Chương 43
Cố Nhược Yên chưa từng nghĩ đến có ngày mình lại thức dậy bên cạnh Lôi Phong. Điều đầu tiên mà cô làm chính là mặc lại quần áo kỹ lưỡng rồi đánh thức hắn dậy, trong ký ức còn sót lại, đêm qua cô cùng Hoâc Kiêu tham dự tiệc chia tay với đoàn phim, vốn dĩ cô không hề uống một giọt ruọu nào, nhưng lại mất dần ý thức khi từ nhà vệ sinh đi ra.
Nhìn tình cảnh hiện tại, chắc hẳn là có người đang muốn hủy hoại, phá hủy mối quan hệ giữa cô và Hoắc Kiêu.
Không cần nghĩ cũng biết, kẻ đó chắc chắn là Lệ Nhã Ly.
“Lôi Phong, anh mau dậy đi, đừng ngủ nữa!”
Cố Nhược Yên tức giận đá vào người hắn.
Cơn đau khiến Lôi Phong tỉnh giấc, hắn lồm cồm ngồi dậy, ôm một bên eo nhăn nhó, khó nhọc mở miệng:
“Đau quá, Nhược Yên, sao cô lại ở đây?”
“Tại sao tôi lại ở đây lẽ nào anh không biết à? Anh nhìn lại mình đi rồi sẽ hiểu.”
Cố Nhược Yên vừa nói, vừa dò xét thái độ của hắn.
Vẻ mặt của Lôi Phong ngờ nghệch, hắn làm theo lời Cố Nhược Yên nhìn lại bản thân mình, nửa thân trên hắn không mặc áo, phía dưới… cũng may là còn mặc chiếc quần đùi, lông mày Lôi Phong nhíu chặc lại, không cần nghĩ nhiều cũng hắn và Cố Nhược Yên bị người ta gài bẫy.
Thủ đoạn hạ tiện thế này cũng là thủ đoạn mà hắn cực kỳ căm ghét.
“Chúng ta… không thực sự xảy ra chuyện gì chứ?”
Lôi Phong e dè hỏi.
Hắn lấy áo choàng ngủ ở đầu giường mặc vào, rồi xuống giường quan sát khắp phòng một lượt.
“Dĩ nhiên là không rồi! Nếu tôi và anh thực sự có chuyện, tôi đã không để anh yên ổn đứng đây đâu!”
Cố Nhược Yên lạnh nhạt.
Sở dĩ cô biết rõ điều này vì cô và Hoắc Kiêu từng trải qua chuyện đó, ngay khi vừa thức dậy, cô đã tự kiểm tra cơ thể, cũng như cố cảm nhận xem bản thân có chỗ nào khác lạ hay không. Kết quả là cô vẫn bình thường, không có gì lạ cả.
“Sao em lại dám khẳng định như thế? Lỡ như đêm qua…”
Lôi Phong nửa đùa nửa thật hỏi.
“Bản thân tôi thế nào, tôi không biết được sao? Có người gài bẫy chúng ta thế này, tôi và anh nên rời khỏi đây trước, chuyện khác chút nữa nói sau.”
Cố Nhược Yên liếc xéo.
Đồng thời cũng đưa tay xoay tay nắm cửa.
Lôi Phong nhún vai một cái, hắn biết bây giờ không phải lúc đùa giỡn, nên nhanh chóng cùng Cố Nhược Yên ra ngoài, vừa đi đến gần thang máy, cả hai nghe thấy nhiều tiếng bước chân gấp gáp chạy lên lầu ở lối thoát hiểm, đúng lúc này, ở phía thang máy có người vừa đi ra, Cố Nhược Yên và Lôi Phong nhanh chân chạy vào đó.
Linh tính nói cho Cố Nhược Yên biết mấy người kia hẳn là đến để “bắt gian”.
“Nhược Yên, chúng ta đến nhà ăn của khách sạn này nói chuyện một chút nhé!”
Lúc nói ra câu này, thái độ của Lôi Phong rất nghiêm túc, hoàn toàn không còn vẻ đùa cợt như lúc trước.
“Được! Nhưng mà trước đó tôi phải liên lạc với anh Kiêu trước đã!”
(…)
Biệt thự nhà họ Hoắc tĩnh lặng, chỉ có mấy người giúp việc và quản gia đang làm việc, ông Hoắc đã đến công ty, còn bà Hoắc và Hoắc Viên hẹn nhau đi mua sắm.
Trong phòng ngủ, Cố Nhược Yên nằm dưới người của Hoắc Kiêu, âm thanh kiều mị hoan lạc vang lên không dứt…
Khi Cố Nhược Yên tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài đã là buổi tối, đèn ngủ trong phòng dịu nhẹ, cô xoay người, kéo chăn phủ qua đầu, dường như vẫn còn muốn tiếp tục đánh một giấc.
“Yên Yên, thức dậy ăn tối, em ngủ cả ngày rồi không thấy đói sao?”
Hoắc Kiêu dịu dàng kéo chăn, vuốt ve gương mặt của Cố Nhược Yên đang nhắm mắt.
“Không muốn ăn, em chỉ muốn ngủ thôi.”
Cố Nhược Yên mềm giọng đáp.
“Thức dậy ăn một chút thôi, anh có nói nhà bếp nấu những món em thích để bồi bổ cho em. Ngoan, nghe lời anh ngồi dậy ăn đi.”
“Không ăn mà, em mệt lắm, không muốn ăn.”
Cố Nhược Yên giận dỗi.
“Anh đút cho em nhé? Ăn xong, anh còn phải nói chuyện với em.”
Hoắc Kiêu vừa nói, vừa đỡ Cố Nhược Yên ngồi dậy.
Nghe đến hai chữ “nói chuyện”, Cố Nhược Yên giống như bị điện giật, cả người đột ngột tỉnh táo hẳn ra, sáng nay khi đến gặp cô và Lôi Phong, Hoắc Kiêu cũng nói câu tương tự thế này.
Kết quả…
“Không nghe, không nghe. Em không muốn nói chuyện với anh!”
Cố Nhược Yên chột dạ, giật mình.
“Không muốn cũng phải muốn! Yên Yên, lần này anh muốn nói chuyện nghiêm túc về việc em và Lôi Phong bị Lệ Nhã Ly gài bẫy!”
Nhìn tình cảnh hiện tại, chắc hẳn là có người đang muốn hủy hoại, phá hủy mối quan hệ giữa cô và Hoắc Kiêu.
Không cần nghĩ cũng biết, kẻ đó chắc chắn là Lệ Nhã Ly.
“Lôi Phong, anh mau dậy đi, đừng ngủ nữa!”
Cố Nhược Yên tức giận đá vào người hắn.
Cơn đau khiến Lôi Phong tỉnh giấc, hắn lồm cồm ngồi dậy, ôm một bên eo nhăn nhó, khó nhọc mở miệng:
“Đau quá, Nhược Yên, sao cô lại ở đây?”
“Tại sao tôi lại ở đây lẽ nào anh không biết à? Anh nhìn lại mình đi rồi sẽ hiểu.”
Cố Nhược Yên vừa nói, vừa dò xét thái độ của hắn.
Vẻ mặt của Lôi Phong ngờ nghệch, hắn làm theo lời Cố Nhược Yên nhìn lại bản thân mình, nửa thân trên hắn không mặc áo, phía dưới… cũng may là còn mặc chiếc quần đùi, lông mày Lôi Phong nhíu chặc lại, không cần nghĩ nhiều cũng hắn và Cố Nhược Yên bị người ta gài bẫy.
Thủ đoạn hạ tiện thế này cũng là thủ đoạn mà hắn cực kỳ căm ghét.
“Chúng ta… không thực sự xảy ra chuyện gì chứ?”
Lôi Phong e dè hỏi.
Hắn lấy áo choàng ngủ ở đầu giường mặc vào, rồi xuống giường quan sát khắp phòng một lượt.
“Dĩ nhiên là không rồi! Nếu tôi và anh thực sự có chuyện, tôi đã không để anh yên ổn đứng đây đâu!”
Cố Nhược Yên lạnh nhạt.
Sở dĩ cô biết rõ điều này vì cô và Hoắc Kiêu từng trải qua chuyện đó, ngay khi vừa thức dậy, cô đã tự kiểm tra cơ thể, cũng như cố cảm nhận xem bản thân có chỗ nào khác lạ hay không. Kết quả là cô vẫn bình thường, không có gì lạ cả.
“Sao em lại dám khẳng định như thế? Lỡ như đêm qua…”
Lôi Phong nửa đùa nửa thật hỏi.
“Bản thân tôi thế nào, tôi không biết được sao? Có người gài bẫy chúng ta thế này, tôi và anh nên rời khỏi đây trước, chuyện khác chút nữa nói sau.”
Cố Nhược Yên liếc xéo.
Đồng thời cũng đưa tay xoay tay nắm cửa.
Lôi Phong nhún vai một cái, hắn biết bây giờ không phải lúc đùa giỡn, nên nhanh chóng cùng Cố Nhược Yên ra ngoài, vừa đi đến gần thang máy, cả hai nghe thấy nhiều tiếng bước chân gấp gáp chạy lên lầu ở lối thoát hiểm, đúng lúc này, ở phía thang máy có người vừa đi ra, Cố Nhược Yên và Lôi Phong nhanh chân chạy vào đó.
Linh tính nói cho Cố Nhược Yên biết mấy người kia hẳn là đến để “bắt gian”.
“Nhược Yên, chúng ta đến nhà ăn của khách sạn này nói chuyện một chút nhé!”
Lúc nói ra câu này, thái độ của Lôi Phong rất nghiêm túc, hoàn toàn không còn vẻ đùa cợt như lúc trước.
“Được! Nhưng mà trước đó tôi phải liên lạc với anh Kiêu trước đã!”
(…)
Biệt thự nhà họ Hoắc tĩnh lặng, chỉ có mấy người giúp việc và quản gia đang làm việc, ông Hoắc đã đến công ty, còn bà Hoắc và Hoắc Viên hẹn nhau đi mua sắm.
Trong phòng ngủ, Cố Nhược Yên nằm dưới người của Hoắc Kiêu, âm thanh kiều mị hoan lạc vang lên không dứt…
Khi Cố Nhược Yên tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài đã là buổi tối, đèn ngủ trong phòng dịu nhẹ, cô xoay người, kéo chăn phủ qua đầu, dường như vẫn còn muốn tiếp tục đánh một giấc.
“Yên Yên, thức dậy ăn tối, em ngủ cả ngày rồi không thấy đói sao?”
Hoắc Kiêu dịu dàng kéo chăn, vuốt ve gương mặt của Cố Nhược Yên đang nhắm mắt.
“Không muốn ăn, em chỉ muốn ngủ thôi.”
Cố Nhược Yên mềm giọng đáp.
“Thức dậy ăn một chút thôi, anh có nói nhà bếp nấu những món em thích để bồi bổ cho em. Ngoan, nghe lời anh ngồi dậy ăn đi.”
“Không ăn mà, em mệt lắm, không muốn ăn.”
Cố Nhược Yên giận dỗi.
“Anh đút cho em nhé? Ăn xong, anh còn phải nói chuyện với em.”
Hoắc Kiêu vừa nói, vừa đỡ Cố Nhược Yên ngồi dậy.
Nghe đến hai chữ “nói chuyện”, Cố Nhược Yên giống như bị điện giật, cả người đột ngột tỉnh táo hẳn ra, sáng nay khi đến gặp cô và Lôi Phong, Hoắc Kiêu cũng nói câu tương tự thế này.
Kết quả…
“Không nghe, không nghe. Em không muốn nói chuyện với anh!”
Cố Nhược Yên chột dạ, giật mình.
“Không muốn cũng phải muốn! Yên Yên, lần này anh muốn nói chuyện nghiêm túc về việc em và Lôi Phong bị Lệ Nhã Ly gài bẫy!”