Chương 23
“Em… à thì bài học hôm nay là…”
Cố Nhược Yên ngập ngừng dè dặt nhìn Hoắc Kiêu đang chờ đợi câu trả lời. Thật ra thì cô có ngồi học đâu mà biết tiết chính trị hôm nay dạy bài gì. Vừa nãy chẳng qua là cô sợ hắn nổi giận vì bản thân ngủ ngật nên mới trả lời qua loa cho có lệ thôi. Ai ngờ được Hoắc Kiêu lại truy hỏi đến cùng chứ. Bây giờ dù cho cô có trả lời thế nào thì chắc chắn cũng sẽ bị vạch trần thôi.
Ấn tượng đối với cô của hắn mới tốt được một chút xíu có lẽ sắp thay đổi rồi. Liệu hắn có vứt bỏ cô lần nữa không?
Cố Nhược Yên lúc này hoàn toàn không còn dám nhìn Hoắc Kiêu nữa, cô cúi gầm mặt xuống, nước mắt như chực chờ cơ hội để rơi xuống.
Con người Cố Nhược Yên không dễ khóc, cũng không phải kiểu mỏng manh yếu đuối lúc nào cô tỏ ra mạnh mẽ, đanh đá trước mặt mọi người, duy chỉ ở trước mặt Hoắc Kiêu là ngoại lệ thôi
Nhìn thấy cô sắp khóc, Hoắc Kiêu phì cuồ dịu giọng: “Anh chỉ nói đùa với em thôi. Xem em kìa, chưa gì mà sắp rơi nước mắt rồi. Anh cũng đâu có mắng em? Sao em lại khóc chứ? Lúc anh đến đây đã thấy em ngủ rồi mà.”
“… Chuyện đó… em… thật ra em…”
Cố Nhược Yên lắp bắp nghẹn giọng nói không thành tiếng.
“Được rồi, em bình tĩnh lại trước đi. Anh không trêu em nữa, ngoan, uống chút nước đi.” Hoắc Kiêu mở lon nước đưa cho Cố Nhược Yên: “Mấy tiết học khô khan này ai lại không chán chứ? Tuy rằng anh chưa từng ngủ gật, nhưng cũng từng lơ đễnh trong giờ học mà. Em đó, sao lại dễ khóc vậy chứ?”
“… Thật ra là em sợ anh giận rồi không đối xử tốt với em nữa… Mặc dù em luôn không tìm được câu trả lời vì sao anh lại đột ngột tốt với em, nhưng em cũng không muốn em lại có ấn tượng xấu với anh. Em biết em không giỏi giang như Lệ Nhã Ly…”
Cố Nhược Yên nói đến đó thì im lặng không nói nữa. Không hiểu vì sao lúc này nước mắt cô không kiềm được chảy xuống thành hàng, khiến Hoắc Kiêu nhìn thấy cũng có phần sợ hãi.
Vốn dĩ hắn muốn đùa với cô thôi, ai ngờ cô lại khóc thật đâu chứ. Trước kia hắn chưa từng đau lòng vì cô, nhưng bây giờ chỉ cần cô chau mày khó chịu thôi là hắn đã cuống quýt lên rồi. Đời này hắn đã nói sẽ vảo vệ tốt Cố Nhược Yên, tuyệt đối không ai có thể đụng đến cô thì hắn phải làm được. Hắn muốn thấy một Cố Nhược Yên vui vẻ, chứ không phải là cô gái suốt ngày u sầu, ủ rũ.
“Yên Yên, anh xin lỗi, anh không cố ý làm em khóc đâu. Em cũng không cần đem bản thân mình so sánh với ai hết.”
Hoắc Kiêu luốn cuống nói.
“Nhưng em vẫn cảm thấy tự ti lắm…”
Cố Nhược Yên thút thít.
“Anh đã nói nhiều lần rồi, em không cần tự ti, em phải tự tin với bản thân của mình chứ? Dù có làm gì, em vẫn xuất sắc hơn nhiều người khác.”
Hoắc Kiêu dỗ dành.
“Nhưng mà em… rõ ràng là em không bằng ai cả!”
Cố Nhược Yên úp mặt xuống bàn khóc lớn.
“Yên Yên, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa mà. Em là giỏi nhất, em giỏi lắm. Em đừng nghĩ xấu bản thân mình nữa. Em…”
Hoắc Kiêu đang luống cuống nói dở lời dỗ dành thì lại thấy Cố Nhược Yên ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này, cô không chỉ không còn khóc nữa mà còn đang mỉm cười tủm tỉm với hắn.
Đôi mắt xinh đẹp vừa ướt át nước mắt giờ đây đã ráo hoảnh, như bầu trời trong xanh tạnh ráo sau cơn mưa.
“Em…”
“Em lừa anh đó. Anh thấy sao hả? Kỹ năng diễn xuất của em có tốt không? Không phải anh nói muốn diễn cùng em à? Em vừa nghĩ ra kịch bản này đó!”
Cố Nhược Yên cười khúc khích, khoái chí hỏi.
Ban đầu đúng là cô sợ hãi khi bị Hoắc Kiêu bắt gặp lười biếng, nên cô mới tương kế tựu kế trêu chọc ngược lại hắn. Cứ nghĩ hắn sẽ không dễ bị lừa ai ngờ… xem ta địa vị của cô trong lòng hắn đã tăng lên rồi.
“Em… Yên Yên, em có biết em vừa làm anh sợ chết khiếp không? Anh cứ tưởng là em lại trốn vào vỏ ốc tự ti của mình nghĩ quẩn đó!”
Hoắc Kiêu ôm ngực nói.
Biết Cố Nhược Yên không hề đau lòng như đã nghĩ, hắn nhẹ nhõm thở ra, gánh nặng trong lòng hoàn toàn tan biến.
“Ai bảo anh hù dọa em. Đến lớp cũng không cho em biết, bộ dạng ngủ của em xấu muốn chết, em chỉ muốn anh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của em thôi.”
Cố Nhược Yên nhõng nhẽo.
“Sau này chúng ta còn cùng đi một quãng đường dài, bộ dạng em như thế nào anh cũng sẽ được chứng kiến qua. Đối với anh không có xấu đẹp, dù em có bất cứ dáng vẻ nào thì anh cũng thích em.”
Hoắc Kiêu nghiêm chỉnh.
Nhìn hắn kiên định hứa với mình, Cố Nhược Yên vô cùng cảm động, mọi hành động và lời nói của hắn bây giờ đều nghĩ đến cô, dù cô có thế nào hắn cũng không ghét bỏ giống như lúc trước.
Cánh cửa hạnh phúc và con đường trải hoa hồng ngày càng rộng mở trước mặt cô.
“Anh Kiêu, em yêu anh nhiều lắm!”
Cố Nhược Yên ngập ngừng dè dặt nhìn Hoắc Kiêu đang chờ đợi câu trả lời. Thật ra thì cô có ngồi học đâu mà biết tiết chính trị hôm nay dạy bài gì. Vừa nãy chẳng qua là cô sợ hắn nổi giận vì bản thân ngủ ngật nên mới trả lời qua loa cho có lệ thôi. Ai ngờ được Hoắc Kiêu lại truy hỏi đến cùng chứ. Bây giờ dù cho cô có trả lời thế nào thì chắc chắn cũng sẽ bị vạch trần thôi.
Ấn tượng đối với cô của hắn mới tốt được một chút xíu có lẽ sắp thay đổi rồi. Liệu hắn có vứt bỏ cô lần nữa không?
Cố Nhược Yên lúc này hoàn toàn không còn dám nhìn Hoắc Kiêu nữa, cô cúi gầm mặt xuống, nước mắt như chực chờ cơ hội để rơi xuống.
Con người Cố Nhược Yên không dễ khóc, cũng không phải kiểu mỏng manh yếu đuối lúc nào cô tỏ ra mạnh mẽ, đanh đá trước mặt mọi người, duy chỉ ở trước mặt Hoắc Kiêu là ngoại lệ thôi
Nhìn thấy cô sắp khóc, Hoắc Kiêu phì cuồ dịu giọng: “Anh chỉ nói đùa với em thôi. Xem em kìa, chưa gì mà sắp rơi nước mắt rồi. Anh cũng đâu có mắng em? Sao em lại khóc chứ? Lúc anh đến đây đã thấy em ngủ rồi mà.”
“… Chuyện đó… em… thật ra em…”
Cố Nhược Yên lắp bắp nghẹn giọng nói không thành tiếng.
“Được rồi, em bình tĩnh lại trước đi. Anh không trêu em nữa, ngoan, uống chút nước đi.” Hoắc Kiêu mở lon nước đưa cho Cố Nhược Yên: “Mấy tiết học khô khan này ai lại không chán chứ? Tuy rằng anh chưa từng ngủ gật, nhưng cũng từng lơ đễnh trong giờ học mà. Em đó, sao lại dễ khóc vậy chứ?”
“… Thật ra là em sợ anh giận rồi không đối xử tốt với em nữa… Mặc dù em luôn không tìm được câu trả lời vì sao anh lại đột ngột tốt với em, nhưng em cũng không muốn em lại có ấn tượng xấu với anh. Em biết em không giỏi giang như Lệ Nhã Ly…”
Cố Nhược Yên nói đến đó thì im lặng không nói nữa. Không hiểu vì sao lúc này nước mắt cô không kiềm được chảy xuống thành hàng, khiến Hoắc Kiêu nhìn thấy cũng có phần sợ hãi.
Vốn dĩ hắn muốn đùa với cô thôi, ai ngờ cô lại khóc thật đâu chứ. Trước kia hắn chưa từng đau lòng vì cô, nhưng bây giờ chỉ cần cô chau mày khó chịu thôi là hắn đã cuống quýt lên rồi. Đời này hắn đã nói sẽ vảo vệ tốt Cố Nhược Yên, tuyệt đối không ai có thể đụng đến cô thì hắn phải làm được. Hắn muốn thấy một Cố Nhược Yên vui vẻ, chứ không phải là cô gái suốt ngày u sầu, ủ rũ.
“Yên Yên, anh xin lỗi, anh không cố ý làm em khóc đâu. Em cũng không cần đem bản thân mình so sánh với ai hết.”
Hoắc Kiêu luốn cuống nói.
“Nhưng em vẫn cảm thấy tự ti lắm…”
Cố Nhược Yên thút thít.
“Anh đã nói nhiều lần rồi, em không cần tự ti, em phải tự tin với bản thân của mình chứ? Dù có làm gì, em vẫn xuất sắc hơn nhiều người khác.”
Hoắc Kiêu dỗ dành.
“Nhưng mà em… rõ ràng là em không bằng ai cả!”
Cố Nhược Yên úp mặt xuống bàn khóc lớn.
“Yên Yên, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa mà. Em là giỏi nhất, em giỏi lắm. Em đừng nghĩ xấu bản thân mình nữa. Em…”
Hoắc Kiêu đang luống cuống nói dở lời dỗ dành thì lại thấy Cố Nhược Yên ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này, cô không chỉ không còn khóc nữa mà còn đang mỉm cười tủm tỉm với hắn.
Đôi mắt xinh đẹp vừa ướt át nước mắt giờ đây đã ráo hoảnh, như bầu trời trong xanh tạnh ráo sau cơn mưa.
“Em…”
“Em lừa anh đó. Anh thấy sao hả? Kỹ năng diễn xuất của em có tốt không? Không phải anh nói muốn diễn cùng em à? Em vừa nghĩ ra kịch bản này đó!”
Cố Nhược Yên cười khúc khích, khoái chí hỏi.
Ban đầu đúng là cô sợ hãi khi bị Hoắc Kiêu bắt gặp lười biếng, nên cô mới tương kế tựu kế trêu chọc ngược lại hắn. Cứ nghĩ hắn sẽ không dễ bị lừa ai ngờ… xem ta địa vị của cô trong lòng hắn đã tăng lên rồi.
“Em… Yên Yên, em có biết em vừa làm anh sợ chết khiếp không? Anh cứ tưởng là em lại trốn vào vỏ ốc tự ti của mình nghĩ quẩn đó!”
Hoắc Kiêu ôm ngực nói.
Biết Cố Nhược Yên không hề đau lòng như đã nghĩ, hắn nhẹ nhõm thở ra, gánh nặng trong lòng hoàn toàn tan biến.
“Ai bảo anh hù dọa em. Đến lớp cũng không cho em biết, bộ dạng ngủ của em xấu muốn chết, em chỉ muốn anh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của em thôi.”
Cố Nhược Yên nhõng nhẽo.
“Sau này chúng ta còn cùng đi một quãng đường dài, bộ dạng em như thế nào anh cũng sẽ được chứng kiến qua. Đối với anh không có xấu đẹp, dù em có bất cứ dáng vẻ nào thì anh cũng thích em.”
Hoắc Kiêu nghiêm chỉnh.
Nhìn hắn kiên định hứa với mình, Cố Nhược Yên vô cùng cảm động, mọi hành động và lời nói của hắn bây giờ đều nghĩ đến cô, dù cô có thế nào hắn cũng không ghét bỏ giống như lúc trước.
Cánh cửa hạnh phúc và con đường trải hoa hồng ngày càng rộng mở trước mặt cô.
“Anh Kiêu, em yêu anh nhiều lắm!”