Chương 4
“Không sao đâu, chuyện làm ăn ở: thành phố Thanh Dương tương đối ồn định, cũng có những người quản lý đang điêu hành, cháu chỉ cân làm chủ tịch vây vậy tay cái là được rồi, cứ tiếp tục việc học của cháu đi, tiền mà công ty chi nhánh ở thành phố Thanh Dương kiếm được, cháu cứ dùng tùy thích.” Liễu Chí Trung nói.
“Dạ!” Lâm Vân đồng ý.
Trải qua chuyện của Phỉ Phỉ ngày hôm nay, Lâm Vân biết rõ sự quan trọng của việc có tiền!
Quan trọng nhất chính là Lâm Vân đột nhiên nhớ tới, Phỉ Phỉ mà mới vừa chia tay với mình, đang làm nhân viên lễ tân công ty chỉ nhánh của tập đoàn Hoa Đỉnh, Ngô thiếu kia cũng là người của chỉ nhánh ở Thành phố Thanh Dương này!
Mà mình lại sắp trở thành chủ tịch của công ty này.
Lâm Vân đang suy nghĩ, khi Phỉ Phỉ và Ngô thiêu biệt được mình là chủ tịch mới của công ty bọn họ, hai người bọn họ sẽ có biểu hiện ra sao nhỉ? Làm cho Lâm Vân có chút mong mỏi.
“Cháu đông ý là được rôi. Sáng mai, cháu sẽ là chủ tịch chỉ nhánh Thanh Dương. Thế nào? Phía công ty, ông sẽ sắp xếp.” Liễu Chí Trung mỉm cười nói.
“Vâng!” Lâm Vân lại gật đầu.
Liễu Chí Trung thấy Lâm Vân đồng ý càng trở nên phần khích, lúc đầu ông còn sợ rằng Lâm Vân sẽ không chập nhận ông, nhưng không ngờ mọi việc lại thuận lợi như Vậy.
Liễu Chí Trung vỗ vai Lâm Vân: “Đợi cháu tốt nghiệp đại học, chỉ cân cháu muôn, cháu sẽ là người thừa kế tương lại của tập đoàn Hoa Đỉnh!”
Sau khi Liễu Chí Trung ở lại một lúc, ông nói bên công ty còn rất nhiều việc, nên phải gập rút vệ tỉnh trước, qua một thời gian sẽ đến thăm Lâm Vân, nói Lâm Vân nêu có gì cần ông giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho ông.
Sau khi Liễu Chí Trung rời đi.
“Thật không ngờ, hóa ra mình là cháu của Liễu Chí Trung, lại làmgười thừa kế của tập đoàn Hoa Đỉnh!” Lâm Vân cảm thầy vô cùng bắt ngờ.
Trên đường trỏ về, Lâm Vân vẫn cho rằng cả đời này của anh khó mà ngóc đầu lên được, nhưng không ngờ bây giò lại trỏ thành cháu trai của một ông chủ tập đoàn giàu có!l Lâm Vân nhìn thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng thầm nguyên rủa những kẻ từng ức hiệp mình, Lâm Vân nhất định sẽ khiến cho bạn họ phải trả giái Những con người đã từng coi thường anh, những con người từng tự giễu cợt, chê bai anh, Lâm Vân nhất định sẽ khiến họ phải trố mắt trầm trò!
Sau khi Liễu Chí Trung đi ra ngoài.
Thư ký đứng phía sau ông ta nói: “Ông Liêu, ông giao chức chủ tịch chỉ nhánh Thanh Dương cho cậu chủ.
Cậu chủ không biết kinh doanh, nếu lỡ như cậu vây làm bừa, có thể sẽ làm rối tung công ty mất.”
“Cứ coi đây là một phép thử, nếu nó không thể điều khiển được công ty, chứng tỏ nó chỉ là một thằng công tử bột, không thích hợp trở thành người thừa kế tập đoàn.” Liễu Chí Trung nói.
Liễu Chí Trung biết rõ, chỉ cần không làm rối tung, vẫn có thể tiếp tục sinh lời, dù sao thì công ty cũng đã đi đúng quỹ đạo rồi, còn có quản lý chuyên nghiệp và giám đốc điêu hành cấp cao quản lý công ty nữa.
Cho nên làm ra lợi nhuận bình thường là rất dễ. “Thế… nếu như cậu chủ có thể nâng cao lợi nhuận của công ty chi nhánh, đưa công ty chỉ nhánh lên một tầng cao mới thì thế nào?” Thư ký nói.
“Đương nhiên là tốt rồi, nhưng chắc là không thể.” Liễu Chí Trung lắc đầu.
Liễu Chí Trung không kỳ vọng. mây vào Lâm Vân, miễn anh có thê giữ vững công việc kinh doanh của gia đình không bị phá sản thì tương lai có thể trở thành người thừa kế.
Lúc này Liễu Chí Trung cũng không ngờ ráng tương lai Lâm Vân thật sự có thê giúp công ty bước lên một tầm khác, đương nhiên, đó là chuyện của Sau này.
“Dạ!” Lâm Vân đồng ý.
Trải qua chuyện của Phỉ Phỉ ngày hôm nay, Lâm Vân biết rõ sự quan trọng của việc có tiền!
Quan trọng nhất chính là Lâm Vân đột nhiên nhớ tới, Phỉ Phỉ mà mới vừa chia tay với mình, đang làm nhân viên lễ tân công ty chỉ nhánh của tập đoàn Hoa Đỉnh, Ngô thiếu kia cũng là người của chỉ nhánh ở Thành phố Thanh Dương này!
Mà mình lại sắp trở thành chủ tịch của công ty này.
Lâm Vân đang suy nghĩ, khi Phỉ Phỉ và Ngô thiêu biệt được mình là chủ tịch mới của công ty bọn họ, hai người bọn họ sẽ có biểu hiện ra sao nhỉ? Làm cho Lâm Vân có chút mong mỏi.
“Cháu đông ý là được rôi. Sáng mai, cháu sẽ là chủ tịch chỉ nhánh Thanh Dương. Thế nào? Phía công ty, ông sẽ sắp xếp.” Liễu Chí Trung mỉm cười nói.
“Vâng!” Lâm Vân lại gật đầu.
Liễu Chí Trung thấy Lâm Vân đồng ý càng trở nên phần khích, lúc đầu ông còn sợ rằng Lâm Vân sẽ không chập nhận ông, nhưng không ngờ mọi việc lại thuận lợi như Vậy.
Liễu Chí Trung vỗ vai Lâm Vân: “Đợi cháu tốt nghiệp đại học, chỉ cân cháu muôn, cháu sẽ là người thừa kế tương lại của tập đoàn Hoa Đỉnh!”
Sau khi Liễu Chí Trung ở lại một lúc, ông nói bên công ty còn rất nhiều việc, nên phải gập rút vệ tỉnh trước, qua một thời gian sẽ đến thăm Lâm Vân, nói Lâm Vân nêu có gì cần ông giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại cho ông.
Sau khi Liễu Chí Trung rời đi.
“Thật không ngờ, hóa ra mình là cháu của Liễu Chí Trung, lại làmgười thừa kế của tập đoàn Hoa Đỉnh!” Lâm Vân cảm thầy vô cùng bắt ngờ.
Trên đường trỏ về, Lâm Vân vẫn cho rằng cả đời này của anh khó mà ngóc đầu lên được, nhưng không ngờ bây giò lại trỏ thành cháu trai của một ông chủ tập đoàn giàu có!l Lâm Vân nhìn thẻ ngân hàng trong tay, trong lòng thầm nguyên rủa những kẻ từng ức hiệp mình, Lâm Vân nhất định sẽ khiến cho bạn họ phải trả giái Những con người đã từng coi thường anh, những con người từng tự giễu cợt, chê bai anh, Lâm Vân nhất định sẽ khiến họ phải trố mắt trầm trò!
Sau khi Liễu Chí Trung đi ra ngoài.
Thư ký đứng phía sau ông ta nói: “Ông Liêu, ông giao chức chủ tịch chỉ nhánh Thanh Dương cho cậu chủ.
Cậu chủ không biết kinh doanh, nếu lỡ như cậu vây làm bừa, có thể sẽ làm rối tung công ty mất.”
“Cứ coi đây là một phép thử, nếu nó không thể điều khiển được công ty, chứng tỏ nó chỉ là một thằng công tử bột, không thích hợp trở thành người thừa kế tập đoàn.” Liễu Chí Trung nói.
Liễu Chí Trung biết rõ, chỉ cần không làm rối tung, vẫn có thể tiếp tục sinh lời, dù sao thì công ty cũng đã đi đúng quỹ đạo rồi, còn có quản lý chuyên nghiệp và giám đốc điêu hành cấp cao quản lý công ty nữa.
Cho nên làm ra lợi nhuận bình thường là rất dễ. “Thế… nếu như cậu chủ có thể nâng cao lợi nhuận của công ty chi nhánh, đưa công ty chỉ nhánh lên một tầng cao mới thì thế nào?” Thư ký nói.
“Đương nhiên là tốt rồi, nhưng chắc là không thể.” Liễu Chí Trung lắc đầu.
Liễu Chí Trung không kỳ vọng. mây vào Lâm Vân, miễn anh có thê giữ vững công việc kinh doanh của gia đình không bị phá sản thì tương lai có thể trở thành người thừa kế.
Lúc này Liễu Chí Trung cũng không ngờ ráng tương lai Lâm Vân thật sự có thê giúp công ty bước lên một tầm khác, đương nhiên, đó là chuyện của Sau này.