Chương 5
Vào lúc tám giờ sáng hôm sau.
Bên ngoài tòa nhà Hoa Đỉnh.
Cả tòa nhà đều rất lộng lẫy, có một tập đoàn hùng hậu như Hoa Đỉnh chồng lưng, công ty chỉ nhánh ở Thanh Dương phát lên như diều gặp gió.
Lúc này, hơn một trăm nhân viên đứng bên ngoài tòa nhà.
Đứng ở phía trước là tổng giám đốc Ngô Đại Dũng và phó tổng giám đốc Lưu Ba.
Đứng ở hàng thứ hai là năm giám độc bộ phận, trong số đó có Ngô thiếu, người đã cướp bạn gái của Lâm Vân.
Các trưởng bộ phận khác cũng như nhân viên công ty xếp hàng dài hai bên đường.
Họ nhận được tin hôm nay chủ tịch mới của chỉ nhánh sẽ nhận chức, tổng giám đốc liền dẫn toàn bộ nhân viên đên đây hoan nghênh sự xuất hiện của chủ tịch mới.
Trong số các nhân viên.
“Không biệt chủ tịch mới là nhân vật thê nào, vậy mà lại đột nhiên nhảy đến chỗ chúng ta ngồi chiếc ghế chủ tịch.” Một nhân viên cho biết.
“Vậy đâu cần phải nói, hẳn là nhân vật rất có tiếng!”
Lúc này, Phỉ Phi đứng trong đám đông, nói: “Theo tôi biệt, người này có thê là họ hàng của chủ tịch Liễu Chí Trung.”
“Cái gì? Họ hàng của chủ tịch?”
Máy nhân viên đều cảm thấy bát ngờ, Liêu Chí Trung là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, cỏ thể là người thân của Liêu Chí Trung thì người này quả thật rất tuyệt vời.
“Phỉ Phỉ, là thật sao?”
“Phải đấy, thật hay giả vậy!”
Các nhân viên đều nhìn Phỉ Phi.
“Tắt nhiên là thật, đây đều là do Ngô thiếu chính miệng nói với tôi, anh ây.
không bao giờ nói dối tôi.” Phỉ Phỉ đắc ý nói.
“Phỉ Phỉ, cô thật sự ở cùng với Ngô thiếu rồi sao? Sau này côphải chiều cố bọn tôi một chút nhé!”
“Còn tôi nữa, lúc cô vừa vào công ty, tôi cũng chiều có cô không ít, sau này nhất định phải chú ý đến tôi một chút đấy!”
“Các người còn gọi Phỉ Phỉ cái gì?
Gọi là chị Phỉ Phí!”
“Vâng, vâng, chị Phỉ Phỉ Chị Phỉ Phỉ!”
Bỗng chóc, những nhân viên xung quanh bắt đầu xu nịnh và nịnh hót Phỉ Phỉ vì mỗi quan hệ của cô với Ngô thiếu.
Phỉ Phỉ tỏ vẻ thích thú, đồng thời trong lòng ‘ thầm thở dải, chia tay với tên rác rưởi Lậm Vân đó là một lựa chọn sáng suốt, nếu không bây. giờ cô ta đã không được mọi người nịnh bợ, tâng bộc.
Đúng lúc này, trước mặt mọi người xuât hiện một bóng người.
Người này, chính là Lâm Vân đến nhận chức chủ tịch mới.
“Tại sao anh ta lại ở đây?” Khi Phỉ Phỉ nhìn thấy Lâm Vân xuất hiện, cô ta liền cau mày.
Ngô thiếu đứng phía trước cũng nhận ra Lâm Vân.
Bên ngoài tòa nhà Hoa Đỉnh.
Cả tòa nhà đều rất lộng lẫy, có một tập đoàn hùng hậu như Hoa Đỉnh chồng lưng, công ty chỉ nhánh ở Thanh Dương phát lên như diều gặp gió.
Lúc này, hơn một trăm nhân viên đứng bên ngoài tòa nhà.
Đứng ở phía trước là tổng giám đốc Ngô Đại Dũng và phó tổng giám đốc Lưu Ba.
Đứng ở hàng thứ hai là năm giám độc bộ phận, trong số đó có Ngô thiếu, người đã cướp bạn gái của Lâm Vân.
Các trưởng bộ phận khác cũng như nhân viên công ty xếp hàng dài hai bên đường.
Họ nhận được tin hôm nay chủ tịch mới của chỉ nhánh sẽ nhận chức, tổng giám đốc liền dẫn toàn bộ nhân viên đên đây hoan nghênh sự xuất hiện của chủ tịch mới.
Trong số các nhân viên.
“Không biệt chủ tịch mới là nhân vật thê nào, vậy mà lại đột nhiên nhảy đến chỗ chúng ta ngồi chiếc ghế chủ tịch.” Một nhân viên cho biết.
“Vậy đâu cần phải nói, hẳn là nhân vật rất có tiếng!”
Lúc này, Phỉ Phi đứng trong đám đông, nói: “Theo tôi biệt, người này có thê là họ hàng của chủ tịch Liễu Chí Trung.”
“Cái gì? Họ hàng của chủ tịch?”
Máy nhân viên đều cảm thấy bát ngờ, Liêu Chí Trung là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, cỏ thể là người thân của Liêu Chí Trung thì người này quả thật rất tuyệt vời.
“Phỉ Phỉ, là thật sao?”
“Phải đấy, thật hay giả vậy!”
Các nhân viên đều nhìn Phỉ Phi.
“Tắt nhiên là thật, đây đều là do Ngô thiếu chính miệng nói với tôi, anh ây.
không bao giờ nói dối tôi.” Phỉ Phỉ đắc ý nói.
“Phỉ Phỉ, cô thật sự ở cùng với Ngô thiếu rồi sao? Sau này côphải chiều cố bọn tôi một chút nhé!”
“Còn tôi nữa, lúc cô vừa vào công ty, tôi cũng chiều có cô không ít, sau này nhất định phải chú ý đến tôi một chút đấy!”
“Các người còn gọi Phỉ Phỉ cái gì?
Gọi là chị Phỉ Phí!”
“Vâng, vâng, chị Phỉ Phỉ Chị Phỉ Phỉ!”
Bỗng chóc, những nhân viên xung quanh bắt đầu xu nịnh và nịnh hót Phỉ Phỉ vì mỗi quan hệ của cô với Ngô thiếu.
Phỉ Phỉ tỏ vẻ thích thú, đồng thời trong lòng ‘ thầm thở dải, chia tay với tên rác rưởi Lậm Vân đó là một lựa chọn sáng suốt, nếu không bây. giờ cô ta đã không được mọi người nịnh bợ, tâng bộc.
Đúng lúc này, trước mặt mọi người xuât hiện một bóng người.
Người này, chính là Lâm Vân đến nhận chức chủ tịch mới.
“Tại sao anh ta lại ở đây?” Khi Phỉ Phỉ nhìn thấy Lâm Vân xuất hiện, cô ta liền cau mày.
Ngô thiếu đứng phía trước cũng nhận ra Lâm Vân.