bảo vệ trả lời.
Sau khi đội trưởng đội bảo vệ nghe được con số này, sắc mặt anh ta nhất thời trở nên tái nhợt.
“Ối!”
Lúc này một tiếng hét thảm vang lên, ngay sau đó trên hành lang ở tầng bốn xuất hiện một đám người, từng người đều cầm gậy bóng chày trong tay.
Đội trưởng đội bảo vệ bị dọa sợ đến mức liên tục lùi về sau, người phụ nữ trung niên kia cũng bị trận thế này dọa cho ngây người.
Dẫn đầu đám người chính là Trần Hạo và Hoàng Long.
“Anh Vân!”
Trần Hạo và Hoàng Long chào Lâm Vân.
“Chào anh Vân.”
Đám người mặc đồ đen phía sau cũng đồng thời cúi chào Lâm Vân, thanh thế rất lớn.
“Chuyện này, chuyện này, chuyện này…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đội trưởng đội bảo vệ và người phụ nữ trung niên kia bị dọa đến mức trợn tròn mắt.
Bọn họ không nghĩ đến, những người này thật sự là do Lâm Vân gọi đến.
“Trần Hạo, Hoàng Long, hai anh nhìn thấy hai người bên kia không?” Lâm Vân chỉ về phía đội trưởng đội bảo vệ và người phụ nữ trung niên kia.
“Nhìn thấy.” Trần Hạo và Hoàng Long đều gật đầu.
“Phế hai người bọn họ đi, mặt khác, đập nát nơi này cho tôi.” Lâm Vân nheo mắt nói.
“Không thành vấn đề.”
Trần Hạo và Hoàng Long đồng thanh trả lời.
“Hoàng Luân, đi, chúng ta tiếp tục uống rượu.”