Chương 52: Vợ chồng hoạn nạn có nhau!
Hai bên đánh tới hiện tại, sớm đã qua thời gian 10 phút mà Địch Tuần đã đưa ra.
Bọn họ vẫn không dừng lại, bắt đầu rút lui ra ngoài.
Lúc này, Địch Tuần đang gọi điện thoại với ông chủ Bạch Sư: “Bên tôi sẽ lập tức gọi người tắt hệ thống.”
Ông chủ là một người sảng khoái, có tiền là sẽ làm việc ngay: “Được, chúng tôi sẽ chạy đến gần đó.”
Địch Tuần nhìn về phía một người bên phía gia tộc, đưa tay ra hiệu với hắn, đoạn lại nói: “Trong vòng một phút này, phá hỏng hoàn toàn hệ thống cậu mới nhận được số khoản còn lại.”
Ông chủ cười nói: “Yên tâm, Bạch Sư chúng tôi làm việc luôn luôn chú ý, sẽ quay video lại để làm bằng chứng cho ngài.”
Địch Tuần nói: “Bên ngoài có động tĩnh gì thì nhanh chóng báo một tiếng cho tôi biết.”
Hôm nay, ông chủ kiếm được hai khoản tiền cấp tốc đến từ Địch Tuần, nên sẽ không vì chút chuyện nhỏ không tốn sức này mà tạo thêm giao kèo mới, xem như là mua hai tặng một, bèn sảng khoái nói: “OK.”
Hắn tắt máy truyền tin, lẳng lặng chờ.
Hai mươi giây sau, hệ thống phòng ngự trước mắt đột nhiên bị tắt đi, rốt cuộc phi thuyền cũng đã có thể đến gần.
Hắn phân phó với các cấp dưới tiến hành nổ pháo.
Hệ thống phòng ngự bao quanh một vòng tinh cầu, Bạch Sư cũng theo đó mà cho nổ một vòng tinh cầu.
Chỉ thấy các đợt pháo được xâu thành một chuỗi nổ tung, hệ thống phòng ngự vừa rồi vẫn đang diễu võ dương oai cấm các phi thuyền nhập cảng, trong chớp mắt đã bị phá hỏng.
Video đã được gửi đến máy truyền tin của Địch Tuần.
Địch Tuần mở ra xem xong, thông báo với người của các gia tộc.
Các gia chủ cũng vừa lúc nhận được tin tức đến từ các nội ứng, biết được hệ thống phòng ngự đã không thể hoạt động như bình thường.
Bọn họ vẫn chưa vội vàng chạy ra bến cảng, chỉ khẩn trương hỏi: “Sâm Đức đâu? Chết rồi sao?”
Địch Tuần nói: “Chết rồi.”
Các gia chủ liền biến đổi sắc mặt, phản ứng đầu tiên không phải là mừng như điên, mà là không thể tin được: “Thật…… Thật ư?”
Địch Tuần lợi dụng bọn họ xong rồi, nên sự kiên nhẫn của anh đối với bọn họ đã không còn nữa. Anh vứt lại một tiếng “Ừ”, sau đó liền cùng Phó Vân Tĩnh rời khỏi phòng điều khiển.
Hai người hội hợp với nhóm người Tạ Thần Vũ, ngồi lên chiếc phi hành khí đã được chuẩn bị trước đó trong đêm để rời khỏi thành phố.
Lần này, Du Kình đi đến đây cũng không biết sẽ có một trận thế này, nên đã đậu phi thuyền ở cảng trung tâm.
Nhưng Địch Tuần cùng Tạ Thần Vũ đều đã tính đến khả năng có thể sẽ ra tay, biết cảng trung tâm không phải là một nơi tốt, nên đều đậu phi thuyền ở những cảng khác, khuyết điểm duy nhất chính là cần phải có thời gian chạy đến.
Thời điểm Sâm Đức liên lạc với quân tiếp viện, chắc chắn sẽ thuật lại tình huống nơi này một lần.
Chắc chắn hai chiếc phi thuyền của Du Kình sẽ là đối tượng quan trọng bị nhìn chằm chằm, đám người Phó Vân Tĩnh chỉ đành phải vứt phi thuyền lại, ngồi phi thuyền của người khác.
Đội ngũ phi hành khí mới vừa bay qua hai thành phố, Địch Tuần liền nhận được một tin tức.
“Có năm hạm đội tiến vào tinh cầu chính, chuyển số khoản còn lại cho tôi, nhanh.”
Địch Tuần xem xong tâm tình liền trầm xuống, đơn giản tính toán một chút, phát hiện không kịp.
Sau khi đuổi đến nơi, chắc chắn quân tiếp viện sẽ chia làm hai nhóm. Một nhóm đi tìm Sâm Đức, một nhóm nhanh chóng phong tỏa các cảng. Vậy nên bọn họ cần phải rời khỏi bến cảng trước khi quân tiếp viện đuổi đến.
Tạ Thần Vũ đang ngồi ở bên cạnh Địch Tuần, nên cũng nhìn thấy nội dung bên trên khung chat. Anh mở bản đồ ra chọn một địa điểm, chia sẻ vị trí vào trong group.
Lão Tiền:?
Tạ Thần Vũ: Người của Sâm Đức sắp đến, không có thời gian rời cảng, đổi nơi khác.
Lão Tiền: Xưởng sửa chữa phi thuyền?
Tạ Thần Vũ: Tôi có một chiếc phi thuyền loại nhỏ ở đó.
Lão Tiền: Vậy sao không nói sớm, hại tôi lo lắng nửa ngày!
Tạ Thần Vũ: Tới rồi sẽ biết.
Đây là phương án rút lui thứ hai mà anh đã chuẩn bị để đề phòng.
Phi thuyền loại nhỏ có tốc độ cao, có thể khiến bọn họ nhanh chóng rời khỏi tinh cầu Phàm Khoa.
Vốn dĩ anh tưởng rằng cho dù có sử dụng đến thì cũng chỉ có vài người là anh và các tâm phúc. Thế nhưng kế hoạch biến đổi khôn lường, đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người như vậy, hiện tại chỉ có thể ngựa chết xem như chữa thành ngựa sống.
Đoàn người nhanh chóng đi đến địa điểm cần đến, nhìn chiếc phi thuyền với những vết thủng loang lổ trước mặt, hoàn toàn im lặng.
Bọn họ muốn một hơi rời khỏi tinh vực Gauze, khoảng cách này không hề ngắn.
Lão Tiền hơi hơi hé miệng: “Này…… Sẽ không quá tải đấy chứ?”
Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ: “Chắc chắn sẽ quá tải, có thể lên hết khởi động được là đã không tệ lắm rồi.”
Địch Tuần đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, chuyển sang các lính đánh thuê: “Trong các người, có ai từng có kinh nghiệm trong phương diện này không, đi được nửa đường có bị rã thuyền không?”
Một đám người liền đồng loạt nhìn về phía anh, không hé nửa lời, hiển nhiên là chưa từng thử qua.
Địch Tuần trầm mặc mở máy truyền tin lên, thấy được ông chủ Bạch Sư vẫn đang thúc giục gửi số khoản còn lại, nghĩ đến đối phương có thể đón được mình, bèn thử hỏi: Có rảnh không? Xuống đón tôi được không?
Ông chủ lập tức nheo mắt lại: Chuyển số khoản còn lại trước.
Địch Tuần: Vì để bản thân không tiêu xài hoang phí, nên tài khoản ràng buộc của tôi không có nhiều tiền, tất cả đều gửi cho cậu rồi. Tài khoản khác đang được quản lý bởi vợ tôi, đợi tôi về nói chuyện với vợ xong, tôi sẽ chuyển hết số khoản còn lại cho cậu.
Ông chủ: Không sao, hiện tại ngài có thể gọi điện thoại và thuật lại tình huống với vợ ngài.
Địch Tuần: Được, lát nữa tôi sẽ gọi. Vậy còn chuyện đón người thì sao?
Ông chủ: Để tôi suy nghĩ.
Địch Tuần liền biết đây là không muốn làm.
Đều là người thông minh. Nếu lúc này anh nói muốn chạy, chắc chắn đối phương có thể đoán ra được bọn họ đang đối đầu với năm chiếc hạm đội kia. Nếu tùy tiện đi đón bọn họ, làm không khéo có khi sẽ bị đuổi giết. Có lẽ hiện tại đối phương đang vừa mắng anh không gửi số khoản còn lại vừa nhanh chóng rút lui đi rồi.
Anh có chút tiếc nuối mà tắt máy truyền tin đi.
Mọi người thấy anh không nói lời nào, liền biết anh cũng không còn cách nào khác.
Lão Tiền nhìn Tạ Thần Vũ: “Phi thuyền này của cậu, các tính năng của nó vẫn đạt chuẩn đấy chứ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên là đạt chuẩn.”
Cũng chỉ còn cách đó mà thôi, mọi người thầm nghĩ.
Thời gian cấp bách, căn bản không có tư cách bắt bẻ.
Vì thế từng người chen chúc bước vào bên trong, hoặc đứng hoặc ngồi mà tìm được một khe hở, miễn cưỡng lên hết phi thuyền.
Đương lúc Tạ Thần Vũ muốn đóng cửa khoang, bỗng dưng nghe thấy bên trong phi thuyền truyền đến một âm thanh nhỏ.
Lúc này bọn họ không có thời gian để giãy giụa, không khỏi tràn ngập hy vọng mà nhìn về phía ông chủ Trương, cho rằng bên anh lại có biện pháp nào đó.
Vị họa sĩ trứ danh luôn luôn sống trong nhung lụa, hiện giờ bị chen chúc đến mức gắt gỏng trong lòng, mặt không cảm xúc nói: “Không phải tôi.”
Tân Minh Thủy cố gắng nâng một cánh tay lên xem, phía trên là tên của một vị ảnh đế nào đó.
Hắn đã kéo tên này vào blacklist từ lâu rồi, chỉ vì đêm nay muốn hành động nên hắn mới kết bạn lại, bảo đối phương nhanh chóng cút đi.
Hắn đã xác nhận tên khốn này cút đi rồi, nên cũng lười nói lời vô nghĩa, duỗi tay muốn tắt máy, thế nhưng lại bị Phó Vân Tĩnh ngăn cản.
Phó Vân Tĩnh nói: “Bắt máy.”
Tân Minh Thủy ngẩn ra, nghe lời bắt máy.
Ngay sau đó, thanh âm của ảnh đế Quý truyền đến, trong phi thuyền yên tĩnh nghe được rõ ràng: “Em đang ở đâu?”
Tân Minh Thủy hỏi: “Tôi ở đâu thì có liên quan gì đến anh, không phải anh đã đi rồi sao?”
Ảnh đế Quý nói: “Nói bậy gì đó, cái chuyện “vợ chồng gặp nạn mỗi người tự bay đi” sao có thể phát sinh ở trên người anh được?”
Tân Minh Thủy: “……”
Những người còn lại: “……”
Tân Minh Thủy nhận lấy ánh nhìn của mọi người, kìm nén nỗi xúc động muốn giết chết tên ảnh đế này, chỉ hỏi: “Đừng nói với tôi là anh vẫn còn ở trên tinh cầu Phàm Khoa đấy?”
Ảnh đế Quý nói: “Không có nha, em đã bảo anh đi rồi, sao anh có thể không nghe theo lời em nói được. Thế nhưng anh lo lắng cho em nên vẫn chưa đi xa, vẫn còn ở bên ngoài nè. Anh thấy hệ thống phòng ngự bị ai đó phá hỏng rồi, hiện tại các phi thuyền đều có thể đi ra đi vào. Khi nào thì bọn em đi?”
Mọi người: “……”
Mạng treo sợi chỉ, tuyệt xứ phùng sinh. Thiếu chút nữa là phải chen chúc nhau trở về khiến mọi người đều nhịn không được mà rơm rớm nước mắt.
*Tuyệt xứ phùng sinh (绝处逢生): giải cứu bất ngờ khỏi nguy hiểm.
Tân Minh Thủy cảm nhận được những tầm mắt xung quanh cực kỳ nóng, nói: “Tôi gửi tọa độ cho anh, lập tức tới đón chúng tôi.”
Ảnh đế Quý không ngờ lại có thể thu hoạch được chuyện tốt ngoài ý muốn như vậy, lập tức nói: “OK em!”
Cửa khoang vẫn chưa đóng, mọi người lại sôi nổi đi ra ngoài.
Bọn họ đợi một hồi, thấy được bóng dáng một chiếc phi thuyền đang càng lúc càng đến gần.
Cùng lúc đó, các bến cảng bị các gia tộc bày mưu lập kế đã khôi phục lại bình thường.
Sau khi bị mắc kẹt trên một chuyến bay công cộng suốt đêm, những người giàu có và doanh nhân có phi thuyền riêng muốn thoát khỏi chiến tranh đều nhanh chóng rời khỏi bến cảng dưới sự chỉ huy của đài điều hành.
Thời điểm phó tướng Mạnh mang theo hạm đội đến đây là đang nhìn thấy cảnh này.
Hắn hỏi: “Cảng trung tâm cũng mở ra sao?”
Cấp dưới liên hệ một hồi, đoạn trả lời: “Không ạ, vẫn đang ở trạng thái phong tỏa như cũ.”
Phó tướng Mạnh lập tức nhíu mày.
Cảng trung tâm là nơi tướng quân khống chế, nơi đó vẫn còn đang đóng, không lý nào các cảng khác lại dám mở, trừ phi không phải mệnh lệnh của tướng quân.
Hắn nhìn hệ thống phòng ngự bị phá hủy, nghĩ đến tướng quân vẫn chưa trả lời tin tức, bỗng dưng nảy sinh một nỗi dự cảm không lành, nói: “Ngăn bọn chúng lại, có thể ngăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu thấy phi thuyền của Du Kình thì cứ bắn nổ cho ta. Theo ta tiến vào bên trong, phong tỏa hết toàn bộ các bến cảng.”
Các binh lính liền đồng thanh nói: “Dạ!”
Phi thuyền tư nhân của ảnh đế Quý đang xen lẫn vào những chiếc phi thuyền này và đang được điều khiển bởi thành viên của Du Kình.
Bọn họ không đợi hạm đội ngăn cản, liền nhẹ nhàng chọn một lộ trình, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây sắp hình thành.
Địch Tuần cùng Phó Vân Tĩnh đứng ở trước cửa sổ nhìn thấy một màn này, hơi hơi thả lỏng trong lòng.
Xem như đã qua được cửa thứ nhất.
Vừa rồi chiếc phi thuyền này hạ cánh và bay lên ngoài sự điều khiển của đài điều hành, vì vậy sẽ bị ghi vào lịch sử hệ thống, điều tra một chút có thể sẽ điều tra ra được. Vậy nên bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự nguy hiểm.
Thế nhưng tin tốt là chắc chắn các gia tộc sẽ không bỏ qua cơ hội “Sâm Đức đã chết” này, chỉ cần thoát khỏi tinh cầu Phàm Khoa tập kết thế lực tiến hành phản công, làm lớn chuyện lên, quân tâm hoảng loạn, phó tướng Mạnh sẽ không có thời gian để đuổi giết bọn họ.
Tạ Thần Vũ giao lại chủ trì đại cục cho bọn họ, nhìn về phía ảnh đế Quý: “Có AI chữa bệnh không?”
Vì liên quan đến Tân Minh Thủy, nên ảnh đế Quý luôn rất quan tâm để ý đến giới lính đánh thuê, biết được người trước mắt này là ông chủ Trần của Tinh Thần nổi danh tầm mấy năm nay.
Ánh mắt hắn đảo quanh một vòng trên đôi tay nắm chặt của đối phương và Kim Diễm, nhìn vết thương trên người bọn họ, nói: “Có, để tôi bảo bọn họ gọi đến.”
Tạ Thần Vũ gật đầu nói lời cảm ơn, dẫn Tống Ngạn tìm một nơi nào đó ngồi xuống, chờ AI chữa bệnh đến liền bảo nó kiểm tra cho Tống Ngạn.
Lúc trước vội vàng rút lui, anh chỉ có thể quan sát tình huống sơ qua một lần, không thể biết được cụ thể như thế nào, nên vẫn luôn không được yên tâm.
Toàn bộ quá trình Tống Ngạn đều rất phối hợp, cậu nghiêng đầu dựa vào vai anh, có chút mệt mỏi.
Cả một đêm tập trung tinh thần cao độ, hiện giờ tảng đá trong lòng đã được rơi xuống, cơn buồn ngủ lập tức liền dâng lên.
Tạ Thần Vũ duỗi tay ôm cậu vào lòng, tìm một tư thế thoải mái cho cậu. Lúc này đã có kết quả.
Nội thương rất nhỏ và sốt nhẹ, không có vấn đề gì lớn. AI chữa bệnh có thể xử lý đơn giản trước, sau đó nằm thêm hai giờ ở khoang trị liệu là ổn.
Đám người Du Kình cũng đang rất quan tâm đến kết quả, cùng lúc cũng nghe được những lời này.
Ảnh đế Quý chủ động nói: “Phi thuyền có khoang trị liệu, ở phòng cho khách bên kia.”
Hắn tận dụng mọi thứ mà lấy lòng, “Tính chất công việc của Thủy Thủy nhà tôi có hơi đặc thù, cho nên từ trước đến nay tôi đều chuẩn bị đến mức toàn diện.”
Tân Minh Thủy lập tức liền cãi lại: “Ai là nhà anh?”
Tạ Thần Vũ bình tĩnh nhịn cười, tiếp tục nói lời cảm ơn, bế Tống Ngạn lên, đi theo vệ sĩ của ảnh đế vào phòng cho khách.
Ảnh đế Quý nhìn theo bóng dáng hai người họ đi xa, rất chi là hâm mộ, quay đầu nhìn về phía đám người Du Kình.
Tập thể Du Kình đối diện với ánh mắt sáng ngời của hắn, lặng im một giây liền đồng loạt chuyển về phía Tân Minh Thủy.
Tân Minh Thủy nheo mắt: “Muốn làm gì?”
Ảnh đế Quý tươi cười đầy mặt đến gần: “Anh nghe nói Du Kình vẫn luôn yêu hận rõ ràng, lần này xem như là anh cứu bọn em đúng không?”
Hắn lại bước tới một bước, “Ân cứu mạng có phải nên được lấy thân báo đáp hay không? Đừng nói với anh cái gì mà AxA ở bên nhau quá mức đối lập, anh thấy tình cảm của ông chủ Trần và Kim Diễm nhà người ta tốt lắm đấy.”
Tập thể những người biết rõ chân tướng lâm vào trầm mặc.
Tân Minh Thủy liền mặt không đổi sắc mà kéo Lão Tiền qua, nói với hắn: “Ông cũng biết bối cảnh của hắn rồi, nhà họ Quý ở tinh cầu Đế Đô, trong nhà có quặng. Hắn không thích loại hình như ông, tuyệt đối sẽ không ngủ với ông, tổ chức nuôi ông nhiều năm như vậy, đã đến lúc ông nên tận trung.”
Lão Tiền yên lặng phản ứng một chút.
Trong nhà có quặng, kết hôn chính là một nửa tài sản, còn có thể ai chơi theo ý người nấy.
Một nửa giá trị con người của ảnh đế Quý đó……
Lão Tiền liền nghiêm mặt nói: “Ông nói đúng, Du Kình chúng ta sao có thể có ân không báo! Đặc biệt là tôi, tôi rất để tâm đến vấn đề tri ân báo đáp. Ngài xem hôn lễ của chúng ta nên tổ chức ở đâu thì được, chia một nửa tiền mừng có được không?”
Ảnh đế Quý: “……”
Mọi người lập tức cười to, mùi vị thuốc súng trên người đều được tiêu đi không ít.
Tạ Thần Vũ mơ hồ nghe động tĩnh phía sau, ôm người vào phòng cho khách.
Vào khoang trị liệu cần phải cởi bỏ những vật dụng không cần thiết trên người, bao gồm cả mặt nạ.
Vệ sĩ cũng có mắt nhìn, sau khi giúp hai người khởi động khoang trị liệu xong liền hiểu chuyện mà rời đi ngay.
Tạ Thần Vũ liền cởi quần áo Tống Ngạn, ôm thả vào trong.
Tống Ngạn ngủ rồi, giờ phút này thoát khỏi cái ôm ấm áp, không nhịn được nhíu mày: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ cúi xuống đặt một nụ hôn lên trên trán cậu: “Ngủ đi, anh ở bên cạnh em.”
Tống Ngạn mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh bên tai, thì thầm “Ừm” một tiếng, tiến vào giấc ngủ say.
=====================
CP Ảnh đế Quý x Thủy Thủy cũng cưng lắm nhe =)))))) tiêu đề chương này dành cho Quý Quý và Thủy Thủy nhé *0*
em Ngạn càng ngày càng dính lấy anh Vũ =v=
Bọn họ vẫn không dừng lại, bắt đầu rút lui ra ngoài.
Lúc này, Địch Tuần đang gọi điện thoại với ông chủ Bạch Sư: “Bên tôi sẽ lập tức gọi người tắt hệ thống.”
Ông chủ là một người sảng khoái, có tiền là sẽ làm việc ngay: “Được, chúng tôi sẽ chạy đến gần đó.”
Địch Tuần nhìn về phía một người bên phía gia tộc, đưa tay ra hiệu với hắn, đoạn lại nói: “Trong vòng một phút này, phá hỏng hoàn toàn hệ thống cậu mới nhận được số khoản còn lại.”
Ông chủ cười nói: “Yên tâm, Bạch Sư chúng tôi làm việc luôn luôn chú ý, sẽ quay video lại để làm bằng chứng cho ngài.”
Địch Tuần nói: “Bên ngoài có động tĩnh gì thì nhanh chóng báo một tiếng cho tôi biết.”
Hôm nay, ông chủ kiếm được hai khoản tiền cấp tốc đến từ Địch Tuần, nên sẽ không vì chút chuyện nhỏ không tốn sức này mà tạo thêm giao kèo mới, xem như là mua hai tặng một, bèn sảng khoái nói: “OK.”
Hắn tắt máy truyền tin, lẳng lặng chờ.
Hai mươi giây sau, hệ thống phòng ngự trước mắt đột nhiên bị tắt đi, rốt cuộc phi thuyền cũng đã có thể đến gần.
Hắn phân phó với các cấp dưới tiến hành nổ pháo.
Hệ thống phòng ngự bao quanh một vòng tinh cầu, Bạch Sư cũng theo đó mà cho nổ một vòng tinh cầu.
Chỉ thấy các đợt pháo được xâu thành một chuỗi nổ tung, hệ thống phòng ngự vừa rồi vẫn đang diễu võ dương oai cấm các phi thuyền nhập cảng, trong chớp mắt đã bị phá hỏng.
Video đã được gửi đến máy truyền tin của Địch Tuần.
Địch Tuần mở ra xem xong, thông báo với người của các gia tộc.
Các gia chủ cũng vừa lúc nhận được tin tức đến từ các nội ứng, biết được hệ thống phòng ngự đã không thể hoạt động như bình thường.
Bọn họ vẫn chưa vội vàng chạy ra bến cảng, chỉ khẩn trương hỏi: “Sâm Đức đâu? Chết rồi sao?”
Địch Tuần nói: “Chết rồi.”
Các gia chủ liền biến đổi sắc mặt, phản ứng đầu tiên không phải là mừng như điên, mà là không thể tin được: “Thật…… Thật ư?”
Địch Tuần lợi dụng bọn họ xong rồi, nên sự kiên nhẫn của anh đối với bọn họ đã không còn nữa. Anh vứt lại một tiếng “Ừ”, sau đó liền cùng Phó Vân Tĩnh rời khỏi phòng điều khiển.
Hai người hội hợp với nhóm người Tạ Thần Vũ, ngồi lên chiếc phi hành khí đã được chuẩn bị trước đó trong đêm để rời khỏi thành phố.
Lần này, Du Kình đi đến đây cũng không biết sẽ có một trận thế này, nên đã đậu phi thuyền ở cảng trung tâm.
Nhưng Địch Tuần cùng Tạ Thần Vũ đều đã tính đến khả năng có thể sẽ ra tay, biết cảng trung tâm không phải là một nơi tốt, nên đều đậu phi thuyền ở những cảng khác, khuyết điểm duy nhất chính là cần phải có thời gian chạy đến.
Thời điểm Sâm Đức liên lạc với quân tiếp viện, chắc chắn sẽ thuật lại tình huống nơi này một lần.
Chắc chắn hai chiếc phi thuyền của Du Kình sẽ là đối tượng quan trọng bị nhìn chằm chằm, đám người Phó Vân Tĩnh chỉ đành phải vứt phi thuyền lại, ngồi phi thuyền của người khác.
Đội ngũ phi hành khí mới vừa bay qua hai thành phố, Địch Tuần liền nhận được một tin tức.
“Có năm hạm đội tiến vào tinh cầu chính, chuyển số khoản còn lại cho tôi, nhanh.”
Địch Tuần xem xong tâm tình liền trầm xuống, đơn giản tính toán một chút, phát hiện không kịp.
Sau khi đuổi đến nơi, chắc chắn quân tiếp viện sẽ chia làm hai nhóm. Một nhóm đi tìm Sâm Đức, một nhóm nhanh chóng phong tỏa các cảng. Vậy nên bọn họ cần phải rời khỏi bến cảng trước khi quân tiếp viện đuổi đến.
Tạ Thần Vũ đang ngồi ở bên cạnh Địch Tuần, nên cũng nhìn thấy nội dung bên trên khung chat. Anh mở bản đồ ra chọn một địa điểm, chia sẻ vị trí vào trong group.
Lão Tiền:?
Tạ Thần Vũ: Người của Sâm Đức sắp đến, không có thời gian rời cảng, đổi nơi khác.
Lão Tiền: Xưởng sửa chữa phi thuyền?
Tạ Thần Vũ: Tôi có một chiếc phi thuyền loại nhỏ ở đó.
Lão Tiền: Vậy sao không nói sớm, hại tôi lo lắng nửa ngày!
Tạ Thần Vũ: Tới rồi sẽ biết.
Đây là phương án rút lui thứ hai mà anh đã chuẩn bị để đề phòng.
Phi thuyền loại nhỏ có tốc độ cao, có thể khiến bọn họ nhanh chóng rời khỏi tinh cầu Phàm Khoa.
Vốn dĩ anh tưởng rằng cho dù có sử dụng đến thì cũng chỉ có vài người là anh và các tâm phúc. Thế nhưng kế hoạch biến đổi khôn lường, đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người như vậy, hiện tại chỉ có thể ngựa chết xem như chữa thành ngựa sống.
Đoàn người nhanh chóng đi đến địa điểm cần đến, nhìn chiếc phi thuyền với những vết thủng loang lổ trước mặt, hoàn toàn im lặng.
Bọn họ muốn một hơi rời khỏi tinh vực Gauze, khoảng cách này không hề ngắn.
Lão Tiền hơi hơi hé miệng: “Này…… Sẽ không quá tải đấy chứ?”
Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ: “Chắc chắn sẽ quá tải, có thể lên hết khởi động được là đã không tệ lắm rồi.”
Địch Tuần đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, chuyển sang các lính đánh thuê: “Trong các người, có ai từng có kinh nghiệm trong phương diện này không, đi được nửa đường có bị rã thuyền không?”
Một đám người liền đồng loạt nhìn về phía anh, không hé nửa lời, hiển nhiên là chưa từng thử qua.
Địch Tuần trầm mặc mở máy truyền tin lên, thấy được ông chủ Bạch Sư vẫn đang thúc giục gửi số khoản còn lại, nghĩ đến đối phương có thể đón được mình, bèn thử hỏi: Có rảnh không? Xuống đón tôi được không?
Ông chủ lập tức nheo mắt lại: Chuyển số khoản còn lại trước.
Địch Tuần: Vì để bản thân không tiêu xài hoang phí, nên tài khoản ràng buộc của tôi không có nhiều tiền, tất cả đều gửi cho cậu rồi. Tài khoản khác đang được quản lý bởi vợ tôi, đợi tôi về nói chuyện với vợ xong, tôi sẽ chuyển hết số khoản còn lại cho cậu.
Ông chủ: Không sao, hiện tại ngài có thể gọi điện thoại và thuật lại tình huống với vợ ngài.
Địch Tuần: Được, lát nữa tôi sẽ gọi. Vậy còn chuyện đón người thì sao?
Ông chủ: Để tôi suy nghĩ.
Địch Tuần liền biết đây là không muốn làm.
Đều là người thông minh. Nếu lúc này anh nói muốn chạy, chắc chắn đối phương có thể đoán ra được bọn họ đang đối đầu với năm chiếc hạm đội kia. Nếu tùy tiện đi đón bọn họ, làm không khéo có khi sẽ bị đuổi giết. Có lẽ hiện tại đối phương đang vừa mắng anh không gửi số khoản còn lại vừa nhanh chóng rút lui đi rồi.
Anh có chút tiếc nuối mà tắt máy truyền tin đi.
Mọi người thấy anh không nói lời nào, liền biết anh cũng không còn cách nào khác.
Lão Tiền nhìn Tạ Thần Vũ: “Phi thuyền này của cậu, các tính năng của nó vẫn đạt chuẩn đấy chứ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên là đạt chuẩn.”
Cũng chỉ còn cách đó mà thôi, mọi người thầm nghĩ.
Thời gian cấp bách, căn bản không có tư cách bắt bẻ.
Vì thế từng người chen chúc bước vào bên trong, hoặc đứng hoặc ngồi mà tìm được một khe hở, miễn cưỡng lên hết phi thuyền.
Đương lúc Tạ Thần Vũ muốn đóng cửa khoang, bỗng dưng nghe thấy bên trong phi thuyền truyền đến một âm thanh nhỏ.
Lúc này bọn họ không có thời gian để giãy giụa, không khỏi tràn ngập hy vọng mà nhìn về phía ông chủ Trương, cho rằng bên anh lại có biện pháp nào đó.
Vị họa sĩ trứ danh luôn luôn sống trong nhung lụa, hiện giờ bị chen chúc đến mức gắt gỏng trong lòng, mặt không cảm xúc nói: “Không phải tôi.”
Tân Minh Thủy cố gắng nâng một cánh tay lên xem, phía trên là tên của một vị ảnh đế nào đó.
Hắn đã kéo tên này vào blacklist từ lâu rồi, chỉ vì đêm nay muốn hành động nên hắn mới kết bạn lại, bảo đối phương nhanh chóng cút đi.
Hắn đã xác nhận tên khốn này cút đi rồi, nên cũng lười nói lời vô nghĩa, duỗi tay muốn tắt máy, thế nhưng lại bị Phó Vân Tĩnh ngăn cản.
Phó Vân Tĩnh nói: “Bắt máy.”
Tân Minh Thủy ngẩn ra, nghe lời bắt máy.
Ngay sau đó, thanh âm của ảnh đế Quý truyền đến, trong phi thuyền yên tĩnh nghe được rõ ràng: “Em đang ở đâu?”
Tân Minh Thủy hỏi: “Tôi ở đâu thì có liên quan gì đến anh, không phải anh đã đi rồi sao?”
Ảnh đế Quý nói: “Nói bậy gì đó, cái chuyện “vợ chồng gặp nạn mỗi người tự bay đi” sao có thể phát sinh ở trên người anh được?”
Tân Minh Thủy: “……”
Những người còn lại: “……”
Tân Minh Thủy nhận lấy ánh nhìn của mọi người, kìm nén nỗi xúc động muốn giết chết tên ảnh đế này, chỉ hỏi: “Đừng nói với tôi là anh vẫn còn ở trên tinh cầu Phàm Khoa đấy?”
Ảnh đế Quý nói: “Không có nha, em đã bảo anh đi rồi, sao anh có thể không nghe theo lời em nói được. Thế nhưng anh lo lắng cho em nên vẫn chưa đi xa, vẫn còn ở bên ngoài nè. Anh thấy hệ thống phòng ngự bị ai đó phá hỏng rồi, hiện tại các phi thuyền đều có thể đi ra đi vào. Khi nào thì bọn em đi?”
Mọi người: “……”
Mạng treo sợi chỉ, tuyệt xứ phùng sinh. Thiếu chút nữa là phải chen chúc nhau trở về khiến mọi người đều nhịn không được mà rơm rớm nước mắt.
*Tuyệt xứ phùng sinh (绝处逢生): giải cứu bất ngờ khỏi nguy hiểm.
Tân Minh Thủy cảm nhận được những tầm mắt xung quanh cực kỳ nóng, nói: “Tôi gửi tọa độ cho anh, lập tức tới đón chúng tôi.”
Ảnh đế Quý không ngờ lại có thể thu hoạch được chuyện tốt ngoài ý muốn như vậy, lập tức nói: “OK em!”
Cửa khoang vẫn chưa đóng, mọi người lại sôi nổi đi ra ngoài.
Bọn họ đợi một hồi, thấy được bóng dáng một chiếc phi thuyền đang càng lúc càng đến gần.
Cùng lúc đó, các bến cảng bị các gia tộc bày mưu lập kế đã khôi phục lại bình thường.
Sau khi bị mắc kẹt trên một chuyến bay công cộng suốt đêm, những người giàu có và doanh nhân có phi thuyền riêng muốn thoát khỏi chiến tranh đều nhanh chóng rời khỏi bến cảng dưới sự chỉ huy của đài điều hành.
Thời điểm phó tướng Mạnh mang theo hạm đội đến đây là đang nhìn thấy cảnh này.
Hắn hỏi: “Cảng trung tâm cũng mở ra sao?”
Cấp dưới liên hệ một hồi, đoạn trả lời: “Không ạ, vẫn đang ở trạng thái phong tỏa như cũ.”
Phó tướng Mạnh lập tức nhíu mày.
Cảng trung tâm là nơi tướng quân khống chế, nơi đó vẫn còn đang đóng, không lý nào các cảng khác lại dám mở, trừ phi không phải mệnh lệnh của tướng quân.
Hắn nhìn hệ thống phòng ngự bị phá hủy, nghĩ đến tướng quân vẫn chưa trả lời tin tức, bỗng dưng nảy sinh một nỗi dự cảm không lành, nói: “Ngăn bọn chúng lại, có thể ngăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu thấy phi thuyền của Du Kình thì cứ bắn nổ cho ta. Theo ta tiến vào bên trong, phong tỏa hết toàn bộ các bến cảng.”
Các binh lính liền đồng thanh nói: “Dạ!”
Phi thuyền tư nhân của ảnh đế Quý đang xen lẫn vào những chiếc phi thuyền này và đang được điều khiển bởi thành viên của Du Kình.
Bọn họ không đợi hạm đội ngăn cản, liền nhẹ nhàng chọn một lộ trình, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây sắp hình thành.
Địch Tuần cùng Phó Vân Tĩnh đứng ở trước cửa sổ nhìn thấy một màn này, hơi hơi thả lỏng trong lòng.
Xem như đã qua được cửa thứ nhất.
Vừa rồi chiếc phi thuyền này hạ cánh và bay lên ngoài sự điều khiển của đài điều hành, vì vậy sẽ bị ghi vào lịch sử hệ thống, điều tra một chút có thể sẽ điều tra ra được. Vậy nên bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự nguy hiểm.
Thế nhưng tin tốt là chắc chắn các gia tộc sẽ không bỏ qua cơ hội “Sâm Đức đã chết” này, chỉ cần thoát khỏi tinh cầu Phàm Khoa tập kết thế lực tiến hành phản công, làm lớn chuyện lên, quân tâm hoảng loạn, phó tướng Mạnh sẽ không có thời gian để đuổi giết bọn họ.
Tạ Thần Vũ giao lại chủ trì đại cục cho bọn họ, nhìn về phía ảnh đế Quý: “Có AI chữa bệnh không?”
Vì liên quan đến Tân Minh Thủy, nên ảnh đế Quý luôn rất quan tâm để ý đến giới lính đánh thuê, biết được người trước mắt này là ông chủ Trần của Tinh Thần nổi danh tầm mấy năm nay.
Ánh mắt hắn đảo quanh một vòng trên đôi tay nắm chặt của đối phương và Kim Diễm, nhìn vết thương trên người bọn họ, nói: “Có, để tôi bảo bọn họ gọi đến.”
Tạ Thần Vũ gật đầu nói lời cảm ơn, dẫn Tống Ngạn tìm một nơi nào đó ngồi xuống, chờ AI chữa bệnh đến liền bảo nó kiểm tra cho Tống Ngạn.
Lúc trước vội vàng rút lui, anh chỉ có thể quan sát tình huống sơ qua một lần, không thể biết được cụ thể như thế nào, nên vẫn luôn không được yên tâm.
Toàn bộ quá trình Tống Ngạn đều rất phối hợp, cậu nghiêng đầu dựa vào vai anh, có chút mệt mỏi.
Cả một đêm tập trung tinh thần cao độ, hiện giờ tảng đá trong lòng đã được rơi xuống, cơn buồn ngủ lập tức liền dâng lên.
Tạ Thần Vũ duỗi tay ôm cậu vào lòng, tìm một tư thế thoải mái cho cậu. Lúc này đã có kết quả.
Nội thương rất nhỏ và sốt nhẹ, không có vấn đề gì lớn. AI chữa bệnh có thể xử lý đơn giản trước, sau đó nằm thêm hai giờ ở khoang trị liệu là ổn.
Đám người Du Kình cũng đang rất quan tâm đến kết quả, cùng lúc cũng nghe được những lời này.
Ảnh đế Quý chủ động nói: “Phi thuyền có khoang trị liệu, ở phòng cho khách bên kia.”
Hắn tận dụng mọi thứ mà lấy lòng, “Tính chất công việc của Thủy Thủy nhà tôi có hơi đặc thù, cho nên từ trước đến nay tôi đều chuẩn bị đến mức toàn diện.”
Tân Minh Thủy lập tức liền cãi lại: “Ai là nhà anh?”
Tạ Thần Vũ bình tĩnh nhịn cười, tiếp tục nói lời cảm ơn, bế Tống Ngạn lên, đi theo vệ sĩ của ảnh đế vào phòng cho khách.
Ảnh đế Quý nhìn theo bóng dáng hai người họ đi xa, rất chi là hâm mộ, quay đầu nhìn về phía đám người Du Kình.
Tập thể Du Kình đối diện với ánh mắt sáng ngời của hắn, lặng im một giây liền đồng loạt chuyển về phía Tân Minh Thủy.
Tân Minh Thủy nheo mắt: “Muốn làm gì?”
Ảnh đế Quý tươi cười đầy mặt đến gần: “Anh nghe nói Du Kình vẫn luôn yêu hận rõ ràng, lần này xem như là anh cứu bọn em đúng không?”
Hắn lại bước tới một bước, “Ân cứu mạng có phải nên được lấy thân báo đáp hay không? Đừng nói với anh cái gì mà AxA ở bên nhau quá mức đối lập, anh thấy tình cảm của ông chủ Trần và Kim Diễm nhà người ta tốt lắm đấy.”
Tập thể những người biết rõ chân tướng lâm vào trầm mặc.
Tân Minh Thủy liền mặt không đổi sắc mà kéo Lão Tiền qua, nói với hắn: “Ông cũng biết bối cảnh của hắn rồi, nhà họ Quý ở tinh cầu Đế Đô, trong nhà có quặng. Hắn không thích loại hình như ông, tuyệt đối sẽ không ngủ với ông, tổ chức nuôi ông nhiều năm như vậy, đã đến lúc ông nên tận trung.”
Lão Tiền yên lặng phản ứng một chút.
Trong nhà có quặng, kết hôn chính là một nửa tài sản, còn có thể ai chơi theo ý người nấy.
Một nửa giá trị con người của ảnh đế Quý đó……
Lão Tiền liền nghiêm mặt nói: “Ông nói đúng, Du Kình chúng ta sao có thể có ân không báo! Đặc biệt là tôi, tôi rất để tâm đến vấn đề tri ân báo đáp. Ngài xem hôn lễ của chúng ta nên tổ chức ở đâu thì được, chia một nửa tiền mừng có được không?”
Ảnh đế Quý: “……”
Mọi người lập tức cười to, mùi vị thuốc súng trên người đều được tiêu đi không ít.
Tạ Thần Vũ mơ hồ nghe động tĩnh phía sau, ôm người vào phòng cho khách.
Vào khoang trị liệu cần phải cởi bỏ những vật dụng không cần thiết trên người, bao gồm cả mặt nạ.
Vệ sĩ cũng có mắt nhìn, sau khi giúp hai người khởi động khoang trị liệu xong liền hiểu chuyện mà rời đi ngay.
Tạ Thần Vũ liền cởi quần áo Tống Ngạn, ôm thả vào trong.
Tống Ngạn ngủ rồi, giờ phút này thoát khỏi cái ôm ấm áp, không nhịn được nhíu mày: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ cúi xuống đặt một nụ hôn lên trên trán cậu: “Ngủ đi, anh ở bên cạnh em.”
Tống Ngạn mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh bên tai, thì thầm “Ừm” một tiếng, tiến vào giấc ngủ say.
=====================
CP Ảnh đế Quý x Thủy Thủy cũng cưng lắm nhe =)))))) tiêu đề chương này dành cho Quý Quý và Thủy Thủy nhé *0*
em Ngạn càng ngày càng dính lấy anh Vũ =v=