Chương 44: Tình địch trong truyền thuyết
Tống Ngạn lập tức khôi phục bình thường, còn chủ động rót một ly nước cho Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ trơ mắt nhìn nhóc xấu xa này thay đổi sắc mặt, cầm ly nước lên uống hai ngụm, ngón cái chậm rãi vuốt ve thân ly, lâm vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ câu nào.
Dáng vẻ này quá đứng đắn, không hề giống với dáng vẻ bối rối muốn giữ sĩ diện thông thường. Tống Ngạn nhìn đến mức ngẩn ra, đang muốn tự hỏi xem ép hỏi như vậy có ổn hay không, chợt nghe anh hạ thấp giọng nói: “Nói em biết cũng được, nhưng em phải đáp ứng anh một chuyện.”
Tống Ngạn gật đầu: “Anh nói đi.”
Tạ Thần Vũ rũ mắt, lại tiếp tục trầm mặc.
Tống Ngạn yên lặng đánh giá, vừa hoài nghi không biết tên này có đang diễn hay không vừa cảm thấy có chút không nỡ, dường như có chút mềm lòng mà muốn nói một câu “Hay thôi bỏ đi”.
Nhưng Tạ Thần Vũ không chờ cậu mở miệng, giương mắt nhìn cậu, nói: “Gọi anh hai tiếng “Chồng ơi” đi.”
Nhất thời Tống Ngạn không kịp phản ứng: “…… Cái gì?”
Tạ Thần Vũ nói: “Bảo em đáp ứng gọi anh hai tiếng “Chồng ơi”, an ủi anh một chút.”
Tống Ngạn: “……”
Hiểu rồi, vừa rồi là kịch bản của tên này.
Tống Ngạn mặt không cảm xúc nói: “Chồng ơi.”
Tạ Thần Vũ nói: “Thêm chút tình cảm vào.”
Tống Ngạn co được dãn được, thay bằng giọng điệu không muốn rời xa: “Chồng ơi~”
Tạ Thần Vũ hướng dẫn: “Thêm chút mềm mại pha lẫn ngọt ngào nữa.”
Tống Ngạn trầm mặc nhìn anh.
Tạ Thần Vũ nén cười, không ghẹo cậu nữa, chuyển sang giọng điệu đứng đắn: “Tinh cầu Silent có độ phòng ngự rất mạnh, các phi thuyền xa lạ không thể nào đến gần. Thời điểm đó, bọn anh phải ngồi trên một chiếc phi thuyền vận chuyển cố định mới có thể tiến vào bên trong.”
So với công phá hệ thống phòng ngự của một tinh cầu, lẩn vào phi thuyền vận chuyển sẽ có độ khó thấp hơn nhiều.
Hơn nữa tinh cầu Silent chỉ khó khi muốn tiến vào. Có lẽ là vì tinh cầu sở hữu hệ thống cao cấp nhất, hoặc cũng có lẽ vì đây là đại bản doanh của người ta, nên người bên trong đều không hề nghĩ tới sẽ có một người nào đó dám ra tay làm chuyện động trời. Vì vậy nên tính cảnh giác không cao, quản lý cũng rất lỏng lẻo.
Tin tình báo mà bọn họ thu thập được rất toàn diện, bọn họ đã tính toán lộ trình và điểm hạ cánh của các loại phi thuyền tới và lui trong khu vực này, đồng thời cũng chọn ra một lộ trình dễ dàng nhất để tiếp cận mục tiêu. Mà chiếc phi thuyền vận chuyển hàng hóa cần phải có cơ giáp để khuân vác kia, rất thích hợp để bọn họ trà trộn vào bên trong.
Tống Ngạn hiểu rồi.
Thời điểm tiến vào như thế này, nên thời điểm rút lui đương nhiên cũng phải nương nhờ vào chiếc phi thuyền của người khác, thậm chí lúc cần thiết còn có khả năng sẽ giải tán rút lui.
Từ lúc nghe Tạ Thần Vũ đề cập đến sự kiện Silent, cậu đã biết là cậu đoán đúng rồi, quả nhiên là hai chuyện này có liên quan với nhau, bèn hỏi tiếp: “Anh khó mà rút lui, ông nội phát hiện được nên đã giúp đỡ anh, nắm được bím tóc của anh?”
Nói rồi cậu lại sinh ra nghi vấn mới, “Nhưng sao ông nội lại biết anh sẽ ở trên tinh vực Gauze?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không phải ông nội, là ông nội Thư.”
Tống Ngạn chợt cảm thấy ngoài ý muốn.
Ông nội Thư là bạn đời của ông Tạ. Bởi vì là một Omega nam, nên gọi bà nội thì không được thích hợp cho lắm, vì vậy nên bình thường hai người đều gọi là ông nội Thư.
Ông nội Thư là một đại lão nghiên cứu khoa học lĩnh vực sinh vật, ngày thường rất bận, hầu như chẳng ở tinh cầu Đế Đô. Tống Ngạn chỉ gặp được ông vài lần, một lần là ở hiện trường hôn lễ, còn lại là đều gặp vào những kỳ nghỉ tết.
Tống Ngạn chợt nhớ lại vị viện trưởng viện nghiên cứu có tính tình hòa nhã kia, càng thêm khó hiểu: “Vậy sao ông ấy lại ở trên tinh vực Gauze?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đi tham gia một hội giao lưu.”
Tuy tinh vực Gauze hỗn loạn, nhưng hệ thống trị an của tinh cầu chính vẫn được xem là chấp nhận được, nên cũng có các trường học ở đó.
Năm đó là thời kỳ huy hoàng của tinh vực, sự phát triển của công nghệ sinh học đã đi đầu trong các tinh vực và nền tảng vẫn còn ở đó, nên đương nhiên có thể mời được các đại lão đến đây tham dự.
Anh nói: “Bọn anh tách ra rút lui, anh không xảy ra sự cố gì, chỉ là gặp phải ông nội Thư.”
Bọn họ giết người vào lúc rạng sáng.
Con trai của Sâm Đức và toàn bộ hai mươi mấy tên hộ vệ trong căn biệt thự đã giúp đỡ hắn làm xằng làm bậy đều bị diệt khẩu, không để lại bất cứ tên nào còn sống sót.
Đợi đến khi giết người và xử lý sạch sẽ dấu vết xong, rút về phi thuyền, phi thuyền rời khỏi tinh cầu Silent đi đến một tinh cầu khác, thì khi đó tinh cầu Silent sẽ vừa đến lúc hừng đông. Sâm Đức nhận được tin tức nhất định sẽ nổi điên, trước tiên sẽ đi chặn các phi thuyền vừa mới rời khỏi bến cảng để tiến hành điều tra, vì vậy nên bọn họ không thể lập tức rời đi ngay được, chỉ có thể giải tán tại chỗ.
Thời điểm trước đó hai năm, khi bọn họ quyết định ra tay, cả bọn đã chuẩn bị thân phận trước để ngụy trang rồi. Cả bọn lần lượt ngụy trang, nhanh chóng hòa nhập vào bên trong tinh cầu.
Tạ Thần Vũ vẫn luôn vô cùng ổn trọng. Thời điểm Sâm Đức bùng nổ phát điên, anh vẫn có tâm tình chạy tới dạo quanh một vòng tinh cầu chính, thậm chí còn thuận tiện ghé vào hội quán uống rượu, nghe mọi người khiếp sợ và bàn luận về chuyện này.
Cũng chính vào thời điểm đó anh gặp phải ông nội Thư, càng xui xẻo hơn đó là, đối phương lại nhận ra anh.
Tống Ngạn hỏi: “Anh không mang mặt nạ à?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đang ở thời điểm đặc thù, mang mặt nạ sẽ trở thành đối tượng bị điều tra đầu tiên, ngược lại không làm gì mới không dễ bị hoài nghi.”
Tống Ngạn nghĩ thấy cũng đúng, bèn hỏi: “Vậy anh ngụy trang như thế nào?”
Tạ Thần Vũ cầm ly nước lên uống một ngụm, tiếp tục trầm mặc.
Tống Ngạn lẳng lặng nhìn anh, biết đây mới là điểm mấu chốt.
Tạ Thần Vũ đặt ly nước xuống, nói với giọng điệu thản nhiên: “Anh mặc đồ nữ.”
Trong phút chốc, Tống Ngạn cho rằng mình đã nghe lầm: “Anh làm sao cơ?”
Hai mắt Tạ Thần Vũ nhìn thẳng, vẫn bình tĩnh đáp: “Mặc đồ nữ.”
Tuy thường ngày vị học sinh xuất sắc này có dáng vẻ vô cùng đứng đắn, nhưng đó là khi đối với người quen mà thôi.
Đối với người xa lạ hoặc người không quá để ý, vì để đạt được hiệu quả như mong muốn, anh có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ví dụ như năm đó khi gặp mặt Tống Ngạn, anh mặc một bộ quần áo làm cay mắt người nhìn, sau đó lại còn diễn ra không ít trò. Bởi vì đối với anh, sớm muộn gì Tống Ngạn cũng sẽ là một người xa lạ, sau này sẽ không gặp lại nhau nữa. Về phần những người ở nhà họ Tạ, vốn dĩ khi quyết định trở về nhà anh đã quyết định sẽ tạo nên một nhân cách khác cho mình, mặc một bộ quần áo lố lăng mà thôi, đương nhiên không ảnh hưởng gì cả.
Chuyện ở tinh vực Gauze cũng thế.
Đối mặt với một đám người xa lạ, anh ăn mặc một cách cực kỳ thản nhiên, nhưng kết quả lại gặp phải bi kịch.
Đại lão nghiên cứu khoa học nhà anh có mắt nhìn đáng sợ, đầu óc cũng cực kỳ biết vận dụng. Mặc dù mấy năm nay chỉ nhìn thấy anh vài lần, nhưng cho dù anh có hóa trang, ông vẫn là người nhận ra anh đầu tiên.
Nói đến đây, Tạ Thần Vũ cũng đành xem như chuyện đã rồi, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Lúc đó anh còn đang suy nghĩ xem có nên giả vờ như không quen biết để lừa qua cửa hay không, nhưng ông ấy lại chụp hình anh, muốn chia sẻ ảnh chụp vào trong nhóm chat gia tộc, để mọi người cùng nhìn xem cháu trai lớn không gặp nhiều năm, nay đã lớn trông như thế nào rồi.”
Tống Ngạn lập tức bật cười.
Cũng khá là thần kỳ, tính tình của Tống Ngạn luôn rất lạnh nhạt, nhưng lần nào cậu cũng luôn bị Tạ Thần Vũ chọc cười như vậy.
Tạ Thần Vũ nhìn một mảnh ý cười trong đáy mắt cậu, lại gần bế cả người cậu lên, để cậu ngồi vào trong lòng mình.
Tống Ngạn dựa vào người anh tiếp tục cười, cuối cùng cậu cũng biết được nguyên nhân vì sao cứ mỗi lần nhắc tới chuyện này anh lại có thái độ chống cự như vậy, đổi ngược lại là cậu thì cũng sẽ muốn “đóng cửa suy ngẫm” như vậy thôi.
Cậu hỏi: “Sau đó ông nội Thư đã uy hiếp anh liên hôn?”
Tạ Thần Vũ nói: “Chuyện đó thì không, nhưng có lẽ ông nội đã nói chuyện liên hôn với ông nội Thư, ông ấy biết gần đây anh phải về nhà, liền bảo anh về nhà phải nghe lời ông nội, chớ chọc ông nội tức giận. Thay vào đó ông ấy sẽ đem chuyện này ra làm điều kiện trao đổi, xóa hết ảnh chụp, đồng thời cũng quên hết chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, không cho người thứ ba biết. Ông ấy vẫn luôn là người rất đáng tin cậy, từ trước đến nay ông nội vẫn luôn cho rằng anh vì cược thua cho nên mới đồng ý đi gặp mặt em.”
Tấm ảnh chụp kia chỉ cần bị nhấn gửi một phát thôi, tuyệt đối sẽ khiến cho toàn bộ thành viên trong nhóm chat gia tộc bùng nổ, ngay sau đó sẽ nhanh chóng truyền sang nhóm chat gia tộc nhà họ Địch, bao gồm luôn cả cậu nhỏ.
Cuộc sống kế tiếp sau đó, anh sẽ thường xuyên nhìn thấy gói biểu tượng cảm xúc (emoticon pack) này của mình, ngẫm thôi đã thấy thảm.
Quan trọng nhất chính là anh mới vừa giết người xong, đám người trong gia tộc nhiều lời lắm miệng hỗn loạn, xuất phát từ tính an toàn, anh không hy vọng sẽ có người nào đó biết được thời điểm đó anh đang có mặt ở trên tinh vực Gauze.
Một cái là mất mặt dễ lòi đuôi, một cái là về nhà nghe lời, đương nhiên anh sẽ chọn cái sau rồi.
Sau đó anh trở về nghe thấy ông nội muốn cá cược với mình, nghĩ đến nhân cách mình muốn thiết lập, anh liền cố ý thua, muốn nhìn thử xem rốt cuộc ý đồ của hai ông nội là gì, cuối cùng phát hiện là muốn liên hôn.
“Nói thật hiện tại ngẫm lại, gặp ông nội Thư cũng không hẳn là một chuyện xấu,” Tạ Thần Vũ nhéo cằm cậu hôn một cái, “Bởi vì có thể kết hôn cùng với em.”
Tống Ngạn nói: “Cho dù không gặp phải ông ấy, về nhà anh cũng sẽ cố ý thua.”
Tạ Thần Vũ nói: “Nhưng thời điểm khi biết phải liên hôn, anh sẽ nghĩ cách để thoái thoát.”
Tống Ngạn nghĩ ngợi một chút, bèn “Ừm” một tiếng, hỏi trọng điểm: “Thật sự đã xóa hết ảnh chụp rồi sao?”
Tạ Thần Vũ trả lời: “Ông ấy chia sẻ cho anh, sau đó liền xóa.”
Tống Ngạn không ôm hy vọng hỏi: “Vậy anh có còn giữ không?”
Tạ Thần Vũ hỏi lại: “Em nghĩ xem?”
Vậy thì chắc là đã “thi cốt vô tồn” từ lâu rồi, Tống Ngạn có chút tiếc nuối, hai mắt nhìn thẳng vào anh, thâm tình gọi: “Chồng ơi.”
Tạ Thần Vũ không chút nghĩ ngợi nói: “Không được.”
Tống Ngạn nói: “Em chỉ nhìn thôi, không chụp hình đâu.”
Tạ Thần Vũ nói: “Được, vậy cùng làm đi.”
Tống Ngạn lập tức trầm mặc.
Vốn dĩ Tạ Thần Vũ chỉ thuận miệng đáp ứng, nhưng giờ phút này khi nhìn gương mặt lạnh lùng tinh xảo của Tống Ngạn, đột nhiên cảm thấy ý định này cũng không tồi.
Dù sao trước đây anh cũng đã từng mặc rồi, đoạn lịch sử đen tối này cũng đã được phơi bày, mặc thêm lần nữa cũng chẳng sao, liền dịu dàng mở miệng: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn lại gần hôn lên khóe môi anh, nhân lúc anh ngây người, bèn nhanh chóng nhảy ra khỏi lồng ngực anh, nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Không phải muốn đi mua đồ ăn sao? Đi thôi.”
Tạ Thần Vũ bị chọc đến mức ngứa ngáy tâm can, kéo người về hôn sâu một cái, thẳng đến khi cậu mềm nhũn ở trong lòng mình mới chịu buông tay. Sau đó, anh xuống lầu mở bản đồ ra, đi khu chợ gần đó mua thức ăn.
Dân cư trấn nhỏ giản dị, tuy ngẫu nhiên cũng có người lạ xuất hiện, nhưng người lạ giống như Tạ Thần Vũ lại cực kỳ hiếm thấy.
Khí chất dung mạo của cậu ấm này đều vô cùng xuất sắc, vừa nhìn là đã biết không giống người thường. Các chủ hàng quán đều nhịn không được mà hàn huyên thêm vài câu, biết được anh đang cùng người yêu trở về thăm nhà, liền hỏi là người nhà ai.
Tạ Thần Vũ tươi cười ôn hòa: “Nhà Tống Ngạn ạ.”
Mọi người chợt nhớ tới cậu thiếu niên lạnh lùng cũng có dáng vẻ xuất sắc không kém kia, nhất thời nhận ra: “Ngạn Ngạn sao, thằng bé đã trở về rồi à?”
Tạ Thần Vũ đáp lời: “Nhân dịp em ấy nghỉ hè, cháu về nhà cùng với em ấy.”
Mọi người hỏi: “Thế sao không cùng nhau ra ngoài?”
Tạ Thần Vũ săn sóc nói: “Chúng cháu vừa mới trở về, cháu không muốn em ấy quá mệt mỏi.”
Thật ra anh không biết lựa rau, nhưng thấy chung quanh càng lúc càng đông người, liền khiêm tốn mà nhờ sự giúp đỡ.
Mọi người vô cùng nhiệt tình, lập tức vén tay áo lên lựa rau giúp anh. Chủ cửa hàng cũng nhiệt tình không kém, cho thêm không ít rau dưa.
Vị học sinh xuất sắc nói chuyện dễ nghe, đi hết một vòng khu chợ nhận về vô số cảm tình, cuối cùng đưa hết cho AI vận chuyển về nhà.
Tống Ngạn đang đứng ở trong sân chỉ huy AI sửa chữa hàng rào hoa viên, thấy anh trở về, ánh mắt chuyển sang đủ loại rổ trái cây rau dưa cùng gà vịt thịt cá, hỏi: “…… Anh đi cướp chợ à?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Đành chịu thôi, quá nhiều người thích anh.”
Tống Ngạn đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, không lên tiếng phản bác.
Ngày hôm sau, tình huống thân thể của Tống Ngạn đã tốt lên nhiều, cậu dẫn Tạ Thần Vũ đi đến trường học của cậu.
Mấy năm nay cậu thường xuyên xin nghỉ, đôi khi còn xin nghỉ khi đang ở trong giờ học, nên bảo vệ trường học đã quen biết cậu từ lâu, nghe nói cậu muốn đi vào trong, liền đăng ký cho hai người vào.
Hiện tại đang trong kỳ nghỉ, nên khuôn viên trường học vô cùng an tĩnh. Hai người đi dạo một vòng quanh khu dạy học trước, tiếp sau đó thì đi đến sân thể dục. Thời điểm đi đến sân bóng rổ, từ xa xa đã nghe thấy được tiếng chơi bóng rổ truyền đến.
Tống Ngạn nhìn lướt qua, phát hiện lại là người quen.
Trong đó có hai người là con của giáo viên trong trường, nhà ở gần đây, nên dẫn người đến đây chơi bóng.
Tạ Thần Vũ chú ý tới sự biến hóa kỳ lạ trong ánh mắt cậu, bèn hỏi: “Em quen sao?”
Tống Ngạn hờ hững thu hồi ánh mắt: “Là bạn học trước đây.”
Tạ Thần Vũ suy đoán: “Có ân oán gì không?”
Tống Ngạn thề thốt phủ nhận: “Hoàn toàn không có.”
Nói vừa dứt lời, người bên kia cũng chợt phát hiện ra hai người họ, lập tức dừng lại.
Ngay sau đó, một Alpha trong đó bước nhanh qua: “Tống Ngạn?”
Tạ Thần Vũ nhìn hắn bước lại gần, vẻ mặt từ bất ngờ vui sướng chợt chuyển sang cứng ngắt khi nhìn thấy hai người họ tay nắm tay nhau, nhưng sau đó lại chuyển sang nhìn anh với ánh mắt đánh giá cùng một chút ẩn ý thù địch. Tạ Thần Vũ nhanh chóng hiểu rõ, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì với dáng vẻ này của Tống Ngạn nhất định sẽ không thiếu người theo đuổi, có điều anh vẫn không rõ, vì sao vừa rồi Tống Ngạn lại có cái nhìn để ý đến vậy. Anh mở miệng nói trước: “Giới thiệu một chút về người bạn này của em được không?”
Tống Ngạn chần chờ nửa giây, nói với người trước mặt: “Đây là người yêu của tôi.”
Sau đó cậu nhìn về phía Tạ Thần Vũ, “Đây là bạn học cao trung của em, học chung với nhau được ba năm.”
Tạ Thần Vũ nghe thấy hai tiếng “ba năm” này, trong lòng có hơi chua chua, nhưng trên mặt vẫn duy trì là người có hàm dưỡng tốt: “Xin chào.”
Alpha bình tĩnh “Chào” lại một tiếng, toàn bộ tâm tư đều dồn vào hai tiếng “người yêu” kia, nghĩ đến căn bệnh của Tống Ngạn, liền làm ra vẻ đùa giỡn mà dò hỏi: “Cậu giới thiệu nghe chính thức quá đấy, hai người đã kết hôn rồi hay là vẫn chưa?”
Tống Ngạn nói: “Đã kết hôn rồi.”
Alpha cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt: “Vậy à? Chúc mừng cậu.”
Tống Ngạn chỉ hy vọng hắn mau chóng rời đi cho rồi, liền lạnh lùng nói: “Cảm ơn, cậu chơi tiếp đi, tôi dẫn anh ấy đi dạo xung quanh.”
Alpha sầm mặt xuống, nhìn cậu thêm một lần cuối, sau đó quay người trở về.
Tạ Thần Vũ quan sát nửa ngày vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì.
Đúng là Alpha này có tình cảm với Tống Ngạn, nhưng thái độ của Tống Ngạn khi đối xử với hắn căn bản chẳng khác gì khi đối xử với những người lạ khác.
Tạ Thần Vũ vừa tự hỏi xem có nên nói bóng nói gió vài câu hay không, vừa cùng Tống Ngạn đi về phía trước. Thời điểm sắp rời khỏi sân bóng rổ, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm.
“Mẹ kiếp, nhìn bóng kìa! A Cương, mày đang làm cái gì vậy!?”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Tạ Thần Vũ đột nhiên quay đầu, phát hiện người vừa được gọi chính là Alpha kia, lập tức liền nhìn về phía Tống Ngạn: “……A Cương?”
Tống Ngạn lập tức nói: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Tạ Thần Vũ phát chua đến mức tẩm hết toàn thân: “Vậy phải nghĩ thế nào?”
====================
Tình địch trong truyền thuyết xuất hiện =))))))))))
Không biết sau này có thêm Elizabeth Linda không =)))))
Tạ Thần Vũ trơ mắt nhìn nhóc xấu xa này thay đổi sắc mặt, cầm ly nước lên uống hai ngụm, ngón cái chậm rãi vuốt ve thân ly, lâm vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ câu nào.
Dáng vẻ này quá đứng đắn, không hề giống với dáng vẻ bối rối muốn giữ sĩ diện thông thường. Tống Ngạn nhìn đến mức ngẩn ra, đang muốn tự hỏi xem ép hỏi như vậy có ổn hay không, chợt nghe anh hạ thấp giọng nói: “Nói em biết cũng được, nhưng em phải đáp ứng anh một chuyện.”
Tống Ngạn gật đầu: “Anh nói đi.”
Tạ Thần Vũ rũ mắt, lại tiếp tục trầm mặc.
Tống Ngạn yên lặng đánh giá, vừa hoài nghi không biết tên này có đang diễn hay không vừa cảm thấy có chút không nỡ, dường như có chút mềm lòng mà muốn nói một câu “Hay thôi bỏ đi”.
Nhưng Tạ Thần Vũ không chờ cậu mở miệng, giương mắt nhìn cậu, nói: “Gọi anh hai tiếng “Chồng ơi” đi.”
Nhất thời Tống Ngạn không kịp phản ứng: “…… Cái gì?”
Tạ Thần Vũ nói: “Bảo em đáp ứng gọi anh hai tiếng “Chồng ơi”, an ủi anh một chút.”
Tống Ngạn: “……”
Hiểu rồi, vừa rồi là kịch bản của tên này.
Tống Ngạn mặt không cảm xúc nói: “Chồng ơi.”
Tạ Thần Vũ nói: “Thêm chút tình cảm vào.”
Tống Ngạn co được dãn được, thay bằng giọng điệu không muốn rời xa: “Chồng ơi~”
Tạ Thần Vũ hướng dẫn: “Thêm chút mềm mại pha lẫn ngọt ngào nữa.”
Tống Ngạn trầm mặc nhìn anh.
Tạ Thần Vũ nén cười, không ghẹo cậu nữa, chuyển sang giọng điệu đứng đắn: “Tinh cầu Silent có độ phòng ngự rất mạnh, các phi thuyền xa lạ không thể nào đến gần. Thời điểm đó, bọn anh phải ngồi trên một chiếc phi thuyền vận chuyển cố định mới có thể tiến vào bên trong.”
So với công phá hệ thống phòng ngự của một tinh cầu, lẩn vào phi thuyền vận chuyển sẽ có độ khó thấp hơn nhiều.
Hơn nữa tinh cầu Silent chỉ khó khi muốn tiến vào. Có lẽ là vì tinh cầu sở hữu hệ thống cao cấp nhất, hoặc cũng có lẽ vì đây là đại bản doanh của người ta, nên người bên trong đều không hề nghĩ tới sẽ có một người nào đó dám ra tay làm chuyện động trời. Vì vậy nên tính cảnh giác không cao, quản lý cũng rất lỏng lẻo.
Tin tình báo mà bọn họ thu thập được rất toàn diện, bọn họ đã tính toán lộ trình và điểm hạ cánh của các loại phi thuyền tới và lui trong khu vực này, đồng thời cũng chọn ra một lộ trình dễ dàng nhất để tiếp cận mục tiêu. Mà chiếc phi thuyền vận chuyển hàng hóa cần phải có cơ giáp để khuân vác kia, rất thích hợp để bọn họ trà trộn vào bên trong.
Tống Ngạn hiểu rồi.
Thời điểm tiến vào như thế này, nên thời điểm rút lui đương nhiên cũng phải nương nhờ vào chiếc phi thuyền của người khác, thậm chí lúc cần thiết còn có khả năng sẽ giải tán rút lui.
Từ lúc nghe Tạ Thần Vũ đề cập đến sự kiện Silent, cậu đã biết là cậu đoán đúng rồi, quả nhiên là hai chuyện này có liên quan với nhau, bèn hỏi tiếp: “Anh khó mà rút lui, ông nội phát hiện được nên đã giúp đỡ anh, nắm được bím tóc của anh?”
Nói rồi cậu lại sinh ra nghi vấn mới, “Nhưng sao ông nội lại biết anh sẽ ở trên tinh vực Gauze?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không phải ông nội, là ông nội Thư.”
Tống Ngạn chợt cảm thấy ngoài ý muốn.
Ông nội Thư là bạn đời của ông Tạ. Bởi vì là một Omega nam, nên gọi bà nội thì không được thích hợp cho lắm, vì vậy nên bình thường hai người đều gọi là ông nội Thư.
Ông nội Thư là một đại lão nghiên cứu khoa học lĩnh vực sinh vật, ngày thường rất bận, hầu như chẳng ở tinh cầu Đế Đô. Tống Ngạn chỉ gặp được ông vài lần, một lần là ở hiện trường hôn lễ, còn lại là đều gặp vào những kỳ nghỉ tết.
Tống Ngạn chợt nhớ lại vị viện trưởng viện nghiên cứu có tính tình hòa nhã kia, càng thêm khó hiểu: “Vậy sao ông ấy lại ở trên tinh vực Gauze?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đi tham gia một hội giao lưu.”
Tuy tinh vực Gauze hỗn loạn, nhưng hệ thống trị an của tinh cầu chính vẫn được xem là chấp nhận được, nên cũng có các trường học ở đó.
Năm đó là thời kỳ huy hoàng của tinh vực, sự phát triển của công nghệ sinh học đã đi đầu trong các tinh vực và nền tảng vẫn còn ở đó, nên đương nhiên có thể mời được các đại lão đến đây tham dự.
Anh nói: “Bọn anh tách ra rút lui, anh không xảy ra sự cố gì, chỉ là gặp phải ông nội Thư.”
Bọn họ giết người vào lúc rạng sáng.
Con trai của Sâm Đức và toàn bộ hai mươi mấy tên hộ vệ trong căn biệt thự đã giúp đỡ hắn làm xằng làm bậy đều bị diệt khẩu, không để lại bất cứ tên nào còn sống sót.
Đợi đến khi giết người và xử lý sạch sẽ dấu vết xong, rút về phi thuyền, phi thuyền rời khỏi tinh cầu Silent đi đến một tinh cầu khác, thì khi đó tinh cầu Silent sẽ vừa đến lúc hừng đông. Sâm Đức nhận được tin tức nhất định sẽ nổi điên, trước tiên sẽ đi chặn các phi thuyền vừa mới rời khỏi bến cảng để tiến hành điều tra, vì vậy nên bọn họ không thể lập tức rời đi ngay được, chỉ có thể giải tán tại chỗ.
Thời điểm trước đó hai năm, khi bọn họ quyết định ra tay, cả bọn đã chuẩn bị thân phận trước để ngụy trang rồi. Cả bọn lần lượt ngụy trang, nhanh chóng hòa nhập vào bên trong tinh cầu.
Tạ Thần Vũ vẫn luôn vô cùng ổn trọng. Thời điểm Sâm Đức bùng nổ phát điên, anh vẫn có tâm tình chạy tới dạo quanh một vòng tinh cầu chính, thậm chí còn thuận tiện ghé vào hội quán uống rượu, nghe mọi người khiếp sợ và bàn luận về chuyện này.
Cũng chính vào thời điểm đó anh gặp phải ông nội Thư, càng xui xẻo hơn đó là, đối phương lại nhận ra anh.
Tống Ngạn hỏi: “Anh không mang mặt nạ à?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đang ở thời điểm đặc thù, mang mặt nạ sẽ trở thành đối tượng bị điều tra đầu tiên, ngược lại không làm gì mới không dễ bị hoài nghi.”
Tống Ngạn nghĩ thấy cũng đúng, bèn hỏi: “Vậy anh ngụy trang như thế nào?”
Tạ Thần Vũ cầm ly nước lên uống một ngụm, tiếp tục trầm mặc.
Tống Ngạn lẳng lặng nhìn anh, biết đây mới là điểm mấu chốt.
Tạ Thần Vũ đặt ly nước xuống, nói với giọng điệu thản nhiên: “Anh mặc đồ nữ.”
Trong phút chốc, Tống Ngạn cho rằng mình đã nghe lầm: “Anh làm sao cơ?”
Hai mắt Tạ Thần Vũ nhìn thẳng, vẫn bình tĩnh đáp: “Mặc đồ nữ.”
Tuy thường ngày vị học sinh xuất sắc này có dáng vẻ vô cùng đứng đắn, nhưng đó là khi đối với người quen mà thôi.
Đối với người xa lạ hoặc người không quá để ý, vì để đạt được hiệu quả như mong muốn, anh có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ví dụ như năm đó khi gặp mặt Tống Ngạn, anh mặc một bộ quần áo làm cay mắt người nhìn, sau đó lại còn diễn ra không ít trò. Bởi vì đối với anh, sớm muộn gì Tống Ngạn cũng sẽ là một người xa lạ, sau này sẽ không gặp lại nhau nữa. Về phần những người ở nhà họ Tạ, vốn dĩ khi quyết định trở về nhà anh đã quyết định sẽ tạo nên một nhân cách khác cho mình, mặc một bộ quần áo lố lăng mà thôi, đương nhiên không ảnh hưởng gì cả.
Chuyện ở tinh vực Gauze cũng thế.
Đối mặt với một đám người xa lạ, anh ăn mặc một cách cực kỳ thản nhiên, nhưng kết quả lại gặp phải bi kịch.
Đại lão nghiên cứu khoa học nhà anh có mắt nhìn đáng sợ, đầu óc cũng cực kỳ biết vận dụng. Mặc dù mấy năm nay chỉ nhìn thấy anh vài lần, nhưng cho dù anh có hóa trang, ông vẫn là người nhận ra anh đầu tiên.
Nói đến đây, Tạ Thần Vũ cũng đành xem như chuyện đã rồi, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Lúc đó anh còn đang suy nghĩ xem có nên giả vờ như không quen biết để lừa qua cửa hay không, nhưng ông ấy lại chụp hình anh, muốn chia sẻ ảnh chụp vào trong nhóm chat gia tộc, để mọi người cùng nhìn xem cháu trai lớn không gặp nhiều năm, nay đã lớn trông như thế nào rồi.”
Tống Ngạn lập tức bật cười.
Cũng khá là thần kỳ, tính tình của Tống Ngạn luôn rất lạnh nhạt, nhưng lần nào cậu cũng luôn bị Tạ Thần Vũ chọc cười như vậy.
Tạ Thần Vũ nhìn một mảnh ý cười trong đáy mắt cậu, lại gần bế cả người cậu lên, để cậu ngồi vào trong lòng mình.
Tống Ngạn dựa vào người anh tiếp tục cười, cuối cùng cậu cũng biết được nguyên nhân vì sao cứ mỗi lần nhắc tới chuyện này anh lại có thái độ chống cự như vậy, đổi ngược lại là cậu thì cũng sẽ muốn “đóng cửa suy ngẫm” như vậy thôi.
Cậu hỏi: “Sau đó ông nội Thư đã uy hiếp anh liên hôn?”
Tạ Thần Vũ nói: “Chuyện đó thì không, nhưng có lẽ ông nội đã nói chuyện liên hôn với ông nội Thư, ông ấy biết gần đây anh phải về nhà, liền bảo anh về nhà phải nghe lời ông nội, chớ chọc ông nội tức giận. Thay vào đó ông ấy sẽ đem chuyện này ra làm điều kiện trao đổi, xóa hết ảnh chụp, đồng thời cũng quên hết chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, không cho người thứ ba biết. Ông ấy vẫn luôn là người rất đáng tin cậy, từ trước đến nay ông nội vẫn luôn cho rằng anh vì cược thua cho nên mới đồng ý đi gặp mặt em.”
Tấm ảnh chụp kia chỉ cần bị nhấn gửi một phát thôi, tuyệt đối sẽ khiến cho toàn bộ thành viên trong nhóm chat gia tộc bùng nổ, ngay sau đó sẽ nhanh chóng truyền sang nhóm chat gia tộc nhà họ Địch, bao gồm luôn cả cậu nhỏ.
Cuộc sống kế tiếp sau đó, anh sẽ thường xuyên nhìn thấy gói biểu tượng cảm xúc (emoticon pack) này của mình, ngẫm thôi đã thấy thảm.
Quan trọng nhất chính là anh mới vừa giết người xong, đám người trong gia tộc nhiều lời lắm miệng hỗn loạn, xuất phát từ tính an toàn, anh không hy vọng sẽ có người nào đó biết được thời điểm đó anh đang có mặt ở trên tinh vực Gauze.
Một cái là mất mặt dễ lòi đuôi, một cái là về nhà nghe lời, đương nhiên anh sẽ chọn cái sau rồi.
Sau đó anh trở về nghe thấy ông nội muốn cá cược với mình, nghĩ đến nhân cách mình muốn thiết lập, anh liền cố ý thua, muốn nhìn thử xem rốt cuộc ý đồ của hai ông nội là gì, cuối cùng phát hiện là muốn liên hôn.
“Nói thật hiện tại ngẫm lại, gặp ông nội Thư cũng không hẳn là một chuyện xấu,” Tạ Thần Vũ nhéo cằm cậu hôn một cái, “Bởi vì có thể kết hôn cùng với em.”
Tống Ngạn nói: “Cho dù không gặp phải ông ấy, về nhà anh cũng sẽ cố ý thua.”
Tạ Thần Vũ nói: “Nhưng thời điểm khi biết phải liên hôn, anh sẽ nghĩ cách để thoái thoát.”
Tống Ngạn nghĩ ngợi một chút, bèn “Ừm” một tiếng, hỏi trọng điểm: “Thật sự đã xóa hết ảnh chụp rồi sao?”
Tạ Thần Vũ trả lời: “Ông ấy chia sẻ cho anh, sau đó liền xóa.”
Tống Ngạn không ôm hy vọng hỏi: “Vậy anh có còn giữ không?”
Tạ Thần Vũ hỏi lại: “Em nghĩ xem?”
Vậy thì chắc là đã “thi cốt vô tồn” từ lâu rồi, Tống Ngạn có chút tiếc nuối, hai mắt nhìn thẳng vào anh, thâm tình gọi: “Chồng ơi.”
Tạ Thần Vũ không chút nghĩ ngợi nói: “Không được.”
Tống Ngạn nói: “Em chỉ nhìn thôi, không chụp hình đâu.”
Tạ Thần Vũ nói: “Được, vậy cùng làm đi.”
Tống Ngạn lập tức trầm mặc.
Vốn dĩ Tạ Thần Vũ chỉ thuận miệng đáp ứng, nhưng giờ phút này khi nhìn gương mặt lạnh lùng tinh xảo của Tống Ngạn, đột nhiên cảm thấy ý định này cũng không tồi.
Dù sao trước đây anh cũng đã từng mặc rồi, đoạn lịch sử đen tối này cũng đã được phơi bày, mặc thêm lần nữa cũng chẳng sao, liền dịu dàng mở miệng: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn lại gần hôn lên khóe môi anh, nhân lúc anh ngây người, bèn nhanh chóng nhảy ra khỏi lồng ngực anh, nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Không phải muốn đi mua đồ ăn sao? Đi thôi.”
Tạ Thần Vũ bị chọc đến mức ngứa ngáy tâm can, kéo người về hôn sâu một cái, thẳng đến khi cậu mềm nhũn ở trong lòng mình mới chịu buông tay. Sau đó, anh xuống lầu mở bản đồ ra, đi khu chợ gần đó mua thức ăn.
Dân cư trấn nhỏ giản dị, tuy ngẫu nhiên cũng có người lạ xuất hiện, nhưng người lạ giống như Tạ Thần Vũ lại cực kỳ hiếm thấy.
Khí chất dung mạo của cậu ấm này đều vô cùng xuất sắc, vừa nhìn là đã biết không giống người thường. Các chủ hàng quán đều nhịn không được mà hàn huyên thêm vài câu, biết được anh đang cùng người yêu trở về thăm nhà, liền hỏi là người nhà ai.
Tạ Thần Vũ tươi cười ôn hòa: “Nhà Tống Ngạn ạ.”
Mọi người chợt nhớ tới cậu thiếu niên lạnh lùng cũng có dáng vẻ xuất sắc không kém kia, nhất thời nhận ra: “Ngạn Ngạn sao, thằng bé đã trở về rồi à?”
Tạ Thần Vũ đáp lời: “Nhân dịp em ấy nghỉ hè, cháu về nhà cùng với em ấy.”
Mọi người hỏi: “Thế sao không cùng nhau ra ngoài?”
Tạ Thần Vũ săn sóc nói: “Chúng cháu vừa mới trở về, cháu không muốn em ấy quá mệt mỏi.”
Thật ra anh không biết lựa rau, nhưng thấy chung quanh càng lúc càng đông người, liền khiêm tốn mà nhờ sự giúp đỡ.
Mọi người vô cùng nhiệt tình, lập tức vén tay áo lên lựa rau giúp anh. Chủ cửa hàng cũng nhiệt tình không kém, cho thêm không ít rau dưa.
Vị học sinh xuất sắc nói chuyện dễ nghe, đi hết một vòng khu chợ nhận về vô số cảm tình, cuối cùng đưa hết cho AI vận chuyển về nhà.
Tống Ngạn đang đứng ở trong sân chỉ huy AI sửa chữa hàng rào hoa viên, thấy anh trở về, ánh mắt chuyển sang đủ loại rổ trái cây rau dưa cùng gà vịt thịt cá, hỏi: “…… Anh đi cướp chợ à?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Đành chịu thôi, quá nhiều người thích anh.”
Tống Ngạn đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, không lên tiếng phản bác.
Ngày hôm sau, tình huống thân thể của Tống Ngạn đã tốt lên nhiều, cậu dẫn Tạ Thần Vũ đi đến trường học của cậu.
Mấy năm nay cậu thường xuyên xin nghỉ, đôi khi còn xin nghỉ khi đang ở trong giờ học, nên bảo vệ trường học đã quen biết cậu từ lâu, nghe nói cậu muốn đi vào trong, liền đăng ký cho hai người vào.
Hiện tại đang trong kỳ nghỉ, nên khuôn viên trường học vô cùng an tĩnh. Hai người đi dạo một vòng quanh khu dạy học trước, tiếp sau đó thì đi đến sân thể dục. Thời điểm đi đến sân bóng rổ, từ xa xa đã nghe thấy được tiếng chơi bóng rổ truyền đến.
Tống Ngạn nhìn lướt qua, phát hiện lại là người quen.
Trong đó có hai người là con của giáo viên trong trường, nhà ở gần đây, nên dẫn người đến đây chơi bóng.
Tạ Thần Vũ chú ý tới sự biến hóa kỳ lạ trong ánh mắt cậu, bèn hỏi: “Em quen sao?”
Tống Ngạn hờ hững thu hồi ánh mắt: “Là bạn học trước đây.”
Tạ Thần Vũ suy đoán: “Có ân oán gì không?”
Tống Ngạn thề thốt phủ nhận: “Hoàn toàn không có.”
Nói vừa dứt lời, người bên kia cũng chợt phát hiện ra hai người họ, lập tức dừng lại.
Ngay sau đó, một Alpha trong đó bước nhanh qua: “Tống Ngạn?”
Tạ Thần Vũ nhìn hắn bước lại gần, vẻ mặt từ bất ngờ vui sướng chợt chuyển sang cứng ngắt khi nhìn thấy hai người họ tay nắm tay nhau, nhưng sau đó lại chuyển sang nhìn anh với ánh mắt đánh giá cùng một chút ẩn ý thù địch. Tạ Thần Vũ nhanh chóng hiểu rõ, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì với dáng vẻ này của Tống Ngạn nhất định sẽ không thiếu người theo đuổi, có điều anh vẫn không rõ, vì sao vừa rồi Tống Ngạn lại có cái nhìn để ý đến vậy. Anh mở miệng nói trước: “Giới thiệu một chút về người bạn này của em được không?”
Tống Ngạn chần chờ nửa giây, nói với người trước mặt: “Đây là người yêu của tôi.”
Sau đó cậu nhìn về phía Tạ Thần Vũ, “Đây là bạn học cao trung của em, học chung với nhau được ba năm.”
Tạ Thần Vũ nghe thấy hai tiếng “ba năm” này, trong lòng có hơi chua chua, nhưng trên mặt vẫn duy trì là người có hàm dưỡng tốt: “Xin chào.”
Alpha bình tĩnh “Chào” lại một tiếng, toàn bộ tâm tư đều dồn vào hai tiếng “người yêu” kia, nghĩ đến căn bệnh của Tống Ngạn, liền làm ra vẻ đùa giỡn mà dò hỏi: “Cậu giới thiệu nghe chính thức quá đấy, hai người đã kết hôn rồi hay là vẫn chưa?”
Tống Ngạn nói: “Đã kết hôn rồi.”
Alpha cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt: “Vậy à? Chúc mừng cậu.”
Tống Ngạn chỉ hy vọng hắn mau chóng rời đi cho rồi, liền lạnh lùng nói: “Cảm ơn, cậu chơi tiếp đi, tôi dẫn anh ấy đi dạo xung quanh.”
Alpha sầm mặt xuống, nhìn cậu thêm một lần cuối, sau đó quay người trở về.
Tạ Thần Vũ quan sát nửa ngày vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì.
Đúng là Alpha này có tình cảm với Tống Ngạn, nhưng thái độ của Tống Ngạn khi đối xử với hắn căn bản chẳng khác gì khi đối xử với những người lạ khác.
Tạ Thần Vũ vừa tự hỏi xem có nên nói bóng nói gió vài câu hay không, vừa cùng Tống Ngạn đi về phía trước. Thời điểm sắp rời khỏi sân bóng rổ, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm.
“Mẹ kiếp, nhìn bóng kìa! A Cương, mày đang làm cái gì vậy!?”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Tạ Thần Vũ đột nhiên quay đầu, phát hiện người vừa được gọi chính là Alpha kia, lập tức liền nhìn về phía Tống Ngạn: “……A Cương?”
Tống Ngạn lập tức nói: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Tạ Thần Vũ phát chua đến mức tẩm hết toàn thân: “Vậy phải nghĩ thế nào?”
====================
Tình địch trong truyền thuyết xuất hiện =))))))))))
Không biết sau này có thêm Elizabeth Linda không =)))))