Chương 23: Con đàn, cháu đống
Chu Ngọc My phát hiện trong nhà Bối Nhuận Dư có phụ nữ, cô đã rất bất ngờ rồi, cho đến khi phát hiện trên ghế sô pha ngay phòng khách có thêm một cậu nhóc, mà cậu nhóc này khỏi cần xét nghiệm DNA cũng biết là con cháu nhà ai rồi.
Rõ ràng cậu bé khi nãy đã được đúc từ một khuôn mặt của Bối Nhuận Dư mà ra. Chu Ngọc My hoảng sợ đưa tay che miệng, ánh mắt đầy sự kinh diễm, giọng run run chỉ tay vào Tử Ngai và hỏi:
- Cô... Cô là ai?
- Tôi là vợ của chồng tôi!
- Thế chồng cô là ai?
- Là Bối Nhuận Dư đó!
Tử Ngai nói một cách rất tự nhiên, dường như cô không quá chú tâm tới sắc mặt hết xanh rồi lại chuyển sang trắng của Chu Ngọc My. Hồi sau Tử Ngai mới thấy Chu Ngọc My có gì đó không ổn lắm, chân tay run rẩy đứng không nổi. Cô có vài phần lo lắng bèn tiến tới tính giúp đỡ.
Bỗng dưng tay cô còn cách Chu Ngọc My hai mươi xăng ti mét, cô liền phát hiện ra cô gái xinh đẹp này đã chạy ào ra ngoài cửa, dáng vẻ rất hối hả, trên mắt còn chảy cả giọt nước lấp lánh.
Tử Ngai đứng ở trong nhà ngơ ngác hồi lâu. Không lẽ cách cô giới thiệu sai rồi sao? Thường ngày Bối Nhuận Dư rất hay chỉ dạy cô cách giới thiệu bản thân mình với ngoài ngoài. Ngay cả hồi xưa anh cũng hướng dẫn cô nói thế với thím Hai và cô Vân. Nhưng sao thái độ của cô gái khi nãy lại khác biệt so với cách cười chúc mừng của thím Hai và cô Vân thế?
Khi đó họ còn tặng cho cô cả quà cưới, nếu như hồi nãy cô gái kia cũng tặng cho cô một phần quà là snack khoai tây thì tốt quá rồi. Như thế cô và Điền Điền có thể lén sau lưng Bối Nhuận Dư để ăn rồi. Thật là đáng tiếc....
Tử Ngai ỉu xìu đi tới ngồi cạnh Điền Điền. Cậu bé vẫn không hiểu tình huống vừa rồi cho lắm, trên màn hình chiếu tiếp tập Doremon mới nên đã thu hút được mọi sự chú tâm của cậu rồi.
Cũng tại thời điểm đó, Chu Ngọc My mang theo nước mắt chạy ra ngoài. Dãy hành lang trên tầng chung cư này là độc quyền của Bối Nhuận Dư. Mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, và anh đã mua đứt hai căn. Một căn thì anh vẫn đang sống cùng Tử Ngai và Điền Điền, căn còn lại thì để trống, chưa từng có ý định sử dụng tới.
Chu Ngọc My đưa tay chùi nước mắt, sau đó tìm điện thoại trong chiếc túi Dior phiên bản giới hạn. Màn hình điện thoại sáng lên, khuôn mặt rớm nước mắt của Chu Ngọc My hiện rõ, cũng may đồ make up cô xài toàn là tốt nên không bị trôi phấn.
Cô tìm cái tên quen thuộc trong danh bạ ra và gọi tới. Phía đầu dây đổ chuông một hồi mới có người bắt máy.
- Mẹ ơi! Anh trai có vợ rồi! Đã thế còn có con trai nhỏ nữa!
- Cái gì!
Chu Thái đang đi spa thư giãn, vừa nghe tin của con gái báo tới, bà giật mình ngồi phắt dậy, nhân viên spa hốt hoảng không biết ứng xử. Hồi sau Chu Thái nhanh chóng đứng dậy thay đồ đi ra ngoài. Bà cũng không quên bo cho nhân viên một ít.
Trong điện thoại, Chu Ngọc My kể sơ lược tóm tắt cho Chu Thái nghe. Chu Thái nghe xong miệng cười không ngớt, đáy mắt đầy sự sảng khoái, còn hơn là sau khi đi spa xong.
Chu Ngọc My tắt máy, lúc nãy cô vui mừng cho anh trai đến phát khóc. Không biết có làm cho chị dâu kinh sợ hay không. Nhưng bây giờ đi vào nữa, cô lại không dám nói chuyện với chị dâu. Cô sợ mình nói sai gì đó, làm cho anh trai mất mặt, rồi chị dâu giận chó đánh mèo lên anh trai, thế là anh trai bị bỏ rơi thì phải làm sao...
Chu Ngọc My bối rối đứng ở ngoài cửa, cô dự tính chờ mẹ nuôi tới đây rồi cả hai cùng vào trong. Dù sao trưởng bối nói chuyện vẫn tốt hơn là vãn bối trẻ con như cô.
Tuy giữa cô và Bối Nhuận Dư không phải anh em ruột thịt, nhưng mối quan hệ giao lưu rất tốt. Cô là đứa trẻ được Chu Thái, phu nhân nhà họ Bối, mẹ ruột của Bối Nhuận Dư nhận về nuôi. Từ nhỏ cô là trẻ mồ côi bị bỏ rơi cùng với cái khăn quấn quanh mình.
Vì cơ duyên, Chu Thái đem cô về nuôi và xem như con ruột. Ban đầu cô cũng là họ Bối, nhưng về sau khi đã hiểu chuyện, cô thích được lấy họ Chu, tức là họ của mẹ nuôi.
Cô cách Bối Nhuận Dư chỉ tầm năm tuổi, từ nhỏ anh đã là người có kỷ luật, dứt khoát, ngày tháng đều học tập trong trường quân sự, có điều những ngày lễ tết, Bối Nhuận Dư gặp mặt cô thì luôn cho cô bao lì xì to.
Tuy là anh chưa từng xoa đầu cô, hay đối đãi dịu dàng như em gái, cô vẫn có thể cảm nhận được tình thân của gia đình, không bao giờ cảm thấy mình bị bỏ rơi.
Mãi cho tới khi anh trai đã trưởng thành cho tới tận bây giờ, hiếm hoi mới thấy anh ấy có bạn gái, à mà chưa gì đã tăng lên hai cấp bậc, anh trai cô vừa có vợ vừa có con trai. Đây quả thực là một tin mừng đối với nhà họ Bối.
Đang ngẩn ngơ nghĩ về viễn cảnh một nhà của anh trai Bối Nhuận Dư con đàn, cháu đống, Chu Ngọc My không sợ về sau anh sẽ cô độc suốt đời nữa rồi.
Rõ ràng cậu bé khi nãy đã được đúc từ một khuôn mặt của Bối Nhuận Dư mà ra. Chu Ngọc My hoảng sợ đưa tay che miệng, ánh mắt đầy sự kinh diễm, giọng run run chỉ tay vào Tử Ngai và hỏi:
- Cô... Cô là ai?
- Tôi là vợ của chồng tôi!
- Thế chồng cô là ai?
- Là Bối Nhuận Dư đó!
Tử Ngai nói một cách rất tự nhiên, dường như cô không quá chú tâm tới sắc mặt hết xanh rồi lại chuyển sang trắng của Chu Ngọc My. Hồi sau Tử Ngai mới thấy Chu Ngọc My có gì đó không ổn lắm, chân tay run rẩy đứng không nổi. Cô có vài phần lo lắng bèn tiến tới tính giúp đỡ.
Bỗng dưng tay cô còn cách Chu Ngọc My hai mươi xăng ti mét, cô liền phát hiện ra cô gái xinh đẹp này đã chạy ào ra ngoài cửa, dáng vẻ rất hối hả, trên mắt còn chảy cả giọt nước lấp lánh.
Tử Ngai đứng ở trong nhà ngơ ngác hồi lâu. Không lẽ cách cô giới thiệu sai rồi sao? Thường ngày Bối Nhuận Dư rất hay chỉ dạy cô cách giới thiệu bản thân mình với ngoài ngoài. Ngay cả hồi xưa anh cũng hướng dẫn cô nói thế với thím Hai và cô Vân. Nhưng sao thái độ của cô gái khi nãy lại khác biệt so với cách cười chúc mừng của thím Hai và cô Vân thế?
Khi đó họ còn tặng cho cô cả quà cưới, nếu như hồi nãy cô gái kia cũng tặng cho cô một phần quà là snack khoai tây thì tốt quá rồi. Như thế cô và Điền Điền có thể lén sau lưng Bối Nhuận Dư để ăn rồi. Thật là đáng tiếc....
Tử Ngai ỉu xìu đi tới ngồi cạnh Điền Điền. Cậu bé vẫn không hiểu tình huống vừa rồi cho lắm, trên màn hình chiếu tiếp tập Doremon mới nên đã thu hút được mọi sự chú tâm của cậu rồi.
Cũng tại thời điểm đó, Chu Ngọc My mang theo nước mắt chạy ra ngoài. Dãy hành lang trên tầng chung cư này là độc quyền của Bối Nhuận Dư. Mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, và anh đã mua đứt hai căn. Một căn thì anh vẫn đang sống cùng Tử Ngai và Điền Điền, căn còn lại thì để trống, chưa từng có ý định sử dụng tới.
Chu Ngọc My đưa tay chùi nước mắt, sau đó tìm điện thoại trong chiếc túi Dior phiên bản giới hạn. Màn hình điện thoại sáng lên, khuôn mặt rớm nước mắt của Chu Ngọc My hiện rõ, cũng may đồ make up cô xài toàn là tốt nên không bị trôi phấn.
Cô tìm cái tên quen thuộc trong danh bạ ra và gọi tới. Phía đầu dây đổ chuông một hồi mới có người bắt máy.
- Mẹ ơi! Anh trai có vợ rồi! Đã thế còn có con trai nhỏ nữa!
- Cái gì!
Chu Thái đang đi spa thư giãn, vừa nghe tin của con gái báo tới, bà giật mình ngồi phắt dậy, nhân viên spa hốt hoảng không biết ứng xử. Hồi sau Chu Thái nhanh chóng đứng dậy thay đồ đi ra ngoài. Bà cũng không quên bo cho nhân viên một ít.
Trong điện thoại, Chu Ngọc My kể sơ lược tóm tắt cho Chu Thái nghe. Chu Thái nghe xong miệng cười không ngớt, đáy mắt đầy sự sảng khoái, còn hơn là sau khi đi spa xong.
Chu Ngọc My tắt máy, lúc nãy cô vui mừng cho anh trai đến phát khóc. Không biết có làm cho chị dâu kinh sợ hay không. Nhưng bây giờ đi vào nữa, cô lại không dám nói chuyện với chị dâu. Cô sợ mình nói sai gì đó, làm cho anh trai mất mặt, rồi chị dâu giận chó đánh mèo lên anh trai, thế là anh trai bị bỏ rơi thì phải làm sao...
Chu Ngọc My bối rối đứng ở ngoài cửa, cô dự tính chờ mẹ nuôi tới đây rồi cả hai cùng vào trong. Dù sao trưởng bối nói chuyện vẫn tốt hơn là vãn bối trẻ con như cô.
Tuy giữa cô và Bối Nhuận Dư không phải anh em ruột thịt, nhưng mối quan hệ giao lưu rất tốt. Cô là đứa trẻ được Chu Thái, phu nhân nhà họ Bối, mẹ ruột của Bối Nhuận Dư nhận về nuôi. Từ nhỏ cô là trẻ mồ côi bị bỏ rơi cùng với cái khăn quấn quanh mình.
Vì cơ duyên, Chu Thái đem cô về nuôi và xem như con ruột. Ban đầu cô cũng là họ Bối, nhưng về sau khi đã hiểu chuyện, cô thích được lấy họ Chu, tức là họ của mẹ nuôi.
Cô cách Bối Nhuận Dư chỉ tầm năm tuổi, từ nhỏ anh đã là người có kỷ luật, dứt khoát, ngày tháng đều học tập trong trường quân sự, có điều những ngày lễ tết, Bối Nhuận Dư gặp mặt cô thì luôn cho cô bao lì xì to.
Tuy là anh chưa từng xoa đầu cô, hay đối đãi dịu dàng như em gái, cô vẫn có thể cảm nhận được tình thân của gia đình, không bao giờ cảm thấy mình bị bỏ rơi.
Mãi cho tới khi anh trai đã trưởng thành cho tới tận bây giờ, hiếm hoi mới thấy anh ấy có bạn gái, à mà chưa gì đã tăng lên hai cấp bậc, anh trai cô vừa có vợ vừa có con trai. Đây quả thực là một tin mừng đối với nhà họ Bối.
Đang ngẩn ngơ nghĩ về viễn cảnh một nhà của anh trai Bối Nhuận Dư con đàn, cháu đống, Chu Ngọc My không sợ về sau anh sẽ cô độc suốt đời nữa rồi.