Chương 19
Bài hát mà Hoắc Kiêu đàn là một bản tình ca nổi tiếng. Cố Nhược Yên được Trần Chi chỉ định ngồi ở hàng ghế trước để xem hắn biểu diễn, Hoắc Kiêu là một người có năng khiếu về nghệ thuật. Hắn không chỉ biết đàn, hát mà còn biết chơi nhiều loại nhạc cụ. Ngoài ra Hoắc Kiêu còn có kĩ năng múa và kĩ năng biểu diễn... nói chung, hắn là điển hình của "con nhà người ta" mà mọi người hay nhắc đến.
Trung tâm nghệ thuật có nhiều người đang chăm chú lắng nghe Hoắc Kiêu biểu diễn, Cố Nhược Yên vô cùng khâm phục hắn, ở trước mặt nhiều người biểu diễn vậy mà hắn không hề sợ hãi, trái lại, hắn còn tương tác ánh mắt với cô.
Điều này càng làm Cố Nhược Yên thấp thỏm.
Một mình cô có thể biểu diễn gì cũng được, nhưng ở trước mặt nhiều người... cô không thể nào tập trung làm bất cứ chuyện gì được cả.
"Hoan hô, anh Kiêu là giỏi nhất! Anh Kiêu ơi, em yêu anh!"
Tiếng hô của mấy cô gái vang lên ngay sau khi Hoắc Kiêu vừa kết thúc biểu diễn, không chỉ vậy, họ còn thi nhau tặng hoa cho hắn khiến Cố Nhược Yên hơi ghen tị.
"Cảm ơn hoa của mọi người, nhưng sau này đừng bảo là yêu tôi nữa nhé, tôi không muốn cô gái của tôi phải ghen tị, tủi thân đâu."
Hoắc Kiêu vừa nói vừa ôm eo Cố Nhược Yên.
Càng tiếp xúc với cô, hắn càng phát hiện thực chất Cố Nhược Yên rất nhút nhát và hay tự ti, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài cô luôn thể hiện.
"Anh Kiêu..."
Cố Nhược Yên lắp bắp như muốn nói gì đó.
"Em bình tĩnh, đừng sợ, họ không làm gì em đâu!"
Hoắc Kiêu dịu giọng trấn an.
"..."
"Em có muốn lên biểu diễn không? Lâu rồi anh không nghe em chơi piano thì phải nhỉ?"
Hoắc Kiêu ấm áp nói.
Cố Nhược Yên ngẩng mặt nhìn hắn, thật ra không phải lâu rồi cô không đàn piank cho hắn nghe, mà là hắn chưa bao giờ chịu nghe cô đàn hết một bản nhạc. Lâu dần Cố Nhược Yên cũng quên mất bản thân mình biết chơi mấy loại nhạc cụ.
"... Không phải lâu rồi... mà là anh chưa từng chịu lắng nghe."
Cố Nhược Yên cụp mắt buồn bã.
Lời của cô khiến Hoắc Kiêu nghẹn ngào, quả thực là lúc trước hắn đối xử với cô quá tệ bạc.
"Sau này ngày nào anh cũng sẽ nghe em chơi đàn, ca hát được không?" Hoắc Kiêu an ủi: "Anh biết anh từng phạm sai lầm, nhưng anh sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa."
Hắn cũng nói thêm: "Cho nên Yên Yên, em đừng nghĩ về chuyện quá khứ nữa, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai nhé?"
Cố Nhược Yên lại ngẩng mặt nhìn hắn, rồi khẽ gật đầu: "Vâng..."
"Vậy bây giờ em có thể chơi đàn cho anh nghe không? Đừng để ý đến người khác, em cứ xem họ là bí ngô hoặc búp bê là được."
"... cái đó làm sao em làm được?"
Cố Nhược Yên do dự.
"Em làm được mà. À hay là thế này, anh cùng em diễn tấu một bản nhạc nhé? Sau đó em sẽ tự mình diễn tấu đoạn còn lại được không?"
Lời đề nghị của Hoắc Kiêu làm Cố Nhược Yên bắt đầu do dự, cô suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời cho có lệ:
"Vâng, em sẽ cố..."
Hoắc Kiêu biết Cố Nhược Yên chưa sẵn sàng, nhưng hắn vẫn muốn cô đối diện với hiện thực, cứ trốn tránh cũng không phải là cách hay.
Sân khấu của trung tâm đối với Cố Nhược Yên không khác gì bàn chông đầy gai nhọn, mỗi bước đi của cô thể hiện rõ sự rụt rè sợ hãi. Hoắc Kiêu nắm chặt tay Cố Nhược Yên để tiếp thêm sức mạnh, bên dưới những cô chú lớn tuổi và các bạn trẻ đang hết lòng nhiệt liệt hoan nghênh.
Bởi vì lúc trước họ cũng từng là người nhút nhát.
Ting!
Âm thanh phím đàn piano vang lên khiến Cố Nhược Yên giật mình muốn bỏ chạy.
"Yên Yên, em đừng sợ, có anh bên cạnh em mà, em cùng anh diễn tấu nhạc của Mozart được không? Anh nhớ lúc trước em thường đàn nhạc của ông ấy!"
Đây hoàn toàn là sự thật, Cố Nhược Yên rất thích nhạc của Mozart, đây là điều duy nhất mà Hoắc Kiêu nhớ được.
"Vâng... được ạ..."
Cố Nhược Yên trả lời.
Ngay sau đó, cô bắt đầu cùng Hoắc Kiêu diễn tấu những nốt nhạc đầu tiên. Khi ngón tay chạm vào những phím đàn Cố Nhược Yên như biến thành một con người khác...
Trung tâm nghệ thuật có nhiều người đang chăm chú lắng nghe Hoắc Kiêu biểu diễn, Cố Nhược Yên vô cùng khâm phục hắn, ở trước mặt nhiều người biểu diễn vậy mà hắn không hề sợ hãi, trái lại, hắn còn tương tác ánh mắt với cô.
Điều này càng làm Cố Nhược Yên thấp thỏm.
Một mình cô có thể biểu diễn gì cũng được, nhưng ở trước mặt nhiều người... cô không thể nào tập trung làm bất cứ chuyện gì được cả.
"Hoan hô, anh Kiêu là giỏi nhất! Anh Kiêu ơi, em yêu anh!"
Tiếng hô của mấy cô gái vang lên ngay sau khi Hoắc Kiêu vừa kết thúc biểu diễn, không chỉ vậy, họ còn thi nhau tặng hoa cho hắn khiến Cố Nhược Yên hơi ghen tị.
"Cảm ơn hoa của mọi người, nhưng sau này đừng bảo là yêu tôi nữa nhé, tôi không muốn cô gái của tôi phải ghen tị, tủi thân đâu."
Hoắc Kiêu vừa nói vừa ôm eo Cố Nhược Yên.
Càng tiếp xúc với cô, hắn càng phát hiện thực chất Cố Nhược Yên rất nhút nhát và hay tự ti, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài cô luôn thể hiện.
"Anh Kiêu..."
Cố Nhược Yên lắp bắp như muốn nói gì đó.
"Em bình tĩnh, đừng sợ, họ không làm gì em đâu!"
Hoắc Kiêu dịu giọng trấn an.
"..."
"Em có muốn lên biểu diễn không? Lâu rồi anh không nghe em chơi piano thì phải nhỉ?"
Hoắc Kiêu ấm áp nói.
Cố Nhược Yên ngẩng mặt nhìn hắn, thật ra không phải lâu rồi cô không đàn piank cho hắn nghe, mà là hắn chưa bao giờ chịu nghe cô đàn hết một bản nhạc. Lâu dần Cố Nhược Yên cũng quên mất bản thân mình biết chơi mấy loại nhạc cụ.
"... Không phải lâu rồi... mà là anh chưa từng chịu lắng nghe."
Cố Nhược Yên cụp mắt buồn bã.
Lời của cô khiến Hoắc Kiêu nghẹn ngào, quả thực là lúc trước hắn đối xử với cô quá tệ bạc.
"Sau này ngày nào anh cũng sẽ nghe em chơi đàn, ca hát được không?" Hoắc Kiêu an ủi: "Anh biết anh từng phạm sai lầm, nhưng anh sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa."
Hắn cũng nói thêm: "Cho nên Yên Yên, em đừng nghĩ về chuyện quá khứ nữa, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai nhé?"
Cố Nhược Yên lại ngẩng mặt nhìn hắn, rồi khẽ gật đầu: "Vâng..."
"Vậy bây giờ em có thể chơi đàn cho anh nghe không? Đừng để ý đến người khác, em cứ xem họ là bí ngô hoặc búp bê là được."
"... cái đó làm sao em làm được?"
Cố Nhược Yên do dự.
"Em làm được mà. À hay là thế này, anh cùng em diễn tấu một bản nhạc nhé? Sau đó em sẽ tự mình diễn tấu đoạn còn lại được không?"
Lời đề nghị của Hoắc Kiêu làm Cố Nhược Yên bắt đầu do dự, cô suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời cho có lệ:
"Vâng, em sẽ cố..."
Hoắc Kiêu biết Cố Nhược Yên chưa sẵn sàng, nhưng hắn vẫn muốn cô đối diện với hiện thực, cứ trốn tránh cũng không phải là cách hay.
Sân khấu của trung tâm đối với Cố Nhược Yên không khác gì bàn chông đầy gai nhọn, mỗi bước đi của cô thể hiện rõ sự rụt rè sợ hãi. Hoắc Kiêu nắm chặt tay Cố Nhược Yên để tiếp thêm sức mạnh, bên dưới những cô chú lớn tuổi và các bạn trẻ đang hết lòng nhiệt liệt hoan nghênh.
Bởi vì lúc trước họ cũng từng là người nhút nhát.
Ting!
Âm thanh phím đàn piano vang lên khiến Cố Nhược Yên giật mình muốn bỏ chạy.
"Yên Yên, em đừng sợ, có anh bên cạnh em mà, em cùng anh diễn tấu nhạc của Mozart được không? Anh nhớ lúc trước em thường đàn nhạc của ông ấy!"
Đây hoàn toàn là sự thật, Cố Nhược Yên rất thích nhạc của Mozart, đây là điều duy nhất mà Hoắc Kiêu nhớ được.
"Vâng... được ạ..."
Cố Nhược Yên trả lời.
Ngay sau đó, cô bắt đầu cùng Hoắc Kiêu diễn tấu những nốt nhạc đầu tiên. Khi ngón tay chạm vào những phím đàn Cố Nhược Yên như biến thành một con người khác...