Chương 325
“Đúng thế, đúng thế, thua cuộc lại đánh người, một đảm rác rưởi, có bản lĩnh thì thắng lại trên sân thi đấu?” “Hoàng Luân, có kẻ đang lén quay phim, đừng ra tay.
Mấy đồng đội của Hoàng Luân, vội vàng ngăn Hoàng
Luân lại.
Lúc này Lâm Vân cũng đi đến chỗ sân bóng rổ.
“Wow, đây không phải là anh chàng đẹp trai lái Lamborghini à? Là anh ấy! Anh ấy thế mà cũng đến xem thi đấu.
“Đúng đúng đúng, chính là anh ấy, tôi nghe nói, hình như anh ấy tên là Lâm Vân.”
Sau khi Lâm Vân đi đến sân bóng, những sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đang đứng vây xem, rất nhiều người nhận ra Lâm Vân.
“Thân phận và bối cảnh của anh ấy, nhất định là rất cường đại, chẳng lẽ anh ấy muốn ra mặt thay cho đội bóng rổ của trường chúng ta?” “Hôm nay thật đúng là quá ấm ức, nếu như anh ấy có thể ra mặt thay cho chúng ta thì tốt quá rồi.” Những học sinh vây xem đều lộ ra vẻ chờ mong.
Bên trong sân bóng.
“Anh Vân!”
Đám cầu thủ bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh, sau khi nhìn thấy Lâm Vân, đều vội vàng gọi Lâm Vân là anh Vân.
Lâm Vân gật đầu, sau đó đi lên vỗ vai của Hoàng
Luân.
“Hoàng Luân, em bình tĩnh lại, hiện tại nếu như em xúc động, cho dù đấm anh ta một nhát, anh ta vẫn không sao, người mất mặt vẫn là trường đại học Bảo Thạnh của chúng ta.
“Nhưng anh Vân, bọn họ nhục nhã chúng ta như thế, chúng ta.
Hoàng Luân nghiến răng nghiến lợi, rất không cam lòng.
“Anh là một thành viên của trường đại học Bảo Thạnh, anh cũng giống như em vậy, không thể chịu đựng người khác chà đạp lên trường học chúng ta.
Lâm Vân híp mắt nói.
Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp xoay người đi đến chỗ Đỗ Khang – Đội trưởng của đối phương.
Đỗ Khang này thân cao hơn một mét chín, Lâm Vân chỉ có một mét bảy, Lâm Vân đứng ở trước mặt anh ta, lộ ra rất nhỏ bé, dưới ưu thế về chiều cao, Đỗ Khang này rất có khí thế.
Chẳng qua Lâm Vân lại không kiêu ngạo, không tự ti, không chút bị khí thế của anh áp đảo.
“Anh là ai?” Đỗ Khang nhìn xuống Lâm Vân.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn nói cho anh, làm người nên giữ lại một con đường cho mình, sau này dễ nói chuyện, hôm nay, quả thật chúng tôi đã thua, nhưng mong các anh nên tôn trọng đối thủ.
Lâm Vân lộ ra rất bình tĩnh.
“Anh là cái thá gì chứ? Muốn tôi tôn trọng ư? Vậy thì hãy dựa vào thực lực thắng được chúng tôi.
Đỗ Khang giơ ngón giữa lên với Lâm Vân, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo.
Lâm Vân thấy Đỗ Khang giơ ngón giữa lên với mình, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Mấy đồng đội của Hoàng Luân, vội vàng ngăn Hoàng
Luân lại.
Lúc này Lâm Vân cũng đi đến chỗ sân bóng rổ.
“Wow, đây không phải là anh chàng đẹp trai lái Lamborghini à? Là anh ấy! Anh ấy thế mà cũng đến xem thi đấu.
“Đúng đúng đúng, chính là anh ấy, tôi nghe nói, hình như anh ấy tên là Lâm Vân.”
Sau khi Lâm Vân đi đến sân bóng, những sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đang đứng vây xem, rất nhiều người nhận ra Lâm Vân.
“Thân phận và bối cảnh của anh ấy, nhất định là rất cường đại, chẳng lẽ anh ấy muốn ra mặt thay cho đội bóng rổ của trường chúng ta?” “Hôm nay thật đúng là quá ấm ức, nếu như anh ấy có thể ra mặt thay cho chúng ta thì tốt quá rồi.” Những học sinh vây xem đều lộ ra vẻ chờ mong.
Bên trong sân bóng.
“Anh Vân!”
Đám cầu thủ bóng rổ của trường đại học Bảo Thạnh, sau khi nhìn thấy Lâm Vân, đều vội vàng gọi Lâm Vân là anh Vân.
Lâm Vân gật đầu, sau đó đi lên vỗ vai của Hoàng
Luân.
“Hoàng Luân, em bình tĩnh lại, hiện tại nếu như em xúc động, cho dù đấm anh ta một nhát, anh ta vẫn không sao, người mất mặt vẫn là trường đại học Bảo Thạnh của chúng ta.
“Nhưng anh Vân, bọn họ nhục nhã chúng ta như thế, chúng ta.
Hoàng Luân nghiến răng nghiến lợi, rất không cam lòng.
“Anh là một thành viên của trường đại học Bảo Thạnh, anh cũng giống như em vậy, không thể chịu đựng người khác chà đạp lên trường học chúng ta.
Lâm Vân híp mắt nói.
Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp xoay người đi đến chỗ Đỗ Khang – Đội trưởng của đối phương.
Đỗ Khang này thân cao hơn một mét chín, Lâm Vân chỉ có một mét bảy, Lâm Vân đứng ở trước mặt anh ta, lộ ra rất nhỏ bé, dưới ưu thế về chiều cao, Đỗ Khang này rất có khí thế.
Chẳng qua Lâm Vân lại không kiêu ngạo, không tự ti, không chút bị khí thế của anh áp đảo.
“Anh là ai?” Đỗ Khang nhìn xuống Lâm Vân.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn nói cho anh, làm người nên giữ lại một con đường cho mình, sau này dễ nói chuyện, hôm nay, quả thật chúng tôi đã thua, nhưng mong các anh nên tôn trọng đối thủ.
Lâm Vân lộ ra rất bình tĩnh.
“Anh là cái thá gì chứ? Muốn tôi tôn trọng ư? Vậy thì hãy dựa vào thực lực thắng được chúng tôi.
Đỗ Khang giơ ngón giữa lên với Lâm Vân, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo.
Lâm Vân thấy Đỗ Khang giơ ngón giữa lên với mình, sắc mặt càng thêm âm trầm.