Chương 43: Không có lần sau đâu!
Tống Ngạn vùi đầu vào vai Tạ Thần Vũ, nắm chặt lấy quần áo của anh.
Tuy thuốc thử được điều chế từ viện nghiên cứu có kèm theo pheromone của Alpha, nhưng công dụng chủ yếu của nó vẫn thiên về trấn an nhiều hơn và hàm lượng cũng không cao. Hơn nữa bởi vì đã được pha lẫn vào thuốc, nên độ tồn tại rất thấp, lâu lâu mới cảm nhận được một ít mùi hương như có như không, còn lại phần lớn thời gian đều rất an tĩnh.
Không giống như hiện tại.
Pheromone Alpha vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, trong trấn an mang theo sự chiếm hữu không hề có chút che giấu, dường như đang muốn công bố cho tất cả mọi người đều biết về sự hiện diện của mình.
Điểm chết người chính là Tống Ngạn đã tiêm thuốc thử này được hai năm, cậu đã quá quen thuộc với pheromone có độ xứng đôi cực kỳ cao này. Lúc này, thân thể cậu không chỉ không cự tuyệt, mà ngược lại mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang mừng rỡ như điên.
Nháy mắt toàn bộ sức lực của cậu đều bị rút sạch, cả người trượt dài xuống dưới.
Tạ Thần Vũ đã đặt sẵn tay ở trên eo cậu, gắt gao ôm cậu vào lòng.
Dưới tình huống đánh dấu tạm thời, đa phần pheromone Alpha xao động sẽ được bình ổn. Tạ Thần Vũ liếm răng nanh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Ngạn.
Từ lúc bắt đầu liên hôn, trong đầu anh vẫn luôn khắc ghi những lời dặn dò đến từ nhiều hướng khác nhau về tình huống thân thể của Tống Ngạn: Trước khi tiêm liều thuốc thử đầu tiên, không được vượt quá giới hạn; chờ tiêm xong liều thuốc thử thứ ba mới được đánh dấu tạm thời.
Gần đây lại bổ sung thêm một cái mới: Kỳ động dục không được tiêm thuốc ức chế, cần phải chú ý tránh thai.
Bọn họ đã kết hôn được hơn hai năm, những vấn đề trên đã không còn tồn tại nữa.
Tống Ngạn thì vẫn chưa đến kỳ động dục, cũng không cần phải tránh thai.
Căn biệt thự to lớn trước mắt cũng chỉ có hai người bọn họ, thiên thời địa lợi nhân hoà.
Tạ Thần Vũ tháo chiếc vòng ức chế trên tay ra, bế ngang người lên, rời khỏi nhà huấn luyện.
Tống Ngạn vô lực mà dựa vào người anh, thân thể được tẩm trong pheromone nồng đậm, một đường đỏ bừng kéo dài từ cổ cho đến mang tai.
Mãi cho đến khi bị đặt ở trên chiếc giường bên trong căn phòng ngủ, cậu mới hơi chút hoàn hồn, run giọng gọi: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ cúi người hôn cậu, nửa ngày sau mới tách ra một chút, chỉ nói một câu: “Cho em thời gian một phút để đẩy anh ra.”
Tống Ngạn thở dốc đối diện với Tạ Thần Vũ.
Trên người Tạ Thần Vũ không hề có nửa điểm ổn trọng và dáng vẻ dịu dàng thường ngày, ánh mắt vừa thâm thúy vừa nguy hiểm, lộ ra tính chiếm hữu rõ ràng.
Cậu hít sâu một hơi, giơ tay nắm lấy quần áo của đối phương, nhẹ nhàng kéo về phía mình một chút.
Ánh mắt Tạ Thần Vũ liền trở nên nặng nề, thầm nghĩ: Quả nhiên nhóc xấu xa này thật muốn lấy mạng người. Anh đặt tay lên gáy cậu, cúi người hôn xuống, đè người ở trên giường.
Độ xứng đôi 99% lên giường thì sẽ như thế nào?
Đáp: Là ba ngày ba đêm không muốn xuống giường.
Trước kia, Tạ Thần Vũ đã cảm thấy chống lại pheromone của Tống Ngạn là một chuyện hết sức gian nan. Nhưng hiện tại khi đã yên tâm thoải mái từ bỏ giãy giụa, anh mới phát hiện buông Tống Ngạn ra là một vấn đề thậm chí còn mang tính khảo nghiệm ý chí hơn.
Cuối cùng Tạ Thần Vũ phải dùng đến ý nghĩ “Ngạn Ngạn vẫn chưa khỏi bệnh hẳn” để kéo lại lý trí, lúc này mới miễn cưỡng ngừng tay.
Thời điểm hai người đến tinh cầu Gia Dư là vào buổi chiều, không biết từ khi nào mà lúc này đã vào ban đêm rồi.
Tống Ngạn không thể nói được nửa từ nào, trực tiếp hôn mê.
Tạ Thần Vũ sờ nhẹ lên đôi môi đỏ au vì bị hôn của cậu, lại gần hôn thêm một cái nữa, gọi AI vào đổi khăn trải giường, bế cậu đi vào phòng tắm.
Từ nhỏ Tống Ngạn đã sinh bệnh, nên trong nhà luôn luôn có AI chữa bệnh.
Sau khi đặt người nằm lại xuống giường, Tạ Thần Vũ liền khởi động AI, bảo nó kiểm tra cho Tống Ngạn, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm, thỏa mãn mà ôm người ngủ.
Một giấc ngủ đến hai giờ sáng, Tạ Thần Vũ bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.
Tống Ngạn vẫn đang ngủ. Tạ Thần Vũ sờ thử lên trán cậu, cảm giác độ ấm bình thường, liền nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo, vào nhà vệ sinh trong phòng cho khách súc miệng, sau đó xuống lầu đi đến nhà ăn.
Anh vẫn nhớ rõ trên đường đi tới đây, Tống Ngạn có thông qua phần mềm để gọi AI, bảo nó vào chợ rau gần đó để mua nguyên liệu thức ăn, hẳn là đã đặt vào trong tủ lạnh. Anh mở tủ lạnh ra xem, phát hiện quả nhiên không sai, liền phân phó AI nấu cơm.
Máy truyền tin đã nhận được không ít tin nhắn.
Trong lúc chờ đợi, anh vừa mở tin nhắn ra xem vừa xử lý, lúc này chợt vang lên một tiếng, một tin nhắn mới đến.
Tâm phúc: Sếp, hình như Sâm Đức vẫn còn sống!
Tạ Thần Vũ ổn định cảm xúc: Có động tĩnh gì không?
Tâm phúc: Hắn không lộ diện, nhưng bên phía quân đội tư nhân của hắn có dấu hiệu âm thầm điều động. Mẹ nó, con chó già này thật đúng là mạng lớn, sếp nói xem, sao hắn vẫn còn có thể sống trên đời này vậy!?
Tạ Thần Vũ: Hiện tại bên kia ai làm chủ?
Tâm phúc: Tạm thời là tên phó tướng của hắn, vẫn luôn im lặng không nhắc gì đến chuyện của hắn.
Tạ Thần Vũ: Mấy gia tộc kia thì sao? Có động tĩnh gì không?
Tâm phúc: Toàn là lũ cáo già, dáng vẻ như đang lo lắng cho con chó già kia, cũng không biết là ai trong số bọn họ ra tay.
Tạ Thần Vũ tự hỏi vài giây: Mấy ngày này phái người theo dõi hắn. Vụ việc ở hội trường đấu giá tinh vực Gauze lần trước hắn nhịn được, nhưng lần này tôi đoán hắn tuyệt đối sẽ không nhịn được đâu. Nếu vẫn không thể bắt được tên chủ mưu đứng ở phía sau, có lẽ hắn sẽ giết người một cách tùy ý.
Tâm phúc: Vậy có phải chúng ta sẽ có cơ hội hay không?
Tạ Thần Vũ: Cũng có thể.
Tâm phúc: Tốt nhất là lần này hắn chọc cho nhiều người tức giận, bị nhiều người bao vây tấn công, bớt đi chút phiền phức.
Tạ Thần Vũ thấy AI bưng cơm lại đây, liền trả lại một tiếng “Ừ”.
Tâm phúc báo cáo xong, hồi lâu sau mới chợt nhận ra nói tiếp: Đúng rồi, hiện tại sếp đang ở đâu vậy? Trước đó tụi em nhắn tin mà chẳng thấy sếp trả lời, đoán chừng có lẽ sếp đã ngủ rồi, bên sếp đang là sáng sớm ạ? Hai người không ở Du Kình sao?
*Báo cáo xong, hồi lâu sau mới chợt nhận ra nói tiếp: câu gốc là hai thành ngữ “Cáo nhất đoạn lạc” (告一段落), “Hậu tri hậu giác” (后知后觉)
Tạ Thần Vũ nhếch miệng: Ừ, đến nơi Ngạn Ngạn lớn lên nhìn xem.
Tâm phúc liền hiểu, bèn chúc anh kỳ trăng mật vui vẻ, không tiếp tục quấy rầy hai người họ nữa.
Kết quả ba chữ “Kỳ trăng mật” này có lẽ đã vỗ đúng vào mông ngựa rồi, giây tiếp theo, hắn liền thấy được trong group có một chuỗi bao lì xì dâng lên.
Ngay lập tức, các thành viên trong group giống hệt như ong vỡ tổ, ồ ạt cướp lấy bao lì xì, sau đó điên cuồng thổi rắm cầu vồng, dò hỏi xem sếp đang gặp được chuyện tốt gì.
Tạ Thần Vũ không trả lời, tâm tình sung sướng mà cơm nước xong, vội vàng lên lầu trở về phòng, đột nhiên thấy phòng ngủ sáng đèn.
Tống Ngạn đang muốn nhắn tin hỏi xem Tạ Thần Vũ đi đâu, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn qua, một khuôn mặt không cảm xúc, khóe mắt vẫn chưa hết đỏ.
Tạ Thần Vũ ngưng thở nhìn cậu, trong đầu chợt hiện lên những đoạn hình ảnh ngắn ngủi, hình ảnh anh nghịch người ta đến mức người ta phát khóc, tâm lập tức liền rối loạn.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để nghĩ đến những chuyện này.
Hung hăng lăn lộn người ta một trận, trước khi người ta thức dậy còn không có ở bên người, đúng là không nên.
Tạ Thần Vũ chạy nhanh qua đỡ người ôm vào lồng ngực, dịu dàng hỏi: “Có khó chịu không? Đói bụng không? Em muốn ăn chút gì đó không?”
Tống Ngạn nhìn chằm chằm anh không nói lời nào.
Tạ Thần Vũ liếc mắt nhìn những dấu hôn rải rác lung tung ở trên người cậu, bèn ho khan một tiếng: “Anh không khống chế được, lần sau sẽ chú ý.”
Tống Ngạn khàn giọng nói: “Anh không có lần sau đâu.”
Tạ Thần Vũ tự nhiên sẽ nghe theo cậu, tốt tính mà ừ ừ hai tiếng, lại tiếp tục hỏi: “Em muốn uống nước không?”
Tống Ngạn nói: “…… Uống.”
Tạ Thần Vũ tiếp tục hỏi: “Đói bụng không?”
Tống Ngạn cảm nhận một chút, gật đầu nói thật: “Em không có sức.”
Tạ Thần Vũ cảm thấy ngữ điệu này có chút tủi hờn, bèn kìm nén suy nghĩ cầm thú trong đầu, ôm người vào phòng tắm súc miệng, rót một ly nước cho cậu, sau đó liền ra ngoài mang đồ ăn vào.
Chờ Tống Ngạn ăn uống no đủ đã là 3 giờ rưỡi.
Toàn thân cậu khó chịu nên lại nằm xuống giường, không muốn nói chuyện.
Tạ Thần Vũ lại gần ôm cậu, tưởng đâu sẽ bị ghét bỏ, nhưng sau đó lại thấy cậu chủ động rúc vào lòng mình, không biết đã là lần thứ mấy bị cậu làm cho dao động tâm tư rồi, bèn hỏi: “Muốn ngủ nữa không?”
Tống Ngạn nói: “Không ngủ.”
Tạ Thần Vũ liền nhẹ nhàng xoa eo cho cậu, một lát sau phát hiện hô hấp của cậu đều đều, cúi đầu mới thấy hóa ra là đã ngủ rồi, không nhịn được bật cười, tắt đèn.
Lần này hai người ngủ đến khi hừng đông.
Tống Ngạn đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất có thể tự mình đi được rồi.
Cậu đi đến nhà huấn luyện lấy vòng ức chế, tiêu độc xong muốn mang vào, nhưng lại bị Tạ Thần Vũ ngăn cản.
Tạ Thần Vũ nhìn dấu răng ở phía sau cổ cậu: “Qua hai ngày nữa em hãy mang vào.”
Tống Ngạn nói: “Không cần, lát nữa em sẽ bảo AI phun một ít thuốc trị thương.”
Tạ Thần Vũ ngừng lại một chút: “Cũng được.”
Tống Ngạn nhạy bén nghe ra được giọng nói của anh có chút kỳ lạ, nhớ tới những tật xấu của Alpha khi vừa mới hoàn thành đánh dấu, bèn nhìn về phía anh nói: “Thật ra anh không muốn em che đi dấu răng của anh, đúng không?”
Tạ Thần Vũ bày ra vẻ mặt không chê vào đâu được: “Nào có.”
Tống Ngạn “Ồ” một tiếng: “Vậy có nghĩa là có.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Có một người yêu tâm linh tương thông còn thích đánh bóng trực tiếp, chỉ có thể cam chịu mà thôi.
Anh bất đắc dĩ kéo tay Tống Ngạn trở lại căn biệt thự, chủ động đi tìm AI.
Tống Ngạn liếc nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn không phun thuốc.
Bởi vì với tình huống thân thể trước mắt của cậu, căn bản cũng không thể nào dẫn Tạ Thần Vũ ra ngoài đi dạo, hôm nay chỉ có thể ở nhà mà thôi.
Mà trong nhà thì lại không có người nào khác, hai người cũng đã làm loại chuyện thân mật nhất rồi, mang hay không mang cũng không sao cả.
Hai người đi đến ban công lầu 4.
Tầm nhìn nơi này rất tốt, có thể thấy được dưới ánh mặt trời những cánh đồng lúa mạch đang cuồn cuộn sóng.
Tạ Thần Vũ thấy cậu tựa cả người vào trong ghế dựa, hiếm khi lộ ra dáng vẻ lười nhác, trong lòng có chút phát ngứa. Anh kìm nén một vài ý nghĩ không tốt, chủ động tìm một đề tài: “Trường học của em ở hướng nào?”
Tống Ngạn chỉ tay về hướng đông.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Từ tiểu học cho đến cao trung đều học ở đó luôn sao?”
Tống Ngạn nói: “Tiểu học thì không, nhưng sơ trung với cao trung là cùng một trường.”
Tạ Thần Vũ gật đầu: “Cũng giống anh.”
Tống Ngạn nghe anh nhắc đến vấn đề này chợt nhớ tới một chuyện: “Vì sao anh lại lớn lên ở nhà họ Địch?”
Tạ Thần Vũ nói: “Bởi vì khi còn nhỏ đã từng xảy ra một chuyện.”
Tống Ngạn lập tức ngẩn ra: “Hửm?”
Tạ Thần Vũ liền kể cẩn thận tỉ mỉ tình huống nhà họ Tạ cho cậu nghe.
Tạ gia chủ quen biết người vợ đầu tiên khi vào đại học, xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng nhà họ Tạ không cần liên hôn, nên trong nhà cũng không phản đối việc hai người họ ở bên nhau. Sau khi kết hôn, bọn họ sinh được hai người con, vốn dĩ hòa thuận vui vẻ, nhưng đáng tiếc không biết là do áp lực sinh sống trong gia đình giàu có quá lớn hay là mãi vẫn không hòa nhập được vào trong giới này, mà dần dần người vợ đã mắc phải chứng bệnh lo âu và trầm cảm.
Tạ gia chủ cũng đã từng khuyên bà là đừng để ý đến những người đó, nhà họ Tạ không cần phải nhìn sắc mặt của những người khác, nhưng tất cả đều vô dụng. Bà hiểu rất rõ tất cả các đạo lý, nhưng bà lại là loại người vô cùng để tâm đến ánh mắt của những người khác.
Khi đó trong nhà đã mời bác sĩ trực 24/24, thuốc thử và thuốc đều không bao giờ thiếu, cứ như vậy lo lắng trông chừng được hơn nửa năm, cuối cùng bà vẫn tìm cơ hội để tự sát.
Ba năm sau, Tạ gia chủ gặp được mẹ của Tạ Thần Vũ.
Hai người có độ xứng đôi cao, phi thường ăn ý, nhanh chóng rơi vào bể tình.
Nhà họ Địch biết được cô con gái ngàn cưng vạn chiều của họ ấy thế mà lại phải gả cho một người đàn ông đã có hai đứa con riêng nhỏ, ai nấy cũng đều phản đối, hai người phải tốn một đoạn thời gian mới thành công ở bên nhau.
Nhưng cuối cùng cuộc hôn nhân không dễ dàng này chỉ duy trì được 6 năm, mẹ của Tạ Thần Vũ bị bệnh qua đời.
Có lẽ lần này không kết thúc giống cuộc hôn nhân đầu tiên, tinh thần cũng không phải chịu sự công kích cũng như tra tấn và hai người đang ở thời kỳ yêu nhau ngọt ngào mà lại sinh tử chia lìa, nên Tạ gia chủ tương đối khắc cốt minh tâm, suy sụp vài tháng trời vẫn chưa thể thoát ra được, có đôi khi ông còn ôm Tạ Thần Vũ mà khóc.
Bỗng dưng trong đầu Tống Ngạn chợt hiện lên gương mặt trông vẫn trẻ và đẹp trai kia của Tạ gia chủ, thử áp vào cảnh tượng mà Tạ Thần Vũ vừa nói, trầm mặc một chút: “Sau đó thì sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Sau đó anh xảy ra chuyện.”
Anh hỏi, “Em còn nhớ cách cửa nhà tầm 100m có một quảng trường nhỏ hay không?”
Tống Ngạn: “Ừm, nhớ.”
Tạ Thần Vũ nói: “Trước đây nơi đó là một hồ nước, anh thường xuyên ra đó cho cá ăn. Có một ngày nơi anh vẫn thường hay đứng, hai tấm ván gỗ bị lỏng bung ra.”
Tống Ngạn thầm giật mình.
Tạ Thần Vũ nói: “May mắn trùng hợp có người đi ngang qua, cứu vớt anh lên.”
Tạ gia chủ đang ở trong thời kỳ yếu ớt mẫn cảm, nghe thấy tin tức này liền bị kích thích, nổi điên lên gọi người tới, muốn lấp bằng cả hồ nước kia.
Vốn dĩ nhà họ Địch đã không thích ông, biết được ông trông đứa nhỏ không tốt, nhất thời càng cảm thấy không ưa, Địch Tuần liền đích thân đến cửa đón cháu trai đi.
Thật ra Tạ gia chủ cũng không muốn để con trai đi, nhưng dù sao thì ông vẫn có chút nghi thần nghi quỷ với loại chuyện này, lo lắng sẽ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nên liền buông tay để con trai đi.
Tống Ngạn hỏi: “Không điều tra ra được là ai đã làm sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không, đến nay vẫn là một bí ẩn.”
Nổi điên thì nổi điên nhưng khi đám người chạy đến Tạ gia chủ liền hoàn hồn, tạm thời không cho bất kỳ ai động vào, bảo vệ hiện trường điều tra, sau đó mới biết được tấm ván gỗ có dấu vết bị oxy hóa tự nhiên.
Khi đến đón cháu trai, Địch Tuần cũng dẫn theo các chuyên gia và bọn họ cũng đưa ra một kết luận y hệt như vậy. Thế nhưng trước đó một ngày, Tạ Thần Vũ cũng dẫm lên tấm ván kia, nó vẫn còn phi thường chắc chắn.
“Đương nhiên cũng có thể là anh còn quá nhỏ, ký ức có chút sai lệch,” Tạ Thần Vũ nhìn về phía cậu, “Em cảm thấy thế nào?”
Tống Ngạn nghĩ: “Ai có khả năng sẽ giết anh?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không biết được.”
Rốt cuộc chuyện này cũng không giải quyết được gì, cơn giận của Tạ gia chủ vẫn còn sót lại ở đó, cuối cùng hồ nước vẫn bị lấp đi.
Mấy năm nay, có vài lần ông muốn đón Tạ Thần Vũ trở về nhưng đều bị Địch Tuần từ chối. Về phần Tạ Thần Vũ thì vẫn muốn tiếp tục nhận sự giáo dục hiểm độc và dày đặc ở chỗ cậu nhỏ, không muốn về nhà quá sớm, chuyện này cứ thế mà kéo dài mãi cho tới khi liên hôn.
Tống Ngạn nghĩ thầm: Tính ra thì Tạ Thần Vũ có tính cách của một thanh niên văn nghệ cũng là điều hợp lý, rốt cuộc thì cũng đâu biết được chuyện năm đó có phải là do người làm hay không đâu, cần phải tạo vỏ bọc cho mình.
Nhưng dù vậy cũng không cần thiết phải liên hôn, liên hôn chỉ tổ khiến mình rước thêm nhân tố và phiền phức không thể ngờ được mà thôi.
Cậu hỏi: “Vậy vì sao anh lại đáp ứng kết hôn với em?”
Tạ Thần Vũ mặt không đổi sắc: “Anh nói rồi, đánh cược thua với ông nội nên buộc phải nghe theo lời ông.”
Tống Ngạn hoài nghi mà nhìn chằm chằm anh.
Tạ Thần Vũ nhìn thời gian, cả người bày ra dáng vẻ dịu dàng ấm áp, đứng dậy nói: “Sắp đến giờ trưa rồi, em muốn ăn gì? Anh thấy đồ ăn ở trong tủ lạnh sắp hết rồi, lần này đừng bảo AI đặt mua nữa, anh sẽ tự đi chợ mua rau cho em, chọn đồ tươi ngon một chút.”
Tống Ngạn nhìn dáng vẻ sĩ diện quen thuộc của anh, nhanh chóng nhẩm lại một vài chuyện trong đầu, đột nhiên phát hiện được một chi tiết: Tạ Thần Vũ giết chết con trai của Sâm Đức rồi mới quay về nhà họ Tạ.
Cậu hỏi: “Anh đáp ứng liên hôn là vì có liên quan đến sự kiện Silent đúng không?”
Tạ Thần Vũ bật cười: “Đương nhiên là không rồi, nhà họ Tạ đâu có liên quan gì đến chuyện này?”
Tống Ngạn nhìn chằm chằm vào anh, hốc mắt dần dần đỏ bừng lên.
Tạ Thần Vũ: “……”
Tống Ngạn nghẹn ngào: “Ngay cả loại chuyện lớn như sự kiện Silent anh còn nói hết cho em nghe, nhưng chuyện này thì anh lại không muốn nói thật? Em đã bị anh làm thế này thế nọ rồi, vậy mà bây giờ anh vẫn muốn đề phòng em. Em biết rồi, có phải anh muốn dùng sự kiện Silent để lấy được sự tín nhiệm của em, khiến em buông lòng cảnh giác, để sau này không còn nghi ngờ gì anh nữa, có phải hay không?”
Tạ Thần Vũ nghe không nổi nữa: “Ngạn Ngạn……”
Tống Ngạn lập tức cắt lời, tiếp tục nghẹn ngào: “Không phải chỉ là mất mặt thôi sao? Lịch sử đen tối của anh bày ra ở trước mặt em còn ít à?”
Tạ Thần Vũ: “……”
Tuy biết nhóc xấu xa này đang cố ý, nhưng sau khi trầm mặc vài giây, anh vẫn quyết định ngồi xuống nói: “Được rồi, anh sẽ nói.”
==============
Ko có miếng thịt nào để gặm luôn:))))) thanh thủy văn muôn nămmmm
Thật ra em Ngạn cũng chiều anh Vũ lắm nhé, biết anh Vũ không thích mình mang vòng ức chế, cũng chiều theo không mang:3
Pha cuối nghe mùi bảy phần cưng chiều, ba phần bất lực ghê =)))
Tuy thuốc thử được điều chế từ viện nghiên cứu có kèm theo pheromone của Alpha, nhưng công dụng chủ yếu của nó vẫn thiên về trấn an nhiều hơn và hàm lượng cũng không cao. Hơn nữa bởi vì đã được pha lẫn vào thuốc, nên độ tồn tại rất thấp, lâu lâu mới cảm nhận được một ít mùi hương như có như không, còn lại phần lớn thời gian đều rất an tĩnh.
Không giống như hiện tại.
Pheromone Alpha vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, trong trấn an mang theo sự chiếm hữu không hề có chút che giấu, dường như đang muốn công bố cho tất cả mọi người đều biết về sự hiện diện của mình.
Điểm chết người chính là Tống Ngạn đã tiêm thuốc thử này được hai năm, cậu đã quá quen thuộc với pheromone có độ xứng đôi cực kỳ cao này. Lúc này, thân thể cậu không chỉ không cự tuyệt, mà ngược lại mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang mừng rỡ như điên.
Nháy mắt toàn bộ sức lực của cậu đều bị rút sạch, cả người trượt dài xuống dưới.
Tạ Thần Vũ đã đặt sẵn tay ở trên eo cậu, gắt gao ôm cậu vào lòng.
Dưới tình huống đánh dấu tạm thời, đa phần pheromone Alpha xao động sẽ được bình ổn. Tạ Thần Vũ liếm răng nanh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Ngạn.
Từ lúc bắt đầu liên hôn, trong đầu anh vẫn luôn khắc ghi những lời dặn dò đến từ nhiều hướng khác nhau về tình huống thân thể của Tống Ngạn: Trước khi tiêm liều thuốc thử đầu tiên, không được vượt quá giới hạn; chờ tiêm xong liều thuốc thử thứ ba mới được đánh dấu tạm thời.
Gần đây lại bổ sung thêm một cái mới: Kỳ động dục không được tiêm thuốc ức chế, cần phải chú ý tránh thai.
Bọn họ đã kết hôn được hơn hai năm, những vấn đề trên đã không còn tồn tại nữa.
Tống Ngạn thì vẫn chưa đến kỳ động dục, cũng không cần phải tránh thai.
Căn biệt thự to lớn trước mắt cũng chỉ có hai người bọn họ, thiên thời địa lợi nhân hoà.
Tạ Thần Vũ tháo chiếc vòng ức chế trên tay ra, bế ngang người lên, rời khỏi nhà huấn luyện.
Tống Ngạn vô lực mà dựa vào người anh, thân thể được tẩm trong pheromone nồng đậm, một đường đỏ bừng kéo dài từ cổ cho đến mang tai.
Mãi cho đến khi bị đặt ở trên chiếc giường bên trong căn phòng ngủ, cậu mới hơi chút hoàn hồn, run giọng gọi: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ cúi người hôn cậu, nửa ngày sau mới tách ra một chút, chỉ nói một câu: “Cho em thời gian một phút để đẩy anh ra.”
Tống Ngạn thở dốc đối diện với Tạ Thần Vũ.
Trên người Tạ Thần Vũ không hề có nửa điểm ổn trọng và dáng vẻ dịu dàng thường ngày, ánh mắt vừa thâm thúy vừa nguy hiểm, lộ ra tính chiếm hữu rõ ràng.
Cậu hít sâu một hơi, giơ tay nắm lấy quần áo của đối phương, nhẹ nhàng kéo về phía mình một chút.
Ánh mắt Tạ Thần Vũ liền trở nên nặng nề, thầm nghĩ: Quả nhiên nhóc xấu xa này thật muốn lấy mạng người. Anh đặt tay lên gáy cậu, cúi người hôn xuống, đè người ở trên giường.
Độ xứng đôi 99% lên giường thì sẽ như thế nào?
Đáp: Là ba ngày ba đêm không muốn xuống giường.
Trước kia, Tạ Thần Vũ đã cảm thấy chống lại pheromone của Tống Ngạn là một chuyện hết sức gian nan. Nhưng hiện tại khi đã yên tâm thoải mái từ bỏ giãy giụa, anh mới phát hiện buông Tống Ngạn ra là một vấn đề thậm chí còn mang tính khảo nghiệm ý chí hơn.
Cuối cùng Tạ Thần Vũ phải dùng đến ý nghĩ “Ngạn Ngạn vẫn chưa khỏi bệnh hẳn” để kéo lại lý trí, lúc này mới miễn cưỡng ngừng tay.
Thời điểm hai người đến tinh cầu Gia Dư là vào buổi chiều, không biết từ khi nào mà lúc này đã vào ban đêm rồi.
Tống Ngạn không thể nói được nửa từ nào, trực tiếp hôn mê.
Tạ Thần Vũ sờ nhẹ lên đôi môi đỏ au vì bị hôn của cậu, lại gần hôn thêm một cái nữa, gọi AI vào đổi khăn trải giường, bế cậu đi vào phòng tắm.
Từ nhỏ Tống Ngạn đã sinh bệnh, nên trong nhà luôn luôn có AI chữa bệnh.
Sau khi đặt người nằm lại xuống giường, Tạ Thần Vũ liền khởi động AI, bảo nó kiểm tra cho Tống Ngạn, xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm, thỏa mãn mà ôm người ngủ.
Một giấc ngủ đến hai giờ sáng, Tạ Thần Vũ bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.
Tống Ngạn vẫn đang ngủ. Tạ Thần Vũ sờ thử lên trán cậu, cảm giác độ ấm bình thường, liền nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo, vào nhà vệ sinh trong phòng cho khách súc miệng, sau đó xuống lầu đi đến nhà ăn.
Anh vẫn nhớ rõ trên đường đi tới đây, Tống Ngạn có thông qua phần mềm để gọi AI, bảo nó vào chợ rau gần đó để mua nguyên liệu thức ăn, hẳn là đã đặt vào trong tủ lạnh. Anh mở tủ lạnh ra xem, phát hiện quả nhiên không sai, liền phân phó AI nấu cơm.
Máy truyền tin đã nhận được không ít tin nhắn.
Trong lúc chờ đợi, anh vừa mở tin nhắn ra xem vừa xử lý, lúc này chợt vang lên một tiếng, một tin nhắn mới đến.
Tâm phúc: Sếp, hình như Sâm Đức vẫn còn sống!
Tạ Thần Vũ ổn định cảm xúc: Có động tĩnh gì không?
Tâm phúc: Hắn không lộ diện, nhưng bên phía quân đội tư nhân của hắn có dấu hiệu âm thầm điều động. Mẹ nó, con chó già này thật đúng là mạng lớn, sếp nói xem, sao hắn vẫn còn có thể sống trên đời này vậy!?
Tạ Thần Vũ: Hiện tại bên kia ai làm chủ?
Tâm phúc: Tạm thời là tên phó tướng của hắn, vẫn luôn im lặng không nhắc gì đến chuyện của hắn.
Tạ Thần Vũ: Mấy gia tộc kia thì sao? Có động tĩnh gì không?
Tâm phúc: Toàn là lũ cáo già, dáng vẻ như đang lo lắng cho con chó già kia, cũng không biết là ai trong số bọn họ ra tay.
Tạ Thần Vũ tự hỏi vài giây: Mấy ngày này phái người theo dõi hắn. Vụ việc ở hội trường đấu giá tinh vực Gauze lần trước hắn nhịn được, nhưng lần này tôi đoán hắn tuyệt đối sẽ không nhịn được đâu. Nếu vẫn không thể bắt được tên chủ mưu đứng ở phía sau, có lẽ hắn sẽ giết người một cách tùy ý.
Tâm phúc: Vậy có phải chúng ta sẽ có cơ hội hay không?
Tạ Thần Vũ: Cũng có thể.
Tâm phúc: Tốt nhất là lần này hắn chọc cho nhiều người tức giận, bị nhiều người bao vây tấn công, bớt đi chút phiền phức.
Tạ Thần Vũ thấy AI bưng cơm lại đây, liền trả lại một tiếng “Ừ”.
Tâm phúc báo cáo xong, hồi lâu sau mới chợt nhận ra nói tiếp: Đúng rồi, hiện tại sếp đang ở đâu vậy? Trước đó tụi em nhắn tin mà chẳng thấy sếp trả lời, đoán chừng có lẽ sếp đã ngủ rồi, bên sếp đang là sáng sớm ạ? Hai người không ở Du Kình sao?
*Báo cáo xong, hồi lâu sau mới chợt nhận ra nói tiếp: câu gốc là hai thành ngữ “Cáo nhất đoạn lạc” (告一段落), “Hậu tri hậu giác” (后知后觉)
Tạ Thần Vũ nhếch miệng: Ừ, đến nơi Ngạn Ngạn lớn lên nhìn xem.
Tâm phúc liền hiểu, bèn chúc anh kỳ trăng mật vui vẻ, không tiếp tục quấy rầy hai người họ nữa.
Kết quả ba chữ “Kỳ trăng mật” này có lẽ đã vỗ đúng vào mông ngựa rồi, giây tiếp theo, hắn liền thấy được trong group có một chuỗi bao lì xì dâng lên.
Ngay lập tức, các thành viên trong group giống hệt như ong vỡ tổ, ồ ạt cướp lấy bao lì xì, sau đó điên cuồng thổi rắm cầu vồng, dò hỏi xem sếp đang gặp được chuyện tốt gì.
Tạ Thần Vũ không trả lời, tâm tình sung sướng mà cơm nước xong, vội vàng lên lầu trở về phòng, đột nhiên thấy phòng ngủ sáng đèn.
Tống Ngạn đang muốn nhắn tin hỏi xem Tạ Thần Vũ đi đâu, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn qua, một khuôn mặt không cảm xúc, khóe mắt vẫn chưa hết đỏ.
Tạ Thần Vũ ngưng thở nhìn cậu, trong đầu chợt hiện lên những đoạn hình ảnh ngắn ngủi, hình ảnh anh nghịch người ta đến mức người ta phát khóc, tâm lập tức liền rối loạn.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để nghĩ đến những chuyện này.
Hung hăng lăn lộn người ta một trận, trước khi người ta thức dậy còn không có ở bên người, đúng là không nên.
Tạ Thần Vũ chạy nhanh qua đỡ người ôm vào lồng ngực, dịu dàng hỏi: “Có khó chịu không? Đói bụng không? Em muốn ăn chút gì đó không?”
Tống Ngạn nhìn chằm chằm anh không nói lời nào.
Tạ Thần Vũ liếc mắt nhìn những dấu hôn rải rác lung tung ở trên người cậu, bèn ho khan một tiếng: “Anh không khống chế được, lần sau sẽ chú ý.”
Tống Ngạn khàn giọng nói: “Anh không có lần sau đâu.”
Tạ Thần Vũ tự nhiên sẽ nghe theo cậu, tốt tính mà ừ ừ hai tiếng, lại tiếp tục hỏi: “Em muốn uống nước không?”
Tống Ngạn nói: “…… Uống.”
Tạ Thần Vũ tiếp tục hỏi: “Đói bụng không?”
Tống Ngạn cảm nhận một chút, gật đầu nói thật: “Em không có sức.”
Tạ Thần Vũ cảm thấy ngữ điệu này có chút tủi hờn, bèn kìm nén suy nghĩ cầm thú trong đầu, ôm người vào phòng tắm súc miệng, rót một ly nước cho cậu, sau đó liền ra ngoài mang đồ ăn vào.
Chờ Tống Ngạn ăn uống no đủ đã là 3 giờ rưỡi.
Toàn thân cậu khó chịu nên lại nằm xuống giường, không muốn nói chuyện.
Tạ Thần Vũ lại gần ôm cậu, tưởng đâu sẽ bị ghét bỏ, nhưng sau đó lại thấy cậu chủ động rúc vào lòng mình, không biết đã là lần thứ mấy bị cậu làm cho dao động tâm tư rồi, bèn hỏi: “Muốn ngủ nữa không?”
Tống Ngạn nói: “Không ngủ.”
Tạ Thần Vũ liền nhẹ nhàng xoa eo cho cậu, một lát sau phát hiện hô hấp của cậu đều đều, cúi đầu mới thấy hóa ra là đã ngủ rồi, không nhịn được bật cười, tắt đèn.
Lần này hai người ngủ đến khi hừng đông.
Tống Ngạn đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất có thể tự mình đi được rồi.
Cậu đi đến nhà huấn luyện lấy vòng ức chế, tiêu độc xong muốn mang vào, nhưng lại bị Tạ Thần Vũ ngăn cản.
Tạ Thần Vũ nhìn dấu răng ở phía sau cổ cậu: “Qua hai ngày nữa em hãy mang vào.”
Tống Ngạn nói: “Không cần, lát nữa em sẽ bảo AI phun một ít thuốc trị thương.”
Tạ Thần Vũ ngừng lại một chút: “Cũng được.”
Tống Ngạn nhạy bén nghe ra được giọng nói của anh có chút kỳ lạ, nhớ tới những tật xấu của Alpha khi vừa mới hoàn thành đánh dấu, bèn nhìn về phía anh nói: “Thật ra anh không muốn em che đi dấu răng của anh, đúng không?”
Tạ Thần Vũ bày ra vẻ mặt không chê vào đâu được: “Nào có.”
Tống Ngạn “Ồ” một tiếng: “Vậy có nghĩa là có.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Có một người yêu tâm linh tương thông còn thích đánh bóng trực tiếp, chỉ có thể cam chịu mà thôi.
Anh bất đắc dĩ kéo tay Tống Ngạn trở lại căn biệt thự, chủ động đi tìm AI.
Tống Ngạn liếc nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn không phun thuốc.
Bởi vì với tình huống thân thể trước mắt của cậu, căn bản cũng không thể nào dẫn Tạ Thần Vũ ra ngoài đi dạo, hôm nay chỉ có thể ở nhà mà thôi.
Mà trong nhà thì lại không có người nào khác, hai người cũng đã làm loại chuyện thân mật nhất rồi, mang hay không mang cũng không sao cả.
Hai người đi đến ban công lầu 4.
Tầm nhìn nơi này rất tốt, có thể thấy được dưới ánh mặt trời những cánh đồng lúa mạch đang cuồn cuộn sóng.
Tạ Thần Vũ thấy cậu tựa cả người vào trong ghế dựa, hiếm khi lộ ra dáng vẻ lười nhác, trong lòng có chút phát ngứa. Anh kìm nén một vài ý nghĩ không tốt, chủ động tìm một đề tài: “Trường học của em ở hướng nào?”
Tống Ngạn chỉ tay về hướng đông.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Từ tiểu học cho đến cao trung đều học ở đó luôn sao?”
Tống Ngạn nói: “Tiểu học thì không, nhưng sơ trung với cao trung là cùng một trường.”
Tạ Thần Vũ gật đầu: “Cũng giống anh.”
Tống Ngạn nghe anh nhắc đến vấn đề này chợt nhớ tới một chuyện: “Vì sao anh lại lớn lên ở nhà họ Địch?”
Tạ Thần Vũ nói: “Bởi vì khi còn nhỏ đã từng xảy ra một chuyện.”
Tống Ngạn lập tức ngẩn ra: “Hửm?”
Tạ Thần Vũ liền kể cẩn thận tỉ mỉ tình huống nhà họ Tạ cho cậu nghe.
Tạ gia chủ quen biết người vợ đầu tiên khi vào đại học, xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng nhà họ Tạ không cần liên hôn, nên trong nhà cũng không phản đối việc hai người họ ở bên nhau. Sau khi kết hôn, bọn họ sinh được hai người con, vốn dĩ hòa thuận vui vẻ, nhưng đáng tiếc không biết là do áp lực sinh sống trong gia đình giàu có quá lớn hay là mãi vẫn không hòa nhập được vào trong giới này, mà dần dần người vợ đã mắc phải chứng bệnh lo âu và trầm cảm.
Tạ gia chủ cũng đã từng khuyên bà là đừng để ý đến những người đó, nhà họ Tạ không cần phải nhìn sắc mặt của những người khác, nhưng tất cả đều vô dụng. Bà hiểu rất rõ tất cả các đạo lý, nhưng bà lại là loại người vô cùng để tâm đến ánh mắt của những người khác.
Khi đó trong nhà đã mời bác sĩ trực 24/24, thuốc thử và thuốc đều không bao giờ thiếu, cứ như vậy lo lắng trông chừng được hơn nửa năm, cuối cùng bà vẫn tìm cơ hội để tự sát.
Ba năm sau, Tạ gia chủ gặp được mẹ của Tạ Thần Vũ.
Hai người có độ xứng đôi cao, phi thường ăn ý, nhanh chóng rơi vào bể tình.
Nhà họ Địch biết được cô con gái ngàn cưng vạn chiều của họ ấy thế mà lại phải gả cho một người đàn ông đã có hai đứa con riêng nhỏ, ai nấy cũng đều phản đối, hai người phải tốn một đoạn thời gian mới thành công ở bên nhau.
Nhưng cuối cùng cuộc hôn nhân không dễ dàng này chỉ duy trì được 6 năm, mẹ của Tạ Thần Vũ bị bệnh qua đời.
Có lẽ lần này không kết thúc giống cuộc hôn nhân đầu tiên, tinh thần cũng không phải chịu sự công kích cũng như tra tấn và hai người đang ở thời kỳ yêu nhau ngọt ngào mà lại sinh tử chia lìa, nên Tạ gia chủ tương đối khắc cốt minh tâm, suy sụp vài tháng trời vẫn chưa thể thoát ra được, có đôi khi ông còn ôm Tạ Thần Vũ mà khóc.
Bỗng dưng trong đầu Tống Ngạn chợt hiện lên gương mặt trông vẫn trẻ và đẹp trai kia của Tạ gia chủ, thử áp vào cảnh tượng mà Tạ Thần Vũ vừa nói, trầm mặc một chút: “Sau đó thì sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Sau đó anh xảy ra chuyện.”
Anh hỏi, “Em còn nhớ cách cửa nhà tầm 100m có một quảng trường nhỏ hay không?”
Tống Ngạn: “Ừm, nhớ.”
Tạ Thần Vũ nói: “Trước đây nơi đó là một hồ nước, anh thường xuyên ra đó cho cá ăn. Có một ngày nơi anh vẫn thường hay đứng, hai tấm ván gỗ bị lỏng bung ra.”
Tống Ngạn thầm giật mình.
Tạ Thần Vũ nói: “May mắn trùng hợp có người đi ngang qua, cứu vớt anh lên.”
Tạ gia chủ đang ở trong thời kỳ yếu ớt mẫn cảm, nghe thấy tin tức này liền bị kích thích, nổi điên lên gọi người tới, muốn lấp bằng cả hồ nước kia.
Vốn dĩ nhà họ Địch đã không thích ông, biết được ông trông đứa nhỏ không tốt, nhất thời càng cảm thấy không ưa, Địch Tuần liền đích thân đến cửa đón cháu trai đi.
Thật ra Tạ gia chủ cũng không muốn để con trai đi, nhưng dù sao thì ông vẫn có chút nghi thần nghi quỷ với loại chuyện này, lo lắng sẽ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nên liền buông tay để con trai đi.
Tống Ngạn hỏi: “Không điều tra ra được là ai đã làm sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không, đến nay vẫn là một bí ẩn.”
Nổi điên thì nổi điên nhưng khi đám người chạy đến Tạ gia chủ liền hoàn hồn, tạm thời không cho bất kỳ ai động vào, bảo vệ hiện trường điều tra, sau đó mới biết được tấm ván gỗ có dấu vết bị oxy hóa tự nhiên.
Khi đến đón cháu trai, Địch Tuần cũng dẫn theo các chuyên gia và bọn họ cũng đưa ra một kết luận y hệt như vậy. Thế nhưng trước đó một ngày, Tạ Thần Vũ cũng dẫm lên tấm ván kia, nó vẫn còn phi thường chắc chắn.
“Đương nhiên cũng có thể là anh còn quá nhỏ, ký ức có chút sai lệch,” Tạ Thần Vũ nhìn về phía cậu, “Em cảm thấy thế nào?”
Tống Ngạn nghĩ: “Ai có khả năng sẽ giết anh?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không biết được.”
Rốt cuộc chuyện này cũng không giải quyết được gì, cơn giận của Tạ gia chủ vẫn còn sót lại ở đó, cuối cùng hồ nước vẫn bị lấp đi.
Mấy năm nay, có vài lần ông muốn đón Tạ Thần Vũ trở về nhưng đều bị Địch Tuần từ chối. Về phần Tạ Thần Vũ thì vẫn muốn tiếp tục nhận sự giáo dục hiểm độc và dày đặc ở chỗ cậu nhỏ, không muốn về nhà quá sớm, chuyện này cứ thế mà kéo dài mãi cho tới khi liên hôn.
Tống Ngạn nghĩ thầm: Tính ra thì Tạ Thần Vũ có tính cách của một thanh niên văn nghệ cũng là điều hợp lý, rốt cuộc thì cũng đâu biết được chuyện năm đó có phải là do người làm hay không đâu, cần phải tạo vỏ bọc cho mình.
Nhưng dù vậy cũng không cần thiết phải liên hôn, liên hôn chỉ tổ khiến mình rước thêm nhân tố và phiền phức không thể ngờ được mà thôi.
Cậu hỏi: “Vậy vì sao anh lại đáp ứng kết hôn với em?”
Tạ Thần Vũ mặt không đổi sắc: “Anh nói rồi, đánh cược thua với ông nội nên buộc phải nghe theo lời ông.”
Tống Ngạn hoài nghi mà nhìn chằm chằm anh.
Tạ Thần Vũ nhìn thời gian, cả người bày ra dáng vẻ dịu dàng ấm áp, đứng dậy nói: “Sắp đến giờ trưa rồi, em muốn ăn gì? Anh thấy đồ ăn ở trong tủ lạnh sắp hết rồi, lần này đừng bảo AI đặt mua nữa, anh sẽ tự đi chợ mua rau cho em, chọn đồ tươi ngon một chút.”
Tống Ngạn nhìn dáng vẻ sĩ diện quen thuộc của anh, nhanh chóng nhẩm lại một vài chuyện trong đầu, đột nhiên phát hiện được một chi tiết: Tạ Thần Vũ giết chết con trai của Sâm Đức rồi mới quay về nhà họ Tạ.
Cậu hỏi: “Anh đáp ứng liên hôn là vì có liên quan đến sự kiện Silent đúng không?”
Tạ Thần Vũ bật cười: “Đương nhiên là không rồi, nhà họ Tạ đâu có liên quan gì đến chuyện này?”
Tống Ngạn nhìn chằm chằm vào anh, hốc mắt dần dần đỏ bừng lên.
Tạ Thần Vũ: “……”
Tống Ngạn nghẹn ngào: “Ngay cả loại chuyện lớn như sự kiện Silent anh còn nói hết cho em nghe, nhưng chuyện này thì anh lại không muốn nói thật? Em đã bị anh làm thế này thế nọ rồi, vậy mà bây giờ anh vẫn muốn đề phòng em. Em biết rồi, có phải anh muốn dùng sự kiện Silent để lấy được sự tín nhiệm của em, khiến em buông lòng cảnh giác, để sau này không còn nghi ngờ gì anh nữa, có phải hay không?”
Tạ Thần Vũ nghe không nổi nữa: “Ngạn Ngạn……”
Tống Ngạn lập tức cắt lời, tiếp tục nghẹn ngào: “Không phải chỉ là mất mặt thôi sao? Lịch sử đen tối của anh bày ra ở trước mặt em còn ít à?”
Tạ Thần Vũ: “……”
Tuy biết nhóc xấu xa này đang cố ý, nhưng sau khi trầm mặc vài giây, anh vẫn quyết định ngồi xuống nói: “Được rồi, anh sẽ nói.”
==============
Ko có miếng thịt nào để gặm luôn:))))) thanh thủy văn muôn nămmmm
Thật ra em Ngạn cũng chiều anh Vũ lắm nhé, biết anh Vũ không thích mình mang vòng ức chế, cũng chiều theo không mang:3
Pha cuối nghe mùi bảy phần cưng chiều, ba phần bất lực ghê =)))