Chương 51-1: Hợp tác
Sâm Đức trải qua rất nhiều lần bị ám sát, nhiều đến nỗi tới giờ đã như cơm bữa.
Đội cảnh vệ cũng có kinh nghiệm phong phú về việc này, sắp xếp tuyến đường một cách lưu loát, chuẩn bị đi theo Sâm Đức chuyển sang nơi khác.
Phủ đệ của gã chiếm cả một ngọn núi và có hệ thống bảo an với cấp bậc cực cao.
*Phủ đệ (府邸): nơi ở của các quan lớn, địa chủ.
Thời điểm Tạ Thần Vũ nhận được tin tức cụ Clinton bị giết, anh đã biết kế hoạch hôm nay sẽ được triển khai thành công.
Vì thế đợi đến khi hai bên hoàn toàn đánh nhau đến mức không thể có khả năng hòa giải, anh liền dẫn theo tâm phúc cùng ba người Du Kình chạy đến chân núi. Tiếp theo đó, hai nhân viên kỹ thuật sẽ bắt đầu liên thủ phá giải hệ thống bảo an.
Chờ bọn họ thật vất vả mới lẻn vào được bên trong, bỗng dưng nghe thấy tiếng xe bay cách bọn họ không xa đang bay từ xa tới.
Bọn họ đã chọn một lối đi khá là hẻo lánh, ngoại trừ AI tuần tra, thông thường sẽ chẳng có người đi ngang qua đây. Nếu như bọn họ bị phát hiện, vậy đối phương cũng không nên gây ra tiếng động mới đúng.
Tạ Thần Vũ cẩn thận phân biệt một hồi, đoạn nói: “Khá nhiều xe, rất có thể là toàn bộ người của bọn chúng.”
Đây có nghĩa là cảm thấy không thích hợp nên đang muốn tháo chạy sao?
Mọi người không hẹn mà cùng dâng lên một suy nghĩ.
Tâm phúc “Chậc” một tiếng: “Lão già đó cũng phản ứng nhanh thật.”
Tạ Thần Vũ nói: “Ngăn bọn chúng lại.”
Bọn họ đang đi bộ vào núi, nhất định sẽ không đuổi kịp được xe bay, nhưng cũng không thể trơ mắt mà nhìn Sâm Đức chạy thoát như vậy.
Những người còn lại liền nghe theo lời chỉ huy của anh, đi theo anh đến con đường núi gần nhất, ngồi xổm trong rừng cây nhanh chóng lắp xong vũ khí. Đợi đến khi hình bóng của các chiếc xe bay lọt vào tầm mắt, bọn họ liền đặt vũ khí trên vai, nhắm chuẩn bắn một phát.
Loại vũ khí này quá nặng, nên bọn họ chỉ mang theo có ba chiếc, dường như là đồng thời khai hỏa.
Chỉ thấy trong phút chốc, ba phát đạn pháo nhỏ bị bắn ra ngoài, lần lượt bay thẳng đến ba chiếc xe đang đi đầu ở phía trước.
Với tình thế hỗn loạn như đêm nay, bọn Sâm Đức sẽ không mở chế độ điều khiển lái tự động, mà sẽ do người của đội cảnh vệ tự mình điều khiển.
Sâm Đức đang ngồi trong chiếc xe của đội trưởng. Trước đây đội trưởng đã gặp qua không ít những hình thức ám sát như thế này, vội vàng lách qua một cái né tránh.
Hắn biết có thể hành động không phát ra tiếng mà phá vỡ hệ thống đi vào nơi này thì rất có thể người đến chính là Du Kình. Hắn hoàn toàn không dám dừng lại, ra lệnh nội bộ: “Cầm chân bọn chúng.”
Đạn pháo chỉ đánh trúng chiếc xe bên trái, chiếc xe ở giữa và bên phải liền nhanh chóng tăng tốc vượt qua.
Ba chiếc xe cuối cùng trong đoàn lập tức dừng lại, người ở trên nhảy xuống, khai hỏa với đám người Tạ Thần Vũ đang núp ở trong rừng cây.
Đám người Tạ Thần Vũ khai hỏa xong cũng đã tính trước đến tình huống này, nhanh chóng thoái lui về phía sau, kịp thời né tránh đợt sóng công kích vừa rồi.
Anh giương mắt nhìn qua, phát hiện lại có hai chiếc xe nhân cơ hội mà bay vượt qua. Nhìn lại những tên vừa mới bước xuống kia không có ý muốn chạy, anh liền ấn vào tai nghe truyền tin cho những người phụ trách tiếp ứng ở dưới chân núi: “Sâm Đức chạy rồi, tổng cộng có bốn chiếc xe, cản được thì cản, không được thì đuổi theo.”
Nói xong anh liền phát hiện những tên kia cũng đang từ từ bước vào rừng cây, lực chú ý lập tức quay lại, tập trung đối phó bọn chúng.
Đêm nay chỉ có một vòng trăng rằm, trong rừng cây một mảnh tối tăm.
Mọi người nghe theo Tạ Thần Vũ chỉ huy mà yên lặng tản ra, chuẩn bị chiến đấu.
Cảnh vệ của Sâm Đức đều được trải qua nhiều lần gọt giũa, thực lực không hề tầm thường.
Bọn chúng cũng đã từng nghe đến phong cách của Du Kình, nên đồng thời cũng làm tốt chuẩn bị.
Kết quả là, cục diện hoàn toàn khác với cục diện quỷ dị hoặc đối đầu trực tiếp mà bọn chúng tưởng tượng. Đối thủ ra tay giết người sạch sẽ, từng bước tiến lên, làm đâu chắc đấy như thể sẽ không mắc phải sai lầm nào.
—— Là bọn chúng.
Cảnh vệ đi theo Sâm Đức đã từng nhìn thấy hiện trường sự kiện Silent, giờ phút này đối mặt với đối thủ có khí thế từng bước ép sát và vẫn như cũ không để lộ hình bóng trong rừng cây kia, bản năng chiến đấu nhiều năm khiến cho bọn chúng đều đồng loạt nảy lên một ý nghĩ.
Đây chính là bọn thần bí đã lẻn vào tinh cầu Silent năm đó, thành công giết chết con trai của tướng quân và biến mất suốt hai năm trời.
Không nghĩ tới khi thực sự đối đầu lại mang đến cảm giác khí thế mạnh mẽ như vậy.
Bọn chúng lập tức hít sâu giấu kín hơi thở, bởi vì mục đích của bọn chúng là để cầm chân, không phải liều mạng.
Tạ Thần Vũ cũng phát hiện ra ý đồ của bọn chúng. Anh nhìn quanh một vòng, nâng vũ khí hạng nặng lên khai hỏa về một hướng nào đó, thành công nổ trúng một tên.
Tâm phúc liền theo đó mà bồi thêm một phát đạn, nháy mắt đã giải quyết được một tên.
Đội cảnh vệ: “……”
Mẹ nó!
Đội cảnh vệ lập tức nả lại hai phát súng, thấy được đối phương chạy trốn, đang muốn thừa thắng xông lên, bỗng dưng bị một phát súng bắn trúng ngay tim. Đối phương có hai người thế mà lại thần không biết quỷ không hay vòng ra phía sau phục kích bọn chúng.
Vẫn luôn để ý đến động tĩnh ở phía này, sao bây giờ lại có người được?
Một giây trước khi mất ý thức, bọn chúng hoảng hốt nhận ra: Đây…… đây hình như là phong cách của Du Kình.
Hóa ra bọn thần bí kia đã cấu kết cùng với Du Kình?
Đáng tiếc thời điểm bọn chúng nhận ra thì đã quá muộn.
Tạ Thần Vũ dẫn người đi vào rừng cây giết sạch hết đội cảnh vệ, bắt đầu đuổi theo xuống dưới chân núi, thuận tiện hỏi tình hình tiến triển trong group.
Trước khi bắt đầu, bọn họ đã chia thành ba nhóm.
Một nhóm đi điều tra cùng truy kích lão già Barber. Một nhóm đi xử lý số quân còn lại ở quân đồn trú. Nhóm còn lại thì đi theo Tạ Thần Vũ lẻn vào phủ đệ của Sâm Đức, chờ mọi người chạy tới thì cùng nhau vây lên.
Phó Vân Tĩnh phụ trách nhóm số hai.
Du Kình vẫn luôn chú ý đến chiến trường, phát hiện quả nhiên quân đội riêng của các gia tộc không phải là đối thủ của quân đồn trú.
Quân đồn trú nắm giữ toàn là vũ khí hạng nặng, nếu để bọn chúng nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đội ngũ, rất có thể cục diện sẽ bị xoay chuyển, vì vậy hắn liền dẫn người đi mai phục.
Hắn tận lực dùng thời gian ngắn nhất để tiêu trừ tai hoạ ngầm, nhắn vào group: Bên này, giải quyết xong.
Tống Ngạn: Barber, giải quyết xong.
Tạ Thần Vũ: Có tin tức gì của Sâm Đức không?
Địch Tuần tiếp nhận toàn bộ nhân mạch nơi này của Tạ Thần Vũ, trả lời: Mất dấu rồi.
Nói sao thì nhóm người lác đác của Tạ Thần Vũ cũng không thể bì được với đội ngũ chuyên nghiệp của người ta. Tuy trong nhóm phụ trách theo dõi có cả vài tên vệ sĩ của Địch Tuần, nhưng đối phương dựa vào tính quen thuộc hoàn cảnh, rất nhanh đã cắt đuôi được bọn họ.
Địch Tuần liền gửi bản đồ qua: Mất dấu ở chỗ này.
Mọi người liền mở ra, phát hiện nhất thời cũng chẳng thể phán đoán được đối phương sẽ đi đâu, liền tập hợp ở giữa trước.
Tạ Thần Vũ nhanh chóng đánh giá Tống Ngạn một lần, xác nhận không có bị thương, liền tiến lên nắm lấy tay cậu.
Tống Ngạn tạm dừng hơi thở lạnh lẽo quanh người, cũng giương mắt nhìn anh, thấy anh không có việc gì liền yên tâm.
Lão Tiền mắng: “Tên cáo già kia có thể trốn đi đâu được chứ?”
Phó Vân Tĩnh nói: “Không thể kéo dài.”
Nói rồi liền nhìn về phía Địch Tuần.
Địch Tuần nhướng mày: “Cũng đúng.”
Tân Minh Thủy hỏi: “Ngài có cách gì không?”
Địch Tuần nói: “Ừm, trong số những người ở đây, có lẽ chỉ có ta là qua lại tương đối nhiều với các gia tộc.”
Sau khi chạy ra khỏi thành phố, các thành viên quan trọng của các gia tộc liền tập trung vào một căn phòng an toàn bí mật ở dưới lòng đất.
Bọn họ vừa cầu nguyện, vừa nôn nóng chờ đợi kết quả.
Hạm đội vũ trụ vẫn còn đang chiến nhau, nhất thời không thể phá được phòng tuyến. Quân đội tư nhân đi đánh lén quân đồn trú hoàn toàn không có tin tức trở về, không loại trừ khả năng toàn quân đã bị diệt sạch. Mà một nhóm khác được phái đi để ám sát Sâm Đức, nhưng vừa mới lẻn vào phủ đệ, đã phát hiện toàn phủ vườn không nhà trống.
Thời gian dần dần trôi, mỗi một phút trôi qua, bọn họ sẽ có thêm một phần nguy hiểm, dần dần tất cả đều có chút nôn nóng.
“Vẫn chưa liên lạc được với người Barber sao?”
“Vẫn chưa, có lẽ là lành ít dữ nhiều……”
Lời còn chưa dứt chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên, cúi đầu nhìn thử, là gia chủ Barber.
Bọn họ đều trang bị hệ thống phòng bị truy tung, vì thế liền yên tâm mà bắt máy, xác nhận được danh tính của người ở đầu dây bên kia liền mở loa lên: “Các người đang ở đâu?”
“Xảy ra chuyện rồi,” thanh âm gia chủ Barber khàn khàn, hắn nghẹn ngào nói, “Nửa đường gặp phải bọn Du Kình, chúng tôi bị tông đến mức hôn mê, đợi đến lúc tỉnh lại thì cha tôi……cha tôi đã bị bọn chúng giết chết rồi.”
Mọi người lập tức hít sâu một hơi.
Có người hỏi: “Vậy các người không có việc gì chứ?”
Gia chủ nói: “Không có việc gì, các người vẫn đang ở phòng an toàn sao? Chúng tôi sẽ qua đó ngay.”
Mọi người trao đổi ánh mắt, nghĩ đến thế lực cùng mạng lưới quan hệ của gia tộc Barber trên tinh vực Gauze đều không thể khinh thường, cuối cùng vẫn đồng ý.
Thế nhưng để đề phòng, bọn họ vẫn không trả lời thẳng là đang ở phòng an toàn, mà là hẹn một địa điểm khác để gặp mặt. Tiếp theo đó sẽ phái vệ sĩ đi đón, xác nhận không bị theo dõi mới dẫn đến nơi này.
Rất nhanh cuộc trò chuyện đã bị cắt đứt.
Trong đó, một người thật sự không nén được cảm xúc, không thèm bận tâm đến một số người của Clinton và Gershwin cũng đang có mặt ở đây, phẫn nộ mà nói: “Tất cả có nghe thấy không? Bọn họ chỉ động đến mấy lão già của các gia tộc! Lúc trước Sâm Đức chỉ phóng hỏa thiêu chết một người, tôi đã khuyên các người là đừng xúc động. Huống hồ Du Kình cũng không phải loại người đục nước béo cò, chắc chắn bên trong có nguyên do nào đó. Hiện tại chứng minh tôi đoán không sai, bọn họ chỉ muốn giết một người!”
Hắn càng nói càng suy sụp, “Kết quả các người lại la ó, xúc động muốn tạo phản kéo theo mọi người chôn cùng! Chờ quân đội tiếp viện của Sâm Đức đuổi tới, chúng ta đều chết mất thôi!”
Những người còn lại không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng bắt đầu hối hận.
Đương lúc bầu không khí nặng nề đang dần dần rơi vào tuyệt vọng, bỗng dưng một tiếng chuông giòn giã vang lên, một vị gia chủ nào đó nhận được một lời mời gọi video.
Hắn nhìn cái tên “Ông chủ Trương sàn đấu giá” hiện lên trên màn hình, nghĩ đến mọi người vẫn đang ngồi trong phòng an toàn nên từ chối nhận cuộc gọi.
Vài giây sau, hắn nhận được tin nhắn của đối phương: Có chuyện muốn nói, về Sâm Đức.
Hắn thầm giật mình trong lòng. Lời mời gọi video lại tiếp tục vang lên, hắn bèn tìm một góc nào đó không dễ dàng nhận ra, bắt máy.
Ngay sau đó, thân ảnh của ông chủ Trương xuất hiện ở trong phòng.
Anh cũng không nhiều lời, kéo Phó Vân Tĩnh đang ở bên cạnh lại đây, để hắn lọt vào trong ống kính.
Tập thể các thành viên gia tộc hoảng sợ.
Phó Vân Tĩnh không đợi bọn họ cúp máy, nói thẳng: “Hiện tại người bên cạnh Sâm Đức không nhiều, có thể nhân cơ hội này mà giết chết gã hay không thì phải xem các người có chịu hợp tác hay không.”
Mọi người nghe xong đều giật mình, gia chủ đang nhận điện thoại cũng hô hấp căng thẳng: “Có ý gì?”
Phó Vân Tĩnh tự thuật lại ân oán với các gia tộc, nói sơ qua tình huống trước mắt: “Thù của Du Kình chúng tôi chỉ còn lại một mình Sâm Đức, không có ân oán gì với các người. Quân tiếp viện của gã đến đây, chúng tôi có biện pháp rút lui kịp thời, các người thì sao?”
Mọi người trầm mặc.
Quân tiếp viện của Sâm Đức xuất hiện thì cũng là ngày chết của bọn họ, hiện giờ đã không còn bao nhiêu thời gian dư thừa.
Gia chủ hỏi: “Các người muốn chúng tôi làm gì?”
Phó Vân Tĩnh nói: “Vận dụng mạng lưới quan hệ và nhân mạch của các người ở tinh cầu Phàm Khoa lôi gã ra ngoài, chúng tôi sẽ ra mặt xử lý gã.”
Gia chủ nghi thần nghi quỷ: “Làm sao chúng tôi có thể tin tưởng rằng các người không liên thủ cùng với Sâm Đức để dụ chúng tôi ra ngoài?”
Phó Vân Tĩnh nói: “Nếu tôi thật sự liên thủ cùng với gã thì sẽ không làm gì cả, ngồi chờ người của gã lại đây là có thể nhìn các người đi tìm cái chết rồi.”
Gia chủ: “……”
Có lý.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía những người còn lại, nhanh chóng thống nhất ý kiến.
Nếu cứ thành thật ngồi chờ chỗ này thì chỉ có thể chờ chết mà thôi, thử một chút biết đâu sẽ có lối thoát.
Hắn nói: “Hợp tác.”
Địch Tuần liền nhân cơ hội mà xen mồm vào: “Cảng trung tâm có người của các người không? Có thể tắt hệ thống phòng ngự ở đó hay không?”
Gia chủ cười khổ: “Nơi điều khiển hệ thống ở sâu bên trong cảng trung tâm, xung quanh đều là các cứ điểm hỏa lực trí năng, nên nhân viên công tác bên trong không nhiều. Chúng tôi chỉ có một người, có thể miễn cưỡng tắt đi một lúc mà không bị phát hiện, nhưng vẫn không đủ để cho chúng ta thoát ra.”
Địch Tuần nói: “Cưỡng chế đột phá, đoạt lấy để chúng ta tự điều khiển thì sao?”
Gia chủ càng cười khổ hơn: “Phó tướng Mạnh có quyền hạn hệ thống, lần này mang binh chi viện chắc chắn sẽ là hắn. Cho dù có cướp được quyền điều khiển và tắt hệ thống, hắn vẫn có thể cướp và khởi động lại hệ thống.”
Địch Tuần nói: “Chọn tắt hệ thống vậy.”
Có nội ứng phụ trách, bọn họ không cần phải cố ý rút người đi xử lý vấn đề ở cảng. Địch Tuần nói tiếp: “Lát nữa nghe theo sự chỉ huy của tôi, tôi bảo tắt các người hãy tắt.”
Gia chủ nói: “Đã nói là chỉ có thể tắt được một lúc thôi.”
Địch Tuần nói: “Tôi có suy tính, các người xác nhận sẽ không xảy ra sự cố là được.”
Gia chủ nói: “Hẳn là sẽ không.”
Các gia tộc lớn chiếm cứ trăm năm ở đây, nên đều có người ở trong các cơ quan và ngành sản xuất.
Hiện giờ đồng tâm hiệp lực ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều nhào vào đi tìm người.
Địch Tuần, Phó Vân Tĩnh cùng các gia chủ đến trạm giám sát chính để phụ trách tổng thể kế hoạch và chỉ huy.
Thời điểm gia chủ Barber nhận được tin tức, nhìn thấy Phó Vân Tĩnh đứng chung một chỗ với ông chủ sàn đấu giá, nhất thời liền hiểu được mọi chuyện, rống to vào group: Hôm nay đánh nhau rối loạn thế này là do bọn họ cố ý châm ngòi, ông chủ Trương đã gửi video điều binh qua cho tôi đấy!
Các gia chủ còn lại nhìn nhau, không dao động, chỉ cần có thể giết chết Sâm Đức, bọn họ liền cảm thấy có giá trị, liền trả lời: Nếu không phải các người gửi video cho Du Kình, sẽ có chuyện hôm nay sao? Hiện tại các người muốn Sâm Đức chết hay là sống? Muốn gã chết thì mau hỗ trợ.
Barber trầm mặc vài giây, gia nhập vào đội.
Đội cảnh vệ cũng có kinh nghiệm phong phú về việc này, sắp xếp tuyến đường một cách lưu loát, chuẩn bị đi theo Sâm Đức chuyển sang nơi khác.
Phủ đệ của gã chiếm cả một ngọn núi và có hệ thống bảo an với cấp bậc cực cao.
*Phủ đệ (府邸): nơi ở của các quan lớn, địa chủ.
Thời điểm Tạ Thần Vũ nhận được tin tức cụ Clinton bị giết, anh đã biết kế hoạch hôm nay sẽ được triển khai thành công.
Vì thế đợi đến khi hai bên hoàn toàn đánh nhau đến mức không thể có khả năng hòa giải, anh liền dẫn theo tâm phúc cùng ba người Du Kình chạy đến chân núi. Tiếp theo đó, hai nhân viên kỹ thuật sẽ bắt đầu liên thủ phá giải hệ thống bảo an.
Chờ bọn họ thật vất vả mới lẻn vào được bên trong, bỗng dưng nghe thấy tiếng xe bay cách bọn họ không xa đang bay từ xa tới.
Bọn họ đã chọn một lối đi khá là hẻo lánh, ngoại trừ AI tuần tra, thông thường sẽ chẳng có người đi ngang qua đây. Nếu như bọn họ bị phát hiện, vậy đối phương cũng không nên gây ra tiếng động mới đúng.
Tạ Thần Vũ cẩn thận phân biệt một hồi, đoạn nói: “Khá nhiều xe, rất có thể là toàn bộ người của bọn chúng.”
Đây có nghĩa là cảm thấy không thích hợp nên đang muốn tháo chạy sao?
Mọi người không hẹn mà cùng dâng lên một suy nghĩ.
Tâm phúc “Chậc” một tiếng: “Lão già đó cũng phản ứng nhanh thật.”
Tạ Thần Vũ nói: “Ngăn bọn chúng lại.”
Bọn họ đang đi bộ vào núi, nhất định sẽ không đuổi kịp được xe bay, nhưng cũng không thể trơ mắt mà nhìn Sâm Đức chạy thoát như vậy.
Những người còn lại liền nghe theo lời chỉ huy của anh, đi theo anh đến con đường núi gần nhất, ngồi xổm trong rừng cây nhanh chóng lắp xong vũ khí. Đợi đến khi hình bóng của các chiếc xe bay lọt vào tầm mắt, bọn họ liền đặt vũ khí trên vai, nhắm chuẩn bắn một phát.
Loại vũ khí này quá nặng, nên bọn họ chỉ mang theo có ba chiếc, dường như là đồng thời khai hỏa.
Chỉ thấy trong phút chốc, ba phát đạn pháo nhỏ bị bắn ra ngoài, lần lượt bay thẳng đến ba chiếc xe đang đi đầu ở phía trước.
Với tình thế hỗn loạn như đêm nay, bọn Sâm Đức sẽ không mở chế độ điều khiển lái tự động, mà sẽ do người của đội cảnh vệ tự mình điều khiển.
Sâm Đức đang ngồi trong chiếc xe của đội trưởng. Trước đây đội trưởng đã gặp qua không ít những hình thức ám sát như thế này, vội vàng lách qua một cái né tránh.
Hắn biết có thể hành động không phát ra tiếng mà phá vỡ hệ thống đi vào nơi này thì rất có thể người đến chính là Du Kình. Hắn hoàn toàn không dám dừng lại, ra lệnh nội bộ: “Cầm chân bọn chúng.”
Đạn pháo chỉ đánh trúng chiếc xe bên trái, chiếc xe ở giữa và bên phải liền nhanh chóng tăng tốc vượt qua.
Ba chiếc xe cuối cùng trong đoàn lập tức dừng lại, người ở trên nhảy xuống, khai hỏa với đám người Tạ Thần Vũ đang núp ở trong rừng cây.
Đám người Tạ Thần Vũ khai hỏa xong cũng đã tính trước đến tình huống này, nhanh chóng thoái lui về phía sau, kịp thời né tránh đợt sóng công kích vừa rồi.
Anh giương mắt nhìn qua, phát hiện lại có hai chiếc xe nhân cơ hội mà bay vượt qua. Nhìn lại những tên vừa mới bước xuống kia không có ý muốn chạy, anh liền ấn vào tai nghe truyền tin cho những người phụ trách tiếp ứng ở dưới chân núi: “Sâm Đức chạy rồi, tổng cộng có bốn chiếc xe, cản được thì cản, không được thì đuổi theo.”
Nói xong anh liền phát hiện những tên kia cũng đang từ từ bước vào rừng cây, lực chú ý lập tức quay lại, tập trung đối phó bọn chúng.
Đêm nay chỉ có một vòng trăng rằm, trong rừng cây một mảnh tối tăm.
Mọi người nghe theo Tạ Thần Vũ chỉ huy mà yên lặng tản ra, chuẩn bị chiến đấu.
Cảnh vệ của Sâm Đức đều được trải qua nhiều lần gọt giũa, thực lực không hề tầm thường.
Bọn chúng cũng đã từng nghe đến phong cách của Du Kình, nên đồng thời cũng làm tốt chuẩn bị.
Kết quả là, cục diện hoàn toàn khác với cục diện quỷ dị hoặc đối đầu trực tiếp mà bọn chúng tưởng tượng. Đối thủ ra tay giết người sạch sẽ, từng bước tiến lên, làm đâu chắc đấy như thể sẽ không mắc phải sai lầm nào.
—— Là bọn chúng.
Cảnh vệ đi theo Sâm Đức đã từng nhìn thấy hiện trường sự kiện Silent, giờ phút này đối mặt với đối thủ có khí thế từng bước ép sát và vẫn như cũ không để lộ hình bóng trong rừng cây kia, bản năng chiến đấu nhiều năm khiến cho bọn chúng đều đồng loạt nảy lên một ý nghĩ.
Đây chính là bọn thần bí đã lẻn vào tinh cầu Silent năm đó, thành công giết chết con trai của tướng quân và biến mất suốt hai năm trời.
Không nghĩ tới khi thực sự đối đầu lại mang đến cảm giác khí thế mạnh mẽ như vậy.
Bọn chúng lập tức hít sâu giấu kín hơi thở, bởi vì mục đích của bọn chúng là để cầm chân, không phải liều mạng.
Tạ Thần Vũ cũng phát hiện ra ý đồ của bọn chúng. Anh nhìn quanh một vòng, nâng vũ khí hạng nặng lên khai hỏa về một hướng nào đó, thành công nổ trúng một tên.
Tâm phúc liền theo đó mà bồi thêm một phát đạn, nháy mắt đã giải quyết được một tên.
Đội cảnh vệ: “……”
Mẹ nó!
Đội cảnh vệ lập tức nả lại hai phát súng, thấy được đối phương chạy trốn, đang muốn thừa thắng xông lên, bỗng dưng bị một phát súng bắn trúng ngay tim. Đối phương có hai người thế mà lại thần không biết quỷ không hay vòng ra phía sau phục kích bọn chúng.
Vẫn luôn để ý đến động tĩnh ở phía này, sao bây giờ lại có người được?
Một giây trước khi mất ý thức, bọn chúng hoảng hốt nhận ra: Đây…… đây hình như là phong cách của Du Kình.
Hóa ra bọn thần bí kia đã cấu kết cùng với Du Kình?
Đáng tiếc thời điểm bọn chúng nhận ra thì đã quá muộn.
Tạ Thần Vũ dẫn người đi vào rừng cây giết sạch hết đội cảnh vệ, bắt đầu đuổi theo xuống dưới chân núi, thuận tiện hỏi tình hình tiến triển trong group.
Trước khi bắt đầu, bọn họ đã chia thành ba nhóm.
Một nhóm đi điều tra cùng truy kích lão già Barber. Một nhóm đi xử lý số quân còn lại ở quân đồn trú. Nhóm còn lại thì đi theo Tạ Thần Vũ lẻn vào phủ đệ của Sâm Đức, chờ mọi người chạy tới thì cùng nhau vây lên.
Phó Vân Tĩnh phụ trách nhóm số hai.
Du Kình vẫn luôn chú ý đến chiến trường, phát hiện quả nhiên quân đội riêng của các gia tộc không phải là đối thủ của quân đồn trú.
Quân đồn trú nắm giữ toàn là vũ khí hạng nặng, nếu để bọn chúng nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đội ngũ, rất có thể cục diện sẽ bị xoay chuyển, vì vậy hắn liền dẫn người đi mai phục.
Hắn tận lực dùng thời gian ngắn nhất để tiêu trừ tai hoạ ngầm, nhắn vào group: Bên này, giải quyết xong.
Tống Ngạn: Barber, giải quyết xong.
Tạ Thần Vũ: Có tin tức gì của Sâm Đức không?
Địch Tuần tiếp nhận toàn bộ nhân mạch nơi này của Tạ Thần Vũ, trả lời: Mất dấu rồi.
Nói sao thì nhóm người lác đác của Tạ Thần Vũ cũng không thể bì được với đội ngũ chuyên nghiệp của người ta. Tuy trong nhóm phụ trách theo dõi có cả vài tên vệ sĩ của Địch Tuần, nhưng đối phương dựa vào tính quen thuộc hoàn cảnh, rất nhanh đã cắt đuôi được bọn họ.
Địch Tuần liền gửi bản đồ qua: Mất dấu ở chỗ này.
Mọi người liền mở ra, phát hiện nhất thời cũng chẳng thể phán đoán được đối phương sẽ đi đâu, liền tập hợp ở giữa trước.
Tạ Thần Vũ nhanh chóng đánh giá Tống Ngạn một lần, xác nhận không có bị thương, liền tiến lên nắm lấy tay cậu.
Tống Ngạn tạm dừng hơi thở lạnh lẽo quanh người, cũng giương mắt nhìn anh, thấy anh không có việc gì liền yên tâm.
Lão Tiền mắng: “Tên cáo già kia có thể trốn đi đâu được chứ?”
Phó Vân Tĩnh nói: “Không thể kéo dài.”
Nói rồi liền nhìn về phía Địch Tuần.
Địch Tuần nhướng mày: “Cũng đúng.”
Tân Minh Thủy hỏi: “Ngài có cách gì không?”
Địch Tuần nói: “Ừm, trong số những người ở đây, có lẽ chỉ có ta là qua lại tương đối nhiều với các gia tộc.”
Sau khi chạy ra khỏi thành phố, các thành viên quan trọng của các gia tộc liền tập trung vào một căn phòng an toàn bí mật ở dưới lòng đất.
Bọn họ vừa cầu nguyện, vừa nôn nóng chờ đợi kết quả.
Hạm đội vũ trụ vẫn còn đang chiến nhau, nhất thời không thể phá được phòng tuyến. Quân đội tư nhân đi đánh lén quân đồn trú hoàn toàn không có tin tức trở về, không loại trừ khả năng toàn quân đã bị diệt sạch. Mà một nhóm khác được phái đi để ám sát Sâm Đức, nhưng vừa mới lẻn vào phủ đệ, đã phát hiện toàn phủ vườn không nhà trống.
Thời gian dần dần trôi, mỗi một phút trôi qua, bọn họ sẽ có thêm một phần nguy hiểm, dần dần tất cả đều có chút nôn nóng.
“Vẫn chưa liên lạc được với người Barber sao?”
“Vẫn chưa, có lẽ là lành ít dữ nhiều……”
Lời còn chưa dứt chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên, cúi đầu nhìn thử, là gia chủ Barber.
Bọn họ đều trang bị hệ thống phòng bị truy tung, vì thế liền yên tâm mà bắt máy, xác nhận được danh tính của người ở đầu dây bên kia liền mở loa lên: “Các người đang ở đâu?”
“Xảy ra chuyện rồi,” thanh âm gia chủ Barber khàn khàn, hắn nghẹn ngào nói, “Nửa đường gặp phải bọn Du Kình, chúng tôi bị tông đến mức hôn mê, đợi đến lúc tỉnh lại thì cha tôi……cha tôi đã bị bọn chúng giết chết rồi.”
Mọi người lập tức hít sâu một hơi.
Có người hỏi: “Vậy các người không có việc gì chứ?”
Gia chủ nói: “Không có việc gì, các người vẫn đang ở phòng an toàn sao? Chúng tôi sẽ qua đó ngay.”
Mọi người trao đổi ánh mắt, nghĩ đến thế lực cùng mạng lưới quan hệ của gia tộc Barber trên tinh vực Gauze đều không thể khinh thường, cuối cùng vẫn đồng ý.
Thế nhưng để đề phòng, bọn họ vẫn không trả lời thẳng là đang ở phòng an toàn, mà là hẹn một địa điểm khác để gặp mặt. Tiếp theo đó sẽ phái vệ sĩ đi đón, xác nhận không bị theo dõi mới dẫn đến nơi này.
Rất nhanh cuộc trò chuyện đã bị cắt đứt.
Trong đó, một người thật sự không nén được cảm xúc, không thèm bận tâm đến một số người của Clinton và Gershwin cũng đang có mặt ở đây, phẫn nộ mà nói: “Tất cả có nghe thấy không? Bọn họ chỉ động đến mấy lão già của các gia tộc! Lúc trước Sâm Đức chỉ phóng hỏa thiêu chết một người, tôi đã khuyên các người là đừng xúc động. Huống hồ Du Kình cũng không phải loại người đục nước béo cò, chắc chắn bên trong có nguyên do nào đó. Hiện tại chứng minh tôi đoán không sai, bọn họ chỉ muốn giết một người!”
Hắn càng nói càng suy sụp, “Kết quả các người lại la ó, xúc động muốn tạo phản kéo theo mọi người chôn cùng! Chờ quân đội tiếp viện của Sâm Đức đuổi tới, chúng ta đều chết mất thôi!”
Những người còn lại không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng bắt đầu hối hận.
Đương lúc bầu không khí nặng nề đang dần dần rơi vào tuyệt vọng, bỗng dưng một tiếng chuông giòn giã vang lên, một vị gia chủ nào đó nhận được một lời mời gọi video.
Hắn nhìn cái tên “Ông chủ Trương sàn đấu giá” hiện lên trên màn hình, nghĩ đến mọi người vẫn đang ngồi trong phòng an toàn nên từ chối nhận cuộc gọi.
Vài giây sau, hắn nhận được tin nhắn của đối phương: Có chuyện muốn nói, về Sâm Đức.
Hắn thầm giật mình trong lòng. Lời mời gọi video lại tiếp tục vang lên, hắn bèn tìm một góc nào đó không dễ dàng nhận ra, bắt máy.
Ngay sau đó, thân ảnh của ông chủ Trương xuất hiện ở trong phòng.
Anh cũng không nhiều lời, kéo Phó Vân Tĩnh đang ở bên cạnh lại đây, để hắn lọt vào trong ống kính.
Tập thể các thành viên gia tộc hoảng sợ.
Phó Vân Tĩnh không đợi bọn họ cúp máy, nói thẳng: “Hiện tại người bên cạnh Sâm Đức không nhiều, có thể nhân cơ hội này mà giết chết gã hay không thì phải xem các người có chịu hợp tác hay không.”
Mọi người nghe xong đều giật mình, gia chủ đang nhận điện thoại cũng hô hấp căng thẳng: “Có ý gì?”
Phó Vân Tĩnh tự thuật lại ân oán với các gia tộc, nói sơ qua tình huống trước mắt: “Thù của Du Kình chúng tôi chỉ còn lại một mình Sâm Đức, không có ân oán gì với các người. Quân tiếp viện của gã đến đây, chúng tôi có biện pháp rút lui kịp thời, các người thì sao?”
Mọi người trầm mặc.
Quân tiếp viện của Sâm Đức xuất hiện thì cũng là ngày chết của bọn họ, hiện giờ đã không còn bao nhiêu thời gian dư thừa.
Gia chủ hỏi: “Các người muốn chúng tôi làm gì?”
Phó Vân Tĩnh nói: “Vận dụng mạng lưới quan hệ và nhân mạch của các người ở tinh cầu Phàm Khoa lôi gã ra ngoài, chúng tôi sẽ ra mặt xử lý gã.”
Gia chủ nghi thần nghi quỷ: “Làm sao chúng tôi có thể tin tưởng rằng các người không liên thủ cùng với Sâm Đức để dụ chúng tôi ra ngoài?”
Phó Vân Tĩnh nói: “Nếu tôi thật sự liên thủ cùng với gã thì sẽ không làm gì cả, ngồi chờ người của gã lại đây là có thể nhìn các người đi tìm cái chết rồi.”
Gia chủ: “……”
Có lý.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía những người còn lại, nhanh chóng thống nhất ý kiến.
Nếu cứ thành thật ngồi chờ chỗ này thì chỉ có thể chờ chết mà thôi, thử một chút biết đâu sẽ có lối thoát.
Hắn nói: “Hợp tác.”
Địch Tuần liền nhân cơ hội mà xen mồm vào: “Cảng trung tâm có người của các người không? Có thể tắt hệ thống phòng ngự ở đó hay không?”
Gia chủ cười khổ: “Nơi điều khiển hệ thống ở sâu bên trong cảng trung tâm, xung quanh đều là các cứ điểm hỏa lực trí năng, nên nhân viên công tác bên trong không nhiều. Chúng tôi chỉ có một người, có thể miễn cưỡng tắt đi một lúc mà không bị phát hiện, nhưng vẫn không đủ để cho chúng ta thoát ra.”
Địch Tuần nói: “Cưỡng chế đột phá, đoạt lấy để chúng ta tự điều khiển thì sao?”
Gia chủ càng cười khổ hơn: “Phó tướng Mạnh có quyền hạn hệ thống, lần này mang binh chi viện chắc chắn sẽ là hắn. Cho dù có cướp được quyền điều khiển và tắt hệ thống, hắn vẫn có thể cướp và khởi động lại hệ thống.”
Địch Tuần nói: “Chọn tắt hệ thống vậy.”
Có nội ứng phụ trách, bọn họ không cần phải cố ý rút người đi xử lý vấn đề ở cảng. Địch Tuần nói tiếp: “Lát nữa nghe theo sự chỉ huy của tôi, tôi bảo tắt các người hãy tắt.”
Gia chủ nói: “Đã nói là chỉ có thể tắt được một lúc thôi.”
Địch Tuần nói: “Tôi có suy tính, các người xác nhận sẽ không xảy ra sự cố là được.”
Gia chủ nói: “Hẳn là sẽ không.”
Các gia tộc lớn chiếm cứ trăm năm ở đây, nên đều có người ở trong các cơ quan và ngành sản xuất.
Hiện giờ đồng tâm hiệp lực ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều nhào vào đi tìm người.
Địch Tuần, Phó Vân Tĩnh cùng các gia chủ đến trạm giám sát chính để phụ trách tổng thể kế hoạch và chỉ huy.
Thời điểm gia chủ Barber nhận được tin tức, nhìn thấy Phó Vân Tĩnh đứng chung một chỗ với ông chủ sàn đấu giá, nhất thời liền hiểu được mọi chuyện, rống to vào group: Hôm nay đánh nhau rối loạn thế này là do bọn họ cố ý châm ngòi, ông chủ Trương đã gửi video điều binh qua cho tôi đấy!
Các gia chủ còn lại nhìn nhau, không dao động, chỉ cần có thể giết chết Sâm Đức, bọn họ liền cảm thấy có giá trị, liền trả lời: Nếu không phải các người gửi video cho Du Kình, sẽ có chuyện hôm nay sao? Hiện tại các người muốn Sâm Đức chết hay là sống? Muốn gã chết thì mau hỗ trợ.
Barber trầm mặc vài giây, gia nhập vào đội.