Chương 326
“Các anh em, trường đại học Bảo Thạnh thua cuộc lại muốn quỵt nợ, chúng ta không chấp nhặt với đám người vô dụng đó nữa, đi thôi.”
Đỗ Khang vung tay, dẫn theo hơn mười người đội viên bên mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, giống như một con gà chọi vừa đá thắng.
Những sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đứng vây xem xung quanh đều tức giận bao vây, không nhường đường cho bọn họ.
“Các bạn học sinh trường đại học Bảo Thạnh, các bạn hãy nhường đường cho bọn họ, chúng ta thua cũng phải thua có khí thế, đừng để bọn họ nói trường đại học Bảo Thạnh của chúng ta không thua nổi.” Lâm Vân lên tiếng.
Lâm Vân vừa nói ra những lời này, những sinh viên kia mới rối rít tránh đường.
“Haiz, cứ tưởng Lâm Vân sẽ ra mặt cho trường học của chúng ta, kết quả lại không có.
“Đúng thế, tôi cũng nghĩ anh ta sẽ lấy lại danh dự cho trường chúng ta.
Rất nhiều bạn học vây xem đều có vẻ thất vọng.
Trước đó bọn họ nhìn thấy Lâm Vân đi vào trong sân bóng, bọn họ còn cho rằng Lâm Vân muốn thay trường đại học Bảo Thạnh lấy lại danh dự, xử lý đám người này.
Thế nhưng không có.
Đợi sau khi đám người kia rời đi.
“Đi thôi, đi thôi, xem như hôm nay trường học của chúng ta đã mất hết thể diện.
Sinh viên vây xem lũ lượt rời đi.
Trên sân bóng chỉ còn lại thành viên của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh.
“Anh Vân, hôm nay đám người kia thật sự quá khinh người, chẳng lẽ cứ để bọn họ như vậy sao? Cục tức này, em thật sự nuốt không trôi.” Hoàng Luân cắn răng nghiến lợi nói.
“Đúng thế anh Vân, anh cũng là một thành viên của trường đại học Bảo Thạnh, anh nghĩ biện pháp gì đi.”
Mỗi thành viên trong đội bóng rổ đều nhao nhao lên tiếng, bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, tức sôi máu.
“Hôm nay nếu như không thả bọn họ đi, mà đánh bọn họ một trận, bọn họ tung video lên internet, nói chúng ta thua tranh tài, thua không nổi thì đánh người, như vậy thanh danh của trường đại học Bảo Thạnh sẽ hoàn toàn xấu đi.” Lâm Vân lắc đầu cười nói.
Lâm Vân không phải là kẻ lỗ mãng dễ xúc động, đạo lý trong đó, Lâm Vân vẫn rất rõ ràng.
“Đúng thế, chuyện này em hiểu.
Hoàng Luân và các thành viên trong đội bóng đều rối rít gật đầu.
“Tuy anh thả cho bọn họ đi, nhưng không có nghĩa là khoản nợ này, chúng ta cứ bỏ qua như thế, việc ngày hôm nay, Lâm Vân anh nhất định sẽ thay Hoàng Luân, thay mọi người, thay trường đại học Bảo Thạnh đòi lại.” Lâm Vân nheo mắt, giọng điệu không rét mà run.
“Anh Vân, anh chuẩn bị làm như thế nào để lấy mặt mũi?” Hoàng Luân ân cần hỏi han.
Những thành viên khác cũng mong chờ nhìn Lâm Vân.
Đối với bọn họ mà nói, muốn dựa vào năng lực của mình để lấy lại danh dự, điều này hiển nhiên là không thể.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Lâm Vân.
Tuy các thành viên khác trong đội bóng rổ đều không biết cụ thể về thân phận và bối cảnh của Lâm Vân, nhưng chỉ bằng vào việc Lâm Vân có thể lái nổi Lamborghini, bọn họ đã có thể kết luận, Lâm Vân tuyệt đối có thận phận và bối cảnh rất trâu bò.
Đỗ Khang vung tay, dẫn theo hơn mười người đội viên bên mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, giống như một con gà chọi vừa đá thắng.
Những sinh viên trường đại học Bảo Thạnh đứng vây xem xung quanh đều tức giận bao vây, không nhường đường cho bọn họ.
“Các bạn học sinh trường đại học Bảo Thạnh, các bạn hãy nhường đường cho bọn họ, chúng ta thua cũng phải thua có khí thế, đừng để bọn họ nói trường đại học Bảo Thạnh của chúng ta không thua nổi.” Lâm Vân lên tiếng.
Lâm Vân vừa nói ra những lời này, những sinh viên kia mới rối rít tránh đường.
“Haiz, cứ tưởng Lâm Vân sẽ ra mặt cho trường học của chúng ta, kết quả lại không có.
“Đúng thế, tôi cũng nghĩ anh ta sẽ lấy lại danh dự cho trường chúng ta.
Rất nhiều bạn học vây xem đều có vẻ thất vọng.
Trước đó bọn họ nhìn thấy Lâm Vân đi vào trong sân bóng, bọn họ còn cho rằng Lâm Vân muốn thay trường đại học Bảo Thạnh lấy lại danh dự, xử lý đám người này.
Thế nhưng không có.
Đợi sau khi đám người kia rời đi.
“Đi thôi, đi thôi, xem như hôm nay trường học của chúng ta đã mất hết thể diện.
Sinh viên vây xem lũ lượt rời đi.
Trên sân bóng chỉ còn lại thành viên của đội bóng rổ trường đại học Bảo Thạnh.
“Anh Vân, hôm nay đám người kia thật sự quá khinh người, chẳng lẽ cứ để bọn họ như vậy sao? Cục tức này, em thật sự nuốt không trôi.” Hoàng Luân cắn răng nghiến lợi nói.
“Đúng thế anh Vân, anh cũng là một thành viên của trường đại học Bảo Thạnh, anh nghĩ biện pháp gì đi.”
Mỗi thành viên trong đội bóng rổ đều nhao nhao lên tiếng, bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, tức sôi máu.
“Hôm nay nếu như không thả bọn họ đi, mà đánh bọn họ một trận, bọn họ tung video lên internet, nói chúng ta thua tranh tài, thua không nổi thì đánh người, như vậy thanh danh của trường đại học Bảo Thạnh sẽ hoàn toàn xấu đi.” Lâm Vân lắc đầu cười nói.
Lâm Vân không phải là kẻ lỗ mãng dễ xúc động, đạo lý trong đó, Lâm Vân vẫn rất rõ ràng.
“Đúng thế, chuyện này em hiểu.
Hoàng Luân và các thành viên trong đội bóng đều rối rít gật đầu.
“Tuy anh thả cho bọn họ đi, nhưng không có nghĩa là khoản nợ này, chúng ta cứ bỏ qua như thế, việc ngày hôm nay, Lâm Vân anh nhất định sẽ thay Hoàng Luân, thay mọi người, thay trường đại học Bảo Thạnh đòi lại.” Lâm Vân nheo mắt, giọng điệu không rét mà run.
“Anh Vân, anh chuẩn bị làm như thế nào để lấy mặt mũi?” Hoàng Luân ân cần hỏi han.
Những thành viên khác cũng mong chờ nhìn Lâm Vân.
Đối với bọn họ mà nói, muốn dựa vào năng lực của mình để lấy lại danh dự, điều này hiển nhiên là không thể.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Lâm Vân.
Tuy các thành viên khác trong đội bóng rổ đều không biết cụ thể về thân phận và bối cảnh của Lâm Vân, nhưng chỉ bằng vào việc Lâm Vân có thể lái nổi Lamborghini, bọn họ đã có thể kết luận, Lâm Vân tuyệt đối có thận phận và bối cảnh rất trâu bò.