Chương 22: Trong rủi có may
Bên tai nghe rõ từng chữ một mà Tử Ngai thủ thỉ cất tiếng, Bối Nhuận Dư cứng người, chân mày nhíu chặt, anh ngồi thẳng lên, đầu lớn nhìn đối diện trực tiếp với đầu nhỏ:
- Người đó là ai? Kẻ khốn nào dám nói năng xàm bậy như thế? Anh sẽ xé mồm nó ra!
- Nhuận Dư! Anh không được chửi bậy!
Tử Ngai đưa tay bịt kín miệng của anh, cô không thích người ta chửi bậy, làm cho cô nhớ tới cảm giác ngày thường bị bà chủ Lưu chửi vậy. Vả lại cô không muốn cho Điền Điền học theo cái tính xấu này.
Tử Ngai làm mặt giận, hai má phồng ra đáng yêu. Trái tim của Bối Nhuận Dư bị thần Cupid bắn mạnh thêm vào một mũi tên. Anh ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với Tử Ngai, sau đó lại ôm cô vào lòng, anh vuốt ve bờ lưng gầy gầy trơn tru của cô:
- Em có còn nhớ người đó là ai, tên gì không?
- Em.... Không có nhớ.
Lần đó bởi vì không chấp nhận được sự thật mà người lạ nói, nhưng trong lòng cũng dấy lên một chút xôn xao khó tả. Sau cùng vì quá khẩn trương nên cô không kịp nhớ rõ khuôn mặt của người đó. Đầu cô lúc đó chỉ biết cúi thấp nhìn từng bước đi của mình.
Hồi sau, lúc cầm theo túi nải chuẩn bị đi ra ngoài tìm Bối Nhuận Dư, nhìn ở ngoài cửa thì thấy người nọ cũng đã biến mất tiêu rồi. Cái cô chắc chắn chính là người đó là con gái, còn cao hơn cô nữa.
Bối Nhuận Dư thấy Tử Ngai đang nhăn mặt suy nghĩ. Môi chu chu làm kiểu, hai chân mày nhíu chặt, rãnh giữa chừa lại đường nhăn nhỏ xíu. Anh động tâm đè Tử Ngai xuống giường, cả người to lớn phủ cơ thể bé xíu của Tử Ngai. Anh ra sức hôn hít khắp người cô, cô bị nhột cười khanh khách không dừng được.
Cho đến khi hơi thở bị đứt quãng vì mệt mỏi, hai mắt của Tử Ngai mơ màng muốn nhắm lại. Bên tai lúc này mới có câu trả lời tiếp theo của vấn đề kia:
- Em yên tâm, anh nhất định sẽ tra rõ người đó là ai. Vì kẻ đó mà đã hại anh và em mất liên lạc năm năm.
Tử Ngai vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng đêm nay đã bị anh lăn lộn vài vòng rất mệt mỏi, lúc cô leo núi, chặt củi hay là khiêng vác hàng hóa trong cửa hàng tiện lợi cũng không thể sánh bằng được việc bị anh hành từ bên trong tới ra bên ngoài cơ thể.
Cả đêm hôm đó Bối Nhuận Dư cứ trằn trọc mà suy nghĩ. Rốt cuộc cái người phụ nữ kia đang có ý định gì đây. Và giả sử người phụ nữ đó không xuất hiện, vậy có khi nào Tử Ngai vẫn còn ngây ngốc ngồi ở trong nhà chờ anh, và rồi bị núi lở đè mất không?
Chẳng biết đây có phải là trong cái rủi có may không. Nhưng cái anh bực tức nhất chính là người đó dám nói xấu anh, khiến cho Tử Ngai phải chiến tranh lạnh với anh suốt năm năm qua. Lúc gặp lại cô còn có ý định bỏ rơi anh nữa cơ.
Bối Nhuận Dư hậm hực đi vào giấc ngủ, đầu quay nhẹ sang bên cạnh, tiến tới hôn chùn chụt lên trán vợ yêu của mình. Tử Ngai bị nhột đưa tay gãi trán, sau đó lại ngủ tiếp. Anh nhìn thấy cũng chỉ cười cưng chiều, và đem ngọc ngà của mình ôm chặt vào trong lòng.
Đến sáng hôm sau, Tử Ngai ngồi ở nhà cùng Điền Điền xem tivi. Vì là chương trình cho thiếu nhi nên cả hai người đều có thể nhìn hình ảnh và nghe được.
Bối Nhuận Dư phải tranh thủ ra ngoài xử lý gấp vụ việc đem qua hai người vừa nhắc đến, anh có phần tiếc nuối vì hôm nay không dành trọn cả thời gian cho hai mẹ con Tử Ngai.
Trước khi đi anh ôm hôn tới tấp. Điền Điền mấy ngày gần đây tiếp xúc với anh khá "thân thiết", cho nên cũng tạm chấp nhận anh làm cha của mình. Còn về việc trước kia nghe mẹ kể cha cậu đã hoá thành cục đá thì cậu không còn nghĩ tới nữa. Dẫu sao cha thật vẫn là Bối Nhuận Dư đấy thôi.
Tử Ngai thấy anh ra ngoài cũng không có nằng nặc đòi làm phiền. Cô cực kỳ nhu thuận giống như thời điểm lúc hai người vẫn còn ở căn nhà cũ kia.
Sáng và đầu giờ chiều mỗi ngày Bối Nhuận Dư đều đi ra ngoài tìm thức ăn và củi khô. Còn cô thì ngoan ngoãn ngồi ở nhà nấu nước chờ cơm, đợi anh về thì giúp anh dùng vải khô lau mặt.
Trong đầu của cả hai thoáng chốc nhớ tới những ngày đó, Tử Ngai cong môi cười hiền từ, trong mắt Bối Nhuận Dư tràn chứa đầy tình thương, anh không chút ngần ngại đứng trước mặt con trai mà hôn vợ mình thật nồng nhiệt.
Tử Ngai bị anh làm cho bối rối, hai má đỏ ửng lên, hồi trước cô đúng thật là không biết gì về "nam nữ thụ thụ bất tương thân". Nhưng từ khi sống ở Nam Kinh, cô đã được học hỏi rất nhiều rồi đó, bây giờ không còn là cô ngốc dễ bị anh gài bẫy nữa.
Cô đánh lên vai anh hai cái nhẹ, giọng nghẹn ngào đầy trách móc:
- Ghét anh quá, để Điền Điền học hư theo anh mất!
Bối Nhuận Dư cười ngả ngớn, anh quỳ một chân xuống, sao cho bằng với chiều cao của Điền Điền. Bàn tay áp lên đầu của cậu nhóc:
- Điền Điền, sau này nếu con có lấy vợ, thì không cần sợ mà cứ việc công khai tình cảm. Như thế mới để cho người ngoài biết, con yêu vợ con đến nhường nào.
- Dạ vâng!
Điền Điền tuy không hiểu cho lắm, nhưng cậu cứ thuận theo anh mà đáp lời. Tư thế cũng bày đặt làm theo phong cách của một quân nhân. Đấy cũng là vì mấy ngày ở chung với Bối Nhuận Dư, anh thường chỉ con trai cách đứng nghiêm trang.
Mà thật ra anh làm thế là bởi vì cậu hay đi tới phá đám anh và Tử Ngai thân mật với nhau. Cậu nhóc này đã năm tuổi rồi nhưng đêm vào cũng khóc nháo đòi ngủ với mẹ. Khóc đến đỏ cả mặt, khàn cả cổ, thế thì còn ra thể thống trai tráng gì nữa.
Bất đắc dĩ anh tập cho cậu cách đứng nghiêm chỉnh, và phạt cậu đứng im trong năm phút. Cứ thế bị phạt hai ba lần, Điền Điền mê động tác đó lúc nào không hay. Hai chân nhỏ đứng thành chữ V chưa chuẩn lắm, nhưng bàn tay xoè ra đặt nghiêng trên trán thì làm rất tốt.
Bối Nhuận Dư âm thầm đánh giá, xem ra tương lai con trai anh sẽ nối tiếp anh tham gia vào quân đội nhà nước rồi.
Tạm biệt nhau xong, Tử Ngai dẫn Điền Điền quay về sô pha ngồi. Trên màn hình tivi chiếu bộ hoạt hình Doremon rất thú vị, chú mèo màu xanh trắng có trong người rất nhiều bảo bối kỳ diệu, thêm vài phân cảnh hài hước, cả hai mẹ con Tử Ngai ôm bụng cười vui vẻ.
Trên tay mỗi người còn cầm thêm miếng bánh snack khoai tây thơm ngọt. Đây là phần bánh mà Bối Nhuận Dư đưa cho hai người, cô vẫn muốn ăn thêm nhưng anh đã hạn chế. Tối đa hai ngày chỉ được một bịch bánh.
Cả hai ngồi coi cho đến hết một tập hoạt hình, lúc này phía ngoài cửa có tiếng tít tít mở khoá. Tử Ngai cho rằng anh đã về, còn đặc biệt về sớm vì hai mẹ con cô. Cô phấn khích chạy ra ngoài tiếp đón anh.
Nhưng mà người mở cửa ra lại là một người xa lạ đối với Tử Ngai. Trên tay người đó còn cầm túi đồ trên tay, vừa nhìn thấy Tử Ngai liền hốt hoảng buông tay ra. Đôi mắt được kẻ eyeliner tỉ mỉ, giọng chua chát thốt lên:
- Cô là ai?
- Người đó là ai? Kẻ khốn nào dám nói năng xàm bậy như thế? Anh sẽ xé mồm nó ra!
- Nhuận Dư! Anh không được chửi bậy!
Tử Ngai đưa tay bịt kín miệng của anh, cô không thích người ta chửi bậy, làm cho cô nhớ tới cảm giác ngày thường bị bà chủ Lưu chửi vậy. Vả lại cô không muốn cho Điền Điền học theo cái tính xấu này.
Tử Ngai làm mặt giận, hai má phồng ra đáng yêu. Trái tim của Bối Nhuận Dư bị thần Cupid bắn mạnh thêm vào một mũi tên. Anh ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với Tử Ngai, sau đó lại ôm cô vào lòng, anh vuốt ve bờ lưng gầy gầy trơn tru của cô:
- Em có còn nhớ người đó là ai, tên gì không?
- Em.... Không có nhớ.
Lần đó bởi vì không chấp nhận được sự thật mà người lạ nói, nhưng trong lòng cũng dấy lên một chút xôn xao khó tả. Sau cùng vì quá khẩn trương nên cô không kịp nhớ rõ khuôn mặt của người đó. Đầu cô lúc đó chỉ biết cúi thấp nhìn từng bước đi của mình.
Hồi sau, lúc cầm theo túi nải chuẩn bị đi ra ngoài tìm Bối Nhuận Dư, nhìn ở ngoài cửa thì thấy người nọ cũng đã biến mất tiêu rồi. Cái cô chắc chắn chính là người đó là con gái, còn cao hơn cô nữa.
Bối Nhuận Dư thấy Tử Ngai đang nhăn mặt suy nghĩ. Môi chu chu làm kiểu, hai chân mày nhíu chặt, rãnh giữa chừa lại đường nhăn nhỏ xíu. Anh động tâm đè Tử Ngai xuống giường, cả người to lớn phủ cơ thể bé xíu của Tử Ngai. Anh ra sức hôn hít khắp người cô, cô bị nhột cười khanh khách không dừng được.
Cho đến khi hơi thở bị đứt quãng vì mệt mỏi, hai mắt của Tử Ngai mơ màng muốn nhắm lại. Bên tai lúc này mới có câu trả lời tiếp theo của vấn đề kia:
- Em yên tâm, anh nhất định sẽ tra rõ người đó là ai. Vì kẻ đó mà đã hại anh và em mất liên lạc năm năm.
Tử Ngai vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng đêm nay đã bị anh lăn lộn vài vòng rất mệt mỏi, lúc cô leo núi, chặt củi hay là khiêng vác hàng hóa trong cửa hàng tiện lợi cũng không thể sánh bằng được việc bị anh hành từ bên trong tới ra bên ngoài cơ thể.
Cả đêm hôm đó Bối Nhuận Dư cứ trằn trọc mà suy nghĩ. Rốt cuộc cái người phụ nữ kia đang có ý định gì đây. Và giả sử người phụ nữ đó không xuất hiện, vậy có khi nào Tử Ngai vẫn còn ngây ngốc ngồi ở trong nhà chờ anh, và rồi bị núi lở đè mất không?
Chẳng biết đây có phải là trong cái rủi có may không. Nhưng cái anh bực tức nhất chính là người đó dám nói xấu anh, khiến cho Tử Ngai phải chiến tranh lạnh với anh suốt năm năm qua. Lúc gặp lại cô còn có ý định bỏ rơi anh nữa cơ.
Bối Nhuận Dư hậm hực đi vào giấc ngủ, đầu quay nhẹ sang bên cạnh, tiến tới hôn chùn chụt lên trán vợ yêu của mình. Tử Ngai bị nhột đưa tay gãi trán, sau đó lại ngủ tiếp. Anh nhìn thấy cũng chỉ cười cưng chiều, và đem ngọc ngà của mình ôm chặt vào trong lòng.
Đến sáng hôm sau, Tử Ngai ngồi ở nhà cùng Điền Điền xem tivi. Vì là chương trình cho thiếu nhi nên cả hai người đều có thể nhìn hình ảnh và nghe được.
Bối Nhuận Dư phải tranh thủ ra ngoài xử lý gấp vụ việc đem qua hai người vừa nhắc đến, anh có phần tiếc nuối vì hôm nay không dành trọn cả thời gian cho hai mẹ con Tử Ngai.
Trước khi đi anh ôm hôn tới tấp. Điền Điền mấy ngày gần đây tiếp xúc với anh khá "thân thiết", cho nên cũng tạm chấp nhận anh làm cha của mình. Còn về việc trước kia nghe mẹ kể cha cậu đã hoá thành cục đá thì cậu không còn nghĩ tới nữa. Dẫu sao cha thật vẫn là Bối Nhuận Dư đấy thôi.
Tử Ngai thấy anh ra ngoài cũng không có nằng nặc đòi làm phiền. Cô cực kỳ nhu thuận giống như thời điểm lúc hai người vẫn còn ở căn nhà cũ kia.
Sáng và đầu giờ chiều mỗi ngày Bối Nhuận Dư đều đi ra ngoài tìm thức ăn và củi khô. Còn cô thì ngoan ngoãn ngồi ở nhà nấu nước chờ cơm, đợi anh về thì giúp anh dùng vải khô lau mặt.
Trong đầu của cả hai thoáng chốc nhớ tới những ngày đó, Tử Ngai cong môi cười hiền từ, trong mắt Bối Nhuận Dư tràn chứa đầy tình thương, anh không chút ngần ngại đứng trước mặt con trai mà hôn vợ mình thật nồng nhiệt.
Tử Ngai bị anh làm cho bối rối, hai má đỏ ửng lên, hồi trước cô đúng thật là không biết gì về "nam nữ thụ thụ bất tương thân". Nhưng từ khi sống ở Nam Kinh, cô đã được học hỏi rất nhiều rồi đó, bây giờ không còn là cô ngốc dễ bị anh gài bẫy nữa.
Cô đánh lên vai anh hai cái nhẹ, giọng nghẹn ngào đầy trách móc:
- Ghét anh quá, để Điền Điền học hư theo anh mất!
Bối Nhuận Dư cười ngả ngớn, anh quỳ một chân xuống, sao cho bằng với chiều cao của Điền Điền. Bàn tay áp lên đầu của cậu nhóc:
- Điền Điền, sau này nếu con có lấy vợ, thì không cần sợ mà cứ việc công khai tình cảm. Như thế mới để cho người ngoài biết, con yêu vợ con đến nhường nào.
- Dạ vâng!
Điền Điền tuy không hiểu cho lắm, nhưng cậu cứ thuận theo anh mà đáp lời. Tư thế cũng bày đặt làm theo phong cách của một quân nhân. Đấy cũng là vì mấy ngày ở chung với Bối Nhuận Dư, anh thường chỉ con trai cách đứng nghiêm trang.
Mà thật ra anh làm thế là bởi vì cậu hay đi tới phá đám anh và Tử Ngai thân mật với nhau. Cậu nhóc này đã năm tuổi rồi nhưng đêm vào cũng khóc nháo đòi ngủ với mẹ. Khóc đến đỏ cả mặt, khàn cả cổ, thế thì còn ra thể thống trai tráng gì nữa.
Bất đắc dĩ anh tập cho cậu cách đứng nghiêm chỉnh, và phạt cậu đứng im trong năm phút. Cứ thế bị phạt hai ba lần, Điền Điền mê động tác đó lúc nào không hay. Hai chân nhỏ đứng thành chữ V chưa chuẩn lắm, nhưng bàn tay xoè ra đặt nghiêng trên trán thì làm rất tốt.
Bối Nhuận Dư âm thầm đánh giá, xem ra tương lai con trai anh sẽ nối tiếp anh tham gia vào quân đội nhà nước rồi.
Tạm biệt nhau xong, Tử Ngai dẫn Điền Điền quay về sô pha ngồi. Trên màn hình tivi chiếu bộ hoạt hình Doremon rất thú vị, chú mèo màu xanh trắng có trong người rất nhiều bảo bối kỳ diệu, thêm vài phân cảnh hài hước, cả hai mẹ con Tử Ngai ôm bụng cười vui vẻ.
Trên tay mỗi người còn cầm thêm miếng bánh snack khoai tây thơm ngọt. Đây là phần bánh mà Bối Nhuận Dư đưa cho hai người, cô vẫn muốn ăn thêm nhưng anh đã hạn chế. Tối đa hai ngày chỉ được một bịch bánh.
Cả hai ngồi coi cho đến hết một tập hoạt hình, lúc này phía ngoài cửa có tiếng tít tít mở khoá. Tử Ngai cho rằng anh đã về, còn đặc biệt về sớm vì hai mẹ con cô. Cô phấn khích chạy ra ngoài tiếp đón anh.
Nhưng mà người mở cửa ra lại là một người xa lạ đối với Tử Ngai. Trên tay người đó còn cầm túi đồ trên tay, vừa nhìn thấy Tử Ngai liền hốt hoảng buông tay ra. Đôi mắt được kẻ eyeliner tỉ mỉ, giọng chua chát thốt lên:
- Cô là ai?