Chương 24
“Đàn em, trùng hợp quá, em cũng đến đây xem kịch sao?”
Giọng nói ngọt ngào giả tạo của Lệ Nhã Ly vang lên sau lưng Cố Nhược Yên làm cô chú ý.
Hôm nay Hoắc Kiêu có việc bận, nên Cố Nhược Yên mua vé đi xem kịch một mình. Đây là một vở kịch câm rất nổi tiếng, sở dĩ Cố Nhược Yên chọn xem thể loại này vì nó diễn tả tâm lý nhân vật qua hành động và cảm xúc. Mặc dù vai diễn trong vở kịch của trường không nổi tiếng, nhưng vì hội học sinh ra thông báo casting rộng rãi, nên tỉ lệ đăng ký tham gia rất đông, số lượng để lựa chọn cũng lớn. Mặc dù Cố Nhược Yên luôn không tự tin bản thân sẽ làm được, tuy nhiên cô không hề muốn thấy Hoắc Kiêu thất vọng chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần mà thứ đồ mà hắn muốn, hắn đặt kỳ vọng, Cố Nhược Yên cũng sẽ cố gắng hết mình bất chấp phải trả giá.
“Đúng vậy. Tôi xem kịch có gì kì lạ sao? Cô có cần tỏ ra kinh ngạc quá đáng như vậy không?”
Cố Nhược Yên ngẩng mặt lạnh nhạt hỏi lại.
Thái độ cao ngạo của cô làm Lệ Nhã Ly rất căm ghét, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ thái độ ôn hòa nhã nhặn.
“Chị chỉ không ngờ sẽ gặp em ở đây thôi. Nghe nói vé của vở kịch này rất đắt và khó mua lắm. Lạc Dương phải giúp chị xếp hàng mấy giờ liền mới mua được đấy!”
Lời này của Lệ Nhã Ly rõ ràng đàn khoe ân ái, có vẻ như cô ta đang cho rằng Cố Nhược Yên phải tự mình giành giựt vé mà không được Hoắc Kiêu giúp đỡ.
Thực chất thì vé là do Cố Thiên Kỳ cho, hắn được một người bạn tặng cho hai cặp vé, một cặp hắn giữ lại cho bản thân mình, còn một cặp đem cho Cố Nhược Yên. Chuyện cô sắp tham gia thử vai hắn cũng biết, ở nhà mỗi ngày vẫn phụ đạo diễn xuất cho cô, dĩ nhiên hắn cũng muốn Cố Nhược Yên được rèn giũa nên mới cho thêm cặp vé.
Vì Hoắc Kiêu không đi được nên Cố Nhược Yên đi với mẹ mình - Lâm Ngọc Anh. Mẹ của cô đã vào trong rạp ngồi trước.
“Ồ vậy sao, vất vả cho đàn anh quá nhỉ!” Cố Nhược Yên cười nhạo: “Tôi may mắn hơn một chút là có một người anh minh tinh quan hệ rộng, vé này là anh tôi cho, cho nên tôi không hề tốn một giọt mồ hôi nào để mua nó.”
“Vậy… vậy sao, vậy mà chị còn tưởng em vất vả lắm mới mua được giống Lạc Dương chứ… không ngờ trong nhà em lại có người trong ngành giải trí. Quả nhiên nhà họ Cố là danh gia vọng tộc, ngành nghề nào cũng góp vốn.”
Lệ Nhã Ly dịu giọng trả lời.
Tuy ngoài mặt mỉm cười vui vẻ, nhưng trong lòng cô ta không ngừng đố kị Cố Nhược Yên may mắn sinh ra trong gia đình có điều kiện.
“Ai bảo tôi tốt số, vừa là con nhà giàu, vừa là vợ sắp cưới của nam thần trường đại học thành phố Vân chứ. Đâu như ai đó suốt ngày mơ mộng hão huyền rồi tự mình viết kịch bản tình cản học đường, tình yêu vượt giai cấp.” Cố Nhược Yên cười nói tiếp: “À đúng rồi đàn chị, chị có biết cô bé Lọ Lem thật ra cũng là con nhà giàu không? Bởi vì gia đình của cô ấy có cha là Bá Tước nên trong bữa tiệc của hoàng gia, gia đình cô ấy mới được mời đến. Chuyện tình hoàng tử - Lọ Lem thật ra ra là một chuyện tình môn đăng hộ đối đó.”
“Chị biết chứ… nên chị đâu nghĩ mình là cô bé Lọ Lem.”
Lệ Nhã Ly cười gượng.
Từ lúc nhận biết Cố Nhược Yên đến giờ, ấn tượng của cô ta dành cho cô ấy đều rất xấu. Ngoài việc suốt ngày chanh chua đanh đá bám lấy Hoặc Kiêu ra, thì cô ấy là một con ngốc không có gì đáng để mắt đến. Vậy mà sau khi được Hoắc Kiêu hậu đãi, Cố Nhược Yên cậy được yêu thương mà trở nên cao ngạo, miệng lưỡi cũng sắc bén hơn.
“Vậy mà tôi lại tưởng chị luôn cho rằng bản thân mình là cô bé lọ lem đó chứ!”
“… thật sự chị không có ý nghĩ đó. Đàn em, hình như em đối với chị có nhiều hiểu lầm thì phải.” Lệ Nhã Ly cụp mắt nghèn nghẹn: “Có phải vì Kiêu từng thân thiết với chị nên làm em không vui không? Chị thừa nhận chị từng thích Kiêu… nhưng giờ chị buông bỏ rồi, em đừng có thành kiến với chị nữa…”
Lệ Nhã Ly bật khóc.
Trước sự diễn xuất này của cô ta, Cố Nhược Yên trợn mắt kinh ngạc, mặc dù biết cô ta rất giỏi khóc lóc, nhưng không ngờ lại đạt đến trình độ nói khóc là khóc ngay, hệt như mấy cái bong bóng nước mỏng manh, treo trước hàng rào gai nhọn, muốn đâm thủng lúc nào cũng được.
“Tôi không có thành kiến với chị. Con người chị thế nào, ai sáng mắt, não hoạt động bình thường sẽ thấy rất rõ. Chị cũng đừng khóc trước mặt tôi, nước mắt của chị đối với tôi không có chút giá trị nào cả.”
Cố Nhược Yên xem thường nói.
“… Nhưng… nhưng rất rõ ràng là em có thành kiến với chị vì Kiêu thật mà… em không cần nói dối đâu. Chị không hề có ý tranh đoạt gì với em cả, em đừng ghét chị nữa được không?”
Lệ Nhã Ly khóc lớn.
Tiếng khóc của cô ta đã thu hút sự chú ts của người qua đường trước lối ra vào rạp hát, mặc dù không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cô ta khóc đến thê thảm, thì ai nấy cũng tỏ lòng thương cảm.
“Đàn em, chị cầu xin em. Xin em cho chị cơ hội làm lành với em đi. Chị thề là chị sẽ không có ý gì với Kiêu nữa, chị sẽ cách xa cậu ấy, chị sẽ tự giữ trái tim của mình. Em bỏ qua cho chị được không? Nếu em không đồng ý thì chị ở đây quỳ xuống dập đầu với em.”
Giọng nói ngọt ngào giả tạo của Lệ Nhã Ly vang lên sau lưng Cố Nhược Yên làm cô chú ý.
Hôm nay Hoắc Kiêu có việc bận, nên Cố Nhược Yên mua vé đi xem kịch một mình. Đây là một vở kịch câm rất nổi tiếng, sở dĩ Cố Nhược Yên chọn xem thể loại này vì nó diễn tả tâm lý nhân vật qua hành động và cảm xúc. Mặc dù vai diễn trong vở kịch của trường không nổi tiếng, nhưng vì hội học sinh ra thông báo casting rộng rãi, nên tỉ lệ đăng ký tham gia rất đông, số lượng để lựa chọn cũng lớn. Mặc dù Cố Nhược Yên luôn không tự tin bản thân sẽ làm được, tuy nhiên cô không hề muốn thấy Hoắc Kiêu thất vọng chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần mà thứ đồ mà hắn muốn, hắn đặt kỳ vọng, Cố Nhược Yên cũng sẽ cố gắng hết mình bất chấp phải trả giá.
“Đúng vậy. Tôi xem kịch có gì kì lạ sao? Cô có cần tỏ ra kinh ngạc quá đáng như vậy không?”
Cố Nhược Yên ngẩng mặt lạnh nhạt hỏi lại.
Thái độ cao ngạo của cô làm Lệ Nhã Ly rất căm ghét, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ thái độ ôn hòa nhã nhặn.
“Chị chỉ không ngờ sẽ gặp em ở đây thôi. Nghe nói vé của vở kịch này rất đắt và khó mua lắm. Lạc Dương phải giúp chị xếp hàng mấy giờ liền mới mua được đấy!”
Lời này của Lệ Nhã Ly rõ ràng đàn khoe ân ái, có vẻ như cô ta đang cho rằng Cố Nhược Yên phải tự mình giành giựt vé mà không được Hoắc Kiêu giúp đỡ.
Thực chất thì vé là do Cố Thiên Kỳ cho, hắn được một người bạn tặng cho hai cặp vé, một cặp hắn giữ lại cho bản thân mình, còn một cặp đem cho Cố Nhược Yên. Chuyện cô sắp tham gia thử vai hắn cũng biết, ở nhà mỗi ngày vẫn phụ đạo diễn xuất cho cô, dĩ nhiên hắn cũng muốn Cố Nhược Yên được rèn giũa nên mới cho thêm cặp vé.
Vì Hoắc Kiêu không đi được nên Cố Nhược Yên đi với mẹ mình - Lâm Ngọc Anh. Mẹ của cô đã vào trong rạp ngồi trước.
“Ồ vậy sao, vất vả cho đàn anh quá nhỉ!” Cố Nhược Yên cười nhạo: “Tôi may mắn hơn một chút là có một người anh minh tinh quan hệ rộng, vé này là anh tôi cho, cho nên tôi không hề tốn một giọt mồ hôi nào để mua nó.”
“Vậy… vậy sao, vậy mà chị còn tưởng em vất vả lắm mới mua được giống Lạc Dương chứ… không ngờ trong nhà em lại có người trong ngành giải trí. Quả nhiên nhà họ Cố là danh gia vọng tộc, ngành nghề nào cũng góp vốn.”
Lệ Nhã Ly dịu giọng trả lời.
Tuy ngoài mặt mỉm cười vui vẻ, nhưng trong lòng cô ta không ngừng đố kị Cố Nhược Yên may mắn sinh ra trong gia đình có điều kiện.
“Ai bảo tôi tốt số, vừa là con nhà giàu, vừa là vợ sắp cưới của nam thần trường đại học thành phố Vân chứ. Đâu như ai đó suốt ngày mơ mộng hão huyền rồi tự mình viết kịch bản tình cản học đường, tình yêu vượt giai cấp.” Cố Nhược Yên cười nói tiếp: “À đúng rồi đàn chị, chị có biết cô bé Lọ Lem thật ra cũng là con nhà giàu không? Bởi vì gia đình của cô ấy có cha là Bá Tước nên trong bữa tiệc của hoàng gia, gia đình cô ấy mới được mời đến. Chuyện tình hoàng tử - Lọ Lem thật ra ra là một chuyện tình môn đăng hộ đối đó.”
“Chị biết chứ… nên chị đâu nghĩ mình là cô bé Lọ Lem.”
Lệ Nhã Ly cười gượng.
Từ lúc nhận biết Cố Nhược Yên đến giờ, ấn tượng của cô ta dành cho cô ấy đều rất xấu. Ngoài việc suốt ngày chanh chua đanh đá bám lấy Hoặc Kiêu ra, thì cô ấy là một con ngốc không có gì đáng để mắt đến. Vậy mà sau khi được Hoắc Kiêu hậu đãi, Cố Nhược Yên cậy được yêu thương mà trở nên cao ngạo, miệng lưỡi cũng sắc bén hơn.
“Vậy mà tôi lại tưởng chị luôn cho rằng bản thân mình là cô bé lọ lem đó chứ!”
“… thật sự chị không có ý nghĩ đó. Đàn em, hình như em đối với chị có nhiều hiểu lầm thì phải.” Lệ Nhã Ly cụp mắt nghèn nghẹn: “Có phải vì Kiêu từng thân thiết với chị nên làm em không vui không? Chị thừa nhận chị từng thích Kiêu… nhưng giờ chị buông bỏ rồi, em đừng có thành kiến với chị nữa…”
Lệ Nhã Ly bật khóc.
Trước sự diễn xuất này của cô ta, Cố Nhược Yên trợn mắt kinh ngạc, mặc dù biết cô ta rất giỏi khóc lóc, nhưng không ngờ lại đạt đến trình độ nói khóc là khóc ngay, hệt như mấy cái bong bóng nước mỏng manh, treo trước hàng rào gai nhọn, muốn đâm thủng lúc nào cũng được.
“Tôi không có thành kiến với chị. Con người chị thế nào, ai sáng mắt, não hoạt động bình thường sẽ thấy rất rõ. Chị cũng đừng khóc trước mặt tôi, nước mắt của chị đối với tôi không có chút giá trị nào cả.”
Cố Nhược Yên xem thường nói.
“… Nhưng… nhưng rất rõ ràng là em có thành kiến với chị vì Kiêu thật mà… em không cần nói dối đâu. Chị không hề có ý tranh đoạt gì với em cả, em đừng ghét chị nữa được không?”
Lệ Nhã Ly khóc lớn.
Tiếng khóc của cô ta đã thu hút sự chú ts của người qua đường trước lối ra vào rạp hát, mặc dù không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cô ta khóc đến thê thảm, thì ai nấy cũng tỏ lòng thương cảm.
“Đàn em, chị cầu xin em. Xin em cho chị cơ hội làm lành với em đi. Chị thề là chị sẽ không có ý gì với Kiêu nữa, chị sẽ cách xa cậu ấy, chị sẽ tự giữ trái tim của mình. Em bỏ qua cho chị được không? Nếu em không đồng ý thì chị ở đây quỳ xuống dập đầu với em.”