Chương 21
“Anh… muốn diễn vở kịch gì? Anh muốn diễn vở thanh mai theo đuổi trúc mã nhưng bị từ chỗi nhiều lần hả?”
Cố Nhược Yên nửa đùa nửa thật hỏi.
“Không phải đâu. Em nghĩ vớ vẩn gì thế?” Hoắc Kiêu phì cười: “Cho dù muốn diễn như vậy thì cũng là anh theo đuổi em chứ? Yên Yên, anh đã nói đời này của anh, tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt hay ấm ức.”
“… Vậy anh muôn em diễn vai gì…”
“Tạm thời anh chưa nghĩ ra, nhưng chắc chắn trong hai ngày tới anh sẽ đưa em kịch bản. Yên Yên, em phải tin vào bản thân mình chứ!”
“Em… sẽ cố gắng…”
“Lại là câu này. Yên Yên, khí thế bình thường của em khi đối đầu với Lệ Nhã Ly đâu hết rồi? Lẽ nào em muốn mọi người nghĩ Lệ Nhã Ly mới xứng là nữ chính? Lẽ nào em muốn dọn đường cho cô ta nổi bật hơn em sao?”
Hoắc Kiêu gặng hỏi.
“… Em không muốn, một trăm triệu lần cũng không muốn…” Cố Nhược Yên lắc đầu nguây nguẩy nói: “Cho dù có giao vai chính cho chó, em cũng không muốn Lệ Nhã Ly đảm nhận nó. Mấy năm nay cô ta luôn được xếp với anh, lần này em không muốn cô ta lại được như ý nguyện.”
“Em biết vậy là tốt. Yên Yên, anh muốn em nổi bật không phải vì để mọi người thấy chúng ta xứng đôi, mà là vì anh muốn mọi người cũng công nhận rằng em tài giỏi. Chúng ta quen nhau từ nhỏ, em có bản lĩnh thế nào anh là người hiểu rõ hơn ai hết.”
Hoắc Kiêu tự tin nói.
Điều này là điều duy nhất hắn tự hào khi biết về Cố Nhược Yên, mặc dù kiếp trước hắn chưa từng xem trọng cô, nhưng cô có khả năng đến đâu, hắn vẫn biết rất rõ.
“… Vậy… vậy hả! Vậy… vậy mà em cứ nghĩ là anh không quan tâm đến em chứ. Hóa ra là anh vẫn để ý đến em. Anh Kiêu, thật sự em vui lắm, ít nhiều gì em cũng có chút trọng lượng với anh.”
Cố Nhược Yên cười tít mắt.
Chỉ cần nhiêu đó thôi đã khiến cô thỏa mãn rồi. Hoắc Kiêu nhìn thấy phản ứng này càng mềm lòng tự trách.
Rốt cuộc là tại sao ở kiếp trước, hắn lại bỏ qua Cố Nhược Yên mà theo đuổi Lệ Nhã Ly vậy? Tại sao bên cạnh hắn có một cô gái đơn thuần thế này nhưng hắn lại không nhận ra? Tại sao hắn lại mù quáng làm tổn thương cô năm lần bảy lượt?
Tại sao chứ?
Rốt cuộc là tại sao?
Câu hỏi này thật ra ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào trả lời được.
“Anh Kiêu, anh sao vậy? Sao tự nhiên lại nhìn em chằm chằm vậy?”
Cố Nhược Yên quơ tay trước mặt Hoắc Kiêu khó hiểu hỏi.
Nghe câu hỏi của cô, hắn sực tỉnh: “Không có gì, anh chỉ đang nghĩ đến vài chuyện trước đây và cảm thấy bản thân mình là kẻ ngốc thôi.”
“Từ trước đến nay anh Kiêu không có ngốc, anh rất thông minh, lúc nào cũng là thần tượng trong lòng của em hết.”
Đối với sự sùng bái của Cố Nhược Yên, Hoắc Kiêu càng chạnh lòng, trong mắt cô dù hắn có làm gì cũng là người tốt cả.
Đột nhiên, Hoắc Kiêu vươn tay ôm chầm lấy Cố Nhược Yên giữa phố: “Xin lỗi em Yên Yên, anh xin lỗi…”
“Hả? Sao anh lại xin lỗi? Anh có làm gì sai với em đâu?”
Cố Nhược Yên ngây người hỏi lại.
Gần đây những hành động bộc phát bất ngờ của Hoắc Kiêu luôn làm cô bất ngờ và không kịp phản ứng. Từ nụ hôn đầu, cho đến bữa cơm giữa hai gia đình, rồi lại đến chuyến du lịch hạnh phúc… hắn cứ đưa Cố Nhược Yên đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ vui vẻ này đến vui vẻ khác. Thật sự là dù có nằm mơ cô cũng không dám mơ tưởng những điều hạnh phúc kì ảo này nữa.
“Lúc trước bỏ mặt em là sai lầm nghiêm trọng nhất trong đời của anh.”
Hoắc Kiêu nghẹn giọng.
“Không có đâu, đối với em anh không bao giờ có sai lầm nào hết. Anh rất hoàn hảo, là hoàng tử trong mơ của mọi cô gái.”
Cố Nhược Yên cười đáp.
“Anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu. Ít nhất là lúc trước!”
“Trước hay giờ anh vẫn không thay đổi mà? Anh cứ u ám, ủ dột mãi khiến em không quen chút nào. Em thích anh Kiêu vui vẻ, luôn tỏa sáng như ánh mặt trời cơ.”
“Vì em, anh sẽ cố gắng!”
Hoắc Kiêu nói rồi cúi đầu hôn Cố Nhược Yên giữa phố, hành động này của hắn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có một nhóm sinh viên trường đại học thành phố Vân, và hiển nhiên là họ đã chụp lại, rồi đăng lên diễn đàn của trường với tiêu đề ngọt ngào lãng mạng.
Rất nhanh tin tức này đã bùng nổ khi chỉ mới đăng bài được năm phút.
Trong số những người truy cập có Lệ Nhã Ly và Mễ Mễ. Ngay khi bài đăng được cập nhật, cô ta đang tranh thủ học kịch bản biểu diễn, để có thể thể hiện xuất sắc phần trình diễn của mình. Cô ta muốn đè bẹp Cố Nhược Yên dưới chân lần nữa nhằm mục đích giành lại Hoắc Kiêu.
Đến tận lúc này cô ta vẫn không tin Hoắc Kiêu đối với mình không có chút tình cảm.
“Nhã Ly, chuyện này…”
Mễ Mễ nhìn sắc mặt đang trầm xuống của Lệ Nhã Ly e ngại.
“Mình không sao đâu. Mình tin là Kiêu chỉ đang bị che mắt thôi. Một ngày nào đó cậu ấy sẽ sáng mắt.”
Lệ Nhã Ly cười gượng đáp.
“… Mình thì thấy Hoắc Kiêu không giống như ham của lạ… Tình cảm giữa cậu ta và Cố Nhược Yên rất khắng khít, Nhã Ly, hay là cậu bỏ cuộc đi!”
Cố Nhược Yên nửa đùa nửa thật hỏi.
“Không phải đâu. Em nghĩ vớ vẩn gì thế?” Hoắc Kiêu phì cười: “Cho dù muốn diễn như vậy thì cũng là anh theo đuổi em chứ? Yên Yên, anh đã nói đời này của anh, tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt hay ấm ức.”
“… Vậy anh muôn em diễn vai gì…”
“Tạm thời anh chưa nghĩ ra, nhưng chắc chắn trong hai ngày tới anh sẽ đưa em kịch bản. Yên Yên, em phải tin vào bản thân mình chứ!”
“Em… sẽ cố gắng…”
“Lại là câu này. Yên Yên, khí thế bình thường của em khi đối đầu với Lệ Nhã Ly đâu hết rồi? Lẽ nào em muốn mọi người nghĩ Lệ Nhã Ly mới xứng là nữ chính? Lẽ nào em muốn dọn đường cho cô ta nổi bật hơn em sao?”
Hoắc Kiêu gặng hỏi.
“… Em không muốn, một trăm triệu lần cũng không muốn…” Cố Nhược Yên lắc đầu nguây nguẩy nói: “Cho dù có giao vai chính cho chó, em cũng không muốn Lệ Nhã Ly đảm nhận nó. Mấy năm nay cô ta luôn được xếp với anh, lần này em không muốn cô ta lại được như ý nguyện.”
“Em biết vậy là tốt. Yên Yên, anh muốn em nổi bật không phải vì để mọi người thấy chúng ta xứng đôi, mà là vì anh muốn mọi người cũng công nhận rằng em tài giỏi. Chúng ta quen nhau từ nhỏ, em có bản lĩnh thế nào anh là người hiểu rõ hơn ai hết.”
Hoắc Kiêu tự tin nói.
Điều này là điều duy nhất hắn tự hào khi biết về Cố Nhược Yên, mặc dù kiếp trước hắn chưa từng xem trọng cô, nhưng cô có khả năng đến đâu, hắn vẫn biết rất rõ.
“… Vậy… vậy hả! Vậy… vậy mà em cứ nghĩ là anh không quan tâm đến em chứ. Hóa ra là anh vẫn để ý đến em. Anh Kiêu, thật sự em vui lắm, ít nhiều gì em cũng có chút trọng lượng với anh.”
Cố Nhược Yên cười tít mắt.
Chỉ cần nhiêu đó thôi đã khiến cô thỏa mãn rồi. Hoắc Kiêu nhìn thấy phản ứng này càng mềm lòng tự trách.
Rốt cuộc là tại sao ở kiếp trước, hắn lại bỏ qua Cố Nhược Yên mà theo đuổi Lệ Nhã Ly vậy? Tại sao bên cạnh hắn có một cô gái đơn thuần thế này nhưng hắn lại không nhận ra? Tại sao hắn lại mù quáng làm tổn thương cô năm lần bảy lượt?
Tại sao chứ?
Rốt cuộc là tại sao?
Câu hỏi này thật ra ngay cả bản thân hắn cũng không thể nào trả lời được.
“Anh Kiêu, anh sao vậy? Sao tự nhiên lại nhìn em chằm chằm vậy?”
Cố Nhược Yên quơ tay trước mặt Hoắc Kiêu khó hiểu hỏi.
Nghe câu hỏi của cô, hắn sực tỉnh: “Không có gì, anh chỉ đang nghĩ đến vài chuyện trước đây và cảm thấy bản thân mình là kẻ ngốc thôi.”
“Từ trước đến nay anh Kiêu không có ngốc, anh rất thông minh, lúc nào cũng là thần tượng trong lòng của em hết.”
Đối với sự sùng bái của Cố Nhược Yên, Hoắc Kiêu càng chạnh lòng, trong mắt cô dù hắn có làm gì cũng là người tốt cả.
Đột nhiên, Hoắc Kiêu vươn tay ôm chầm lấy Cố Nhược Yên giữa phố: “Xin lỗi em Yên Yên, anh xin lỗi…”
“Hả? Sao anh lại xin lỗi? Anh có làm gì sai với em đâu?”
Cố Nhược Yên ngây người hỏi lại.
Gần đây những hành động bộc phát bất ngờ của Hoắc Kiêu luôn làm cô bất ngờ và không kịp phản ứng. Từ nụ hôn đầu, cho đến bữa cơm giữa hai gia đình, rồi lại đến chuyến du lịch hạnh phúc… hắn cứ đưa Cố Nhược Yên đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ vui vẻ này đến vui vẻ khác. Thật sự là dù có nằm mơ cô cũng không dám mơ tưởng những điều hạnh phúc kì ảo này nữa.
“Lúc trước bỏ mặt em là sai lầm nghiêm trọng nhất trong đời của anh.”
Hoắc Kiêu nghẹn giọng.
“Không có đâu, đối với em anh không bao giờ có sai lầm nào hết. Anh rất hoàn hảo, là hoàng tử trong mơ của mọi cô gái.”
Cố Nhược Yên cười đáp.
“Anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu. Ít nhất là lúc trước!”
“Trước hay giờ anh vẫn không thay đổi mà? Anh cứ u ám, ủ dột mãi khiến em không quen chút nào. Em thích anh Kiêu vui vẻ, luôn tỏa sáng như ánh mặt trời cơ.”
“Vì em, anh sẽ cố gắng!”
Hoắc Kiêu nói rồi cúi đầu hôn Cố Nhược Yên giữa phố, hành động này của hắn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có một nhóm sinh viên trường đại học thành phố Vân, và hiển nhiên là họ đã chụp lại, rồi đăng lên diễn đàn của trường với tiêu đề ngọt ngào lãng mạng.
Rất nhanh tin tức này đã bùng nổ khi chỉ mới đăng bài được năm phút.
Trong số những người truy cập có Lệ Nhã Ly và Mễ Mễ. Ngay khi bài đăng được cập nhật, cô ta đang tranh thủ học kịch bản biểu diễn, để có thể thể hiện xuất sắc phần trình diễn của mình. Cô ta muốn đè bẹp Cố Nhược Yên dưới chân lần nữa nhằm mục đích giành lại Hoắc Kiêu.
Đến tận lúc này cô ta vẫn không tin Hoắc Kiêu đối với mình không có chút tình cảm.
“Nhã Ly, chuyện này…”
Mễ Mễ nhìn sắc mặt đang trầm xuống của Lệ Nhã Ly e ngại.
“Mình không sao đâu. Mình tin là Kiêu chỉ đang bị che mắt thôi. Một ngày nào đó cậu ấy sẽ sáng mắt.”
Lệ Nhã Ly cười gượng đáp.
“… Mình thì thấy Hoắc Kiêu không giống như ham của lạ… Tình cảm giữa cậu ta và Cố Nhược Yên rất khắng khít, Nhã Ly, hay là cậu bỏ cuộc đi!”