Chương 10: Đừng động vào!
Hai ngày rồi Ethan chưa được dùng máu của loài người nên cậu khó lòng kìm chế được, ngay lúc tấm màn bảo vệ được Brian giải trừ thì mắt cậu đã đỏ lên vì cơn khát. Rõ ràng máu của loài người này thơm hơn rất nhiều so với máu của những người khác, cậu ước gì Brian có thể rộng lượng mà cho cậu nếm thử một chút…
“Thơm thật đấy! Có thể cho em nếm thử một chút được không?”
Brian liếc nhìn Ethan như thể sẽ giết chết cậu ta nếu cậu ta dám động một ngón tay vào con mồi của hắn, vậy nên hắn cố tình ôm Leyla lên, để cô nằm trọn trong lòng mình, xem có tên nào dám động vào nữa không.
Lúc này Dylan cũng bước vào bên trong lều trại, anh đánh hơi được gì đó liền di chuyển nhanh về phía Ethan, ngay cả một người lý trí như Dylan cũng không thể kìm chế được cơn khát khi ngửi thấy mùi máu này. Dylan có thể chắc chắn đây không phải con người bình thường, bởi mùi máu mà anh từng nếm có vị hơi tanh nhẹ, tuỳ người mà hương vị của máu sẽ thay đổi, nhưng mùi máu thơm ngọt như vậy lần đầu tiên được ngửi thấy…
“Con người à? Anh từ bỏ định kiến của mình từ bao giờ thế? Với lại anh tìm được con người này ở đâu? Xung quanh đây làm gì có ai sinh sống?”
Dylan cảm thấy loài người này có gì đó rất bất thường, anh định đưa tay chạm vào để kiểm tra thì bị Brian giữ lại, ánh mắt đỏ như máu của hắn nhìn về phía hai người em trai mình…
“Đừng động vào…!”
Dylan kìm chế lại cơn khát đang sôi sục bên trong cơ thể, anh nhanh chóng thu tay về liền khôi phục trạng thái bình thường, ngay cả đồng tử cũng trở về màu đen nguyên thuỷ…
“Ethan, em khám cho cô gái này đi, có vẻ tình hình không được ổn lắm…”
Ethan cũng lấy lại bình tĩnh, cậu nhanh chóng sử dụng ma thuật để xem xét tình hình tạm thời của cô gái này. Vốn dĩ đây không phải sở trường của cậu nên cậu chỉ có thể dựa vào những gì mà mình đã được học để chẩn đoán tình hình…
“Lạ thật đấy! Mặc dù có rất nhiều vết thương rải rác xung quanh cơ thể nhưng vẫn còn sống. Theo em quan sát thì loài người này bị sốt cao rồi, em có thể điều chế ra loại thuốc để hạ sốt tạm thời, có thể duy trì đến khi chúng ta trở về thủ đô…”
Ethan lấy cuốn sổ dược liệu mà mình thường dùng để ghi chép ra xem còn nguyên liệu nào có thể sử dụng được hay không. Mặc dù thiếu mất một vài nguyên liệu nhưng có thể bù bằng loại khác, dù sao cậu cũng chỉ mang đủ thuốc để điều chế cho Brian…
“Em sẽ đi điều chế thuốc, khoảng hai tiếng nữa sẽ cho người mang đến lều của anh…”
Ethan nhanh chóng rời khỏi lều trại để tránh bị ảnh hưởng bởi mùi hương của loài người kia. Dù sao những ma cà rồng thuộc hoàng tộc như họ đều đã trải qua khoảng thời gian huấn luyện nghiêm khắc trước khi cám dỗ từ máu của loài người rồi, nhưng để tốt nhất thì cứ tránh đi chỗ khác còn hơn.
Về phía Dylan thì anh vẫn còn muốn đợi loài người kia tỉnh giấc để tra hỏi một số chuyện, nhưng có vẻ loài người kia bị sốt đến mức mụ mị đầu óc rồi, chuyện tra hỏi thì tính sau vậy…
“Trả lời câu hỏi của em đi, anh tìm được con người này ở đâu? Có chắc cô ta không gây hại đến anh không?”
Brian đặt Leyla xuống giường, hắn kéo chăn che kín cả người cô lại, sau đó mới trả lời câu hỏi của Dylan…
“Tối đó anh và đám người của Alexa đi săn, bọn Alexa đánh hơi được mùi của con người nên rời đi trước, lúc đó anh lại bị thu hút bởi một mùi hương khác phát ra từ hướng bắc nên đã lần theo nó. Ngay lúc anh mất cảnh giác thì người phụ nữ này đã đâm anh, sau khi anh trả hỏi một lúc thì cô gái này bảo cô ấy là con gái của pháp sư…”
Dylan có chút khó hiểu khi Brian nói đến chuyện hắn bị mất cảnh giác và bị đả thương bởi một loài người. Mặc dù vũ khí và chất độc do loài người điều chế đều không có tác động quá lớn đến ma cà rồng, nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ dám đả thương Brian…
“Theo như em biết thì anh chưa từng mất cảnh giác bởi mùi hương của loài người, lúc đó thật sự anh đã ngửi thấy thứ gì?”
Lúc đó Brian thật sự đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm, giống như mùi hương của hoa lobularia maritima, nghe nói loài hoa chỉ xuất hiện ở một khu vực duy nhất chính là Hostan, hay còn gọi là vùng đất linh thiêng của các pháp sư. Vậy nên Brian mới bị mất cảnh giác trong một vài giây ngắn ngủi…
“Lúc đó anh ngửi thấy mùi của lobularia maritima…”
Dylan biết rõ loài hoa này chỉ xuất hiện ở đâu, nhưng Hostan thật sự rất xa Galleria, không lý nào lại xuất hiện hương thơm của hoa này. Huống chi theo anh quan sát thì cô gái này có mái tóc vàng chứ không phải tóc đen như các pháp sư ở toà tháp ma thuật…
“Em nghĩ khi chúng ta trở về thủ đô, anh nên đưa cô gái này đến tháp ma thuật để kiểm tra, em không dám chắc cô ta có phải pháp sư hay không, nhưng một con người bình thường không thể nào mang hương thơm của lobularia maritima được!”
“Thơm thật đấy! Có thể cho em nếm thử một chút được không?”
Brian liếc nhìn Ethan như thể sẽ giết chết cậu ta nếu cậu ta dám động một ngón tay vào con mồi của hắn, vậy nên hắn cố tình ôm Leyla lên, để cô nằm trọn trong lòng mình, xem có tên nào dám động vào nữa không.
Lúc này Dylan cũng bước vào bên trong lều trại, anh đánh hơi được gì đó liền di chuyển nhanh về phía Ethan, ngay cả một người lý trí như Dylan cũng không thể kìm chế được cơn khát khi ngửi thấy mùi máu này. Dylan có thể chắc chắn đây không phải con người bình thường, bởi mùi máu mà anh từng nếm có vị hơi tanh nhẹ, tuỳ người mà hương vị của máu sẽ thay đổi, nhưng mùi máu thơm ngọt như vậy lần đầu tiên được ngửi thấy…
“Con người à? Anh từ bỏ định kiến của mình từ bao giờ thế? Với lại anh tìm được con người này ở đâu? Xung quanh đây làm gì có ai sinh sống?”
Dylan cảm thấy loài người này có gì đó rất bất thường, anh định đưa tay chạm vào để kiểm tra thì bị Brian giữ lại, ánh mắt đỏ như máu của hắn nhìn về phía hai người em trai mình…
“Đừng động vào…!”
Dylan kìm chế lại cơn khát đang sôi sục bên trong cơ thể, anh nhanh chóng thu tay về liền khôi phục trạng thái bình thường, ngay cả đồng tử cũng trở về màu đen nguyên thuỷ…
“Ethan, em khám cho cô gái này đi, có vẻ tình hình không được ổn lắm…”
Ethan cũng lấy lại bình tĩnh, cậu nhanh chóng sử dụng ma thuật để xem xét tình hình tạm thời của cô gái này. Vốn dĩ đây không phải sở trường của cậu nên cậu chỉ có thể dựa vào những gì mà mình đã được học để chẩn đoán tình hình…
“Lạ thật đấy! Mặc dù có rất nhiều vết thương rải rác xung quanh cơ thể nhưng vẫn còn sống. Theo em quan sát thì loài người này bị sốt cao rồi, em có thể điều chế ra loại thuốc để hạ sốt tạm thời, có thể duy trì đến khi chúng ta trở về thủ đô…”
Ethan lấy cuốn sổ dược liệu mà mình thường dùng để ghi chép ra xem còn nguyên liệu nào có thể sử dụng được hay không. Mặc dù thiếu mất một vài nguyên liệu nhưng có thể bù bằng loại khác, dù sao cậu cũng chỉ mang đủ thuốc để điều chế cho Brian…
“Em sẽ đi điều chế thuốc, khoảng hai tiếng nữa sẽ cho người mang đến lều của anh…”
Ethan nhanh chóng rời khỏi lều trại để tránh bị ảnh hưởng bởi mùi hương của loài người kia. Dù sao những ma cà rồng thuộc hoàng tộc như họ đều đã trải qua khoảng thời gian huấn luyện nghiêm khắc trước khi cám dỗ từ máu của loài người rồi, nhưng để tốt nhất thì cứ tránh đi chỗ khác còn hơn.
Về phía Dylan thì anh vẫn còn muốn đợi loài người kia tỉnh giấc để tra hỏi một số chuyện, nhưng có vẻ loài người kia bị sốt đến mức mụ mị đầu óc rồi, chuyện tra hỏi thì tính sau vậy…
“Trả lời câu hỏi của em đi, anh tìm được con người này ở đâu? Có chắc cô ta không gây hại đến anh không?”
Brian đặt Leyla xuống giường, hắn kéo chăn che kín cả người cô lại, sau đó mới trả lời câu hỏi của Dylan…
“Tối đó anh và đám người của Alexa đi săn, bọn Alexa đánh hơi được mùi của con người nên rời đi trước, lúc đó anh lại bị thu hút bởi một mùi hương khác phát ra từ hướng bắc nên đã lần theo nó. Ngay lúc anh mất cảnh giác thì người phụ nữ này đã đâm anh, sau khi anh trả hỏi một lúc thì cô gái này bảo cô ấy là con gái của pháp sư…”
Dylan có chút khó hiểu khi Brian nói đến chuyện hắn bị mất cảnh giác và bị đả thương bởi một loài người. Mặc dù vũ khí và chất độc do loài người điều chế đều không có tác động quá lớn đến ma cà rồng, nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ dám đả thương Brian…
“Theo như em biết thì anh chưa từng mất cảnh giác bởi mùi hương của loài người, lúc đó thật sự anh đã ngửi thấy thứ gì?”
Lúc đó Brian thật sự đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm, giống như mùi hương của hoa lobularia maritima, nghe nói loài hoa chỉ xuất hiện ở một khu vực duy nhất chính là Hostan, hay còn gọi là vùng đất linh thiêng của các pháp sư. Vậy nên Brian mới bị mất cảnh giác trong một vài giây ngắn ngủi…
“Lúc đó anh ngửi thấy mùi của lobularia maritima…”
Dylan biết rõ loài hoa này chỉ xuất hiện ở đâu, nhưng Hostan thật sự rất xa Galleria, không lý nào lại xuất hiện hương thơm của hoa này. Huống chi theo anh quan sát thì cô gái này có mái tóc vàng chứ không phải tóc đen như các pháp sư ở toà tháp ma thuật…
“Em nghĩ khi chúng ta trở về thủ đô, anh nên đưa cô gái này đến tháp ma thuật để kiểm tra, em không dám chắc cô ta có phải pháp sư hay không, nhưng một con người bình thường không thể nào mang hương thơm của lobularia maritima được!”