Chương 44
“Em… và anh ta không xảy ra chuyện gì hết! Em thề với anh đó!”
Cố Nhược Yên sợ sệt nói.
Giọng điệu khi Hoắc Kiêu nói muốn cùng cô nói chuyện nghiêm túc, khiến Cố Nhược Yên cảm thấy sợ hãi. Nhớ lại lúc sáng khi hắn gấp gáp chạy đến nhà hàng gặp cô, bộ dạng mệt mỏi kia khiến Cố Nhược Yên chạnh lòng, lúc đó Hoắc Kiêu cũng nói rằng hắn đang ở phòng khách sạn mà cô và Lôi Phong bị gài bẫy.
“Nếu em và tên đó thật sự có gì với nhau, anh đã giết hắn rồi.” Hoắc Kiêu cố gắng kiềm chế cảm giác tức giận: “Em có biết tâm trạng của anh lúc nghe anh trai em nói em và hắn cùng mất tích như thế nào không? Sau đó anh lại nghe trợ lý của Trương Thể Loan nói thấy em và Lôi Phong cùng vào khách sạn, khi ấy anh đã có ý nghĩ sẽ cho tên họ Lôi kia một trận, may cho hắn là sáng nay anh vẫn giữ được bình tĩnh đó!”
“… Em và anh ta không có gì mà… nếu thực sự có chuyện ngoài ý muốn, em cũng không dám lại ở cùng anh đâu… em cảm thấy mình dơ bẩn lắm…”
Cố Nhược Yên càng nói càng nhỏ giọng.
Khoảnh khắc tỉnh dậy bên cạnh Lôi Phong vẫn còn ám ảnh cô rất nhiều, lúc đó không cần Hoắc Kiêu ra tay, chắc chắn cô sẽ cùng tên đó đồng quy vu tận.
“Anh không để ý, dù em có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để ý. Đối với anh, em vẫn luôn rất sạch sẽ.” Hoắc Kiêu hạ giọng, ngồi xuống bên cạnh Cố Nhược Yên: “Chuyện lần này chắc chắn có sự nhúng tay của Lệ Nhã Ly, phía Trương Thể Loan cũng không thể thoát. Cô ta nghĩ có nhà họ Trương chống lưng thì sẽ an toàn à? Lệ Nhã Ly càng ngày càng ngu xuẩn!”
“Nhưng đây cũng là suy đoán của chúng ta thôi. Anh… chúng ta đâu có chứng cứ?”
“Chuyện đó em không cần lo, ạn, anh trai em và nhà họ Lôi sẽ làm chuyện đó. Sau chuyện này, anh cũng sẽ đến nhà họ Lôi tìm Lôi Phong nói chuyện rõ ràng một lượt, anh sẽ không để hắn tiếp tục bám lấy em, tạo cơ hội cho nhiều người nảy ra ác ý nữa. Ban đầu anh muốn em được tự do kết bạn, nên mới không can thiệp quá sâu, nhưng mà đây cũng là sai lầm, cũng may vẫn còn có thể cứu vãn.”
Hoắc Kiêu từ tốn.
“… Anh không giận em sao?”
“Sao anh phải giận em? Dù em có không yêu anh, thay lòng thì anh vẫn không trách em. Yên Yên, đời này là anh nợ em, em có đối xử với anh thế nào cũng được.”
“…”
Cố Nhược Yên trầm tư im lặng, từ khi Hoắc Kiêu thay đổi thái độ, hắn luôn lặp đi lặp lại câu nói hắn nợ cô, nhưng bản thân Cố Nhược Yên lại không hiểu hắn nợ cô chuyện gì? Rõ ràng là trước nay hắn vẫn luôn đối với cô răt tốt cơ mà? Tuy là lúc trước hơi lạnh nhạt nhưng như vậy cũng đâu thể nói là hắn thiếu nợ cô?
Chuyện này vẫn là điều luôn làm cô khó hiểu.
“Anh không nợ em. Những gì em làm là cam tâm tình nguyện.”
Cố Nhược Yên ôm chầm lấy Hoắc Kiêu nức nở: “Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta kết hôn đi!”
(…)
Không biết từ đâu mà chuyện Lôi Phong và Cố Nhược Yên lại lan truyền trên mạng xã hội, suốt hai ngày, tin tức này trở thành chủ đề tìm kiếm nóng hổi. Nhà họ Hoắc và nhà họ Lôi đã dùng tiền áp hot search xuống, tuy nhiên chưa bao lâu lại xuất hiện tin tức trở lại.
Mặc dù bản thân trong sạch, nhưng Cố Nhược Yên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không chỉ có tin tức về ngày đó ở khách sạn, mà còn có tin tức về Cố Thiên Kỳ được nhắc lại, cùng với hàng loạt tin tức trước kia Cố Nhược Yên la liếm Hoắc Kiêu…
Chưa bao lâu, cô đã trở thành đối tượng bị mọi người mắng chửi.
“Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ sớm giải quyết cho em.”
Hoắc Kiêu an ủi nói.
Hắn đặt ly sữa nóng và đồ ngọt lên bàn trà, mấy ngày gần đây Cố Nhược Yên luôn ở lại nhà họ Hoắc để tránh gió.
“Anh định làm thế nào? Thật ra mấy tin này chỉ cần một cuộc họp báo là xong thôi mà?”
Cố Nhược Yên nhìn chằm chằm điện thoại đáp.
“Họp báo chỉ rửa sạch tội cho em. Anh không chỉ muốn em được minh oan, mà còn muốn tống Lệ Nhã Ly vào tù, và vạch mặt kẻ đứng sau thao túng cô ta.” Hoắc Kiêu lại từ tốn, ôm lấy Cố Nhược Yên: “Em cố chịu thêm hai ngày nữa, phía Lôi Phong đã có chút manh mối rồi, cô ta ngang nhiên muốn lôi nhà họ Lôi vào cuộc, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần ăn cơm tù dài hạn. Anh trai em cũng đã chuẩn bị sẵn thông báo về mối quan hệ giữa hai người rồi.”
“Anh nghĩ người đứng sau Lệ Nhã Ly là ai? Là nhà họ Trương hay nhà họ Lạc? Thật ra em không hiểu lắm, Lệ Nhã Ly vốn là người xuất sắc, nếu cô ta không bám được anh, thì cứ an phận thủ thường bên cạnh Lạc Dương, với thành tích học tập của cô ta, sau này rất dễ kiếm được cônh việc tốt.”
“Lòng tham của cô ta quá lớn, cô ta chỉ muốn trèo cao thôi. Hậu quả sau này là nghiệt cô ta đã gieo lúc trước.”
Hoắc Kiêu vừa nói, vừa không khỏi nhớ lại kiếp trước.
“Cô ta đúng là quá ngu ngốc.”
Cố Nhược Yên thở dài.
“Em đừng bận tâm vì cô ta nữa, cô ta không xứng để em nghĩ nhiều vậy đâu. Em cứ chuẩn bị tinh thần thật tốt để chuẩn bị cho lễ đính hôn đi. Sau đó chúng ta sẽ đi du lịch cho khuây khỏa, rồi chờ em chính thức tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Vâng, em nghe lời anh, khồn nghĩ nhiều đến chuyện của cô ta nữa. Em mong chờ vào lễ đính hôn sắp tới lắm đó!”
Cố Nhược Yên cười tít mắt, nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc đang đến gần, cô càng cảm thấy sung sướng vui vẻ, tuy nhiên, không hiểu vì sao trong lòng cô lại tồn taii cảm giác bất an, lo lắng.
Cố Nhược Yên sợ sệt nói.
Giọng điệu khi Hoắc Kiêu nói muốn cùng cô nói chuyện nghiêm túc, khiến Cố Nhược Yên cảm thấy sợ hãi. Nhớ lại lúc sáng khi hắn gấp gáp chạy đến nhà hàng gặp cô, bộ dạng mệt mỏi kia khiến Cố Nhược Yên chạnh lòng, lúc đó Hoắc Kiêu cũng nói rằng hắn đang ở phòng khách sạn mà cô và Lôi Phong bị gài bẫy.
“Nếu em và tên đó thật sự có gì với nhau, anh đã giết hắn rồi.” Hoắc Kiêu cố gắng kiềm chế cảm giác tức giận: “Em có biết tâm trạng của anh lúc nghe anh trai em nói em và hắn cùng mất tích như thế nào không? Sau đó anh lại nghe trợ lý của Trương Thể Loan nói thấy em và Lôi Phong cùng vào khách sạn, khi ấy anh đã có ý nghĩ sẽ cho tên họ Lôi kia một trận, may cho hắn là sáng nay anh vẫn giữ được bình tĩnh đó!”
“… Em và anh ta không có gì mà… nếu thực sự có chuyện ngoài ý muốn, em cũng không dám lại ở cùng anh đâu… em cảm thấy mình dơ bẩn lắm…”
Cố Nhược Yên càng nói càng nhỏ giọng.
Khoảnh khắc tỉnh dậy bên cạnh Lôi Phong vẫn còn ám ảnh cô rất nhiều, lúc đó không cần Hoắc Kiêu ra tay, chắc chắn cô sẽ cùng tên đó đồng quy vu tận.
“Anh không để ý, dù em có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để ý. Đối với anh, em vẫn luôn rất sạch sẽ.” Hoắc Kiêu hạ giọng, ngồi xuống bên cạnh Cố Nhược Yên: “Chuyện lần này chắc chắn có sự nhúng tay của Lệ Nhã Ly, phía Trương Thể Loan cũng không thể thoát. Cô ta nghĩ có nhà họ Trương chống lưng thì sẽ an toàn à? Lệ Nhã Ly càng ngày càng ngu xuẩn!”
“Nhưng đây cũng là suy đoán của chúng ta thôi. Anh… chúng ta đâu có chứng cứ?”
“Chuyện đó em không cần lo, ạn, anh trai em và nhà họ Lôi sẽ làm chuyện đó. Sau chuyện này, anh cũng sẽ đến nhà họ Lôi tìm Lôi Phong nói chuyện rõ ràng một lượt, anh sẽ không để hắn tiếp tục bám lấy em, tạo cơ hội cho nhiều người nảy ra ác ý nữa. Ban đầu anh muốn em được tự do kết bạn, nên mới không can thiệp quá sâu, nhưng mà đây cũng là sai lầm, cũng may vẫn còn có thể cứu vãn.”
Hoắc Kiêu từ tốn.
“… Anh không giận em sao?”
“Sao anh phải giận em? Dù em có không yêu anh, thay lòng thì anh vẫn không trách em. Yên Yên, đời này là anh nợ em, em có đối xử với anh thế nào cũng được.”
“…”
Cố Nhược Yên trầm tư im lặng, từ khi Hoắc Kiêu thay đổi thái độ, hắn luôn lặp đi lặp lại câu nói hắn nợ cô, nhưng bản thân Cố Nhược Yên lại không hiểu hắn nợ cô chuyện gì? Rõ ràng là trước nay hắn vẫn luôn đối với cô răt tốt cơ mà? Tuy là lúc trước hơi lạnh nhạt nhưng như vậy cũng đâu thể nói là hắn thiếu nợ cô?
Chuyện này vẫn là điều luôn làm cô khó hiểu.
“Anh không nợ em. Những gì em làm là cam tâm tình nguyện.”
Cố Nhược Yên ôm chầm lấy Hoắc Kiêu nức nở: “Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta kết hôn đi!”
(…)
Không biết từ đâu mà chuyện Lôi Phong và Cố Nhược Yên lại lan truyền trên mạng xã hội, suốt hai ngày, tin tức này trở thành chủ đề tìm kiếm nóng hổi. Nhà họ Hoắc và nhà họ Lôi đã dùng tiền áp hot search xuống, tuy nhiên chưa bao lâu lại xuất hiện tin tức trở lại.
Mặc dù bản thân trong sạch, nhưng Cố Nhược Yên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không chỉ có tin tức về ngày đó ở khách sạn, mà còn có tin tức về Cố Thiên Kỳ được nhắc lại, cùng với hàng loạt tin tức trước kia Cố Nhược Yên la liếm Hoắc Kiêu…
Chưa bao lâu, cô đã trở thành đối tượng bị mọi người mắng chửi.
“Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ sớm giải quyết cho em.”
Hoắc Kiêu an ủi nói.
Hắn đặt ly sữa nóng và đồ ngọt lên bàn trà, mấy ngày gần đây Cố Nhược Yên luôn ở lại nhà họ Hoắc để tránh gió.
“Anh định làm thế nào? Thật ra mấy tin này chỉ cần một cuộc họp báo là xong thôi mà?”
Cố Nhược Yên nhìn chằm chằm điện thoại đáp.
“Họp báo chỉ rửa sạch tội cho em. Anh không chỉ muốn em được minh oan, mà còn muốn tống Lệ Nhã Ly vào tù, và vạch mặt kẻ đứng sau thao túng cô ta.” Hoắc Kiêu lại từ tốn, ôm lấy Cố Nhược Yên: “Em cố chịu thêm hai ngày nữa, phía Lôi Phong đã có chút manh mối rồi, cô ta ngang nhiên muốn lôi nhà họ Lôi vào cuộc, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần ăn cơm tù dài hạn. Anh trai em cũng đã chuẩn bị sẵn thông báo về mối quan hệ giữa hai người rồi.”
“Anh nghĩ người đứng sau Lệ Nhã Ly là ai? Là nhà họ Trương hay nhà họ Lạc? Thật ra em không hiểu lắm, Lệ Nhã Ly vốn là người xuất sắc, nếu cô ta không bám được anh, thì cứ an phận thủ thường bên cạnh Lạc Dương, với thành tích học tập của cô ta, sau này rất dễ kiếm được cônh việc tốt.”
“Lòng tham của cô ta quá lớn, cô ta chỉ muốn trèo cao thôi. Hậu quả sau này là nghiệt cô ta đã gieo lúc trước.”
Hoắc Kiêu vừa nói, vừa không khỏi nhớ lại kiếp trước.
“Cô ta đúng là quá ngu ngốc.”
Cố Nhược Yên thở dài.
“Em đừng bận tâm vì cô ta nữa, cô ta không xứng để em nghĩ nhiều vậy đâu. Em cứ chuẩn bị tinh thần thật tốt để chuẩn bị cho lễ đính hôn đi. Sau đó chúng ta sẽ đi du lịch cho khuây khỏa, rồi chờ em chính thức tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Vâng, em nghe lời anh, khồn nghĩ nhiều đến chuyện của cô ta nữa. Em mong chờ vào lễ đính hôn sắp tới lắm đó!”
Cố Nhược Yên cười tít mắt, nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc đang đến gần, cô càng cảm thấy sung sướng vui vẻ, tuy nhiên, không hiểu vì sao trong lòng cô lại tồn taii cảm giác bất an, lo lắng.