Chương 20
Khi tiếng đàn piano cất lên khiến Cố Nhược Yên giống như quên hết tất cả. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên các phím đàn rất điêu luyện, mặc dù chưa phối hợp với nhau bao giờ, nhưng Hoắc Kiêu phải công nhận rằng vợ chưa cưới của hắn rất có khả năng cảm nhạc. Cố Nhược Yên đàn cùng Hoắc Kiêu, giai điệu không lệch một nhịp nào, bên dưới mọi người ai nấy đều đang im lặng thưởng thức.
Hoắc Kiêu chăm chú quan sát Cố Nhược Yên đàn nhập tâm biểu diễn, hắn từ từ thu tay lại, rồi dừng lại hoàn toàn để Cố Nhược Yên tự mình trình diễn.
Tiếng đàn đơn độc lúc trầm lúc bổng càng thể hiện rõ ràng kĩ năng của cô ấy. Hoắc Kiêu yên lặng lui xuống, trên sân khấu lúc này chỉ còn lại một mình Cố Nhược Yên.
Lúc tiếng vỗ tay hoan hô vang lên rầm rộ, cô mới nhận ra rằng bản thân mình đang biểu diễn một mình. Cố Nhược Yên hơi hốt hoảng khi quay đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm Hoắc Kiêu.
Trong đám đông đang tán thưởng lại không hề thấy bóng dáng của hắn đâu cả.
Ngay lúc này, Cố Nhược Yên bắt đầu nảy sinh cảm giác sắp bị bỏ rơi... .
"Yên Yên, chúc mừng em lần đầu biểu diễn nhận được nhiều lời tán thưởng. Hoa này là anh tặng cho em."
Hoắc Kiêu ôm một bó hoa lớn xuất hiện trước mặt Cố Nhược Yên khi cô ấy chực chờ sắp khóc.
Ban nãy khi vừa xuống sân khấu, hắn đã nhờ người đặt giùm một bó hoa hồng đỏ thắm để tặng vợ chưa cưới của mình. Hắn muốn dùng hành động chứng minh khích lệ của hắn.
"Anh... anh Kiêu..."
Cố Nhược Yên hơi nghẹn giọng.
Cứ tưởng đã bị Hoắc Kiêu bỏ rơi, nhưng thì ra hắn âm thầm tặng cô một bó hoa lớn, khiến Cố Nhược Yên cực kì cảm động.
"Sao vậy? Sao em lại khóc? Anh hù dọa em sợ rồi à? Ban nãy em đàn rất hay, anh muốn em có cơ hội tỏa sáng."
Hoắc Kiêu dịu dàng giải thích.
Thái độ ôn hòa, ấm áp của hắn luôn làm trái tim của Cố Nhược Yên tan chảy.
"Không phải, anh không hù dọa gì em hết. Do bản thân em chết nhát nghĩ rằng anh lại không cần em thôi..."
Cố Nhược Yên cầm lấy bó hoa thút thít.
"Sao anh lại không cần em được? Yên Yên ngoan, đừng khóc nữa, anh sẽ không bỏ rơi em đâu."
Hoắc Kiêu mỉn cười rồi ôm chầm Cố Nhược Yên như an ủi cô.
"Vâng... em xin lỗi..."
Cố Nhược Yên sợ sệt.
Thật ra chuyện được Hoắc Kiêu đối xử tốt vẫn chưa khiến cô cảm thấy quen thuộc, mỗi ngày cô đều cầu xin đây không phải giấc mộng đẹp. Từ trước đến giờ, chỉ cần hắn cô cô cơ hội đến gần đã tốt lắm rồi, chứ đừng nói là được hắn yêu thương, chăm sóc giống như hiện tại.
"Sao em lại xin lỗi? Yên Yên, em không có lỗi gì cả, đừng có lúc nào cũng cảm thấy sợ sệt với anh."
Hoắc Kiêu dịu dàng an ủi.
Nhận thấy nhiều người vẫn đàn chăm chú nhìn mình, Hoắc Kiêu lại nói tiếp: "Chúng ta xuống dưới xem mọi người biểu diễn nhé? Khi nào em sẵn sàng thì lại lên đàn hát được không?"
"Vâng..."
Cố Nhược Yên dè dặt.
Hoắc Kiêu biết rất rõ cô vẫn chưa thể thích ứng với tình hình hiện tại, chuyện này hoàn toàn là lỗi của hắn vì trước kia không quan tâm, để ý đến cô. Hắn lúc nào cũng chỉ muốn chạy trốn, xua đuổi Cố Nhược Yên để chạy theo Lệ Nhã Ly.
Điều này mãi mãi là cái gai trong lòng của hắn.
(...)
Trời tối. Đường phố ồn áo náo nhiệt, quán xá đã lên đèn và dòng người qua lại cũng tấp nập. Sau khi tạm biệt mọi người ở trung tâm văn nghệ, Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên tản bộ về nhà, bó hoa lớn đã nhờ tài xế mamg về nhà họ Cố trước, hắn muốn nhân cơ hội này tăng thêm tình cảm của cả hai.
Mùa thu ở thành phố Vân mát mẻ, bất kể là ngày hay đêm cũng đều có những làn gió mát rượi thổi đến, đây là kiểu thời tiết Cố Nhược Yên thích nhất trong năm vì nó khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.
"Anh Kiêu, hôm nay em vui lắm, cảm ơn anh đã khích lệ tinh thần cho em."
Cố Nhược Yên vui vẻ nói.
Trước lúc rời khỏi trung tâm nghệ thuật, cô đã mạnh dạn biểu diễn thêm hai tiết mục nữa với đàn tranh và đàn tì bà. Nhà họ Cố rất đầu tư cho con cái học cầm kì thi họa, nên hiển nhiên là tài nghệ của Cố Nhược Yên khiến mọi người vừa bất ngờ, vừa khâm phục.
"Đây là chuyện mà một người chồng sắp cưới như anh cần làm cho em mà. Anh muốn em được tỏa sáng, anh tin em sẽ nhận được vai chính trong vở kịch sắp tới."
"Thật ra em vẫn chưa can đảm lắm đâu." Cố Nhược Yên cười gượng: "Em từng học đàn nên mấy chuyện biểu diễn này là bình thường, nhưng em chưa từng học qua diễn xuất, em không biết phải diễn thế nào, nắm bắt tâm lý nhân vật ra sao hết. So với Lệ Nhã Ly thì em vẫn kém một trời một vực."
"Em không kém cạnh gì cô ta đâu. Nếu em vẫn còn nghi ngờ về bản thân thì anh cùng em diễn một vở kịch được không?"
Hoắc Kiêu chăm chú quan sát Cố Nhược Yên đàn nhập tâm biểu diễn, hắn từ từ thu tay lại, rồi dừng lại hoàn toàn để Cố Nhược Yên tự mình trình diễn.
Tiếng đàn đơn độc lúc trầm lúc bổng càng thể hiện rõ ràng kĩ năng của cô ấy. Hoắc Kiêu yên lặng lui xuống, trên sân khấu lúc này chỉ còn lại một mình Cố Nhược Yên.
Lúc tiếng vỗ tay hoan hô vang lên rầm rộ, cô mới nhận ra rằng bản thân mình đang biểu diễn một mình. Cố Nhược Yên hơi hốt hoảng khi quay đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm Hoắc Kiêu.
Trong đám đông đang tán thưởng lại không hề thấy bóng dáng của hắn đâu cả.
Ngay lúc này, Cố Nhược Yên bắt đầu nảy sinh cảm giác sắp bị bỏ rơi... .
"Yên Yên, chúc mừng em lần đầu biểu diễn nhận được nhiều lời tán thưởng. Hoa này là anh tặng cho em."
Hoắc Kiêu ôm một bó hoa lớn xuất hiện trước mặt Cố Nhược Yên khi cô ấy chực chờ sắp khóc.
Ban nãy khi vừa xuống sân khấu, hắn đã nhờ người đặt giùm một bó hoa hồng đỏ thắm để tặng vợ chưa cưới của mình. Hắn muốn dùng hành động chứng minh khích lệ của hắn.
"Anh... anh Kiêu..."
Cố Nhược Yên hơi nghẹn giọng.
Cứ tưởng đã bị Hoắc Kiêu bỏ rơi, nhưng thì ra hắn âm thầm tặng cô một bó hoa lớn, khiến Cố Nhược Yên cực kì cảm động.
"Sao vậy? Sao em lại khóc? Anh hù dọa em sợ rồi à? Ban nãy em đàn rất hay, anh muốn em có cơ hội tỏa sáng."
Hoắc Kiêu dịu dàng giải thích.
Thái độ ôn hòa, ấm áp của hắn luôn làm trái tim của Cố Nhược Yên tan chảy.
"Không phải, anh không hù dọa gì em hết. Do bản thân em chết nhát nghĩ rằng anh lại không cần em thôi..."
Cố Nhược Yên cầm lấy bó hoa thút thít.
"Sao anh lại không cần em được? Yên Yên ngoan, đừng khóc nữa, anh sẽ không bỏ rơi em đâu."
Hoắc Kiêu mỉn cười rồi ôm chầm Cố Nhược Yên như an ủi cô.
"Vâng... em xin lỗi..."
Cố Nhược Yên sợ sệt.
Thật ra chuyện được Hoắc Kiêu đối xử tốt vẫn chưa khiến cô cảm thấy quen thuộc, mỗi ngày cô đều cầu xin đây không phải giấc mộng đẹp. Từ trước đến giờ, chỉ cần hắn cô cô cơ hội đến gần đã tốt lắm rồi, chứ đừng nói là được hắn yêu thương, chăm sóc giống như hiện tại.
"Sao em lại xin lỗi? Yên Yên, em không có lỗi gì cả, đừng có lúc nào cũng cảm thấy sợ sệt với anh."
Hoắc Kiêu dịu dàng an ủi.
Nhận thấy nhiều người vẫn đàn chăm chú nhìn mình, Hoắc Kiêu lại nói tiếp: "Chúng ta xuống dưới xem mọi người biểu diễn nhé? Khi nào em sẵn sàng thì lại lên đàn hát được không?"
"Vâng..."
Cố Nhược Yên dè dặt.
Hoắc Kiêu biết rất rõ cô vẫn chưa thể thích ứng với tình hình hiện tại, chuyện này hoàn toàn là lỗi của hắn vì trước kia không quan tâm, để ý đến cô. Hắn lúc nào cũng chỉ muốn chạy trốn, xua đuổi Cố Nhược Yên để chạy theo Lệ Nhã Ly.
Điều này mãi mãi là cái gai trong lòng của hắn.
(...)
Trời tối. Đường phố ồn áo náo nhiệt, quán xá đã lên đèn và dòng người qua lại cũng tấp nập. Sau khi tạm biệt mọi người ở trung tâm văn nghệ, Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên tản bộ về nhà, bó hoa lớn đã nhờ tài xế mamg về nhà họ Cố trước, hắn muốn nhân cơ hội này tăng thêm tình cảm của cả hai.
Mùa thu ở thành phố Vân mát mẻ, bất kể là ngày hay đêm cũng đều có những làn gió mát rượi thổi đến, đây là kiểu thời tiết Cố Nhược Yên thích nhất trong năm vì nó khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.
"Anh Kiêu, hôm nay em vui lắm, cảm ơn anh đã khích lệ tinh thần cho em."
Cố Nhược Yên vui vẻ nói.
Trước lúc rời khỏi trung tâm nghệ thuật, cô đã mạnh dạn biểu diễn thêm hai tiết mục nữa với đàn tranh và đàn tì bà. Nhà họ Cố rất đầu tư cho con cái học cầm kì thi họa, nên hiển nhiên là tài nghệ của Cố Nhược Yên khiến mọi người vừa bất ngờ, vừa khâm phục.
"Đây là chuyện mà một người chồng sắp cưới như anh cần làm cho em mà. Anh muốn em được tỏa sáng, anh tin em sẽ nhận được vai chính trong vở kịch sắp tới."
"Thật ra em vẫn chưa can đảm lắm đâu." Cố Nhược Yên cười gượng: "Em từng học đàn nên mấy chuyện biểu diễn này là bình thường, nhưng em chưa từng học qua diễn xuất, em không biết phải diễn thế nào, nắm bắt tâm lý nhân vật ra sao hết. So với Lệ Nhã Ly thì em vẫn kém một trời một vực."
"Em không kém cạnh gì cô ta đâu. Nếu em vẫn còn nghi ngờ về bản thân thì anh cùng em diễn một vở kịch được không?"